Hai dòng chữ ngắn ngủi, Cố Thanh Trì nhìn chăm chú mấy phút.
Tống Úc cho rằng hắn xem không hiểu, chỉ vào dòng chữ bên trên giải thích cho hắn, “Nghi ngờ này chỉ có khả năng phạm tội, cũng không phải định tội, cảnh sát và viện kiểm sát sẽ có một giai đoạn điều tra và thẩm vấn, trong lúc này, bọn họ cũng sẽ thẩm vấn bố em, nếu bố em không phạm tội, ông ấy không thừa nhận, cảnh sát chắc chắn sẽ nghiêm túc điều tra mà.”
Một nữ cảnh sát liếc nhìn bọn họ một cái, cười nhạt một tiếng không nói gì.
Đầu ngón tay Cố Thanh Trì hơi run rẩy, vuốt ve con dấu đỏ chót dưới góc phải, trong lòng vô cùng hiểu rõ khả năng bị vu cáo hãm hại thật ra rất rất nhỏ.
Bởi vì cuộc điện thoại kia của bố, và mấy khoản thu nhập lai lịch không rõ ràng thật sự quá khả nghi.
Lúc trên đường đến hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho nên khi nhìn thấy tờ giấy thông báo này, cảm xúc cũng không mất khống chế, nhưng nhịp tim vẫn chậm chạp không xuống.
Hơn một tuần trước đó, mỗi ngày hắn đều sống trong lo sợ không yên, sợ bố xảy ra bất trắc gì đó, lúc nghe thấy bố bị giam giữ ở cục cảnh sát vì nghi ngờ dính đến buôn bán trẻ em, trong lòng ngược lại giống như có một tảng đá to nặng nền rơi xuống đất.
Chỉ cần người không sao là được rồi.
Hai người cùng ra khỏi cục cảnh sát, miệng Tống Úc không dừng lại, vừa an ủi Cố Thanh Trì vừa gọi điện thoại cho một người bạn học luật tư vấn xem gặp phải tình huống như vậy nên làm gì.
Cố Thanh Trì cũng không nhớ rõ mình ra khỏi cục cảnh sát như thế nào, ngơ ngơ ngác ngác ngồi vào ghế phó lái, vẫn ngẩn ra vân vê tờ giấy thông báo kia.
Tống Úc không khởi động xe, vẫn đang nói với người ta trong điện thoại.
“Hâm à, thật sự không phải tôi, là bố của một người bạn tôi, hôm nay vừa lấy được thông báo của cảnh sát, nói là giam giữ ở trại tạm gian số 1, không gặp được người…”
“À, cho nên đang trong giai đoạn điều tra và thẩm vấn chỉ có thể mời luật sự đến giao tiếp đúng không.”
“Công tố mất bao nhiêu thời gian?”
“Người kia chắc chắn phải nghĩ cách kéo ra…”
Cố Thanh Trì quay đầu, nhìn thần thái tự nhiên của Tống Úc thảo luận một số chi tiết với người ta, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.
Không hiểu gì cả, không làm được gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm dấu đỏ trên giấy lo lắng suông.
Khó chịu, nóng nảy, bối rối, thấp thỏm, không an lòng…
Tất cả cảm xúc đều dâng lên.
Hắn không biết mình có thể làm gì, trước mắt không có bất kỳ phương hướng nào.
“Tòng phạm… tôi đâu biết ông ấy là tòng phạm hay thủ phạm, ngay cả chính ông ấy có phạm tội hay không tôi cũng không biết…” Tống Úc nhíu mày, ừ ừ đáp vài tiếng, “Cậu nói đến nỗi tôi cũng hồ đồ rồi, cậu gửi định vị cho tôi, lát nữa tôi đến văn phòng tìm cậu.”
Tống Úc để điện thoại xuống quay đầu nhìn Cố Thanh Trì, “Vừa rồi anh gọi điện thoại hỏi qua bạn anh rồi, thật ra cho dù bố em thật sự tham gia, cũng có thể là tòng phạm phụ trợ, liên lạc với người mua, hoặc là giúp đỡ vận chuyển… À bố em biết lái xe không?”
“Không biết.” Cố Thanh Trì chết lặng đáp lại.
“Trước kia chắc bố em không có tiền án gì phải không.” Tống Úc hỏi.
Cố Thanh Trì lắc đầu, lại ngẩng đầu, “Tụ tập đánh bạc từng bị tóm, phạt tiền có tính không?”
“Đã tạm giam chưa?” Tống Úc truy hỏi.
Cố Thanh Trì trầm tư một lát, mấp máy bờ môi, “Hình như khoảng mười ngày, chuyện từ nhiều năm trước, em không nhớ rõ lắm.”
“Không sao, không nên quá sốt ruột,” Trước khi khởi động xe Tống Úc liếc nhìn thấy Cố Thanh Trì chưa cài dây an toàn, duỗi tay cài lại giúp hắn, lại xoa trán hắn, “Anh nhớ em nói bố em không học thức, thuộc về kiểu người thiếu kiến thức pháp luật, đoán chừng cũng không biết phải chịu trách nhiệm bao lớn với chuyện mình phạm phải, coi như thật sự tham gia hành động, bị khởi tố, cũng có thể biện hộ thay ông ấy ở từng phương diện, xin giảm hình phạt.”
Cố Thanh Trì rũ mắt không nói gì, gấp đôi lại gấp đôi giấy thông báo trong tay.
“Em nghe thấy anh nói chuyện không?” Tống Úc nhéo nhéo lỗ tai hắn.
Cố Thanh Trì nhìn ngoài cửa sổ, “Ừ” một tiếng trầm thấp từ trong họng.
Tống Úc cào tóc, hít sâu một hơi, đầu ngón tay phải gõ gõ lên vô-lăng.
Anh không biết rốt cuộc trong đầu Cố Thanh Trì đang nghĩ gì, cũng có thể là không nghĩ gì cả.
Thật những lời anh vừa nói kia chỉ để an ủi Cố Thanh Trì.
Ấn tượng của anh với Cố Kiên cũng không tốt, có thể nói là rất kém, khi nhìn thấy tờ giấy thông báo kia, có khái niệm vào trước là chủ, ở trong lòng nhận định Cố Kiên là phạm tội tham gia.
Dáng dấp vừa nhìn cũng không tốt lành gì cho cam.
Trong lòng anh những tội phạm buôn bán trẻ em kia, mẹ kiếp phải bị phán tử hình, giảm hình phạt cái rắm ấy.
Lão già kia tốt nhất là đừng tham gia.
Tống Úc rất đau lòng Cố Thanh Trì, lúc này mới yên tĩnh một hồi, lại có chuyện phức tạp như thế đập bộp lên trán, nếu không gặp được mình, đoán chừng lại đi lung tung khắp nơi giống như con ruồi không đầu.
So sánh một chút, anh đột nhiên cảm thấy lão Tống rất quanh vinh vĩ đại, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có anh đi ở phía trước gây sự, lão Tống đi theo sau chùi đít.
“Về nhà rửa mặt trước, lát nữa đi cùng em tìm luật sư hỏi xem sao.” Tống Úc khởi động xe.
Cố Thanh Trì hờ hững ừ một tiếng, im lặng không nói.
Tống Úc thực sự không muốn thấy dáng vẻ mờ mịt tự mất này của Cố Thanh Trì, “Em đừng như vậy, chuyện này lại không liên quan gì đến em, đoán mò gì đâu?”
“Em không suy nghĩ vớ vẩn gì, bây giờ trong đầu em trống rỗng.” Cố Thanh Trì quay đầu lại nhìn anh một cái.
“Đói không?” Tống Úc hỏi.
“Không đói.” Cố Thanh Trì lắc đầu.
Mấy ngày sau đó, Tống Úc dẫn theo Cố Thanh Trì qua lại giữa cục cảnh sát và văn phòng luật sự, Tống Úc cũng là lần đầu tiên hiểu toàn bộ quá trình xử lý vụ án hình sự, phức tạp, đau đầu.
Do tính nghiêm trọng của vụ án, Cố Kiên không nằm trong phạm vi tìm người bảo lãnh chờ xét xử, nói cách khác, kẻ tình nghi sẽ giam giữ ở trại tạm giam cho đến khi kết quả xét xử của Viện kiểm sát đưa ra, cho dù là không có tội, cũng phải ở bên trong.
Cố Thanh Trì chỉ có thể nhận mệnh về nhà gói một vài bộ quần áo đưa đến trại tạm giam, Tống Úc dứt khoát xin công ty nghỉ, toàn bộ quá trình đều đi cùng hắn.
Cố Thanh Trì là nửa mù chữ, trong lúc trao đổi với luật sư về chi tiết vụ án đã tốn không ít sức, từng điều khoản kia chậm rãi mở ra trước mặt hắn quả thực chính là thiên thư, hiểu được cũng không dễ dàng.
Ban đầu hắn ngay cả vụ án dân sự là gì vụ án hình sự là gì cũng không phân biệt được, Tống Úc phổ cập khoa học cho hắn từng cái một.
Sau khi biết tiêu chuẩn tính phí của luật sư hình sự lại cảm thấy hai mắt tối đen, hô hấp căng lên, huyệt thái dương thình thịch đau
“Một vụ án còn phải chia giai đoạn thu phí, điều tra thẩm tra…” Cố Thanh Trì bẻ ngón tay, “Còn có thẩm cái gì đó nữa.”
“Thẩm phán.” Tống Úc thay hắn nói tiếp.
“Tại sao anh ta không đi cướp?” Lúc Cố Thanh Trì ra khỏi văn phòng bắp chân hơi mềm, “Tại sao anh không nói trước với em mời luật sự cần nhiều tiền như thế!?”
“Nói trước cho em thì thế nào, em tự bỏ tiền à?” Tống Úc nhướng mày cười một tiếng.
Cố Thanh Trì mở cửa ngồi vào trong xe, biểu cảm nghiêm túc, “Anh ghi nợ kỹ vào.”
“Làm gì?” Tống Úc giơ tay cài dây an toàn.
Cố Thanh Trì rũ mí mắt xuống, nặng nề thở ra một hơi, “Trả lại cho anh, tiền của anh cũng không phải mua xổ số rồi trúng, đây là chuyện của chính em, không nên tiêu tiền của anh.”
“Em trả như nào?” Tống Úc thò tay sờ đùi hắn, cười hì hì, “Có muốn cân nhắc bán mình cho anh không?”
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, nghiêng đầu sang nhìn anh, “Em không nói đùa, anh ghi vào đi, em sẽ từ từ trả lại cho anh.”
“Không sao, anh không vội,” Tống Úc cười nói, “Anh có thời gian cả đời, từ từ trả.”
Khóe miệng Cố Thanh Trì vểnh lên, cúi đầu lướt điện thoại, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Hầy, thật sự không sao…” Tống Úc gãi gãi cằm hắn, “Thật ra với anh mà nói cảm ơn không có tác dụng, em đừng suốt ngày cúi đầu xuống là được, cười nhiều với anh đi, tâm trạng của anh còn có thể tốt một chút.”
Cố Thanh Trì vân vê tay Tống Úc, đặt bên miệng hôn một cái, “Thế này có tốt hơn một chút không?”
“Vợ anh luôn là quý nhân thông minh.” Tống Úc cười nhéo nhéo má hắn.
“Chồng.” Cố Thanh Trì nói.
“Ơi ~” Tống Úc trả lời rất nhanh.
“Này không phải!” Cố Thanh Trì lập tức ngẩng đầu giải thích, “Ý em là, em là chồng anh.”
Tống Úc coi như không nghe thấy.
Trong lúc điều tra, Cố Thanh Trì lại bị cảnh sát gọi đi hỗ trợ điều tra, cũng chủ động đưa thẻ ngân hàng cho cảnh sát.
Chuyện đưa thẻ ngân hàng là Tống Úc nói.
Lúc ấy Tống Úc còn nói một câu khiến hắn rất khiếp sợ lại cảm thấy thật sự có lý lẽ, “Đừng nói thứ này chỉ có khả năng trở thành chứng cứ, cho dù nó chính là chứng cứ phạm tội có thể lên án bố em, em cũng phải giao đúng sự thật cho cảnh sát, em và ông ấy không có nửa xu quan hệ, ông ấy phạm tội thì phải chịu trách nhiệm, em mãi mãi cũng không cần phải tự trách.”
Cố Thanh Trì cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt không đành lòng nhìn thấy người cứu mình một mạng bị đưa vào ngục giam, mặt khác lại cảm thấy ông ấy nên bị đưa vào để cải chính, sửa đổi những tật xấu kia, nói không chừng lúc ra ngoài không chạm vào rượu và thuốc lá nữa.
Cố Thanh Trì ôm một tia hy vọng, tiếp tục duy trì cuộc sống yên bình ở mặt ngoài.
Ngày nào đó đăng nhập diễn đàn, trong lúc vô tình phát hiện trên đó đã có người đào ra vụ buôn bán trẻ em, số lượng trả lời topic hơn 3000, cho đến trước mắt một nghi phạm bị tuôn ra là người vùng khác, cưới một cô gái ở thành phố S, hộ khẩu đăng ký ở vùng này, nghe nói bây giờ người nhà đang ầm ĩ đòi ly hôn, chồng thậm chí còn chưa kết án đã tìm luật sư suy xét vấn đề phân chia tài sản, còn có người nghị luận nói cô gái này vốn đã có tình nhân ở bên ngoài.
Nói như đúng rồi, cũng không biết là thật hay giả.
Bởi vì vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra và thẩm vấn, người nhà không thể gặp mặt, Cố Thanh Trì chỉ có thể hiểu tiến triển của vụ án thông qua luật sự, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bố từ chối gặp mặt luật sự, có thái độ ác liệt trong phòng thẩm vấn của cảnh sát, không phối hợp.
Cố Thanh Trì cũng bởi vậy mà đoán được sơ sơ, cảm thấy bố thật sự tham gia vụ buôn bán này.
Hắn hiểu bố mình quá rõ, cuối cùng sẽ lựa chọn trốn tránh khi chột dạ nhất, lựa chọn sử dụng bạo lực khi không chiếm được lý.
Trong lòng hắn thậm chí có một tia mừng thầm nho nhỏ, nếu dám trừng mắt tức giận sử dụng bạo lực trong cục cảnh sát, chắc chắn sẽ bị trừng trị một trận.
Nên!
Thời gian trôi qua từng ngày, một tia hy vọng Cố Thanh Trì giấu trong lòng cũng trên bờ vực tan rã.
Hắn không biết rốt cuộc mình có thể làm gì, thậm chí nảy ra suy nghĩ từ bỏ.
Giống như Tống Úc nói, “Em và ông ấy không có nửa xu quan hệ, ông ấy phạm tội thì phải chịu trách nhiệm.”
Càng về sau hắn cũng không biết mình thật sự xuất phát từ nội tâm muốn giúp bố hay là sợ tương lai sau khi bố ra ngoài sẽ trách tội hắn không giúp đỡ.
Tống Úc tranh thủ lên mạng tìm kiếm vụ án và phim về buôn bán trẻ em cho Cố Thanh Trì xem.
Một là hy vọng có thể giảm bớt một chút gánh nặng trong lòng Cố Thanh Trì, hai là một chút tâm tư của anh, anh không muốn để cho Cố Thanh Trì lại dây dưa không rõ với Cố Kiên, tốt nhất có thể bởi vậy mà một đao cắt đứt.
“Nếu bố em thật sự tham gia phạm tội, em cảm thấy ông ấy có nên ngồi tù không?” Tống Úc ôm gối dựa, cằm chọc chọc đầu cá mập.
Trước kia Cố Thanh Trì chưa bao giờ theo dõi loại tin tức xã hội này, sau khi đọc nó, thậm chí cảm thấy cũng không nên mời luật sư biện hộ giúp tội phạm.
Nhưng cố tình người kia lại có ơn với mình, hắn im lặng một lát, gật đầu, “Tối thiểu hai mươi năm, để ông ấy nhớ lâu một chút.”
Cố Kiên là một người mù chữ mù toán cộng, ngay từ đầu cũng không nghĩ đến sẽ có luật sự ra mặt tiến hành giao tiếp tư tưởng, thậm chí cảm thấy luật sự đứng về phía cảnh sát định tội cho mình, bởi vì luật sư luôn bảo ông ta khai báo tất cả sự thật phạm tội.
Trong lòng ông ta nghĩ, đây chẳng phải buộc ông ta ngồi tù à? Nhưng sau khi nghe nói Lư Vệ Quốc đã nói rõ ràng tất cả sự thật phạm tội, nội tâm của ông ta bắt đầu dao động.
Cảnh sát Tô nói, sau khi chủ động khai báo phạm tội, giúp đỡ cảnh sát bắt được hai tên nghi phạm chạy trốn còn lại đồng thời nghĩ cách cứu trẻ em bị bắt cóc về, có thể xử lý nhẹ…
Cho nên khi gặp mặt luật sự lần thứ ba, Cố Kiên không chịu được lương tâm khiển trách, khai báo chi tiết phạm tội lần này.
Từ tháng 6 đến tháng 8 năm nay, cùng mấy kẻ tình nghi khác dùng cách dụ dỗ lừa bán 5 đứa trẻ ở nhiều khu vực, lại được một người trung gian giới thiệu, bán lại đến thành phố khá xa, lợi nhuận phi pháp đoạt được tổng cộng 380 nghìn tệ.
(380000 NDT = 1.267.601.946,48 VND)
Tống Úc cho rằng hắn xem không hiểu, chỉ vào dòng chữ bên trên giải thích cho hắn, “Nghi ngờ này chỉ có khả năng phạm tội, cũng không phải định tội, cảnh sát và viện kiểm sát sẽ có một giai đoạn điều tra và thẩm vấn, trong lúc này, bọn họ cũng sẽ thẩm vấn bố em, nếu bố em không phạm tội, ông ấy không thừa nhận, cảnh sát chắc chắn sẽ nghiêm túc điều tra mà.”
Một nữ cảnh sát liếc nhìn bọn họ một cái, cười nhạt một tiếng không nói gì.
Đầu ngón tay Cố Thanh Trì hơi run rẩy, vuốt ve con dấu đỏ chót dưới góc phải, trong lòng vô cùng hiểu rõ khả năng bị vu cáo hãm hại thật ra rất rất nhỏ.
Bởi vì cuộc điện thoại kia của bố, và mấy khoản thu nhập lai lịch không rõ ràng thật sự quá khả nghi.
Lúc trên đường đến hắn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho nên khi nhìn thấy tờ giấy thông báo này, cảm xúc cũng không mất khống chế, nhưng nhịp tim vẫn chậm chạp không xuống.
Hơn một tuần trước đó, mỗi ngày hắn đều sống trong lo sợ không yên, sợ bố xảy ra bất trắc gì đó, lúc nghe thấy bố bị giam giữ ở cục cảnh sát vì nghi ngờ dính đến buôn bán trẻ em, trong lòng ngược lại giống như có một tảng đá to nặng nền rơi xuống đất.
Chỉ cần người không sao là được rồi.
Hai người cùng ra khỏi cục cảnh sát, miệng Tống Úc không dừng lại, vừa an ủi Cố Thanh Trì vừa gọi điện thoại cho một người bạn học luật tư vấn xem gặp phải tình huống như vậy nên làm gì.
Cố Thanh Trì cũng không nhớ rõ mình ra khỏi cục cảnh sát như thế nào, ngơ ngơ ngác ngác ngồi vào ghế phó lái, vẫn ngẩn ra vân vê tờ giấy thông báo kia.
Tống Úc không khởi động xe, vẫn đang nói với người ta trong điện thoại.
“Hâm à, thật sự không phải tôi, là bố của một người bạn tôi, hôm nay vừa lấy được thông báo của cảnh sát, nói là giam giữ ở trại tạm gian số 1, không gặp được người…”
“À, cho nên đang trong giai đoạn điều tra và thẩm vấn chỉ có thể mời luật sự đến giao tiếp đúng không.”
“Công tố mất bao nhiêu thời gian?”
“Người kia chắc chắn phải nghĩ cách kéo ra…”
Cố Thanh Trì quay đầu, nhìn thần thái tự nhiên của Tống Úc thảo luận một số chi tiết với người ta, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng.
Không hiểu gì cả, không làm được gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm dấu đỏ trên giấy lo lắng suông.
Khó chịu, nóng nảy, bối rối, thấp thỏm, không an lòng…
Tất cả cảm xúc đều dâng lên.
Hắn không biết mình có thể làm gì, trước mắt không có bất kỳ phương hướng nào.
“Tòng phạm… tôi đâu biết ông ấy là tòng phạm hay thủ phạm, ngay cả chính ông ấy có phạm tội hay không tôi cũng không biết…” Tống Úc nhíu mày, ừ ừ đáp vài tiếng, “Cậu nói đến nỗi tôi cũng hồ đồ rồi, cậu gửi định vị cho tôi, lát nữa tôi đến văn phòng tìm cậu.”
Tống Úc để điện thoại xuống quay đầu nhìn Cố Thanh Trì, “Vừa rồi anh gọi điện thoại hỏi qua bạn anh rồi, thật ra cho dù bố em thật sự tham gia, cũng có thể là tòng phạm phụ trợ, liên lạc với người mua, hoặc là giúp đỡ vận chuyển… À bố em biết lái xe không?”
“Không biết.” Cố Thanh Trì chết lặng đáp lại.
“Trước kia chắc bố em không có tiền án gì phải không.” Tống Úc hỏi.
Cố Thanh Trì lắc đầu, lại ngẩng đầu, “Tụ tập đánh bạc từng bị tóm, phạt tiền có tính không?”
“Đã tạm giam chưa?” Tống Úc truy hỏi.
Cố Thanh Trì trầm tư một lát, mấp máy bờ môi, “Hình như khoảng mười ngày, chuyện từ nhiều năm trước, em không nhớ rõ lắm.”
“Không sao, không nên quá sốt ruột,” Trước khi khởi động xe Tống Úc liếc nhìn thấy Cố Thanh Trì chưa cài dây an toàn, duỗi tay cài lại giúp hắn, lại xoa trán hắn, “Anh nhớ em nói bố em không học thức, thuộc về kiểu người thiếu kiến thức pháp luật, đoán chừng cũng không biết phải chịu trách nhiệm bao lớn với chuyện mình phạm phải, coi như thật sự tham gia hành động, bị khởi tố, cũng có thể biện hộ thay ông ấy ở từng phương diện, xin giảm hình phạt.”
Cố Thanh Trì rũ mắt không nói gì, gấp đôi lại gấp đôi giấy thông báo trong tay.
“Em nghe thấy anh nói chuyện không?” Tống Úc nhéo nhéo lỗ tai hắn.
Cố Thanh Trì nhìn ngoài cửa sổ, “Ừ” một tiếng trầm thấp từ trong họng.
Tống Úc cào tóc, hít sâu một hơi, đầu ngón tay phải gõ gõ lên vô-lăng.
Anh không biết rốt cuộc trong đầu Cố Thanh Trì đang nghĩ gì, cũng có thể là không nghĩ gì cả.
Thật những lời anh vừa nói kia chỉ để an ủi Cố Thanh Trì.
Ấn tượng của anh với Cố Kiên cũng không tốt, có thể nói là rất kém, khi nhìn thấy tờ giấy thông báo kia, có khái niệm vào trước là chủ, ở trong lòng nhận định Cố Kiên là phạm tội tham gia.
Dáng dấp vừa nhìn cũng không tốt lành gì cho cam.
Trong lòng anh những tội phạm buôn bán trẻ em kia, mẹ kiếp phải bị phán tử hình, giảm hình phạt cái rắm ấy.
Lão già kia tốt nhất là đừng tham gia.
Tống Úc rất đau lòng Cố Thanh Trì, lúc này mới yên tĩnh một hồi, lại có chuyện phức tạp như thế đập bộp lên trán, nếu không gặp được mình, đoán chừng lại đi lung tung khắp nơi giống như con ruồi không đầu.
So sánh một chút, anh đột nhiên cảm thấy lão Tống rất quanh vinh vĩ đại, từ nhỏ đến lớn đều chỉ có anh đi ở phía trước gây sự, lão Tống đi theo sau chùi đít.
“Về nhà rửa mặt trước, lát nữa đi cùng em tìm luật sư hỏi xem sao.” Tống Úc khởi động xe.
Cố Thanh Trì hờ hững ừ một tiếng, im lặng không nói.
Tống Úc thực sự không muốn thấy dáng vẻ mờ mịt tự mất này của Cố Thanh Trì, “Em đừng như vậy, chuyện này lại không liên quan gì đến em, đoán mò gì đâu?”
“Em không suy nghĩ vớ vẩn gì, bây giờ trong đầu em trống rỗng.” Cố Thanh Trì quay đầu lại nhìn anh một cái.
“Đói không?” Tống Úc hỏi.
“Không đói.” Cố Thanh Trì lắc đầu.
Mấy ngày sau đó, Tống Úc dẫn theo Cố Thanh Trì qua lại giữa cục cảnh sát và văn phòng luật sự, Tống Úc cũng là lần đầu tiên hiểu toàn bộ quá trình xử lý vụ án hình sự, phức tạp, đau đầu.
Do tính nghiêm trọng của vụ án, Cố Kiên không nằm trong phạm vi tìm người bảo lãnh chờ xét xử, nói cách khác, kẻ tình nghi sẽ giam giữ ở trại tạm giam cho đến khi kết quả xét xử của Viện kiểm sát đưa ra, cho dù là không có tội, cũng phải ở bên trong.
Cố Thanh Trì chỉ có thể nhận mệnh về nhà gói một vài bộ quần áo đưa đến trại tạm giam, Tống Úc dứt khoát xin công ty nghỉ, toàn bộ quá trình đều đi cùng hắn.
Cố Thanh Trì là nửa mù chữ, trong lúc trao đổi với luật sư về chi tiết vụ án đã tốn không ít sức, từng điều khoản kia chậm rãi mở ra trước mặt hắn quả thực chính là thiên thư, hiểu được cũng không dễ dàng.
Ban đầu hắn ngay cả vụ án dân sự là gì vụ án hình sự là gì cũng không phân biệt được, Tống Úc phổ cập khoa học cho hắn từng cái một.
Sau khi biết tiêu chuẩn tính phí của luật sư hình sự lại cảm thấy hai mắt tối đen, hô hấp căng lên, huyệt thái dương thình thịch đau
“Một vụ án còn phải chia giai đoạn thu phí, điều tra thẩm tra…” Cố Thanh Trì bẻ ngón tay, “Còn có thẩm cái gì đó nữa.”
“Thẩm phán.” Tống Úc thay hắn nói tiếp.
“Tại sao anh ta không đi cướp?” Lúc Cố Thanh Trì ra khỏi văn phòng bắp chân hơi mềm, “Tại sao anh không nói trước với em mời luật sự cần nhiều tiền như thế!?”
“Nói trước cho em thì thế nào, em tự bỏ tiền à?” Tống Úc nhướng mày cười một tiếng.
Cố Thanh Trì mở cửa ngồi vào trong xe, biểu cảm nghiêm túc, “Anh ghi nợ kỹ vào.”
“Làm gì?” Tống Úc giơ tay cài dây an toàn.
Cố Thanh Trì rũ mí mắt xuống, nặng nề thở ra một hơi, “Trả lại cho anh, tiền của anh cũng không phải mua xổ số rồi trúng, đây là chuyện của chính em, không nên tiêu tiền của anh.”
“Em trả như nào?” Tống Úc thò tay sờ đùi hắn, cười hì hì, “Có muốn cân nhắc bán mình cho anh không?”
Cố Thanh Trì không nhịn được cười, nghiêng đầu sang nhìn anh, “Em không nói đùa, anh ghi vào đi, em sẽ từ từ trả lại cho anh.”
“Không sao, anh không vội,” Tống Úc cười nói, “Anh có thời gian cả đời, từ từ trả.”
Khóe miệng Cố Thanh Trì vểnh lên, cúi đầu lướt điện thoại, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
“Hầy, thật sự không sao…” Tống Úc gãi gãi cằm hắn, “Thật ra với anh mà nói cảm ơn không có tác dụng, em đừng suốt ngày cúi đầu xuống là được, cười nhiều với anh đi, tâm trạng của anh còn có thể tốt một chút.”
Cố Thanh Trì vân vê tay Tống Úc, đặt bên miệng hôn một cái, “Thế này có tốt hơn một chút không?”
“Vợ anh luôn là quý nhân thông minh.” Tống Úc cười nhéo nhéo má hắn.
“Chồng.” Cố Thanh Trì nói.
“Ơi ~” Tống Úc trả lời rất nhanh.
“Này không phải!” Cố Thanh Trì lập tức ngẩng đầu giải thích, “Ý em là, em là chồng anh.”
Tống Úc coi như không nghe thấy.
Trong lúc điều tra, Cố Thanh Trì lại bị cảnh sát gọi đi hỗ trợ điều tra, cũng chủ động đưa thẻ ngân hàng cho cảnh sát.
Chuyện đưa thẻ ngân hàng là Tống Úc nói.
Lúc ấy Tống Úc còn nói một câu khiến hắn rất khiếp sợ lại cảm thấy thật sự có lý lẽ, “Đừng nói thứ này chỉ có khả năng trở thành chứng cứ, cho dù nó chính là chứng cứ phạm tội có thể lên án bố em, em cũng phải giao đúng sự thật cho cảnh sát, em và ông ấy không có nửa xu quan hệ, ông ấy phạm tội thì phải chịu trách nhiệm, em mãi mãi cũng không cần phải tự trách.”
Cố Thanh Trì cảm thấy mình rất mâu thuẫn, một mặt không đành lòng nhìn thấy người cứu mình một mạng bị đưa vào ngục giam, mặt khác lại cảm thấy ông ấy nên bị đưa vào để cải chính, sửa đổi những tật xấu kia, nói không chừng lúc ra ngoài không chạm vào rượu và thuốc lá nữa.
Cố Thanh Trì ôm một tia hy vọng, tiếp tục duy trì cuộc sống yên bình ở mặt ngoài.
Ngày nào đó đăng nhập diễn đàn, trong lúc vô tình phát hiện trên đó đã có người đào ra vụ buôn bán trẻ em, số lượng trả lời topic hơn 3000, cho đến trước mắt một nghi phạm bị tuôn ra là người vùng khác, cưới một cô gái ở thành phố S, hộ khẩu đăng ký ở vùng này, nghe nói bây giờ người nhà đang ầm ĩ đòi ly hôn, chồng thậm chí còn chưa kết án đã tìm luật sư suy xét vấn đề phân chia tài sản, còn có người nghị luận nói cô gái này vốn đã có tình nhân ở bên ngoài.
Nói như đúng rồi, cũng không biết là thật hay giả.
Bởi vì vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra và thẩm vấn, người nhà không thể gặp mặt, Cố Thanh Trì chỉ có thể hiểu tiến triển của vụ án thông qua luật sự, nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, bố từ chối gặp mặt luật sự, có thái độ ác liệt trong phòng thẩm vấn của cảnh sát, không phối hợp.
Cố Thanh Trì cũng bởi vậy mà đoán được sơ sơ, cảm thấy bố thật sự tham gia vụ buôn bán này.
Hắn hiểu bố mình quá rõ, cuối cùng sẽ lựa chọn trốn tránh khi chột dạ nhất, lựa chọn sử dụng bạo lực khi không chiếm được lý.
Trong lòng hắn thậm chí có một tia mừng thầm nho nhỏ, nếu dám trừng mắt tức giận sử dụng bạo lực trong cục cảnh sát, chắc chắn sẽ bị trừng trị một trận.
Nên!
Thời gian trôi qua từng ngày, một tia hy vọng Cố Thanh Trì giấu trong lòng cũng trên bờ vực tan rã.
Hắn không biết rốt cuộc mình có thể làm gì, thậm chí nảy ra suy nghĩ từ bỏ.
Giống như Tống Úc nói, “Em và ông ấy không có nửa xu quan hệ, ông ấy phạm tội thì phải chịu trách nhiệm.”
Càng về sau hắn cũng không biết mình thật sự xuất phát từ nội tâm muốn giúp bố hay là sợ tương lai sau khi bố ra ngoài sẽ trách tội hắn không giúp đỡ.
Tống Úc tranh thủ lên mạng tìm kiếm vụ án và phim về buôn bán trẻ em cho Cố Thanh Trì xem.
Một là hy vọng có thể giảm bớt một chút gánh nặng trong lòng Cố Thanh Trì, hai là một chút tâm tư của anh, anh không muốn để cho Cố Thanh Trì lại dây dưa không rõ với Cố Kiên, tốt nhất có thể bởi vậy mà một đao cắt đứt.
“Nếu bố em thật sự tham gia phạm tội, em cảm thấy ông ấy có nên ngồi tù không?” Tống Úc ôm gối dựa, cằm chọc chọc đầu cá mập.
Trước kia Cố Thanh Trì chưa bao giờ theo dõi loại tin tức xã hội này, sau khi đọc nó, thậm chí cảm thấy cũng không nên mời luật sư biện hộ giúp tội phạm.
Nhưng cố tình người kia lại có ơn với mình, hắn im lặng một lát, gật đầu, “Tối thiểu hai mươi năm, để ông ấy nhớ lâu một chút.”
Cố Kiên là một người mù chữ mù toán cộng, ngay từ đầu cũng không nghĩ đến sẽ có luật sự ra mặt tiến hành giao tiếp tư tưởng, thậm chí cảm thấy luật sự đứng về phía cảnh sát định tội cho mình, bởi vì luật sư luôn bảo ông ta khai báo tất cả sự thật phạm tội.
Trong lòng ông ta nghĩ, đây chẳng phải buộc ông ta ngồi tù à? Nhưng sau khi nghe nói Lư Vệ Quốc đã nói rõ ràng tất cả sự thật phạm tội, nội tâm của ông ta bắt đầu dao động.
Cảnh sát Tô nói, sau khi chủ động khai báo phạm tội, giúp đỡ cảnh sát bắt được hai tên nghi phạm chạy trốn còn lại đồng thời nghĩ cách cứu trẻ em bị bắt cóc về, có thể xử lý nhẹ…
Cho nên khi gặp mặt luật sự lần thứ ba, Cố Kiên không chịu được lương tâm khiển trách, khai báo chi tiết phạm tội lần này.
Từ tháng 6 đến tháng 8 năm nay, cùng mấy kẻ tình nghi khác dùng cách dụ dỗ lừa bán 5 đứa trẻ ở nhiều khu vực, lại được một người trung gian giới thiệu, bán lại đến thành phố khá xa, lợi nhuận phi pháp đoạt được tổng cộng 380 nghìn tệ.
(380000 NDT = 1.267.601.946,48 VND)
Danh sách chương