Cả người Cố Thanh Trì sụp đổ khi nghe thấy tin tức này, hai đầu gối mềm nhũn suýt nữa quỳ xuống đất.
Tất cả tin tưởng, thương cảm, đội ơn tan thành bọt nước trong khoảnh khắc này.
Hắn không thể tin được người lúc trước cứu mình sẽ vì tiền, trở nên ích kỷ lạnh lùng đến thế, không thể tin được người mình gọi là bố suốt hai mươi ba năm qua sẽ là một kẻ buôn người, lại không dám tin, sẽ có một sinh mệnh lớn chút xúi chôn vùi trong tay đám người này.
Cho dù trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Muốn chính miệng hỏi xem rốt cuộc là tại sao, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, hắn không thể gặp được bố.
Về sau ngẫm lại, lại cảm thấy không cần phải hỏi.
Hắn sợ bị lý do không thể tưởng tượng nổi, không thể nói lý kia phá vỡ tam quan, hắn còn muốn duy trì một chút xíu thiện ý.
Mà ngược lại, từ lúc bắt đầu Tống Úc đã không hy vọng với Cố Kiên, đối với kết quả này cũng không quá khiếp sợ, chỉ rất đau lòng đứa trẻ kia, đau lòng gia đình bị hủy diệt kia.
Với tư cách là một người đứng xem, anh cũng có phần không chịu được sự đau thương xót xa ấy.
Chuyện bất lực nhất trên thế giới này có lẽ là sinh tử biệt ly, yếu ớt lại không có sức lực, anh như có thể nhìn thấy cảnh người nhà đó tan nát cõi lòng khóc rống.
Một điểm đáng được ăn mừng nhất toàn bộ vụ án đó là cảnh sát cuối cùng cũng tìm lại được bốn đứa trẻ, nếu không sẽ có bốn gia đình bị hủy hoại.
Lần này Cố Kiên chạy không thoát cơm tù, luật sư Hà nói, vụ án hình sự nghiêm trọng như vậy thời gian thi hành án thường sẽ trên mười năm, cụ thể phải đợi sau khi công tố, xem thẩm phán quyết định thế nào.
Trong lòng Tống Úc mong đợi thẩm phán đại nhân có thể xử lý nặng.
“Nghĩ thoáng đi, đây là ông ta tự tìm, không có bất cứ liên quan gì đến em.” Tống Úc ôm lấy bả vai Cố Thanh Trì, an ủi nói.
“Em biết, chẳng qua em cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi mà thôi, rốt cuộc là ông ấy làm sao đi đến con đường này?” Cố Thanh Trì thở dài, “Thật sự không nghĩ ra, em vẫn luôn cảm thấy mặc dù ông ấy không làm việc đàng hoàng, nhưng tốt xấu gì cũng có chút lương tri, ông ấy… sao có thể…”
Tống Úc cố nén không mắng ra lời quá khó nghe.
“Em nghĩ xem hồi nhỏ ông ấy đối xử với em như nào?” Anh chỉ chỉ lông mày Cố Thanh Trì, “Chỗ mắt này là ông ta đánh phải không.”
Lại sờ lên vết sẹo rất dài trên lưng Cố Thanh Trì, “Em thật sự là lành sẹo quên đau, một người dẫn người khác vào trong chỗ chết, em trông cậy ông ấy có thể có bao nhiêu lương tri? Nếu không phải bị anh tông phải, không chừng em vẫn đang ở trong xó xỉnh nào đó đòi nợ đấy, bị thương bị đau bị ốm, chỉ có một mình vùi trong góc khóc, ai sẽ cứu em? Còn có vết thương lần trước em bị chó cắn, tại sao cũng không dám nói cho ông ta biết? Hả?”
Cố Thanh Trì rủ mí mắt xuống, Tống Úc quả nhiên là người rất thù dai, thế mà nhớ hết giúp mình.
“Cảm thấy anh nói khó nghe đúng không? Cảm thấy ông ta không thể xấu đến trong xương cốt phải không?” Tống Úc nhẹ nhàng chọc huyệt thái dương của hắn, “Anh thành tâm thành ý, nhắc nhở em từ tận đáy lòng, sau này đừng liên lạc với ông ta nữa, cho dù tương lai ông ta chủ động tới tìm em em cũng đừng để ý đến ông ta, nếu không em chắc chắn sẽ bị ông ta gặm đến nỗi không còn sót lại chút cặn nào.”
“Em biết rồi.” Cố Thanh Trì nói.
“Biết là tốt…” Tống Úc nhéo nhéo gương mặt hắn, “Có một chuyện anh sợ em buồn, vẫn mãi chưa nói với em, thật ra hôm em được anh nhặt về nhà ấy, ông ta bảo anh nói lại cho em, bảo em mãi mãi cũng đừng về nữa, muốn cắt đứt với em.”
Cố Thanh Trì ngẩn người, cũng không biết nên nói gì, cảm giác mình rất ngu ngốc, thế mà còn hỏi người ta có bằng lòng cho hắn đăng ký hộ khẩu chung không.
Trên thế giới này còn có thể có người ngu hơn mình không? “Cho nên em thật sự không cần phải tự trách gì cả, cắt đứt thì cắt đứt thôi.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì im lặng một lát ngước mắt hỏi, “Luật sư nói xử khoảng mấy năm?”
“Ông ta nói không tính, cái này chủ yếu phải xem tòa án xử như nào, chủ yếu và thứ yếu khác nhau, cân nhắc mức hình phạt khác nhau, thẩm phán cuối cùng sẽ suy xét từ nhiều khía cạnh,” Tống Úc nhìn hắn, “Nhưng em cũng đừng trông cậy sẽ xử lý nhẹ, ông ta không đáng giá.”
“Em thật sự không trông cậy cái gì.” Cố Thanh Trì liếm liếm đôi môi khô khốc, khoảnh khắc khi nghe thấy có một bé trai trên đường cứu chữa muộn mà tử vong, hắn đã không ôm ấp bất kỳ ảo tưởng gì.
Hắn cảm thấy chủ mưu của tội ác này phải trả cho gia đình đó một cái mạng, cho dù đó là bố cũng nên chịu trách nhiệm này, những người còn lại đều phải dùng phần còn lại của cuộc đời để chuộc tội.
Mấy ngày sau đó Cố Thanh Trì cố gắng không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, sắp xếp kín cuộc sống của mình, nhưng chỉ cần vừa dừng lại, trong đầu luôn sẽ hiện lên rất nhiều hồi ức, tối xấu có cả, mơ thấy ác mộng mấy ngày liên tục.
Hắn muốn mau chóng để cho mình thoát ra khỏi giấc mơ u ám này, khôi phục cuộc sống ban đầu, nhưng đủ loại lời đồn xen lẫn ác ý lại lan ra.
Vòng bạn bè và diễn đàn nhao nhao thảo luận chuyện này, ngay cả Tôn béo cũng nghe được tin đồn, nói bóng nói gió mà nghe ngóng trên Wechat.
Cố Thanh Trì trực tiếp block nick của người ta.
Đáng sợ nhất là trong quán cũng luôn có người lấy chuyện này ra thảo luận.
“Những kẻ buôn người này sao không đi chết đi?”
“Nêu tôi là người của nhà này đoán chừng sẽ sụp đổ, đứa trẻ kia mới ba tuổi mà, nghe nói là tiêm nhiều thuốc mê quá hôn mê chết.”
“Thật là quá đáng sợ rồi…”
“Cũng may bây giờ đã bị bắt, nếu không thì không chắc còn muốn hại bao nhiêu người.”
“Bây giờ đi ra ngoài đều phải trông trẻ con cẩn thận, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy có tin tức nói, có người cố ý lôi kéo làm quen với những bà mẹ ôm con, ôm đứa bé khen lấy khen để, có người mẹ vừa không để ý, đứa bé trực tiếp bị ôm vào xe, người xung quanh phát hiện muốn đuổi theo cũng không kịp, xe lái đi từ lâu rồi.”
“Quá kinh khủng rồi!!Sao lại có loại người này!”
“Kinh khủng hơn đó là, loại người này ở ngay bên cạnh chúng ta…”
“Cũng phải để bọn nó nếm thử cảm giác mất đi người nhà…”
Mặt ngoài Cố Thanh Trì gió êm sóng lặng giống như người không sao, nhưng đả kích của chuyện này đối với hắn không nhỏ, mấy ngày nay tinh thần hơi uể oải, cả người gầy đi nhiều.
Hắn rất sợ bị người bên cạnh phát hiện mình được kẻ buôn người nuôi lớn, sợ những ánh mắt khác thường kia.
Đợt này người tìm hắn trên Wechat càng ngày càng nhiều, lời nói cũng chửi rất khó nghe, chủ nhà còn vứt hết đồ của hắn.
Hắn chỉ có thể cố gắng an ủi mình, sóng gió cuối cùng sẽ lắng lại, đợi trận này qua đi sẽ tốt thôi…
“Bữa khuya hôm nay anh đã chuẩn bị canh xương sườn củ sen, đồng nghiệp của bọn anh dạy cho anh, nói rất có dinh dưỡng, cho em bồi bổ cơ thể.” Tống Úc nói với Cố Thanh Trì vừa ngồi vào ghế phó lái.
“Em sao cũng được, anh làm gì em cũng ăn.” Cố Thanh Trì cười đáp lại.
Tuần này hắn làm ca tối, trong nhà đều là Tống Úc làm cơm tối, để phần cho hắn ăn không hết về nhà sẽ ăn như bữa khuya, nấu chín hay chưa, có thể ăn được hay không đều dựa vào vận may, viên nén tăng cường dạ dày tiêu thực và tràng vị ninh mỗi ngày đều chuẩn bị ở trên người.
(tràng vị ninh là một loại thuốc kiện tì ích thận, làm ấm giảm đau, giảm tiêu chảy)
“Nấu thêm bát mì cho em nhé, nấm hương thêm đùi gà?” Tống Úc xoa xoa sau đầu Cố Thanh Trì, đợt này chưa cắt tóc, dài ra nhiều rồi.
“Được, em thích mì.” Cố Thanh Trì cười nhẹ một tiếng, gật gật đầu, mì là món duy nhất Tống Úc sẽ không nấu cháy, nhưng cảm giác giống đậu hũ.
Vừa xuống xe, Cố Thanh Trì đã vòng qua thân xe ôm lấy Tống Úc từ phía sau.
“Sao vậy?” Tống Úc nắm hai cánh tay quấn quanh eo mình, đầu ngón tay vuốt ve trên xương cổ tay của Cố Thanh Trì.
“Chỉ ôm anh một cái.” Cố Thanh Trì nghiêng đầu hôn lên lỗ tai anh.
“Có phải đã gặp chuyện gì không vui không?” Tống Úc quay sang bưng mặt hắn, “Có phải lại có người nói em cái gì không?”
“Không phải,” Cố Thanh Trì lắc đầu, “Chỉ là nghe thấy mấy khách hàng nghị luận, nói đã có người đến nhà tội phạm gây chuyện, quậy nhà người ta đến mức gà chó không yên, nhưng mà… những người nhà kia lại có liên quan gì đến vụ án đâu.”
Tống Úc nhíu mày, biết hắn đang lo lắng điều gì, ngực trào lên một hồi chua xót theo, “Không sao, em rất an toàn.”
“Nhưng lỡ như thì sao? Bọn họ có thể tìm đến chỗ anh không?” Cố Thanh Trì thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân.
“Này em đoán mò gì vậy? Cho dù tìm tới thì có thể làm gì? Phạm tội cũng không phải em cũng không phải anh, bọn họ đến thì báo cảnh sát,” Tống Úc hôn lên trán hắn một cái, “Đi thôi, đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây, em vô cùng an toàn.”
Cố Thanh Trì bĩu môi, giọng điệu mang theo ghét bỏ, “Một tay em đã có thể bẻ gãy cánh tay anh, anh lấy đâu ra sức lực lớn vậy?”
“Ngậm miệng,” Tống Úc đạp hắn một phát, lại bóp mấy cái trên mông hắn, “Gầy rồi, xúc cảm cũng không thích như trước kia.”
Cố Thanh Trì đặt tay sau lưng Tống Úc, thuận lưng quần trượt vào.
Tống Úc trở tay đè lại, “Em tém tém lại đi, phía sau có giám sát.”
“Ai sẽ nhìn,” Cố Thanh Trì kéo dây thun đồ lót của Tống Úc ra ngoài, thả tay ra.
“Đậu má!” Tống Úc che sau lưng xoa xao.
Cố Thanh Trì lại không buông tay chọc một cái trên mông Tống Úc, “Xì… tiêm cho anh.”
“Em có độc à…” Tống Úc không nhịn được cười.
“Em là bác sĩ, anh giả vờ là bệnh nhân đi, để em tiêm hai phát em sẽ dễ chịu.” Cố Thanh Trì duỗi ngón trỏ chuẩn bị đâm vào.
Tống Úc che mông đi lùi, “Có phải đầu em có hố không?”
“Thôi mà, để em đâm hai cái.” Cố Thanh Trì đuổi theo.
Sau hai tuần, viện kiểm sát truy tố, Cố Thanh Trì cũng không đến dự thính.
Tòa án nhân dân Trung cấp công khai xử lý cho rằng, bị cáo Cố Kiên là thủ phạm chính của vị án, lấy mưu cầu lợi ích làm mục đích, không từ thủ đoạn lừa gạt trẻ em, nhiều lần đánh đập dùng bạo lực với trẻ em, trên đường vận chuyển sử dụng quá liều lượng thuốc mê với một bé trai trong đó, dẫn đến bất hạnh tử vong, tình tiết phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, phải nghiêm trị theo luật pháp.
Phán xử tử hình, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời, đồng thời tịch thu tài sản cá nhân.
Lư Vệ Quốc và tòng phạm khác bị kết án khác nhau, phán xử ở tù chung thân và tù có thời hạn 20 năm.
Sau khi Cố Kiên nghe tuyên án, đầu oành một tiếng, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, run rẩy nói: “Thưa quan tòa, tôi, tôi muốn vạch trần một người, chủ mưu của vụ án này vốn dĩ cũng không phải là tôi!”
Quan tòa nghiêm trang đan mười ngón tay đặt trên hồ sơ vụ án, khẽ hất cằm lên ra hiệu ông ta nói tiếp.
Cố Kiên rủ mí mắt xuống, nhớ lại nói: “Khoảng tháng năm năm nay, Lư Vệ Quốc liên lạc với tôi, nói là tìm được một đường đi tốt, cùng đi kiếm nhiều tiền, nhưng tôi đã từ chối sau khi biết là buôn bán trẻ em, sau đó hắn lại đe dọa tôi nói, nếu không hợp tác sẽ hợp lại tố cáo tôi…”
“Tố cáo anh điều gì?”
Cố Kiên im lặng một lát, chậm rãi mở miệng, “Hai mươi năm trước… Lúc ấy tôi và Lư Vệ Quốc còn có Đường Tam Nhi cùng nhau ôm một đứa trẻ, Lư Vệ Quốc nói hắn và một gia đình đã thương lượng giá cả xong, sau khi bán đi ba người chúng tôi chia đều, nhưng khi chúng tôi ôm đứa trẻ đến nơi đó, gia đình kia lại đổi ý nói không cần nữa, tiền đặt cọc cũng không cần, thế là bọn Lư Vệ Quốc nói muốn vứt đứa trẻ kia đi… Tôi còn nhớ rõ lúc ấy là mùa đông, trời còn đổ tuyết lớn, đứa trẻ lớn chút xíu ném ra ngoài còn có đường sống nào, tôi đã… tôi đã vụng trộm nuôi nó.”
“Con mẹ nó mày đứng ở đó nói láo!” Lư Vệ Quốc giơ tay chỉ vào Cố Kiên, lại nói với quan tòa, “Ông ta nói láo, ông ta vu cáo hãm hại tôi! Đứa trẻ gì, tôi không biết gì hết…”
“Ai nói láo!” Hai mắt Cố Kiên đỏ bừng, gân cổ lên rống to, “Mẹ kiếp đều phải chết tao còn sợ gì? Tao chết cũng phải kéo mày làm đệm lưng! Cái đồ cháu con rùa chó chết nhà mày, toàn bộ lại đến trên đầu tao! Tao chết mày cũng đừng nghĩ còn sống!”
“Cố Kiên tên khốn kiếp nhà mày…”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Hai người bị cảnh sát bên cạnh mình khống chế lại.
“Lần này nếu như không phải bọn họ lấy chuyện hai mươi năm trước đe dọa tôi, nói muốn tố cáo tôi, tôi cũng sẽ không theo bọn họ… Lúc ấy đã nói xong, chỉ lừa hai đứa, càng về sau lại muốn lừa… tôi…” Hai tay Cố Kiên ôm mặt, khóc ồ lên, “Tôi có lỗi với Thanh Trì… Có lỗi với đứa trẻ kia, tôi đáng chết…”
Tất cả tin tưởng, thương cảm, đội ơn tan thành bọt nước trong khoảnh khắc này.
Hắn không thể tin được người lúc trước cứu mình sẽ vì tiền, trở nên ích kỷ lạnh lùng đến thế, không thể tin được người mình gọi là bố suốt hai mươi ba năm qua sẽ là một kẻ buôn người, lại không dám tin, sẽ có một sinh mệnh lớn chút xúi chôn vùi trong tay đám người này.
Cho dù trước đó hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, cũng vẫn không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Muốn chính miệng hỏi xem rốt cuộc là tại sao, nhưng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có, hắn không thể gặp được bố.
Về sau ngẫm lại, lại cảm thấy không cần phải hỏi.
Hắn sợ bị lý do không thể tưởng tượng nổi, không thể nói lý kia phá vỡ tam quan, hắn còn muốn duy trì một chút xíu thiện ý.
Mà ngược lại, từ lúc bắt đầu Tống Úc đã không hy vọng với Cố Kiên, đối với kết quả này cũng không quá khiếp sợ, chỉ rất đau lòng đứa trẻ kia, đau lòng gia đình bị hủy diệt kia.
Với tư cách là một người đứng xem, anh cũng có phần không chịu được sự đau thương xót xa ấy.
Chuyện bất lực nhất trên thế giới này có lẽ là sinh tử biệt ly, yếu ớt lại không có sức lực, anh như có thể nhìn thấy cảnh người nhà đó tan nát cõi lòng khóc rống.
Một điểm đáng được ăn mừng nhất toàn bộ vụ án đó là cảnh sát cuối cùng cũng tìm lại được bốn đứa trẻ, nếu không sẽ có bốn gia đình bị hủy hoại.
Lần này Cố Kiên chạy không thoát cơm tù, luật sư Hà nói, vụ án hình sự nghiêm trọng như vậy thời gian thi hành án thường sẽ trên mười năm, cụ thể phải đợi sau khi công tố, xem thẩm phán quyết định thế nào.
Trong lòng Tống Úc mong đợi thẩm phán đại nhân có thể xử lý nặng.
“Nghĩ thoáng đi, đây là ông ta tự tìm, không có bất cứ liên quan gì đến em.” Tống Úc ôm lấy bả vai Cố Thanh Trì, an ủi nói.
“Em biết, chẳng qua em cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi mà thôi, rốt cuộc là ông ấy làm sao đi đến con đường này?” Cố Thanh Trì thở dài, “Thật sự không nghĩ ra, em vẫn luôn cảm thấy mặc dù ông ấy không làm việc đàng hoàng, nhưng tốt xấu gì cũng có chút lương tri, ông ấy… sao có thể…”
Tống Úc cố nén không mắng ra lời quá khó nghe.
“Em nghĩ xem hồi nhỏ ông ấy đối xử với em như nào?” Anh chỉ chỉ lông mày Cố Thanh Trì, “Chỗ mắt này là ông ta đánh phải không.”
Lại sờ lên vết sẹo rất dài trên lưng Cố Thanh Trì, “Em thật sự là lành sẹo quên đau, một người dẫn người khác vào trong chỗ chết, em trông cậy ông ấy có thể có bao nhiêu lương tri? Nếu không phải bị anh tông phải, không chừng em vẫn đang ở trong xó xỉnh nào đó đòi nợ đấy, bị thương bị đau bị ốm, chỉ có một mình vùi trong góc khóc, ai sẽ cứu em? Còn có vết thương lần trước em bị chó cắn, tại sao cũng không dám nói cho ông ta biết? Hả?”
Cố Thanh Trì rủ mí mắt xuống, Tống Úc quả nhiên là người rất thù dai, thế mà nhớ hết giúp mình.
“Cảm thấy anh nói khó nghe đúng không? Cảm thấy ông ta không thể xấu đến trong xương cốt phải không?” Tống Úc nhẹ nhàng chọc huyệt thái dương của hắn, “Anh thành tâm thành ý, nhắc nhở em từ tận đáy lòng, sau này đừng liên lạc với ông ta nữa, cho dù tương lai ông ta chủ động tới tìm em em cũng đừng để ý đến ông ta, nếu không em chắc chắn sẽ bị ông ta gặm đến nỗi không còn sót lại chút cặn nào.”
“Em biết rồi.” Cố Thanh Trì nói.
“Biết là tốt…” Tống Úc nhéo nhéo gương mặt hắn, “Có một chuyện anh sợ em buồn, vẫn mãi chưa nói với em, thật ra hôm em được anh nhặt về nhà ấy, ông ta bảo anh nói lại cho em, bảo em mãi mãi cũng đừng về nữa, muốn cắt đứt với em.”
Cố Thanh Trì ngẩn người, cũng không biết nên nói gì, cảm giác mình rất ngu ngốc, thế mà còn hỏi người ta có bằng lòng cho hắn đăng ký hộ khẩu chung không.
Trên thế giới này còn có thể có người ngu hơn mình không? “Cho nên em thật sự không cần phải tự trách gì cả, cắt đứt thì cắt đứt thôi.” Tống Úc nói.
Cố Thanh Trì im lặng một lát ngước mắt hỏi, “Luật sư nói xử khoảng mấy năm?”
“Ông ta nói không tính, cái này chủ yếu phải xem tòa án xử như nào, chủ yếu và thứ yếu khác nhau, cân nhắc mức hình phạt khác nhau, thẩm phán cuối cùng sẽ suy xét từ nhiều khía cạnh,” Tống Úc nhìn hắn, “Nhưng em cũng đừng trông cậy sẽ xử lý nhẹ, ông ta không đáng giá.”
“Em thật sự không trông cậy cái gì.” Cố Thanh Trì liếm liếm đôi môi khô khốc, khoảnh khắc khi nghe thấy có một bé trai trên đường cứu chữa muộn mà tử vong, hắn đã không ôm ấp bất kỳ ảo tưởng gì.
Hắn cảm thấy chủ mưu của tội ác này phải trả cho gia đình đó một cái mạng, cho dù đó là bố cũng nên chịu trách nhiệm này, những người còn lại đều phải dùng phần còn lại của cuộc đời để chuộc tội.
Mấy ngày sau đó Cố Thanh Trì cố gắng không suy nghĩ chuyện này thêm nữa, mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, sắp xếp kín cuộc sống của mình, nhưng chỉ cần vừa dừng lại, trong đầu luôn sẽ hiện lên rất nhiều hồi ức, tối xấu có cả, mơ thấy ác mộng mấy ngày liên tục.
Hắn muốn mau chóng để cho mình thoát ra khỏi giấc mơ u ám này, khôi phục cuộc sống ban đầu, nhưng đủ loại lời đồn xen lẫn ác ý lại lan ra.
Vòng bạn bè và diễn đàn nhao nhao thảo luận chuyện này, ngay cả Tôn béo cũng nghe được tin đồn, nói bóng nói gió mà nghe ngóng trên Wechat.
Cố Thanh Trì trực tiếp block nick của người ta.
Đáng sợ nhất là trong quán cũng luôn có người lấy chuyện này ra thảo luận.
“Những kẻ buôn người này sao không đi chết đi?”
“Nêu tôi là người của nhà này đoán chừng sẽ sụp đổ, đứa trẻ kia mới ba tuổi mà, nghe nói là tiêm nhiều thuốc mê quá hôn mê chết.”
“Thật là quá đáng sợ rồi…”
“Cũng may bây giờ đã bị bắt, nếu không thì không chắc còn muốn hại bao nhiêu người.”
“Bây giờ đi ra ngoài đều phải trông trẻ con cẩn thận, mấy ngày trước tôi còn nhìn thấy có tin tức nói, có người cố ý lôi kéo làm quen với những bà mẹ ôm con, ôm đứa bé khen lấy khen để, có người mẹ vừa không để ý, đứa bé trực tiếp bị ôm vào xe, người xung quanh phát hiện muốn đuổi theo cũng không kịp, xe lái đi từ lâu rồi.”
“Quá kinh khủng rồi!!Sao lại có loại người này!”
“Kinh khủng hơn đó là, loại người này ở ngay bên cạnh chúng ta…”
“Cũng phải để bọn nó nếm thử cảm giác mất đi người nhà…”
Mặt ngoài Cố Thanh Trì gió êm sóng lặng giống như người không sao, nhưng đả kích của chuyện này đối với hắn không nhỏ, mấy ngày nay tinh thần hơi uể oải, cả người gầy đi nhiều.
Hắn rất sợ bị người bên cạnh phát hiện mình được kẻ buôn người nuôi lớn, sợ những ánh mắt khác thường kia.
Đợt này người tìm hắn trên Wechat càng ngày càng nhiều, lời nói cũng chửi rất khó nghe, chủ nhà còn vứt hết đồ của hắn.
Hắn chỉ có thể cố gắng an ủi mình, sóng gió cuối cùng sẽ lắng lại, đợi trận này qua đi sẽ tốt thôi…
“Bữa khuya hôm nay anh đã chuẩn bị canh xương sườn củ sen, đồng nghiệp của bọn anh dạy cho anh, nói rất có dinh dưỡng, cho em bồi bổ cơ thể.” Tống Úc nói với Cố Thanh Trì vừa ngồi vào ghế phó lái.
“Em sao cũng được, anh làm gì em cũng ăn.” Cố Thanh Trì cười đáp lại.
Tuần này hắn làm ca tối, trong nhà đều là Tống Úc làm cơm tối, để phần cho hắn ăn không hết về nhà sẽ ăn như bữa khuya, nấu chín hay chưa, có thể ăn được hay không đều dựa vào vận may, viên nén tăng cường dạ dày tiêu thực và tràng vị ninh mỗi ngày đều chuẩn bị ở trên người.
(tràng vị ninh là một loại thuốc kiện tì ích thận, làm ấm giảm đau, giảm tiêu chảy)
“Nấu thêm bát mì cho em nhé, nấm hương thêm đùi gà?” Tống Úc xoa xoa sau đầu Cố Thanh Trì, đợt này chưa cắt tóc, dài ra nhiều rồi.
“Được, em thích mì.” Cố Thanh Trì cười nhẹ một tiếng, gật gật đầu, mì là món duy nhất Tống Úc sẽ không nấu cháy, nhưng cảm giác giống đậu hũ.
Vừa xuống xe, Cố Thanh Trì đã vòng qua thân xe ôm lấy Tống Úc từ phía sau.
“Sao vậy?” Tống Úc nắm hai cánh tay quấn quanh eo mình, đầu ngón tay vuốt ve trên xương cổ tay của Cố Thanh Trì.
“Chỉ ôm anh một cái.” Cố Thanh Trì nghiêng đầu hôn lên lỗ tai anh.
“Có phải đã gặp chuyện gì không vui không?” Tống Úc quay sang bưng mặt hắn, “Có phải lại có người nói em cái gì không?”
“Không phải,” Cố Thanh Trì lắc đầu, “Chỉ là nghe thấy mấy khách hàng nghị luận, nói đã có người đến nhà tội phạm gây chuyện, quậy nhà người ta đến mức gà chó không yên, nhưng mà… những người nhà kia lại có liên quan gì đến vụ án đâu.”
Tống Úc nhíu mày, biết hắn đang lo lắng điều gì, ngực trào lên một hồi chua xót theo, “Không sao, em rất an toàn.”
“Nhưng lỡ như thì sao? Bọn họ có thể tìm đến chỗ anh không?” Cố Thanh Trì thấy lạnh cả người từ lòng bàn chân.
“Này em đoán mò gì vậy? Cho dù tìm tới thì có thể làm gì? Phạm tội cũng không phải em cũng không phải anh, bọn họ đến thì báo cảnh sát,” Tống Úc hôn lên trán hắn một cái, “Đi thôi, đừng nghĩ nhiều, có anh ở đây, em vô cùng an toàn.”
Cố Thanh Trì bĩu môi, giọng điệu mang theo ghét bỏ, “Một tay em đã có thể bẻ gãy cánh tay anh, anh lấy đâu ra sức lực lớn vậy?”
“Ngậm miệng,” Tống Úc đạp hắn một phát, lại bóp mấy cái trên mông hắn, “Gầy rồi, xúc cảm cũng không thích như trước kia.”
Cố Thanh Trì đặt tay sau lưng Tống Úc, thuận lưng quần trượt vào.
Tống Úc trở tay đè lại, “Em tém tém lại đi, phía sau có giám sát.”
“Ai sẽ nhìn,” Cố Thanh Trì kéo dây thun đồ lót của Tống Úc ra ngoài, thả tay ra.
“Đậu má!” Tống Úc che sau lưng xoa xao.
Cố Thanh Trì lại không buông tay chọc một cái trên mông Tống Úc, “Xì… tiêm cho anh.”
“Em có độc à…” Tống Úc không nhịn được cười.
“Em là bác sĩ, anh giả vờ là bệnh nhân đi, để em tiêm hai phát em sẽ dễ chịu.” Cố Thanh Trì duỗi ngón trỏ chuẩn bị đâm vào.
Tống Úc che mông đi lùi, “Có phải đầu em có hố không?”
“Thôi mà, để em đâm hai cái.” Cố Thanh Trì đuổi theo.
Sau hai tuần, viện kiểm sát truy tố, Cố Thanh Trì cũng không đến dự thính.
Tòa án nhân dân Trung cấp công khai xử lý cho rằng, bị cáo Cố Kiên là thủ phạm chính của vị án, lấy mưu cầu lợi ích làm mục đích, không từ thủ đoạn lừa gạt trẻ em, nhiều lần đánh đập dùng bạo lực với trẻ em, trên đường vận chuyển sử dụng quá liều lượng thuốc mê với một bé trai trong đó, dẫn đến bất hạnh tử vong, tình tiết phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, phải nghiêm trị theo luật pháp.
Phán xử tử hình, tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời, đồng thời tịch thu tài sản cá nhân.
Lư Vệ Quốc và tòng phạm khác bị kết án khác nhau, phán xử ở tù chung thân và tù có thời hạn 20 năm.
Sau khi Cố Kiên nghe tuyên án, đầu oành một tiếng, hai chân mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống đất, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, run rẩy nói: “Thưa quan tòa, tôi, tôi muốn vạch trần một người, chủ mưu của vụ án này vốn dĩ cũng không phải là tôi!”
Quan tòa nghiêm trang đan mười ngón tay đặt trên hồ sơ vụ án, khẽ hất cằm lên ra hiệu ông ta nói tiếp.
Cố Kiên rủ mí mắt xuống, nhớ lại nói: “Khoảng tháng năm năm nay, Lư Vệ Quốc liên lạc với tôi, nói là tìm được một đường đi tốt, cùng đi kiếm nhiều tiền, nhưng tôi đã từ chối sau khi biết là buôn bán trẻ em, sau đó hắn lại đe dọa tôi nói, nếu không hợp tác sẽ hợp lại tố cáo tôi…”
“Tố cáo anh điều gì?”
Cố Kiên im lặng một lát, chậm rãi mở miệng, “Hai mươi năm trước… Lúc ấy tôi và Lư Vệ Quốc còn có Đường Tam Nhi cùng nhau ôm một đứa trẻ, Lư Vệ Quốc nói hắn và một gia đình đã thương lượng giá cả xong, sau khi bán đi ba người chúng tôi chia đều, nhưng khi chúng tôi ôm đứa trẻ đến nơi đó, gia đình kia lại đổi ý nói không cần nữa, tiền đặt cọc cũng không cần, thế là bọn Lư Vệ Quốc nói muốn vứt đứa trẻ kia đi… Tôi còn nhớ rõ lúc ấy là mùa đông, trời còn đổ tuyết lớn, đứa trẻ lớn chút xíu ném ra ngoài còn có đường sống nào, tôi đã… tôi đã vụng trộm nuôi nó.”
“Con mẹ nó mày đứng ở đó nói láo!” Lư Vệ Quốc giơ tay chỉ vào Cố Kiên, lại nói với quan tòa, “Ông ta nói láo, ông ta vu cáo hãm hại tôi! Đứa trẻ gì, tôi không biết gì hết…”
“Ai nói láo!” Hai mắt Cố Kiên đỏ bừng, gân cổ lên rống to, “Mẹ kiếp đều phải chết tao còn sợ gì? Tao chết cũng phải kéo mày làm đệm lưng! Cái đồ cháu con rùa chó chết nhà mày, toàn bộ lại đến trên đầu tao! Tao chết mày cũng đừng nghĩ còn sống!”
“Cố Kiên tên khốn kiếp nhà mày…”
“Bình tĩnh! Bình tĩnh!” Hai người bị cảnh sát bên cạnh mình khống chế lại.
“Lần này nếu như không phải bọn họ lấy chuyện hai mươi năm trước đe dọa tôi, nói muốn tố cáo tôi, tôi cũng sẽ không theo bọn họ… Lúc ấy đã nói xong, chỉ lừa hai đứa, càng về sau lại muốn lừa… tôi…” Hai tay Cố Kiên ôm mặt, khóc ồ lên, “Tôi có lỗi với Thanh Trì… Có lỗi với đứa trẻ kia, tôi đáng chết…”
Danh sách chương