Vụ án được trả lại để điều tra bổ sung, chờ phán quyết phiên tòa thứ hai.

Sáng hôm sau, Cố thanh Trì lại nhận được điện thoại đến từ cục cảnh sát, nói là tình tiết vụ án lại có tiến triển mới, cần hắn hỗ đỡ.

Cố Thanh Trì cúp điện thoại liếc nhìn Tống Úc đang ngủ say, cúi đầu hôn một cái, không đánh thức anh.

Đợt này vì chuyện của hắn Tống Úc đã bận tâm rất nhiều, có thể không làm phiền hắn sẽ không làm phiền.

Trong phòng mở gió ấm cả đêm hơi oi bức, Cố Thanh Trì tắt máy điều hòa, đứng dậy kéo cửa sổ ra một khe nhỏ để thông gió.

Vừa qua lập đông, lại là trời nắng ấm, không có gió bấc, ánh nắng ấm áp chiếu lên mặt người rất dễ chịu, hắn thò nửa đầu ra ngoài, hít sâu một hơi.

Ông cụ đánh Thái Cực và bác gái vặn eo trong công viên ở tiểu khu đã nghỉ ngơi, chỉ còn lại người đánh cờ và đánh bài.

Đợt trước Tống Úc còn dạy hắn chơi cờ tướng, mỗi phút mỗi giây ở cùng Tống Úc đều rất thú vị.

Hắn bước nhẹ chân thay quần áo xong, ra khỏi phòng ngủ.

Lúc chín giờ ba mươi Tống Úc bị chuông báo của điện thoại đánh thức, nhấn tắt sau đó theo thói quen xoay người ôm Cố Thanh Trì, phát hiện vị trí bên cạnh trống không.

Anh dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, mới nhớ ra hôm nay hình như Cố Thanh Trì nghỉ ngơi.

“Bà xã.” Tống Úc vừa tỉnh dậy giọng hơi khàn, hắng giọng một cái lại gọi lần nữa, “Vợ ơi!”

Rống xong vừa nghiêng đầu mới phát hiện tờ giấy nhớ dán lên tủ đầu giường: “I go police, ho trợ điều trà!”

(ho trợ = hỗ trợ gốc là “xie 助” bạn Trì viết bính ấm nên mình để không dấu)

Chữ trà có vết tích xóa và sửa, đoán chừng là viết mấy chữ “cha” khác phát hiện không viết ra được nên dứt khoát dùng “trà” thay thế.

(chữ trà và chữ (điều) tra bính âm là [cha], trà – 茶 và tra – 查)

Tống Úc đỡ trán, ngửa đầu cười cả buổi cũng không thu lại ý cười được.

Dạo này Cố Thanh Trì vẫn luôn xem phim hoạt hình song ngữ, học được khá nhiều từ đơn tiếng Anh, nhưng loại trong tiếng Anh xen lẫn tiếng Hán cộng thêm ngữ âm và lỗi chính tả quấn lại trong một lời nhắn, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nó.

Chuyện Cố Thanh Trì giỏi nhất đó là phơi bày tất cả khuyết điểm của hắn.

Có điều anh rất thích, Cố Thanh Trì như thế nào anh cũng cảm thấy rất đáng yêu.

Cầm điện thoại lên nhìn mới nhận ra vừa nãy không phải đồng hồ báo thức kêu, là nhắc nhở ngày lễ, 1108, sinh nhật Cố Thanh Trì.

Tống Úc lập tức tìm một tờ danh tiếp trong ví da, dựa theo dãy số bên trên gọi đi.

Lúc Cố Thanh Trì trò chuyện với anh đã từng nhắc đến, từ nhỏ đến lớn cũng không thường tổ chức sinh nhật, cho nên từ tháng trước, anh đã lên kế hoạch tổ chức cho Cố Thanh Trì một sinh nhật ra dáng.

Trên danh thiếp là số điện thoại của một ông chủ cửa hàng đồng hồ, anh làm riêng cho Cố Thanh Trì một chiếc đồng hồ độc nhất vô nhị.

Chỗ logo ở mặt đồng hồ đổi thành một con cá chép nhỏ do anh thiết kế.

Không có ý nghĩa gì quá lớn, chỉ hy vọng có thể mang đến cho Cố Thanh Trì một chút may mắn, mỗi ngày vui vẻ là được rồi, mặt khác khi nhìn thấy con cá nhỏ này có thể nghĩ đến mình.

Ông chủ cửa hàng đồng hồ nói đồng hồ đã đến cửa hàng, Tống Úc lập tức rửa mặt đi ra ngoài.

Lấy quà xong lại đến tiệm bánh ngọt đặt một chiếc bánh gato trần lâu đài trái cây tươi, bởi vì Cố Thanh Trì không thích ăn kem.

Bản thân anh rất thích ăn kem, nhưng phải khống chế cân nặng.

“Khoảng sáu giờ tối đưa đến địa chỉ này giúp tôi là được.” Bởi vì bánh gato cần được làm tại ngay lúc đó, Tống Úc giao tiền xong sau đó để lại địa chỉ nhà và số điện thoại cho chủ cửa hàng.

Chủ cửa hàng nhận lấy tờ giấy nhìn lướt qua, cười gật đầu, “Được rồi, không có vấn đề gì.”

Tống Úc lên xe sau đó phát hiện cách tiệm bánh gato không xa có một cửa hàng hoa tươi, ngoài cửa trưng bày đủ kiểu bó hoa.

Cái tên thô lỗ Cố Thanh Trì có thích hoa không? Chắc chắn sẽ không.

Anh do dự mãi, vẫn xuống xe bước vào.

Dù sao chỉ cần là anh tặng, Cố Thanh Trì đều sẽ thích, đẹp là được rồi, đời này chắc chắn là lần đầu tiên Cố Thanh Trì nhận được hoa, đoán chừng có thể để lại ấn tượng thật sâu, đến già nói không chừng cũng có thể nhớ tới.

Tống Úc cười thầm trong lòng.

Có hai nhân viên đứng trong cửa hàng hoa, một người đang tưới nước cho mấy cây mọng nước, người kia đang bó hoa, quay đầu nhìn thấy Tống Úc vào cửa, đồng thời nở nụ cười, “Chào mừng ghé thăm.”

“Anh muốn mua gì ạ?” Nhân viên cầm bó hoa tiến lên đón.

“Tôi mua bó hoa.” Tống Úc quan sát xung quanh một vòng, cảm thấy hoa mắt, lúc cúi đầu lại cảm thấy hoa trong tay nhân viên kia khá đẹp, “Trong tay cô là hoa gì vậy?”

“Đây là mãn thiên tinh,” Nhân viên cửa hàng cười hỏi, “Anh tặng bạn gái ạ?”

(mãn thiên tinh tên khoa học là Gypsophila paniculata là loài thực vật có hoa thuộc họ Cẩm chướng.)

Tống Úc vừa nghe hai chữ bạn gái lập tức vui vẻ, xoa xoa sau gáy cười nói: “Vợ tôi.”

“Không nhìn ra đấy, anh đã kết hôn rồi à, an vừa bước vào cửa hàng tôi còn tưởng là sinh viên đấy.” Nhân viên cửa hàng rất kinh ngạc.

“Trông tôi khá trẻ,” Tống Úc cười hì hì, “Sinh nhật vợ tôi, tôi tặng hoa này được không?”

Ngoại từ hồi nhỏ tặng hoa cẩm chướng cho thầy cô, đây là lần đầu tiên anh mua hoa tặng người khác, cũng không biết mãn thiên tinh có ý nghĩa gì.

“Nếu tặng vợ có rất nhiều loại hoa đều thích hợp,” Nhân viên cửa hàng chỉ chỉ một bó hoa tươi vừa bó xong ở bên ngoài, “Cái này là của một vị khách hôm qua đặt, cũng là sinh nhật bạn gái, anh ấy ghép hoa hồng trắng và hoa hồng hồng nhạt, bên ngoài dùng cát cánh màu hồng, tươi mát ngọt ngào, ngụ ý là muốn cưng nhiều cô ấy như một nàng công chúa nhỏ.”

“Công chúa nhỏ ngọt ngào à…” Tống Úc nén cười đến nỗi đau cơ bụng, “Có loại không phải công chúa không, vợ tôi khá nam tính, loại trắng nõn nà này tôi đoán chừng em ấy sẽ không thích.”

“Nam tính nữa có thể nam tính cỡ nào, chồng tặng chắc chắn thích,” Nhân viên cửa hàng lại vô cùng nhiệt tình lấy một hộp quà hoa tươi xinh đẹp từ bên trong ra, một bó hoa hồng vừa được gói xong nằm trong đó, “Hoặc là hoa hồng núi tuyết kết hợp với cúc lá bạc và lá dành dành, cũng rất đẹp.”

Tống Úc nhẹ nhàng sờ bó hoa một cái, lại cầm lên ngửi ngửi.

“Cái này được đấy…” Tống Úc còn chưa nói hết lời điện thoại trong túi đã vang lên, anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, vui tươi hớn hở giơ điện thoại về phía nhân viên cửa hàng, “Vợi tôi gọi, cô đợi tôi một lát…”

“Vâng ạ.” Nhân viên cửa hàng mỉm cười gật đầu.

Tống Úc cười nhận điện thoại.

“Anh ở đâu vậy?” Giọng Cố Thanh Trì trầm thấp hơi khàn, còn mang theo chút giọng mũi.

“Không nói cho em,” Tống Úc sờ bó hoa bên tay, không nghi ngờ nhiều, “Em về nhà rồi à?”

“Ừ, chừng nào thì anh về?” Tiếng Cố Thanh Trì rất thấp, lộ vẻ tủi thân, “Em nhớ anh.”

Tống Úc hơi sững sờ, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trì ngay thẳng nói nhớ anh như vậy, trong lòng vui vẻ xong lại cảm thấy không hợp, “Em sao vậy?”

“Em không sao,” Cố Thanh Trì xoa mũi một cái, “Em ở nhà đợi anh.”

“Thật…” Khi Tống Úc còn muốn nói gì đó Cố Thanh Trì đã cúp điện thoại.

Chuyện này vô cùng kỳ lạ, nói nhớ anh, lại vội vã tắt điện thoại như vậy.

“Cái này đi, tôi vội về nhà.” Tống Úc nói với nhân viên cửa hàng.

“Vâng, vậy tôi gói lại bó mới cho anh.” Nhân viên cửa hàng nói.

“Không cần không cần không cần,” Tống Úc vội vàng ngăn cô lại, “Cái này, nhìn rất đẹp.”

“Bởi vì hộp quà này thu thêm tiền, thêm hộp quà là 296, nếu không thêm hộp quà…” Nhân viên cửa hàng lấy một cuốn sổ nhỏ chuẩn bị xem giá cả, Tống Úc đã trực tiếp đặt tiền lên bàn.

“Cảm ơn, không cần thối,” Lúc Tống Úc sắp ra khỏi cửa quay đầu vẫy vẫy tay, “Bái bai.”

“Chúc hai người hạnh phúc ạ.” Nhân viên cửa hàng vẫy vẫy tay, cười ngọt ngào.

Tống Úc ra khỏi thang máy giấu hoa ở sau lưng.

Vừa vào cửa, còn chưa kịp lên tiếng, một bóng đen đã nhào về phía anh.

Tống Úc giật nảy mình, lùi lại nửa bước, suýt nữa ngã quỵ, tiện tay đặt hộp quà lên tủ giày.

Rèm cửa trong phòng dùng để che nắng, sau khi kéo lại cho dù là giữa ban ngày cũng tối om.

Cửa phòng sau lưng “cạch” một tiếng, tự động khóa lại, toàn bộ căn phòng tối đến mức chỉ có thể lờ mờ nhận ra một chút hình dáng đồ đạc trong nhà.

Cố Thanh Trì quá bất thường.

“Em sao vậy? Cảnh sát đã nói gì?” Tống Úc vỗ nhẹ sau lưng Cố Thanh Trì, nghĩ đến một khả năng lớn nhất, “Có phải Cố Kiên…”

“Tử hình.” Trong giọng nói của Cố Thanh Trì mang theo giọng mũi dày đặc, giống như đã khóc.

Mặc dù Tống Úc không có tí ấn tượng tốt nào với Cố Kiên, đặc biệt là sau khi ông ta hại chết một bé trai, ước gì ông ta có thể bị giam cả đời, hoặc là tử hình.

Nhưng nghe thấy tin tức này từ miệng Cố Thanh Trì, cũng không có cảm giác hả lòng hả dạ gì.

“Luật sư Hà nói, vụ án này thẩm tra lần hai,” Hơi thở của Cố Thanh Trì bất ổn, âm thanh hơi run, “Bởi vì còn liên quan đến một vụ … lừa bán hai mươi năm trước.”

“Tình huống như thế nào?” Tống Úc như lạc vào sương mù trợn mắt trong bóng đêm.

“Cố Kiên ông ta vốn không phải lần đầu tiên phạm tội…” Toàn thân Cố Thanh Trì run lên, cánh tay càng siết càng chặt, Tống Úc cảm giác xương sườn của mình sắt bị gãy, hít thở có phần khó khăn.

Khi nghe thấy hai chữ “Cố Kiên” từ miệng Cố Thanh Trì, anh có dự cảm rất xấu, Cố Thanh Trì chưa bao giờ gọi thẳng tên bố hắn.

“Ông ta lừa em hơn hai mươi năm,” Giọng nói của Cố Thanh Trì khàn đến độ gần như sắp nghe không rõ, “Em không hề được ông ta nhặt, mạng của em cũng không phải được ông ta cứu, em chính là đứa trẻ trong vụ lừa bán hai mươi năm trước, em bị ông ta bắt cóc…”

Phần sau đã hoàn toàn nghe không rõ nữa, giống như bị nghẹn ở trong họng, Cố Thanh Trì đang khóc, loại nghẹn ngào cứng rắn cắn răng cũng không cầm được.

Đầu Tống Úc oành một tiếng, khiếp sợ đến nỗi quên cả hít thở, ngực giống như bị bỏng bởi dung nham, thiêu đến đau.

Anh đờ đẫn nhìn chằm chằm hình dáng của đèn áp tường trên tường, cả buổi cũng không thể lấy lại tinh thần.

Một lúc sau, Cố Thanh Trì mới chậm rãi mở miệng, “Bây giờ em rất hy vọng ông ta có thể chết đi.”

Không nghe ra được trong tiếng nói của Cố Thanh Trì là cười hay là khóc.

Trái tim Tống Úc run rẩy một hồi, nói không nên lời.

Cố Thanh Trì mà anh biết, nhìn như lạnh lùng, thật ra tâm địa vô cùng thuần lương, rốt cuộc phải tuyệt vọng nhường nào mới có thể nói ra lời như thế.

Giờ phút này, anh thực sự quá đau lòng Cố Thanh Trì.

Đau lòng Cố Thanh Trì kia trưởng thành trong đánh chửi vẫn bằng lòng tin tưởng lương tri của Cố Kiên, một mực nói “Chắc chắn bố em bị vu cáo hãi hạm”.

Đau lòng Cố Thanh Trì kia bị “Người thân duy nhất” trong suy nghĩ lừa gạt.

Đau lòng Cố Thanh Trì kia lòng tràn đầy vui vẻ tưởng rằng cuối cùng đã nắm giữ vận mệnh của mình lại phát hiện từ lúc bắt đầu đã lệch khỏi quỹ đạo.

Đau lòng 20 năm bị hủy hoại kia.

Đau lòng đến nỗi ước gì có thể thay hắn nhận lấy những đau đớn này.

Trong vòng sinh hoạt của Tống Úc chưa từng gặp phải kẻ ác gì, nhưng Cố Kiên, hết lần này đến lần khác đổi mới hiểu biết của anh về cái ác, lật đổ tam quan của anh.

Là người ác nhất đời này anh từng gặp.

Cố Thanh Trì vẫn ôm chặt Tống Úc, cằm dùng sức chống trong hõm vai anh, lúc mở miệng bờ môi và răng cũng đang run lên, “May mà gặp được anh, để em cản thấy hai mươi ba năm này, sống còn có một chút ý nghĩa.”

Tống Úc nắm chặt quần áo của hắn, tim như bị dao cắt, đồng thời lại cảm thấy rất vui mừng.

Mình hình như không cẩn thận đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời Cố Thanh Trì, “Nếu khó chịu thì khóc đi, anh cam đoan không nói cho người khác.”

Chóp mũi Cố Thanh Trì lại cay xè, im lặng rơi lệ trong bóng tối.

Hắn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, phải trải qua những chuyện này, tại sao muốn yên lặng sống cũng gian nan đến vậy.

Thật vất vả bước ra khỏi u tối, nhưng lại nhảy vào một cơn ác mộng sâu hơn.

Cảnh tượng của hai mươi năm lại nhanh chóng thoáng qua trước mặt, hắn vốn tưởng rằng sẽ không còn sự thật nào tàn nhẫn hơn bị cha mẹ ruột của mình vét bỏ, nhưng hiện thực lại đánh tan hắn lần nữa.

Cuộc sống nào có nhiều lần chuẩn bị tâm lý như vậy, hắn cũng không có trái tim kiên cường đến thế.

Thật sự quá khó chịu.

Mà thời gian lại không thể quay ngược lại.

Những thứ vốn không nên tiếp nhận hắn cũng đã tiếp nhận, từng vết sẹo lưu lại trên người, như thể đang cười nhạo hắn đã từng ngu xuẩn bao nhiêu.

Bây giờ hắn không dám suy nghĩ cha mẹ ruột của mình rốt cuộc ở đâu, còn nhớ hắn hay không.

Cũng không dám yêu cần xa vời bất kỳ tình cảm gì nữa, hắn sợ chờ mong của mình đổi về lại là thất vọng.

Hắn hy vọng hết thảy vận rủi và đau thương đều có thể dừng ở đây.

Tống Úc nghĩ rất nhiều lời an ủi, nhưng lại cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô dụng.

Anh không có cách nào thay Cố Thanh Trì tiếp nhận những tra tấn kia, cũng không thể hiểu rõ hắn đã trải qua những gì trong hai mươi năm qua.

Chỉ có thể giơ tay xoa xoa sau gáy hắn, khẩn cầu thời gian có thể trôi qua nhanh hơn, xoa dịu đi những nỗi đau trong lòng Cố Thanh Trì.

Những thứ đã chuẩn bị không lấy ra được, sinh nhật này trở nên mỉa mai lạ thường.

Hai người yên lặng ôm nhau, không ai nói nữa.

Sau một thời gian không biết dài bao lâu, Tống Úc cảm giác được cánh tay Cố Thanh Trì cử động.

“Thoải mái hơn chưa?” Anh vỗ nhè nhẹ sau lưng Cố Thanh Trì.

Cố Thanh Trì nuốt xuống một cái, cuống họng trở nên rất trầm thấp, “Em không sao.”

“Ngoan quá,” Tống Úc vuốt ve đôi má Cố Thanh Trì trong bóng đêm, đầu ngón tay dính vệt nước mắt lạnh lẽo, “Anh biết trong lòng em rất tủi thân, khó chịu, thậm chí tràn đầy tức giận và oán hận, anh cũng thế, anh cũng ước gì ông ta bị phanh thây xé xác.”

“Em cảm thấy bản thân em rất ngu.” Cố Thanh Trì cười khẩy một tiếng ngắn khẽ.

“Em rất rốt, em không làm sai gì cả,” Tống Úc hôn lên môi hắn một cái, “Anh sẽ mãi ở bên em.”

(mãn thiên tinh)

(cúc lá bạc)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện