Đinh Tễ còn chưa về tới ký túc, nếu như cậu về tới ký túc mà không nhìn thấy anh sẽ gửi tin nhắn tới, Lâm Vô Ngung cần bình ổn lại cảm xúc.
Tuy rằng trời đã rất lạnh, nhưng trên đường chạy vẫn có không ít bạn học chạy đêm, Lâm Vô Ngung vận động một chút, gia nhập vào trong đội ngũ chạy.
Cuộc gọi của bố anh hoàn toàn đảo lộn cuộc sống bình ổn của anh, khiến cho cả người anh giống như bị quăng vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, đáng tiếc tuy rằng anh được người ta gọi là “học thần”, thì chung quy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất mà thôi, còn chưa luyện được ra hỏa nhãn kim tinh, chỉ cảm thấy toàn thân bỏng rát từng cơn, bực bội cùng với bất an.
Vô cùng bất an.
Vô cùng bất an vì không có sức mạnh, lần đầu tiên anh gặp phải khó khăn mà anh cảm thấy không thể giải quyết.
Chút tình thân dựa vào ảo tưởng của bản thân, cố gắng ám thị tâm lý để giữ lại cũng dần dần biến mất, từng chút từng chút hóa thành tro.
Anh không thể nói cho Đinh Tễ chuyện này, áp lực của Đinh Tễ đã lớn lắm rồi, qua tết không bao lâu là nghỉ đông, cậu phải đối mặt với người nhà, còn phải kéo mình theo chung, còn phải cẩn thận che giấu tình cảm mà bản thân chưa sẵn sàng tiết lộ, nhưng chắc chắn cũng không tránh khỏi việc khó chịu vì chuyện không tránh được khi đối diện với gia đình.
Anh không thể cho Đinh Tễ thêm gánh nặng, dù chỉ là một chút chút.
Huống hồ cho dù Đinh Tễ có biết chuyện này, cũng chẳng có ý nghĩa gì, phương án giải quyết duy nhất của Đinh Tễ chính là come out trước, trước khi mà bố anh thực sự liên lạc với người nhà cậu.
Nhưng kết quả chuyện này so với việc bố anh tự mình tới tận nhà cũng không tốt hơn là bao.
“Không Có Cá.” Đằng sau có người gọi anh một tiếng, sau đó anh bị người ta vỗ lên vai.
Lâm Vô Ngung quay đầu lại, nhìn thấy Dư Hạo Đông: “Giờ này anh mới chạy?”
“Ừ, buổi sáng anh không dậy nổi,” Dư Hạo Đông chạy song song với anh, “Ngày nào em cũng chạy buổi sáng mà, sao bây giờ lại đổi sang giờ này?”
“Em đi dạo thôi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đừng có chọc tức người khác được không,” Dư Hạo Đông nói, “Anh phải chạy sắp thở không ra hơi rồi, em lại nói với anh là đi dạo.”
Lâm Vô Ngung cười cười.
“Không đi dạo với Đinh Tễ hả?” Dư Hạo Đông nói, “Anh thấy hai đứa hay đi với nhau.”
“Cậu ấy bị bắt đi làm việc rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hôm trước em nói muốn làm bản in thu nhỏ.” Dư Hạo Đông nói, “Có phải là làm quà sinh nhật cho Đinh Tễ không, anh thấy đợt trước Lý Thụy Thần cũng tốn rất nhiều thời gian ngồi vẽ quạt tặng em ấy.”
Lâm Vô Ngung không thể không cảm thán, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, không thể động tay, động tay nhất định bị tóm…
“Đúng, nhưng em thay đổi một chút.” Lâm Vô Ngung cười.
“Thay đổi là được,” Dư Hạo Đông nói, “Hôm đó anh đã muốn hỏi, nếu em muốn tặng người ta thứ kia, với thẩm mỹ của trẻ con mẫu giáo cũng không chấp nhận nổi.”
“Anh ác thật đấy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Thật đấy, quá xấu.” Dư Hạo Đông nói, “Anh đã xem một số tư liệu em quay, kết cấu ánh sáng gì đó đều rất được, không ngờ thẩm mỹ tặng đồ cho người ta lại… một lời khó nói hết.”
“Đủ rồi đấy.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Vậy nói chuyện chính nhé,” Dư Hạo Đông nói, “Hai ngày tới em đến phòng hoạt động nhé, sắp xếp đội ngũ là em làm, còn ánh sáng bọn anh phải thảo luận.”
“Một mình em?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Không phải em đã nói chuyện này một mình em quyết định được hả?” Dư Hạo Đông nói.
“Em chỉ quyết được, chứ không phải một mình em làm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Anh giúp em.” Dư Hạo Đông nói.
“Phó chủ nhiệm lại làm trợ thủ cho người mới sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Anh nhường vị trí cho em cũng được,” Dư Hạo Đông nói, “Tối mai tới nhé.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung nói, “Bảy giờ.”
Lại chạy thêm nửa vòng nữa, Đinh Tễ gọi điện tới.
Lâm Vô Ngung nói chúc ngủ ngon với Dư Hạo Đông, cầm điện thoại chạy khỏi đường chạy, ấn nghe: “A lô? Có người nhặt được gà nhỏ của tôi phải không ạ?”
“Đúng,” Đinh Tễ nói, “Gặp nhau ở nhà ăn nhé, tôi… gà tra tài liệu cả buổi đói rồi.”
“Đợi tôi.” Lâm Vô Ngung cười, tắt máy đi.
Khi tới nhà ăn, Đinh Tễ đã mua một cái hamburger gặm rồi, nhìn thấy anh đi vào, cậu vẫy vẫy tay: “Không biết cậu muốn ăn gì, nên tôi chỉ mua cho tôi.”
“Tôi ăn cánh gà.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn ăn không?”
“Được.” Đinh Tễ gật đầu.
Khi nhà ăn ít người, hai người họ tìm một chỗ ngồi xuống, ăn chút đồ, cảm giác thú vị hơn ra ngoài ăn nhiều.
Lâm Vô Ngung uống một ngụm sữa chua: “Ngày mai, ngày kia tôi tới câu lạc bộ máy bay giúp đỡ, cậu đi học tự học hay đi chung với tôi?”
“Để chuẩn bị biểu diễn tết dương hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi vừa mới gặp Dư Hạo Đông.”
“Tôi…” Đinh Tễ suy nghĩ, “Tôi có thời gian sẽ tới, kế hoạch của tôi là đi đọc sách, tôi xem sách kỳ sau trước, phải đề phòng bố tôi, nghỉ được về nhà thể nào ông ấy cũng dày vò tôi, đây còn là chuyên ngành của ông ấy, tôi sợ ông ấy lấy luận văn ra thảo luận với tôi, ít ra tôi cũng phải nhớ chút công thức và khái niệm, vừa bịa vừa khoác lác có thể chống đỡ qua hai hiệp với ông ấy là được, nếu không cả kỳ nghỉ sẽ phải cãi nhau.”
Lâm Vô Ngung nhìn dáng vẻ cau có của cậu, cảm thấy buồn cười, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ bố con này trên đầu còn treo một thanh đao, anh không thể nào cười ra được.
“Cậu xem sách trước đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Xem mệt rồi thì tới phòng hoạt động tìm tôi.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, cúi đầu gặm hamburger, lại ngước mắt lên nhìn anh, “Tại sao tôi lại cảm thấy tâm tình của cậu đang xuống dốc nhỉ? Khi tôi không có mặt cậu bị ai đánh hả?”
Không hổ là Gà bán tiên.
Giỏi.
Lâm Vô Ngung cười cười: “Cậu giúp tôi đánh lại không?”
“Đương nhiên rồi,” Đinh Tễ vỗ vỗ hamburger, “Tôi có thể để cho nhóc đáng thương nhà tôi bị người ta bắt nạt sao?”
Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ cười nhìn cậu.
“Cậu không sao chứ?” Đinh Tễ nghiêm túc hỏi lại một lần, “Có phải là bố cậu lại gọi điện tới ra điều kiện cho cậu không?”
“Không,” Lâm Vô Ngung nói, “Kéo vào danh sách đen còn chưa bỏ ra… tôi hơi mệt, không biết làm sao, chỉ muốn ngủ.”
“Chắc là do hái nấm nhiều quá,” Đinh Tễ nói, “Người xưa nói rất đúng, một giọt tinh…”
“Cậu câm miệng đi!” Lâm Vô Ngung ngắt lời cậu.
“Có gan làm không có gan nghe.” Đinh Tễ chậc một tiếng, vùi đầu gặm bánh, “Tôi nói với cậu, cậu bỏ số điện thoại của bố cậu ra đi, còn để thêm nữa chắc chắn ông ấy sẽ tức giận.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Buổi tối Lâm Vô Ngung không có tinh thần gì, đi dạo với Đinh Tễ một lát rồi quay lại ký túc.
Phòng khách tắt đèn, có lẽ mọi người còn chưa về.
Nhưng mà hai người họ vừa mới đóng cửa phòng khách lại, nghe thấy trong phòng Lưu Dương có người nói chuyện, khe cửa lộ ra ánh sáng.
“Tôi còn có cách nào nữa!” Giọng nói của Lưu Dương từ khe cửa truyền tới, “Ép tôi có tác dụng sao? Tôi còn có thể làm thế nào? Tôi vào được trường H là do bản lĩnh, cũng không nợ ai cả!”
Đinh Tễ sửng sốt, vừa muốn đi về phía phòng mình, Lâm Vô Ngung đã kéo cậu lại, lắc đầu, kéo cậu ra ngoài cửa.
“Sao vậy?” Đinh Tễ nói.
“Lát nữa hãy vào,” Lâm Vô Ngung nói, “Tính cách của người kia kỳ cục như vậy, bây giờ trốn trong ký túc gọi điện thoại, chắc chắn là không muốn ai biết chuyện riêng tư của cậu ta, lát nữa cậu ta gọi điện xong ra ngoài thấy hai chúng ta đã về rồi, không biết cậu ta sẽ nghĩ thế nào, hai chúng ta đã từng làm mất lòng cậu ta, bây giờ lại thêm nữa, như vậy không tốt lắm.”
“Vậy tới nhà bếp.” Đinh Tễ nói, “Tôi có để hai hộp kem, đi ăn nhé.”
“Được.” Lâm Vô Ngung bật cười.
Trong tủ lạnh ở nhà bếp còn có không ít đồ, trên hộp kem còn có mấy hộp sữa chua.
“Của ai nhỉ, sữa chua còn phải để đông lại?” Đinh Tễ lấy kem ra.
“Hứa Thiên Bác ăn như vậy, nói ăn ngon hơn.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cái này chưa chắc đã là của cậu ấy.” Đinh Tễ nói.
Đang nói, Hứa Thiên Bác đi từ ngoài vào trong nhà bếp, khi nhìn thấy hai người họ, Hứa Thiên Bác phản xạ có điều kiện xoay người đi ra bên ngoài.
“Này này này,” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Làm gì đấy?”
Hứa Thiên Bác lại đi vào, nhìn hai người họ, “Ồ, tôi còn tưởng hai người…”
“Cách xa hai mét này,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu có suy nghĩ gì vậy.”
“Lỡ như tôi hoa mắt thì sao.” Hứa Thiên Bác mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa chua.
“Thật sự là của cậu.” Đinh Tễ bật cười.
“Ăn thì lấy,” Hứa Thiên Bác nói, “Ăn ngon hơn kem.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
Hứa Thiên Bác không ngồi trong nhà bếp lâu, lấy kem sữa chua bóc ra gặm rồi ra ngoài, sau khi ra ngoài cậu ta lại quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đi mất.
Lâm Vô Ngung nhìn thoáng qua cửa kính của tủ bát, có thể nhìn thấy bản thân, nhưng nhìn không rõ, anh không biết vẻ mặt của mình có gì khác hay không, khiến cho Hứa Thiên Bác muốn nói lại thôi.
Nhưng nếu như Hứa Thiên Bác có thể nhìn ra…
Đương nhiên Đinh Tễ cũng có thể nhìn ra Lâm Vô Ngung có chuyện trong lòng.
Hơn nữa tính tới tính lui, gần đây chuyện có thể làm cho Lâm Vô Ngung không yên lòng, chỉ có chuyện không hay về bố mẹ anh mà thôi.
Có lẽ vẫn vì muốn hai anh em họ về nhà ăn tết, Lâm Vô Ngung không thể để bố mẹ và Lâm Trạm gặp nhau, vậy chắc chắn áp lực đều đè nặng lên người anh.
Đinh Tễ nhìn thấy vậy rất đau lòng, nhưng Lâm Vô Ngung không nói với cậu, cậu cũng không thể nói thẳng với anh.
Chẳng qua áp lực lần này nặng nề hơn trước đây, không biết có phải vì liên quan tới Lâm Trạm hay không, rất nhiều lúc Lâm Vô Ngung ở một mình sẽ thất thần.
Hai lần Đinh Tễ tới phòng hoạt động thăm Lâm Vô Ngung, đều phát hiện ra anh ngồi đối diện máy tính, nhìn như đang soạn thảo nhưng kỳ thực là ngây người, cậu đi tới bên cạnh, anh mới giật mình tỉnh táo lại.
Hơn nữa! Liên tục một tuần người này ngủ không bị rơi xuống đất một lần nào! Đây là hiện tượng vô cùng bất thường.
Một người trung bình cứ ba ngày nửa đêm lại lăn xuống giường một lần, cả một tuần không ngã xuống, chỉ có một nguyên nhân, Lâm Vô Ngung không ngủ được, hoặc là ngủ không ổn.
Đinh Tễ vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với Lâm Vô Ngung, nhưng chưa có cơ hội thích hợp, lượng công việc hoạt động của câu lạc bộ gần tết dương lịch rất nhiều, tuy rằng Lâm Vô Ngung là người mới, nhưng kỹ thuật về mảng này cũng là cao thủ, mỗi ngày đều bận rộn làm việc với mấy người nòng cốt như Dư Hạo Đông.
Chỉ có thể chờ qua hoạt động tết dương.
Đinh Tễ cũng không muốn thể hiện quá rõ ràng, cậu chỉ muốn nói chuyện, Lâm Vô Ngung bằng lòng nói thì nói, không bằng lòng nói thì thôi, nếu quá mức chú ý tới trạng thái của Lâm Vô Ngung, ngược lại có khả năng ép anh không thể nói ra.
Không thích hợp.
“Lát nữa em đi làm trước nhé, có mấy người ở câu lạc bộ anime tới đây,” Lương Viễn nói, “Bọn họ có tiết mục muốn phối hợp với chúng ta, anh nói chuyện với họ một chút.”
“Câu lạc bộ anime?” Lâm Vô Ngung nói.
“Ừ,” Lương Viễn gật đầu, “Bọn họ có một tiết mục sân khấu kịch, muốn chúng ta phối hợp.”
“Ồ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.
Khi người của câu lạc bộ anime tới, không ngờ lại có cả Hứa Thiên Bác, anh còn rất bất ngờ.
Hứa Thiên Bác không thích tham gia hoạt động gì, Lâm Vô Ngung cảm thấy cậu tham gia hoạt động của câu lạc bộ anime cũng chỉ vì muốn tìm một đám người cùng chung sở thích, theo dõi một bộ phim, nói chuyện.
“Sao mày cũng tới đây?” Lâm Vô Ngung cười hỏi, “Mày cũng muốn lên sân khấu hả?”
“Tao chỉ góp vui thôi, bị kéo tới đây dự thính,” Hứa Thiên Bác cười cười, “Ai bắt tao lên sân khấu tao sẽ rời câu lạc bộ.”
Người thảo luận với Lương Viễn cũng không tới lượt Hứa Thiên Bác, cậu đứng nghe một lát rồi thì không còn việc gì nữa, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Vô Ngung, tùy ý nói chuyện câu có câu không.
Đã lâu lắm rồi Lâm Vô Ngung không nói chuyện với Hứa Thiên Bác, tuy rằng ở cùng một tầng, nhưng rất ít khi gặp mặt nhau, chạm mặt cũng chỉ chào hỏi, cộng thêm có thời gian anh còn phải đi hẹn hò… Quả nhiên, một khi đã yêu thì người ta thường quăng bạn bè sang một bên.
“Đinh Tễ không tới hả?” Hứa Thiên Bác nhìn xung quanh.
“Hôm nay câu lạc bộ không có hoạt động,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy đi đọc sách rồi.”
“Ờ.” Hứa Thiên Bác đáp lời.
Gần đây Đinh Tễ vẫn rất bình thường, chẳng qua bà nội có gọi mấy cuộc tới, mỗi lần nói chuyện xong, Đinh Tễ đều sẽ im lặng.
Lâm Vô Ngung biết cậu nhớ bà, cũng biết khi cậu nhớ bà sẽ nghĩ tới rất nhiều việc.
Vào những lúc thế này anh cũng sẽ suy nghĩ theo, dù sao bố anh đã nói như vậy, rốt cuộc chuyện này nên giải quyết thế nào, đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra cách có thể vẹn toàn đôi bên.
Bình thường anh rất ít khi nằm mơ, ngược lại thì nằm xuống là ngủ tới tận trời sáng, trừ lúc nửa đêm ngã xuống giường.
Nhưng trong khoảng thời gian này anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng, ác mộng liên tiếp.
Khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc trong giấc mơ đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy sợ hãi…
“Lâm Vô Ngung?” Hứa Thiên Bác ở bên cạnh gọi anh một tiếng.
“Hả?” Lâm Vô Ngung giật mình, quay đầu nhìn cậu.
“Tao hỏi mày đấy, khi bọn mày biểu diễn tiết mục tết dương ấy, tao có thể dẫn một người bạn tới quan sát thao tác của bọn mày ở sau hậu trường không?” Hứa Thiên Bác nói.
“Ồ, tao sẽ nói với Dư Hạo Đông một tiếng, “Lâm Vô Ngung nói, “Có lẽ sẽ không có vấn đề gì.”
Hứa Thiên Bác vẫn nhìn anh: “Mày không sao đấy chứ?”
“Sao cơ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tao đã hỏi mày câu vừa nãy ba lần rồi,” Hứa Thiên Bác nói, “Còn để tao hỏi thêm lần nữa thì tình anh em kết thúc ở đây.”
“… Ngại quá.” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Hôm tao đi lấy sữa chua đã cảm thấy mày có gì không bình thường rồi,” Hứa Thiên Bác nói, “Có phải mày có chuyện gì không?”
“Rõ như vậy à?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Hôm ấy mày nói chuyện với tao… trạng thái toàn thân đều có chút khác thường, “Hứa Thiên Bác nói, “Người khác nhất định không nhận ra, nhưng dù sao thì tao với mày cũng đã nói chuyện ba năm.”
Lâm Vô Ngung cười cười.
“Không phải mày với Đinh Tễ… có chuyện gì đấy chứ?” Hứa Thiên Bác dè dặt hỏi.
“Không phải,” Lâm Vô Ngung nói, “Bọn tao rất tốt.”
“Vậy thì được,” Hứa Thiên Bác gật đầu, “Không liên quan tới cậu ấy thì tao có thể hỏi rồi… là gặp phải chuyện gì hả?”
Từ trước tới giờ Lâm Vô Ngung luôn là người có thể nhẫn nhịn, từ bé tới lớn, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, thứ có thể quên đi, thứ không thể quên, đều nghẹn ở trong lòng.
Anh không có thói quen tâm sự, có rất nhiều chuyện đối với anh mà nói, tâm sự cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể khiến cho những thứ mà anh phải đối diện có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng lần này lại khác, lần này không thể nghẹn ở trong lòng là có thể vượt qua được.
Anh cần một phương án giải quyết, cho dù không thể giải quyết, có một chút gợi ý cũng được.
Lần đầu tiên bước chân anh hoàn toàn rối loạn, cũng là lần đầu tiên anh muốn nhảy lên túm lấy một cọng rơm cứu mạng.
“Mày có thời gian không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Có.” Cọng rơm trả lời.
Lâm Vô Ngung đứng dậy: “Đi, ra ngoài đi dạo.”
Đi dạo cũng không được bao xa, chỉ xuống dưới, tới bên cạnh gốc cây trước toà nhà, Lâm Vô Ngung ngồi xuống: “Tao đã từng kể với mày về anh tao rồi nhỉ.”
“Ừ, mày nói chuyện dài, sau này có thời gian mày sẽ nói với tao,” Hứa Thiên Bác nói, “Sắp qua cả học kỳ rồi cũng không nói.”
“Bây giờ tao nói đơn giản với mày nhé,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Khi tao còn học tiểu học anh ấy đã bỏ nhà ra đi, mười năm qua chưa từng liên lạc gì với gia đình.”
“… Ồ.” Hứa Thiên Bác kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Vẻ mặt kinh ngạc này bắt đầu từ khi Lâm Vô Ngung nói câu kia, duy trì cho tới khi Lâm Vô Ngung nói xong, tuy rằng nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng cũng phải mất hai ba phút, vẻ mặt cậu vẫn luôn sửng sốt.
“Tình huống bây giờ là như thế,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước đây chỉ có Đinh Tễ biết những chuyện này.”
“… Ừ.” Hứa Thiên Bác kinh ngạc nhìn anh, vuốt vuốt túi.
Lâm Vô Ngung nhìn bàn tay cậu.
“Tao sờ xem có thuốc hay không.” Hứa Thiên Bác nói.
“Mày hút thuốc?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Không hút,” Hứa Thiên Bác nói, “Có lẽ là tao ngạc nhiên tới mức không biết để tay vào đâu…”
“Đút vào túi đi.” Lâm Vô Ngung nói.
Hứa Thiên Bác đút tay vào trong túi: “Sau đó thì sao?”
“Bố tao bảo tao gọi Lâm Trạm về nhà ăn tết,” Lâm Vô Ngung nói, “Mẹ tao muốn gặp anh ấy.”
“Chuyện này không thể được!” Hứa Thiên Bác không nghĩ nhiều, “Tại sao Lâm Trạm lại đi, trong lòng bọn họ không rõ ràng chắc? Sao có thể về được?”
“Nếu như tao không thể đưa Lâm Trạm về,” Lâm Vô Ngung cảm giác cổ họng mình như đột nhiên không thể phát ra âm thanh, “Bố tao… Ông ấy sẽ nói cho nhà Đinh Tễ biết quan hệ của bọn tao.”
“Đệt!” Hứa Thiên Bác luôn luôn ôn hoà mắng một câu thô tục.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Bây giờ tao không biết phải làm gì, chuyện này không thể chọn một trong hai được.”
“Đương nhiên không thể chọn một trong hai được! Phải chọn thế nào đây! Cái này gọi là uy hiếp? Có phải bố mẹ mày có chút chút vấn đề về thần kinh không?” Hứa Thiên Bác thấp giọng nói, “Họ muốn làm gì? Điên rồi chắc!”
“Bây giờ tao không thể xác định được bố tao có làm như thế thật hay không,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng tao không thể cược, nếu như mà nói thật thì xong đời rồi.”
“Đinh Tễ có biết không?” Hứa Thiên Bác hỏi.
“Không biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Tao không nói với cậu ấy, cô út của cậu ấy cũng biết chuyện của bọn tao rồi, bây giờ cậu ấy rất áp lực.”
“Bố mày có thể liên lạc với người nhà cậu ấy?” Hứa Thiên Bác lại hỏi.
“Tùy ý mượn cớ tới trường học nghe ngóng một chút,” Lâm Vô Ngung nói, “Đều có thể hỏi được số điện thoại của cậu ấy, khi cậu ấy thi đại học còn điền số điện thoại của phụ huynh là số của bố cậu ấy.”
“Hay là mày nói với bố mày, năm mới mày sẽ mang Lâm Trạm về nhà, “Hứa Thiên Bác đi qua đi lại tại chỗ, trái một bước, phải một bước, “Tranh thủ khoảng thời gian trước khi nghỉ, ít nhất trước khi mày về, không thể để xảy ra chuyện gì, cách xa như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì chẳng còn cách nào cả.”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Nhưng không biết bố tao có tin tưởng hay không, nếu như ông ấy muốn gọi điện thoại với Lâm Trạm thì sao?”
“Tao nói cho,” Hứa Thiên Bác tiếp tục đi qua đi lại, “Bọn họ chưa từng nghe giọng của tao, tao có thể mạo danh, nhưng khi mày về, vẫn phải nghĩ ra cách nào đó.”
Lâm Vô Ngung khẽ thở dài, dựa vào cây phía sau.
“Vẫn phải có chuẩn bị.” Hứa Thiên Bác nói.
“Hả?” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Mày phải nói với Đinh Tễ,” Hứa Thiên Bác dừng lại, “Mày phải nói cho Đinh Tễ biết, mày đã từng nghĩ chưa, nếu như cậu ấy biết một mình mày gánh vác chuyện này, cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào? Nếu như chuyện này cuối cùng không giải quyết được, bố mày thực sự gọi điện thoại tới đó, mày mới nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Tao đã nghĩ tới những chuyện này rồi,” Lâm Vô Ngung cau mày, “Nhưng chưa tới cuối cùng, tao thực sự không dám nói với cậu ấy, không thể nói với cậu ấy, mày biết nói cho cậu ấy sẽ có kết quả gì không?”
“Có lẽ là sẽ gọi ngay điện thoại về nhà.” Hứa Thiên Bác nói.
“Chắc chắn là như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Thật là…” Hứa Thiên Bác bóp trán, “Hai đứa mày… hai đứa mày thực sự xứng đôi…”
Tuy rằng trời đã rất lạnh, nhưng trên đường chạy vẫn có không ít bạn học chạy đêm, Lâm Vô Ngung vận động một chút, gia nhập vào trong đội ngũ chạy.
Cuộc gọi của bố anh hoàn toàn đảo lộn cuộc sống bình ổn của anh, khiến cho cả người anh giống như bị quăng vào lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, đáng tiếc tuy rằng anh được người ta gọi là “học thần”, thì chung quy cũng chỉ là một sinh viên năm nhất mà thôi, còn chưa luyện được ra hỏa nhãn kim tinh, chỉ cảm thấy toàn thân bỏng rát từng cơn, bực bội cùng với bất an.
Vô cùng bất an.
Vô cùng bất an vì không có sức mạnh, lần đầu tiên anh gặp phải khó khăn mà anh cảm thấy không thể giải quyết.
Chút tình thân dựa vào ảo tưởng của bản thân, cố gắng ám thị tâm lý để giữ lại cũng dần dần biến mất, từng chút từng chút hóa thành tro.
Anh không thể nói cho Đinh Tễ chuyện này, áp lực của Đinh Tễ đã lớn lắm rồi, qua tết không bao lâu là nghỉ đông, cậu phải đối mặt với người nhà, còn phải kéo mình theo chung, còn phải cẩn thận che giấu tình cảm mà bản thân chưa sẵn sàng tiết lộ, nhưng chắc chắn cũng không tránh khỏi việc khó chịu vì chuyện không tránh được khi đối diện với gia đình.
Anh không thể cho Đinh Tễ thêm gánh nặng, dù chỉ là một chút chút.
Huống hồ cho dù Đinh Tễ có biết chuyện này, cũng chẳng có ý nghĩa gì, phương án giải quyết duy nhất của Đinh Tễ chính là come out trước, trước khi mà bố anh thực sự liên lạc với người nhà cậu.
Nhưng kết quả chuyện này so với việc bố anh tự mình tới tận nhà cũng không tốt hơn là bao.
“Không Có Cá.” Đằng sau có người gọi anh một tiếng, sau đó anh bị người ta vỗ lên vai.
Lâm Vô Ngung quay đầu lại, nhìn thấy Dư Hạo Đông: “Giờ này anh mới chạy?”
“Ừ, buổi sáng anh không dậy nổi,” Dư Hạo Đông chạy song song với anh, “Ngày nào em cũng chạy buổi sáng mà, sao bây giờ lại đổi sang giờ này?”
“Em đi dạo thôi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Đừng có chọc tức người khác được không,” Dư Hạo Đông nói, “Anh phải chạy sắp thở không ra hơi rồi, em lại nói với anh là đi dạo.”
Lâm Vô Ngung cười cười.
“Không đi dạo với Đinh Tễ hả?” Dư Hạo Đông nói, “Anh thấy hai đứa hay đi với nhau.”
“Cậu ấy bị bắt đi làm việc rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hôm trước em nói muốn làm bản in thu nhỏ.” Dư Hạo Đông nói, “Có phải là làm quà sinh nhật cho Đinh Tễ không, anh thấy đợt trước Lý Thụy Thần cũng tốn rất nhiều thời gian ngồi vẽ quạt tặng em ấy.”
Lâm Vô Ngung không thể không cảm thán, nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, không thể động tay, động tay nhất định bị tóm…
“Đúng, nhưng em thay đổi một chút.” Lâm Vô Ngung cười.
“Thay đổi là được,” Dư Hạo Đông nói, “Hôm đó anh đã muốn hỏi, nếu em muốn tặng người ta thứ kia, với thẩm mỹ của trẻ con mẫu giáo cũng không chấp nhận nổi.”
“Anh ác thật đấy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Thật đấy, quá xấu.” Dư Hạo Đông nói, “Anh đã xem một số tư liệu em quay, kết cấu ánh sáng gì đó đều rất được, không ngờ thẩm mỹ tặng đồ cho người ta lại… một lời khó nói hết.”
“Đủ rồi đấy.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Vậy nói chuyện chính nhé,” Dư Hạo Đông nói, “Hai ngày tới em đến phòng hoạt động nhé, sắp xếp đội ngũ là em làm, còn ánh sáng bọn anh phải thảo luận.”
“Một mình em?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Không phải em đã nói chuyện này một mình em quyết định được hả?” Dư Hạo Đông nói.
“Em chỉ quyết được, chứ không phải một mình em làm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Anh giúp em.” Dư Hạo Đông nói.
“Phó chủ nhiệm lại làm trợ thủ cho người mới sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Anh nhường vị trí cho em cũng được,” Dư Hạo Đông nói, “Tối mai tới nhé.”
“Vâng.” Lâm Vô Ngung nói, “Bảy giờ.”
Lại chạy thêm nửa vòng nữa, Đinh Tễ gọi điện tới.
Lâm Vô Ngung nói chúc ngủ ngon với Dư Hạo Đông, cầm điện thoại chạy khỏi đường chạy, ấn nghe: “A lô? Có người nhặt được gà nhỏ của tôi phải không ạ?”
“Đúng,” Đinh Tễ nói, “Gặp nhau ở nhà ăn nhé, tôi… gà tra tài liệu cả buổi đói rồi.”
“Đợi tôi.” Lâm Vô Ngung cười, tắt máy đi.
Khi tới nhà ăn, Đinh Tễ đã mua một cái hamburger gặm rồi, nhìn thấy anh đi vào, cậu vẫy vẫy tay: “Không biết cậu muốn ăn gì, nên tôi chỉ mua cho tôi.”
“Tôi ăn cánh gà.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn ăn không?”
“Được.” Đinh Tễ gật đầu.
Khi nhà ăn ít người, hai người họ tìm một chỗ ngồi xuống, ăn chút đồ, cảm giác thú vị hơn ra ngoài ăn nhiều.
Lâm Vô Ngung uống một ngụm sữa chua: “Ngày mai, ngày kia tôi tới câu lạc bộ máy bay giúp đỡ, cậu đi học tự học hay đi chung với tôi?”
“Để chuẩn bị biểu diễn tết dương hả?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi vừa mới gặp Dư Hạo Đông.”
“Tôi…” Đinh Tễ suy nghĩ, “Tôi có thời gian sẽ tới, kế hoạch của tôi là đi đọc sách, tôi xem sách kỳ sau trước, phải đề phòng bố tôi, nghỉ được về nhà thể nào ông ấy cũng dày vò tôi, đây còn là chuyên ngành của ông ấy, tôi sợ ông ấy lấy luận văn ra thảo luận với tôi, ít ra tôi cũng phải nhớ chút công thức và khái niệm, vừa bịa vừa khoác lác có thể chống đỡ qua hai hiệp với ông ấy là được, nếu không cả kỳ nghỉ sẽ phải cãi nhau.”
Lâm Vô Ngung nhìn dáng vẻ cau có của cậu, cảm thấy buồn cười, nhưng vừa nghĩ tới quan hệ bố con này trên đầu còn treo một thanh đao, anh không thể nào cười ra được.
“Cậu xem sách trước đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Xem mệt rồi thì tới phòng hoạt động tìm tôi.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, cúi đầu gặm hamburger, lại ngước mắt lên nhìn anh, “Tại sao tôi lại cảm thấy tâm tình của cậu đang xuống dốc nhỉ? Khi tôi không có mặt cậu bị ai đánh hả?”
Không hổ là Gà bán tiên.
Giỏi.
Lâm Vô Ngung cười cười: “Cậu giúp tôi đánh lại không?”
“Đương nhiên rồi,” Đinh Tễ vỗ vỗ hamburger, “Tôi có thể để cho nhóc đáng thương nhà tôi bị người ta bắt nạt sao?”
Lâm Vô Ngung không nói gì, chỉ cười nhìn cậu.
“Cậu không sao chứ?” Đinh Tễ nghiêm túc hỏi lại một lần, “Có phải là bố cậu lại gọi điện tới ra điều kiện cho cậu không?”
“Không,” Lâm Vô Ngung nói, “Kéo vào danh sách đen còn chưa bỏ ra… tôi hơi mệt, không biết làm sao, chỉ muốn ngủ.”
“Chắc là do hái nấm nhiều quá,” Đinh Tễ nói, “Người xưa nói rất đúng, một giọt tinh…”
“Cậu câm miệng đi!” Lâm Vô Ngung ngắt lời cậu.
“Có gan làm không có gan nghe.” Đinh Tễ chậc một tiếng, vùi đầu gặm bánh, “Tôi nói với cậu, cậu bỏ số điện thoại của bố cậu ra đi, còn để thêm nữa chắc chắn ông ấy sẽ tức giận.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Buổi tối Lâm Vô Ngung không có tinh thần gì, đi dạo với Đinh Tễ một lát rồi quay lại ký túc.
Phòng khách tắt đèn, có lẽ mọi người còn chưa về.
Nhưng mà hai người họ vừa mới đóng cửa phòng khách lại, nghe thấy trong phòng Lưu Dương có người nói chuyện, khe cửa lộ ra ánh sáng.
“Tôi còn có cách nào nữa!” Giọng nói của Lưu Dương từ khe cửa truyền tới, “Ép tôi có tác dụng sao? Tôi còn có thể làm thế nào? Tôi vào được trường H là do bản lĩnh, cũng không nợ ai cả!”
Đinh Tễ sửng sốt, vừa muốn đi về phía phòng mình, Lâm Vô Ngung đã kéo cậu lại, lắc đầu, kéo cậu ra ngoài cửa.
“Sao vậy?” Đinh Tễ nói.
“Lát nữa hãy vào,” Lâm Vô Ngung nói, “Tính cách của người kia kỳ cục như vậy, bây giờ trốn trong ký túc gọi điện thoại, chắc chắn là không muốn ai biết chuyện riêng tư của cậu ta, lát nữa cậu ta gọi điện xong ra ngoài thấy hai chúng ta đã về rồi, không biết cậu ta sẽ nghĩ thế nào, hai chúng ta đã từng làm mất lòng cậu ta, bây giờ lại thêm nữa, như vậy không tốt lắm.”
“Vậy tới nhà bếp.” Đinh Tễ nói, “Tôi có để hai hộp kem, đi ăn nhé.”
“Được.” Lâm Vô Ngung bật cười.
Trong tủ lạnh ở nhà bếp còn có không ít đồ, trên hộp kem còn có mấy hộp sữa chua.
“Của ai nhỉ, sữa chua còn phải để đông lại?” Đinh Tễ lấy kem ra.
“Hứa Thiên Bác ăn như vậy, nói ăn ngon hơn.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cái này chưa chắc đã là của cậu ấy.” Đinh Tễ nói.
Đang nói, Hứa Thiên Bác đi từ ngoài vào trong nhà bếp, khi nhìn thấy hai người họ, Hứa Thiên Bác phản xạ có điều kiện xoay người đi ra bên ngoài.
“Này này này,” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Làm gì đấy?”
Hứa Thiên Bác lại đi vào, nhìn hai người họ, “Ồ, tôi còn tưởng hai người…”
“Cách xa hai mét này,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu có suy nghĩ gì vậy.”
“Lỡ như tôi hoa mắt thì sao.” Hứa Thiên Bác mở tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa chua.
“Thật sự là của cậu.” Đinh Tễ bật cười.
“Ăn thì lấy,” Hứa Thiên Bác nói, “Ăn ngon hơn kem.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.
Hứa Thiên Bác không ngồi trong nhà bếp lâu, lấy kem sữa chua bóc ra gặm rồi ra ngoài, sau khi ra ngoài cậu ta lại quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn đi mất.
Lâm Vô Ngung nhìn thoáng qua cửa kính của tủ bát, có thể nhìn thấy bản thân, nhưng nhìn không rõ, anh không biết vẻ mặt của mình có gì khác hay không, khiến cho Hứa Thiên Bác muốn nói lại thôi.
Nhưng nếu như Hứa Thiên Bác có thể nhìn ra…
Đương nhiên Đinh Tễ cũng có thể nhìn ra Lâm Vô Ngung có chuyện trong lòng.
Hơn nữa tính tới tính lui, gần đây chuyện có thể làm cho Lâm Vô Ngung không yên lòng, chỉ có chuyện không hay về bố mẹ anh mà thôi.
Có lẽ vẫn vì muốn hai anh em họ về nhà ăn tết, Lâm Vô Ngung không thể để bố mẹ và Lâm Trạm gặp nhau, vậy chắc chắn áp lực đều đè nặng lên người anh.
Đinh Tễ nhìn thấy vậy rất đau lòng, nhưng Lâm Vô Ngung không nói với cậu, cậu cũng không thể nói thẳng với anh.
Chẳng qua áp lực lần này nặng nề hơn trước đây, không biết có phải vì liên quan tới Lâm Trạm hay không, rất nhiều lúc Lâm Vô Ngung ở một mình sẽ thất thần.
Hai lần Đinh Tễ tới phòng hoạt động thăm Lâm Vô Ngung, đều phát hiện ra anh ngồi đối diện máy tính, nhìn như đang soạn thảo nhưng kỳ thực là ngây người, cậu đi tới bên cạnh, anh mới giật mình tỉnh táo lại.
Hơn nữa! Liên tục một tuần người này ngủ không bị rơi xuống đất một lần nào! Đây là hiện tượng vô cùng bất thường.
Một người trung bình cứ ba ngày nửa đêm lại lăn xuống giường một lần, cả một tuần không ngã xuống, chỉ có một nguyên nhân, Lâm Vô Ngung không ngủ được, hoặc là ngủ không ổn.
Đinh Tễ vẫn luôn tìm cơ hội nói chuyện với Lâm Vô Ngung, nhưng chưa có cơ hội thích hợp, lượng công việc hoạt động của câu lạc bộ gần tết dương lịch rất nhiều, tuy rằng Lâm Vô Ngung là người mới, nhưng kỹ thuật về mảng này cũng là cao thủ, mỗi ngày đều bận rộn làm việc với mấy người nòng cốt như Dư Hạo Đông.
Chỉ có thể chờ qua hoạt động tết dương.
Đinh Tễ cũng không muốn thể hiện quá rõ ràng, cậu chỉ muốn nói chuyện, Lâm Vô Ngung bằng lòng nói thì nói, không bằng lòng nói thì thôi, nếu quá mức chú ý tới trạng thái của Lâm Vô Ngung, ngược lại có khả năng ép anh không thể nói ra.
Không thích hợp.
“Lát nữa em đi làm trước nhé, có mấy người ở câu lạc bộ anime tới đây,” Lương Viễn nói, “Bọn họ có tiết mục muốn phối hợp với chúng ta, anh nói chuyện với họ một chút.”
“Câu lạc bộ anime?” Lâm Vô Ngung nói.
“Ừ,” Lương Viễn gật đầu, “Bọn họ có một tiết mục sân khấu kịch, muốn chúng ta phối hợp.”
“Ồ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.
Khi người của câu lạc bộ anime tới, không ngờ lại có cả Hứa Thiên Bác, anh còn rất bất ngờ.
Hứa Thiên Bác không thích tham gia hoạt động gì, Lâm Vô Ngung cảm thấy cậu tham gia hoạt động của câu lạc bộ anime cũng chỉ vì muốn tìm một đám người cùng chung sở thích, theo dõi một bộ phim, nói chuyện.
“Sao mày cũng tới đây?” Lâm Vô Ngung cười hỏi, “Mày cũng muốn lên sân khấu hả?”
“Tao chỉ góp vui thôi, bị kéo tới đây dự thính,” Hứa Thiên Bác cười cười, “Ai bắt tao lên sân khấu tao sẽ rời câu lạc bộ.”
Người thảo luận với Lương Viễn cũng không tới lượt Hứa Thiên Bác, cậu đứng nghe một lát rồi thì không còn việc gì nữa, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Vô Ngung, tùy ý nói chuyện câu có câu không.
Đã lâu lắm rồi Lâm Vô Ngung không nói chuyện với Hứa Thiên Bác, tuy rằng ở cùng một tầng, nhưng rất ít khi gặp mặt nhau, chạm mặt cũng chỉ chào hỏi, cộng thêm có thời gian anh còn phải đi hẹn hò… Quả nhiên, một khi đã yêu thì người ta thường quăng bạn bè sang một bên.
“Đinh Tễ không tới hả?” Hứa Thiên Bác nhìn xung quanh.
“Hôm nay câu lạc bộ không có hoạt động,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy đi đọc sách rồi.”
“Ờ.” Hứa Thiên Bác đáp lời.
Gần đây Đinh Tễ vẫn rất bình thường, chẳng qua bà nội có gọi mấy cuộc tới, mỗi lần nói chuyện xong, Đinh Tễ đều sẽ im lặng.
Lâm Vô Ngung biết cậu nhớ bà, cũng biết khi cậu nhớ bà sẽ nghĩ tới rất nhiều việc.
Vào những lúc thế này anh cũng sẽ suy nghĩ theo, dù sao bố anh đã nói như vậy, rốt cuộc chuyện này nên giải quyết thế nào, đến bây giờ anh vẫn chưa nghĩ ra cách có thể vẹn toàn đôi bên.
Bình thường anh rất ít khi nằm mơ, ngược lại thì nằm xuống là ngủ tới tận trời sáng, trừ lúc nửa đêm ngã xuống giường.
Nhưng trong khoảng thời gian này anh sẽ nằm mơ thấy ác mộng, ác mộng liên tiếp.
Khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ rốt cuộc trong giấc mơ đã mơ thấy gì, chỉ cảm thấy sợ hãi…
“Lâm Vô Ngung?” Hứa Thiên Bác ở bên cạnh gọi anh một tiếng.
“Hả?” Lâm Vô Ngung giật mình, quay đầu nhìn cậu.
“Tao hỏi mày đấy, khi bọn mày biểu diễn tiết mục tết dương ấy, tao có thể dẫn một người bạn tới quan sát thao tác của bọn mày ở sau hậu trường không?” Hứa Thiên Bác nói.
“Ồ, tao sẽ nói với Dư Hạo Đông một tiếng, “Lâm Vô Ngung nói, “Có lẽ sẽ không có vấn đề gì.”
Hứa Thiên Bác vẫn nhìn anh: “Mày không sao đấy chứ?”
“Sao cơ?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Tao đã hỏi mày câu vừa nãy ba lần rồi,” Hứa Thiên Bác nói, “Còn để tao hỏi thêm lần nữa thì tình anh em kết thúc ở đây.”
“… Ngại quá.” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Hôm tao đi lấy sữa chua đã cảm thấy mày có gì không bình thường rồi,” Hứa Thiên Bác nói, “Có phải mày có chuyện gì không?”
“Rõ như vậy à?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Hôm ấy mày nói chuyện với tao… trạng thái toàn thân đều có chút khác thường, “Hứa Thiên Bác nói, “Người khác nhất định không nhận ra, nhưng dù sao thì tao với mày cũng đã nói chuyện ba năm.”
Lâm Vô Ngung cười cười.
“Không phải mày với Đinh Tễ… có chuyện gì đấy chứ?” Hứa Thiên Bác dè dặt hỏi.
“Không phải,” Lâm Vô Ngung nói, “Bọn tao rất tốt.”
“Vậy thì được,” Hứa Thiên Bác gật đầu, “Không liên quan tới cậu ấy thì tao có thể hỏi rồi… là gặp phải chuyện gì hả?”
Từ trước tới giờ Lâm Vô Ngung luôn là người có thể nhẫn nhịn, từ bé tới lớn, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể nghẹn ở trong lòng, thứ có thể quên đi, thứ không thể quên, đều nghẹn ở trong lòng.
Anh không có thói quen tâm sự, có rất nhiều chuyện đối với anh mà nói, tâm sự cũng không có ý nghĩa gì, cũng không thể khiến cho những thứ mà anh phải đối diện có bất cứ thay đổi nào.
Nhưng lần này lại khác, lần này không thể nghẹn ở trong lòng là có thể vượt qua được.
Anh cần một phương án giải quyết, cho dù không thể giải quyết, có một chút gợi ý cũng được.
Lần đầu tiên bước chân anh hoàn toàn rối loạn, cũng là lần đầu tiên anh muốn nhảy lên túm lấy một cọng rơm cứu mạng.
“Mày có thời gian không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Có.” Cọng rơm trả lời.
Lâm Vô Ngung đứng dậy: “Đi, ra ngoài đi dạo.”
Đi dạo cũng không được bao xa, chỉ xuống dưới, tới bên cạnh gốc cây trước toà nhà, Lâm Vô Ngung ngồi xuống: “Tao đã từng kể với mày về anh tao rồi nhỉ.”
“Ừ, mày nói chuyện dài, sau này có thời gian mày sẽ nói với tao,” Hứa Thiên Bác nói, “Sắp qua cả học kỳ rồi cũng không nói.”
“Bây giờ tao nói đơn giản với mày nhé,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Khi tao còn học tiểu học anh ấy đã bỏ nhà ra đi, mười năm qua chưa từng liên lạc gì với gia đình.”
“… Ồ.” Hứa Thiên Bác kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Vẻ mặt kinh ngạc này bắt đầu từ khi Lâm Vô Ngung nói câu kia, duy trì cho tới khi Lâm Vô Ngung nói xong, tuy rằng nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng cũng phải mất hai ba phút, vẻ mặt cậu vẫn luôn sửng sốt.
“Tình huống bây giờ là như thế,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước đây chỉ có Đinh Tễ biết những chuyện này.”
“… Ừ.” Hứa Thiên Bác kinh ngạc nhìn anh, vuốt vuốt túi.
Lâm Vô Ngung nhìn bàn tay cậu.
“Tao sờ xem có thuốc hay không.” Hứa Thiên Bác nói.
“Mày hút thuốc?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Không hút,” Hứa Thiên Bác nói, “Có lẽ là tao ngạc nhiên tới mức không biết để tay vào đâu…”
“Đút vào túi đi.” Lâm Vô Ngung nói.
Hứa Thiên Bác đút tay vào trong túi: “Sau đó thì sao?”
“Bố tao bảo tao gọi Lâm Trạm về nhà ăn tết,” Lâm Vô Ngung nói, “Mẹ tao muốn gặp anh ấy.”
“Chuyện này không thể được!” Hứa Thiên Bác không nghĩ nhiều, “Tại sao Lâm Trạm lại đi, trong lòng bọn họ không rõ ràng chắc? Sao có thể về được?”
“Nếu như tao không thể đưa Lâm Trạm về,” Lâm Vô Ngung cảm giác cổ họng mình như đột nhiên không thể phát ra âm thanh, “Bố tao… Ông ấy sẽ nói cho nhà Đinh Tễ biết quan hệ của bọn tao.”
“Đệt!” Hứa Thiên Bác luôn luôn ôn hoà mắng một câu thô tục.
Lâm Vô Ngung nhìn cậu: “Bây giờ tao không biết phải làm gì, chuyện này không thể chọn một trong hai được.”
“Đương nhiên không thể chọn một trong hai được! Phải chọn thế nào đây! Cái này gọi là uy hiếp? Có phải bố mẹ mày có chút chút vấn đề về thần kinh không?” Hứa Thiên Bác thấp giọng nói, “Họ muốn làm gì? Điên rồi chắc!”
“Bây giờ tao không thể xác định được bố tao có làm như thế thật hay không,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng tao không thể cược, nếu như mà nói thật thì xong đời rồi.”
“Đinh Tễ có biết không?” Hứa Thiên Bác hỏi.
“Không biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Tao không nói với cậu ấy, cô út của cậu ấy cũng biết chuyện của bọn tao rồi, bây giờ cậu ấy rất áp lực.”
“Bố mày có thể liên lạc với người nhà cậu ấy?” Hứa Thiên Bác lại hỏi.
“Tùy ý mượn cớ tới trường học nghe ngóng một chút,” Lâm Vô Ngung nói, “Đều có thể hỏi được số điện thoại của cậu ấy, khi cậu ấy thi đại học còn điền số điện thoại của phụ huynh là số của bố cậu ấy.”
“Hay là mày nói với bố mày, năm mới mày sẽ mang Lâm Trạm về nhà, “Hứa Thiên Bác đi qua đi lại tại chỗ, trái một bước, phải một bước, “Tranh thủ khoảng thời gian trước khi nghỉ, ít nhất trước khi mày về, không thể để xảy ra chuyện gì, cách xa như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thật thì chẳng còn cách nào cả.”
“Ừ,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Nhưng không biết bố tao có tin tưởng hay không, nếu như ông ấy muốn gọi điện thoại với Lâm Trạm thì sao?”
“Tao nói cho,” Hứa Thiên Bác tiếp tục đi qua đi lại, “Bọn họ chưa từng nghe giọng của tao, tao có thể mạo danh, nhưng khi mày về, vẫn phải nghĩ ra cách nào đó.”
Lâm Vô Ngung khẽ thở dài, dựa vào cây phía sau.
“Vẫn phải có chuẩn bị.” Hứa Thiên Bác nói.
“Hả?” Lâm Vô Ngung đáp lời.
“Mày phải nói với Đinh Tễ,” Hứa Thiên Bác dừng lại, “Mày phải nói cho Đinh Tễ biết, mày đã từng nghĩ chưa, nếu như cậu ấy biết một mình mày gánh vác chuyện này, cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào? Nếu như chuyện này cuối cùng không giải quyết được, bố mày thực sự gọi điện thoại tới đó, mày mới nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào?”
“Tao đã nghĩ tới những chuyện này rồi,” Lâm Vô Ngung cau mày, “Nhưng chưa tới cuối cùng, tao thực sự không dám nói với cậu ấy, không thể nói với cậu ấy, mày biết nói cho cậu ấy sẽ có kết quả gì không?”
“Có lẽ là sẽ gọi ngay điện thoại về nhà.” Hứa Thiên Bác nói.
“Chắc chắn là như vậy.” Lâm Vô Ngung nói.
“Thật là…” Hứa Thiên Bác bóp trán, “Hai đứa mày… hai đứa mày thực sự xứng đôi…”
Danh sách chương