Lâm Vô Ngung nói chuyện với Hứa Thiên Bác xong, tuy rằng không thảo luận ra được cách nào nhưng dù sao cũng nói ra được chuyện đã nghẹn ở trong lòng rất lâu, dù sao đi nữa anh đều cảm thấy rất thoải mái.

Lúc đang định đi lên tầng, mấy người câu lạc bộ Anime nói chuyện với Lương Viễn xong cũng xuống dưới.

“Thôi tao không lên nữa,” Hứa Thiên Bác nói, “Tao về với bọn họ, còn phải tiếp tục dự thính.”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, tao cũng chẳng giúp được gì, chỉ lo lắng cùng thôi,” Hứa Thiên Bác lại thở dài, “Còn tức giận nữa.”

Lâm Vô Ngung cười: “Khi cần mày giúp đỡ, tao nhất định sẽ không khách sáo.”

“Ừ.” Hứa Thiên Bác xoay người chuẩn bị đi.

“Chuyện này mày đừng nói với cậu ấy trước.” Lâm Vô Ngung dặn dò một câu.

“Tao sẽ không nói, tao cũng không thích hợp để nói chuyện này.” Hứa Thiên Bác quay đầu lại, nhỏ giọng, “Hơn nữa mày đã giấu chuyện này tới tận bây giờ, lúc này ai đi nói với cậu ấy sẽ bị cậu ấy đập chết…”

Lâm Vô Ngung nghe thấy câu này, không nhịn nổi, bật cười.

Ngay cả Hứa Thiên Bác cũng có thể cảm nhận được cái tính này của Đinh Tễ.

Lương Viễn tiễn người ở câu lạc bộ Anime đi, sau đó kéo Lâm Vô Ngung cùng trở về phòng hoạt động.

“Không có cá, thiết kế xếp đội lúc trước em nói ấy” Dư Hạo Đông đứng ở bên cạnh máy tính, “Đã làm chưa?”

“Em làm rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Còn phải sửa nữa ạ? Còn sửa nữa em sẽ để chúng nó xếp thành chữ SB.”

Dư Hạo Đông bật cười: “Không phải, không sửa nữa, tới lúc này rồi còn sửa sao được, anh chỉ muốn hỏi thời gian, có kịp không?”

“Tổng cộng bảy phút,” Lâm Vô Ngung nói, “Lên sân khấu một phút, hai phút xếp đội, sau đó có ba phút thay đổi đội ngũ, để lại một phút xuống sân khấu.”

“Sắp xếp đội không phức tạp quá chứ.” Lương Viễn nói, “Đảm bảo không xảy ra lỗi nào trước đã.”

“Chỉ có sáu cái máy bay, cũng không phức tạp được,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu mắc lỗi thì đổi người điều khiển, em và Dư Hạo Đông.”

Bận rộn tới gần mười giờ, Lâm Vô Ngung mới đi xuống, vừa đi được mấy bước đã nhìn thấy có một bóng người ngồi bên bồn hoa.

Khi anh quay đầu qua, người kia nhanh chóng trốn ra phía sau.

Chỉ nhìn qua bóng hình đẹp trai kia thôi anh cũng có thể nhận ra được đấy là Đinh Tễ, còn trốn tìm cái gì, đúng là trẻ con.

Anh đi qua đó, đi nửa vòng cũng không thấy Đinh Tễ ở đâu.

Do dự một lát, anh hắng giọng: “Chiếp chiếp chiếp… “

Lập tức nghe thấy phía sau ghế dài bên cạnh bồn hoa phát ra tiếng cười không dừng được.

“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn về phía ghế dài, sau đó tầm nhìn lại hướng lên trên, nhìn con đường nhỏ phía sau ghế. “Là cậu hả? Đứng đấy làm gì?”

Còn chưa dứt lời, Đinh Tễ ở phía sau ghế dài nhảy phốc một cái, vọt qua.

Lâm Vô Ngung rất bội phục khả năng bật nhảy của Đinh Tễ, bật nhảy tại chỗ cũng bật cao được như gắn lò xo.

Lúc này cậu chỉ đứng tại chỗ nhảy, không cần chống tay cũng có thể nhảy vọt qua cái ghế, vèo ba bước, xông tới trước mặt Lâm Vô Ngung.

Sau đó cậu mới hồi thần lại: “Cmn cậu dọa tôi?”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Nếu thực sự có một người đứng ở đó mà cậu không biết chắc?”

“Lỡ như là ma thì ai biết,” Đinh Tễ nói, “Còn người ngoài hành tinh, quái vật…”

“Tại sao lại không lên?” Lâm Vô Ngung ôm vai cậu, chậm rãi đi về phía ký túc xá.

“Khi tôi tới chợt nghe thấy tiếng Lương Viễn đứng nói chuyện ở hành lang,” Đinh Tễ nói, “Có lẽ là đã làm xong, cho nên tôi lười đi.”

“Ăn khuya không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Ăn.” Đinh Tễ gật đầu.

“Do trời lạnh nên tiêu thụ nhanh hả” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Gần đây nếu tôi hỏi, cậu đều sẽ nói ăn, hơn nữa mỗi lần đều ăn cùng với tôi.”

“Tôi cũng không béo,” Đinh Tễ nhéo hông của mình, “Đợt này tôi dùng đầu óc quá mức, ngày ngày học tập khổ cực từ sáng tới tối, bài tập môn bắt buộc, môn tự chọn, báo cáo, kiểm tra đánh giá… còn phải học tập để đối phó với bố tôi.”

“Thảm quá nhỉ.” Lâm Vô Ngung cười nói.

“Cậu cũng có kém gì.” Đinh Tễ nói, “Tôi cố nhịn cũng được, nhưng nhìn cậu gầy thế này, không ăn một chút thì làm sao được.”

“Tôi gầy hả?” Lâm Vô Ngung vuốt mặt mình.

“Ở trong nhà bếp có cái cân, lúc về cậu cân thử xem,” Đinh Tễ nói, “Gần đây cậu không chỉ gầy mà vành mắt còn đen.”

Lâm Vô Ngung không nói gì, tim thắt lại, nhìn Đinh Tễ.

“Qua tết dương là được nghỉ mấy ngày, Lương Viễn cũng không gửi lương cho cậu… cũng may là lần trước cậu không tham gia hoạt động của câu lạc bộ leo núi,” Đinh Tễ nói, “Không thì bây giờ lại càng gầy.”

Ý của lời Đinh Tễ là cảm thấy đợt này anh hoạt động câu lạc bộ bận rộn, nhưng anh cũng không dám thở phào, dù sao từ bé đến lớn Đinh Tễ là người lừa đảo nói dối không chớp mắt, anh không thể phán đoán được lời này là thật hay giả, huống hồ gần đây anh rất mệt mỏi, khả năng suy nghĩ cũng giảm sút.

Tại sao lại thích phải bán tiên nhỉ, à là một thần đồng nhỏ dựa vào quan sát chi tiết để lừa người mới đúng.

Anh nhìn xung quanh, không có người, anh siết tay ôm chặt lại, hôn lên mặt Đinh Tễ.

Rất vang.

Hơn nữa còn hôn gần tai, Đinh Tễ cảm thấy như cái hôn này làm cậu ù cả tai.

“Đậu.” Cậu ôm lấy tai xoa xoa, “Cậu làm gì đấy, trong miệng có cái loa à!”

Lâm Vô Ngung cười rất vui vẻ.

Đinh Tễ nhìn nụ cười của anh, thoáng qua chút nghi ngờ, phán đoán của cậu sai rồi sao, Lâm Vô Ngung chỉ quá mệt mỏi mà thôi? Nhưng cậu quen Lâm Vô Ngung lâu như vậy, cho dù là ôn tập thi đại học, hay là đi nhận việc, có mệt thế nào anh cũng không có trạng thái giống như bây giờ.

Không chỉ là mệt, còn là suy nghĩ.

Lâm Vô Ngung của hiện tại giống như con kiến mệt mỏi gục xuống đất, sau đó bị quăng vào chảo dầu nóng.

Cách buổi văn nghệ còn một ngày, lần diễn tập cuối cùng kết thúc, Đinh Tễ là một thành viên hậu cần của câu lạc bộ máy bay không người lái, không có việc gì nên cậu xem từ đầu tới cuối.

Kỳ thực Lâm Vô Ngung cũng không có việc gì làm, chỉ ngồi trước máy tính nhìn màn hình.

Bận nhất là máy bay.

Khi quay lại ký túc, Lâm Vô Ngung nói anh hơi mệt, muốn ngủ một lát.

Tắm cũng chỉ mất ba phút, Đinh Tễ nghe thấy anh đi vào nhà tắm, khi cậu lấy xong quần áo chuẩn bị thay, Lâm Vô Ngung đã đi ra khỏi nhà tắm rồi.

“Tắm xong rồi hả?” Cậu ngạc nhiên hỏi.

“Ừ,” Lâm Vô Ngung lắc đầu về phía cậu, lắc bắn đầy bọt nước lên má cậu, “Còn gội cả đầu.”

“Cậu chỉ xối nước từ đầu xuống thôi hả,” Đinh Tễ nói, “Xối từ đầu xuống sau đó lau sạch.”

“Thông minh quá.” Lâm Vô Ngung nhào vào giường.

Khi Đinh Tễ quay lại phòng ngủ, Lâm Vô Ngung vẫn nằm sấp với tư thế ban nãy.

“Không sấy khô tóc à?” Đinh Tễ vỗ vỗ anh.

Lâm Vô Ngung không nhúc nhích.

Đinh Tễ cúi người xuống nhìn, phát hiện anh đã ngủ rồi.

Có lẽ là mất ngủ một thời gian quá dài, cuối cùng cũng không chịu được nữa.

Đinh Tễ đứng bên cạnh giường nhìn một lát, đắp chăn cho anh, quay lại giường mình ngồi, ngủ ngay chính giữa giường, cũng chẳng để lại vị trí cho ai.

“Lâm Vô Ngung.” Đinh Tễ ôm chân, gác cằm lên đầu gối mình, nhíu mày nhìn Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung thực sự ngủ rồi, không trả lời.

“Rốt cuộc là cậu làm sao?” Đinh Tễ nói, “Rốt cuộc là cậu đã gặp phải chuyện gì mà còn nhất định không chịu nói cho tôi biết? Qua tết dương tôi sẽ không chiều cậu nữa, tôi hỏi gì cậu phải nói, không thành thật tôi sẽ đánh cậu.”

Lâm Vô Ngung vẫn ngủ rất say sưa.

Đinh Tễ đứng dậy tắt đèn trong phòng đi.

Ngồi trên giường.

Vừa nghe tiếng hít thở của Lâm Vô Ngung, vừa nghe tiếng nói cười khe khẽ đi tới đi lui của mọi người trong ký túc bên ngoài phòng khách.

Tốt biết bao, như thế này, tốt biết bao.

Ánh đèn trong phòng khách cũng tắt rồi, những người trong ký túc đều về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại, cả ký túc đều im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở của Lâm Vô Ngung.

Đinh Tễ trượt xuống, nằm lên gối đầu, kéo chăn đắp lên.

Ngủ thôi, cứ vui vẻ qua tết dương trước đã.

Chẳng qua kế hoạch thường sẽ không theo kịp sự thay đổi.

Khoảng thời gian này Đinh Tễ cũng ngủ không ổn, cho nên nửa đêm Lâm Vô Ngung có phát ra tiếng gì, cậu đều có thể nghe được, sẽ mơ màng tỉnh dậy.

Nhưng tiếng động hôm nay lại khác.

Không phải Lâm Vô Ngung rơi xuống giường.

Là Lâm Vô Ngung nói mơ.

Khi Đinh Tễ tỉnh dậy, Lâm Vô Ngung vẫn còn đang nói, lẩm bẩm nghe không rõ là đang nói gì, nhưng có thể nhận thấy không phải là giấc mơ đẹp.

Lâm Vô Ngung nói vội vã, ngữ khí rất bực bội.

Đinh Tễ ngồi dậy: “Lâm Vô Ngung?”

Lâm Vô Ngung nhúc nhích, đập lên ván giường cái rầm.

Đinh Tễ không dám lên tiếng, cậu… ngủ với Lâm Vô Ngung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nghe thấy Lâm Vô Ngung nói mơ, cũng lần đầu tiên biết anh sẽ tức giận đập giường trong mơ.

Đinh Tễ đang do dự nên để Lâm Vô Ngung phát giận trong giấc mơ, hai là mở đèn để kết thúc giấc mơ không vui vẻ này, Lâm Vô Ngung đột nhiên hô lên một tiếng nho nhỏ, ngồi bật dậy.

Đinh Tễ bị dọa nhảy dựng, ngồi trên giường không lên tiếng, chỉ nhìn anh.

Lâm Vô Ngung ngồi dậy, sửng sốt mất mấy giây, sau đó mới ôm đầu, trong bóng đêm có thể nghe thấy tiếng thở gấp của anh, tiếng thở nặng nề và nghẹn khí giống như người vừa mới đi mò ngọc trai về.

Thở gần một phút, mới dần dần ổn lại.

Đinh Tễ đang định xuống giường, Lâm Vô Ngung quay đầu qua, nhìn thoáng qua bên này.

Âm thanh thở dốc bỗng dưng im bặt, hô hấp nháy mắt trở nên ổn định nhẹ nhàng.

Đinh Tễ nghe thấy sự biến hóa này, lòng thắt lại.

“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung gọi cậu.

“Ừ,” Đinh Tễ nhảy xuống giường, chạm vào dép lê của mình một cái rồi bật lên giường Lâm Vô Ngung, ôm lấy anh, “Cậu nằm mơ ác mộng hả?”

“… Chắc là vậy.” Lâm Vô Ngung cúi đầu, khẽ thở dài.

Đinh Tễ ôm anh từ phía sau, dùng sức xoa cánh tay anh: “Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi mà, đã tỉnh rồi.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

Đinh Tễ vẫn xoa cánh tay anh, khi còn nhỏ mỗi khi cậu nằm mơ thấy ác mộng, khóc lóc chạy đi tìm bà nội, bà nội đều làm thế này.

Rất có tác dụng với cậu, tiếp xúc chân thật trên da thịt có thể làm người ta nhanh chóng cảm nhận được thực tế, nhanh chóng thoát ra khỏi giấc mơ.

Xoa một lát, Lâm Vô Ngung cầm lấy cổ tay cậu.

“Đã đỡ chút nào chưa?” Đinh Tễ hỏi.

“Không sao,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Khi tôi nằm mơ cũng biết là mình đang mơ… nhưng mà, thực sự quá chân thực, cho nên… “

“Có đôi khi là thế,” Đinh Tễ nghiêng đầu qua, dán lên cổ anh, “Nhưng mà tỉnh lại là tốt rồi, có đôi khi còn không nhớ đã nằm mơ thấy gì.”

“Đúng,” Lâm Vô Ngung cười cười, nắm lấy ngón tay cậu, khẽ cắn một cái, “Tôi làm cậu giật mình hả?”

“Không phải,” Đinh Tễ do dự, “Cậu nói mơ.”

Cơ thể Lâm Vô Ngung nháy mắt cứng đờ, nhưng lại nhanh chóng bình thường lại.

“Vậy sao? Tôi nhớ mình chưa bao giờ nói mơ,” Lâm Vô Ngung nói, “Đã nói gì?”

Trong giọng nói có sự căng thẳng mà chỉ Đinh Tễ mới nghe được ra.

“Không nghe rõ,” Đinh Tễ nói, “Lẩm bà lẩm bẩm, nghe giống như không vui lắm, còn đập giường, cậu mơ thấy quyết sống chết ở quảng trường nhỏ hả?”

Lâm Vô Ngung bật cười: “Tôi không phải là cậu, quyết sống chết cái gì.”

“Tôi cũng không như vậy,” Đinh Tễ cười theo, “Vũ khí hung tàn nhất mà tôi từng sử dụng đó chính là giày trượt, cái đó đập rất đau, nhưng mà phạm vi hơi nhỏ.”

Lâm Vô Ngung cười xoay người lại, khẽ hôn lên môi cậu: “Ngủ đi, ngày mai bận lắm đấy, buổi tối còn có văn nghệ, kết thúc xong chắc chắn là phải đi ăn, có lẽ phải nửa đêm mới được ngủ.”

“Ừ.” Đinh Tễ trả lời.

Cậu đang muốn đứng dậy, Lâm Vô Ngung đã kéo cậu lại: “Ngủ ở đây.”

Đinh Tễ vẫn dán sau lưng Lâm Vô Ngung, ôm lấy anh, hi vọng cho dù là giấc mơ gì, bản thân cũng có thể an ủi Lâm Vô Ngung một chút, đừng mơ lại giấc mơ kia nữa.

Điều làm cậu tức giận chính là, Lâm Vô Ngung lại bị ác mộng làm tỉnh giấc lần nữa.

Lần này Lâm Vô Ngung không hét, cũng không bật dậy, chẳng qua cơ thể run rẩy mạnh. Nếu không phải vì Đinh Tễ ngủ không say, có lẽ đã bị anh đẩy xuống giường rồi.

Đinh Tễ chống cánh tay lên nhìn, hô hấp và động tác đều hỗn loạn, không giống như lúc Lâm Vô Ngung nằm ngủ rồi tập võ ngày thường.

“Lâm Vô Ngung!” Đinh Tễ không quan tâm được gì khác, vỗ lên mặt anh.

“… Hả?” Qua mấy giây sau, Lâm Vô Ngung mới ôm mặt mở mắt ra, lần này có lẽ là vì thời gian ngắn, anh tỉnh rất nhanh, “Tôi lại… cậu đánh tôi?”

“Cậu đánh tôi trước.” Đinh Tễ nói.

“Sao tôi nỡ đánh cậu.” Lâm Vô Ngung trở mình, ôm lấy cậu kéo xuống, “Nằm đi.”

“Cậu lại mơ thấy gì?” Đinh Tễ nằm xuống.

“Nằm mơ linh tinh không biết là gì… dọa tới cậu hả?” Lâm Vô Ngung khẽ nói bên tai cậu, “Xin lỗi nhé Đinh Tễ, xin lỗi.”

Đinh Tễ không nói gì, chỉ khẽ vỗ lên cánh tay anh.

Không đợi được qua tết dương, thực sự không đợi được nữa rồi.

Lời xin lỗi của Lâm Vô Ngung đã làm lộ chuyện, có lẽ bởi vì tỉnh dậy đột ngột nên đầu óc còn chưa tỉnh táo, câu xin lỗi này tuyệt đối không phải xin lỗi vì dọa cậu sợ.

Chuyện mà Lâm Vô Ngung âm thầm gánh vác, có quan hệ với cậu, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng lúc trước, tuyệt đối không chỉ là chuyện bảo Lâm Trạm về nhà ăn tết.

Không đợi được qua tết dương nữa.

Văn nghệ tết dương được tổ chức vào ngày ba mươi mốt, hôm nay đã được nghỉ, lại vì thời gian nghỉ ngắn, cơ bản không ai về nhà, trong trường rất đông.

Đủ loại áp phích và vật trang trí, còn có âm nhạc vui vẻ, bước chân của những người đi đường đều cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Trước giờ diễn, Đinh Tễ bị người của câu lạc bộ máy bay không người lái túm đi làm việc.

Theo trình tự biểu diễn, trước tiết mục của bọn họ còn có một phân đoạn nhỏ, mấy thành viên điều kiển máy bay làm động tác bay đơn giản, cùng nhau đi qua đó, đều là người mới do Lương Viễn sắp xếp, coi như tuyên truyền.

Đinh Tễ vốn không tham gia, cậu không quen làm chuyện này, nhưng trong những người đã sắp xếp có một người vì quá mức hưng phấn, ăn thịt nướng quá nhiều nên bị viêm ruột cấp tính…

Lương Viễn không nghĩ gì nhiều đã gọi Đinh Tễ tới thay thế.

“Trừ Lâm Vô Ngung ra Đinh Tễ là thành viên mới có kỹ thuật tốt nhất,” Lương Viễn nói, “Năng lực học tập thật sự không giống như người bắt đầu từ con số không.”

Cũng không phải là số không, tôi còn từng được học từ anh Vô Ngung nhà tôi đấy.

“Cậu ấy được không…” Lâm Vô Ngung hơi do dự, “Cậu ấy không quen làm thế này…”

“Cứu nguy thôi,” Dư Hạo Động nói, “Đi từ bên cạnh qua là được, tổng cộng chưa tới một phút, không sao đâu, có anh đẹp trai nào sợ bị người ta nhìn chứ?”

“Cậu chính là anh đẹp trai sợ bị người ta nhìn thấy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không sao.” Đinh Tễ bóc một que kẹo, “Tôi làm.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu, cậu cười lại với Lâm Vô Ngung.

Hôm nay phải hỏi! Nhưng Lâm Vô Ngung có nhiệm vụ, không thể làm hỏng việc.

Cho nên cậu không định hỏi thẳng Lâm Vô Ngung.

Cậu không nói thẳng cho tôi cũng không sao, tôi cũng sẽ không hỏi thẳng cậu.

Cậu lén lút nói chuyện với đối tượng thầm mến ngày xưa, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.

Cặn bã.

Mãi cho tới chiều, hội trường biểu diễn đã sắp xếp xong, nhân viên bắt đầu nhàn rỗi, người tham diễn cũng đã bận rộn xong chỉ chờ tới tối, cuối cùng Đinh Tễ mới nhìn thấy bóng dáng Hứa Thiên Bác.

Đứng chung với mấy người ở câu lạc bộ Anime, bên cạnh còn có một nữ sinh tóc dài đi theo như hình với bóng.

Có lẽ là bởi vì ánh mắt của mình quá rõ ràng, Đinh Tễ cảm thấy Hứa Thiên Bác bắt đầu cố ý né tránh cậu, cậu đi về phía Hứa Thiên Bác, đi đến nửa đường phát hiện không thấy người đâu nữa.

Trạch nam chết dí ở nhà chơi game cũng linh hoạt vậy sao!

Cuối cùng cậu không thể không giả vờ như bỏ qua, khi cậu và Lâm Vô Ngung ngồi nói chuyện trên mấy cái thùng của câu lạc bộ máy bay không người lái, mới lại nhìn thấy Hứa Thiên Bác đang đi về phía hội trường.

Bây giờ là một mình, bên cạnh không có nữ sinh vẫn luôn đi theo.

“Tôi đi mua kem,” Đinh Tễ đứng dậy, “Cậu ăn không?”

“Tôi… ” Có lẽ là Lâm Vô Ngung muốn đi cùng cậu, nhưng bây giờ xung quanh đều là máy bay giá trị không nhỏ, cũng không nhiều người, anh chỉ đành ngồi xuống, “Tôi uống hồng trà lạnh.”

“Ok.” Đinh Tễ đáp lời.

Khi đuổi tới hội trường, Hứa Thiên Bác đã đi rất xa, nhìn dáng vẻ như là muốn tạt qua ký túc, đi vào con đường nhỏ bên cạnh dãy phòng học.

Đinh Tễ chạy theo, vòng qua dãy phòng học, chặn ở phía trước con đường.

Nghe thấy tiếng bước chân Hứa Thiên Bác tới gần, cậu chạy ra khỏi chỗ rẽ, chặn trước mặt Hứa Thiên Bác.

“Ối,” Hứa Thiên Bác bị dọa giật mình, lùi về sau một bước, khi nhìn rõ là Đinh Tễ, cậu lại bị dọa lần nữa, “Đinh Tễ?”

“Không cho chạy, không cho trốn.” Đinh Tễ nói.

“… Đã xảy ra chuyện gì thế?” Hứa Thiên Bác hỏi.

“Còn giả vờ.” Đinh Tễ nhìn Hứa Thiên Bác, “Kỹ thuật diễn xuất của cậu không bằng Lâm Vô Ngung, cậu ấy còn không giấu được tôi, cậu còn muốn giấu?”

“A…” Hứa Thiên Bác bất đắc dĩ dựa vào bờ tường bên cạnh, “Cậu muốn nói gì?”

“Nói xem tối hôm ấy ở phòng hoạt động, cậu đã nói gì với bạn trai tôi.” Đinh Tễ nói.

Hứa Thiên Bác sửng sốt, sau đó vội vàng: “Cậu đừng hiểu lầm nhé Đinh Tễ!”

“Tôi muốn hiểu lầm đấy,” Đinh Tễ nói, “Cho cậu một phút, nếu cậu không nói thật, tôi sẽ hiểu lầm đấy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện