“Tôi không thể nói cho cậu,” Hứa Thiên Bác dựa vào tường, nhích sang bên cạnh một bước, “Tôi cũng không nói rõ được, thực sự… ép tôi cũng không có tác dụng gì.”

Đinh Tễ nhanh chóng bước lên trước: “Tôi nói rồi, cậu đừng chạy, cậu chạy không thắng nổi tôi đâu.”

“Tôi biết rồi,” Hứa Thiên Bác chẳng thể làm gì, “Hay là cậu đợi tôi một lát, tôi muốn về ký túc đi vệ sinh.”

“Nặng hay nhẹ?” Đinh Tễ nói.

“… Đi nhẹ.” Hứa Thiên Bác thở dài.

“Ở đây luôn đi,” Đinh Tễ nhìn bức tường, “Giờ này mọi người đều ở hội trường, không có ai đi qua con đường nhỏ này đâu.”

Hứa Thiên Bác nhìn cậu không nói gì.

“Vậy thì nhịn đi.” Đinh Tễ nói.

“Bây giờ tôi bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử, tôi rất khó.” Hứa Thiên Bác nói, “Tôi chỉ là một quả bí ngô.”

“Cho nên cậu xem cậu nên đắc tội tôi hay là đắc tội Lâm Vô Ngung, tính tình tôi không được tốt lắm đâu đấy.” Đinh Tễ nói, “Lát nữa tôi sẽ làm cậu thành bánh bí ngô.”

“Tôi nói này, Đinh Tễ,” Hứa Thiên Bác im lặng một lúc lâu, sau đó ngước mắt lên nhìn cậu, “Tuy rằng tính tình của cậu, ừm cái gì nhỉ… có lẽ hơi nóng vội, nếu như tôi thực sự không nói với cậu, cậu cũng sẽ không làm gì tôi, nếu tôi nói với cậu rồi, Lâm Vô Ngung thoạt nhìn là người có tình tình tốt kia sẽ xé xác tôi.”

Lời này vừa được nói ra, trong thời gian ngắn Đinh Tễ thực sự không biết phải nói gì.

Hứa Thiên Bác hiểu rõ cậu, cậu thực sự cũng không định làm gì Hứa Thiên Bác, cậu không nghĩ rằng thái độ của Hứa Thiên Bác lại kiên định như vậy.

Cho nên chuyện này chỉ có một khả năng….

Vậy phải càng phải hỏi cho ra lẽ.

“Rất nghiêm trọng đúng không?” Đinh Tễ hỏi.

“Đúng.” Hứa Thiên Bác nói.

“Hơn nữa còn rất nghiêm trọng đối với tôi.” Đinh Tễ nhìn chằm chằm Hứa Thiên Bác, “Đúng không?”

Hứa Thiên Bác hơi sững người, không trả lời.

“Vậy tại sao tôi lại không thể biết,” Đinh Tễ nói, “Hơn nữa bản thân Lâm Vô Ngung cũng không xử lý nổi chuyện này, có đúng không?”

Hứa Thiên Bác nhìn cậu: “Cậu… “

“Từ nhỏ tôi đã bắt đầu lừa người, ít nhất cũng đã mười năm rồi.” Đinh Tễ nói, “Trừ việc tôi không đoán được nguyên nhân cụ thể là gì, những thứ khác tôi đều có thể nói ra.”

Hứa Thiên Bác thở dài một hơi.

“Bánh bí ngô, cậu…” Đinh Tễ lấy kẹo que ra ngậm, hất que kẹo chỉ vào Hứa Thiên Bác.

“Cái gì?” Hứa Thiên Bác sửng sốt sau đó mới ngớ ra, “Được rồi, cậu nói.”

“Không phải tôi nói, là cậu nói.” Đinh Tễ nói, “Cậu quen Lâm Vô Ngung lâu hơn tôi, cậu ấy là một người rất giỏi, không có vấn đề gì mà cậu ấy không thể giải quyết, không có chuyện gì mà cậu ấy không gánh vác được.”

“Ừ.” Hứa Thiên Bác trả lời.

“Đã rất lâu rồi cậu ấy không ngủ tử tế, mất ngủ, mơ thấy ác mộng, cậu cũng nhìn thấy cậu ấy gầy đi nhiều chứ.” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng không sợ cậu cười cậu ấy, dù sao cũng không phải là lần một lần hai cậu ấy bị ác mộng làm tỉnh giấc.”

Hứa Thiên Bác im lặng.

“Tôi biết cậu muốn bảo tôi đi tìm cậu ấy, để cậu ấy tự nói ra.” Đinh Tễ nói, “Nếu như cậu ấy chịu nói thì đã nói từ sớm rồi, không đợi được tới bây giờ, bây giờ còn chưa nói, thì chắc chắn không đợi chuyện này vỡ lở sẽ không mở miệng.”

“Haiz…” Hứa Thiên Bác cau mày cúi đầu xuống.

“Nói đi.” Đinh Tễ ngậm kẹo que, đầu lưỡi liếm viên kẹo tròn, cậu nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng bây giờ có ai rút que kẹo khỏi miệng cậu là có thể nhìn ra cậu đang hoảng loạn.

Hội trường đã được trang hoàng sắp xong, một đống thùng máy bay của câu lạc bộ cuối cùng cũng được xếp chỉnh tề theo thứ tự lên sân khấu. Dư Hạo Đông gọi mấy người mới không có nhiệm vụ gì tới đây trông đồ, Lâm Vô Ngung có thể đi ra ngoài một lát.

“Hai cái thùng kia,” Lâm Vô Ngung chỉ hai thùng của mình, “Làm mất em sẽ giết người.”

“Biết rồi,” Dư Hạo Đông nói, “Em đi nghỉ ngơi hay ăn cơm đi, anh và Lương Viễn sẽ ở đây, yên tâm.”

“Đừng để ai động vào máy tính nhé.” Lâm Vô Ngung lại dặn dò thêm một câu.

“Ừ.” Dư Hạo Đông gật đầu.

Lâm Vô Ngung cảm thấy đầu óc mình hơi khó chịu, Đinh Tễ lại đi mua nước mãi mà chưa về, anh muốn ra ngoài đi dạo, thuận tiện đi siêu thị tìm Đinh Tễ.

Bình thường với cường độ bận rộn mấy ngày thế này, căn bản không thể khiến cho anh có cảm giác gì.

Lâm Vô Ngung rời khỏi hội trường, chưa đi về phía siêu thị được mấy bước, anh đã nhìn thấy Đinh Tễ xách một cái túi đi qua.

Đinh Tễ nhìn thấy anh, lập tức vẫy tay: “Không cần trông máy bay nữa hả?”

“Có người trông rồi,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Sao cậu đi lâu thế?”

“Gặp Điêu Chấn ở siêu thị.” Đinh Tễ nói, “Lên án cậu hai lần hoạt động đều không tham gia, quả nhiên vẫn là thích máy bay nhất.”

“Vì cậu nên tôi mới tới chỗ của bọn họ.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi bị ép đi.” Đinh Tễ đưa hồng trà lạnh cho anh, “Nhưng mà hoạt động xem phim lần trước cũng thích, Điêu Chấn còn mua máy nổ bỏng, bọn tôi xem, chị ấy ngồi bên cạnh làm bỏng.”

Lâm Vô Ngung bật cười: “Chị ấy đúng thật là…”

Đinh Tễ nghiêng đầu, nhìn anh.

“Đúng là thần kinh!” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ lập tức phì cười: “Sao cậu lại thế.”

“Tôi vẫn còn muốn sống lắm.” Lâm Vô Ngung mở hồng trà lạnh, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Bây giờ cũng đã gần tới giờ ăn cơm, hai người đi tới nhà ăn, hơi đông người, đổi hai nhà ăn khác, vẫn đông người.

“Thời gian đi ăn cũng bay sạch rồi.” Đinh Tễ nói.

“Hay là ra ngoài ăn.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu muốn ăn gì?”

“Tự hỏi cậu ấy, tôi ăn gì cũng được.” Đinh Tễ nói, “Cậu phải nuôi heo.”

“Tôi nghĩ xem nào,” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại, mở bản đồ ra. “Hai ngày trước khi làm việc, Lương Viễn có gọi đồ ăn ngoài, ngon lắm, tôi xem quán đó có xa không.”

“Xa cũng không sao.” Đinh Tễ nói, “Vẫn còn ba tiếng nữa mới mở màn.”

“Là tết đấy cục cưng ạ, toàn xe là xe, xa thì không đi nữa,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu không buổi tối đừng mong mà về được.”

“Hay là đi quán đó,” Đinh Tễ vỗ tay, “Quán mà Tiểu Bảo nói ấy, ăn pizza.”

“Được.” Lâm Vô Ngung dứt khoát gật đầu, nhét điện thoại vào túi.

Quán này là Hà Gia Bảo tìm được, cậu ta thích ăn pizza, ăn khắp các quán ăn có pizza ở gần đây, cuối cùng tìm được một quán nhỏ ở tầng thứ mười lăm tại tòa nhà cao tầng phía cổng Bắc của trường học, cậu ta nói quán đó ăn ngon nhất.

Ngồi thang máy lên tới tầng mười lăm, dựa theo số nhà tìm được quán ăn đó. Trong quán không nhiều người, vẫn còn bàn trống, vừa vặn có một bàn đôi ở trong góc, bởi vì quá nhỏ nên không ai ngồi, cho nên hai người ngồi qua đó.

Phong cảnh rất đẹp, nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy được trường học của bọn họ, xung quanh còn có vách ngăn, không phải tiếp xúc ánh mắt trực tiếp với những vị khách khác.

Gọi đồ ăn xong, Đinh Tễ vỗ vỗ tay: “Anh Vô Ngung.”

“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

“Xoay qua đây,” Đinh Tễ bóp ngón tay, “Tôi mát xa cho cậu.”

“Cậu có âm mưu gì không đấy?” Lâm Vô Ngung rất cảnh giác.

“Có,” Đinh Tễ hung hăng nói, “Bóp chết cậu.”

Lâm Vô Ngung bật cười nghiêng người qua, quay lưng lại với Đinh Tễ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Đinh Tễ đứng dậy, một chân quỳ lên trên ghế, bắt đầu xoa bóp cổ và vai cho anh: “Thế nào?”

“Thoải mái.” Lâm Vô Ngung nói.

“Cậu chớp mắt một lát đi,” Đinh Tễ nói, “Vành mắt đen của cậu nhìn rất rõ.”

“Thật hả?” Lâm Vô Ngung nói.

“Ừ,” Đinh Tễ đáp lời, “Nhìn trông rất thảm.”

Lâm Vô Ngung cười cười, nhắm mắt lại.

Lúc này cảm giác rất an tâm, tay Đinh Tễ rất ấm áp, khi xoa bóp trên cổ anh, đầu ngón tay giống như bàn là nho nhỏ, ấm áp thoải mái.

Ngủ trong quán nửa tiếng đồng hồ, ăn tới mức vỏ hộp pizza, đồ ăn vặt không thể bày được lên bàn nữa, Lâm Vô Ngung mới cảm thấy tinh thần mình tốt hơn nhiều.

Khi quay lại trường học, Dư Hạo Đông đang tìm hai người bọn họ. Nói quyết định cuối cùng về thời gian biểu diễn phân đoạn của bọn họ.

“Lãnh đạo đã nói rồi, có một tiết mục mở màn,” Dư Hạo Đông nói, “Có lẽ là khoảng mười phút, sau đó là tới chúng ta, vốn dĩ chúng ta ở gần cuối, nhưng ban nãy Ban tổ chức đưa ra quyết định vào phút chót rằng nên đưa tiết mục chói mắt lên trước.”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Không sao, bây giờ bắt đầu luôn cũng được.”

Dư Hạo Đông cười: “Vậy Đinh Tễ đi theo mấy người Trương Lâm Tùng chuẩn bị trước nhé, các em phải điều khiển vào sân khấu trước.”

“Ok,” Đinh Tễ đi về phía sau sân khấu, “Bọn họ đến cả rồi ạ?”

“Đến cả rồi,” Dư Hạo Đông nói, “Lương Viễn cũng ở đó.”

Đinh Tễ nhìn thấy sân bãi chuẩn bị của câu lạc bộ máy bay không người lái, máy bay đã được chuẩn bị đủ, cậu dùng máy của Lâm Vô Ngung, rất quen tay.

Cậu kiểm tra một lần theo thứ tự mà Lâm Vô Ngung hay làm, bàn bạc với những thành viên khác, sau đó không còn chuyện gì khác, cậu ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung và Dư Hạo Đông đứng trước một cái bàn, nhìn máy tính nói gì đó, bởi vì trong hàng máy bay có bố trí ánh sáng, thứ tự ánh sáng là do Dư Hạo Đông viết, có lẽ cuối cùng vẫn phải xác nhận lại.

Thật sự bận.

Đinh Tễ nâng cằm, văn nghệ của đại học đúng là khác biệt so với hồi cấp ba, văn nghệ ở cấp ba chỉ diễn tra trên một khu đất nhỏ chứ đừng nói đến phát trực tiếp, sắp xếp tiếp mục cũng không có cảnh tượng thế này, camera, ánh sáng, sân khấu, rất nhiều nhân viên đều đang bận rộn, còn có cả những diễn viên đang đợi lên sân khấu.

Đinh Tễ lấy điện thoại ra, từ từ xoay vòng quay video.

Lại chụp thêm mấy tấm ảnh đăng lên khoảnh khắc.

Lưu Kim Bằng, người bám lấy wechat để sống vẫn là người bình luận đầu tiên.

– Xuân Vãn hả.

Đinh Tễ cười.

Khi văn nghệ chính thức bắt đầu, tiếng vỗ tay như sấm, lúc này Đinh Tễ mới chú ý tới sân thể dục lại chứa được nhiều người như vậy, thoạt nhìn giống như xem thi đấu bóng.

Chẳng qua, cậu chỉ có thể nhìn màn hình lớn ở đối diện, góc độ ở hậu trường không nhìn thấy sân khấu.

“Tại sao tôi lại thấy hơi căng thẳng nhỉ.” Trương Lâm Tùng đứng bên cạnh cậu nói nhỏ.

“Không căng thẳng mới lạ,” Đinh Tễ nói, “Không sao, mọi người đều căng thẳng, khi lên sân khấu cùng nhau run rẩy, run từ đầu này tới đầu kia, tổng cộng một phút.”

Trương Lâm Tùng bật cười: “Cậu nói thế tôi cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.”

Không tới mức run rẩy, nhưng thực sự căng thẳng.

Tuy nhiên, vì tâm tình không tốt, nên cũng bớt phần nào căng thẳng, nhưng ít nhiều thì vẫn có.

Lần lên sân khấu quy mô lớn nhất của Đinh Tễ là khi tham gia thi thể dục nhịp điệu toàn thành phố hồi còn học tiểu học, toàn bộ quá trình cậu đều căng thẳng tới mức không nghe rõ cả nhạc, chỉ có thể nhìn chằm chằm gáy bạn phía trước.

Không ngờ bây giờ lại cảm thấy không khác gì lúc ấy, thậm chí còn thảm hơn.

Cậu là người đầu tiên, phía trước là ánh sáng đẹp mắt, đông nghìn nghịt người, đừng nói là gáy người đằng trước, tầm mắt của cậu không thể tìm được nơi nào để ngắm.

Chỉ có thể cố chống đỡ.

Máy bay của mấy người bọn họ đã được đặt dưới đất, khi âm nhạc vang lên, bọn họ làm theo như lúc trước luyện tập, máy bay cất cánh.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.

Sau đó máy bay tiến về phía trước, bay tới giữa sân khấu, xoay người dừng ở trên không trung.

Mấy người bọn họ cầm điều khiển từ xa đi qua, đứng trước mặt máy bay của mình giống như người mất đồ tới nhận lại đồ của mình, sau đó máy bay bay lên đỉnh đầu, đi xuống sân khấu theo bọn họ.

MC đang nói trên sân khấu, nhưng Đinh Tễ không nghe rõ một câu, chỉ biết vỗ tay, hòa vào tiếng âm nhạc, cậu mơ hồ cảm thấy bản thân mình đi qua đó giống như một đứa ngốc.

“Rất tốt! Giỏi lắm!” Lương Viễn đợi ở một góc khác đợi bọn họ, giúp bọn họ thu máy lại, “Không mắc một lỗi nào.”

“Bắt đầu xếp đội rồi ạ?” Sau khi Đinh Tễ rời khỏi ánh đèn, lập tức khôi phục lại lý trí.

“Bắt đầu rồi.” Lương Viễn nói.

Đinh Tễ nhanh chóng ngồi xuống, vừa thu dọn những máy bay trên đất vừa nhìn chằm chằm máy bay cất cánh từ sáu góc, ánh sáng chớp nháy tụ lại ở giữa sân khấu.

Tuy rằng có camera chuyên nghiệp, nhưng cậu vẫn lấy điện thoại của mình ra quay, phải quay tại hiện trường mới thú vị, đáng tiếc là cậu ở bên này, Lâm Vô Ngung lại ngồi phía đối diện nhìn máy tính, không quay được tên cặn bã đẹp trai kia.

Máy bay xếp hai hàng ở giữa sân khấu, ánh sáng ở thân máy bay bắt đầu thay đổi.

Chiếc máy bay xếp cuối hàng bắt đầu làm loạn, mỗi động tác đều chậm nửa nhịp so với máy khác, thậm chí khi mọi người quay về bên trái, một mình nó lại quay về bên phải.

Những khán giả có mặt ở hiện trường đều cho rằng đã xảy ra lỗi, trong lúc mọi người đang nháo nhào, một máy bay ở phía khác bay tới, chặn máy bay bị lạc đường lại, đưa nó về hàng ngũ.

Hiện trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay và tiếng cười.

Đinh Tễ vừa cười vừa quay video, còn giải thích mấy câu: “Cái máy bay ngốc nghếch đó khiến tôi nhớ tới bạn tốt Bằng Bằng của tôi…”

Sau khi máy bay lạc đường làm trò cười, âm nhạc trên sân khấu đột nhiên trở nên rất sôi sục, động tác của sáu máy bay lập tức chỉnh tề, bắt đầu thay đổi đội hình đi kèm ánh sáng.

“Lòng bàn tay của tôi toát cả mồ hôi.” Trương Lâm Tùng nhỏ giọng nói.

“Tôi ghi được cả giọng của cậu rồi đấy,” Đinh Tễ nói, “Cậu có tiền đồ một chút được không, lúc nãy không toát mồ hôi, bây giờ nhìn người ta lại toát.”

“Hiệu quả rất ngầu.” Trương Lâm Tùng nói.

“Đúng,” Đinh Tễ gật đầu, “Khi diễn tập không có đèn, chưa nhìn ra lại ngầu đến vậy.”

Khi biểu diễn kết thúc, Đinh Tễ nhanh chóng chạy theo mọi người về khu đợi lên sân khấu của bọn họ, Lâm Vô Ngung và Dư Hạo Đông đang nhét máy bay vào trong thùng.

“Được lắm, được lắm!” Lương Viễn nói liền một chuỗi, “Nếu sân khấu không bị hạn chế thì chắc chắn còn đẹp hơn.”

“Đợi năm sau nhé,” Dư Hạo Đông cười nói, nhìn Lâm Vô Ngung, “Chúng ta hết việc rồi, bây giờ còn quay bên chỗ Lão Đinh, lát nữa anh em mình qua đó quay một vài tư liệu.”

“Được.” Lâm Vô Ngung nhìn Đinh Tễ, “Đi giúp tôi nhé.”

“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu.

Cả buổi văn nghệ, Đinh Tễ căn bản không chú ý tới gì khác, chỉ giúp Lâm Vô Ngung quay tư liệu đêm văn nghệ.

Chẳng qua cậu cũng không quá quan tâm, vốn cũng không có tâm tư để xem, cậu luôn cố gắng ổn định cảm xúc, không để Lâm Vô Ngung nhận ra được gì đã là tốt lắm rồi.

Còn muốn qua tết dương…

Mãi cho tới khi vòng kim chỉ giây cuối cùng của đồng hồ vang lên răng rắc, tất cả mọi người trong hội trường cùng nhau hét, Đinh Tễ mới thấy cảm xúc của mình dâng trào.

Cho dù là thế nào, cho dù là xảy ra chuyện gì, ít nhất…

Lâm Vô Ngung bất chợt nắm lấy bàn tay cậu.

Ít nhất hai người cũng ở bên nhau, cùng nhau nhìn từng giây trôi qua, cùng nhau đi về phía trước, đi vào một năm mới.

“Chúc mừng năm mới!” Đinh Tễ hướng về phía anh gào rách họng.

“Vui vẻ nhé Gà của tôi!” Lâm Vô Ngung cũng gào lại.

“… Vui vẻ nhé Cá của tôi!” Đinh Tễ nắm tay anh.

Sau khi đêm văn nghệ kết thúc, bọn họ lại bận rộn, thu dọn đồ đạc, chuyển đồ về phòng hoạt động câu lạc bộ, lại hăng hái bàn luận với những bạn học khác.

Khó khăn lắm mới quay lại ký túc, gặp mọi người trong phòng đều chưa ngủ, lại nói chuyện một hồi.

Cuối cùng khi quay lại phòng ngủ, đã quá ba giờ sáng.

Lâm Vô Ngung buồn ngủ không chịu nổi, nhưng vẫn kiên trì đi tắm.

Đinh Tễ không buồn ngủ chút nào, khi Lâm Vô Ngung đi tắm cậu ngồi ngây ra trên giường, trong đầu toàn là những lời mà hôm nay Hứa Thiên Bác đã nói.

Màn hình điện thoại của Lâm Vô Ngung sáng lên, có cuộc gọi tới, nhưng điện thoại của anh để im lặng, không nghe thấy tiếng kêu.

Đinh Tễ đi tới nhìn lướt qua, trên màn hình điện thoại hiển thị tên của bố Lâm Vô Ngung.

Đinh Tễ cảm thấy cơ thể mình giống như bị dây điện quấn chặt, từ trái tim tới đầu ngón tay đều tê dại.

Cậu vươn tay ấn tắt màn hình, ngồi xuống cạnh giường.

Lâm Vô Ngung tắm xong ra ngoài, cầm điện thoại lên nhìn.

“Bố cậu gọi điện thoại cho cậu,” Đinh Tễ nói, “Muộn thế này rồi còn gọi, không biết có chuyện gì hay không?”

“Ừ,” Lâm Vô Ngung đặt điện thoại lên bàn, “Lúc trước có gọi, tôi không nghe, ngày mai trả lời ông ấy sau đi, tôi buồn ngủ rồi.”

Đinh Tễ biết Lâm Vô Ngung sẽ không nói với cậu.

Có lẽ là định cố gắng gánh vác tới cuối cùng, gánh đến chết mới thôi.

“Cậu ngủ trước đi,” Đinh Tễ nói, “Tôi đi tắm.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung ngã xuống giường, nhắm mắt lại.

Hôm nay thực sự là mệt, Lâm Vô Ngung định cố chịu tới lúc Đinh Tễ tắm xong, nhưng đầu chạm vào gối đầu là anh chẳng còn tí ý thức nào nữa, không mơ mộng gì cả.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Anh ngáp một cái, cảm giác giấc ngủ này rất thật, nhưng không có trợ giúp gì nhiều với cảm xúc của anh, chỉ cần mở mắt ra, anh sẽ nhớ tới những chuyện chẳng ra gì kia, những chuyện tồi tệ mà anh không biết mình có thể giải quyết hay không.

Hơn nữa anh cảm thấy tay mình hơi mỏi, không biết có phải do tối qua ngủ đè lên hay không.

Anh muốn trở mình, lại phát hiện ra không thể cử động.

Anh mở mắt ra, mất khoảng tầm mười giây, anh mới phản ứng lại, tay của mình đang giơ cao, bị trói ở đầu giường sắt.

Chuyện gì thế này? Bắn phát pháo đầu tiên của năm mới?

Lâm Vô Ngung lắc cổ tay, phát hiện bị buộc rất chặt, anh nhận ra không phải là bị buộc bằng khăn quàng, quần lót, cà vạt hay là thứ lãng mạn gì, mà là… băng dính vàng dán thùng.

Nhìn thế này chắc chắn không phải là trò chơi.

Là muốn cướp bóc!

Lúc này Lâm Vô Ngung mới sợ hãi quay đầu qua, tìm Đinh Tễ.

Sau đó mới kinh hãi phát hiện Đinh Tễ không nằm cạnh anh mà đã xuống giường, đứng bên cạnh giường, đang khoanh tay nhìn anh.

“Đinh Tễ?” Anh lắc lắc cánh tay, “Làm gì thế!”

“Cậu nói xem.” Đinh Tễ nhìn anh.

“Tôi nói gì?” Lâm Vô Ngung không biết Đinh Tễ muốn làm gì, vừa mới thức giấc, đầu óc còn mông lung chẳng biết gì.

“Nói xem cậu còn chuyện lớn nào giấu tôi nữa không.” Đinh Tễ nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện