Lâm Vô Ngung nhìn thang máy đang đi từ tầng cao nhất xuống, nóng lòng tới mức muốn cạy cửa máy ra gào thét. Thang máy tới tầng hai còn dừng lại một lúc, vô cùng khó có thể tưởng tượng.

“Con mẹ nó, tôi thực sự không hiểu được những người đi thang máy từ tầng hai xuống.” Lưu Kim Bằng nói, “Cho dù là thang máy ở tầng hai, chỉ đợi thời gian mở cửa thôi cũng đủ để đi xuống cầu thang rồi…”

Cửa thang máy mở ra, một bác gái bước ra ngoài, liếc mắt nhìn hai người họ.

Lâm Vô Ngung vội vàng đi vào trong thang máy, Lưu Kim Bằng theo sau anh.

Tuy rằng trong thang máy chỉ có hai người họ, nhưng anh vẫn cảm thấy Lưu Kim Bằng ăn mặc như một ngọn núi đi tuần, vừa đi vào là thang máy đã đầy.

“Lát nữa đừng bốc đồng, gõ cửa trước đã.” Lâm Vô Ngung nói, “Nói tới tìm Đinh Tễ ra ngoài chơi.”

“Đương nhiên vẫn phải gõ cửa rồi, nhưng tới lúc này rồi còn giả vờ đi chơi cái gì… bố cậu ấy nhìn là biết không phải tới tìm người mà là tới đánh nhau.” Lưu Kim Bằng nói.

“Nói vậy cũng phải.” Lâm Vô Ngung nói, “Chúng ta chỉ nói vậy thôi, ông ấy nghĩ thế nào đều chỉ là do ông ấy đoán.”

“Cậu tinh tế nhỉ.” Lưu Kim Bằng nhìn anh.

“Vẫn phải suy nghĩ giúp Đinh Tễ,” Lâm Vô Ngung cũng nhìn cậu ta, “Không ngờ cậu có thể đọc đúng hai chữ ‘tinh tế’.”

“Cậu coi thường tôi à,” Lưu Kim Bằng nói, “Tôi không học đại học không chứng tỏ tôi chưa từng đi học nhé.”

Lâm Vô Ngung cười.

“Còn cười được cơ à?” Lưu Kim Bằng cũng đến chịu anh.

“Vậy tôi khóc nhé,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Kỳ thực tôi cũng căng thẳng tới mức huyệt Thái Dương cũng sắp nổ tung rồi.”

“Tôi căng thẳng tới mức cổ cũng cứng lại.” Lưu Kim Bằng nói.

“Đó là vì quần áo của cậu quá nặng.” Lâm Vô Ngung nói.

“Có cái con khỉ.” Lưu Kim Bằng hơi kéo mũ áo khoác lên, sau đó hoạt động cổ, “Hình như là…tới rồi, tới rồi, tới rồi…”

Lâm Vô Ngung lớn từng này rồi cũng chưa bao giờ làm chuyện vượt quá giới hạn thế này. Ban đầu anh còn rất căng thẳng, Lưu Kim Bằng lại gào như kiểu thang máy sẽ không dừng lại, thiếu chút nữa anh đã muốn ấn một tầng, ra ngoài tìm nhà vệ sinh.

“Khống chế cảm xúc, có thể không cãi nhau thì không cãi nhau,” Tôi vào gõ cửa, bọn họ đều quen tôi cả, nếu như mở cửa ra mà nhìn thấy cậu, chắc chắn sẽ biết ngay là có chuyện gì, không có thời gian để thả lỏng.”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Nuôi gà cái gì?” Bà nội hỏi cô út.

“Ai mà biết được, gà đất, gà mái, gà đen, gà rừng.” Cô út nhìn anh mình đầy vẻ khó chịu, “Con anh không cho anh xem, anh còn bắt nó giải thích cho anh.”

Đinh Tễ bẻ gẫy tấm ván cửa cuối cùng ngăn cản cậu, đi ra khỏi phòng ngủ.

Vào thời khắc quan trọng thần kỳ này, cậu chửi ầm lên sau đó phá cửa ra, vậy mà lại không có ai cản cậu lại, bố mẹ cậu đều không làm gì.

Giống như không gian bị dừng lại.

Cho tới khi cậu đá văng cái bàn gỗ bên cạnh, trừng mắt xông tới trước mặt bố cậu, cô út mới nhào qua ôm lấy cậu: “Đinh Tễ, cháu định làm gì!”

“Bố!” Đinh Tễ nhìn bố cậu, “Lục đồ của con?”

Bố cậu cau mày: “Áo của con vứt trên sô pha, mẹ con cầm đi treo, nó rơi ra ngoài!”

Theo trực giác của mình, Đinh Tễ tin tưởng lời này. Cậu biết mẹ cậu sẽ tiện tay cầm quần áo vứt trên sô pha đi treo, nhưng cho dù là cố ý hay vô ý, cậu đều không thể chấp nhận bố cậu giao ‘Sổ tay nuôi gà’ cho bà nội.

“Bố để về chỗ cũ không được sao!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn bố cậu, giọng như vỡ ra, “Rơi ra là bố có thể tùy tiện mở ra xem sao?”

“Cái thẻ cho chó còn sợ người khác nhìn thấy hả?” Bố cậu nói.

“Không sợ người khác nhìn thấy với việc để người ta tùy tiện xem là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!” Đinh Tễ gào lên.

“Tiểu Tễ! Cháu bình tĩnh chút đi! Cô út cố gắng đẩy cậu về phía tường, cuối cùng dùng toàn bộ sức lực áp cậu lên tường.

“Tiểu Tễ, không hét, không hét.” Bà nội bước nhanh qua, ôm lấy mặt cậu, bàn tay vô cùng run rẩy, “Đừng tức giận, đừng tức giận… sao sắc mặt lại khó nhìn thế này? Cháu không được ăn gì à? Ngủ cũng không ngon có đúng không?”

“Cháu ăn rồi, ngủ rồi,” Đinh Tễ nắm lấy tay bà nội, “Cháu không sao đâu bà, bà đừng lo lắng.”

Lúc này cô út mới chậm rãi buông lỏng cậu ra, quay đầu trừng bố cậu.

“Có đánh cháu không? Có đánh cháu không?” Lúc này giọng nói của bà nội cũng run rẩy.

“Không ạ,” Đinh Tễ nói. Nghe thấy giọng nói của bà nội, nhìn thấy bà, ngọn lửa đang bốc lên tới đỉnh đầu cậu dần dần hạ xuống, “Cháu thực sự không sao, không tới mức ấy.”

“Nào,” Bà nội đeo “Sổ tay nuôi gà” lên cổ cho cậu, “Trả cho cháu cái này, đừng giận nữa, nhé.”

“Bà nội…” Đinh Tễ dụi mắt, vô cùng đau lòng. Nếu như bà nội biết trên cổ cậu đang đeo thứ gì, không biết sẽ nghĩ thế nào, có khóc không, có mắng không…

“Đây là thẻ bài gì vậy? Quan trọng tới vậy sao?” Bà nội vuốt tấm thẻ, “Sổ tay nuôi gà?”

“Không phải là nuôi gà thật, có ẩn dụ.” Bố cậu nói.

“Ẩn dụ cái gì?” Bà nội nhìn Đinh Tễ, khẽ hỏi.

Đinh Tễ không nói gì, chậm chạp quay đầu lại nhìn bố cậu.

Bố cậu cau mày nhìn cậu.

Đinh Tễ không nhìn ra được gì trong ánh mắt của ông, nhưng thật ra thực sự cảm thấy sự thất vọng và đau lòng.

Thật kỳ lạ, một người hoàn toàn không có tình cảm gì với đứa con mang dòng máu không thể thay đổi này, bây giờ lại sinh ra cảm xúc phải trả giá bằng tình cảm mới có được.

Tuy rằng trung tâm mâu thuẫn của cuộc chiến này không phải là cuộc gọi của cậu, nhưng cậu biết, nếu như bà nội truy hỏi, bố cậu sẽ không giữ bí mật cho cậu nữa.

Bây giờ cậu đã không còn sự lựa chọn nào khác.

“Gà là cháu.” Đinh Tễ nhìn bà nội.

“Tiểu Tễ!” Cô út đứng bên cạnh đè thấp giọng gọi cậu.

Ánh mắt của bà nội rất kinh ngạc cũng rất phức tạp.

“Cháu là gà?” Bà nội hỏi.

“…Vâng.” Tuy rằng hỏi đáp đều rất kỳ lạ, nhưng Đinh Tễ vẫn gật đầu.

“Không phải cháu không cho người khác gọi mình là gà con hay anh gà gì đó sao?” Bà Nội cầm thẻ bài, mở từng tấm ra nhìn, quay đầu lại nhìn cô út, “Đọc cho mẹ nghe, mẹ không nhìn rõ.”

“Mẹ.” Cô út cau mày, “Cáu này không tiện đọc…”

“Đọc!” Bà nội cao giọng, “Mẹ muốn xem xem viết gì mà lại náo loạn như vậy!”

Cô út không nhúc nhích.

“Thích ăn kẹo que, không được gọi là anh Gà,” Đinh Tễ mở miệng, đọc từng câu từng chữ, cố gắng khống chế không để cho giọng nói của mình run rẩy, “Rất hung nhưng rất thích khóc, nhặt được, trả cho… Lâm Vô Ngung.”

“A.” Bà nội nhìn cậu.

Đinh Tễ gắng gượng nói chuyện: “Đây là… quà sinh nhật Lâm Vô Ngung.”

“Là của thần tiên nhỏ tặng sao?” Bà nội hỏi.

“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.

Bà nội không nói gì, im lặng nhìn cậu.

Đinh Tễ không biết bà nội có thể hiểu được ý nghĩa của hàng chữ này khi mà bố cậu không giải thích gì không.

“Đi với bà nội đi,” Bà nội nói, “Tách khỏi bố con mấy ngày trước đã, ở đây chẳng giải quyết được vấn đề gì rồi còn bị nhốt.”

“Mẹ!” Bố cậu nổi cáu, “Chuyện này đang giải quyết, mẹ làm ầm như vậy, công sức từ đầu tới giờ đều uổng phí rồi!”

“Con giải quyết cái quái gì, mẹ thấy con đang đánh rắm thì có!” Có lẽ bởi vì sau khi bà nội nhìn thấy Đinh Tễ, rất đau lòng, càng không khách khí với con mình, “Làm như các con thì có thể giải quyết được vấn đề gì? Con ăn học nhiều năm như vậy đúng là uổng phí! Sách của nước nào nói với con rằng giải quyết vấn đề là nhốt người lại!”

Trong phòng chợt im lặng.

Sau đó chưa ai kịp nói gì, cửa phòng bị gõ ầm lên, cộc cộc cộc. Cũng không thèm ấn chuông cửa mà trực tiếp đập luôn.

Tất cả mọi người trong phòng đều bị dọa sợ, cho dù Đinh Tễ biết người tới gõ cửa lúc này hơn nữa còn gõ kiểu vậy chính là Lưu Kim Bằng, nhưng cậu vẫn bị giật mình.

“Ai đấy?” Mẹ cậu do dự, đi tới phía sau cửa.

Vừa mới định nhìn qua mắt mèo, cửa lại bị đập rầm rầm, mẹ cậu sợ hãi lùi về sau.

“Đinh Tễ!” Giọng Lưu Kim Bằng vang lên bên ngoài cửa, “Đinh Tễ! Mở cửa! Ra ngoài chơi!”

Đinh Tễ nhìn cửa, cảm thấy có lẽ đầu óc Lưu Kim Bằng bị chập mạch. Chắc chắn là Lâm Vô Ngung đã dạy cậu ta tới gọi cậu đi chơi. Nhưng có lẽ Lâm Vô Ngung cũng không ngờ rằng Lưu Kim Bằng sẽ vừa đập cửa vừa gào lên lời thoại này.

Quá giả dối! Giả tới mức máy móc!

Rất rõ ràng là giả!

Tới mức “Cậu xem tôi đang nói dối này nhưng tôi không thừa nhận đâu”.

“Là Bằng Bằng!” Bà nội nghe ra giọng nói của Lưu Kim Bằng, “Mở cửa!”

Mẹ cậu do dự, vừa mở cửa vừa nhìn Đinh Tễ.

“Cháu chào mọi người ạ!” Lưu Kim Bằng xông vào như một người mù, tràn đầy sức lực, bắt đầu kỹ năng diễn xuất. Vừa vào cửa chưa thấy ai đã đọc lời thoại như là đương nhiên, “Đinh Tễ! Ra ngoài chơi đi!”

Đinh Tễ nhìn thấy Lâm Vô Ngung đứng phía sau Lưu Kim Bằng.

Vẻ mặt Lâm Vô Ngung có chút bó tay, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Đinh Tễ, cậu nhìn thấy trong mắt anh có ý cười.

Cho dù tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, trong giây phút này Đinh Tễ đều cảm thấy không chân thật, cả người đều thả lỏng ra.

“Tại sao hai đứa lại tới đây?” Cô út giật mình hỏi.

“Bọn cháu gọi Đinh Tễ đi chơi.” Tuy rằng Lưu Kim Bằng cũng lăn lộn ở quảng trường nhỏ bao nhiêu năm, há miệng ra là có thể nói dối giống như Đinh Tễ. Nhưng cậu ta chưa từng trải qua trường hợp quyết đấu cùng với bố mẹ. Không biết có phải là vì căng thẳng hay không, ngoài câu thoại mà Lâm Vô Ngung dạy cậu ta thì không biết nói gì khác.

“Cứu binh mà Đinh Tễ gọi tới à,” Bố cậu nói, “Chưa biết chừng là vẫn luôn đợi dưới nhà đấy nhỉ.”

“Không phải đâu ạ,” Lâm Vô Ngung nói, “Trời lạnh quá, có ai đứng đợi được bên dưới đâu ạ.”

Hôm qua khi Đinh Tễ gọi video, Đinh Tễ còn nói là để “Sổ tay nuôi gà” ở phòng khách chưa lấy vào, bây giờ mở cửa ra, “Sổ tay nuôi gà” đã treo trên cổ Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung biết chuyện này có lẽ đã bị bại lộ rồi.

Nhưng bây giờ anh không lập kế hoạch nên nói gì, nên làm gì. Nhìn trạng thái của Đinh Tễ như thể lúc nào cũng có thể đi, dường như không cần bọn họ phải cướp người.

“Con về với bà nội.” Đinh Tễ đi tới bên cạnh giá treo quần áo, cầm chiếc áo khoác mặc vào.

“Các cậu muốn tới cướp người?” Bố Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, giọng điệu và ánh mắt chẳng hề kiêng nể.

“Không ạ.” Lâm Vô Ngung cũng nhìn ông, “Bọn cháu chỉ tiện đường tới gọi cậu ấy đi chơi, nhưng nếu bà nội muốn cướp người, bọn cháu có thể hỗ trợ.”

Bố Đinh Tễ dừng lại, không nói gì.

Đinh Tễ đã từng nói bố cậu không phải là người giỏi tranh luận, xem ra là thật.

“Đợi tôi một lát.” Đinh Tễ nhìn anh và Lưu Kim Bằng.

“Đợi mày!” Lưu Kim Bằng nói chuyện rất có khí thế, cộng thêm động tác vung tay.

Đinh Tễ xoay người đi vào phòng ngủ.

Lâm Vô Ngung nhìn tấm gỗ vỡ nát dưới đất, cũng nhìn thấy khóa cửa, không nhịn được cau mày.

Anh thực sự không ngờ rằng Đinh Tễ lại dùng phương thức như vậy ra khỏi phòng ngủ.

Có lẽ là bị ép tới đường cùng.

Anh lại nhìn qua bà nội.

Bà nội là một người từng trải, bây giờ vẻ mặt bà bình tĩnh, cô út đỡ bà giống như đỡ lão Phật gia.

Bà nội không nói gì với Lưu Kim Bằng, cũng không nói gì với anh. Thậm chí còn không nhìn hai người, chỉ bình tĩnh nhìn Đinh Tễ đi vào phòng, rồi lại nhìn Đinh Tễ cầm túi ra.

Lâm Vô Ngung không nhìn được bất cứ điều gì trong ánh mắt của bà.

Mãi cho tới khi Đinh Tễ mặc áo khoác vào, bà nội mới nói: “Đi thôi.”

Lưu Kim Bằng và Lâm Vô Ngung lùi ra bên ngoài cửa, Đinh Tễ đi ra ngoài.

“Ngày mai vẫn nên tới sớm một chút, đừng như năm ngoái, tới giờ cơm mới đến.” Bà nội quay đầu nhìn bố mẹ Đinh Tễ, “Đèn trong nhà cứ nhấp nháy suốt, con qua xem có phải đường dây bị làm sao không.”

“Vâng.” Bố Đinh Tễ đồng ý.

“Đi.” Bà nội xoay người.

Mấy người im lặng đi ra ngoài.

Khi nghe thấy cánh cửa phía sau vang lên tiếng cạch nhỏ, Lâm Vô Ngung cảm giác được Lưu Kim Bằng đi đằng trước nháy mắt thả lỏng, cả người đều nhỏ đi một số.

Nhưng không ai nói gì, đoàn người im lặng đứng ngoài cửa thang máy.

Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn Đinh Tễ.

“Không sao.” Đinh Tễ nói.

“Trích chút tiền mừng tuổi ra.” Bà nội nói. “Tự mình đi mua cửa mới, đừng để bố cháu lại phải đi mua.”

“Vâng ạ.” Đinh Tễ cúi đầu.

Mấy người tiếp tục im lặng, sau khi vào thang máy, bà nội mới nói một câu: “Lúc trước đã nói thần tiên nhỏ muốn tới nhà bà ăn cơm phải không?”

“Cậu ấy…” Đinh Tễ nhìn Lâm Vô Ngung, “Cậu ấy vốn… bây giờ cậu ấy…”

“Khi nào tới nhớ mang theo pháo hoa hay gì đó,” Bà nội nói, “Bé Đậu Xanh rất thích, hai đứa mua một ít, dẫn nó tới quảng trường nhỏ bắn, chỗ ấy cho phép bắn pháo hoa.”

Lâm Vô Ngung nhìn bà nội, không biết rốt cuộc thái độ này của bà nội là sao. Anh liếc mắt nhìn phát hiện ra Đinh Tễ cũng mờ mịt như vậy.

“Vâng ạ.” Đinh Tễ trả lời.

Thang máy là một nơi rất áp lực, không gian vốn đã nhỏ, không có chuyện gì cũng sẽ cảm thấy chen chúc thế này rất khó chịu. Bây giờ bầu không khí lại kỳ quái  kiểu này, trong khoảng thời gian đi từ tầng chín xuống tầng một, cảm giác như ai cũng lúng túng.

Ra khỏi thang máy rồi mới có thể thở.

“Bây giờ cô đưa bà nội về nhà,” Cô út nhìn ba người bọn họ, “Mấy đứa đi xe hay là…”

“Để bọn nó tự đi.” Bà nội nói, “Đã bảo muốn đi chơi mà, không phải sao?”

“Vậy mấy đứa đi chơi đi.” Cô út xua tay, lại thở dài một hơi, “Đi đi.”

Ba người tiễn bà nội và cô út tới bên cạnh xe, im lặng nhìn bọn họ lên xe, sau đó lại im lặng nhìn xe đi, cho tới khi không nhìn thấy xe nữa, Lưu Kim Bằng mới cắn răng nói: “Đậu.’

“Có chuyện gì vậy?” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn Đinh Tễ, “Sao cậu lại phá cửa?”

“Bố tôi đưa ‘Sổ tay nuôi gà’ cho bà nội xem.” Đinh Tễ nói, “Tôi không phá cửa thì ra kiểu gì… kết quả ra rồi cũng vô dụng, bà nội hỏi chữ trên đó là gì.”

“Ông ấy nói?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Là tôi nói,” Đinh Tễ nói, “Nếu như thật sự muốn nói, phải do tôi tự mình nói ra, ông ta có tư cách gì để nói thay tôi đâu.”

“Sổ tay nuôi gà nào?” Lưu Kim Bằng đứng bên cạnh hỏi, sau đó chỉ thẻ bài trên cổ cậu, “Cái này?”

“Ừ.” Đinh Tễ nhìn cậu ta.

“Cái này lúc về đã đeo rồi mà? Không phải là thẻ bài khắc chữ sao?” Lưu Kim Bằng lấy qua nhìn thử, nhìn tầm mười giây, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn hai người, “Được đấy, lãng mạn quá nhỉ.”

“Bà nội có hiểu không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Chỉ nhìn như vậy chưa chắc đã hiểu được.” Đinh Tễ nhíu mày, “Nhưng giọng điệu của bố tôi lúc ấy, còn cả thái độ nữa, bà tôi cũng không ngốc, bà thông minh hơn những bà lão khác nhiều…”

“Nếu không cũng không sinh ra được đứa con như vậy và có đứa cháu như mày. Chỉ số thông minh có quan hệ rất lớn tới di truyền mà.” Lưu Kim Bằng phấn khích quá mức, chạy tung tăng, “Chỉ số thông minh của mẹ quyết định tám mươi phần trăm chỉ số thông minh của con…”

“Câm miệng.” Đinh Tễ ngắt lời cậu ta.

“Có lẽ chỉ số thông minh của mẹ tao không được tốt,” Lưu Kim Bằng kiên trì nói xong, “Nếu không tao cũng không bị hai đứa mày bắt nạt thế này.”

Đinh Tễ vươn tay bóp vai Lưu Kim Bằng: “Đừng nói nữa, không có mày đâu có được.”

“Đúng,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Lần này may là có Bằng Bằng.”

“Bây giờ phải làm thế nào?” Lưu Kim Bằng suy nghĩ, “Hay là ra ngoài đi dạo trước, tao không muốn đứng ở dưới nhà mày, tao sợ bố mẹ mày đuổi tới.”

“Đi.” Đinh Tễ kéo khóa áo lên, đi lên đường.

Lâm Vô Ngung tới gần, cậu đút tay vào trong túi áo Lâm Vô Ngung. Tay của Lâm Vô Ngung rất ấm, cậu có thể cảm nhận được sự ấm áp dọc theo đầu ngón tay vào tận trong tim.

Nhưng dù có hơi ấm này, gánh nặng trong lòng cậu vẫn không giảm bớt.

Sự bùng nổ mà cậu dự đoán đã không sảy ra, cũng không cãi vã dữ đội, không tranh luận, không có chỉ trích dồn dập, không có nước mắt, không có gào thét…

Tất cả đều không có.

Cậu cũng không có cơ hội há miệng thở hổn hển.

Cậu không biết tại sao.

Khi sắp tới giao lộ, điện thoại Đinh Tễ rung lên. Tưởng chừng như cậu không dám lấy điện thoại ra, nhưng lại lấy ngay điện thoại ra xem.

Là tin nhắn của cô út.

Trên màn hình chỉ có năm chữ.

– Bà nội hiểu ra rồi.

Đôi mắt Đinh Tễ nháy mắt trở nên mơ hồ, từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình.

Sau đó chân cậu mềm nhũn, Lâm Vô Ngung không kịp đỡ lấy cậu, cậu đã khuỵu gối xuống đất.

Cậu đột nhiên nhận ra tất cả những điều cậu dự đoán đều không diễn ra.

Bởi vì bà nội đã chống đỡ thay cậu.

Lâm Vô Ngung rút điện thoại ra khỏi tay Đinh Tễ, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho cô út.

– Chuyện thế nào rồi ạ? Bọn cháu về ngay đây.

– Vẫn ổn, không cần về, mấy đứa cứ đi chơi trước đi, buổi tối gọi Bằng Bằng và Lâm Vô Ngung tới nhà ăn cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện