“Bà nội thực sự không sao chứ?” Lưu Kim Bằng nhìn điện thoại, “Có phải đang giả vờ như không việc gì không? Sợ Đinh Tễ buồn…”
Lâm Vô Ngung dùng đầu gối huých vào chân cậu ta, Lưu Kim Bằng im miệng, nghiêng đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đậu, tôi đúng là bị choáng đầu rồi, cái này gọi là gì nhỉ, gọi là không có gì che miệng, EQ thấp…”
– Cảm xúc của bà nội thế nào rồi ạ? Lâm Vô Ngung ngồi xuống, vừa ôm lấy vai Đinh Tễ vừa trả lời tin nhắn của cô út.
– Vẫn ổn, tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, mấy đứa không cần phải lo lắng. Cháu là Lâm Vô Ngung hả?
– Vâng ạ.
Lâm Vô Ngung nghiêng đầu khẽ nói bên tai Đinh Tễ: “Đừng khóc nữa, cậu cũng biết tôi không giỏi dỗ dành người khác, cô út nói cảm xúc của bà nội vẫn ổn, tốt hơn trong tưởng tượng nhiều.”
“Chẳng qua là bà cố chịu thôi.” Đinh Tễ lau nước mắt, giọng nói ra đặc giọng mũi.
“Nếu như cậu lo lắng,” Lâm Vô Ngung nói, “Bây giờ chúng ta về nhà.”
– Tiểu Tễ đâu rồi?
– Đang ngồi khóc ở bên cạnh ạ.
Đinh Tễ lắc đầu: “Muộn hẵng về, khi nào ăn cơm thì về. Bà nội có muốn khóc, muốn suy nghĩ gì thì cũng phải cho bà thời gian. Chúng ta mà về ngay, bà lại phải giả vờ như không có chuyện gì. Ngày mai ba mươi rồi, bà còn phải tiếp tục chịu đựng, sau đó là năm mới…”
“Được,” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Vậy chúng ta đi mua chút pháo hoa nhé, buổi trưa tôi nhìn thấy có cửa hàng bán.”
“Ừ.” Đinh Tễ gật đầu, đứng dậy.
– Đứa nhóc này, nói với nó thực sự là không sao. Cô lái xe đây, nãy giờ vẫn đang dừng bên đường nói chuyện với bà.
– Vâng ạ, cảm ơn cô út.
“Hay là tôi…” Lưu Kim Bằng nhìn thấy Đinh Tễ không khóc nữa, quay lại. “Tôi về cửa hàng giúp đỡ cho chó ăn trước nhé, sau đó tới nhà bà nội?”
“Làm gì?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu ta, “Cậu đã nói nghỉ tới ba mươi mồng một mới đi làm mà.”
“Không phải,” Lưu Kim Bằng nhìn hai người, “Tôi ở đây không cản trở gì chứ?”
“Không cản trở gì,” Đinh Tễ lau mắt, “Đi thôi, mua pháo hoa.”
“Được,” Lưu Kim Bằng gật đầu, “Nếu các cậu không sao tôi lại càng không sao.”
Lâm Vô Ngung đưa khăn giấy cho Đinh Tễ, Đinh Tễ nhận lấy lau lung tung lên mặt, sau đó quay đầu nhìn anh: “Thế nào rồi?”
“Đẹp trai lắm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Haiz.” Lưu Kim Bằng ở đằng trước thở dài.
“Ngày mai cậu có tới nhà ông bà tôi ăn cơm không?” Đinh Tễ hỏi Lâm Vô Ngung, “Bố mẹ cậu có…”
“Có thể đi, không sao.” Lâm Vô Ngung cười cười, đừng nói bây giờ anh đã chuyển ra khỏi nhà rồi, cho dù là chưa chuyển ra, bà nội đã nói thế, cho dù thế nào thì anh cũng sẽ phải đi.
“Vậy nhà cậu thì sao? Không quản cậu à?” Đinh Tễ hỏi.
“Ôi xời.” Lưu Kim Bằng quay đầu, chỉ vào Lâm Vô Ngung, “Cậu ấy đã sớm bỏ ra ngoài rồi, ngày ngày ở khách sạn đấy! Đi thêm ba mươi mét nữa là tới khách sạn bây giờ cậu ấy đang ở!”
Đinh Tễ kinh ngạc, quay đầu nhìn Lâm Vô Ngung.
“Không nói với mày, sợ mày lo lắng,” Lưu Kim Bằng nói, “Mà nói cho mày rồi mày cũng chẳng giúp được gì.”
“Chuyện này… nói chuyện thất bại rồi?” Đinh Tễ vẫn nhìn Lâm Vô Ngung.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Kỳ thực cũng không nói được gì, không có Lâm Trạm là đã thất bại rồi, không cần phải nói thêm gì nữa.”
“Sau đó thì sao?” Đinh Tễ hỏi.
“Không có sau đó.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Không biết tại sao, khi anh nói ra những lời này, ngoài chút nhẹ nhõm được thể hiện ra ngoài thì trong anh cũng không có gì gợn sóng cả.
“Bây giờ cậu đã cắt đứt liên lạc với người nhà rồi hả?” Đinh Tễ xác nhận lại một lần nữa.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
“Nhà ấy cắt thì cắt,” Lưu Kim Bằng nói, “Không cắt liên lạc với người nhà thì cũng phải chết, nhà cậu thật sự là quá đáng, còn quá đáng hơn nhà Đinh Tễ.”
“Kỳ thực bố tôi cũng không để ý chuyện này mấy, chủ yếu là ông ấy khó chịu vì tôi không nghe lời,” Đinh Tễ nói, “Hôm đó tôi gọi điện thoại tới, nói xong là cúp máy, có lẽ ông ấy rất không hài lòng.”
“Tao cũng nhìn ra,” Lưu Kim Bằng nói, “Thật ra, dù thế nào bọn họ cũng là người đã từng đi du học, rất dễ dàng chấp nhận ở phương diện này. Nhưng tiến bộ như vậy mà vẫn muốn chơi cái trò phong kiến này. Tao thực sự không hiểu nổi.”
“Tao không quan tâm nữa.” Đinh Tễ nói, “Tao chỉ lo lắng ông bà, chỉ cần hai người họ không sao, tao không quan tâm ai nữa cả.”
Hôm nay đã là ngày hai chín rồi, gió thổi mạnh, nhìn có vẻ như buổi tối sẽ có tuyết rơi, những người trên đường thoáng cái đã không còn bóng dáng, những chiếc xe cũng chạy như bay.
Cửa hàng ven đường vẫn còn đang mở cửa, một số cửa hàng và siêu thị nhỏ khác đã đóng cửa từ mấy hôm trước rồi.
Cửa hàng mà Lâm Vô Ngung nhìn thấy bán pháo hoa là do người bản địa mở, bây giờ vẫn còn đang kinh doanh, nhưng mà hình như cũng không nhiều loại lắm.
“Mấy ngày trước thì có nhiều loại,” Chủ quán nói, “Bây giờ bán gần hết rồi.”
“Mua nhiều một chút,” Đinh Tễ nhìn, “Không đủ loại thì phải mua số lượng nhiều thêm. Mắt chọn đồ của bé Đậu Xanh cũng là hạng nhất.”
“Mua cả đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Mua hết là được.”
Đinh Tễ quay đầu nhìn anh.
“Mua hết.” Lưu Kim Bằng vẫy tay với chủ quán, lại chỉ Lâm Vô Ngung, “Cậu ấy trả tiền.”
“Vâng thưa Lưu tổng.” Lâm Vô Ngung cười nói.
“Có đi ăn gì không?” Lưu Kim Bằng nhìn vào trong quán, “Có còn nóng không ạ?”
“Có, bên cạnh quầy thu ngân,” Chủ quán bán hết tất cả pháo hoa, trong lòng rất vui vẻ, cười tươi như hoa, “Đều là đồ còn nóng.”
Khi chủ quán đóng gói pháo hoa, mấy người bọn họ lấy chút canh cay, ngồi xuống cái bàn bên cạnh.
Đinh Tễ thực sự không nhịn nổi nữa, nhìn Lưu Kim Bằng hỏi: “Trước kia trên cổ mày còn có dây chuyền màu vàng to phải không nhỉ?”
“Không có,” Lưu Kim Bằng cởi áo ra, kéo khăn quàng xuống, khoe cổ của của mình với Đinh Tễ. “Cái kia quê lắm.”
“Bây giờ mày cũng có phong cách lắm đâu,” Đinh Tễ nói, “Cái đó giống như là dây chuyền vàng bị phai màu ấy.”
Lâm Vô Ngung bật cười: “Hôm mang di động cho cậu, cậu ấy đã bị lạnh cóng tới mức sinh ra ám ảnh, có lẽ phải hết cả mùa đông mới lành.”
“Cái áo này là mấy năm trước chú họ tôi xả kho cầm mấy cái về, tôi nhìn thấy cái này rất ngầu,” Lưu Kim Bằng nói, “Nên tôi giữ lại một cái, tôi định lấy hai cái, cho Đinh Tễ một cái nhưng mà cậu ấy không thèm.”
“Đây chính là cái áo mà mày nói giống như của xã hội đen?” Đinh Tễ hỏi.
“Đúng rồi,” Lưu Kim Bằng vỗ vỗ cái áo, “Chất lượng tốt lắm, mặc vào luôn có cảm giác có camera theo sát sau lưng.”
Lâm Vô Ngung cười tới sặc.
Đinh Tễ cũng cười ha ha.
“Cười đi, bây giờ cười được rồi hả,” Lưu Kim Bằng vừa ăn vừa nói, “Mấy ngày nay không thể nhìn được mặt mày, nhưng nhìn khuôn mặt của Lâm Vô Ngung cũng chán lắm rồi, ngày nào cũng nhíu mày… cái này bị lây đấy có biết không, tao vừa nhìn thấy cậu ấy nhíu mày, lông mày của tao cũng nhíu lại.”
“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung vừa cười vừa hỏi.
“Thật.” Lưu Kim Bằng nói, “Thật ra tôi thấy hai người thế này, tôi cố nhịn không nói ra, nhưng mà bây giờ nhìn… vẫn ổn chứ, ít nhất vẫn ổn.”
“Vất vả rồi.” Lâm Vô Ngung bưng bát canh cay ở phía trước, Đinh Tễ cũng bưng lên, cùng nhau chạm bát với Lưu Kim Bằng.
“Không vất vả, rất vui mà.” Lưu Kim Bằng nói, “Hôm điều khiển máy bay thực sự làm tôi được mở rộng tầm mắt, còn có thể chơi như vậy, bái phục.”
Nói tới đây, trong lòng Đinh Tễ cũng kích động.
Mấy ngày nay cậu không kích động, cũng không có tâm tình kích động.
Trước đây cậu đã từng nói với Lâm Vô Ngung đừng dùng máy bay không người lái kéo quà tới tặng, như vậy rất tầm thường.
Nhưng cậu không ngờ rằng, Lâm Vô Ngung lại dùng cách này để tạo hậu thuẫn kiên định nhất cho cậu trong lúc cậu không biết phải làm thế nào.
Vừa nghĩ tới chuyện này, cậu lại nổi da gà, cảm thấy ấm áp mang theo kích động.
“Sao cậu nghĩ ra được vậy?” Đinh Tễ hỏi.
“Đâu cần phải nghĩ,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đã chơi máy bay bao năm rồi, sự lựa chọn đầu tiên là dùng nó, không cần phải suy nghĩ gì đặc biệt.”
“Cũng phải.” Đinh Tễ cười với anh.
“Ăn nhiều chút đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Mấy ngày nay cậu cũng không ăn uống gì tử tế mà?”
“Ừ.” Đinh Tễ gắp một viên chả cá, “Căn bản không thấy ngon miệng.”
“Có không ngon miệng cũng phải ăn,” Lâm Vô Ngung nói, “Dù sao cũng không có việc gì để làm.”
Đinh Tễ vui vẻ, cười mãi không thôi.
Nếu như là Lâm Vô Ngung, gặp được loại chuyện thế này, có lẽ anh còn gặm cả ván cửa, vậy sẽ không cần phải đạp cửa ra ngoài.
Ăn xong, bọn họ lại đi dạo một vòng cửa hàng tổng hợp ở bên cạnh. Đinh Tễ có cảm giác như mình vừa mới được thả ra khỏi tù, không nói rõ được thả lỏng thể nào nhưng cũng vui vẻ hơn nhiều.
Thậm chí ba người còn có tâm tình cùng nhau chen chúc trên chiếc xe ô tô dành cho trẻ con trong cửa hàng tổng hợp, lái đi tận mấy vòng.
– Khi nào về thì mua ít rượu gia vị, trong nhà hết rồi.
Câu này chắc là bà nội gọi cậu về nhà rồi.
“Đi.” Đinh Tễ nhìn điện thoại, “Bà nội bảo mang rượu gia vị về, chắc là cửa hàng ban nãy cũng có, mua xong rồi gọi xe về luôn.”
“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật đầu.
Lâm Vô Ngung nãy giờ vẫn luôn thoải mái, nhưng khi đi ra khỏi cửa hàng tổng hợp thì bắt đầu căng thẳng.
Nó không giống như bất cứ cảm giác căng thẳng nào trước đây.
Khi đối diện với bố mẹ Đinh Tễ, anh cũng không như bây giờ, cảm giác như đi đường cũng không vững.
Đinh Tễ đi mua rượu nguyên liệu, anh đứng ở bên cạnh cửa lấy điện thoại ra, gọi một chiếc xe.
Nghĩ gì đó lại xoay người đi vào gian hàng, dạo hai vòng, lấy một chai rượu, còn cả một ít bánh.
“Làm gì thế?” Đinh Tễ nhìn anh, “Không cần đâu, làm như đi…”
“Đây là quà xin lỗi,” Lâm Vô Ngung nói, “Làm bà vất vả chạy đi chạy lại thì phải tỏ ý gì đó chứ, khác với chuyện kia.”
“Được.” Đinh Tễ gật đầu, “Vậy cậu thanh toán.”
“Khi nào thì cậu trả tiền tôi?” Lâm Vô Ngung lấy điện thoại ra quét mã.
“Đậu.” Đinh Tễ nói, “Lát nữa tôi trả cậu luôn, nếu cậu không dám nhận, tôi đánh cậu.”
Lâm Vô Ngung cười: “Tôi không nhận đâu.”
“Đúng thật là.” Đinh Tễ nói.
Khi về tới con đường tới nhà bà nội, Lâm Vô Ngung đứng từ rất xa nhìn về cánh cửa sổ nhà bà nội. Bình thường nếu như bà nội biết Đinh Tễ về, sẽ nhoài ra cửa sổ nhìn xuống dưới.
Hôm nay cửa sổ đóng.
…Đương nhiên, bà nội cũng không biết bao giờ họ về, hơn nữa trời gió thế này, bà nội là một bà lão có chỉ số thông minh hoàn mỹ hơn nữa còn hơi cao, theo lý mà nói sẽ không đợi bên cửa sổ.
Nhưng khi bọn họ sắp đi tới nơi, Đinh Tễ ngẩng đầu lên nhìn, lập tức vẫy tay, đau lòng nói: “Bà không sợ gió lớn ạ!”
Lâm Vô Ngung vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Bà nội đã đứng tựa vào cửa sổ.
“Tính thời gian chuẩn thật nhỉ?” Lâm Vô Ngung do dự, khi nhìn thấy Lưu Kim Bằng bắt đầu vẫy tay, anh cũng đưa tay lên vẫy vẫy với bên trên.
“Đã mua rượu gia vị chưa?” Bà nội hét.
“Mua rồi ạ!” Ba người đồng loạt trả lời.
“Mau lên đây.” Bà nội vẫy tay.
“Vâng!” Ba người đồng loạt trả lời.
Chỉ còn một tầng nữa là lên tới nhà bà, Lâm Vô Ngung đã ngửi được mùi thơm. Anh có ấn tượng rất sâu với thức ăn mà bà làm, ngửi thôi là đã nhận ra luôn rồi, đây là đồ ăn bà nội làm.
Hơn nữa anh còn ngửi được mùi của bánh rán.
“Bà nội rán bánh hả.” Anh nhỏ giọng hỏi.
“Mũi cậu được đấy, tôi ngửi được mùi vịt chưng cách thủy.” Lưu Kim Bằng nói.
“Chắc chắn là một bàn đồ ăn lớn.” Đinh Tễ chạy lên trên, rồi lại đi xuống, “Chắc chắn.”
“Đi.” Lâm Vô Ngung ở phía sau khẽ chọc vào hông cậu.
Đinh Tễ chạy lên trên.
Bà nội vẫn giống như lúc trước, vẫn đứng ở cửa, vừa nhìn thấy bọn họ lên đã dang rộng vòng tay: “Có bị lạnh cóng không?”
“Bà nội,” Đinh Tễ chỉ cảm thấy được mũi chua xót, xông tới ôm chặt lấy bà nội, “Không lạnh.”
“Vào phòng đi, lát nữa còn ăn cơm.” Bà nội vỗ lưng cậu, “Đừng khóc, cô út và bé Đậu Xanh cũng đang ở đây, cháu khóc bé Đậu Xanh sẽ cười cháu đấy.”
“Vâng.” Đinh Tễ thút thít, bật cười.
“Bà nội!” Lưu Kim Bằng đẩy Đinh Tễ ra, cũng ôm bà một cái, “Cháu ngửi được mùi cả bàn đồ ăn, có đúng không vậy ạ?”
“Cái này còn cần ngửi sao!” Bà nội cười nói, “Có khi nào cháu tới ăn cơm mà chỉ có nửa bàn đồ ăn không.”
“Cháu đi ăn vụng chút trước đã.” Lưu Kim Bằng nói.
“Đi đi.” Bà nội vỗ cậu ta.
Khi Lâm Vô Ngung đứng trước mặt bà, nụ cười trên mặt bà nội không đổi, giơ tay vỗ nhẹ lên mặt anh: “Lúc trước không để ý, bây giờ mới phát hiện thần tiên nhỏ gầy không ít nhỉ?”
Lâm Vô Ngung đột nhiên tự mình cảm nhận một cách sâu sắc tại sao Đinh Tễ sẽ gào khóc trên đường, anh không kìm nén được cảm giác chua xót trên mũi, nhắm mắt lại, ôm chầm lấy bà nội.
“Cháu đang giảm béo.” Anh nói, “Đợt trước tích mỡ nhiều nên béo quá.”
“Gầy quá không đẹp,” Bà nội nói, “Lát nữa ăn nhiều vào, mặt tròn mới đẹp trai.”
“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung cười.
Bà nội theo sau bọn họ vào phòng: “Vẫn còn hai món nữa là ăn được, xếp bàn ra đi… Tiểu Tễ đưa rượu gia vị cho bà.”
“Vâng.” Đinh Tễ lấy rượu gia vị trong túi mua sắm ra, đưa cho bà nội, lại đặt túi lên bàn trà, “Bên trong….còn có rượu.”
Có lẽ là mọi người đều ở trong phòng, Đinh Tễ không nói là của Lâm Vô Ngung mua.
Lâm Vô Ngung thở phào, vội vàng nhìn Lưu Kim Bằng. Nếu như cậu ta bổ sung thêm câu “đây là của Lâm Vô Ngung mua”, cảnh tượng trước mắt sẽ xấu hổ.
Cũng may là Lưu Kim Bằng đã khôi phục lại trí tuệ, không thuyết minh thêm gì, chỉ giúp mang đồ ra.
“Bây giờ có thể ăn luôn không ạ?” Bé Đậu Xanh ngó qua, “Còn có cả kẹo M&M nữa ạ, em thích món này nhất đấy!”
“Em không ăn cơm à?” Đinh Tễ hỏi.
“Có mấy hạt thôi còn chiếm được chỗ của cơm sao?” Bé Đậu Xanh nói.
Lâm Vô Ngung cười, vẻ mặt của cô út và chồng vẫn như bình thường, anh lại quay sang nhìn ông nội.
Ông nội ngồi trên ngai vàng sô pha của riêng mình, phía trước vẫn là bàn trà, vẫy tay cười với anh: “Qua đây uống ngụm trà, nguội bớt rồi.”
Lâm Vô Ngung đi qua đó, ngồi xuống bên cạnh ông nội.
Đinh Tễ quay đầu lại nhìn anh, anh và Đinh Tễ trao đổi ánh mắt không có nội dung gì, hai bên đều không biết bản thân muốn nói gì, cũng không biết đối phương muốn nói gì.
“Nào,” Ông nội rót một chén trà cho anh, “Gió bên ngoài lớn lắm nhỉ.”
“Có lẽ là tối muộn sẽ có tuyết.” Lâm Vô Ngung cầm lấy chén trà, chậm rãi uống.
“Đúng vậy, những lúc thế này ở nhà mới yên tâm.” Ông nội gật đầu, sau khi uống xong một ngụm trà, ông lại nhỏ giọng nói, “Không sao, đừng lo, không có chuyện gì cả đâu.”
“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung cười cười, trái tim thắt chặt thả lỏng ra.
“Uống trà rồi thì vào bếp bưng đồ ăn lên giúp bà,” Ông nội nói, “Xếp bàn xong là có thể ăn rồi.”
“Vâng ạ.” Lâm Vô Ngung trả lời.
Uống trà xong, anh đứng dậy vào bếp.
“Cháu vào đây làm gì?” Bà nội nói, “Ra ngoài, ra ngoài.”
“Cháu vào đây giúp,” Lâm Vô Ngung nói, “Hỗ trợ gì đó cũng được.”
“Cháu không phải giúp đâu,” Bà nội nói, “Mấy ngày trước khi dọn dẹp nhà cửa, chồng cô út còn tìm được một mẩu dưa chuột khô lần trước cháu đập bắn lên.”
Lâm Vô Ngung không nhịn được bật cười: “Làm gì có chuyện đó được!”
“Tại sao lại không được,” Bà nội nói, “Bà cũng sợ cháu rồi.”
“Vậy cháu đợi mang đồ ăn lên.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tránh sang một bên đi, lát nữa lại bắn dầu lên đầy người,” Bà nội chỉ định vị trí cạnh tủ lạnh cho anh, “Đứng ở đó.”
“Rõ.” Lâm Vô Ngung đứng qua đó, nhìn bà nội nhanh nhẹn đảo thức ăn trong chảo.
Trong lòng vẫn có chút căng thẳng, đồ ăn trong chảo rất thơm, nhưng anh lại không nhìn rõ gì cả.
“Cái thẻ bài kia…” Bà nội đột nhiên quay đầu qua.
Lâm Vô Ngung hít một hơi, lập tức đứng thẳng: “Dạ?”
“Do cháu tự khắc chữ hả?” Bà nội hỏi, “Đặt khắc những chữ như vậy sao?”
“…Vâng,” Lâm Vô Ngung không biết bà nội muốn nói gì, nhưng vẫn trả lời thật, “Cả thẻ bài đều do cháu làm, cắt bằng laser.”
“Ồ.” Bà nội đảo thức ăn, hơi ngạc nhiên, “Tay nghề của cháu khá quá.”
“Cháu học ngay lúc đó, thật ra thì các chi tiết làm không được đẹp, không nhìn kỹ thì còn ổn.” Lâm Vô Ngung vẫn đứng thẳng.
“Có khó không?” Bà nội lại hỏi.
“Không khó lắm ạ.” Lâm Vô Ngung nói, “Cháu học thì làm mất mấy tiếng, nếu như làm quen rồi thì rất nhanh.”
“Vậy bây giờ đã coi như quen tay chưa?” Bà nội tiếp tục hỏi.
Lâm Vô Ngung đột nhiên hiểu được ý của bà nội, “Bà, bà cũng muốn làm một cái ạ?”
“Không phải là bà muốn làm,” Bà nội nói, “Là cháu làm hộ bà.”
Tuy rằng một bà lão đeo một thẻ bài theo xu hướng cũng rất kỳ quái, nhưng anh vẫn gật đầu ngay: “Được ạ, cháu làm giúp bà một cái.”
“Không cần dây chuyền, có thể làm móc chìa khóa không?” Bà nội nói, “Cũng khắc chữ lên trên.”
“Có thể làm,” Lâm Vô Ngung đi tới bên cạnh bà nội, đưa đĩa cho bà, “Khắc chữ gì ạ?”
“Cừu xinh đẹp.” Bà nội nói.
“…Gì cơ ạ?” Lâm Vô Ngung sửng sốt.
“Cháu chưa từng xem ‘Cừu vui vẻ’ à?” Bà nội nhìn anh.
“Cháu… hiểu rồi.” Lâm Vô Ngung nói.
~~~~
Cừu xinh đẹp là em này:))))
Danh sách chương