Việt Vương là Tam đệ của đương kim Hoàng
thượng, con của Trương thái hậu, từ nhỏ sa vào ăn chơi, không làm việc
đàng hoàng. Cho hắn đất phong cũng không chịu, chỉ chọn vùng Thúy Bình
sơn đẹp như tranh vẽ làm nơi hưởng lạc. Thế tử bị ảnh hưởng từ hắn, đến
mười tuổi cũng sa vào ôn nhu hương, thân thể suy yếu nhiều bệnh.
Cho nên Việt Vương phi đối với thứ tử quản giáo rất nghiêm, hy vọng hắn có thể kế thừa chức vị Quận vương.
Lúc Kỳ Kiêu về đến nhà, Việt Vương đang ở trong viện cùng đám ca kỹ chơi chọi dế, ai thua phải cởi một lớp quần áo, uống một bầu rượu. Có người đã áo mỏng quần manh, hắn nhìn xuyên qua cửa thoáng thấy thân hình phụ vương nằm rạp trên đất, âm thầm siết chặt nắm tay. Mỗi lần hoàng gia tụ họp, phụ thân hắn đều là trò cười, sau này, Việt Vương không đi kinh thành nữa, chỉ chơi đùa ngay tại đây thôi.
“Mẫu thân, con nghĩ thông rồi, ngày mai con sẽ đi kinh thành.” Kỳ Kiêu trịnh trọng nói với Việt Vương phi.
Việt Vương phi mừng rỡ: “Đúng rồi con trai, con có thể nghĩ được như vậy thì quá tốt, cũng không cần đi ngay ngày mai, qua năm hãy đi.”
“Mẫu thân, Từ thất biểu ca đang ở đây, ngày mai huynh ấy đi thuyền hồi kinh, con muốn đồng hành cùng huynh ấy. Thứ nhất có người bầu bạn, thứ hai có thể học hỏi thất biểu ca. Năm đó, Hoàng bá phụ cũng theo Hoàng tổ phụ chinh chiến Mông Cổ sao, con trai muốn thành người hữu dụng”
Cô của Định Quốc công là Thiên Thuận hoàng đế Từ hoàng hậu, cho nên Mặc Kỳ Kiêu cùng Từ Vĩnh Hàn xem như anh em bà con.
Việt Vương phi gật đầu: “Con cùng biểu ca đồng hành, mẫu thân rất yên tâm. Nhưng ngày mai khởi hành thì hơi vội”
Kỳ Kiêu cười nói: “Mẫu thân yên tâm, con trai sẽ dàn xếp tốt chuyện ở kinh thành, rồi trở lại đón người.”
Việt Vương phi ôn nhu vỗ bả vai con trai, nhìn khuôn mặt hắn anh khí tuấn lãng, vui mừng nở nụ cười.
Sai người đi mời Việt vương cùng thế tử tới, nói rõ tình huống.
Việt Vương chỉ khoác ngoại bào, trước ngực lộ ra một mảng thịt béo, uống say đến mắt lờ đờ mông lung, được hai thị vệ đỡ ngồi lên tháp. Thế tử sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, vừa nhìn đã biết quá lao lực trong chuyện phòng the.
Việt vương nghe xong, híp đôi mắt say lờ đờ, cười lạnh nói:“Con trai ngốc, con ở nhà ăn tốt uống tốt, sao lại đến kinh thành chịu tội? Con biết cái gì gọi là Hoàng gia không? Hoàng gia chính là dùng máu chảy thành sông đổi lấy giang sơn, đầu người con quen lăn đến bên chân, con còn phải một cước đá văng ra. Hoàng tổ phụ con chỉ làm hoàng đế được tám tháng... Con ngoan, nghe lời cha, đừng dính vào mấy chuyện ấy, ở nhà chơi đi.”
Ông ta không thích con trai gọi ông là phụ vương, chỉ bảo bọn họ giống dân chúng tầm thường kêu cha gọi mẹ.
Thế tử mơ màng nhắm mắt lại, việc này hắn quản không được, cũng lười quản, mọi chuyện cứ để tự nhiên, xen vào làm gì.
Việt Vương phi nhìn thái độ của phụ tử bọn họ, tức giận nói: “các người chịu thua kém thì thôi, còn không cho Kiêu nhi bộc lộ tài năng sao?”
Việt vương khinh thường cười: “Nàng kêu con đến phò tá Hoàng thượng, không phải là muốn con vì Ngô gia nhà nàng nói tốt vài câu, cho nhà mẹ đẻ nàng Đông Sơn tái khởi sao.”
Việt Vương phi bị nói trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng, rơi lệ im lặng.
Kỳ Kiêu đi đến bên cạnh mẫu thân, mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, con chỉ có một người cậu, giúp đỡ là chuyện hiển nhiên. Lần này con đi sẽ vì quốc gia, trước mặt Hoàng bá phụ tiến cử người tài.”
Việt Vương phi vui mừng gật đầu, có con trai như thế, là mãn nguyện rồi.
Từ Vĩnh Hàn sáng sớm đến phòng Nhiễm lão gia tử cáo từ, thì thấy hai cháu gái quỳ trên mặt đất nghe tổ phụ, tổ mẫu dặn dò.
“Hai con đến kinh thành, phải đến nhà dì của A Thiến, dượng con – Vệ Bác là người tốt. Mọi việc đều do hai người ấy làm chủ, A Thiến phải cùng Tống Dật thực hiện hôn ước. Nếu Tống gia từ hôn, thì nói dì con chọn cho con một nhà môn đăng hậu đối mà gả đi. Không được tham đồ phú quý, không giữ lời hứa. Tử Hề chưa đính hôn, cũng nên nhờ Vệ phu nhân giúp con chọn lựa. Ai!”
Lão thái thái hiền lành lại nghiêm khắc bổ sung thêm: “Từ xưa, thà làm vợ người nghèo, không làm thiếp người giàu. Nhà chúng ta tuy gia đạo sa sút, nhưng khí tiết không thể ném đi. Hai con nếu muốn làm thiếp thất, thì đừng vào của Nhiễm gia nữa.”
Hai cái cô nương đỏ mặt cúi đầu nghe xong, bái biệt tổ phụ tổ mẫu, hứa hẹn sẽ vâng lời, tuyệt đối không làm Nhiễm gia mất mặt.
Đây là lần đầu tiên Từ Vĩnh Hàn gặp Nhiễm Tử Thiến, nhìn qua liền biết dung mạo bất phàm. Hai cô nương Nhiễm gia luận dung mạo, tính tình, gia giáo đều rất tốt, gia thế không tốt lắm, nhưng nhà quyền quý trong kinh chưa chắc đều để ý đến gia thế, vẫn có cơ hội tìm người trong sạch.”
Hắn cảm thấy một đại nam nhân nghe chuyện này thì không thích hợp nên xoay người đi ra ngoài, lại bị Lão gia tử gọi lại: “Ân công, hai tiểu nữ nhà lão giao cho ngài, mong rằng dọc đường đi ngài chiếu cố chúng. Hề nhi chăm sóc ngài nửa tháng, việc này mong ân công hồi kinh không cần nhắc tới, tránh việc sinh thêm thị phi. Nhà lão không dám có tư tưởng không an phận, ân công không cần để ý đến, hãy coi như không có việc này.”
Lão gia tử thành khẩn nói, Từ Vĩnh Hàn nghe xong cũng không biết là tư vị gì, lại cảm giác chính mình nên có trách nhiệm. Vài ngày nay, hai người tiếp xúc thật không hợp lễ, nàng đổi thuốc cho hắn, gội đầu cho hắn, cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn, cái gì không sờ nhìn cũng đã sờ, tuy rằng tay nàng chỉ đụng nhẹ da hắn, nhưng lão phu tử dạy cái gì thụ thụ bất thân linh tinh. Hắn không quan tâm lễ nghi cổ hũ phiền phức nhưng các cô nương thì rất để ý.
Cúi đầu nhìn áo dài màu xanh ngọc mình đang mặc trên người, đúng là Nhiễm Tử Hề may rất khéo. Kỳ thật, hắn cảm thấy cô nương này trừ việc lề mề, khóc sướt mướt, lòng dạ hẹp hòi, chọc cho người ta phiền, những phương diện khác đều thông qua. Nếu không quá miễn cưỡng, có nên cho lão nhân gia người ta một lời hứa hẹn? Lúc hắn cúi đầu suy nghĩ miên man, hai cô nương Nhiễm gia đều mang hành lý đi tới cửa. Nhiễm Tử Phái gắt gao nắm tay áo Nhiễm Tử Hề, mấy năm nay đều là tỷ tỷ chăm sóc hắn, trong trí nhớ không có hình bóng cha mẹ, chỉ có tình yêu thương của tỷ tỷ. Giây phút Tử Hề sắp đi xa, tiểu nam hài tự nhiên đau lòng, vừa muốn làm một tiểu nam tử hán không được khóc, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt.
Nhiễm lão gia tử cuối cùng lại dặn một câu:“Năm đó, người vu cáo Nhiễm gia chúng ta còn chưa tìm được, không cầu các con tìm được hung phạm báo thù rửa hận. Tổ phụ chỉ hy vọng các con mọi việc cẩn thận, đừng lại bị người xấu hại.”
Hai tiểu cô nương khóc lóc đáp ứng, tám năm nay chưa từng rời xa tổ phụ tổ mẫu, lần từ biệt này đến khi nào gặp lại.
Đưa tới cửa đại môn, xa xa có vài con khoái mã chạy đến, Nhiễm Tử Lâm nói: “Từ tướng quân, có một chuyện đã quên nói, hôm nay có người muốn đi cùng thuyền với ngài lên kinh, người này ngài cũng biết, hắn đã đến rồi.”
Vừa dứt lời, mấy con ngựa dừng trước cửa, người đi đầu xoay người xuống ngựa. Tiến lên ôm quyền: “Thất biểu ca”
Nắng sơm chiếu rọi người thiếu niên tuấn dật phi phàm, trên người hắn mặc bộ trường bào màu trắng ánh trăng, trên đầu cài Bát Bảo bạc chạm rỗng, đôi mắt hàm chứa ý cười ôn như, mặt mày như ngọc, thân hình cao lớn.
“Kỳ Kiêu?” Từ Vĩnh Hàn sửng sốt.
“Thất ca, đệ vào kinh cùng huynh nha.” Mặc Kỳ Kiêu cười, đi về phía A Thiến: “A Thiến, huynh hộ tống muội vào kinh được không?”
A Thiến vui vẻ nói: “Kiêu ca ca cũng muốn vào kinh?” Nàng hôm nay lần đầu tiên gặp vị Từ tướng quân này, bộ dạng hắn cao lớn khôi ngô, mặt nghiêm lãnh như mang mặt nạ sắt, A Thiến rất sợ hắn. Nếu có Kiêu ca ca tính tình tốt đi cùng, vậy không còn gì tốt hơn.
Kỳ Kiêu thực vừa lòng khi nghe nàng vui mừng, cười nói: “Đại ca tham gia thi Hương, không thể hộ tống hai muội. Huynh vừa vặn muốn vào kinh, vậy nên đồng hành cùng mọi người. Đại ca không ở đây, hai muội cứ xem huynh là đại ca.”
“Dạ” A Thiến nhỏ giọng lên tiếng, hé miệng nở nụ cười. cuối cùng không cần lo lắng mặt sắt băng lãnh kia nữa rồi.
Từ Vĩnh Hàn trên mặt lãnh ý ba tầng, liếc mắt nhìn Nhiễm lão gia tử, thấy miệng ông ta như cười như không. Trong lòng thầm mắng một tiếng: Lão thất phu, đặt bẫy khá lắm.
Nói chuyện qua lại rộn ràng náo nhiệt, tỷ muội Nhiễm gia xuống xe ngựa liền đi theo Mặc Kỳ Kiêu về phía trước, Từ Vĩnh Hàn đi theo phía sau. Có hộ vệ Từ gia dẫn đường, dưới thềm đá, đi vào còn thuyền lớn. Mặc Kỳ Kiêu lên thuyền trước, tay hướng về phía A Thiến nói: “A Thiến, huynh giúp muội đi qua.”
A Thiến nhìn sàn thuyền chao đảo, quả thật không thể yên tâm, đưa tay áo qua cho Kỳ Kiêu, hắn cách lớp quần áo nắm tay nàng, thận trọng bước lên thuyền.
Kỳ Kiêu chờ nàng đứng vững, liền nhìn thoáng qua mặt Nhiễm Tử Hề ở phía sau: “A Thiến, huynh giúp muội đứng vững, muội đỡ nhị cô nương lên thuyền đi.”
A Thiến dạ một tiếng, đưa tay ra đỡ Tử Hề. Hai cánh tay trắng như bạch ngọc nắm lấy nhau, Tử Hề cũng đi theo lên thuyền.
Từ Vĩnh Hàn mắt lạnh nhìn, càng khẳng định suy đoán của chính mình.
Từ Thiên từ trong khoang thuyền đi ra, đây là người bạn từ thuở nhỏ rồi cùng nhau lớn lên của Từ thất thiếu gia, vừa thấy Mạc Kỳ Kiêu đầu tiên là sửng sốt, lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân bái kiến tiểu vương gia.”
Vài ngày qua bổn vương được quá yên tĩnh hay sao?
Mặc Kỳ Kiêu hầm hừ trừng hắn liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói:“Đứng lên đi.”
Tỷ muội Nhiễm gia đồng thời quay lại nhìn hắn, A Thiến lập tức giựt cổ tay mình ra khỏi tay hắn: “Huynh...”
Dù sao sớm muộn gì các nàng cũng muốn biết, Mặc Kỳ Kiêu cười cười, ôn hòa nói:“Kỳ thật huynh họ Mặc, phụ vương là Việt vương. Chỉ là A Thiến muội không cần sợ huynh, huynh vẫn là Kiêu ca ca của muội.”
Làm sao có thể không sợ?
Công hầu đại thần thấy hoàng tộc đều phải quỳ xuống hành lễ, huống chi là các nàng. Hai cô nương vội vàng hành lễ, bị Mặc Kỳ Kiêu ngăn lại:“A Thiến, nhị cô nương, đừng xa lạ như vậy, không cần như thế a.”
A Thiến không dám trả lời hắn, lôi kéo muội muội vào khoang thuyền, nhất quyết không chịu đi ra. Chiếc thuyền này có bốn phòng, hai cô nương ở phòng gần đầu thuyền, sau đó lần lượt là Từ thất thiếu gia và Mặc Kỳ Kiêu, sau đó nữa là tám gã thị vệ một phòng, phòng cuối cùng là phòng bếp.
Mướn hai gã thuyền công ở đuôi thuyền chèo thuyền, bọn họ cứ như vậy xuất phát.
“A Thiến, nơi này phong cảnh đẹp quá, muội đi ra xem một chút đi.” Kỳ Kiêu ngồi xổm trước cửa sổ phòng gọi vào.
“Ta...... Tiểu vương gia tự xem đi, ta say tàu, không dám đi ra ngoài.”
Từ thất thiếu gia ngồi trên boong đầu thuyền, dựa vào lan can xem phong cảnh hai bên bờ, thuận tiện cũng nhìn hắn chê cười. Kỳ Kiêu thở dài, lại tiếp tục nói:“Này đã là ngày thứ ba, muội luôn ở trong khoang thuyền sao được? Sẽ buồn chết mất. Bên ngoài cuối thu không khí thoáng đãng, đi ra phơi nắng phơi nắng đi.”
A Thiến nói:“Ta cùng muội muội chơi cờ, không buồn đâu.”
Kỳ Kiêu tức giận vỗ trán, muội không buồn ta buồn nha.
“A Thiến muội muốn ăn cái gì, chốc lát đến trấn nhỏ kế tiếp, huynh đi xuống thuyền mua cho muội, thuyền công làm cơm quá khó ăn.”
“Không cần, không dám để tiểu vương gia lo lắng.”
“A Thiến, huynh nói bao nhiêu lần rồi, muội vẫn nên gọi huynh là Kiêu ca ca không tốt sao, muội lại kêu tiểu vương gia, huynh có thể tức giận với muội đó.” Hắn nói có vài phần não nề.
...... Trầm mặc
“A Thiến, muội rốt cuộc muốn ăn cái gì?”
...... Trầm mặc
Mặc Kỳ Kiêu cảm thất bại ngồi ở mép thuyền, sao không còn có thể vui vẻ như xưa?
Cho nên Việt Vương phi đối với thứ tử quản giáo rất nghiêm, hy vọng hắn có thể kế thừa chức vị Quận vương.
Lúc Kỳ Kiêu về đến nhà, Việt Vương đang ở trong viện cùng đám ca kỹ chơi chọi dế, ai thua phải cởi một lớp quần áo, uống một bầu rượu. Có người đã áo mỏng quần manh, hắn nhìn xuyên qua cửa thoáng thấy thân hình phụ vương nằm rạp trên đất, âm thầm siết chặt nắm tay. Mỗi lần hoàng gia tụ họp, phụ thân hắn đều là trò cười, sau này, Việt Vương không đi kinh thành nữa, chỉ chơi đùa ngay tại đây thôi.
“Mẫu thân, con nghĩ thông rồi, ngày mai con sẽ đi kinh thành.” Kỳ Kiêu trịnh trọng nói với Việt Vương phi.
Việt Vương phi mừng rỡ: “Đúng rồi con trai, con có thể nghĩ được như vậy thì quá tốt, cũng không cần đi ngay ngày mai, qua năm hãy đi.”
“Mẫu thân, Từ thất biểu ca đang ở đây, ngày mai huynh ấy đi thuyền hồi kinh, con muốn đồng hành cùng huynh ấy. Thứ nhất có người bầu bạn, thứ hai có thể học hỏi thất biểu ca. Năm đó, Hoàng bá phụ cũng theo Hoàng tổ phụ chinh chiến Mông Cổ sao, con trai muốn thành người hữu dụng”
Cô của Định Quốc công là Thiên Thuận hoàng đế Từ hoàng hậu, cho nên Mặc Kỳ Kiêu cùng Từ Vĩnh Hàn xem như anh em bà con.
Việt Vương phi gật đầu: “Con cùng biểu ca đồng hành, mẫu thân rất yên tâm. Nhưng ngày mai khởi hành thì hơi vội”
Kỳ Kiêu cười nói: “Mẫu thân yên tâm, con trai sẽ dàn xếp tốt chuyện ở kinh thành, rồi trở lại đón người.”
Việt Vương phi ôn nhu vỗ bả vai con trai, nhìn khuôn mặt hắn anh khí tuấn lãng, vui mừng nở nụ cười.
Sai người đi mời Việt vương cùng thế tử tới, nói rõ tình huống.
Việt Vương chỉ khoác ngoại bào, trước ngực lộ ra một mảng thịt béo, uống say đến mắt lờ đờ mông lung, được hai thị vệ đỡ ngồi lên tháp. Thế tử sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, vừa nhìn đã biết quá lao lực trong chuyện phòng the.
Việt vương nghe xong, híp đôi mắt say lờ đờ, cười lạnh nói:“Con trai ngốc, con ở nhà ăn tốt uống tốt, sao lại đến kinh thành chịu tội? Con biết cái gì gọi là Hoàng gia không? Hoàng gia chính là dùng máu chảy thành sông đổi lấy giang sơn, đầu người con quen lăn đến bên chân, con còn phải một cước đá văng ra. Hoàng tổ phụ con chỉ làm hoàng đế được tám tháng... Con ngoan, nghe lời cha, đừng dính vào mấy chuyện ấy, ở nhà chơi đi.”
Ông ta không thích con trai gọi ông là phụ vương, chỉ bảo bọn họ giống dân chúng tầm thường kêu cha gọi mẹ.
Thế tử mơ màng nhắm mắt lại, việc này hắn quản không được, cũng lười quản, mọi chuyện cứ để tự nhiên, xen vào làm gì.
Việt Vương phi nhìn thái độ của phụ tử bọn họ, tức giận nói: “các người chịu thua kém thì thôi, còn không cho Kiêu nhi bộc lộ tài năng sao?”
Việt vương khinh thường cười: “Nàng kêu con đến phò tá Hoàng thượng, không phải là muốn con vì Ngô gia nhà nàng nói tốt vài câu, cho nhà mẹ đẻ nàng Đông Sơn tái khởi sao.”
Việt Vương phi bị nói trúng chỗ đau, mặt đỏ bừng, rơi lệ im lặng.
Kỳ Kiêu đi đến bên cạnh mẫu thân, mỉm cười nói: “Mẫu thân yên tâm, con chỉ có một người cậu, giúp đỡ là chuyện hiển nhiên. Lần này con đi sẽ vì quốc gia, trước mặt Hoàng bá phụ tiến cử người tài.”
Việt Vương phi vui mừng gật đầu, có con trai như thế, là mãn nguyện rồi.
Từ Vĩnh Hàn sáng sớm đến phòng Nhiễm lão gia tử cáo từ, thì thấy hai cháu gái quỳ trên mặt đất nghe tổ phụ, tổ mẫu dặn dò.
“Hai con đến kinh thành, phải đến nhà dì của A Thiến, dượng con – Vệ Bác là người tốt. Mọi việc đều do hai người ấy làm chủ, A Thiến phải cùng Tống Dật thực hiện hôn ước. Nếu Tống gia từ hôn, thì nói dì con chọn cho con một nhà môn đăng hậu đối mà gả đi. Không được tham đồ phú quý, không giữ lời hứa. Tử Hề chưa đính hôn, cũng nên nhờ Vệ phu nhân giúp con chọn lựa. Ai!”
Lão thái thái hiền lành lại nghiêm khắc bổ sung thêm: “Từ xưa, thà làm vợ người nghèo, không làm thiếp người giàu. Nhà chúng ta tuy gia đạo sa sút, nhưng khí tiết không thể ném đi. Hai con nếu muốn làm thiếp thất, thì đừng vào của Nhiễm gia nữa.”
Hai cái cô nương đỏ mặt cúi đầu nghe xong, bái biệt tổ phụ tổ mẫu, hứa hẹn sẽ vâng lời, tuyệt đối không làm Nhiễm gia mất mặt.
Đây là lần đầu tiên Từ Vĩnh Hàn gặp Nhiễm Tử Thiến, nhìn qua liền biết dung mạo bất phàm. Hai cô nương Nhiễm gia luận dung mạo, tính tình, gia giáo đều rất tốt, gia thế không tốt lắm, nhưng nhà quyền quý trong kinh chưa chắc đều để ý đến gia thế, vẫn có cơ hội tìm người trong sạch.”
Hắn cảm thấy một đại nam nhân nghe chuyện này thì không thích hợp nên xoay người đi ra ngoài, lại bị Lão gia tử gọi lại: “Ân công, hai tiểu nữ nhà lão giao cho ngài, mong rằng dọc đường đi ngài chiếu cố chúng. Hề nhi chăm sóc ngài nửa tháng, việc này mong ân công hồi kinh không cần nhắc tới, tránh việc sinh thêm thị phi. Nhà lão không dám có tư tưởng không an phận, ân công không cần để ý đến, hãy coi như không có việc này.”
Lão gia tử thành khẩn nói, Từ Vĩnh Hàn nghe xong cũng không biết là tư vị gì, lại cảm giác chính mình nên có trách nhiệm. Vài ngày nay, hai người tiếp xúc thật không hợp lễ, nàng đổi thuốc cho hắn, gội đầu cho hắn, cái gì không nên nhìn cũng đã nhìn, cái gì không sờ nhìn cũng đã sờ, tuy rằng tay nàng chỉ đụng nhẹ da hắn, nhưng lão phu tử dạy cái gì thụ thụ bất thân linh tinh. Hắn không quan tâm lễ nghi cổ hũ phiền phức nhưng các cô nương thì rất để ý.
Cúi đầu nhìn áo dài màu xanh ngọc mình đang mặc trên người, đúng là Nhiễm Tử Hề may rất khéo. Kỳ thật, hắn cảm thấy cô nương này trừ việc lề mề, khóc sướt mướt, lòng dạ hẹp hòi, chọc cho người ta phiền, những phương diện khác đều thông qua. Nếu không quá miễn cưỡng, có nên cho lão nhân gia người ta một lời hứa hẹn? Lúc hắn cúi đầu suy nghĩ miên man, hai cô nương Nhiễm gia đều mang hành lý đi tới cửa. Nhiễm Tử Phái gắt gao nắm tay áo Nhiễm Tử Hề, mấy năm nay đều là tỷ tỷ chăm sóc hắn, trong trí nhớ không có hình bóng cha mẹ, chỉ có tình yêu thương của tỷ tỷ. Giây phút Tử Hề sắp đi xa, tiểu nam hài tự nhiên đau lòng, vừa muốn làm một tiểu nam tử hán không được khóc, nhưng nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt.
Nhiễm lão gia tử cuối cùng lại dặn một câu:“Năm đó, người vu cáo Nhiễm gia chúng ta còn chưa tìm được, không cầu các con tìm được hung phạm báo thù rửa hận. Tổ phụ chỉ hy vọng các con mọi việc cẩn thận, đừng lại bị người xấu hại.”
Hai tiểu cô nương khóc lóc đáp ứng, tám năm nay chưa từng rời xa tổ phụ tổ mẫu, lần từ biệt này đến khi nào gặp lại.
Đưa tới cửa đại môn, xa xa có vài con khoái mã chạy đến, Nhiễm Tử Lâm nói: “Từ tướng quân, có một chuyện đã quên nói, hôm nay có người muốn đi cùng thuyền với ngài lên kinh, người này ngài cũng biết, hắn đã đến rồi.”
Vừa dứt lời, mấy con ngựa dừng trước cửa, người đi đầu xoay người xuống ngựa. Tiến lên ôm quyền: “Thất biểu ca”
Nắng sơm chiếu rọi người thiếu niên tuấn dật phi phàm, trên người hắn mặc bộ trường bào màu trắng ánh trăng, trên đầu cài Bát Bảo bạc chạm rỗng, đôi mắt hàm chứa ý cười ôn như, mặt mày như ngọc, thân hình cao lớn.
“Kỳ Kiêu?” Từ Vĩnh Hàn sửng sốt.
“Thất ca, đệ vào kinh cùng huynh nha.” Mặc Kỳ Kiêu cười, đi về phía A Thiến: “A Thiến, huynh hộ tống muội vào kinh được không?”
A Thiến vui vẻ nói: “Kiêu ca ca cũng muốn vào kinh?” Nàng hôm nay lần đầu tiên gặp vị Từ tướng quân này, bộ dạng hắn cao lớn khôi ngô, mặt nghiêm lãnh như mang mặt nạ sắt, A Thiến rất sợ hắn. Nếu có Kiêu ca ca tính tình tốt đi cùng, vậy không còn gì tốt hơn.
Kỳ Kiêu thực vừa lòng khi nghe nàng vui mừng, cười nói: “Đại ca tham gia thi Hương, không thể hộ tống hai muội. Huynh vừa vặn muốn vào kinh, vậy nên đồng hành cùng mọi người. Đại ca không ở đây, hai muội cứ xem huynh là đại ca.”
“Dạ” A Thiến nhỏ giọng lên tiếng, hé miệng nở nụ cười. cuối cùng không cần lo lắng mặt sắt băng lãnh kia nữa rồi.
Từ Vĩnh Hàn trên mặt lãnh ý ba tầng, liếc mắt nhìn Nhiễm lão gia tử, thấy miệng ông ta như cười như không. Trong lòng thầm mắng một tiếng: Lão thất phu, đặt bẫy khá lắm.
Nói chuyện qua lại rộn ràng náo nhiệt, tỷ muội Nhiễm gia xuống xe ngựa liền đi theo Mặc Kỳ Kiêu về phía trước, Từ Vĩnh Hàn đi theo phía sau. Có hộ vệ Từ gia dẫn đường, dưới thềm đá, đi vào còn thuyền lớn. Mặc Kỳ Kiêu lên thuyền trước, tay hướng về phía A Thiến nói: “A Thiến, huynh giúp muội đi qua.”
A Thiến nhìn sàn thuyền chao đảo, quả thật không thể yên tâm, đưa tay áo qua cho Kỳ Kiêu, hắn cách lớp quần áo nắm tay nàng, thận trọng bước lên thuyền.
Kỳ Kiêu chờ nàng đứng vững, liền nhìn thoáng qua mặt Nhiễm Tử Hề ở phía sau: “A Thiến, huynh giúp muội đứng vững, muội đỡ nhị cô nương lên thuyền đi.”
A Thiến dạ một tiếng, đưa tay ra đỡ Tử Hề. Hai cánh tay trắng như bạch ngọc nắm lấy nhau, Tử Hề cũng đi theo lên thuyền.
Từ Vĩnh Hàn mắt lạnh nhìn, càng khẳng định suy đoán của chính mình.
Từ Thiên từ trong khoang thuyền đi ra, đây là người bạn từ thuở nhỏ rồi cùng nhau lớn lên của Từ thất thiếu gia, vừa thấy Mạc Kỳ Kiêu đầu tiên là sửng sốt, lập tức quỳ xuống: “Tiểu nhân bái kiến tiểu vương gia.”
Vài ngày qua bổn vương được quá yên tĩnh hay sao?
Mặc Kỳ Kiêu hầm hừ trừng hắn liếc mắt một cái, âm thanh lạnh lùng nói:“Đứng lên đi.”
Tỷ muội Nhiễm gia đồng thời quay lại nhìn hắn, A Thiến lập tức giựt cổ tay mình ra khỏi tay hắn: “Huynh...”
Dù sao sớm muộn gì các nàng cũng muốn biết, Mặc Kỳ Kiêu cười cười, ôn hòa nói:“Kỳ thật huynh họ Mặc, phụ vương là Việt vương. Chỉ là A Thiến muội không cần sợ huynh, huynh vẫn là Kiêu ca ca của muội.”
Làm sao có thể không sợ?
Công hầu đại thần thấy hoàng tộc đều phải quỳ xuống hành lễ, huống chi là các nàng. Hai cô nương vội vàng hành lễ, bị Mặc Kỳ Kiêu ngăn lại:“A Thiến, nhị cô nương, đừng xa lạ như vậy, không cần như thế a.”
A Thiến không dám trả lời hắn, lôi kéo muội muội vào khoang thuyền, nhất quyết không chịu đi ra. Chiếc thuyền này có bốn phòng, hai cô nương ở phòng gần đầu thuyền, sau đó lần lượt là Từ thất thiếu gia và Mặc Kỳ Kiêu, sau đó nữa là tám gã thị vệ một phòng, phòng cuối cùng là phòng bếp.
Mướn hai gã thuyền công ở đuôi thuyền chèo thuyền, bọn họ cứ như vậy xuất phát.
“A Thiến, nơi này phong cảnh đẹp quá, muội đi ra xem một chút đi.” Kỳ Kiêu ngồi xổm trước cửa sổ phòng gọi vào.
“Ta...... Tiểu vương gia tự xem đi, ta say tàu, không dám đi ra ngoài.”
Từ thất thiếu gia ngồi trên boong đầu thuyền, dựa vào lan can xem phong cảnh hai bên bờ, thuận tiện cũng nhìn hắn chê cười. Kỳ Kiêu thở dài, lại tiếp tục nói:“Này đã là ngày thứ ba, muội luôn ở trong khoang thuyền sao được? Sẽ buồn chết mất. Bên ngoài cuối thu không khí thoáng đãng, đi ra phơi nắng phơi nắng đi.”
A Thiến nói:“Ta cùng muội muội chơi cờ, không buồn đâu.”
Kỳ Kiêu tức giận vỗ trán, muội không buồn ta buồn nha.
“A Thiến muội muốn ăn cái gì, chốc lát đến trấn nhỏ kế tiếp, huynh đi xuống thuyền mua cho muội, thuyền công làm cơm quá khó ăn.”
“Không cần, không dám để tiểu vương gia lo lắng.”
“A Thiến, huynh nói bao nhiêu lần rồi, muội vẫn nên gọi huynh là Kiêu ca ca không tốt sao, muội lại kêu tiểu vương gia, huynh có thể tức giận với muội đó.” Hắn nói có vài phần não nề.
...... Trầm mặc
“A Thiến, muội rốt cuộc muốn ăn cái gì?”
...... Trầm mặc
Mặc Kỳ Kiêu cảm thất bại ngồi ở mép thuyền, sao không còn có thể vui vẻ như xưa?
Danh sách chương