Ôm một đống các món ăn đủ loại, Kỳ Kiêu kích động trở lại thuyền, phía sau Tiết Lục còn ôm một đống đàn cổ.

“A Thiến, huynh mua cho muội nhiều đồ ăn ngon nè, còn có thất huyền cầm muội thích nhất nữa, muội mở cửa ra nhận đi.”

“Không cần, cám ơn!”

Mặc Kỳ Kiêu thanh âm của lạnh xuống:“A Thiến, muội còn như vậy, huynh thật sự nổi giận đó nha.”

Trong khoang thuyền yên lặng một hồi, nàng mới cúi đầu đáp: “Được rồi” Nhiễm Tử Thiến đem mành vải vắt lên trên móc, nhận lấy mấy cái bao giấy trong tay hắn, buông mành rồi lại vén mành lên nhận tiếp.

Nàng vẫn ở trong khoang thuyền, Kỳ Kiêu bắt lấy cơ hội hung hăng nhìn vài lần.

“Kiêu ca ca, tay huynh làm sao vậy?” Đột nhiên phát hiện tay hắn bị quấn băng, nàng vội vàng lên tiếng hỏi, quên mất phải kêu tiểu vương gia.

Kỳ Kiêu cười cười:“Không có việc gì, vừa rồi lúc đi mua cầm, không cẩn thận bị cắt qua.”

“Rất đau?” Hắn là vì mua cầm cho mình mới bị thương, A Thiến băn khoăn nghĩ.

“Không đau. Ách, cũng có chút đau, muội đánh đàn cho huynh nghe đi, không uổng công huynh bị thương vì mua nó.”

“Được, huynh muốn nghe khúc nào?”

“Uhm, có một khúc mẫu thân huynh rất thích nghe, tên là “phượng cầu hoàng”.” Sợ nàng xấu hổ không chịu, hắn cố ý nói mẫu thân mình thích nghe.

“Dạ.”

Khoang thuyền trong truyền ra tiếng đàn mượt mà, khi thì khinh thanh tùng thúy, giống như chuông treo trong gió; Khi thì sáng ngời leng keng, giống như đánh chuông ngọc.

Mặc Kỳ Kiêu kêu thị vệ đưa qua một bầu rượu, chạm môi vào miệng bầu uống một ngụm.

“Thất ca, uống rượu không?” Hắn hướng đầu về phía Từ thất thiếu gia đang đi đến.

“Mang đến một bầu nữa.” Từ thất thiếu gia lười biếng dựa lan can, phơi nắng nửa ngày, giờ phút này mặt trời đỏ ngả về tây, hắn cũng nhàn rỗi đến nhàm chán.

Thị vệ đưa bầu rượu qua cho hắn, hai người cụng một cái: “Thất ca, thi làm thơ đi, khúc này là “phượng cầu hoàng”, không thể đọc được thì phạt rượu.”

Từ lão thất không quan tâm kéo khóe miệng:“Được, đệ làm trước đi.”

Mặc Kỳ Kiêu nhìn phòng trong, mặt mày ôn nhu, cao giọng nói:

“Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong.

Nhất nhất bất kiến hề, tư chi như cuồng.

Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.

Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.

Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.

Hà nhất kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.

Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tướng đương.

Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.” (1)

“Tốt, huynh tự phạt rượu.” Từ thất thiếu gia mở rộng miệng rót rượu, một ngụm uống sạch bầu.

Kỳ Kiêu cười cười, đọc tiếp đoạn thứ hai:

“ Phượng hề, phượng hề quy cố hương,

Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng,

Thời vị ngộ hề vô sở tương,

Hà ngộ kim tịch đăng tư đường.

Hữu diệm thục nữ tại khuê phường,

Thất nhĩ nhân hà sầu ngã trường.

Hà duyên giao cảnh vi uyên ương

Tương hiệt cương hề cộng cao tường. ”(2)

“Tốt, huynh lại tự phạt rượu.” Từ thất thiếu gia lấy bầu rượu trong tay Kỳ Kiêu, uống một hơi cạn sạch.

“Thất ca, huynh nên làm một đoạn đi.”

“Đệ không có gì để nói?”

Kỳ Kiêu không phục liếc hắn một cái, bản công tử tài năng không tốt lắm, trước mặt giai nhân cho ta mặt mũi chứ.

“Gặp nhau là duyên, tương tư nhất niệm, gặp lại là nan. Núi cao đường xa, duy có ngàn dặm cộng thiền quyên. Nhân bất mãn, uyên mộng thành trống rỗng, cố nhiếp diện mạo bên ngoài, thác Hồng Nhạn, mau sao truyền. Hỉ Khai Phong, phủng ảnh ngọc, tế đoan trang, nhưng thấy môi anh đào hồng, mày liễu đại, tinh mâu ngập nước, tình thâm ý lâu. Vô hạn ái mộ sao sinh tố? Chân thành đông nam vọng, một khúc phượng cầu hoàng.”

Nhiễm Tử Thiến cúi đầu chuyên tâm đánh đàn, Tử Hề lại xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng nhìn về phía hai nam nhân bên ngoài. Nhìn đến Mặc Kỳ Kiêu ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú phòng bên này, nàng tựa hồ đã hiểu cái gì.

Nàng đã sớm biết đại ca có một huynh đệ bái kết thường xuyên đến nhà, do tổ phụ không cho phép mình đi tiền viện, cũng chưa bao giờ gặp qua người kia. Nhưng tổ phụ chấp thuận A Thiến tỷ tỷ đi tiền viện tưới hoa, có khi đụng mặt người kia.

Việc này cũng không có gì, nhưng khi lên thuyền đột nhiên biết hắn là hoàng tộc ẩn nấp ở Thúy Bình Sơn, ba ngày lại thấy hắn tìm mọi cách tiếp cận tỷ tỷ, hiện tại vẻ mặt hắn như vậy nhìn chăm chú vào phòng, nhất định là nghĩ đến tỷ tỷ.

Tổ phụ chưa bao giờ cho nàng gặp qua nam nhân lạ, đến tận khi Từ tướng quân xuất hiện, khiến cho mình cùng hắn sống chung một phòng, chăm sóc hắn từ miếng ăn đến giấc ngủ. Nếu người này không phải cháu ruột Định quốc công, mà là một binh lính thông thường, tổ phụ sẽ làm như vậy sao? Tử Hề so với Tử Thiến nhỏ hơn ba tháng, nhưng tâm tư so với nàng âm trầm hơn, Tử Thiến có đại ca chiếu cố, trừ bỏ tưởng niệm cha mẹ, thì không có cái gì khác ưu sầu. Mà nàng lại không giống, năm đó cha mẹ bị lưu đày, đệ đệ mới hai tuổi, nàng là tỷ tỷ coi như một nửa mẹ ngày đêm chăm lo đệ đệ. Nàng trời sinh tính như mẫu thân, yêu thương tưởng nhớ, để tâm vào chuyện vụn vặt. Tử Thiến tính tình theo phụ thân, sáng sủa lạc quan.

Có lẽ tổ phụ muốn gả tỷ tỷ cho gả vương gia si tình này, nhiễm gia suy tàn, nếu muốn phục hưng, nhất định phải có nhà giàu có, nhà cao cửa rộng làm điểm tựa. Nhưng tỷ tỷ đã định thân với Tống Dật thì làm sao bây giờ?

Vậy mình thì sao? Nàng đảo mắt nhìn vị nam nhân khôi ngô mặt sắt kia, vẻ mặt hắn thanh lãnh, khinh thường, có lẽ tổ phụ có tâm đem nàng gả cho hắn, nhưng hắn xem thường mình, hoặc đã nhìn thấu dụng tâm của tổ phụ, Tử Hề trong lòng khó chịu, đôi mắt đầy lệ.

Nàng từng nghĩ đến một vị hôn phu tao nhã, giống phụ thân Nhiễm Thám Hoa lang, có thể cùng mẫu thân thơ từ phụ xướng, cầm sắt hòa minh, không cần cẩm y ngọc thực, không cần vinh hoa phú quý, chỉ cần hắn thật lòng trân trọng nàng.

Nhưng vận khí nàng không tốt như tỷ tỷ, nàng không gặp được lang quân như ý, cho dù tổ phụ ưng ý nam nhân thô lỗ này, người ta còn không để mình trong mắt.

Tử Hề muốn khóc, lại nhịn xuống.

Nam nhân thô lỗ này cùng mình không có quan hệ, chăm sóc hắn dưỡng thương chính là báo ân, giống như hiện tại hắn dẫn hai nàng vào kinh cũng không tình nguyện. Không cần suy nghĩ loạn lên, kinh thành nhiều người như vậy, có lẽ sẽ gặp được người tốt.

Nàng yên lặng an ủi chính mình, đem đôi mắt rưng rưng giấu đi.

Một khúc kết thúc, dư âm còn vờn quanh bên thuyền, mặt nước gợn sóng, bốn phía phiêu tán.

Mặc Kỳ Kiêu vỗ tay trầm trồ khen ngợi, A Thiến nhắc nhở hắn cẩn thận tay bị thương. Thiếu niên nói không sao, cười cười, chiêu khổ nhục kế này quả nhiên dùng được.

Buổi tối khi rửa mặt ngủ, Từ thất thiếu gia nhìn hắn đem băng gạc băng bó miệng vết thương ném qua một bên, lộ ra bàn tay trắng nõn, không khỏi trêu ghẹo:“Tiểu vương gia vì muốn tiếp xúc tiểu cô nương, thật đúng là không tiếc dùng chiêu lừa gạt a.”

Kỳ Kiêu cười hắc hắc:“Thất ca, chờ huynh có người trong lòng huynh liền hiểu được đệ.”

“Đệ chớ quên mình thân phận gì, đệ cùng nàng căn bản không có khả năng.” Từ thất thiếu gia không khách khí dội nước lạnh cho hắn.

“Ha ha! Thất ca huynh là võ tướng, đệ không nghĩ đến huynh lại quan tâm lễ nghi phiền phức này đâu.”

“Huynh không quan tâm, nhưng nhóm lão nhân trong nhà để ý. Tông nhân phủ để ý, đệ xác định các nàng xuất thân như vậy có thể đi vào gia phả hoàng gia được sao?”

Mặc Kỳ Kiêu nhìn về phía cách vách, chắc chắc mà ôn nhu nói:“Nam tử hán đại trượng phu, nếu ngay cả nữ nhân mình yêu mến mà không chiếm được, sống còn có ý nghĩa gì chứ. Bọn họ không đồng ý, đệ đã nghĩ biện pháp làm cho bọn họ đồng ý, lúc tụi đệ thành thân, nhất định mời Thất ca đến uống rượu, huynh không uống hết một vò nữ nhi hồng, thì đừng hòng rời đi.”

Từ Vĩnh Hàn yên lặng nhấm nuốt vài chữ « nữ nhân mình yêu mến » này, cao giọng đáp:“Tốt, huynh chờ nữ nhi hồng của đệ.”

Nữ nhân mình yêu mến, hắn không có.

8 năm trước, đại ca Từ Vĩnh An nhất quyết cưới kinh thành đệ nhất tài nữ Chân Gia, thế nhân đều nói đó là một đóa hoa tươi cắm ở trên bãi phân trâu. Đại ca là Chinh Bắc đại tướng quân, không để ý đến miệng lưỡi thế nhân. Nhưng Chân Gia tài mạo song toàn, kim khuê yếu liễu, cùng Từ lão đại lưng hùm vai gấu quả thật không hợp phối. Từ lúc vào cửa, không thấy nàng cười, luôn mang gương mặt khổ hạnh, mặt không chút thay đổi. Buổi tối cũng không chịu cùng đại ca ngủ chung giường, đại ca tức giận say rượu này nọ, sau lại chạy tới chiến trường không trở lại.

Sự tích đại ca sống động làm hắn lúc ấy 12 tuổi hình thành bóng ma tâm lý thực nghiêm trọng, nữ nhân không một thứ gì tốt, còn không dùng được như tiểu bạch kiểm. Nghe nói đại tẩu năm đó bởi vì vừa ý tân khoa Trạng Nguyên Dương Quyết, mới hận đại ca cường thú.

Sau Tam ca lại thành thân, cưới biểu tỷ La Anh, biểu tỷ này tính cách tùy tiện, cùng Tam ca cãi nhau ầm ĩ, thật vui vẻ.

Từ thất thiếu gia bị thương tâm hồn thế này mới có điểm an ủi, vừa lúc cũng 17 tuổi, trong nhà nghị hôn cho hắn, liền ra chuyện cửu công chúa. Sau đó lại là nữ nhi Lễ bộ Thượng thư. Ai! Không nghĩ đến nữa, phiền!

(1) Điển cố:

Truyện về Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân. Trong bài Phượng cầu Hoàng, Tương Như tự so mình với Phượng, còn Văn Quân là Hoàng. Mọi người hay gọi phượng hoàng, thật sự đây là hai con chim thần. Phượng là con trống, Hoàng là con mái.

Nghĩa:

Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong (Có người con gái đẹp, gặp rồi không quên)

Nhất nhất bất kiến hề, tư chi như cuồng.(Một ngày không được gặp, nhớ như điên cuồng)

Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.(Phương bay cao khắp bốn biển tìm Hoàng)

Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường. (Bất đắc dĩ giai nhân không ở tường Đông)

Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng. (Dùng đàn thay lời nói để tỏ lòng)

Hà nhất kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng. (Chẳng biết khi nào được nhìn thấy nàng, để ta không còn đau khổ)

Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tướng đương. (Mong rằng tài của ta xứng với đức của nàng, nắm tay nhau)

Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong (Không có nàng rồi ta se chết mất thôi)

(2) Nghĩa:

« Chim phượng, chim phượng về cố hương,

Ngao du bốn bể tìm chim hoàng

Thời chưa gặp chừ, luống lỡ làng.

Hôm nay bước đến chốn thênh thang.

Có cô gái đẹp ở đài trang,

Nhà gần người xa não tâm tràng.

Ước gì giao kết đôi uyên ương,

Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường. »
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện