Uống xong rượu, Vương Cầm Nhi đứng dậy cầm lấy chén của Lục Thất đặt trở về, dịu dàng quay lại nhìn Lục Thất, ánh mắt tĩnh lặng nói:
- Lão gia, người cưới thiếp không vui sao? Lục Thất bình tĩnh nhìn Vương Cầm Nhi, ôn tồn nói:
- Ta rất vui, bởi vì lòng của ta từng khát vọng có được nàng, nhưng ta cảm thấy chúng ta lấy nhau quá gấp gáp, dường như giữa chúng ta thiếu cái gì đó.
Vương Cầm Nhi mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt tươi cười, thấy Lục Thất thần thanh khí sảng không hề có một chút dục niệm.
- Giữa chúng ta chính là thiếu tình yêu.
Vương Cầm Nhi cười nhẹ nhàng nói.
Lục Thất ngơ ngác một chút, quay đầu ngẫm nghĩ lại dịu dàng nói:
- Cầm Nhi, chúng ta cầm tiêu hợp tấu, tương đối gần gũi, cho nên ta cũng không cảm thấy giữa chúng ta thiếu tình yêu, mà là có một điều gì đó vô hình, đang áp chế chúng ta khiến chúng ta không thể yêu.
Vương Cầm Nhi ngẩn ra, lông mi hơi nhíu lại nói:
- Chàng nói một điều gì đó vô hình là chỉ bối phận khác biệt hay sao?
- Không phải, nàng không có quan hệ huyết thống với Lục gia, bối phận trước đây của nàng là Tân gia đối với Lục gia cũng không quan hệ. Ta nói điều gì đó vô hình chính là lòng của nàng, lòng của nàng có khát vọng lớn lao, nó từng bị Chu phủ kìm hãm lại, hôm nay gả đến Lục gia lại một lần nữa bị kìm hãm. Mà ta không muốn níu giữ lòng của nàng, ta muốn nàng được tự do ngao du thiên hạ, khi nào mệt mỏi thì trở về.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Ý của chàng là, để cho ta rời khỏi đây.
Vương Cầm Nhi vẻ mặt bất ngờ dịu dàng nói.
- Không phải ta cho nàng rời đi, mà là ta không muốn dùng ân tình để níu giữ lòng nàng lại, nàng đã là người của ta, dựa trên cơ sở đấy, ta nguyện ý để nàng rời khỏi. Bây giờ nàng có thể tự do lựa chọn làm một người như nào, là một nữ nhân giống như bình thường sinh con quản việc gia đình hay là một con chim phượng hoàng tự do bay lượn hoàn thành giấc mơ của mình.
Lục Thất dịu dàng nói.
Vương Cầm Nhi mặt bình tĩnh nhìn nến đỏ đang cháy, dịu dàng nói:
- Nói rất hay, chàng không sợ thiếp bay quá cao sẽ một đi không trở lại hay sao?
- Vũ ưng sao có thể ở lại rừng chim, một khi khát khao thì sẽ biến thành phượng hoàng, ta thích chính là mỹ nữ yếu đuối như con chim nhỏ nép vào mình, nhưng không muốn dùng lồng sắt để bắt mỹ nữ biến thành chim nhỏ. Cái gì gọi là chim mỏi về tổ, thời điểm lòng của nàng đã mệt mỏi, lúc nàng nhớ ta, nàng tự nhiên sẽ quay trở về với ta, nếu không thích làm con chim nhỏ có thể tiếp tục bay đi, nếu ta không để nàng đi, khóa chặt lòng của nàng, mãi mãi sẽ có khát vọng được bay cao, như vậy sẽ biến thành một điều tiếc nuối trong cuộc đời của chúng ta.
Lục Thất ôn tồn nói rất lâu.
Vương Cầm Nhi dịu dàng mỉm cười, mắt nhìn Lục Thất dịu dàng nói:
- Lão gia, cảm ơn chàng đã hiểu lòng thiếp, thiếp hôm nay gả vào Lục gia, trong tâm quả thật có chút mâu thuẫn, theo lẽ thường, thiếp hẳn nên tri ân yên phận ở lại Lục gia, sinh con dưỡng cái sống nốt quãng đời còn lại, nhưng thiếp vẫn mơ ước có thể đi ra ngoài thế giới để mở rộng tầm mắt. Nếu lão gia đã đồng ý để thiếp được tự do bay lượn, thiếp thân chỉ muốn nói một câu, từ hôm nay trở đi, phần đời còn lại của thiếp vĩnh viễn là nữ nhân của lão gia, nếu như thay lòng đổi dạ, thiên địa bất dung.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lục gia vĩnh viễn là nhà của nàng, nếu mệt mỏi rồi có thể quay trở lại giúp Vận Nhi quản lí việc gia đình, sáng mai ta sẽ đến huyện nha xin giấy thông hành cho nàng, nàng nghỉ ngơi đi, ta đưa Vận Nhi các nàng ấy về Vọng Giang Bảo, đêm nay không trở lại.
Vương Cầm Nhi ngẩn ra, mặt có chút choáng váng nói:
- Lão gia tối nay không cần thiếp hầu hạ sao?
Lục Thất mỉm cười đưa tay phải ra, âu yếm vuốt ve bờ má xinh đẹp của nàng, dịu dàng nói:
- Không được, ta tin tưởng nàng vẫn là thân thiếu nữ, ta nghe nói tu luyện Tiên Thiên dị công nếu là trinh nữ thì sẽ dễ thành, nàng vừa bắt đầu tu luyện thuật ’Xà hình hóa nguyệt’, ta không muốn vì khoái hoạt nhất thời mà làm hỏng căn cơ tu luyện của nàng, chờ nàng hiểu sâu thêm về dị công, nếu xác định chuyện thất thân không ảnh hưởng đến tu luyện vậy khi đó hãy đem tấm thân trân quý nhất của nàng cho ta.
Vương Cầm Nhi nghe xong sóng mắt lưu chuyển, mơ hồ thấy lệ quang, đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy Lục Thất, đem mặt chôn sâu vào trong ngực Lục Thất, thật lâu sau không chịu buông ra. Lục Thất yêu thương ôm thân mình kiều diễm vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, hưởng thụ sự dịu dàng thật tâm này.
Sau khi rời khỏi phòng của Vương Cầm Nhi, trước khi đưa Tân Vận Nhi về thành Vọng Giang, Lục Thất đến một cửa hàng sắt tốt nhất, đưa một bản vẽ và năm mươi lượng bạc, đặt làm hai bộ ngân châm hợp kim sáng trong dài ba tấc, mười hai phi tiêu mỏng như lá liễu và hai cái lá chắn kiểu mai rùa đường kính nửa thước vây quanh cánh tay.
Sáng sớm hôm sau, hắn đưa Đông Thanh vào thành làm giấy thông hành, lại đi cửa hàng sắt lấy binh khí, sau đó trở lại lão trạch đưa cho Vương Cầm Nhi một bộ ngân châm, mười hai cái phi tiêu lá liễu, và một cái lá chắn kiểu mai rùa bao lấy cánh tay, ngân châm và lá chắn tay còn lại đưa cho Đông Thanh.
Sau khi đưa vũ khí xong, Lục Thất ở trong phòng hướng dẫn hai người sử dụng, khí lực của hai nữ nhân cũng chỉ bằng một nam nhân bình thường cho nên rất kiêng kị đánh bừa khi đối địch, phải phát huy ưu thế nhanh nhẹn của thân thể. Lục Thất dạy các nàng làm sao dùng ngân châm để công kích vào yếu điểm của kẻ địch, làm thể nào để dụ kẻ địch, làm thế nào để dùng lá chắn ở cánh tay đánh trả ám khí của kẻ địch.
Điều khiến Lục Thất không ngờ chính là Vương Cầm Nhi không ngờ còn biết chút võ, có thể dùng Việt Nữ kiếm pháp điêu luyện nhưng lại thiếu nội công tu luyện chân chính của võ đạo.
Hướng dẫn hai nàng thực sự rất khó, trong đó Vương Cầm Nhi lĩnh hội nhanh hơn Đông Thanh, nhưng cũng phải mất đến một ngày rưỡi, kết quả phải lùi lại một ngày, Vương Cầm Nhi mới yên tâm ra ngoài ngao du. Đối với việc Vương Cầm Nhi rời đi, Đông Thanh không thể hiểu nổi, theo nàng đi nơi nào cũng không tốt bằng việc ở lại bên cạnh công tử.
Mà Lục Thất cũng hiều được, một lòng muốn được bay lượn, ở lại một nơi sẽ không ổn định, Lục gia bây giờ rất tốt, có Tân Vận Nhi hiền thục quản lí việc gia đình là đủ rồi, hơn nữa thêm một quân sư chưa chắc đã tốt.
Vương Cầm Nhi đi ra ngoài ngao du nhưng khi nàng tu luyện đủ âm nguyên của xà hình hóa nguyệt thuật, nhất định phải trở về cùng Lục Thất âm dương hợp tu, sau khi hợp tu mới có thể tiếp tục tu luyện.
Mà Lục Thất cũng hiểu được, hắn cũng không được tùy ý huấn luyện võ thuật cho nữ nhân, huyền châu dương thể của hắn khi hợp tu, đỉnh điểm giới hạn là cùng với âm nguyên của nhóm nữ nhân cân bằng, một khi hắn không thể hấp thu âm nguyên của bên nữ, sẽ tạo thành sự ngăn trở đối với việc tu luyện của bên nữ, hậu quả có thể dẫn đến sự oán giận của nhóm nữ võ.
Chuyện của Vương Cầm Nhi đã giải quyết xong xuôi rồi, tâm tư của Lục Thất bắt đầu chuyển sang việc phá án, sau mấy ngày trì hoãn, sự nóng vội lúc trước của hắn đã giảm nhiều, trước tiên phải suy nghĩ cặn kẽ một chút, suy nghĩ kỹ xem nên hạ thủ thế nào?
Trước khi hành động, hắn tìm Vương Đạo thảo luận về hoài nghi của hắn, Vương Đạo nghe xong giật mình, cũng biết chuyện này vô cùng khó giải quyết, một khi không cẩn thận sẽ mất chức lại còn rước họa vào thân, cũng may Lục Thất chỉ bảo y theo dõi gia trạch của Lôi huyện úy, xem có người lạ nào ra vào hay không, bởi vì hai vụ huyết án này, gần như xảy ra cùng một lúc, nhất định là do cùng một hung thủ gây ra.
Sau khi an bài Vương Đạo phụ trách việc trinh sát, Lục Thất quyết định tranh thủ lúc Lôi huyện úy không có nhà lẻn vào thăm dò một chút, trước mắt chỉ có thể theo bình thường làm công vụ, mỗi ngày cưỡi ngựa tuần tra và huấn luyện quân.
Gần trưa hôm đó, Lục Thất rời khỏi nơi luyện quân theo lẽ thường đi về phía Vọng Giang Bảo, đi được nửa đường thì thấy hai người cưỡi ngựa hướng ngược lại. Mặc dù đã là ngày tháng yên bình nhưng tính cảnh giác quân nhân của Lục Thất vẫn rất cao, đã từng làm trinh sát trong quân, theo thói quen nhìn chăm chú người đến, dùng kinh nghiệm đoán xem là ai.
Trên hai con ngựa đều là nam nhân khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất gầy, đều mặc một thân áo bào màu tro bằng vải thô, trên đầu đội nón vành trúc, ấn tượng đầu tiên của Lục Thất chính là dường như không phải dân trong thành.
Hai người này cưỡi ngựa không nhanh, khi tiếp cận Lục Thất, một người đột nhiên kéo cương ngựa dừng lại, nâng cánh tay chỉ về phía tây nói:
- Vị quan gia này, cho hỏi đi Thất Lý Bảo là đi hướng này phải không?
- Không đúng, là... A!
Lục thất vừa giơ lên tay trái muốn chỉ đường lại đột nhiên thấy người kia vung tay về phía hắn, cơ quan trong tay áo người nọ vang lên một tiếng bắn ra mười cái ám khí, Lục Thất sợ hãi hô lên rồi vội nằm rạp xuống trên lưng ngựa, đáng tiếc cự ly quá gần, ám khí lại nhiều, mặc dù hắn phản ứng rất nhanh nhưng cánh tay phải vẫn bị trúng ám khí trở nên tê rần.
Lục Thất âm thầm sợ hãi, thân dán vào ngựa, tay phải lần tìm trường đao, chân thúc ngựa vọt tới phía người đó, trường đao trong tay chợt lóe như lôi đình chém qua.
- Chém rất nhanh.
Hắn hung ác chém, đổi lấy một tiếng khen, đồng thời người nọ thúc ngựa né tránh đao chém, thuận thế quất ngựa vọt đi.
- Xen vào việc của người khác, chết đi.
Một giọng nói châm biếm lạnh lẽo truyền vào tai Lục Thất, là một người khác cưỡi ngựa theo đuôi người vừa rời đi nói.
Lúc Lục Thất vòng đầu ngựa lại, hai tên kia đã cách hắn khoảng hai mươi mét, Lục Thất hận cắn răng định đuổi theo nhưng sắc mặt khẽ biến, sờ lên cánh tay phải, cánh tay phải trúng hai cái ám khí. Khiến Lục Thất hoảng hôt chính là chỗ bị thương không có cảm chút cảm giác đau đớn, hắn chần chờ một chút, hoảng sợ vội thúc ngựa chạy về phía Vọng Giang Bảo, hắn biết ám khí có độc.
Tới hiệu thuốc ở Vọng Giang Bảo, hắn nhảy xuống ngựa chạy vào tiệm thuốc, thấy bên trong chỉ có Tiểu Vân đứng sau quầy, hắn vội la lên:
- Tiểu Vân, có thuốc giải độc không?
Tiểu Vân thấy Lục Thất sắc mặt khó coi hoảng loạn, ngẩn ra vội vàng nói:
- Có mấy vị giải xà trùng độc.
- Được mang đến đây cho ta.
Lục Thất vội nói.
Hắn duỗi tay trái rút ám khí trên tay phải ra, vừa nhìn thấy âm thầm giật mình, ám khí là hai cây tang môn đinh thường dùng trong chốn giang hồ, khó trách có thể phá được khí công hộ thể của hắn, khiến hắn càng giật mình chính là thân đinh đen xì, có thể tưởng được độc này lợi hại đến thế nào.
Hắn vội ném ám khí xuống, vội vàng cởi quan y trên người, vừa thấy bên sườn trên tay phải có hai nốt đen xì lớn cỡ hai đồng tiền, ở giữa nốt đen là lỗ vết thương, kì quái chính là trên hai lỗ vết thương không hề chảy máu.
- Lão gia, người cưới thiếp không vui sao? Lục Thất bình tĩnh nhìn Vương Cầm Nhi, ôn tồn nói:
- Ta rất vui, bởi vì lòng của ta từng khát vọng có được nàng, nhưng ta cảm thấy chúng ta lấy nhau quá gấp gáp, dường như giữa chúng ta thiếu cái gì đó.
Vương Cầm Nhi mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt tươi cười, thấy Lục Thất thần thanh khí sảng không hề có một chút dục niệm.
- Giữa chúng ta chính là thiếu tình yêu.
Vương Cầm Nhi cười nhẹ nhàng nói.
Lục Thất ngơ ngác một chút, quay đầu ngẫm nghĩ lại dịu dàng nói:
- Cầm Nhi, chúng ta cầm tiêu hợp tấu, tương đối gần gũi, cho nên ta cũng không cảm thấy giữa chúng ta thiếu tình yêu, mà là có một điều gì đó vô hình, đang áp chế chúng ta khiến chúng ta không thể yêu.
Vương Cầm Nhi ngẩn ra, lông mi hơi nhíu lại nói:
- Chàng nói một điều gì đó vô hình là chỉ bối phận khác biệt hay sao?
- Không phải, nàng không có quan hệ huyết thống với Lục gia, bối phận trước đây của nàng là Tân gia đối với Lục gia cũng không quan hệ. Ta nói điều gì đó vô hình chính là lòng của nàng, lòng của nàng có khát vọng lớn lao, nó từng bị Chu phủ kìm hãm lại, hôm nay gả đến Lục gia lại một lần nữa bị kìm hãm. Mà ta không muốn níu giữ lòng của nàng, ta muốn nàng được tự do ngao du thiên hạ, khi nào mệt mỏi thì trở về.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Ý của chàng là, để cho ta rời khỏi đây.
Vương Cầm Nhi vẻ mặt bất ngờ dịu dàng nói.
- Không phải ta cho nàng rời đi, mà là ta không muốn dùng ân tình để níu giữ lòng nàng lại, nàng đã là người của ta, dựa trên cơ sở đấy, ta nguyện ý để nàng rời khỏi. Bây giờ nàng có thể tự do lựa chọn làm một người như nào, là một nữ nhân giống như bình thường sinh con quản việc gia đình hay là một con chim phượng hoàng tự do bay lượn hoàn thành giấc mơ của mình.
Lục Thất dịu dàng nói.
Vương Cầm Nhi mặt bình tĩnh nhìn nến đỏ đang cháy, dịu dàng nói:
- Nói rất hay, chàng không sợ thiếp bay quá cao sẽ một đi không trở lại hay sao?
- Vũ ưng sao có thể ở lại rừng chim, một khi khát khao thì sẽ biến thành phượng hoàng, ta thích chính là mỹ nữ yếu đuối như con chim nhỏ nép vào mình, nhưng không muốn dùng lồng sắt để bắt mỹ nữ biến thành chim nhỏ. Cái gì gọi là chim mỏi về tổ, thời điểm lòng của nàng đã mệt mỏi, lúc nàng nhớ ta, nàng tự nhiên sẽ quay trở về với ta, nếu không thích làm con chim nhỏ có thể tiếp tục bay đi, nếu ta không để nàng đi, khóa chặt lòng của nàng, mãi mãi sẽ có khát vọng được bay cao, như vậy sẽ biến thành một điều tiếc nuối trong cuộc đời của chúng ta.
Lục Thất ôn tồn nói rất lâu.
Vương Cầm Nhi dịu dàng mỉm cười, mắt nhìn Lục Thất dịu dàng nói:
- Lão gia, cảm ơn chàng đã hiểu lòng thiếp, thiếp hôm nay gả vào Lục gia, trong tâm quả thật có chút mâu thuẫn, theo lẽ thường, thiếp hẳn nên tri ân yên phận ở lại Lục gia, sinh con dưỡng cái sống nốt quãng đời còn lại, nhưng thiếp vẫn mơ ước có thể đi ra ngoài thế giới để mở rộng tầm mắt. Nếu lão gia đã đồng ý để thiếp được tự do bay lượn, thiếp thân chỉ muốn nói một câu, từ hôm nay trở đi, phần đời còn lại của thiếp vĩnh viễn là nữ nhân của lão gia, nếu như thay lòng đổi dạ, thiên địa bất dung.
Lục Thất gật đầu nói:
- Lục gia vĩnh viễn là nhà của nàng, nếu mệt mỏi rồi có thể quay trở lại giúp Vận Nhi quản lí việc gia đình, sáng mai ta sẽ đến huyện nha xin giấy thông hành cho nàng, nàng nghỉ ngơi đi, ta đưa Vận Nhi các nàng ấy về Vọng Giang Bảo, đêm nay không trở lại.
Vương Cầm Nhi ngẩn ra, mặt có chút choáng váng nói:
- Lão gia tối nay không cần thiếp hầu hạ sao?
Lục Thất mỉm cười đưa tay phải ra, âu yếm vuốt ve bờ má xinh đẹp của nàng, dịu dàng nói:
- Không được, ta tin tưởng nàng vẫn là thân thiếu nữ, ta nghe nói tu luyện Tiên Thiên dị công nếu là trinh nữ thì sẽ dễ thành, nàng vừa bắt đầu tu luyện thuật ’Xà hình hóa nguyệt’, ta không muốn vì khoái hoạt nhất thời mà làm hỏng căn cơ tu luyện của nàng, chờ nàng hiểu sâu thêm về dị công, nếu xác định chuyện thất thân không ảnh hưởng đến tu luyện vậy khi đó hãy đem tấm thân trân quý nhất của nàng cho ta.
Vương Cầm Nhi nghe xong sóng mắt lưu chuyển, mơ hồ thấy lệ quang, đột nhiên vươn hai tay ra ôm lấy Lục Thất, đem mặt chôn sâu vào trong ngực Lục Thất, thật lâu sau không chịu buông ra. Lục Thất yêu thương ôm thân mình kiều diễm vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, hưởng thụ sự dịu dàng thật tâm này.
Sau khi rời khỏi phòng của Vương Cầm Nhi, trước khi đưa Tân Vận Nhi về thành Vọng Giang, Lục Thất đến một cửa hàng sắt tốt nhất, đưa một bản vẽ và năm mươi lượng bạc, đặt làm hai bộ ngân châm hợp kim sáng trong dài ba tấc, mười hai phi tiêu mỏng như lá liễu và hai cái lá chắn kiểu mai rùa đường kính nửa thước vây quanh cánh tay.
Sáng sớm hôm sau, hắn đưa Đông Thanh vào thành làm giấy thông hành, lại đi cửa hàng sắt lấy binh khí, sau đó trở lại lão trạch đưa cho Vương Cầm Nhi một bộ ngân châm, mười hai cái phi tiêu lá liễu, và một cái lá chắn kiểu mai rùa bao lấy cánh tay, ngân châm và lá chắn tay còn lại đưa cho Đông Thanh.
Sau khi đưa vũ khí xong, Lục Thất ở trong phòng hướng dẫn hai người sử dụng, khí lực của hai nữ nhân cũng chỉ bằng một nam nhân bình thường cho nên rất kiêng kị đánh bừa khi đối địch, phải phát huy ưu thế nhanh nhẹn của thân thể. Lục Thất dạy các nàng làm sao dùng ngân châm để công kích vào yếu điểm của kẻ địch, làm thể nào để dụ kẻ địch, làm thế nào để dùng lá chắn ở cánh tay đánh trả ám khí của kẻ địch.
Điều khiến Lục Thất không ngờ chính là Vương Cầm Nhi không ngờ còn biết chút võ, có thể dùng Việt Nữ kiếm pháp điêu luyện nhưng lại thiếu nội công tu luyện chân chính của võ đạo.
Hướng dẫn hai nàng thực sự rất khó, trong đó Vương Cầm Nhi lĩnh hội nhanh hơn Đông Thanh, nhưng cũng phải mất đến một ngày rưỡi, kết quả phải lùi lại một ngày, Vương Cầm Nhi mới yên tâm ra ngoài ngao du. Đối với việc Vương Cầm Nhi rời đi, Đông Thanh không thể hiểu nổi, theo nàng đi nơi nào cũng không tốt bằng việc ở lại bên cạnh công tử.
Mà Lục Thất cũng hiều được, một lòng muốn được bay lượn, ở lại một nơi sẽ không ổn định, Lục gia bây giờ rất tốt, có Tân Vận Nhi hiền thục quản lí việc gia đình là đủ rồi, hơn nữa thêm một quân sư chưa chắc đã tốt.
Vương Cầm Nhi đi ra ngoài ngao du nhưng khi nàng tu luyện đủ âm nguyên của xà hình hóa nguyệt thuật, nhất định phải trở về cùng Lục Thất âm dương hợp tu, sau khi hợp tu mới có thể tiếp tục tu luyện.
Mà Lục Thất cũng hiểu được, hắn cũng không được tùy ý huấn luyện võ thuật cho nữ nhân, huyền châu dương thể của hắn khi hợp tu, đỉnh điểm giới hạn là cùng với âm nguyên của nhóm nữ nhân cân bằng, một khi hắn không thể hấp thu âm nguyên của bên nữ, sẽ tạo thành sự ngăn trở đối với việc tu luyện của bên nữ, hậu quả có thể dẫn đến sự oán giận của nhóm nữ võ.
Chuyện của Vương Cầm Nhi đã giải quyết xong xuôi rồi, tâm tư của Lục Thất bắt đầu chuyển sang việc phá án, sau mấy ngày trì hoãn, sự nóng vội lúc trước của hắn đã giảm nhiều, trước tiên phải suy nghĩ cặn kẽ một chút, suy nghĩ kỹ xem nên hạ thủ thế nào?
Trước khi hành động, hắn tìm Vương Đạo thảo luận về hoài nghi của hắn, Vương Đạo nghe xong giật mình, cũng biết chuyện này vô cùng khó giải quyết, một khi không cẩn thận sẽ mất chức lại còn rước họa vào thân, cũng may Lục Thất chỉ bảo y theo dõi gia trạch của Lôi huyện úy, xem có người lạ nào ra vào hay không, bởi vì hai vụ huyết án này, gần như xảy ra cùng một lúc, nhất định là do cùng một hung thủ gây ra.
Sau khi an bài Vương Đạo phụ trách việc trinh sát, Lục Thất quyết định tranh thủ lúc Lôi huyện úy không có nhà lẻn vào thăm dò một chút, trước mắt chỉ có thể theo bình thường làm công vụ, mỗi ngày cưỡi ngựa tuần tra và huấn luyện quân.
Gần trưa hôm đó, Lục Thất rời khỏi nơi luyện quân theo lẽ thường đi về phía Vọng Giang Bảo, đi được nửa đường thì thấy hai người cưỡi ngựa hướng ngược lại. Mặc dù đã là ngày tháng yên bình nhưng tính cảnh giác quân nhân của Lục Thất vẫn rất cao, đã từng làm trinh sát trong quân, theo thói quen nhìn chăm chú người đến, dùng kinh nghiệm đoán xem là ai.
Trên hai con ngựa đều là nam nhân khoảng ba mươi tuổi, dáng người rất gầy, đều mặc một thân áo bào màu tro bằng vải thô, trên đầu đội nón vành trúc, ấn tượng đầu tiên của Lục Thất chính là dường như không phải dân trong thành.
Hai người này cưỡi ngựa không nhanh, khi tiếp cận Lục Thất, một người đột nhiên kéo cương ngựa dừng lại, nâng cánh tay chỉ về phía tây nói:
- Vị quan gia này, cho hỏi đi Thất Lý Bảo là đi hướng này phải không?
- Không đúng, là... A!
Lục thất vừa giơ lên tay trái muốn chỉ đường lại đột nhiên thấy người kia vung tay về phía hắn, cơ quan trong tay áo người nọ vang lên một tiếng bắn ra mười cái ám khí, Lục Thất sợ hãi hô lên rồi vội nằm rạp xuống trên lưng ngựa, đáng tiếc cự ly quá gần, ám khí lại nhiều, mặc dù hắn phản ứng rất nhanh nhưng cánh tay phải vẫn bị trúng ám khí trở nên tê rần.
Lục Thất âm thầm sợ hãi, thân dán vào ngựa, tay phải lần tìm trường đao, chân thúc ngựa vọt tới phía người đó, trường đao trong tay chợt lóe như lôi đình chém qua.
- Chém rất nhanh.
Hắn hung ác chém, đổi lấy một tiếng khen, đồng thời người nọ thúc ngựa né tránh đao chém, thuận thế quất ngựa vọt đi.
- Xen vào việc của người khác, chết đi.
Một giọng nói châm biếm lạnh lẽo truyền vào tai Lục Thất, là một người khác cưỡi ngựa theo đuôi người vừa rời đi nói.
Lúc Lục Thất vòng đầu ngựa lại, hai tên kia đã cách hắn khoảng hai mươi mét, Lục Thất hận cắn răng định đuổi theo nhưng sắc mặt khẽ biến, sờ lên cánh tay phải, cánh tay phải trúng hai cái ám khí. Khiến Lục Thất hoảng hôt chính là chỗ bị thương không có cảm chút cảm giác đau đớn, hắn chần chờ một chút, hoảng sợ vội thúc ngựa chạy về phía Vọng Giang Bảo, hắn biết ám khí có độc.
Tới hiệu thuốc ở Vọng Giang Bảo, hắn nhảy xuống ngựa chạy vào tiệm thuốc, thấy bên trong chỉ có Tiểu Vân đứng sau quầy, hắn vội la lên:
- Tiểu Vân, có thuốc giải độc không?
Tiểu Vân thấy Lục Thất sắc mặt khó coi hoảng loạn, ngẩn ra vội vàng nói:
- Có mấy vị giải xà trùng độc.
- Được mang đến đây cho ta.
Lục Thất vội nói.
Hắn duỗi tay trái rút ám khí trên tay phải ra, vừa nhìn thấy âm thầm giật mình, ám khí là hai cây tang môn đinh thường dùng trong chốn giang hồ, khó trách có thể phá được khí công hộ thể của hắn, khiến hắn càng giật mình chính là thân đinh đen xì, có thể tưởng được độc này lợi hại đến thế nào.
Hắn vội ném ám khí xuống, vội vàng cởi quan y trên người, vừa thấy bên sườn trên tay phải có hai nốt đen xì lớn cỡ hai đồng tiền, ở giữa nốt đen là lỗ vết thương, kì quái chính là trên hai lỗ vết thương không hề chảy máu.
Danh sách chương