Tiểu Vân vội vàng lấy dược liệu, quay người lại vừa thấy vết thương của Lục Thất khuôn mặt xinh đẹp kinh biến, vội la lên:
- Công tử, độc thương này thế nào mà có? - Là bị người ám toán.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tiểu Vân bắt lấy cánh tay phải của Lục Thất nhìn kỹ vết thương, khuôn mặt xinh đẹp chợt tái nhợt.
- Làm sao vậy, nàng nhận biết độc thương này à?
Lục Thất thấy sắc mặt nàng, trong lòng liền biết không ổn.
- Công tử, vết thương này dường như là do thi trùng độc gây ra.
Tiểu Vân thì thào sợ hãi nói.
- Thi trùng độc?
Lục Thất nghe xong lòng trầm xuống, hắn không biết thi trùng độc là loại độc gì, nhưng cái tên cũng đủ nói lên nó đáng sợ cỡ nào.
- Công tử, ngực của chàng có cảm giác tê tê không?
Tiểu Vân nhỏ giọng hoảng sợ hỏi.
- Không có, trên người ta không có bất kỳ cảm giác gì khác thường.
Lục Thất tự xem xét, sau đó nhíu mày đáp.
Tiểu Vân nghe xong đôi mắt đẹp sáng ngời, vội cẩn thận kiểm tra trước ngực sau lưng của Lục Thất, lại nhìn cánh tay bị thương, cuối cùng kinh ngạc nói:
- Công tử, độc chàng trúng xác thực giống như thi trùng độc, chỉ là miệng vết thương thi trùng độc, không có chảy máu mà thịt sẽ bị thối và nổi lên đốm đen, với lại người trúng thi trùng độc, chỉ trong chốc lát độc sẽ xâm nhập vào tim, trên người xuất hiện những mảng đốm đen lớn rồi chết đi, độc sau khi xâm nhập vào tim căn bản là vô phương cứu chữa. Tuy nhiên công tử trúng độc, nhưng thi trùng độc chỉ tồn tại ở vết thương, không khuếch tán đến nơi khác, tựa hồ trong cơ thể công tử có một lực lượng gì đó chống chọi, ngăn trở thi trùng độc khuếch tán.
Lục Thất nghe xong sửng sốt, tâm tình kinh hoảng bất an cũng theo đó trở nên an tĩnh, hắn nhìn vết thương trên cánh tay, rồi động động cánh tay phải hai cái, không có cảm giác tê cứng hay không thuận khác thường nào cả, xem ra độc này thật sự chỉ giới hạn ở hai chỗ da thịt kia.
- Tiểu Vân, nàng làm sao biết độc thương này là loại gì?
Trong lúc cử động tay, Lục Thất tùy ý hỏi.
- Công tử, thiếp thân ở hiệu thuốc này từng theo phu nhân của chủ nhân trước đây, mà y thuật của chủ nhân trước là mấy đời gia truyền, có gom góp phương thuốc trị trên trăm căn bệnh, đôi khi chủ nhân trước lệnh thiếp thân đem những bản phương thuốc đó đi phơi nắng quét bụi, cho nên thiếp thân mới có thể xem mà học tập, giống như thi trùng này cũng là ghi lại trong đó.
Tiểu Vân khẽ giải thích.
Lục Thất ồ một tiếng, tâm tư vẫn đang suy nghĩ vì sao thi trùng độc không khuếch tán, chẳng lẽ là bởi nguyên nhân tu luyện Tiên Thiên dị công, hắn thử cảm giác luồng tử hỏa hồng quang trong cơ thể, nhưng không phát hiện có lực lượng phân ra ngăn trở thi trùng độc khuếch tán nào cả.
Hắn trầm tư một lát, hai mắt nhắm nghiền thần ý nội thị, một lần nội thị này hắn đã tìm được nguyên nhân, chỉ thấy Huyền Châu trong cơ thể tự xoay chuyển tại vùng đan điền, đang liên tục tỏa ra hắc quang, hắc quang như có như không bốc lên tới cánh tay, không ngừng vây ngăn hai luồng hắc vật, hai luồng hắc vật kia giống như vật sống không ngừng kháng cự hắc quang, nhìn kỹ hắc vật, tựa hồ là do vô số tiểu trùng tạo thành, hắn cả kinh thần niệm khu động, hắc quang phóng ra từ Huyền Châu lập tức đại thịnh, xông thẳng tới vết thương trên cánh tay phải, cứng rắn đem hai luồng hắc vật đẩy đi ra ngoài.
Sau khi hắc vật bị đẩy ra ngoài, lòng Lục Thất buông lỏng, lại thấy Huyền Châu tiếp tục phóng thích hắc quang nhằm hướng cánh tay phải, hắn cảm thấy kỳ lạ liền tập trung tinh thần nhìn xuyên thân thể mình, thì thấy hắc quang dày đặc bao phủ lấy vết thương trên cánh tay phải, một lát sau Huyền Châu không tự phóng thích ra hắc quang nữa.
- Công tử, miệng vết thương của chàng tự lành rồi kìa.
Lục Thất nghe được thanh âm dịu dàng sửng sốt của Tiểu Vân.
Hắn tản đi thần ý mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cánh tay phải, không còn thấy đốm đen trên cánh tay phải nữa, chỉ có hai mảng da thịt nhợt nhạt, hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi buồn nôn, theo bản năng cúi đầu nhìn trên mặt đất, trước mắt hiện ra hai hắc vật kích cỡ như hai đồng tiền.
Lục Thất ngẩn ngơ, một hồi lâu trên mặt mới lộ ra kinh hỉ, trời ạ, hóa ra tu luyện dương thể của ‘Quy Xà Đan Thư’, lại có thể chữa thương phục hồi cơ thể, hắn hiểu ra dương thể Huyền Châu tựa như một viên thần dược Đại Hoàn đan, chẳng những có thể tự động bảo hộ thân thể tránh bị thương tổn nghiêm trọng, hơn nữa còn có thể chữa trị thương tổn trên thân thể, loại dị năng này đối với một người luyện võ mà nói, nếu là giao đấu cùng cấp sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.
Vui mừng một lát, Lục Thất bình tĩnh lại, vừa cẩn thận cảm ngộ tu luyện ‘quy tức đan đỉnh thuật’, cho ra kết luận hắc quang mà dương thể Huyền Châu phóng thích, ứng với một loại sinh mệnh thần nguyên, loại sinh mệnh thần nguyên này có khả năng chữa thương luyện thể, đối với thân thể tăng thêm nguyên khí, cho nên hắc quang châm do Huyền Châu biến hóa ra, có thể thông thiên mạch bồi dưỡng nữ võ.
Điều này cũng giải thích vì sao hắc quang châm không có tính công kích, dùng hắc châm do Huyền Châu biến hóa ra công kích kẻ địch, thì chẳng khác nào tặng không sinh mệnh thần nguyên cho kẻ địch, cho dù đâm vào tử huyệt, cũng là sinh mệnh được bội thu lợi ích không thôi, giờ hắn đã biết rõ, sau này sẽ không tùy ý lãng phí Huyền Châu nguyên khí nữa.
Lục Thất sau khi nghĩ thông suốt nâng mắt nhìn lại, chợt thấy Tiểu Vân đang cầm công cụ đi thu thập hắc vật trên mặt đất, hắn vội kêu một tiếng giữ lại Tiểu Vân, đoạt lấy công cụ trong tay nàng, tự mình đem hắc vật cùng với hắc đinh trên mặt đất ném vào túi giấy, sau đó xuất môn cưỡi ngựa đem ra ngoài bảo chôn cho kỹ lưỡng.
Tiểu Vân đứng trước cửa hiệu thuốc dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Thất đi xa, tâm hồn thiếu nữ vui mừng nghĩ, công tử đối với nàng thật che chở.
Dọc đường ra bảo, tâm tư Lục Thất chuyển đến hai người đánh lén hắn, năm chữ ‘xen vào việc người khác’ khiến Lục Thất nghi hoặc không thôi, rốt cuộc là ai muốn bố trí dồn hắn vào chỗ chết? Lần trước là rượu độc, lần này là đánh lén bằng độc đinh, hai lần này chẳng lẽ là cùng một người gây nên? Là Triệu huyện thừa? Hay là một người khác hoàn toàn?
‘Xen vào việc người khác’? Bản thân mình từ khi trở về quê tới nay đều vì chấn hưng gia tộc, vì trọn vẹn một giấc mộng phú quý, không thể tránh khỏi ‘quản quá mức những việc không liên quan tới mình’, kết quả ngoại trừ kết minh cùng Vương chủ bộ, kết giao với một đám thủ hạ coi như trung thực, trên đất quan huyện Thạch Đại, hắn cũng có đắc tội một nhóm người. Chuyện tình trên đời này vốn có được có mất, đắc tội người Lục Thất không hối hận, nhưng loại cục diện bị động chịu đòn mà không thể phản kích này, khiến cho hắn cáu giận nhưng cũng chỉ đành chịu.
Quay trở lại hiệu thuốc, Lục Thất dặn dò Tiểu Vân, không được nói với người khác chuyện hắn bị thương, Tiểu Vân nhu thuận đáp ứng, nàng biết Lục Thất không muốn khiến cho người nhà lo lắng.
Trong lúc dùng bữa trưa, Tân Vận Nhi đề xuất nên đi đón mẹ chồng trở về, Lục Thất nói chờ qua mấy ngày nữa, huyết án trong thành còn chưa phá, hắn không dám đón mẫu thân trở về.
Sau giờ ngọ Lục Thất vội vàng quay về huyện thành, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, liệu người tập kích hắn phải chăng là đồng lõa của Lôi huyện úy. Nếu để cho Lôi huyện úy phát giác ra mưu đồ của mình mà ra tay trước, thế thì Vương Đạo đang giám thị Lôi huyện úy có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đến huyện thành rồi, trông thấy Vương Đạo vô sự hắn mới yên tâm, Vương Đạo trinh sát không thu hoạch được gì, không phát hiện ra Lôi trạch có người lạ nào ra vào, nhưng Lục Thất bị người dùng độc ám toán chọc tức, quyết định đêm nay lẻn vào Lôi trạch tra xét.
Màn đêm buông xuống, mây đen trên bầu trời che khuất ánh trăng sao, một đêm tối mù khó nhìn thấy đường đi.
Gần vào canh ba, Lục Thất và Vương Đạo đi đến vách tường sau của Lôi trạch, Lục Thất để Vương Đạo ở bên ngoài tiếp ứng, kỳ thực hắn kéo theo Vương Đạo là để làm người làm chứng cho mình.
Lục Thất dùng khăn vải che mặt, thân thủ mạnh mẽ phi thân nhảy lên tường, lộn người vào trong trạch.
Lôi trạch nằm ở khu trung tâm, cách huyện nha chỉ có trăm thước, theo lời Vương Đạo tòa trạch này nguyên là hộ quan gia, sau khi lụi bại tòa trạch này bị Vương chủ bộ mua lại, mà lúc ban đầu Vương chủ bộ vì lôi kéo Lôi huyện úy, đã đem tòa quan trạch này tặng đi.
Lôi trạch rất lớn, tiền viện có khách sảnh, tiến tiếp vào là nội trạch, ở hậu viện là một hoa viên nhỏ. Lục Thất sau khi thâm nhập thì nằm sấp trên mặt đất, trước hết nghiêng tai nghe ngóng một chút, sau đó nhắm mắt lại nhìn trộm chung quanh, cẩn thận thám thính xong xuôi, mới khom người xuyên qua bụi bụi hoa cỏ tiếp cận phòng ở, trong Lôi trạch cũng rất yên tĩnh, đoán chừng tòa trạch này tới tay Lôi huyện úy không lâu, còn chưa mua nô bộc tăng thêm khí người.
Thân mình Lục Thất dán sát vách tường, nhắm mắt nhìn xuyên thấu, có dị năng này thật sự tiện lợi, chẳng những có thể nhìn được tình huống bên trong phòng, cho dù ở sâu năm thước dưới lòng đất có cái gì hắn cũng có thể nhìn thấu không hề trở ngại, nếu dùng để tầm bào, Lục Thất cam đoan có thể trở thành tầm bảo sư siêu cấp, có hai đại dị năng là sinh cơ và nhìn xuyên thấu này, Lục Thất đã hoàn toàn coi trọng tu luyện ‘Quy Xà Đan Thư’.
Dò xét không thấy người, Lục Thất xoay thân dán ở chân tường như chuột không tiếng động di chuyển, xuyên qua hành lang thông suốt trước sau, lẻn vào rồi tiến nhập sân nhà, hắn cẩn thận dán tại đầu hành lang, quét mắt thăm dò phòng ốc bốn phía trong sân, trong bóng tối đen nghịt tựa hồ cũng không có ai.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đầu kia hành lang thông đến phòng ở trong trạch, trong bóng tối hút một hơi khí khom lưng vọt chạy, mắt thấy đã sắp đến nơi, chợt nghe một tiếng ‘lách cách’, một tiếng này như sấm bên tai, Lục Thất kinh hãi cấp tốc nằm sấp trên mặt đất, dựng thẳng tai lắng nghe nơi phát ra tiếng động.
Nằm sấp lắng nghe ước chừng một khắc, mới lại vang lên một tiếng lách cách, vẻ mặt Lục Thất lập tức cảnh giác quay về phía một gian thiên phòng bên trái, hắn không chút do dự đứng dậy, nhẹ bước đi tới trước cửa thiên phòng. Nương theo ánh sáng nhàn nhạt, hắn thấy rõ cửa của gian thiên phòng này bị chặn từ bên ngoài, chứng tỏ nếu trong phòng có người sẽ không thể ra ngoài được.
Lục Thất nhắm mắt nhìn trộm một chút, nhưng không thấy trong phòng có người. Căn cứ theo kinh nghiệm, hắn xác định sau cánh cửa là gian ngoài, bên trong còn có nội thất. Hắn suy nghĩ một lát, giơ tay rút ra thanh chắn cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Két một tiếng vang nhỏ, nhưng giữa đêm yên tĩnh, tiếng động này vô cùng lớn. Hắn chợt lách người bước vào phòng, cũng trở tay đóng cửa lại, tiếp theo hắn nghe được mấy tiếng động lách cách, ánh mắt hắn nhạy bén đảo qua. Dựa vào nhãn lực do tu luyện Tiên Thiên dị công có thể thấy rõ ràng căn phòng trống không, kết cấu trong căn phòng quả nhiên đúng như hắn đoán, tiếng động lách cách là từ nội thất truyền ra.
Hắn bước nhanh lẻn đi đến cửa nội thất, thân hơi khom lấy ra một cây dao găm giấu trong giày phải, dán sát tường nhắm mắt nhìn xuyên thấu, lại không thấy có ai, nhưng âm thanh lách cách trong phòng vang lên liên tiếp, dường như có người đứng dậy.
Lục Thất cắn răng một cái chậm rãi đi vào nội thất, sau khi hắn chứng kiến tình cảnh trong nội thất thì ngẩn ra, chỉ thấy trước giường trong nội thất có hai nữ nhân trần truồng đứng sóng đôi đối diện với cửa.
- Lão gia, ngài đã trở lại.
Hai nữ nhân khỏa thân đồng loạt cong người hành lễ, trong thanh âm hơi khàn khàn ẩn chứa nỗi sợ hãi
- Công tử, độc thương này thế nào mà có? - Là bị người ám toán.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tiểu Vân bắt lấy cánh tay phải của Lục Thất nhìn kỹ vết thương, khuôn mặt xinh đẹp chợt tái nhợt.
- Làm sao vậy, nàng nhận biết độc thương này à?
Lục Thất thấy sắc mặt nàng, trong lòng liền biết không ổn.
- Công tử, vết thương này dường như là do thi trùng độc gây ra.
Tiểu Vân thì thào sợ hãi nói.
- Thi trùng độc?
Lục Thất nghe xong lòng trầm xuống, hắn không biết thi trùng độc là loại độc gì, nhưng cái tên cũng đủ nói lên nó đáng sợ cỡ nào.
- Công tử, ngực của chàng có cảm giác tê tê không?
Tiểu Vân nhỏ giọng hoảng sợ hỏi.
- Không có, trên người ta không có bất kỳ cảm giác gì khác thường.
Lục Thất tự xem xét, sau đó nhíu mày đáp.
Tiểu Vân nghe xong đôi mắt đẹp sáng ngời, vội cẩn thận kiểm tra trước ngực sau lưng của Lục Thất, lại nhìn cánh tay bị thương, cuối cùng kinh ngạc nói:
- Công tử, độc chàng trúng xác thực giống như thi trùng độc, chỉ là miệng vết thương thi trùng độc, không có chảy máu mà thịt sẽ bị thối và nổi lên đốm đen, với lại người trúng thi trùng độc, chỉ trong chốc lát độc sẽ xâm nhập vào tim, trên người xuất hiện những mảng đốm đen lớn rồi chết đi, độc sau khi xâm nhập vào tim căn bản là vô phương cứu chữa. Tuy nhiên công tử trúng độc, nhưng thi trùng độc chỉ tồn tại ở vết thương, không khuếch tán đến nơi khác, tựa hồ trong cơ thể công tử có một lực lượng gì đó chống chọi, ngăn trở thi trùng độc khuếch tán.
Lục Thất nghe xong sửng sốt, tâm tình kinh hoảng bất an cũng theo đó trở nên an tĩnh, hắn nhìn vết thương trên cánh tay, rồi động động cánh tay phải hai cái, không có cảm giác tê cứng hay không thuận khác thường nào cả, xem ra độc này thật sự chỉ giới hạn ở hai chỗ da thịt kia.
- Tiểu Vân, nàng làm sao biết độc thương này là loại gì?
Trong lúc cử động tay, Lục Thất tùy ý hỏi.
- Công tử, thiếp thân ở hiệu thuốc này từng theo phu nhân của chủ nhân trước đây, mà y thuật của chủ nhân trước là mấy đời gia truyền, có gom góp phương thuốc trị trên trăm căn bệnh, đôi khi chủ nhân trước lệnh thiếp thân đem những bản phương thuốc đó đi phơi nắng quét bụi, cho nên thiếp thân mới có thể xem mà học tập, giống như thi trùng này cũng là ghi lại trong đó.
Tiểu Vân khẽ giải thích.
Lục Thất ồ một tiếng, tâm tư vẫn đang suy nghĩ vì sao thi trùng độc không khuếch tán, chẳng lẽ là bởi nguyên nhân tu luyện Tiên Thiên dị công, hắn thử cảm giác luồng tử hỏa hồng quang trong cơ thể, nhưng không phát hiện có lực lượng phân ra ngăn trở thi trùng độc khuếch tán nào cả.
Hắn trầm tư một lát, hai mắt nhắm nghiền thần ý nội thị, một lần nội thị này hắn đã tìm được nguyên nhân, chỉ thấy Huyền Châu trong cơ thể tự xoay chuyển tại vùng đan điền, đang liên tục tỏa ra hắc quang, hắc quang như có như không bốc lên tới cánh tay, không ngừng vây ngăn hai luồng hắc vật, hai luồng hắc vật kia giống như vật sống không ngừng kháng cự hắc quang, nhìn kỹ hắc vật, tựa hồ là do vô số tiểu trùng tạo thành, hắn cả kinh thần niệm khu động, hắc quang phóng ra từ Huyền Châu lập tức đại thịnh, xông thẳng tới vết thương trên cánh tay phải, cứng rắn đem hai luồng hắc vật đẩy đi ra ngoài.
Sau khi hắc vật bị đẩy ra ngoài, lòng Lục Thất buông lỏng, lại thấy Huyền Châu tiếp tục phóng thích hắc quang nhằm hướng cánh tay phải, hắn cảm thấy kỳ lạ liền tập trung tinh thần nhìn xuyên thân thể mình, thì thấy hắc quang dày đặc bao phủ lấy vết thương trên cánh tay phải, một lát sau Huyền Châu không tự phóng thích ra hắc quang nữa.
- Công tử, miệng vết thương của chàng tự lành rồi kìa.
Lục Thất nghe được thanh âm dịu dàng sửng sốt của Tiểu Vân.
Hắn tản đi thần ý mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cánh tay phải, không còn thấy đốm đen trên cánh tay phải nữa, chỉ có hai mảng da thịt nhợt nhạt, hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi buồn nôn, theo bản năng cúi đầu nhìn trên mặt đất, trước mắt hiện ra hai hắc vật kích cỡ như hai đồng tiền.
Lục Thất ngẩn ngơ, một hồi lâu trên mặt mới lộ ra kinh hỉ, trời ạ, hóa ra tu luyện dương thể của ‘Quy Xà Đan Thư’, lại có thể chữa thương phục hồi cơ thể, hắn hiểu ra dương thể Huyền Châu tựa như một viên thần dược Đại Hoàn đan, chẳng những có thể tự động bảo hộ thân thể tránh bị thương tổn nghiêm trọng, hơn nữa còn có thể chữa trị thương tổn trên thân thể, loại dị năng này đối với một người luyện võ mà nói, nếu là giao đấu cùng cấp sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.
Vui mừng một lát, Lục Thất bình tĩnh lại, vừa cẩn thận cảm ngộ tu luyện ‘quy tức đan đỉnh thuật’, cho ra kết luận hắc quang mà dương thể Huyền Châu phóng thích, ứng với một loại sinh mệnh thần nguyên, loại sinh mệnh thần nguyên này có khả năng chữa thương luyện thể, đối với thân thể tăng thêm nguyên khí, cho nên hắc quang châm do Huyền Châu biến hóa ra, có thể thông thiên mạch bồi dưỡng nữ võ.
Điều này cũng giải thích vì sao hắc quang châm không có tính công kích, dùng hắc châm do Huyền Châu biến hóa ra công kích kẻ địch, thì chẳng khác nào tặng không sinh mệnh thần nguyên cho kẻ địch, cho dù đâm vào tử huyệt, cũng là sinh mệnh được bội thu lợi ích không thôi, giờ hắn đã biết rõ, sau này sẽ không tùy ý lãng phí Huyền Châu nguyên khí nữa.
Lục Thất sau khi nghĩ thông suốt nâng mắt nhìn lại, chợt thấy Tiểu Vân đang cầm công cụ đi thu thập hắc vật trên mặt đất, hắn vội kêu một tiếng giữ lại Tiểu Vân, đoạt lấy công cụ trong tay nàng, tự mình đem hắc vật cùng với hắc đinh trên mặt đất ném vào túi giấy, sau đó xuất môn cưỡi ngựa đem ra ngoài bảo chôn cho kỹ lưỡng.
Tiểu Vân đứng trước cửa hiệu thuốc dõi mắt nhìn theo bóng lưng Lục Thất đi xa, tâm hồn thiếu nữ vui mừng nghĩ, công tử đối với nàng thật che chở.
Dọc đường ra bảo, tâm tư Lục Thất chuyển đến hai người đánh lén hắn, năm chữ ‘xen vào việc người khác’ khiến Lục Thất nghi hoặc không thôi, rốt cuộc là ai muốn bố trí dồn hắn vào chỗ chết? Lần trước là rượu độc, lần này là đánh lén bằng độc đinh, hai lần này chẳng lẽ là cùng một người gây nên? Là Triệu huyện thừa? Hay là một người khác hoàn toàn?
‘Xen vào việc người khác’? Bản thân mình từ khi trở về quê tới nay đều vì chấn hưng gia tộc, vì trọn vẹn một giấc mộng phú quý, không thể tránh khỏi ‘quản quá mức những việc không liên quan tới mình’, kết quả ngoại trừ kết minh cùng Vương chủ bộ, kết giao với một đám thủ hạ coi như trung thực, trên đất quan huyện Thạch Đại, hắn cũng có đắc tội một nhóm người. Chuyện tình trên đời này vốn có được có mất, đắc tội người Lục Thất không hối hận, nhưng loại cục diện bị động chịu đòn mà không thể phản kích này, khiến cho hắn cáu giận nhưng cũng chỉ đành chịu.
Quay trở lại hiệu thuốc, Lục Thất dặn dò Tiểu Vân, không được nói với người khác chuyện hắn bị thương, Tiểu Vân nhu thuận đáp ứng, nàng biết Lục Thất không muốn khiến cho người nhà lo lắng.
Trong lúc dùng bữa trưa, Tân Vận Nhi đề xuất nên đi đón mẹ chồng trở về, Lục Thất nói chờ qua mấy ngày nữa, huyết án trong thành còn chưa phá, hắn không dám đón mẫu thân trở về.
Sau giờ ngọ Lục Thất vội vàng quay về huyện thành, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, liệu người tập kích hắn phải chăng là đồng lõa của Lôi huyện úy. Nếu để cho Lôi huyện úy phát giác ra mưu đồ của mình mà ra tay trước, thế thì Vương Đạo đang giám thị Lôi huyện úy có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Đến huyện thành rồi, trông thấy Vương Đạo vô sự hắn mới yên tâm, Vương Đạo trinh sát không thu hoạch được gì, không phát hiện ra Lôi trạch có người lạ nào ra vào, nhưng Lục Thất bị người dùng độc ám toán chọc tức, quyết định đêm nay lẻn vào Lôi trạch tra xét.
Màn đêm buông xuống, mây đen trên bầu trời che khuất ánh trăng sao, một đêm tối mù khó nhìn thấy đường đi.
Gần vào canh ba, Lục Thất và Vương Đạo đi đến vách tường sau của Lôi trạch, Lục Thất để Vương Đạo ở bên ngoài tiếp ứng, kỳ thực hắn kéo theo Vương Đạo là để làm người làm chứng cho mình.
Lục Thất dùng khăn vải che mặt, thân thủ mạnh mẽ phi thân nhảy lên tường, lộn người vào trong trạch.
Lôi trạch nằm ở khu trung tâm, cách huyện nha chỉ có trăm thước, theo lời Vương Đạo tòa trạch này nguyên là hộ quan gia, sau khi lụi bại tòa trạch này bị Vương chủ bộ mua lại, mà lúc ban đầu Vương chủ bộ vì lôi kéo Lôi huyện úy, đã đem tòa quan trạch này tặng đi.
Lôi trạch rất lớn, tiền viện có khách sảnh, tiến tiếp vào là nội trạch, ở hậu viện là một hoa viên nhỏ. Lục Thất sau khi thâm nhập thì nằm sấp trên mặt đất, trước hết nghiêng tai nghe ngóng một chút, sau đó nhắm mắt lại nhìn trộm chung quanh, cẩn thận thám thính xong xuôi, mới khom người xuyên qua bụi bụi hoa cỏ tiếp cận phòng ở, trong Lôi trạch cũng rất yên tĩnh, đoán chừng tòa trạch này tới tay Lôi huyện úy không lâu, còn chưa mua nô bộc tăng thêm khí người.
Thân mình Lục Thất dán sát vách tường, nhắm mắt nhìn xuyên thấu, có dị năng này thật sự tiện lợi, chẳng những có thể nhìn được tình huống bên trong phòng, cho dù ở sâu năm thước dưới lòng đất có cái gì hắn cũng có thể nhìn thấu không hề trở ngại, nếu dùng để tầm bào, Lục Thất cam đoan có thể trở thành tầm bảo sư siêu cấp, có hai đại dị năng là sinh cơ và nhìn xuyên thấu này, Lục Thất đã hoàn toàn coi trọng tu luyện ‘Quy Xà Đan Thư’.
Dò xét không thấy người, Lục Thất xoay thân dán ở chân tường như chuột không tiếng động di chuyển, xuyên qua hành lang thông suốt trước sau, lẻn vào rồi tiến nhập sân nhà, hắn cẩn thận dán tại đầu hành lang, quét mắt thăm dò phòng ốc bốn phía trong sân, trong bóng tối đen nghịt tựa hồ cũng không có ai.
Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đầu kia hành lang thông đến phòng ở trong trạch, trong bóng tối hút một hơi khí khom lưng vọt chạy, mắt thấy đã sắp đến nơi, chợt nghe một tiếng ‘lách cách’, một tiếng này như sấm bên tai, Lục Thất kinh hãi cấp tốc nằm sấp trên mặt đất, dựng thẳng tai lắng nghe nơi phát ra tiếng động.
Nằm sấp lắng nghe ước chừng một khắc, mới lại vang lên một tiếng lách cách, vẻ mặt Lục Thất lập tức cảnh giác quay về phía một gian thiên phòng bên trái, hắn không chút do dự đứng dậy, nhẹ bước đi tới trước cửa thiên phòng. Nương theo ánh sáng nhàn nhạt, hắn thấy rõ cửa của gian thiên phòng này bị chặn từ bên ngoài, chứng tỏ nếu trong phòng có người sẽ không thể ra ngoài được.
Lục Thất nhắm mắt nhìn trộm một chút, nhưng không thấy trong phòng có người. Căn cứ theo kinh nghiệm, hắn xác định sau cánh cửa là gian ngoài, bên trong còn có nội thất. Hắn suy nghĩ một lát, giơ tay rút ra thanh chắn cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Két một tiếng vang nhỏ, nhưng giữa đêm yên tĩnh, tiếng động này vô cùng lớn. Hắn chợt lách người bước vào phòng, cũng trở tay đóng cửa lại, tiếp theo hắn nghe được mấy tiếng động lách cách, ánh mắt hắn nhạy bén đảo qua. Dựa vào nhãn lực do tu luyện Tiên Thiên dị công có thể thấy rõ ràng căn phòng trống không, kết cấu trong căn phòng quả nhiên đúng như hắn đoán, tiếng động lách cách là từ nội thất truyền ra.
Hắn bước nhanh lẻn đi đến cửa nội thất, thân hơi khom lấy ra một cây dao găm giấu trong giày phải, dán sát tường nhắm mắt nhìn xuyên thấu, lại không thấy có ai, nhưng âm thanh lách cách trong phòng vang lên liên tiếp, dường như có người đứng dậy.
Lục Thất cắn răng một cái chậm rãi đi vào nội thất, sau khi hắn chứng kiến tình cảnh trong nội thất thì ngẩn ra, chỉ thấy trước giường trong nội thất có hai nữ nhân trần truồng đứng sóng đôi đối diện với cửa.
- Lão gia, ngài đã trở lại.
Hai nữ nhân khỏa thân đồng loạt cong người hành lễ, trong thanh âm hơi khàn khàn ẩn chứa nỗi sợ hãi
Danh sách chương