Đi được hơn hai mươi thước Lục Thất dừng lại. Hắn bỗng nhiên ý thức được mình đang làm một việc ngu xuẩn, nửa đêm canh bốn, hắn ôm hai người con gái khỏa thân đi đi lại lại. Nếu chẳng may gặp phải quan binh tuần tra ban đêm và người trực canh thì xong đời. Hắn đảo mắt nhìn quanh, nếu so về độ an toàn thì đưa đến nhà Vương chủ bộ là gần nhất, nhưng đưa hai nữ nhân khỏa thân đến cửa sẽ gây tổn hại thanh danh, vả lại lúc này cũng không thích hợp gõ cửa nhà người ta, hắn thoáng suy nghĩ rồi buông hai nàng xuống.
- Trên đường có người, ta đưa các nàng đến một chỗ an toàn, đắc tội.
Lục Thất nói xong bỏ mặc hai nàng xấu hổ hoảng sợ giãy giụa, bàn tay to cứng rắn ấn đầu túm chân, bọc hai nàng thành hai cái bao phục.
Bọc thành bao phục rồi Lục Thất mới thở phào một cái, trái tim của hắn đập mạnh khác thường, trên mặt cũng nóng hầm hập. Ai da, cảm giác ở hai tay thật kích thích, thân thể thướt tha xúc cảm trơn mềm, khiến hắn ôm tới phát nghiện.
Đặc biệt khiến trái tim hắn rung động là một nữ nhân khác mười bảy mười tám xuân xanh, dung mạo yêu kiều mi mục như họa, tựa hồ so với Tống Ngọc Nhi còn xinh đẹp hơn. Hai gã cường đạo kia cũng quá lợi hại, ở loại ‘địa phương nhỏ bé’ như huyện Thạch Đại này lại có thể tìm ra ‘cực phẩm’ mỹ nữ như thế.
Lục Thất cởi ra y phục dạ hành và khăn che mặt, lộ ra quan y bên trong. Có lẽ là do tác dụng tâm lý, mặc y phục dạ hành trên người luôn mang theo một loại cảm giác tặc phỉ chột dạ, thay đổi quan y rồi lập tức cảm giác thân người nhẹ nhõm, trong lòng cũng trỗi lên một cỗ ngang nhiên chính trực. Chợt nhớ tới hai bao phục lớn, hắn thẳng lưng sải bước đi về phía trước.
Trên đường đi thật sự gặp phải hai tốp quan binh tuần tra ban đêm, gật đầu một cái liền thuận lợi đi lướt qua, không ai dám hỏi hắn vì sao vác hai bao phục lớn.
Hắn vốn định mang hai nàng quay về lão trạch, thế nhưng đi được nửa đường thì lại cảm thấy không ổn. Mai sau khi Tống Ngọc Nhi qua cửa Lục gia, lỡ mà sự kiện xấu hổ hôm nay bị người trong nhà biết được, sẽ gây thương tổn đến tự ái của Tống Ngọc Nhi. Sau khi cân nhắc, hắn tìm một nhà khách điếm gõ cửa.
Điếm chủ mở cửa rất đỗi buồn bực, canh bốn là lúc người ta đang say giấc. Nhưng khi mở cửa thấy là Huyện úy đại nhân, lập tức vứt sạch buồn bực biến đổi thành vẻ mặt tươi cười, khom lưng cúi đầu mời vào cửa, ấn theo sự phân phó tìm một gian phòng hảo hạng.
Vào khách phòng, điếm chủ đốt đèn xong, liền biết điều rời khỏi phòng đóng cửa lại. Lục Thất đi đến trước giường nhẹ nhàng đặt hai người con gái trên giường, sau đó vội vàng mở ra hai bao phục.
Vải bố vừa mở cảnh xuân vô hạn, hai nàng xấu hổ hoảng sợ ôm lấy thân thể mệt mỏi. Đường cong mê người kia và làn da trắng tuyết hoàn mỹ kia, làm cho Lục Thất xem đến miệng mũi phun ra khí nóng, hung hăng nhìn chòng chọc một cái mới đè nén cảm xúc bất lương, giơ tay cầm chăn đắp lên cho hai nàng. Hai nàng thấy có đồ che chắn, lập tức vươn tay nhanh chóng bắt lấy chăn che đậy thân thể.
- Ngọc Nhi, ta vốn định mang nàng về nhà, chẳng qua ta nghĩ nàng nhất định không muốn người khác biết đến chuyện xảy ra hôm nay, cho nên ta trước tiên dàn xếp nàng ở tại khách điếm này, chờ đến hừng đông ta mua quần áo mang tới cho nàng.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tống Ngọc Nhi ló mặt ra nhìn về phía Lục Thất, trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt lộ rõ xấu hổ e sợ, khẽ nói:
- Tạ ơn công tử cứu giúp.
- Cứu nàng là chuyện ta nên làm, nàng như thế nào mà rơi vào tay cường đạo vậy?
Lục Thất ôn tồn nói.
Tống Ngọc Nhi kiều dung hoảng sợ, một hồi lâu mới run giọng nói:
- Ta cũng không biết. Ta mới vừa lên giường ngủ, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng người kinh sợ kêu la. Sau đó có một hắc bào nhân xông vào phòng, cầm trong tay một thanh trường đao rỉ máu. Gã hắc bào nhân đó vốn nâng đao muốn giết ta, nhưng lại thay đổi chủ ý, dùng chăn bọc lấy ta mang đi ra ngoài.
Lục Thất ồ một tiếng, thầm nghĩ hẳn là cường đạo thấy Tống Ngọc Nhi xinh đẹp mới đao hạ lưu tình bắt đem đi Lôi trạch, hắn ôn hòa nói:
- Hiện tại không sao rồi. Chờ trời sáng lên nàng cũng đừng về nhà, có thể đến ở tạm nhà Vương chủ bộ, tuyệt đối đừng để bị cuốn vào trong huyết án. Nàng cứ nói tối nay đã ở tại Vương trạch là được.
Tống Ngọc Nhi sợ hãi gật đầu, Lục Thất lại quay đầu nhìn về phía một nữ nhân khác. Nữ nhân kia chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp quan sát Lục Thất, ánh mắt có chút cổ quái, không sợ hãi như Tống Ngọc Nhi, trái lại bình tĩnh khác thường.
- Nàng và Ngọc Nhi là người một nhà à?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Nàng không phải, ta không biết nàng.
Tống Ngọc Nhi lập tức trả lời thay.
Lục Thất ồ một tiếng vẻ mặt kinh ngạc, nói như vậy là có hai nhà đã xảy ra huyết án rồi, hắn ôn hòa nói:
- Nàng tên là gì? Nữ nhân kia thấp giọng nói:
- Ngài hỏi tên của ta làm gì? Ta không muốn nói.
Lục Thất ngớ ra, không ngờ nữ nhân này đối với ân nhân lại dùng ngữ điệu ngang ngạnh như vậy, không khỏi thuận miệng trêu đùa:
- Đêm nay ta đã cứu nàng, theo lý nàng nên lấy thân báo đáp mới đúng. Ta biết tên của nàng rồi, mới có thể mời bà mai đi cầu thân nha.
Ánh mắt người con gái trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:
- Ra tay cứu giúp đòi báo đáp không phải là người quân tử. Tiểu nữ tử là đàn bà đã có chồng, xin ngài miệng mồm có đức hạnh một chút. Ân tình ngày hôm nay, tiểu nữ tử nhất định sẽ hồi báo.
Lục Thất sửng sốt, trong nội tâm nổi lên tâm tình thất vọng, lúng túng nói:
- Thật có lỗi, ta chỉ đùa giỡn một chút thôi, không phải thật sự muốn nàng báo đáp gì đâu.
Người con gái kia quay đầu nhìn đi. Tống Ngọc Nhi cùng giấu người dưới chăn nét mặt trầm xuống, đôi mắt đẹp thoáng liếc Lục Thất không hài lòng. Lục Thất không biết giữ mồm giữ miệng, rõ ràng đã khiến cho Tống Ngọc Nhi nổi lên ác cảm. Nàng là một người con gái thanh cao, luôn chán ghét đồ háo sắc không học vấn không nghề nghiệp. Không ngờ bây giờ Lục Thất lại ở trước mặt nàng đi tán tỉnh một mỹ nữ khác, nói không tức giận, làm sao có thể.
Lục Thất cũng ý thức được mình làm sai, một lần đùa vui rước lấy hờn giận của hai mỹ nữ, không khí trong phòng nhất thời trở nên lúng túng.
Hắn mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói:
- Các nàng đợi ở chỗ này, ta ra ngoài tuần tra xong, sẽ mua quần áo về cho các nàng thay.
Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
- Chủ điếm, ngươi tìm người canh giữ trước cửa phòng này. Nếu có người dám tiến vào trong ta sẽ tìm ngươi vấn tội đấy.
Lục Thất ra vẻ quan uy mười phần mệnh lệnh.
Tống Ngọc Nhi ở trong phòng buồn rầu khẽ thở dài một tiếng, bắt nàng gả cho nam nhân tục tằng không chút văn vẻ này, thật là không cam lòng mà.
Trong khách phòng yên lặng một hồi, người con gái kia chợt chậm rãi quay đầu lại, dịu dàng nói:
- Có phải ngươi chán ghét người nam nhân kia hay không.
Tống Ngọc Nhi sửng sốt không đáp, nàng thật sự không quen biết người con gái bên cạnh, làm sao có thể tiết lộ ra bí mật trong lòng với một người xa lạ được chứ.
- Người nam nhân này hẳn là một người tốt, có một trái tim hết sức chân thành, so với những văn nhân giả dối ra vẻ đạo mạo tốt hơn gấp trăm lần đấy. Hắn cũng rất quan tâm ngươi, biết mang ngươi về nhà sẽ khiến cho ngươi hổ thẹn cả đời. Ngươi tốt nhất nên quý trọng mối nhân duyên này.
Người con gái kia không ngờ lại dùng ngôn ngữ khuyên dạy khuyên bảo Tống Ngọc Nhi, giọng điệu có vẻ rất lão thành.
Tống Ngọc Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người con gái kia. Người nọ ra vẻ già đời khuyên bảo khiến cho lòng nàng không hài lòng. Khi nhìn thấy kiều dung tuyệt mỹ của người nọ, càng sinh lòng ghen tỵ, nhất thời buồn bực nhếch mi nói:
- Ngươi nói cái gì đó?
Người con gái kia nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Ta cảm thấy ngươi dường như không thích nam nhân kia lắm, cho nên khuyên ngươi phải quý trọng nhân duyên.
Tống Ngọc Nhi khinh thường hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Ngươi thấy hắn vừa mắt, sao mới nãy còn cự tuyệt.
Người con gái kia lạnh nhạt nói:
- Ta là đàn bà đã có chồng, đương nhiên phải cự tuyệt. Ta khuyên ngươi là xuất phát từ hảo tâm, ngươi không muốn nghe, thế thì coi như ta chưa từng nói qua.
Tống Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, châm chọc:
- Chuyện của ta cần ngươi lắm mồm sao? Thật sự là không biết thẹn mà.
- Ngươi... Được lắm được lắm.
Người con gái kia tức giận nghẹn lời, gương mặt xinh đẹp nén phẫn nộ quay đầu vào trong, không nói nữa.
Tống Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng cũng nhắm lại đôi mắt đẹp. Tâm tình của nàng bây giờ cực kém, đang lúc phiền não không kìm nổi mà mở miệng nói ra lời cay nghiệt, nhưng nàng cũng không cảm thấy ân hận trong lòng. Nàng căn bản không biết người con gái cùng giường này, ai bảo nàng ta nhiều chuyện tự làm mất mặt.
Trời sáng lên Lục Thất cầm hai bộ quần áo vừa mua xong trở lại khách phòng. Hắn cũng không chú ý sắc mặt lạnh lùng của hai nàng, để lại quần áo trên giường xong liền lui ra ngoài, đứng lặng bên ngoài cửa, thân thể phấn khích tưởng tượng đến hình ảnh hương diễm trong phòng.
Từ trong quân trở về đến nay hắn đã trắng trợn thú thê nạp thiếp, bản tính nam nhân của hắn hoàn toàn bại lộ. Tiếp xúc nhiều với nữ nhân, da mặt hắn cũng dày hẳn lên, ngày thường đều là nói lời ngon ngọt động tay động chân với thê thiếp, bằng không hắn cũng sẽ không đùa giỡn vị mỹ nữ kia, là sơ xuất do thói quen tạo thành.
Một lát sau cửa mở, chỉ đi ra một nàng mỹ nữ lục y, Tống Ngọc Nhi không ra. Lục Thất vừa trông thấy nàng ta, trái tim không thể không rung động thầm khen một câu quốc sắc thiên hương. Mặt mày như vẽ dung mạo như bạch ngọc, hoàn mỹ đến mức khiến cho trái tim đầy sắc dục của hắn không dám nổi lên ý đồ khinh nhờn.
- Đa tạ đại ân Lục công tử cứu giúp, tiểu nữ tử xin cáo từ, ngày sau tiểu nữ tử nhất định sẽ báo đáp.
Tuyệt sắc mỹ nữ dịu dàng nói lời tạ ơn rồi từ giã. Lục Thất lưu luyến muốn đưa tiễn một đoạn đường, nhưng vừa nghĩ tới Tống Ngọc Nhi hắn không thể không chặt đứt vọng tưởng.
- Nàng có thể nói cho ta biết tên không? Nàng yên tâm, ta sẽ không tìm tới nàng đâu. Nàng vô cùng xinh đẹp, ta chỉ muốn lưu lại một ký ức tốt đẹp thôi.
Lục Thất thấp giọng xin phương danh, lòng hắn không nỡ cũng phải buông tay, chỉ đành cầu biết danh tự lưu lại một hồi ức tốt đẹp.
Tuyệt sắc mỹ nữ nghe xong ánh mắt yên tĩnh, đôi mắt sáng nhìn Lục Thất một cách cổ quái. Lục Thất vẻ mặt bình thản, bày ra bộ dáng rủ mắt lắng nghe, bỗng nghe một tiếng than thở mềm mại, một giọng nói dịu dàng cất lên:
- Công tử tội gì phải vậy, đại danh tiểu nữ tử không dám cho biết, khuê danh là Tiểu Phức. Tiểu Phức cầu chúc công tử từ nay về sau mọi việc thuận lợi.
- Đa tạ.
Lục Thất hạ giọng nói, xoay người đi đến khách phòng, thật không ngờ hắn không liếc nhìn tới Tiểu Phức nữa. Tiểu Phức bị hành động kiên quyết của Lục Thất làm cho ngơ ngẩn, trên khuôn mặt má lúm xinh đẹp hiện lên một nụ cười tự giễu, xoay người loạng choạng rời đi.
- Trên đường có người, ta đưa các nàng đến một chỗ an toàn, đắc tội.
Lục Thất nói xong bỏ mặc hai nàng xấu hổ hoảng sợ giãy giụa, bàn tay to cứng rắn ấn đầu túm chân, bọc hai nàng thành hai cái bao phục.
Bọc thành bao phục rồi Lục Thất mới thở phào một cái, trái tim của hắn đập mạnh khác thường, trên mặt cũng nóng hầm hập. Ai da, cảm giác ở hai tay thật kích thích, thân thể thướt tha xúc cảm trơn mềm, khiến hắn ôm tới phát nghiện.
Đặc biệt khiến trái tim hắn rung động là một nữ nhân khác mười bảy mười tám xuân xanh, dung mạo yêu kiều mi mục như họa, tựa hồ so với Tống Ngọc Nhi còn xinh đẹp hơn. Hai gã cường đạo kia cũng quá lợi hại, ở loại ‘địa phương nhỏ bé’ như huyện Thạch Đại này lại có thể tìm ra ‘cực phẩm’ mỹ nữ như thế.
Lục Thất cởi ra y phục dạ hành và khăn che mặt, lộ ra quan y bên trong. Có lẽ là do tác dụng tâm lý, mặc y phục dạ hành trên người luôn mang theo một loại cảm giác tặc phỉ chột dạ, thay đổi quan y rồi lập tức cảm giác thân người nhẹ nhõm, trong lòng cũng trỗi lên một cỗ ngang nhiên chính trực. Chợt nhớ tới hai bao phục lớn, hắn thẳng lưng sải bước đi về phía trước.
Trên đường đi thật sự gặp phải hai tốp quan binh tuần tra ban đêm, gật đầu một cái liền thuận lợi đi lướt qua, không ai dám hỏi hắn vì sao vác hai bao phục lớn.
Hắn vốn định mang hai nàng quay về lão trạch, thế nhưng đi được nửa đường thì lại cảm thấy không ổn. Mai sau khi Tống Ngọc Nhi qua cửa Lục gia, lỡ mà sự kiện xấu hổ hôm nay bị người trong nhà biết được, sẽ gây thương tổn đến tự ái của Tống Ngọc Nhi. Sau khi cân nhắc, hắn tìm một nhà khách điếm gõ cửa.
Điếm chủ mở cửa rất đỗi buồn bực, canh bốn là lúc người ta đang say giấc. Nhưng khi mở cửa thấy là Huyện úy đại nhân, lập tức vứt sạch buồn bực biến đổi thành vẻ mặt tươi cười, khom lưng cúi đầu mời vào cửa, ấn theo sự phân phó tìm một gian phòng hảo hạng.
Vào khách phòng, điếm chủ đốt đèn xong, liền biết điều rời khỏi phòng đóng cửa lại. Lục Thất đi đến trước giường nhẹ nhàng đặt hai người con gái trên giường, sau đó vội vàng mở ra hai bao phục.
Vải bố vừa mở cảnh xuân vô hạn, hai nàng xấu hổ hoảng sợ ôm lấy thân thể mệt mỏi. Đường cong mê người kia và làn da trắng tuyết hoàn mỹ kia, làm cho Lục Thất xem đến miệng mũi phun ra khí nóng, hung hăng nhìn chòng chọc một cái mới đè nén cảm xúc bất lương, giơ tay cầm chăn đắp lên cho hai nàng. Hai nàng thấy có đồ che chắn, lập tức vươn tay nhanh chóng bắt lấy chăn che đậy thân thể.
- Ngọc Nhi, ta vốn định mang nàng về nhà, chẳng qua ta nghĩ nàng nhất định không muốn người khác biết đến chuyện xảy ra hôm nay, cho nên ta trước tiên dàn xếp nàng ở tại khách điếm này, chờ đến hừng đông ta mua quần áo mang tới cho nàng.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tống Ngọc Nhi ló mặt ra nhìn về phía Lục Thất, trên gương mặt xinh đẹp tái nhợt lộ rõ xấu hổ e sợ, khẽ nói:
- Tạ ơn công tử cứu giúp.
- Cứu nàng là chuyện ta nên làm, nàng như thế nào mà rơi vào tay cường đạo vậy?
Lục Thất ôn tồn nói.
Tống Ngọc Nhi kiều dung hoảng sợ, một hồi lâu mới run giọng nói:
- Ta cũng không biết. Ta mới vừa lên giường ngủ, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng người kinh sợ kêu la. Sau đó có một hắc bào nhân xông vào phòng, cầm trong tay một thanh trường đao rỉ máu. Gã hắc bào nhân đó vốn nâng đao muốn giết ta, nhưng lại thay đổi chủ ý, dùng chăn bọc lấy ta mang đi ra ngoài.
Lục Thất ồ một tiếng, thầm nghĩ hẳn là cường đạo thấy Tống Ngọc Nhi xinh đẹp mới đao hạ lưu tình bắt đem đi Lôi trạch, hắn ôn hòa nói:
- Hiện tại không sao rồi. Chờ trời sáng lên nàng cũng đừng về nhà, có thể đến ở tạm nhà Vương chủ bộ, tuyệt đối đừng để bị cuốn vào trong huyết án. Nàng cứ nói tối nay đã ở tại Vương trạch là được.
Tống Ngọc Nhi sợ hãi gật đầu, Lục Thất lại quay đầu nhìn về phía một nữ nhân khác. Nữ nhân kia chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp quan sát Lục Thất, ánh mắt có chút cổ quái, không sợ hãi như Tống Ngọc Nhi, trái lại bình tĩnh khác thường.
- Nàng và Ngọc Nhi là người một nhà à?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Nàng không phải, ta không biết nàng.
Tống Ngọc Nhi lập tức trả lời thay.
Lục Thất ồ một tiếng vẻ mặt kinh ngạc, nói như vậy là có hai nhà đã xảy ra huyết án rồi, hắn ôn hòa nói:
- Nàng tên là gì? Nữ nhân kia thấp giọng nói:
- Ngài hỏi tên của ta làm gì? Ta không muốn nói.
Lục Thất ngớ ra, không ngờ nữ nhân này đối với ân nhân lại dùng ngữ điệu ngang ngạnh như vậy, không khỏi thuận miệng trêu đùa:
- Đêm nay ta đã cứu nàng, theo lý nàng nên lấy thân báo đáp mới đúng. Ta biết tên của nàng rồi, mới có thể mời bà mai đi cầu thân nha.
Ánh mắt người con gái trở nên lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:
- Ra tay cứu giúp đòi báo đáp không phải là người quân tử. Tiểu nữ tử là đàn bà đã có chồng, xin ngài miệng mồm có đức hạnh một chút. Ân tình ngày hôm nay, tiểu nữ tử nhất định sẽ hồi báo.
Lục Thất sửng sốt, trong nội tâm nổi lên tâm tình thất vọng, lúng túng nói:
- Thật có lỗi, ta chỉ đùa giỡn một chút thôi, không phải thật sự muốn nàng báo đáp gì đâu.
Người con gái kia quay đầu nhìn đi. Tống Ngọc Nhi cùng giấu người dưới chăn nét mặt trầm xuống, đôi mắt đẹp thoáng liếc Lục Thất không hài lòng. Lục Thất không biết giữ mồm giữ miệng, rõ ràng đã khiến cho Tống Ngọc Nhi nổi lên ác cảm. Nàng là một người con gái thanh cao, luôn chán ghét đồ háo sắc không học vấn không nghề nghiệp. Không ngờ bây giờ Lục Thất lại ở trước mặt nàng đi tán tỉnh một mỹ nữ khác, nói không tức giận, làm sao có thể.
Lục Thất cũng ý thức được mình làm sai, một lần đùa vui rước lấy hờn giận của hai mỹ nữ, không khí trong phòng nhất thời trở nên lúng túng.
Hắn mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ôn hòa nói:
- Các nàng đợi ở chỗ này, ta ra ngoài tuần tra xong, sẽ mua quần áo về cho các nàng thay.
Nói xong liền xoay người chạy ra ngoài.
- Chủ điếm, ngươi tìm người canh giữ trước cửa phòng này. Nếu có người dám tiến vào trong ta sẽ tìm ngươi vấn tội đấy.
Lục Thất ra vẻ quan uy mười phần mệnh lệnh.
Tống Ngọc Nhi ở trong phòng buồn rầu khẽ thở dài một tiếng, bắt nàng gả cho nam nhân tục tằng không chút văn vẻ này, thật là không cam lòng mà.
Trong khách phòng yên lặng một hồi, người con gái kia chợt chậm rãi quay đầu lại, dịu dàng nói:
- Có phải ngươi chán ghét người nam nhân kia hay không.
Tống Ngọc Nhi sửng sốt không đáp, nàng thật sự không quen biết người con gái bên cạnh, làm sao có thể tiết lộ ra bí mật trong lòng với một người xa lạ được chứ.
- Người nam nhân này hẳn là một người tốt, có một trái tim hết sức chân thành, so với những văn nhân giả dối ra vẻ đạo mạo tốt hơn gấp trăm lần đấy. Hắn cũng rất quan tâm ngươi, biết mang ngươi về nhà sẽ khiến cho ngươi hổ thẹn cả đời. Ngươi tốt nhất nên quý trọng mối nhân duyên này.
Người con gái kia không ngờ lại dùng ngôn ngữ khuyên dạy khuyên bảo Tống Ngọc Nhi, giọng điệu có vẻ rất lão thành.
Tống Ngọc Nhi kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người con gái kia. Người nọ ra vẻ già đời khuyên bảo khiến cho lòng nàng không hài lòng. Khi nhìn thấy kiều dung tuyệt mỹ của người nọ, càng sinh lòng ghen tỵ, nhất thời buồn bực nhếch mi nói:
- Ngươi nói cái gì đó?
Người con gái kia nhíu mày, lạnh nhạt nói:
- Ta cảm thấy ngươi dường như không thích nam nhân kia lắm, cho nên khuyên ngươi phải quý trọng nhân duyên.
Tống Ngọc Nhi khinh thường hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Ngươi thấy hắn vừa mắt, sao mới nãy còn cự tuyệt.
Người con gái kia lạnh nhạt nói:
- Ta là đàn bà đã có chồng, đương nhiên phải cự tuyệt. Ta khuyên ngươi là xuất phát từ hảo tâm, ngươi không muốn nghe, thế thì coi như ta chưa từng nói qua.
Tống Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, châm chọc:
- Chuyện của ta cần ngươi lắm mồm sao? Thật sự là không biết thẹn mà.
- Ngươi... Được lắm được lắm.
Người con gái kia tức giận nghẹn lời, gương mặt xinh đẹp nén phẫn nộ quay đầu vào trong, không nói nữa.
Tống Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng cũng nhắm lại đôi mắt đẹp. Tâm tình của nàng bây giờ cực kém, đang lúc phiền não không kìm nổi mà mở miệng nói ra lời cay nghiệt, nhưng nàng cũng không cảm thấy ân hận trong lòng. Nàng căn bản không biết người con gái cùng giường này, ai bảo nàng ta nhiều chuyện tự làm mất mặt.
Trời sáng lên Lục Thất cầm hai bộ quần áo vừa mua xong trở lại khách phòng. Hắn cũng không chú ý sắc mặt lạnh lùng của hai nàng, để lại quần áo trên giường xong liền lui ra ngoài, đứng lặng bên ngoài cửa, thân thể phấn khích tưởng tượng đến hình ảnh hương diễm trong phòng.
Từ trong quân trở về đến nay hắn đã trắng trợn thú thê nạp thiếp, bản tính nam nhân của hắn hoàn toàn bại lộ. Tiếp xúc nhiều với nữ nhân, da mặt hắn cũng dày hẳn lên, ngày thường đều là nói lời ngon ngọt động tay động chân với thê thiếp, bằng không hắn cũng sẽ không đùa giỡn vị mỹ nữ kia, là sơ xuất do thói quen tạo thành.
Một lát sau cửa mở, chỉ đi ra một nàng mỹ nữ lục y, Tống Ngọc Nhi không ra. Lục Thất vừa trông thấy nàng ta, trái tim không thể không rung động thầm khen một câu quốc sắc thiên hương. Mặt mày như vẽ dung mạo như bạch ngọc, hoàn mỹ đến mức khiến cho trái tim đầy sắc dục của hắn không dám nổi lên ý đồ khinh nhờn.
- Đa tạ đại ân Lục công tử cứu giúp, tiểu nữ tử xin cáo từ, ngày sau tiểu nữ tử nhất định sẽ báo đáp.
Tuyệt sắc mỹ nữ dịu dàng nói lời tạ ơn rồi từ giã. Lục Thất lưu luyến muốn đưa tiễn một đoạn đường, nhưng vừa nghĩ tới Tống Ngọc Nhi hắn không thể không chặt đứt vọng tưởng.
- Nàng có thể nói cho ta biết tên không? Nàng yên tâm, ta sẽ không tìm tới nàng đâu. Nàng vô cùng xinh đẹp, ta chỉ muốn lưu lại một ký ức tốt đẹp thôi.
Lục Thất thấp giọng xin phương danh, lòng hắn không nỡ cũng phải buông tay, chỉ đành cầu biết danh tự lưu lại một hồi ức tốt đẹp.
Tuyệt sắc mỹ nữ nghe xong ánh mắt yên tĩnh, đôi mắt sáng nhìn Lục Thất một cách cổ quái. Lục Thất vẻ mặt bình thản, bày ra bộ dáng rủ mắt lắng nghe, bỗng nghe một tiếng than thở mềm mại, một giọng nói dịu dàng cất lên:
- Công tử tội gì phải vậy, đại danh tiểu nữ tử không dám cho biết, khuê danh là Tiểu Phức. Tiểu Phức cầu chúc công tử từ nay về sau mọi việc thuận lợi.
- Đa tạ.
Lục Thất hạ giọng nói, xoay người đi đến khách phòng, thật không ngờ hắn không liếc nhìn tới Tiểu Phức nữa. Tiểu Phức bị hành động kiên quyết của Lục Thất làm cho ngơ ngẩn, trên khuôn mặt má lúm xinh đẹp hiện lên một nụ cười tự giễu, xoay người loạng choạng rời đi.
Danh sách chương