Trong khách sảnh Vương trạch, Lục Thất và Vương chủ bộ nói chuyện hồi lâu. Trải qua một thời gian tiếp xúc và phối hợp, Lục Thất và Vương chủ bộ đã trở nên quen thuộc không còn câu nệ khách khí nữa, lời nói cử chỉ tự nhiên thân thiết. Đối với hành động tối qua của Lục Thất, Vương chủ bộ không trách cứ, nhưng cũng không tỏ ý khen ngợi, chỉ nói một câu về sau không nên lỗ mãng như vậy. Tuy nhiên có thể nhìn ra Vương chủ bộ đối với việc huyết án được phá cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Huyết án được phá, đồng nghĩa đã đến lúc nên làm những việc mà trước đó đã lên kế hoạch nhưng lại gặp trở ngại, như việc hộ tống Vương nhị phu nhân lên kinh, nán lại đó mười ngày. Còn về khả năng Triệu huyện úy mở tiệc chiêu đãi, Lục Thất chủ động nói ra. Vương chủ bộ rộng rãi bảo với Lục Thất, sau này bất cứ người nào mở tiệc chiêu đãi đều có thể đi, nhưng tuyệt đối phải chú ý đến lời ăn tiếng nói và phải cảnh giác.

Lục Thất rời khỏi Vương trạch. Sáng sớm hắn đã đưa Tống Ngọc Nhi tới Vương trạch, Tống Ngọc Nhi lập tức cùng Vương nhị phu nhân đi hậu trạch. Trên đường đưa đi, thái độ của Tống Ngọc Nhi lãnh đạm không nói một lời, làm cho Lục Thất cảm thấy mất hứng. Đương nhiên hắn biết mỹ nữ Ngọc Nhi vì nguyên do gì mà tức giận. Hắn dịu dàng làm trò một hồi lâu cũng chưa thấy nét mặt nàng ấy dịu đi, tận đến khi tới Vương trạch rồi hắn mới đành thôi. Hắn cũng không quá để trong lòng, cho rằng qua ít ngày nữa tự nhiên sẽ tốt lên.

Đảo mắt đã qua hai ngày, kết quả xử lý của huyết án khiến cho Lục Thất có chút bất ngờ. Điều thứ nhất không ngờ đó là chỉ tuyên bố cường đạo gây ra huyết án là hai gã hắc bào nhân kia, đã định năm ngày sau trảm thủ.

Thủ phạm chính là Lôi huyện úy lại chưa bị công bố thân phận cường đạo, âm thầm bị áp giải đi Trì Châu giao cho Mã đại nhân xử trí. Đương nhiên trước khi bị áp giải đi, hai tay hai chân của Lôi mỗ đã bị đoạn gân phế bỏ. Lôi mỗ cũng cung khai là vì muốn thu được càng nhiều quyền thế và tài vật nên mới gây ra huyết án.

Điều thứ hai không ngờ là, nơi cường đạo gây ra huyết án lần nữa chính là nhà Trần Hổ. Nhà Trần Hổ trong một đêm bị giết mười ba người, hơn phân nửa là chủ tử. Lục Thất thế mới biết vong phu của Tống Ngọc Nhi là Trần Hổ, đến lúc này hắn có thể làm kẻ ác đê tiện đoạt vợ người rồi.

Điều thứ ba không ngờ là hai gã cường đạo kia chỉ giết người cướp của một nhà Trần Hổ. Nhà của vị tuyệt sắc mỹ nữ kia trở thành một điều bí ẩn, hoàn toàn chặt đứt hy vọng đến nhà cầu thân trong lòng Lục Thất. Gia trạch của mỹ nữ kia không gặp nạn, thì hắn làm sao có thể thừa cơ hội đạt được mưu đồ.

Huyết án phá được, khiến cho toàn bộ huyện Thạch Đại nơi nơi cười vui. Đông đảo hộ nhà giàu đồng lòng mở tiệc chiêu đãi Triệu huyện úy và Triệu huyện thừa, trong lúc nhất thời anh danh của Triệu huyện úy được truyền bá khắp nơi, mà Lục Thất và Vương Đạo tự nhiên là anh hùng vô danh. Đêm thứ hai sau khi phá được án, Lục Thất phải đi vớt vàng, vụng trộm phân cho Vương Đạo sáu đĩnh, Vương Đạo dĩ nhiên là cực kỳ vui sướng.

Thời điểm đang lúc cần dùng người, Lục Thất luôn theo đuổi đường lối không có lợi không dậy sớm nổi (ý nói tâm lý người ích kỷ, dậy sớm mà không có chỗ lợi gì, thì dậy sớm làm chi). Hắn biết rõ đám thủ hạ của mình, hoặc ít hoặc nhiều đều là vì ích lợi mới ủng hộ hắn. Hắn còn chưa cùng với đám người Vương Đạo phát triển đến trình độ sinh tử tương giao, cho nên dùng một chút ân huệ để kéo gần quan hệ. Nếu như chỉ dùng mà không thỏa thuận, qua ngày dài, lòng người sẽ nảy sinh hai lòng, dễ dàng phản bội nếu có người thu mua.

Ở phương diện này, Lục Thất không tín nhiệm nhất chính là Vương Đạo, tương đối mà nói Đỗ Mãnh và Lãnh Nhung là quân nhân chính trực và giàu nghĩa khí, sẽ không dễ dàng trở giáo. Mặc dù hắn thật tâm tin tưởng bọn họ, nhưng Lục Thất vẫn sẽ tặng mỗi người năm đĩnh vàng để lung lạc.

Ngay lúc Lục Thất cảm thấy trăm sự thuận lợi, chuẩn bị đón mẫu thân quay về cùng với dốc lòng phát triển gia sự, thì đột nhiên có người tìm tới hắn. Tìm hắn tổng cộng có năm người, người cầm đầu là một vị thanh niên áo gấm, hai lăm hai sáu tuổi, mắt tinh mày kiếm, môi hồng răng trắng, là mỹ nam tử, giai công tử tiêu chuẩn.

Là hắn sáng sớm nay ở cửa thành Tây đụng phải người ta, không hiểu ra sao lại bị thanh niên áo gấm kia khách khí vài câu, tiếp theo bị mời đi một trà lâu gần bên. Tuy rằng thanh niên áo gấm lời nói khách khí, nhưng lòng cảnh giác của Lục Thất vẫn bùng cháy mạnh mẽ. Nguyên nhân là bởi hắn trông thấy trong số tùy tùng nhà quan của thanh niên áo gấm có một người rất giống với người đến vào nửa đêm mà Đông Thanh đã miêu tả, mặt to hình chữ điền, mắt tam giác, trên má trái có một vết xẹo do đao gây nên.

Tại nhã gian trong trà lâu, Lục Thất và thanh niên áo gấm ngồi xuống, bốn gã trang phục tùy tùng nhà quan đứng cách ba thước sau lưng thanh niên áo gấm, tản ra một cỗ uy thế áp chế Lục Thất. Lục Thất nhìn ra thân thể của bốn người này mạnh mẽ, ánh mắt có thần, đều là hảo thủ một thân võ nghệ. Điều này làm cho Lục Thất cảm thấy thân phận của vị thanh niên áo gấm vô cùng thần bí.

- Lục đại nhân, ta họ Vi, danh Hạo, tự Thanh Sơn. Ta tìm Lục đại nhân không có ác ý gì, chỉ muốn cầu Lục đại nhân một việc.
Thanh niên áo gấm tự giới thiệu, cũng nói ra mục đích đến.

Lục Thất sửng sốt, ôn hòa nói:
- Tại hạ chỉ là một tiểu quan, Vi huynh khẳng định là quý nhân, vì sao lại muốn cầu tại hạ? Vẻ mặt Vi Hạo hòa nhã nói:
- Lục đại nhân, việc ta muốn cầu, chính là muốn xin Lục đại nhân từ bỏ vật yêu thích. Muội muội ruột của ta là Vi Song Nhi, bây giờ là thị thiếp của Lục đại nhân. Ta tìm đến Lục đại nhân, là muốn chuộc lại Song Nhi muội muội.

Lục Thất nghe vậy sắc mặt biến đổi, kinh ngạc nói:
- Ngươi, ngươi là huynh trưởng của Song Nhi?

- Đúng vậy, ta là nhị ca của Song Nhi muội muội. Năm đó Vi thị nhà ta gặp cảnh suy tàn thân nhân ly tán, Song Nhi muội muội lưu lạc đến huyện Thạch Đại. Thuộc hạ của ta là Ôn Vũ, dò tìm ra được Song Nhi đang ở tại quý phủ của Lục đại nhân, bởi vậy ta tới là muốn chuộc lại muội muội, xin Lục đại nhân có thể từ bỏ vật yêu thích, để cho huynh muội chúng ta đoàn tụ.
Vi Hạo thành khẩn nói.

Sắc mặt Lục Thất mất tự nhiên, chuyện này tới quá đột ngột, đồng thời hắn cũng đã biết mấy người mà Đông Thanh gặp phải, quả nhiên không phải kẻ địch. Hiện tại vị Vi ca ca này tới muốn lấy lại Song Nhi, trong lòng Lục Thất giống như nuốt phải một tảng đá nặng nề, vô cùng buồn bã phiền muộn.

Từ khi làm chuyện phòng the với Vi Song Nhi, Vi Song Nhi diễm lệ, kiều mỵ, ngoan thuận, khiến cho cuộc sống của Lục Thất trên phương diện kia hết sức thích ý. Cơ thể ngọc ngà trắng tuyết hoạt sắc sinh hương của nàng, mỗi một lần đều có thể mang đến cho Lục Thất sự thỏa mãn tột cùng. Mới bắt đầu là món đồ chơi cho hắn phát tiết thú tính, nhưng dần dần, bóng hình xinh đẹp của Vi Song Nhi đã có vị trí trong lòng Lục Thất, Lục Thất đã sớm thật tâm thích Vi Song Nhi.

- Lục đại nhân, ngài muốn bao nhiêu ngân lượng?
Vi Hạo thấy Lục Thất không nói, trực tiếp đề cập tới tiền bạc.

Lục Thất chau mày, hắn không nỡ để cho Vi Song Nhi rời đi, nhưng Vi Song Nhi xứng đáng có được quyền lợi cùng thân nhân đoàn tụ, cũng có quyền được theo đuổi hạnh phúc tốt hơn, hắn cũng có tiểu muội làm tỳ cho người khó có thể trở về nhà, hắn nên mở rộng tâm, không nên trở ngại huynh muội Vi gia đoàn tụ.

- Ta không cần ngân lượng gì cả. Nếu Song Nhi tình nguyện đi theo ngươi, ta không cần cái gì cũng sẽ để cho nàng đi. Nếu Song Nhi không chịu đi, ngươi có lấy cái gì tới cũng đều vô dụng.
Lục Thất âm thầm khẽ cắn môi, ngẩng đầu bày tỏ thái độ.

Vi Hạo nghe xong trên mặt hiện lên ngạc nhiên, nhìn Lục Thất một hồi, nghiêm mặt nói:
- Tốt, Lục đại nhân là hảo nam nhi, xử lý thế này ta bằng lòng.

Lục Thất nghe xong trong lòng trở nên trống rỗng, hắn thật sự không có lòng tin Vi Song Nhi nhất định không đi.

- Vi huynh, xin mời.
Lời đã nói ra miệng, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh, hy vọng Song Nhi có thể đừng đi.

Một nhóm sáu người đi tới lão trạch Lục gia, thân nhân trong lão trạch đối với sự xuất hiện của huynh trưởng Vi Song Nhi đều hết sức kinh ngạc.Vi Song Nhi nhìn thấy huynh trưởng nước mắt rơi như mưa, ôm khóc một hồi lâu mới nén được bi thương. Bởi vì lời hứa của Lục Thất, ánh mắt mọi người đều hướng về Vi Song Nhi, rời đi Lưu thị hay không, đều phải xem quyết định của bản thân Vi Song Nhi rồi.

Đối mặt với lựa chọn, đôi mắt đẹp của Vi Song Nhi lo sợ nghi hoặc, nàng nhìn qua Ninh Nhi, chạm vào đôi mắt đẹp của Ninh Nhi đang ôn hòa nhìn nàng. Sinh hoạt chung với nhau lâu như vậy, cảm tình của hai nàng tự nhiên thân như tỷ muội, Ninh Nhi thật sự không nỡ để nàng rời đi.

Vi Song Nhi lại đưa mắt nhìn về phía Lục Thất, ánh mắt Lục Thất bình tĩnh, nhưng đôi mắt dịu dàng của hắn đã bán rẻ hắn. Người đàn ông luôn đối đãi với nàng rất tốt này đương nhiên cũng không muốn nàng đi.

Vi Song Nhi chần chừ khó quyết định, khiến cho lòng Lục Thất nặng nề, điều này nói rõ Vi Song Nhi, cũng không phải vô cùng muốn ở Lục gia cả đời. Được sự đồng ý của Lục Thất, Vi Hạo mang Vi Song Nhi ra ngoài cửa lớn đơn độc nói chuyện.

Ước chừng qua thời gian uống cạn tuần trà, Vi Hạo tự mình trở lại sân trong, mắt chăm chú nhìn Lục Thất ôn hòa nói:
- Lục đại nhân, ta vừa cùng Song Nhi muội muội thương lượng, Song Nhi muội muội quả thật không nỡ rời đi, nhưng vẫn đồng ý theo ta đi.

Lục Thất nghe xong lòng trầm xuống hơi biến sắc mặt, chần chờ một chút chợt dời bước đi ra ngoài cửa. Nhìn thấy gương mặt má lúm xinh đẹp của Vi Song Nhi hoảng sợ giật mình, hắn cố đè nén mất mát trong lòng, nhìn Vi Song Nhi ôn hòa nói:
- Song Nhi, nàng thật sự nguyện ý rời khỏi Lục gia à?

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vi Song Nhi hiện lên lo sợ nghi hoặc, ánh mắt chuyển đi không dám đối diện với Lục Thất, môi son hơi động muốn nói lại thôi, lúc này Vi Hạo cùng Ninh Nhi cũng theo ra ngoài.

Vi Hạo đứng bên cạnh Lục Thất, ôn hòa nói:
- Mọi người trong Lục gia, muội muội ta thật sự luyến tiếc các vị, tuy nhiên ai cũng đều hy vọng có được cuộc sống danh giá phú quý. Ta không dối gạt Lục đại nhân, ta làm việc cho lục phẩm thượng giai Phụng Nghi Lang, đảm nhiệm chức vụ Đại Lý Tự Ti Trực. Cái chức Đại Lý Ti Trực này quả thật không có quyền uy gì quá lớn, nhưng cũng coi là quan có địa vị ở kinh thành. Ta có đầy đủ năng lực cho muội muội một cuộc sống danh giá phú quý, ta nghĩ đại nhân hẳn là hiểu được lời ta nói.

Lục Thất sửng sốt, kinh ngạc nhìn Vi Hạo một cái. Chức quan Đại Lý Ti Trực so với chức sự Huyện Úy của hắn cao hơn nhiều lắm, chênh lệch giữa hai chức vụ này có thể nói là như trời với đất, khó trách có được bốn gã tùy tùng nhà quan võ nghệ không tầm thường.

Hắn lại quay đầu nhìn về phía Vi Song Nhi, trong mắt lộ ra tình cảm phức tạp không thôi, một hồi lâu hắn mới ôn hòa nói:
- Ta hiểu được, Vi đại nhân mang Song Nhi đi đi.

Thân mình Vi Song Nhi khẽ rung, ngẩng đầu xấu hổ hoảng hốt nhìn Lục Thất một cái rồi lại cúi đầu. Trái tim Lục Thất ảm đạm quay đầu nhìn về phía Vi Hạo, ôn hòa nói:
- Văn khế của Song Nhi do gia mẫu cất giữ, chờ mấy ngày nữa gia mẫu trở về, mời Vi đại nhân tự mình phái người tới lấy đi.

Vẻ mặt Vi Hạo hòa nhã nói:
- Đa tạ Lục đại nhân tấm lòng cao thượng, chúng ta xin cáo từ.
Nói xong liền lôi kéo ống tay áo Song Nhi, gọi thủ hạ rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện