Tỳ nữ mặt trái táo nhìn thấy thanh tiểu ngân đao cũng không kinh ngạc, nhẹ nhàng nói:
- Thì ra ngài là khách quý, xin mời theo nô tỳ.
Lục Thất cất tiểu ngân đao, đi theo tỳ nữ, tỳ nữ còn lại đi về phía cửa, xem ra hai nàng được phân công chuyên đón khách.
Tỳ nữ mặt trái táo dẫn Lục Thất đi ngang qua trà lâu, tới một vườn hoa rất lớn, hắn không hiểu, bèn hỏi tỳ nữ, mới biết đây là nhà của quan trưởng sử Ung vương phủ. Trong hệ thống quan lại ở Đường quốc, trưởng sử phủ thân vương là quan lớn hàm tứ phẩm trở lên, địa vị rất cao.
Tỳ nữ dẫn hắn tới một khách sảnh, bảo Lục Thất chờ một chút để nàng đến sảnh bên cạnh bẩm báo. Lát sau, một người đàn ông văn nhã tuổi chừng ngoài ba mươi bước vào, sau một lúc nói chuyện với nhau một cách kính trọng, Lục Thất mới biết đó là nhị tổng quản của phủ, người hắn cứu là Tam phu nhân của La trưởng sử, lúc ấy bà nội của vị Tam phu nhân kia bị bệnh nặng, Tam phu nhân dẫn con đi thăm, sau khi mai táng bà nội mới quay về Giang Ninh, không ngờ nửa đường bị đánh cướp và được Lục Thất cứu.
Nhị tổng quản làm việc rất cẩn thận, chẳng những hỏi chuyện Lục Thất một cách, còn xem xét công văn chứng thực thân phận của Lục Thất, sau khi xác định chắc chắn, mới đi trước bẩm báo với Tam phu nhân, qua đó có thể thấy, gia nô của quan lớn rất sợ có người làm hại chủ nhân, tuyệt đối không tùy tiện để người xa lạ gặp mặt chủ mình.
Lục Thất ngồi ở phòng khách chờ đợi, sau thời gian uống cạn tuần trà, Nhị tổng quản mới cùng Tam phu nhân và một tỳ nữ đi tới. Tam phu nhân tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, dung mạo, phong thái vô cùng xinh đẹp, khiến Lục Thất cảm thấy trước mắt như sáng ngời, hắn đánh giá sắc đẹp của vị Tam phu nhân này có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
Tam phu nhân vừa thấy Lục Thất, lập tức tươi cười, nhã nhặn dịu dàng nói:
- Cuối cùng Lục ân công đã tới.
Lục Thất cung kính chắp tay:
- Phu nhân khách khí, xin phu nhân cứ gọi tại hạ là Tiểu Thất cho tiện.
- Ân công là người thẳng thắn, thiếp thân xin được gọi ngươi là đệ đệ. Tiểu Thất, mời ngồi.
Tam phu nhân mỉm cười nói, không ra vẻ làm bộ dè dặt một cách thừa thãi.
Lục Thất lập tức cảm thấy thoải mái, hắn là quân nhân, vốn không thích sự giả tạo, bèn xoay người lại ngồi xuống ghế. Tam phu nhân cũng ngồi xuống, tỳ nữ đi cùng nàng đứng ở phía sau bên trái.
- La Thuận, ngươi bận việc cứ đi đi.
Sau khi ngồi xuống, Tam phu nhân nói, Nhị tổng quản dạ một tiếng rồi quay đi.
Nhị tổng quản vừa đi, Tam phu nhân nhìn Lục Thất, dịu dàng cười nói:
- Tiểu Thất, ngươi tới gặp ta, có phải là đã xảy ra chuyện? Lục Thất giật mình, ngạc nhiên nhìn Tam phu nhân.
Tam phu nhân nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi đừng ngạc nhiên, ngay từ đầu gặp ngươi, ta đã biết ngươi là người rất kiêu hãnh, thi ân bất cầu báo, cho nên bây giờ ngươi tới, nhất định phân nửa nguyên nhân là gặp phải chuyện nan giải.
Lục Thất cảm thấy rất nhẹ nhõm thoải mái, cũng rất bội phục sự cơ trí của vị Tam phu nhân này, hắn gật đầu nói:
- Phu nhân nói rất đúng, tại hạ tới bái kiến, là mong được phu nhân trợ giúp.
Tam phu nhân cười nói:
- Chuyện gì ngươi cứ nói ra, xem ta có thể giúp được ngươi không?
Lục Thất thẳng thắn nói:
- Không dám dối gạt phu nhân, tại hạ là quân tướng chịu sự quản lý của Hưng Hóa quân, sau khi chiến sự bình yên, trở về quê cũ huyện Thạch Đại. Khi trở về huyện Thạch Đại, bởi vì tại hạ là quân tướng thiện chiến, Triệu huyện thừa và Vương chủ bộ thấy vừa ý, đã bổ nhiệm tại hạ làm Hộ quân huyện úy chuyên trách trừ thổ phỉ và áp tải lương thực. Cách đây mấy hôm, tại hạ hộ tống Vương nhị phu nhân tới kinh thành thăm người thân, nhân tiện làm chút chuyện riêng. Lúc sắp đi, Triệu huyện thừa rất tán thưởng tại hạ, có lòng viết thư tiến cử tại hạ với Công bộ Thị lang Triệu đại nhân, muốn nhờ Triệu thị lang đại nhân nhận tại hạ làm môn hạ. Sau khi đến kinh thành, tại hạ mang thư đến phủ Công bộ Thị lang, đã gặp Tam phu nhân phủ thị lang, rồi rời đi chờ tin, nhưng mấy ngày sau tại hạ đi hỏi tin tức, mới biết là thị lang đại nhân không muốn dùng tại hạ, cho nên hết hy vọng.
Tam phu nhân khẽ ồ một tiếng, cười nói:
- Cho nên ngươi tới gặp ta, xem có thể được trưởng sử Ung vương phủ dùng hay không.
Lục Thất bình tĩnh nói:
- Phân nửa là vậy, ngoài ra tại hạ còn có chuyện nan giải phải tìm cách xử lý. Triệu thị lang đại nhân không cần tại hạ, tại hạ cũng không quan tâm, bởi vì tại hạ vốn chỉ muốn làm Hộ quân huyện úy ở huyện Thạch Đại để giúp gia tộc được hưng thịnh, con đường tiến thân mà tại hạ mong đợi là ở Hưng Hóa quân. Nhưng ngày hôm qua, Vương chủ bộ đại nhân sai người đưa tin gấp, nói Triệu huyện thừa và Triệu huyện úy bị thổ phỉ đánh giết. Triệu huyện thừa chết đi, Vương chủ bộ mất đi một chỗ dựa vững chắc, mà chức Hộ quân huyện úy của tại hạ là do Vương đại nhân ban cho, Vương đại nhân thất thế thì ta cũng không thể tiếp tục được làm hộ quân huyện úy, ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch chấn hưng Lục gia của tại hạ.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Vì thế, tại hạ hỏi han Vương nhị phu nhân, mới biết mói quan hệ của Vương đại nhân ở kinh thành, đó là nhị công tử của Lễ bộ Thượng thư, nhưng Vương nhị phu nhân nói năng lực của Nhị công tử có hạn, sọ không giữ được quan chức của Vương đại nhân, cho nên đã đưa bảo ngọc gia truyền tặng cho Lễ bộ Thượng thư đại nhân, tặng cho Nhị công tử một vạn lượng bạc theo như lệ cũ, nhưng Lễ bộ Thượng thư không nhận bảo ngọc, khiến Vương nhị phu nhân ngày đêm lo lắng. Sau khi suy xét kỹ càng, tại hạ tới Thất Tịch trà lâu với mong muốn chân thật, đó là mong phu nhân có thể trở thành người chèo chống cho mối quan hệ của tại hạ và Vương đại nhân.
Tam phu nhân ồ một tiếng, dịu dàng nói:
- Lễ bộ Thượng thư Thang đại nhân luôn tự xưng là công chính nghiêm minh, ông ta sẽ không vì một vị Chủ bộ không quan trọng ở huyện mà ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Còn về hai con trai của ông ta, con trưởng giữ chức Công bộ Viên ngoại lang, là một nhân tài đầy bụng kinh luân (Nghĩa đen là quay tơ và bện tơ, thường dùng để nói về tài sắp xếp chính sự, kinh bang tế thế), con thứ là hạng vô năng, cố lắm cũng chỉ được cái chức võ tướng vô quyền, trông cậy dựa vào hắn, dâng tặng bao nhiêu bạc cũng vô dụng. Càng quan trọng hơn là, hoàng thượng vừa mới giết một Lễ bộ Thị lang và cách chức năm quan viên, đang lúc nguy hiểm, quan lại trong triều đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không liên quan trực tiếp, các triều thần sẽ không nhận ngân lượng mà làm việc cho bên ngoài.
Lục Thất nghe vậy trong lòng liền thất vọng, ôn tồn nói:
- Ý của phu nhân là không thể giúp đỡ tạo quan hệ cho tại hạ và Vương đại nhân?
Tam phu nhân khẽ cười:
- Không, tuy thực quyền của Ung vương phủ không lớn, nhưng lẽ ra nếu chỉ là bảo vệ một Chủ bộ huyện, thì không có gì khó, chẳng qua là huyện Thạch Đại là thế lực bên ngoài của Công bộ Thị lang, nếu phu quân của ta nhúng tay vào, sẽ đắc tội với Triệu thị lang, cho nên việc này cần phải thực hiện một cách thận trọng.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Công bộ Thị lang là trọng thần của triều đình, đúng là không nên đắc tội với ông ấy.
Tam phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, Công bộ Thị lang Triệu đại nhân là người tâm phúc của đương kim Chu hoàng hậu, phu quân của ta không thể đắc tội với ngài.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng kinh hãi, thì ra bản thân Công bộ Thị lang còn có người chống lưng lớn hơn nữa, đến lúc này, trong lòng hắn đã hoàn toàn nguội lạnh, hắn biết Triệu huyện thừa chỉ là con cờ được Công bộ Thị lang đưa tới địa phương, Triệu huyện thừa chết đi, sẽ có người khác thay thế để nắm thực quyền ở huyện Thạch Đại, mà có đến chín phần là người lên thay sẽ loại bỏ Vương chủ bộ, chứ không như Triệu huyện thừa, chuyện gì cũng dựa vào Vương chủ bộ làm thay.
Tam phu nhân lại dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, ngươi là võ quan thất phẩm, lại nhậm chức huyện úy cửu phẩm, như thế là có tài mà không được trọng dụng, không bằng ta giúp ngươi tìm một chức quan ở kinh, chuyện ở huyện Thạch Đại, ngươi nên vứt bỏ không lo tới nữa là xong.
Mặt Lục Thất trầm xuống, ôn tồn nói:
- Phu nhân, tại hạ không cam lòng làm cửu phẩm huyện úy, tiên phụ của tại hạ từng là tướng lĩnh Đường quốc, nguyện vọng của tại hạ là muốn trở thành võ tướng hộ quốc giống như phụ thân. Phu nhân có lòng đề bạt là vinh hạnh cho tại hạ, chỉ có điều Vương chủ bộ có ơn đối với tại hạ, tại hạ đã từng nói sẽ hết sức ủng hộ ông ta, hiện giờ thấy ông ta sắp mất đi thành tựu trên đường làm quan mà bao năm vất vả mới có được, tại hạ thật sự muốn giúp ông ta vượt qua cửa ải khóa khăn này, mà trên thực tế, giúp ông ta cũng là tự giúp chính mình, cả nhà họ Lục chúng ta trên dưới một trăm miệng ăn, từng trải qua tình cảnh rất nghèo khó, vừa mới có chút hy vọng đổi đời thì lại sắp bị đắm chìm, tại hạ thực sự không cam tâm.
Tam phu nhân im lặng suy nghĩ, một lát sau Lục Thất áy náy nói:
- Thật xin lỗi, tại hạ đã làm phu nhân khó xử.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Thật ra chuyện ở huyện Thạch Đại cũng có cách giải quyết, tuy nhiên không thể giải quyết một cách công khai, mà muốn giải quyết được, cũng cần bản thân ngươi nỗ lực mới có thể.
Lục Thất ngẩn ra, vội hỏi:
- Xin phu nhân chỉ bảo giúp tại hạ.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Chỉ bảo và giúp đỡ ngươi thì được, tuy nhiên trước tiên ta muốn hỏi một câu, ngươi có sẵn lòng góp sức cho Ung vương phủ và góp sức cho ta không?
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Tại hạ đến đây là có lòng muốn góp sức cho trưởng sử đại nhân.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Ta hiểu tâm ý của ngươi, ý ta là, nếu ngươi trở thành một võ tướng của Ung vương phủ, sau này ngươi có nghe theo mệnh lệnh của ta không?
Lục Thất sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Không thể, bởi vì tại hạ là võ tướng Đường quốc, nếu chịu sự quản lý của Ung vương phủ, tại hạ vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của thượng quan, chẳng hạn như thượng quan của tại hạ là Trưởng sử đại nhân, như vậy tại hạ phải ưu tiên mệnh lệnh của Trưởng sử đại nhân hơn mệnh lệnh của phu nhân, mà mệnh lệnh của Ung vương điện hạ, sẽ ưu tiên hơn mệnh lệnh của Trưởng sử đại nhân. Nếu tại hạ nói là có thể tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của phu nhân, là sáo rỗng và không thực tế.
Tam phu nhân suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng nói:
- Ý của ngươi là, ngoại trừ mệnh lệnh của thượng quan, ngươi vẫn nghe theo mệnh lệnh của ta?
Lục Thất suy nghĩ một chút, nhã nhặn nói:
- Phu nhân, phu nhân nghĩ như vậy là không đúng, thân là võ tướng, nếu tại hạ nương nhờ vào phu nhân, tại hạ sẽ phải hết sức báo đáp sự nâng đỡ của phu nhân, trên thực tế, nếu thượng quan có ý gia hại phu nhân, tại hạ sẽ đối phó theo kiểu lá mặt lá trái với mệnh lệnh của thượng quan. Nói cách khác, nếu tại hạ đã nương nhờ vào phu nhân, khi thượng quan đưa ra mệnh lệnh có hại cho phu nhân, tại hạ sẽ tuyệt đối bảo vệ lợi ích của phu nhân.
Tam phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng trọng tâm, cũng rất thành thật.
Lục Thất nhẹ nhàng hỏi lại:
- Tại hạ nói như vậy, phu nhân còn muốn dùng tại hạ sao?
- Thì ra ngài là khách quý, xin mời theo nô tỳ.
Lục Thất cất tiểu ngân đao, đi theo tỳ nữ, tỳ nữ còn lại đi về phía cửa, xem ra hai nàng được phân công chuyên đón khách.
Tỳ nữ mặt trái táo dẫn Lục Thất đi ngang qua trà lâu, tới một vườn hoa rất lớn, hắn không hiểu, bèn hỏi tỳ nữ, mới biết đây là nhà của quan trưởng sử Ung vương phủ. Trong hệ thống quan lại ở Đường quốc, trưởng sử phủ thân vương là quan lớn hàm tứ phẩm trở lên, địa vị rất cao.
Tỳ nữ dẫn hắn tới một khách sảnh, bảo Lục Thất chờ một chút để nàng đến sảnh bên cạnh bẩm báo. Lát sau, một người đàn ông văn nhã tuổi chừng ngoài ba mươi bước vào, sau một lúc nói chuyện với nhau một cách kính trọng, Lục Thất mới biết đó là nhị tổng quản của phủ, người hắn cứu là Tam phu nhân của La trưởng sử, lúc ấy bà nội của vị Tam phu nhân kia bị bệnh nặng, Tam phu nhân dẫn con đi thăm, sau khi mai táng bà nội mới quay về Giang Ninh, không ngờ nửa đường bị đánh cướp và được Lục Thất cứu.
Nhị tổng quản làm việc rất cẩn thận, chẳng những hỏi chuyện Lục Thất một cách, còn xem xét công văn chứng thực thân phận của Lục Thất, sau khi xác định chắc chắn, mới đi trước bẩm báo với Tam phu nhân, qua đó có thể thấy, gia nô của quan lớn rất sợ có người làm hại chủ nhân, tuyệt đối không tùy tiện để người xa lạ gặp mặt chủ mình.
Lục Thất ngồi ở phòng khách chờ đợi, sau thời gian uống cạn tuần trà, Nhị tổng quản mới cùng Tam phu nhân và một tỳ nữ đi tới. Tam phu nhân tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, dung mạo, phong thái vô cùng xinh đẹp, khiến Lục Thất cảm thấy trước mắt như sáng ngời, hắn đánh giá sắc đẹp của vị Tam phu nhân này có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.
Tam phu nhân vừa thấy Lục Thất, lập tức tươi cười, nhã nhặn dịu dàng nói:
- Cuối cùng Lục ân công đã tới.
Lục Thất cung kính chắp tay:
- Phu nhân khách khí, xin phu nhân cứ gọi tại hạ là Tiểu Thất cho tiện.
- Ân công là người thẳng thắn, thiếp thân xin được gọi ngươi là đệ đệ. Tiểu Thất, mời ngồi.
Tam phu nhân mỉm cười nói, không ra vẻ làm bộ dè dặt một cách thừa thãi.
Lục Thất lập tức cảm thấy thoải mái, hắn là quân nhân, vốn không thích sự giả tạo, bèn xoay người lại ngồi xuống ghế. Tam phu nhân cũng ngồi xuống, tỳ nữ đi cùng nàng đứng ở phía sau bên trái.
- La Thuận, ngươi bận việc cứ đi đi.
Sau khi ngồi xuống, Tam phu nhân nói, Nhị tổng quản dạ một tiếng rồi quay đi.
Nhị tổng quản vừa đi, Tam phu nhân nhìn Lục Thất, dịu dàng cười nói:
- Tiểu Thất, ngươi tới gặp ta, có phải là đã xảy ra chuyện? Lục Thất giật mình, ngạc nhiên nhìn Tam phu nhân.
Tam phu nhân nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi đừng ngạc nhiên, ngay từ đầu gặp ngươi, ta đã biết ngươi là người rất kiêu hãnh, thi ân bất cầu báo, cho nên bây giờ ngươi tới, nhất định phân nửa nguyên nhân là gặp phải chuyện nan giải.
Lục Thất cảm thấy rất nhẹ nhõm thoải mái, cũng rất bội phục sự cơ trí của vị Tam phu nhân này, hắn gật đầu nói:
- Phu nhân nói rất đúng, tại hạ tới bái kiến, là mong được phu nhân trợ giúp.
Tam phu nhân cười nói:
- Chuyện gì ngươi cứ nói ra, xem ta có thể giúp được ngươi không?
Lục Thất thẳng thắn nói:
- Không dám dối gạt phu nhân, tại hạ là quân tướng chịu sự quản lý của Hưng Hóa quân, sau khi chiến sự bình yên, trở về quê cũ huyện Thạch Đại. Khi trở về huyện Thạch Đại, bởi vì tại hạ là quân tướng thiện chiến, Triệu huyện thừa và Vương chủ bộ thấy vừa ý, đã bổ nhiệm tại hạ làm Hộ quân huyện úy chuyên trách trừ thổ phỉ và áp tải lương thực. Cách đây mấy hôm, tại hạ hộ tống Vương nhị phu nhân tới kinh thành thăm người thân, nhân tiện làm chút chuyện riêng. Lúc sắp đi, Triệu huyện thừa rất tán thưởng tại hạ, có lòng viết thư tiến cử tại hạ với Công bộ Thị lang Triệu đại nhân, muốn nhờ Triệu thị lang đại nhân nhận tại hạ làm môn hạ. Sau khi đến kinh thành, tại hạ mang thư đến phủ Công bộ Thị lang, đã gặp Tam phu nhân phủ thị lang, rồi rời đi chờ tin, nhưng mấy ngày sau tại hạ đi hỏi tin tức, mới biết là thị lang đại nhân không muốn dùng tại hạ, cho nên hết hy vọng.
Tam phu nhân khẽ ồ một tiếng, cười nói:
- Cho nên ngươi tới gặp ta, xem có thể được trưởng sử Ung vương phủ dùng hay không.
Lục Thất bình tĩnh nói:
- Phân nửa là vậy, ngoài ra tại hạ còn có chuyện nan giải phải tìm cách xử lý. Triệu thị lang đại nhân không cần tại hạ, tại hạ cũng không quan tâm, bởi vì tại hạ vốn chỉ muốn làm Hộ quân huyện úy ở huyện Thạch Đại để giúp gia tộc được hưng thịnh, con đường tiến thân mà tại hạ mong đợi là ở Hưng Hóa quân. Nhưng ngày hôm qua, Vương chủ bộ đại nhân sai người đưa tin gấp, nói Triệu huyện thừa và Triệu huyện úy bị thổ phỉ đánh giết. Triệu huyện thừa chết đi, Vương chủ bộ mất đi một chỗ dựa vững chắc, mà chức Hộ quân huyện úy của tại hạ là do Vương đại nhân ban cho, Vương đại nhân thất thế thì ta cũng không thể tiếp tục được làm hộ quân huyện úy, ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch chấn hưng Lục gia của tại hạ.
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Vì thế, tại hạ hỏi han Vương nhị phu nhân, mới biết mói quan hệ của Vương đại nhân ở kinh thành, đó là nhị công tử của Lễ bộ Thượng thư, nhưng Vương nhị phu nhân nói năng lực của Nhị công tử có hạn, sọ không giữ được quan chức của Vương đại nhân, cho nên đã đưa bảo ngọc gia truyền tặng cho Lễ bộ Thượng thư đại nhân, tặng cho Nhị công tử một vạn lượng bạc theo như lệ cũ, nhưng Lễ bộ Thượng thư không nhận bảo ngọc, khiến Vương nhị phu nhân ngày đêm lo lắng. Sau khi suy xét kỹ càng, tại hạ tới Thất Tịch trà lâu với mong muốn chân thật, đó là mong phu nhân có thể trở thành người chèo chống cho mối quan hệ của tại hạ và Vương đại nhân.
Tam phu nhân ồ một tiếng, dịu dàng nói:
- Lễ bộ Thượng thư Thang đại nhân luôn tự xưng là công chính nghiêm minh, ông ta sẽ không vì một vị Chủ bộ không quan trọng ở huyện mà ảnh hưởng đến danh tiếng của mình. Còn về hai con trai của ông ta, con trưởng giữ chức Công bộ Viên ngoại lang, là một nhân tài đầy bụng kinh luân (Nghĩa đen là quay tơ và bện tơ, thường dùng để nói về tài sắp xếp chính sự, kinh bang tế thế), con thứ là hạng vô năng, cố lắm cũng chỉ được cái chức võ tướng vô quyền, trông cậy dựa vào hắn, dâng tặng bao nhiêu bạc cũng vô dụng. Càng quan trọng hơn là, hoàng thượng vừa mới giết một Lễ bộ Thị lang và cách chức năm quan viên, đang lúc nguy hiểm, quan lại trong triều đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không liên quan trực tiếp, các triều thần sẽ không nhận ngân lượng mà làm việc cho bên ngoài.
Lục Thất nghe vậy trong lòng liền thất vọng, ôn tồn nói:
- Ý của phu nhân là không thể giúp đỡ tạo quan hệ cho tại hạ và Vương đại nhân?
Tam phu nhân khẽ cười:
- Không, tuy thực quyền của Ung vương phủ không lớn, nhưng lẽ ra nếu chỉ là bảo vệ một Chủ bộ huyện, thì không có gì khó, chẳng qua là huyện Thạch Đại là thế lực bên ngoài của Công bộ Thị lang, nếu phu quân của ta nhúng tay vào, sẽ đắc tội với Triệu thị lang, cho nên việc này cần phải thực hiện một cách thận trọng.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Công bộ Thị lang là trọng thần của triều đình, đúng là không nên đắc tội với ông ấy.
Tam phu nhân nhẹ nhàng nói:
- Đúng vậy, Công bộ Thị lang Triệu đại nhân là người tâm phúc của đương kim Chu hoàng hậu, phu quân của ta không thể đắc tội với ngài.
Lục Thất ngẩn ra, trong lòng kinh hãi, thì ra bản thân Công bộ Thị lang còn có người chống lưng lớn hơn nữa, đến lúc này, trong lòng hắn đã hoàn toàn nguội lạnh, hắn biết Triệu huyện thừa chỉ là con cờ được Công bộ Thị lang đưa tới địa phương, Triệu huyện thừa chết đi, sẽ có người khác thay thế để nắm thực quyền ở huyện Thạch Đại, mà có đến chín phần là người lên thay sẽ loại bỏ Vương chủ bộ, chứ không như Triệu huyện thừa, chuyện gì cũng dựa vào Vương chủ bộ làm thay.
Tam phu nhân lại dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, ngươi là võ quan thất phẩm, lại nhậm chức huyện úy cửu phẩm, như thế là có tài mà không được trọng dụng, không bằng ta giúp ngươi tìm một chức quan ở kinh, chuyện ở huyện Thạch Đại, ngươi nên vứt bỏ không lo tới nữa là xong.
Mặt Lục Thất trầm xuống, ôn tồn nói:
- Phu nhân, tại hạ không cam lòng làm cửu phẩm huyện úy, tiên phụ của tại hạ từng là tướng lĩnh Đường quốc, nguyện vọng của tại hạ là muốn trở thành võ tướng hộ quốc giống như phụ thân. Phu nhân có lòng đề bạt là vinh hạnh cho tại hạ, chỉ có điều Vương chủ bộ có ơn đối với tại hạ, tại hạ đã từng nói sẽ hết sức ủng hộ ông ta, hiện giờ thấy ông ta sắp mất đi thành tựu trên đường làm quan mà bao năm vất vả mới có được, tại hạ thật sự muốn giúp ông ta vượt qua cửa ải khóa khăn này, mà trên thực tế, giúp ông ta cũng là tự giúp chính mình, cả nhà họ Lục chúng ta trên dưới một trăm miệng ăn, từng trải qua tình cảnh rất nghèo khó, vừa mới có chút hy vọng đổi đời thì lại sắp bị đắm chìm, tại hạ thực sự không cam tâm.
Tam phu nhân im lặng suy nghĩ, một lát sau Lục Thất áy náy nói:
- Thật xin lỗi, tại hạ đã làm phu nhân khó xử.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Thật ra chuyện ở huyện Thạch Đại cũng có cách giải quyết, tuy nhiên không thể giải quyết một cách công khai, mà muốn giải quyết được, cũng cần bản thân ngươi nỗ lực mới có thể.
Lục Thất ngẩn ra, vội hỏi:
- Xin phu nhân chỉ bảo giúp tại hạ.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Chỉ bảo và giúp đỡ ngươi thì được, tuy nhiên trước tiên ta muốn hỏi một câu, ngươi có sẵn lòng góp sức cho Ung vương phủ và góp sức cho ta không?
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Tại hạ đến đây là có lòng muốn góp sức cho trưởng sử đại nhân.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Ta hiểu tâm ý của ngươi, ý ta là, nếu ngươi trở thành một võ tướng của Ung vương phủ, sau này ngươi có nghe theo mệnh lệnh của ta không?
Lục Thất sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói:
- Không thể, bởi vì tại hạ là võ tướng Đường quốc, nếu chịu sự quản lý của Ung vương phủ, tại hạ vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của thượng quan, chẳng hạn như thượng quan của tại hạ là Trưởng sử đại nhân, như vậy tại hạ phải ưu tiên mệnh lệnh của Trưởng sử đại nhân hơn mệnh lệnh của phu nhân, mà mệnh lệnh của Ung vương điện hạ, sẽ ưu tiên hơn mệnh lệnh của Trưởng sử đại nhân. Nếu tại hạ nói là có thể tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của phu nhân, là sáo rỗng và không thực tế.
Tam phu nhân suy nghĩ một chút, rồi nhẹ nhàng nói:
- Ý của ngươi là, ngoại trừ mệnh lệnh của thượng quan, ngươi vẫn nghe theo mệnh lệnh của ta?
Lục Thất suy nghĩ một chút, nhã nhặn nói:
- Phu nhân, phu nhân nghĩ như vậy là không đúng, thân là võ tướng, nếu tại hạ nương nhờ vào phu nhân, tại hạ sẽ phải hết sức báo đáp sự nâng đỡ của phu nhân, trên thực tế, nếu thượng quan có ý gia hại phu nhân, tại hạ sẽ đối phó theo kiểu lá mặt lá trái với mệnh lệnh của thượng quan. Nói cách khác, nếu tại hạ đã nương nhờ vào phu nhân, khi thượng quan đưa ra mệnh lệnh có hại cho phu nhân, tại hạ sẽ tuyệt đối bảo vệ lợi ích của phu nhân.
Tam phu nhân suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Ngươi nói rất đúng trọng tâm, cũng rất thành thật.
Lục Thất nhẹ nhàng hỏi lại:
- Tại hạ nói như vậy, phu nhân còn muốn dùng tại hạ sao?
Danh sách chương