Tam phu nhân gật đầu;
- Ta muốn dùng ngươi, nhưng dùng ngươi rất có thể gây ra tai họa cho ngươi, bởi vì quan Tư mã của Ung Vương phủ là kẻ địch của ta, mà ngươi là võ tướng, vào Ung Vương phủ là ở dưới quyền của quan Tư mã.
Lục Thất nghe vậy im lặng suy nghĩ, thân là võ tướng, nếu đối địch với thượng cấp, thì chẳng khác nào treo lưỡi đao trên đầu, làm việc gì, ở đâu cũng cảm thấy ngột ngạt vì bị đè nén mà không thể nói ra được.
Tam phu nhân lại nói:
- Tiểu Thất, ta dùng ngươi là mong muốn ngươi có thể có được một chút quân quyền, bây giờ tình hình quốc gia đang rối loạn, các quan trong phủ Ung Vương xin với thánh thượng, cho phép Ung Vương phủ mở rộng phủ quân từ bốn ngàn người lên sáu ngàn người, phu quân ta được Ung Vương tín nhiệm, giao cho việc tuyển chọn binh tướng cùng với quan tư mã. Ta thỉnh cầu phu quân cho ta một suất Lữ soái (1), nếu như ngươi không sợ rước họa vào thân, ta có thể giúp ngươi được giữ chức Lữ soái phủ quân của Ung Vương phủ.
Lục Thất nghe vậy mừng thầm, hắn biết rõ các chức quan trong quân, Lữ soái phủ thân vương chia làm hai loại, một loại là Lữ soái Dực Vệ, là chức quan võ tòng lục phẩm (2), Dực Vệ chính là đội vệ sĩ thân cận của vương phủ, loại còn lại là lữ soái phủ quân, cấp bậc thấp hơn Lữ soái Dực Vệ một, hai cấp.
Như hắn là Trí quả Giáo úy, hàm thất phẩm, nhậm chức Lữ soái phủ quân là hợp với quan chế. Thông thường Lữ soái đều chỉ huy năm trăm binh lính hoặc hai trăm vệ binh, phẩm vị tuy thấp nhưng là tướng lĩnh rất có thực quyền.
Vốn hắn tưởng là vào Ung Vương phủ là làm đội trưởng hoặc đội phó đội Dực Vệ, cùng lắm là chỉ huy năm muơi tên Dực Vệ, phải khom lưng uốn gối trước một đám quan lớn, mất đi rất nhiều tự do, không ngờ là được làm Lữ soái Phủ quân.
Cố gắng kìm chế nhịp tim đập rộn, hắn bình tĩnh hỏi lại:
- Phu nhân, vì sao ngài và Tư mã của Ung Vương phủ đối địch? Khuôn mặt tươi đẹp của Tam phu nhân trở nên buồn bã, khẽ thở dài:
- Cũng là do chuyện nhà mà sinh oán hận, muội muội của quan tư mã Ung Vương phủ là Nhị phu nhân của phu quân ta, từ khi phu quân cưới ta về, Nhị phu nhân đem lòng oán hận ta. Về sau, ta sinh con cùng năm với Nhị phu nhân, nhưng con trai ta sinh ra trước mười chín ngày, trở thành trưởng tử. Hơn nữa Đại phu nhân và phu quân ta lại thích con trai của ta hơn con trai của Nhị phu nhân, vì vậy oán hận càng ngày càng kết sâu. Mấy ngày trước đây, ngươi cứu ta thoát khỏi bọn phỉ, có thể đó là người do Nhị phu nhân hoặc Tư mã của Ung Vương phủ phái tới. Tuy nhiên về chuyện đó, ngươi cứ yên tâm, ta đã dặn bảo hộ vệ, không nói cho bên ngoài biết chuyện được ngươi cứu.
Lục Thất ngẩn người, lòng thầm hoảng sợ, mới biết lần trước mình ra tay làm việc nghĩa, không ngờ lại đắc tội với quan Tư mã của Ung Vương phủ, bây giờ Tam phu nhân nói không để lộ bí mật, nhưng nhiều người chết như vậy, sớm muộn gì Tư mã của Ung Vương phủ cũng sẽ điều tra ra, chuyện đời đúng là được cái này lại mất cái kia.
Hắn im lặng suy nghĩ một lúc, rồi ưỡn ngực, bình thản nói:
- Tại hạ đã bước lên chung một chiếc thuyền với phu nhân, Lục Thất này nguyện hoạn nạn cùng chia, giàu sang cùng hưởng với phu nhân.
Tam phu nhân khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, ngươi nguyện ý về phục vụ cho ta, ta rất vui mừng.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Hồi còn nhỏ, mơ ước của tại hạ là có thể trở thành một tướng quân chân chính, phu nhân đã ban cho tại hạ một cơ hội rất tốt, tại hạ biết từ nay về sau nên làm như thế nào.
Tam phu nhân gật gật đầu, dịu dàng nói;
- Tiểu Thất, ta hỏi ngươi về một vấn đề quân sự, ngươi cho rằng Đại giang (tức Trường giang) có thể ngăn cản Chu quốc tiến quân sao?
Lục Thất giật mình, điềm đạm nói:
- Vấn đề này không xác định được, có ngăn cản được Chu quốc tiến quân hay không, điều quyết định là ở nhân tâm, Đại giang là một chướng ngại vật tự nhiên, có thể nói là dễ thủ khó công, nhưng nếu trấn thủ Đại giang là những kẻ ham sống sợ chết, dù Đại giang có khó vượt qua đến mức nào, địch quân vẫn có thể vượt qua.
Tam phu nhân gật gật đầu nói:
- Tiểu Thất, ngươi cho rằng, nếu quân nước Chu vượt sông tấn công Đường quốc, chúng sợ nhất cái gì?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Muốn qua Đại giang, đương nhiên phải dùng thuyền, mà thuyền sợ nhất là thủy quỷ quân (3) và hỏa công, một đội tinh binh thủy quỷ quân bơi lặn, đủ để khống chế mấy vạn thủy quân địch.
- Vậy ngươi cho rằng quân nước Chu có khả năng vượt sông tấn công Đường quốc từ khu vực Trì Châu không?
Tam phu nhân lại hỏi.
- Đương nhiên là có khả năng đó, Trì Châu là chỗ xung yếu của Giang Tả, xưa nay là đất dụng binh, nếu không thì làm sao Khang Hóa quân lại trấn thủ ở đó.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
- Vậy ngươi cho rằng, hiện giờ tướng sĩ Khang Hóa quân là quân thiện chiến sao?
Tam phu nhân lại hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Chuyện này tại hạ không biết, tại hạ chưa bao giờ chính thức thống lĩnh binh lính, đối với các quân của Đường quốc, tại hạ biết không nhiều.
Tam phu nhân cười nói:
- Tuy rằng ngươi chưa từng thống lĩnh binh lính, nhưng ngươi đúng là tướng tài, ngươi đã xuất sắc huấn luyện được một trăm lính ở huyện Thạch Đại.
Lục Thất ngơ ngác, kinh ngạc hỏi:
- Phu nhân điều tra về tại hạ sao?
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Ta không điều tra về ngươi, là có người biết chuyện của ngươi, khen ngợi ngươi trước mặt ta, cho nên ta biết ân nhân của mình là huyện úy huyện Thạch Đại.
Lục Thất kinh ngạc:
- Người đó là ai? Có quen tại hạ sao?
Tam phu nhân dịu dàng đáp:
- Đó là người nhà của một quan viên, nhất định là ngươi không quen, chẳng qua là trong lúc nói chuyện với ta, nàng ấy kể đôi chút về huyện Thạch Đại, bởi vì ngươi là người nổi tiếng ở huyện Thạch Đại, cho nên nàng biết chuyện của ngươi.
Lục Thất gật gật đầu, không tiện hỏi lại. Người đầu tiên hắn nghĩ đến là Tứ tiểu thư của Tiêu gia, tuy nhiên ngẫm lại cũng không thể trùng hợp như vậy, mà cho dù đúng là Tứ tiểu thư nói, cũng không liên quan nhiều tới hắn, chẳng qua là trong tâm trí hắn chợt thoáng hiện hình bóng của muội muội Tiểu Nghiên, tự nhiên trong lòng hơi buồn bã.
Tam phu nhân lại dịu dàng nói:
- Tuy thánh thượng đồng ý cho Ung Vương phủ tăng cường quân bị, nhưng luật Đường quốc đã định, phủ quân của phủ thân vương không được phép lưu lại ở kinh thành, chỉ có Dực Vệ của phủ thân vương mới được phép làm điều đó, hơn nữa, Ung Vương phủ phải tự lo quân lương cho phủ quân, thậm chí đồ quân nhu cũng do Ung Vương phủ gánh vác, bởi vậy đây là một khoản chi rất lớn.
Lục Thất ồ một tiếng, gật gật đầu, thầm nghĩ chi tiêu cho đội quân sáu ngàn người thật sự là rất lớn, hoàng đế Đường triều cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị, lại không chịu bất cứ khoản chi nào, thật là quá keo kiệt, chẳng lẽ hoàng đế Đường quốc mặc kệ, không cần tới phủ quân của Ung Vương phủ?
Tam phu nhân lại nói:
- Tiểu Thất, ngươi nói thủy quỷ quân tất nhiên có lợi cho phòng thủ Đại giang, mà Trì Châu lại là yếu địa quân sự, cho nên mở rộng phủ quân Ung Vương phủ, có một bộ phận trú đóng ở huyện Thạch Đại là hợp tình hợp lý, hoàng đế có biết cũng không phản đối. Sau khi ta tiến cử ngươi đảm nhiệm chức Lữ soái Ung Vương phủ, người hãy trở về huyện Thạch Đại, tuyển mộ và huấn luyện năm trăm thủy quân cho Ung Vương phủ.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Cho tại hạ quay về huyện Thạch Đại tuyển quân, có ổn không? Binh bộ triều đình nhất định sẽ can thiệp và chỉ trích.
Tam phu nhân nói một cách mềm mỏng:
- Đây là do hoàng đế Đường quốc cho phép Ung Vương phủ tự tuyển mộ binh tăng cường quân bị, hẳn là Binh bộ không thể chỉ trích, chủ yếu là tuyển quân đóng ở Trì Châu. Tuy nhiên, ngươi có thể tuyển quân, huấn luyện quân, nhưng trong lúc thực hiện phải cố gắng nhún nhường, nếu có người của Binh bộ đi thăm dò, nhất định phải đối xử một cách cung kính.
Lục Thất nghe Tam phu nhân nói xong, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không phù hợp, hắn chợt nhớ tới lời bình luận của “Sư tỷ” về hoàng đế Đường quốc, rằng đương kim hoàng đế không giỏi cầm quân, cho nên sợ và đố kỵ với tướng lĩnh thật sự có tài. Bởi vì không giỏi cầm quân, cho nên ông ta muốn áp chế võ tướng cầm quân đánh trận, nếu như tính cách của đương kim hoàng đế là như vậy, vậy thì vì sao ông ta lại dễ dàng để cho Ung Vương phủ tự mộ quân tăng cường quân bị chứ?
Hắn nghĩ một lát, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, quay đầu lại nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, lãnh thổ của Đường quốc hẳn là vương thổ, binh của Đường quốc hẳn là vương binh, từ cổ chí kim, bất cứ bậc đế vương nào cũng kiêng kỵ nhất là không khống chế được binh quyền. Luật Đường quốc lại đã quy định rõ ràng, mộ binh, điều binh đều cần có sự khống chế của Binh bộ, quân quy nhằm giới hạn phủ quân cũng đã xác định, muốn tuyển mộ năm mươi binh sĩ thì phải có công văn phê chuẩn của Binh bộ hoặc Tiết Độ Sứ. Theo ta thấy, thánh thượng cho phép Ung Vương phủ tự tăng cường quân bị, tuyệt đối không phải là điều lành, nếu thật sự là phủ quân tự tuyển mộ, hơn nữa là tự chủ điều động trú đóng các nơi, e rằng đương kim hoàng đế sẽ gây bất lợi đối với Ung Vương phủ.
Tam phu nhân ngẩn ra, tỏ vẻ nghi ngờ:
- Không thể nào, việc tăng cường quân bị là được thánh thượng cho phép, chắc là không có gì bất lợi đâu.
Lục Thất cảm thấy, đối với chuyện quân sự, có lẽ vị Tam phu nhân này chưa hiểu rõ, nàng thân là người nhà của quan lại, hẳn đã cho rằng, được hoàng đế cho phép tăng cường quân bị là chuyện tốt, là nắm được cơ hội khuyếch trương quyền thế.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, lần này Ung Vương được hoàng đế tăng cường quân bị là do chính quan lại của Ung Vương phủ đề nghị, nếu hoàng đế muốn gây bất lợi, cũng sẽ nhằm vào bọn họ. Tuy tại hạ không biết tính cách của đương kim hoàng đế là như thế nào, nhưng từ nhỏ tại hạ đã hay đọc tạp văn cổ sử, từ kinh nghiệm trong cổ sử, tại hạ cảm thấy việc cho phép tăng cường quân bị này không phải là chuyện tốt, tốt nhất là phu nhân nên nhắc nhở Trưởng sử đại nhân, chú ý cẩn thận một chút.
Tam phu nhân nghe xong ngẩn người ra, một hồi lâu mới dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, ngươi cho rằng hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị là để thăm dò, chứ thật sự không muốn cho Ung Vương phủ tăng cường quân bị?
Lục Thất gật đầu:
- Tại hạ nghĩ như vậy đấy, vua chúa bao đời nay, đều không để mặc cho các thân vương có được lực lượng quân đội hùng mạnh.
Tam phu nhân ngây người ra trong chốc lát, rồi thất vọng nói:
- Nói như vậy, quyền được tăng cường quân bị lần này chỉ là trăng trong nước mà thôi.
(1) Lữ soái: Võ tướng chỉ huy một lữ. Theo cách tổ chức quân đội thời xưa, cứ mười hai nghìn năm trăm lính là một quân, hai nghìn năm trăm lính là một sư, năm trăm lính là một lữ.
(2) Triều đình phong kiến thời xưa (kể cả Việt Nam), chia quan lại toàn bộ triều đình làm chín cấp, tức cửu phẩm, trong mỗi phẩm lại chia thành hai cấp: chánh (chính) và tòng (phó).
Để tham khảo, xin nêu vài quan chức thời Nguyễn: Chánh lục phẩm: tri phủ; tòng lục phẩm: Thị thư viện. Chánh thất phẩm: tri huyện.
Tòng thất phẩm: Thủ hợp ty Lệnh sử (6 bộ); Thị trung thủ hợp; Thị nội thủ hợp; Thần sách thủ hợp; Thủ hợp các dinh quân; Thái y viện Y phó; Đồ gia Lệnh sử ty thủ hợp...
(3) Thủy quỷ quân: đội quân bơi lặn, chuyên đục thuyền (Tương tự như Yết Kiêu, Dã Tượng của Việt Nam thời xưa)
- Ta muốn dùng ngươi, nhưng dùng ngươi rất có thể gây ra tai họa cho ngươi, bởi vì quan Tư mã của Ung Vương phủ là kẻ địch của ta, mà ngươi là võ tướng, vào Ung Vương phủ là ở dưới quyền của quan Tư mã.
Lục Thất nghe vậy im lặng suy nghĩ, thân là võ tướng, nếu đối địch với thượng cấp, thì chẳng khác nào treo lưỡi đao trên đầu, làm việc gì, ở đâu cũng cảm thấy ngột ngạt vì bị đè nén mà không thể nói ra được.
Tam phu nhân lại nói:
- Tiểu Thất, ta dùng ngươi là mong muốn ngươi có thể có được một chút quân quyền, bây giờ tình hình quốc gia đang rối loạn, các quan trong phủ Ung Vương xin với thánh thượng, cho phép Ung Vương phủ mở rộng phủ quân từ bốn ngàn người lên sáu ngàn người, phu quân ta được Ung Vương tín nhiệm, giao cho việc tuyển chọn binh tướng cùng với quan tư mã. Ta thỉnh cầu phu quân cho ta một suất Lữ soái (1), nếu như ngươi không sợ rước họa vào thân, ta có thể giúp ngươi được giữ chức Lữ soái phủ quân của Ung Vương phủ.
Lục Thất nghe vậy mừng thầm, hắn biết rõ các chức quan trong quân, Lữ soái phủ thân vương chia làm hai loại, một loại là Lữ soái Dực Vệ, là chức quan võ tòng lục phẩm (2), Dực Vệ chính là đội vệ sĩ thân cận của vương phủ, loại còn lại là lữ soái phủ quân, cấp bậc thấp hơn Lữ soái Dực Vệ một, hai cấp.
Như hắn là Trí quả Giáo úy, hàm thất phẩm, nhậm chức Lữ soái phủ quân là hợp với quan chế. Thông thường Lữ soái đều chỉ huy năm trăm binh lính hoặc hai trăm vệ binh, phẩm vị tuy thấp nhưng là tướng lĩnh rất có thực quyền.
Vốn hắn tưởng là vào Ung Vương phủ là làm đội trưởng hoặc đội phó đội Dực Vệ, cùng lắm là chỉ huy năm muơi tên Dực Vệ, phải khom lưng uốn gối trước một đám quan lớn, mất đi rất nhiều tự do, không ngờ là được làm Lữ soái Phủ quân.
Cố gắng kìm chế nhịp tim đập rộn, hắn bình tĩnh hỏi lại:
- Phu nhân, vì sao ngài và Tư mã của Ung Vương phủ đối địch? Khuôn mặt tươi đẹp của Tam phu nhân trở nên buồn bã, khẽ thở dài:
- Cũng là do chuyện nhà mà sinh oán hận, muội muội của quan tư mã Ung Vương phủ là Nhị phu nhân của phu quân ta, từ khi phu quân cưới ta về, Nhị phu nhân đem lòng oán hận ta. Về sau, ta sinh con cùng năm với Nhị phu nhân, nhưng con trai ta sinh ra trước mười chín ngày, trở thành trưởng tử. Hơn nữa Đại phu nhân và phu quân ta lại thích con trai của ta hơn con trai của Nhị phu nhân, vì vậy oán hận càng ngày càng kết sâu. Mấy ngày trước đây, ngươi cứu ta thoát khỏi bọn phỉ, có thể đó là người do Nhị phu nhân hoặc Tư mã của Ung Vương phủ phái tới. Tuy nhiên về chuyện đó, ngươi cứ yên tâm, ta đã dặn bảo hộ vệ, không nói cho bên ngoài biết chuyện được ngươi cứu.
Lục Thất ngẩn người, lòng thầm hoảng sợ, mới biết lần trước mình ra tay làm việc nghĩa, không ngờ lại đắc tội với quan Tư mã của Ung Vương phủ, bây giờ Tam phu nhân nói không để lộ bí mật, nhưng nhiều người chết như vậy, sớm muộn gì Tư mã của Ung Vương phủ cũng sẽ điều tra ra, chuyện đời đúng là được cái này lại mất cái kia.
Hắn im lặng suy nghĩ một lúc, rồi ưỡn ngực, bình thản nói:
- Tại hạ đã bước lên chung một chiếc thuyền với phu nhân, Lục Thất này nguyện hoạn nạn cùng chia, giàu sang cùng hưởng với phu nhân.
Tam phu nhân khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, ngươi nguyện ý về phục vụ cho ta, ta rất vui mừng.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Hồi còn nhỏ, mơ ước của tại hạ là có thể trở thành một tướng quân chân chính, phu nhân đã ban cho tại hạ một cơ hội rất tốt, tại hạ biết từ nay về sau nên làm như thế nào.
Tam phu nhân gật gật đầu, dịu dàng nói;
- Tiểu Thất, ta hỏi ngươi về một vấn đề quân sự, ngươi cho rằng Đại giang (tức Trường giang) có thể ngăn cản Chu quốc tiến quân sao?
Lục Thất giật mình, điềm đạm nói:
- Vấn đề này không xác định được, có ngăn cản được Chu quốc tiến quân hay không, điều quyết định là ở nhân tâm, Đại giang là một chướng ngại vật tự nhiên, có thể nói là dễ thủ khó công, nhưng nếu trấn thủ Đại giang là những kẻ ham sống sợ chết, dù Đại giang có khó vượt qua đến mức nào, địch quân vẫn có thể vượt qua.
Tam phu nhân gật gật đầu nói:
- Tiểu Thất, ngươi cho rằng, nếu quân nước Chu vượt sông tấn công Đường quốc, chúng sợ nhất cái gì?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Muốn qua Đại giang, đương nhiên phải dùng thuyền, mà thuyền sợ nhất là thủy quỷ quân (3) và hỏa công, một đội tinh binh thủy quỷ quân bơi lặn, đủ để khống chế mấy vạn thủy quân địch.
- Vậy ngươi cho rằng quân nước Chu có khả năng vượt sông tấn công Đường quốc từ khu vực Trì Châu không?
Tam phu nhân lại hỏi.
- Đương nhiên là có khả năng đó, Trì Châu là chỗ xung yếu của Giang Tả, xưa nay là đất dụng binh, nếu không thì làm sao Khang Hóa quân lại trấn thủ ở đó.
Lục Thất ôn tồn giải thích.
- Vậy ngươi cho rằng, hiện giờ tướng sĩ Khang Hóa quân là quân thiện chiến sao?
Tam phu nhân lại hỏi.
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Chuyện này tại hạ không biết, tại hạ chưa bao giờ chính thức thống lĩnh binh lính, đối với các quân của Đường quốc, tại hạ biết không nhiều.
Tam phu nhân cười nói:
- Tuy rằng ngươi chưa từng thống lĩnh binh lính, nhưng ngươi đúng là tướng tài, ngươi đã xuất sắc huấn luyện được một trăm lính ở huyện Thạch Đại.
Lục Thất ngơ ngác, kinh ngạc hỏi:
- Phu nhân điều tra về tại hạ sao?
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Ta không điều tra về ngươi, là có người biết chuyện của ngươi, khen ngợi ngươi trước mặt ta, cho nên ta biết ân nhân của mình là huyện úy huyện Thạch Đại.
Lục Thất kinh ngạc:
- Người đó là ai? Có quen tại hạ sao?
Tam phu nhân dịu dàng đáp:
- Đó là người nhà của một quan viên, nhất định là ngươi không quen, chẳng qua là trong lúc nói chuyện với ta, nàng ấy kể đôi chút về huyện Thạch Đại, bởi vì ngươi là người nổi tiếng ở huyện Thạch Đại, cho nên nàng biết chuyện của ngươi.
Lục Thất gật gật đầu, không tiện hỏi lại. Người đầu tiên hắn nghĩ đến là Tứ tiểu thư của Tiêu gia, tuy nhiên ngẫm lại cũng không thể trùng hợp như vậy, mà cho dù đúng là Tứ tiểu thư nói, cũng không liên quan nhiều tới hắn, chẳng qua là trong tâm trí hắn chợt thoáng hiện hình bóng của muội muội Tiểu Nghiên, tự nhiên trong lòng hơi buồn bã.
Tam phu nhân lại dịu dàng nói:
- Tuy thánh thượng đồng ý cho Ung Vương phủ tăng cường quân bị, nhưng luật Đường quốc đã định, phủ quân của phủ thân vương không được phép lưu lại ở kinh thành, chỉ có Dực Vệ của phủ thân vương mới được phép làm điều đó, hơn nữa, Ung Vương phủ phải tự lo quân lương cho phủ quân, thậm chí đồ quân nhu cũng do Ung Vương phủ gánh vác, bởi vậy đây là một khoản chi rất lớn.
Lục Thất ồ một tiếng, gật gật đầu, thầm nghĩ chi tiêu cho đội quân sáu ngàn người thật sự là rất lớn, hoàng đế Đường triều cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị, lại không chịu bất cứ khoản chi nào, thật là quá keo kiệt, chẳng lẽ hoàng đế Đường quốc mặc kệ, không cần tới phủ quân của Ung Vương phủ?
Tam phu nhân lại nói:
- Tiểu Thất, ngươi nói thủy quỷ quân tất nhiên có lợi cho phòng thủ Đại giang, mà Trì Châu lại là yếu địa quân sự, cho nên mở rộng phủ quân Ung Vương phủ, có một bộ phận trú đóng ở huyện Thạch Đại là hợp tình hợp lý, hoàng đế có biết cũng không phản đối. Sau khi ta tiến cử ngươi đảm nhiệm chức Lữ soái Ung Vương phủ, người hãy trở về huyện Thạch Đại, tuyển mộ và huấn luyện năm trăm thủy quân cho Ung Vương phủ.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Cho tại hạ quay về huyện Thạch Đại tuyển quân, có ổn không? Binh bộ triều đình nhất định sẽ can thiệp và chỉ trích.
Tam phu nhân nói một cách mềm mỏng:
- Đây là do hoàng đế Đường quốc cho phép Ung Vương phủ tự tuyển mộ binh tăng cường quân bị, hẳn là Binh bộ không thể chỉ trích, chủ yếu là tuyển quân đóng ở Trì Châu. Tuy nhiên, ngươi có thể tuyển quân, huấn luyện quân, nhưng trong lúc thực hiện phải cố gắng nhún nhường, nếu có người của Binh bộ đi thăm dò, nhất định phải đối xử một cách cung kính.
Lục Thất nghe Tam phu nhân nói xong, lại mơ hồ cảm thấy có gì đó không phù hợp, hắn chợt nhớ tới lời bình luận của “Sư tỷ” về hoàng đế Đường quốc, rằng đương kim hoàng đế không giỏi cầm quân, cho nên sợ và đố kỵ với tướng lĩnh thật sự có tài. Bởi vì không giỏi cầm quân, cho nên ông ta muốn áp chế võ tướng cầm quân đánh trận, nếu như tính cách của đương kim hoàng đế là như vậy, vậy thì vì sao ông ta lại dễ dàng để cho Ung Vương phủ tự mộ quân tăng cường quân bị chứ?
Hắn nghĩ một lát, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo, quay đầu lại nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, lãnh thổ của Đường quốc hẳn là vương thổ, binh của Đường quốc hẳn là vương binh, từ cổ chí kim, bất cứ bậc đế vương nào cũng kiêng kỵ nhất là không khống chế được binh quyền. Luật Đường quốc lại đã quy định rõ ràng, mộ binh, điều binh đều cần có sự khống chế của Binh bộ, quân quy nhằm giới hạn phủ quân cũng đã xác định, muốn tuyển mộ năm mươi binh sĩ thì phải có công văn phê chuẩn của Binh bộ hoặc Tiết Độ Sứ. Theo ta thấy, thánh thượng cho phép Ung Vương phủ tự tăng cường quân bị, tuyệt đối không phải là điều lành, nếu thật sự là phủ quân tự tuyển mộ, hơn nữa là tự chủ điều động trú đóng các nơi, e rằng đương kim hoàng đế sẽ gây bất lợi đối với Ung Vương phủ.
Tam phu nhân ngẩn ra, tỏ vẻ nghi ngờ:
- Không thể nào, việc tăng cường quân bị là được thánh thượng cho phép, chắc là không có gì bất lợi đâu.
Lục Thất cảm thấy, đối với chuyện quân sự, có lẽ vị Tam phu nhân này chưa hiểu rõ, nàng thân là người nhà của quan lại, hẳn đã cho rằng, được hoàng đế cho phép tăng cường quân bị là chuyện tốt, là nắm được cơ hội khuyếch trương quyền thế.
Hắn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, lần này Ung Vương được hoàng đế tăng cường quân bị là do chính quan lại của Ung Vương phủ đề nghị, nếu hoàng đế muốn gây bất lợi, cũng sẽ nhằm vào bọn họ. Tuy tại hạ không biết tính cách của đương kim hoàng đế là như thế nào, nhưng từ nhỏ tại hạ đã hay đọc tạp văn cổ sử, từ kinh nghiệm trong cổ sử, tại hạ cảm thấy việc cho phép tăng cường quân bị này không phải là chuyện tốt, tốt nhất là phu nhân nên nhắc nhở Trưởng sử đại nhân, chú ý cẩn thận một chút.
Tam phu nhân nghe xong ngẩn người ra, một hồi lâu mới dịu dàng nói:
- Tiểu Thất, ngươi cho rằng hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị là để thăm dò, chứ thật sự không muốn cho Ung Vương phủ tăng cường quân bị?
Lục Thất gật đầu:
- Tại hạ nghĩ như vậy đấy, vua chúa bao đời nay, đều không để mặc cho các thân vương có được lực lượng quân đội hùng mạnh.
Tam phu nhân ngây người ra trong chốc lát, rồi thất vọng nói:
- Nói như vậy, quyền được tăng cường quân bị lần này chỉ là trăng trong nước mà thôi.
(1) Lữ soái: Võ tướng chỉ huy một lữ. Theo cách tổ chức quân đội thời xưa, cứ mười hai nghìn năm trăm lính là một quân, hai nghìn năm trăm lính là một sư, năm trăm lính là một lữ.
(2) Triều đình phong kiến thời xưa (kể cả Việt Nam), chia quan lại toàn bộ triều đình làm chín cấp, tức cửu phẩm, trong mỗi phẩm lại chia thành hai cấp: chánh (chính) và tòng (phó).
Để tham khảo, xin nêu vài quan chức thời Nguyễn: Chánh lục phẩm: tri phủ; tòng lục phẩm: Thị thư viện. Chánh thất phẩm: tri huyện.
Tòng thất phẩm: Thủ hợp ty Lệnh sử (6 bộ); Thị trung thủ hợp; Thị nội thủ hợp; Thần sách thủ hợp; Thủ hợp các dinh quân; Thái y viện Y phó; Đồ gia Lệnh sử ty thủ hợp...
(3) Thủy quỷ quân: đội quân bơi lặn, chuyên đục thuyền (Tương tự như Yết Kiêu, Dã Tượng của Việt Nam thời xưa)
Danh sách chương