Lục Thất suy nghĩ một chút, rồi bình thản nói:
- Cũng không hoàn toàn là trăng trong nước.
Tam phu nhân ngẩn ra, dịu dàng hỏi:
- Cách nhìn của người về chuyện này thế nào? Lục Thất đáp:
- Theo tại hạ thấy, binh tướng nên đưa về Binh bộ quản lý, quân lương sẽ do Ung Vương phủ chu cấp. Cho dù hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị, nhất định Ung Vương phủ không nên làm điều đó. Ung Vương phủ nên tuyển chọn binh tướng, rồi báo cho Binh bộ, để Binh bộ điều binh về làm phủ quân của Ung Vương phủ. Ngược lại, Binh bộ cũng có quyền điều chuyển binh sĩ của Ung Vương phủ, làm như vậy, binh tướng Ung Vương phủ có thể nhận nhiệm vụ lâu dài, mà các tướng sĩ lệ thuộc cũng do Binh bộ thường xuyên điều chuyển. Thật ra, đây là hình thức biến đổi một chút của chế độ phủ binh, khi làm như vậy, uy quyền của Ung Vương phủ có thể gia tăng rất nhiều, nhưng lại không bị xem là tự nuôi dưỡng tư binh, ngược lại còn được coi là có công lớn nuôi quân một cách vô vụ lợi cho quốc gia.
Tam phu nhân nghe xong, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Làm như vậy thì Ung Vương phủ cũng không có lợi gì, ngược lại còn là gánh nặng, không bằng không tăng cường quân bị nữa.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Nếu không tăng cường quân bị nữa, nhất định thánh thượng sẽ giáng tội Ung Vương phủ, hơn nữa, tuy rằng phủ quân mở rộng của Ung Vương phủ là do Binh bộ quản chế, nhưng trên thực tế, binh thì theo tướng, một khi xảy ra loạn lạc, mệnh lệnh của Binh bộ là vô dụng, đây là cái gọi là tướng ở bên ngoài thì nhận lệnh của vua. Nếu tại hạ nắm năm trăm binh lính trong tay, đương nhiên lúc bình thường, tại hạ nghe theo sự điều động của Binh bộ, nhưng khi có loạn lạc, Binh bộ cũng không điều khiển được tại hạ nữa, ở trên chiến trường, quyền uy của chủ tướng mới là tối cao.
Tam phu nhân gật đầu nói:
- Ngươi nói rất có lý.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Phu nhân, tại hạ nói như vậy cũng xuất phát từ lợi ích của bản thân, bởi vì tại hạ rất muốn nhận chức Lữ soái của Ung Vương phủ.
Tam phu nhân khẽ mỉm cười, gật đầu, dịu dàng nói:
- Ngươi yên tâm đi, chỉ cần Ung Vương phủ mở rộng phủ quân, ta nhất định sẽ giành chỗ cho ngươi, sau giờ Ngọ ngày mai, ngươi tới nghe tin chính xác.
Lục Thất gật đầu, lễ độ nói:
- Đa tạ phu nhân, kính xin phu nhân chỉ giáo cho, chuyện ở huyện Thạch Đại nên giải quyết thế nào?
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Chuyện ở huyện Thạch Đại, ta không thể công khai ra mặt, chỉ có thể ngầm giúp ngươi. Phu quân ta có quan hệ họ hàng với Lại bộ Thượng thư Từ đại nhân, ta cũng có quan hệ rất tốt với Từ nhị phu nhân, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm chủ bộ ở huyện Thạch Đại phải do Lại bộ quyết định, ta chỉ có thể nhờ Từ đại nhân gác lại không phê chuẩn công văn thay đổi nhân sự thôi, chuyện còn lại phải dựa vào bản thân ngươi. Nếu ngươi và vị Vương chủ bộ kia có nền tảng gốc rễ vững chắc ở huyện Thạch Đại, thì hoàn toàn có thể chiếm giữ một nửa quyền thế ở huyện, nửa còn lại ngươi phải để lại cho người của Công bộ Thị lang; nếu ngươi và Vương chủ bộ không tranh nổi với người của Công bộ Thị lang, ta cũng lực bất tòng tâm. Ta chỉ có thể giúp ở phía trên, không thể nhúng tay vào phía dưới, nói cách khác, ta không thể ra mặt đối chọi với phía Công bộ Thị lang.
Lục Thất nghe vậy bừng tỉnh, trong lòng hơi nhẹ nhõm một chút, bây giờ dựa vào binh lực mà hắn có được ở huyện Thạch Đại, hẳn là đủ để giành được quyền thế nửa huyện. Cái gọi là quyền thế nửa huyện đó, là đủ khả năng để ban hành được chính lệnh, chỉ cần Lại bộ không bãi miễn Vương chủ bộ, dù hắn và Vương chủ bộ có gặp phải khó khăn, cũng có thể giải quyết được.
Tam phu nhân lại nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên, ta cũng có một số việc muốn nói rõ: thứ nhất, sau này ngươi và vị Vương chủ bộ kia chỉ có thể nương dựa vào ta, chứ không được bắt cá hai tay; thứ hai, nếu như ngươi được bổ nhiệm làm Lữ soái của Ung Vương phủ, hơn nữa có thể đóng quân bên ngoài, thì chi phí ăn ở của phủ quân, đều phải do ngươi và Vương chủ bộ tự cung cấp, nhưng công khai đối với bên ngoài, đó là do Ung Vương phủ cung cấp.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ trong thoáng chốc rồi nghiêm mặt nói:
- Tất nhiên là tại hạ trung thành với phu nhân, tuyệt đối không ăn ở hai lòng, tuy nhiên Vương chủ bộ lại không thể cắt đứt quan hệ với Nhị công tử của quan Thượng thư ngay lập tức, hàng năm vẫn phải dâng tặng một chút tiền bạc, đương nhiên là Vương chủ bộ sẽ dâng tặng phần lớn hơn rất nhiều cho phu nhân.
Tam phu nhân gật đầu:
- Ta hiểu ý kiến của ngươi, về khoản lễ vật hàng năm, các ngươi không cần đưa tới kinh thành, cứ dùng chi tiêu cho phủ quân trú đóng ở huyện là được.
Lục Thất gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, về việc hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị, tại hạ còn muốn nói thêm một chút ý kiến.
- Ngươi nói đi.
Tam phu nhân khẽ nói.
Lục Thất nói:
- Cá nhân ta cho rằng, hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị là muốn dò xét lòng trung thành của các quan lại ở Ung Vương phủ có trung thành hay không, nếu Ung Vương phủ thật sự tự tuyển mộ phủ quân, thế nào hoàng thượng cũng trừng phạt quan lại ở Ung Vương phủ, nhẹ thì giáng chức, đày các quan nhỏ đi xa khỏi Ung Vương phủ, nặng thì quy cho âm mưu phản nghịch để chém đầu, tịch biên gia sản. Phương pháp mà tại hạ đề nghị vừa rồi, là để chống lại dò xét, nếu như hoàng thượng thật lòng cho Ung Vương phủ tăng cường quân bị, người sẽ ra lệnh cho Binh bộ cấp quân cho Ung Vương phủ, còn nếu đúng là hoàng thượng thử lòng, thì việc tăng cường quân bị của Ung Vương phủ chẳng qua chỉ là hành động vẽ vời không thực chất, hẳn là hoàng thượng sẽ không ra lệnh cho Binh bộ cấp quân cho Ung Vương phủ đâu.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Ý ngươi là, cho dù có quyền, Binh bộ cũng không nhất định sẽ giao quân cho Ung Vương phủ?
- Đúng vậy, theo tại hạ thấy, việc mở rộng biên chế của Ung Vương phủ có đến bảy mươi phần trăm khả năng sẽ không có được binh lính, nguyên nhân không phải vì Binh bộ không có binh lính để cấp, mà là do chủ tâm của hoàng thượng không muốn Ung Vương phủ có lực lượng quân đội hùng mạnh. Hoàng thượng không hạ chỉ, Binh bộ cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ kéo dài, khiến cho Ung Vương phủ không có binh tướng. Nếu như Binh bộ thật sự không tuyển binh cấp cho Ung Vương phủ, ta mong phu nhân khuyên nhủ trưởng sử đại nhân tuyệt đối đưng dâng thư thúc giục, mà phải nhanh chóng dẹp bỏ ý định tăng cường quân bị, bảo vệ tính mạng là trên hết.
Lục Thất nghiêm nghị nhắc nhở.
Tam phu nhân nghe vậy, khuôn mặt liền trở nên ngưng trọng, im lặng hồi lâu. Lục Thất lại nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân, vì sao người lại muốn có binh quyền? Là vì đối đầu với tư mã của Ung Vương phủ mà phải tự vệ sao?
Tam phu nhân nhẹ giọng nói:
- Là vì tự vệ, nhưng không phải chỉ vì đối phó với Tư mã của Ung Vương phủ, vừa rồi ta ra ngoài, biết được sự đáng sợ của thời ly loạn, sau này nếu chẳng may có biến, nếu không có binh lính bảo vệ để chạy trốn, cho dù địa vị ta có tôn quý hơn nữa cũng vô dụng.
Lục Thất gật đầu, hắn có thể hiểu được lối suy nghĩ dành sẵn đường lui của Tam phu nhân, từ Tam phu nhân, hắn cảm nhận được tâm lý thiết tha đối với binh quyền của các quan lại của Ung Vương phủ, nhưng họ quá tích cực nắm lấy cơ hội tăng cường quân bị mà không để ý tới nguy hiểm, hoàn toàn quên rằng muốn nắm binh quyền là đùa với lửa, mà chơi với lửa thì có ngày chết cháy.
- Tiểu Thất, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, nghe ngươi phân tích xong, thật sự ta nghĩ lại mà sợ hãi.
Tam phu nhân khẽ nói.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Ý của phu nhân tại hạ hiểu rất rõ, thật ra nắm binh quyền trong tay cũng vô dụng, chỉ cần triều đình ra lệnh, là có thể điều đi tất cả binh lực của Ung Vương phủ, nếu phu nhân muốn có lực lượng để sau này tự vệ, có thể ngầm phát triển quân đội.
- Phát triển ngầm?
Tam phu nhân kinh ngạc.
- Đúng vậy, chẳng hạn như tại hạ đảm nhiệm chức Lữ soái của Ung Vương phủ, phụng mệnh vua đến địa phương chờ tiếp nhận binh lính, trong lúc chờ đợi, tại hạ có thể xây dựng một cơ cấu tổ chức nền tảng cho lữ phủ quân, bao gồm một trung quân Giáo úy, một Lục sự quân tào, đội trưởng, đội phó tham doanh, mười chỉ huy thám mã kiêm cận vệ, như vậy tại hạ sẽ có mười bốn tinh binh. Mà hiện nay, tại hạ là hộ quân huyện úy của huyện Thạch Đại, trên thực tế là một chức được bổ nhiệm để đối phó với thổ phỉ, cũng không phải là chức huyện úy trong biên chế thật sự của triều đình. Vì vậy, tại hạ vẫn có thể kiêm nhiệm Hộ quân Huyện úy của huyện Thạch Đại như cũ, lại có thể dùng danh nghĩa trừ phiến loạn để huấn luyện binh lính. Một khi có biến, tại hạ lập tức có thể tập hợp hơn năm trăm quân, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy tới bảo vệ phu nhân an toàn thoát đi, hoặc nếu như kinh thành có loạn, phu nhân lập tức đưa người và vật quan trọng tới huyện Thạch Đại tìm tại hạ, tại hạ nhất định sẽ hết sức bảo vệ phu nhân chu toàn.
Tam phu nhân nghe xong, kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất bình tĩnh nhìn lại. Nhìn một lát, Tam phu nhân quay đi, gật đầu nói:
- Ngươi là một người trí dũng song toàn.
Lục Thất khiêm tốn nói:
- Phu nhân quá khen, chỉ là tại hạ chỉ đọc nhiều sách xưa một chút, thật ra những điều đó tại hạ cũng chỉ vừa mới nghĩ thông suốt thôi, cũng giống như Công bộ Thị lang coi trọng thế lực địa phương như vậy, không hoàn toàn vì tiền bạc được cung cấp hàng năm, mà hơn nữa là vì phát triển thế lực ngầm ở địa phương. Cách xây dựng thế lực này không làm hoàng thượng nghi kỵ, lại có thể có một đường lui để tự bảo vệ.
Tam phu nhân gật gật đầu, hỏi:
- Tiểu Thất, ngươi tới kinh thành cũng muốn làm chuyện riêng phải không?
Lục Thất đáp:
- Tại hạ đến kinh, thứ nhất là hộ tống Vương phu nhân và huynh trưởng đi thi, thứ hai là giúp Triệu huyện thừa đưa một hộp báu vật đến phủ Công bộ Thị lang, hai chuyện này đều đã làm xong. Ngày mai tại hạ muốn đến Đại Lý Tự một chuyến, tra tìm mọi thông tin về vụ án của một người bạn bị định tội của phụ thân tại hạ, bởi vì con gái của người đó, là vợ đính hôn từ nhỏ của tại hạ, tại hạ phải tìm được vị hôn thê đó, đưa về huyện Thạch Đại, bái lạy linh vị của phụ thân tại hạ mà làm lễ thành hôn.
Tam phu nhân kinh ngạc ồ lên một tiếng nho nhỏ, suy nghĩ một chút rồi sai tỳ nữ lấy một tờ danh thiếp, đưa cho Lục Thất, dịu dàng nói:
- Đây là danh thiếp của phu quân ta, ngươi đến Đại Lý Tự tìm gặp Cao chủ bộ, sẽ có thể dễ dàng tra tìm bản án cũ.
Lục Thất rất vui mừng, tấm danh thiếp này chẳng khác gì là giấy thông hành, vội giơ tay nhận lấy, thành khẩn nói:
- Cái này quá quan trọng đối với tại hạ, xin đa tạ phu nhân.
Tam phu nhân mỉm cười nói:
- Chỉ là việc nhỏ thôi.
Lục Thất cất danh thiếp, lễ phép nói:
- Nếu phu nhân không còn gì chỉ bảo, ngày mai sau giờ Ngọ tại hạ sẽ trở lại.
Tam phu nhân cười nói:
- Không có việc gì nữa. Hiện giờ, ngươi ở chỗ nào trong thành?
Lục Thất đáp:
- Tại hạ ở nhà một người họ Trịnh, phường Cát Tường, thành Nam.
Tam phu nhân gật đầu, đứng dậy bảo tỳ nữ thay nàng tiễn khách, Lục Thất chắp tay chào rồi theo đường cũ rời nhà Trưởng sử của Ung Vương phủ.
- Cũng không hoàn toàn là trăng trong nước.
Tam phu nhân ngẩn ra, dịu dàng hỏi:
- Cách nhìn của người về chuyện này thế nào? Lục Thất đáp:
- Theo tại hạ thấy, binh tướng nên đưa về Binh bộ quản lý, quân lương sẽ do Ung Vương phủ chu cấp. Cho dù hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị, nhất định Ung Vương phủ không nên làm điều đó. Ung Vương phủ nên tuyển chọn binh tướng, rồi báo cho Binh bộ, để Binh bộ điều binh về làm phủ quân của Ung Vương phủ. Ngược lại, Binh bộ cũng có quyền điều chuyển binh sĩ của Ung Vương phủ, làm như vậy, binh tướng Ung Vương phủ có thể nhận nhiệm vụ lâu dài, mà các tướng sĩ lệ thuộc cũng do Binh bộ thường xuyên điều chuyển. Thật ra, đây là hình thức biến đổi một chút của chế độ phủ binh, khi làm như vậy, uy quyền của Ung Vương phủ có thể gia tăng rất nhiều, nhưng lại không bị xem là tự nuôi dưỡng tư binh, ngược lại còn được coi là có công lớn nuôi quân một cách vô vụ lợi cho quốc gia.
Tam phu nhân nghe xong, suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Làm như vậy thì Ung Vương phủ cũng không có lợi gì, ngược lại còn là gánh nặng, không bằng không tăng cường quân bị nữa.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Nếu không tăng cường quân bị nữa, nhất định thánh thượng sẽ giáng tội Ung Vương phủ, hơn nữa, tuy rằng phủ quân mở rộng của Ung Vương phủ là do Binh bộ quản chế, nhưng trên thực tế, binh thì theo tướng, một khi xảy ra loạn lạc, mệnh lệnh của Binh bộ là vô dụng, đây là cái gọi là tướng ở bên ngoài thì nhận lệnh của vua. Nếu tại hạ nắm năm trăm binh lính trong tay, đương nhiên lúc bình thường, tại hạ nghe theo sự điều động của Binh bộ, nhưng khi có loạn lạc, Binh bộ cũng không điều khiển được tại hạ nữa, ở trên chiến trường, quyền uy của chủ tướng mới là tối cao.
Tam phu nhân gật đầu nói:
- Ngươi nói rất có lý.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Phu nhân, tại hạ nói như vậy cũng xuất phát từ lợi ích của bản thân, bởi vì tại hạ rất muốn nhận chức Lữ soái của Ung Vương phủ.
Tam phu nhân khẽ mỉm cười, gật đầu, dịu dàng nói:
- Ngươi yên tâm đi, chỉ cần Ung Vương phủ mở rộng phủ quân, ta nhất định sẽ giành chỗ cho ngươi, sau giờ Ngọ ngày mai, ngươi tới nghe tin chính xác.
Lục Thất gật đầu, lễ độ nói:
- Đa tạ phu nhân, kính xin phu nhân chỉ giáo cho, chuyện ở huyện Thạch Đại nên giải quyết thế nào?
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Chuyện ở huyện Thạch Đại, ta không thể công khai ra mặt, chỉ có thể ngầm giúp ngươi. Phu quân ta có quan hệ họ hàng với Lại bộ Thượng thư Từ đại nhân, ta cũng có quan hệ rất tốt với Từ nhị phu nhân, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm chủ bộ ở huyện Thạch Đại phải do Lại bộ quyết định, ta chỉ có thể nhờ Từ đại nhân gác lại không phê chuẩn công văn thay đổi nhân sự thôi, chuyện còn lại phải dựa vào bản thân ngươi. Nếu ngươi và vị Vương chủ bộ kia có nền tảng gốc rễ vững chắc ở huyện Thạch Đại, thì hoàn toàn có thể chiếm giữ một nửa quyền thế ở huyện, nửa còn lại ngươi phải để lại cho người của Công bộ Thị lang; nếu ngươi và Vương chủ bộ không tranh nổi với người của Công bộ Thị lang, ta cũng lực bất tòng tâm. Ta chỉ có thể giúp ở phía trên, không thể nhúng tay vào phía dưới, nói cách khác, ta không thể ra mặt đối chọi với phía Công bộ Thị lang.
Lục Thất nghe vậy bừng tỉnh, trong lòng hơi nhẹ nhõm một chút, bây giờ dựa vào binh lực mà hắn có được ở huyện Thạch Đại, hẳn là đủ để giành được quyền thế nửa huyện. Cái gọi là quyền thế nửa huyện đó, là đủ khả năng để ban hành được chính lệnh, chỉ cần Lại bộ không bãi miễn Vương chủ bộ, dù hắn và Vương chủ bộ có gặp phải khó khăn, cũng có thể giải quyết được.
Tam phu nhân lại nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên, ta cũng có một số việc muốn nói rõ: thứ nhất, sau này ngươi và vị Vương chủ bộ kia chỉ có thể nương dựa vào ta, chứ không được bắt cá hai tay; thứ hai, nếu như ngươi được bổ nhiệm làm Lữ soái của Ung Vương phủ, hơn nữa có thể đóng quân bên ngoài, thì chi phí ăn ở của phủ quân, đều phải do ngươi và Vương chủ bộ tự cung cấp, nhưng công khai đối với bên ngoài, đó là do Ung Vương phủ cung cấp.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ trong thoáng chốc rồi nghiêm mặt nói:
- Tất nhiên là tại hạ trung thành với phu nhân, tuyệt đối không ăn ở hai lòng, tuy nhiên Vương chủ bộ lại không thể cắt đứt quan hệ với Nhị công tử của quan Thượng thư ngay lập tức, hàng năm vẫn phải dâng tặng một chút tiền bạc, đương nhiên là Vương chủ bộ sẽ dâng tặng phần lớn hơn rất nhiều cho phu nhân.
Tam phu nhân gật đầu:
- Ta hiểu ý kiến của ngươi, về khoản lễ vật hàng năm, các ngươi không cần đưa tới kinh thành, cứ dùng chi tiêu cho phủ quân trú đóng ở huyện là được.
Lục Thất gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, về việc hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị, tại hạ còn muốn nói thêm một chút ý kiến.
- Ngươi nói đi.
Tam phu nhân khẽ nói.
Lục Thất nói:
- Cá nhân ta cho rằng, hoàng thượng cho phép Ung Vương phủ tăng cường quân bị là muốn dò xét lòng trung thành của các quan lại ở Ung Vương phủ có trung thành hay không, nếu Ung Vương phủ thật sự tự tuyển mộ phủ quân, thế nào hoàng thượng cũng trừng phạt quan lại ở Ung Vương phủ, nhẹ thì giáng chức, đày các quan nhỏ đi xa khỏi Ung Vương phủ, nặng thì quy cho âm mưu phản nghịch để chém đầu, tịch biên gia sản. Phương pháp mà tại hạ đề nghị vừa rồi, là để chống lại dò xét, nếu như hoàng thượng thật lòng cho Ung Vương phủ tăng cường quân bị, người sẽ ra lệnh cho Binh bộ cấp quân cho Ung Vương phủ, còn nếu đúng là hoàng thượng thử lòng, thì việc tăng cường quân bị của Ung Vương phủ chẳng qua chỉ là hành động vẽ vời không thực chất, hẳn là hoàng thượng sẽ không ra lệnh cho Binh bộ cấp quân cho Ung Vương phủ đâu.
Tam phu nhân dịu dàng nói:
- Ý ngươi là, cho dù có quyền, Binh bộ cũng không nhất định sẽ giao quân cho Ung Vương phủ?
- Đúng vậy, theo tại hạ thấy, việc mở rộng biên chế của Ung Vương phủ có đến bảy mươi phần trăm khả năng sẽ không có được binh lính, nguyên nhân không phải vì Binh bộ không có binh lính để cấp, mà là do chủ tâm của hoàng thượng không muốn Ung Vương phủ có lực lượng quân đội hùng mạnh. Hoàng thượng không hạ chỉ, Binh bộ cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ kéo dài, khiến cho Ung Vương phủ không có binh tướng. Nếu như Binh bộ thật sự không tuyển binh cấp cho Ung Vương phủ, ta mong phu nhân khuyên nhủ trưởng sử đại nhân tuyệt đối đưng dâng thư thúc giục, mà phải nhanh chóng dẹp bỏ ý định tăng cường quân bị, bảo vệ tính mạng là trên hết.
Lục Thất nghiêm nghị nhắc nhở.
Tam phu nhân nghe vậy, khuôn mặt liền trở nên ngưng trọng, im lặng hồi lâu. Lục Thất lại nhẹ nhàng nói:
- Phu nhân, vì sao người lại muốn có binh quyền? Là vì đối đầu với tư mã của Ung Vương phủ mà phải tự vệ sao?
Tam phu nhân nhẹ giọng nói:
- Là vì tự vệ, nhưng không phải chỉ vì đối phó với Tư mã của Ung Vương phủ, vừa rồi ta ra ngoài, biết được sự đáng sợ của thời ly loạn, sau này nếu chẳng may có biến, nếu không có binh lính bảo vệ để chạy trốn, cho dù địa vị ta có tôn quý hơn nữa cũng vô dụng.
Lục Thất gật đầu, hắn có thể hiểu được lối suy nghĩ dành sẵn đường lui của Tam phu nhân, từ Tam phu nhân, hắn cảm nhận được tâm lý thiết tha đối với binh quyền của các quan lại của Ung Vương phủ, nhưng họ quá tích cực nắm lấy cơ hội tăng cường quân bị mà không để ý tới nguy hiểm, hoàn toàn quên rằng muốn nắm binh quyền là đùa với lửa, mà chơi với lửa thì có ngày chết cháy.
- Tiểu Thất, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, nghe ngươi phân tích xong, thật sự ta nghĩ lại mà sợ hãi.
Tam phu nhân khẽ nói.
Lục Thất ôn tồn nói:
- Ý của phu nhân tại hạ hiểu rất rõ, thật ra nắm binh quyền trong tay cũng vô dụng, chỉ cần triều đình ra lệnh, là có thể điều đi tất cả binh lực của Ung Vương phủ, nếu phu nhân muốn có lực lượng để sau này tự vệ, có thể ngầm phát triển quân đội.
- Phát triển ngầm?
Tam phu nhân kinh ngạc.
- Đúng vậy, chẳng hạn như tại hạ đảm nhiệm chức Lữ soái của Ung Vương phủ, phụng mệnh vua đến địa phương chờ tiếp nhận binh lính, trong lúc chờ đợi, tại hạ có thể xây dựng một cơ cấu tổ chức nền tảng cho lữ phủ quân, bao gồm một trung quân Giáo úy, một Lục sự quân tào, đội trưởng, đội phó tham doanh, mười chỉ huy thám mã kiêm cận vệ, như vậy tại hạ sẽ có mười bốn tinh binh. Mà hiện nay, tại hạ là hộ quân huyện úy của huyện Thạch Đại, trên thực tế là một chức được bổ nhiệm để đối phó với thổ phỉ, cũng không phải là chức huyện úy trong biên chế thật sự của triều đình. Vì vậy, tại hạ vẫn có thể kiêm nhiệm Hộ quân Huyện úy của huyện Thạch Đại như cũ, lại có thể dùng danh nghĩa trừ phiến loạn để huấn luyện binh lính. Một khi có biến, tại hạ lập tức có thể tập hợp hơn năm trăm quân, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy tới bảo vệ phu nhân an toàn thoát đi, hoặc nếu như kinh thành có loạn, phu nhân lập tức đưa người và vật quan trọng tới huyện Thạch Đại tìm tại hạ, tại hạ nhất định sẽ hết sức bảo vệ phu nhân chu toàn.
Tam phu nhân nghe xong, kinh ngạc nhìn Lục Thất, Lục Thất bình tĩnh nhìn lại. Nhìn một lát, Tam phu nhân quay đi, gật đầu nói:
- Ngươi là một người trí dũng song toàn.
Lục Thất khiêm tốn nói:
- Phu nhân quá khen, chỉ là tại hạ chỉ đọc nhiều sách xưa một chút, thật ra những điều đó tại hạ cũng chỉ vừa mới nghĩ thông suốt thôi, cũng giống như Công bộ Thị lang coi trọng thế lực địa phương như vậy, không hoàn toàn vì tiền bạc được cung cấp hàng năm, mà hơn nữa là vì phát triển thế lực ngầm ở địa phương. Cách xây dựng thế lực này không làm hoàng thượng nghi kỵ, lại có thể có một đường lui để tự bảo vệ.
Tam phu nhân gật gật đầu, hỏi:
- Tiểu Thất, ngươi tới kinh thành cũng muốn làm chuyện riêng phải không?
Lục Thất đáp:
- Tại hạ đến kinh, thứ nhất là hộ tống Vương phu nhân và huynh trưởng đi thi, thứ hai là giúp Triệu huyện thừa đưa một hộp báu vật đến phủ Công bộ Thị lang, hai chuyện này đều đã làm xong. Ngày mai tại hạ muốn đến Đại Lý Tự một chuyến, tra tìm mọi thông tin về vụ án của một người bạn bị định tội của phụ thân tại hạ, bởi vì con gái của người đó, là vợ đính hôn từ nhỏ của tại hạ, tại hạ phải tìm được vị hôn thê đó, đưa về huyện Thạch Đại, bái lạy linh vị của phụ thân tại hạ mà làm lễ thành hôn.
Tam phu nhân kinh ngạc ồ lên một tiếng nho nhỏ, suy nghĩ một chút rồi sai tỳ nữ lấy một tờ danh thiếp, đưa cho Lục Thất, dịu dàng nói:
- Đây là danh thiếp của phu quân ta, ngươi đến Đại Lý Tự tìm gặp Cao chủ bộ, sẽ có thể dễ dàng tra tìm bản án cũ.
Lục Thất rất vui mừng, tấm danh thiếp này chẳng khác gì là giấy thông hành, vội giơ tay nhận lấy, thành khẩn nói:
- Cái này quá quan trọng đối với tại hạ, xin đa tạ phu nhân.
Tam phu nhân mỉm cười nói:
- Chỉ là việc nhỏ thôi.
Lục Thất cất danh thiếp, lễ phép nói:
- Nếu phu nhân không còn gì chỉ bảo, ngày mai sau giờ Ngọ tại hạ sẽ trở lại.
Tam phu nhân cười nói:
- Không có việc gì nữa. Hiện giờ, ngươi ở chỗ nào trong thành?
Lục Thất đáp:
- Tại hạ ở nhà một người họ Trịnh, phường Cát Tường, thành Nam.
Tam phu nhân gật đầu, đứng dậy bảo tỳ nữ thay nàng tiễn khách, Lục Thất chắp tay chào rồi theo đường cũ rời nhà Trưởng sử của Ung Vương phủ.
Danh sách chương