Giải quyết xong việc này, Vương Nhị phu nhân cười nói:
- Thiên Phong! Ngày mai cháu sẽ cưới song kiều của Trần phủ, trong nhà đã chuẩn bị xong cả chưa? Lục Thất ôn tồn nói:
- Đã chuẩn bị xong hết cả rồi ạ!

Vương Nhị phu nhân nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong! Hôm nay bảo cháu đến đây ngoài việc xem mặt ra thì thím vẫn còn một chuyện muốn nói với cháu.

Lục Thất ngẩn người ra, ôn tồn nói:
- Xin thím cứ nói!

Vương Nhị phu nhân nghiêm mặt nói:
- Chuyện là như thế này, để tránh sau này Triệu Huyện thừa và Tống phủ thù hận chúng ta, lý do Trần Tuyết Nhi hủy hôn là bị thổ phỉ làm nhục, lý do này là tổn thương rất lớn với Tuyết Nhi, cũng vì thế mà Tuyết Nhi chỉ có thể dùng danh phận thị thiếp xuất giá cùng Tương Nhi. Để bù đắp cho Tuyết Nhi, thím hy vọng ngày mai cháu sẽ dùng hai kiệu hoa giống nhau đến đón dâu, đồng thời sau khi thành thân cũng nói cho Tuyết Nhi rằng cháu tin cô ấy vẫn còn trong trắng, sau này cũng phải đối tốt với cô ấy nữa.

Lục Thất nghe xong thì trong lòng rung động, trong lòng lập tức xuất hiện hình ảnh Trần Tuyết Nhi với đôi mắt đẹp lông mi cong, mũi cao môi son, xinh đẹp tuyệt trần. Lý do hủy hôn là bị thổ phỉ làm nhục thật sự quá tàn nhẫn với Trần Tuyết Nhi rồi.

Hắn trầm tư một chút, gật đầu nói:
- Thím cứ yên tâm, cháu sẽ đối xử tốt với Tuyết Nhi.

Vương Nhị phu nhân mỉm cười nói:
- Vậy thì ta cũng yên tâm rồi!

Dừng lại một chút, Vương Nhị phu nhân lại nói:
- Ngày mai là ngày đại hỷ của cháu, thím cũng không giữ cháu ở lại dùng cơm trưa nữa, cháu quay về sắp xếp cẩn thận lễ đón dâu đi!

Lục Thất thi lễ nói:
- Cảm ơn thím đã tác thành, Thiên Phong xin cáo từ!
Vương Nhị phu nhân mỉm cười tiễn Lục Thất ra Vương phủ.

Lục Thất vừa rời khỏi Vương phủ thì Vương Nhị phu nhân lập tức quay lại phòng, vui mừng nói cho Vương Chủ bộ biết chuyện đã thuận lợi rồi. Vương Chủ bộ nghe xong thì phản ứng rất bình thản, sắc mặt lại có chút trầm tư.

Vương Nhị phu nhân vừa nhìn liền kinh ngạc nói:
- Trọng lang! Chuyện đã thành rồi mà chàng không vui sao?

Vương Chủ bộ ôn tồn nói:
- Không phải là ta không vui, chỉ là có chút lo lắng. Lần này ta dùng kế sách “dụ hổ uy hiếp sói” để cân bằng tình thế xấu, trước mắt là ổn định quyền uy. Chỉ có điều, Lục Thiên Phong là tên lòng lang dạ sói, ta vốn nghĩ rằng hắn ta sẽ dùng thủ đoạn dọa cực hình để đoạt lấy cửa tây thành, nhưng thật không ngờ hắn lại dám dùng thủ đoạn giết người lập uy để đoạt lấy. Loại người này so với Ngưu Huyện úy thì còn đáng sợ hơn nhiều, ta sợ họa nuôi hổ lại thành ra hại mình.

Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Trọng lang! Có phải là chàng lo lắng quá không?

Vương Chủ bộ trầm ngâm nói:
- Không phải ta lo lắng quá mức, Lục Thiên Phong rất giỏi trị quân, rất dễ được lòng những thuộc hạ chịu ơn hắn. Hiện giờ ta có thể nắm trong tay quan binh cửa tây thành nhiều hơn hắn nhưng cũng không dùng được bao lâu, như vậy ta sẽ mất đi sức khống chế. Đến lúc hắn bị lợi lộc hấp dẫn mà đầu hàng người khác, vậy thì ta căn bản không làm gì được hắn.

Vương Nhị phu nhân ồ nhẹ một tiếng, nhau mày ngẫm nghĩ một chút, dịu dàng nói:
- Trọng lang! Ba người từ binh sĩ thăng lên làm quan võ cũng là chàng ban ân cho. Chàng cố gắng nghĩ cách dụng tâm để lôi kéo họ, chỉ cần bọn họ không trung thành với Lục Thiên Phong thì Lục Thiên Phong cũng không dám ỷ quyền mà kiêu ngạo nữa.

Vương Chủ bộ lắc đầu, ôn tồn nói:
- Ba người đó nếu ta muốn lôi kéo cũng vô ích. Nếu so sánh thì ân trạch của Lục Thiên Phong đối với họ còn lớn hơn ta nhiều!

Vương Nhị phu nhân nhau mày lại suy nghĩ một chút, chợt mắt nàng sáng lên, cười nói:
- Trọng lang! Chàng cứ yên tâm, thiếp đã có cách để Lục Thiên Phong không thay đổi lòng trung thành với chàng rồi.

Vương Chủ bộ ngẩn người ra, có chút kinh ngạc nói:
- Nàng có cách gì?

Vương Nhị phu nhân giảo hoạt cười nói:
- Bây giờ cách đó phải giữ bí mật, đợi khi thành rồi nói cũng chưa muộn!

Vương Chủ bộ nhếch mắt lên, nhìn Vương Nhị phu nhân với ánh mắt không vui. Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Trọng lang! Cách của thiếp là cách của phụ nữ, thiếp sẽ thân thiện với thê thiếp của Lục Thiên Phong để gián tiếp ảnh hưởng đến hắn.

Vương Chủ bộ ồ một tiếng, gật đầu nói:
- Đây là cách rất hay! Nàng có thể dùng một chút tài vật để lôi kéo, đặc biệt là tỷ muội Trần phủ, nhất định phải để họ cảm nhận được sự quan tâm và ân trạch của nàng.

Vương Nhị phu nhân vâng một tiếng, gật đầu. Vương Chủ bộ thẳng lưng, mỉm cười nói:
- Mân nhi! Có phải là nàng thấy ta phải bỏ ra quá nhiều với tên Lục Thiên Phong đó không?

Vương Nhị phu nhân dịu dàng nói:
- Thiếp nghĩ rằng những gì Trọng lang bỏ ra là để cho đại kế lâu dài. Lục Thiên Phong là người rất có năng lực, nếu như có cơ hội thăng quan thích hợp thì hắn ta rất có thể từ cây nhỏ biến thành cây đại thụ đấy. Vì vậy, hôm nay Trọng lang bỏ ra nhiều hơn một chút nhưng sau này có lẽ sẽ có được một “cây đại thụ” để “hóng mát” đó.

Vương Chủ bộ cười nhạt, ôn tồn nói:
- Nàng nói không sai! Hiện giờ biên giới loạn lạc, Lục Thiên Phong là võ quan trong quân, hắn ta sớm muộn gì cũng phải trở về quân đội, vì vậy ta bỏ ra có vẻ hơi nhiều nhưng ta cũng không thể dung túng hắn xây dựng quyền lực mạnh mẽ ở huyện Thạch Đại, phá hỏng vận mệnh nguyên sinh hiện giờ.

*****

Sáng sớm, Lục Thất mặc y phục hỷ đỏ, cưỡi ngựa dẫn đội quân đón dâu ra huyện thành. Đội quân đón dâu tổng cộng có hai mươi người, tám người khiêng hai kiệu hỷ, hai người phụ nữ Lục gia làm hỷ nương, mười nhạc công và người điểu khiển buổi lễ.

Tâm trạng lúc này của Lục Thất rất bình thản, tất cả những việc hắn làm bây giờ đối với hắn mà nói đều là kinh nghiệm cuộc đời mà người đàn ông nên có. Đàn ông lấy vợ và nối dõi tông đường là chuyện rất đỗi bình thường, những tộc người bằng tuổi hắn cơ bản đều làm cha cả rồi, có lẽ hắn không vội thành thân nhưng mẫu thân lại rất nóng lòng. Hắn ta cũng muốn có con nối dõi để an ủi mẫu thân, dù sao hắn cũng là quan võ, chiến sự Đường quốc căng thẳng khó tránh được việc phải rời gia đình trở về quân đội.

Ngồi trên lưng ngựa gió nhẹ quất vào mặt, ánh mắt Lục Thất có chút u buồn, hắn nhớ lại Bạch Linh Nhi mà năm đó hắn yêu say đắm. Đến nay hắn đã có thê thiếp đẹp nhưng người mà hắn yêu chân thành đã lấy người khác và mãi mãi rời xa. Điều này chỉ trách tạo hóa trớ trêu, khiến con người ta cả đời phải ân hận hối tiếc.

Đội ngũ đón dâu tiến vào Đông Lưu Bảo đến trước cửa Trần phủ. Lục Thất xuống ngựa, lập tức có hai người hầu lại nghênh đón cung kính gọi tiếng cô gia. Lục Thất thấy cửa phủ trống không, hai người hầu mặc dù thần sắc cung kính nhưng rất không tự nhiên, đến Trần phủ nhưng không hề nhìn thấy không khí vui mừng của gia đình có khuê nữ lấy chồng.

- Trần phủ còn có việc gì khác sao?
Lục Thất rất nhạy cảm, hắn đã phát hiện ra sự khác thường của Trần phủ nên ôn tồn hỏi người hầu.

Hai người hầu cửa căng thẳng nhìn nhau một cái, một người trong đó cười nói:
- Xin Lục cô gia đợi cho một chút, hai tiểu thư nhà nô tài vẫn chưa chuẩn bị xong, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo luôn.
Nói xong gã quay người vội vàng đi, tên còn lại cúi đầu xuống, sợ Lục Thất hỏi tiếp. Lục Thất vừa nhìn liền chau mày, chỉ im lặng không nói và chờ đợi.

Đợi được nửa canh giờ, Lục Thất đợi đến mức sắc mặt sầm xuống, không biết Trần phủ đang giở trò quái quỷ gì. Cứ coi như có chuyện thì cũng nên phái người chủ quản ra tiếp đón, bắt hắn ta đợi ở trước cửa vậy, quả là khinh thường quá.

Người hầu đợi càng thấy khó chịu hơn, gã không ngừng nhìn vào cửa phủ, không ngừng lau mồ hôi, bộ dạng giống như ngồi trên bếp lửa. Đội đón dâu cũng đợi đến mức không nhẫn nhịn được nữa, bắt đầu xì xào bàn tán lẫn nhau.

Trong lúc Lục Thất ngờ vực vô căn cứ thì một văn sĩ trung niên mặc áo xanh từ trong cửa phủ đi ra, phía sau là người hầu vừa đi vào bẩm báo ban nãy. Văn sĩ trung niên đến trước mặt Lục Thất, thi lễ ôn tồn nói:
- Tôi tên là Trần Dịch, là Ngũ bá của Tương chất nữ, đã khiến Lục hiền chất đợi lâu rồi!

Lục Thất vừa nhìn thấy có trưởng giả ra tiếp đón, buồn bực cũng tiêu tan một nửa, vội thi lễ nói:
- Thiên Phong bái kiến Ngũ bá phụ!

Trần Dịch sửng sốt, sắc mặt có chút kinh ngạc, cười nói:
- Hiền chất xin đợi cho một lát, đợi lát nữa nghi thức chuẩn bị xuất giá của Tương Nhi sẽ xong thôi.

Lục Thất ồ một tiếng, ôn tồn nói:
- Ngũ bá phụ! Trong phủ có chuyện gì vậy?

Trần Dịch lạnh lùng đáp:
- Cũng không có gì, chỉ là xảy ra chút chuyện khiến gia phụ tức giận nên mới khiến hiền chất phải đợi lâu vậy.

Lục Thất ồ một tiếng không nói gì, cái gọi là nghịch sự cũng chính là Trần phủ đã xảy ra chuyện bê bối gì đó, việc mà không thể truyền ra ngoài. Hắn là cô gia mới, nếu như lúc này hỏi quá nhiều sẽ khiến người ta ghét, chẳng khác nào dùng quạt đánh vào mặt Trần phủ.

Trong lúc đợi, Trần Dịch và Lục Thất nói chuyện phiếm, vừa nói chuyện Lục Thất biết Trần Dịch là quan bát phẩm chinh sự lang. Trần Dịch nói năng khiêm tốn nho nhã, Lục Thất cũng là người biết cung kính lễ nghĩa, vì vậy hai người đều có chút cảm tình với nhau.

Khoảng nửa canh giờ qua đi, một tỳ nữ chạy ra hô hoán thì hai người cũng kết thúc cuộc nói chuyện. Tỳ nữ hô mời hai hỷ nương vào phủ dìu tân nương, sau khi hai hỷ nương vào, rất nhanh đã có bảy huynh đệ tầm tuổi với Trần phủ tiểu thư đến gặp Lục Thất. Trong chốc lát, không khí trước cửa Trần phủ chuyển từ im ắng lạnh lẽo sang ồn áo náo nhiệt. Trong lúc Lục Thất “xã giao” với huynh đệ nhà tân nương, trong tiếng nhạc công thổi thì hai hỷ nương dìu tân nương lên kiệu hoa, tiếp đó mười nữ hầu của Trần phủ mang đồ cưới chuẩn bị đưa cho tân nương.

Chỉ đến khi ra khỏi Đông Lưu Bảo, Lục Thất mới thở phào nhẹ nhõm, sự tiễn dâu nhiệt tình của Trần phủ khiến cho hắn ta không đáp lại được. Cảm nhận lần đầu tiên đón dâu có chút phức tạp, trên đường đi hắn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hai kiệu hoa, nghĩ đến động phòng đêm nay có thể nằm ôm hai người đẹp là thân thể hắn lại nóng ran hết lên, thú tính trong người cũng dấy lên dục vọng, thật sự muốn điên cuồng hét lên một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện