Kiệu hoa đã tới nhà cũ của Lục gia, theo như gia quy mới mà Lục Thất định ra thì toàn bộ lễ vật mà Trần phủ tặng sẽ đưa vào trong phòng tân hôn. Lục Thất dưới sự hoan hỉ của mọi người thân, nhanh chóng bái đường thành thân và nắm sợi dây đỏ cùng tân nương vào động phòng.

Ở trong phòng tân hôn, hai tân nương ngồi ở trên giường mới trong không khí vui tươi hớn hở. Chỉ đến lúc này, Lục Thất mới phát hiện có điều khác thường, hắn nhìn thấy tân nương ở đầu giường trái nhỏ hơn nhiều so với tân nương ở đầu giường bên phải, thấp hơn nửa cái đầu. Phát hiện ra điều này khiến sắc mặt Lục Thất biến đổi, hắn đột nhiên hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong Trần phủ.

Hắn chần chừ nhìn hai tân nương một lớn một nhỏ ở trên giường, trong lòng hiểu rõ Trần phủ đã đổi một vị tân nương đính ước ban đầu. Tân nương với dáng người nhỏ bé thì tám phần là tiểu thư nhỏ tuổi hơn của Trần phủ, tại sao Trần phủ lại muốn đổi? Tân nương bị đổi là Trần Tuyết Nhi hay là Trần Tương Nhi? Lục Thất giật mình, hỷ nương nói xong những lời chúc cát tường thì giục Lục Thất đến vén khăn hỷ lên. Lục Thất chần chờ một chút rồi bước lại, nếu như đã được gả vào Lục gia thì chỉ có thể bình tĩnh đối mặt. Hắn giơ hai tay khẽ vén khăn hỷ của tân nương bên phải, nhìn thấy gương mặt trắng như tuyết, kiều diễm, đó chính là Trần Tương Nhi.

Lục Thất yên tâm được phần nào, đồng thời cũng có chút thất vọng. Vốn là có thể cùng “hoa thược dược” và “hoa lan” chung vui nhưng bây giờ lại mất đi một. Hắn nhìn thấy Trần Tương Nhi với vẻ mặt ngượng ngùng, trong đôi mắt đẹp có chút bất an.

Hắn nhẹ nhàng nói:
- Tương Nhi! Nàng đã là người phụ nữ của Lục gia rồi, đây là nhà của chúng ta, nàng không cần căng thẳng!
Trần Tương Nhi ngượng ngùng gật đầu.

Lục Thất mỉm cười dời sang trái một bước. Trong ánh mắt hoảng sợ của Trần Tương Nhi, hắn giơ tay vén khăn hỷ của tân nương ở bên trái, một gương mặt đẹp lọt vào mắt hắn, một đôi mắt to trong như nước sợ hãi nhìn Lục Thất một cái rồi lập tức cúi đầu xuống.

- Hai vị tẩu tẩu! Đây là lễ tạ của đệ, xin hãy nói cho thân nhân và bạn bè của đệ, một lát sau đệ sẽ ra uống rượu cùng họ.
Lục Thất nhìn xong tiểu tân nương thì bình thản xoay người, đưa cho hỷ nương mỗi người năm lạng bạc.

- Tạ ơn chủ lão gia!
Hai vị hỷ nương vui vẻ nhận bạc rồi đi ra ngoài đồng thời đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng thì Trần Tương Nhi lập tức đứng dậy quỳ xuống trước mặt Lục Thất, tiểu tân nương cũng sợ hãi đứng dậy, quỳ xuống đất.

- Công tử! Thiếp thay mặt Trần phủ xin thỉnh tội với Người.
Trần Tương Nhi sợ hãi, nhỏ giọng nói.

Trong lòng Lục Thất có thể không phiền não sao, nhưng Trần Tương Nhi quỳ xuống như vậy khiến hắn mềm lòng. Hắn khẽ khom người đỡ hai cô gái, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Nàng có thể đến, ta rất vui rồi! Nói cho ta biết, tại sao Trần phủ lại đổi tân nương xuất giá?

Trần Tương Nhi lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói:
- Đêm qua, Tuyết Nhi rời khỏi Trần phủ không biết đi đâu. Sáng sớm nay, tổ phụ tức giận, tra hỏi nghiêm ngặt thì mới biết Tuyết Nhi đã chạy về Tống phủ rồi. Tổ phụ không thể phái người đến Tống phủ bắt Tuyết Nhi về được, sau khi bàn bạc với Trần tộc mới quyết định cho Trúc Nhi xuất giá thay.

Lục Thất ồ một tiếng, ôn tồn nói:
- Hóa ra Trần Tuyết Nhi rời Trần phủ để đến Tống phủ!

Trần Tương Nhi gật đầu nói:
- Vâng! Chuyện này khiến các trưởng giả của Trần phủ đều tức giận nhưng với thanh danh của Trần phủ hiện nay thì không thể tìm đến Tống phủ để truy cứu được. Vì vậy tổ phụ cảm thấy hổ thẹn với công tử nên ngoài việc để Trúc Nhi xuất giá thay, còn cho thiếp một gia kỹ xuất giá cùng làm của hồi môn. Trần phủ hy vọng công tử sẽ không oán hận.

Lục Thất ngẩn người ra, mỉm cười nói:
- Trần phủ đã có thành ý đối với ta như vậy, ta sẽ không giận đâu!

Trần Tương Nhi dịu dàng nói:
- Vậy thì thiếp yên tâm rồi!

Lục Thất cười ấm áp, quay đầu nhìn về phía tiểu tân nương, nhẹ nhàng nói:
- Tên của nàng là Trúc Nhi à?

Tiểu tân nương Trần Trúc Nhi sợ hãi gật đầu. Lục Thất cười hiền hòa, hắn biết thiếu nữ nhỏ bé này trên thực tế được xem như tỳ nữ thượng phòng xuất giá cùng Trần Tương Nhi, chỉ có điều đã ngồi lên kiệu hoa thì trực tiếp được mang danh phận thị thiếp. Lúc đầu lập hôn thư với Trần phủ, chính là xác định rõ ràng Trần Tuyết Nhi là thị thiếp xuất giá cùng chứ không phải tỷ muội có địa vị bình đẳng cùng xuất giá.

Hắn giơ tay trái đỡ cánh tay của Trần Trúc Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Đây sẽ là nhà lâu dài của nàng, không cần sợ.
Đôi mắt Trần Trúc Nhi mở to, sợ hãi nhìn Lục Thất gật đầu.

- Được rồi! Sau này căn phòng này sẽ là của các nàng, lễ vật xuất giá của các nàng cũng không cần nộp lại đâu, có thể mãi mãi thuộc về các nàng. Sáng ngày mai đến khấu kiến mẫu thân của ta, các nàng còn được nhận bạc hỷ nữa. Bây giờ ta đi tiếp đãi khách, các nàng ở trong phòng tự mình sắp xếp đi!
Lục Thất ôn tồn nói, nói xong cười với hai cô gái rồi xoay người đi ra khỏi phòng cưới.

Lục Thất vừa đi, Trần Tương Nhi như trút được gánh nặng, nàng ngồi trở lại trên giường. Trần Trúc Nhi rụt rè bước lại ngồi cùng, nhỏ giọng nói:
- Tương Nhi tỷ tỷ! Vị Lục công tử này tính cách cũng rất ôn hòa?

Trần Tương Nhi lắc đầu, khẽ thở dài:
- Nha đầu ngốc! Đàn ông đều có mặt dữ tợn của họ, phụ nữ chỉ có dùng cách dịu dàng uyển chuyển mới có thể bình ổn tính dữ dằn đó. Hiện giờ Lục công tử không tức giận, đó là may mắn của chúng ta, lần này Tuyết Nhi tỷ đúng là hại người hại mình rồi.

Trần Trúc Nhi nhỏ giọng nói:
- Tương Nhi tỷ! Tuyết Nhi tỷ chạy đến Tống phủ thì sau này có thể có chuyện gì không?

Trần Tương Nhi lạnh lùng nói:
- Tuyết Nhi tỷ của em làm chuyện ngu ngốc lần này đã hủy hoại chính tỷ ấy rồi. Tỷ ấy tình nguyện đến Tống phủ, Tống phủ và Trần phủ đều là quan thân gia tộc có gia quy rất nghiêm khắc, không bao giờ chấp nhận những người làm trái gia quy. Vận mệnh của Tuyết Nhi tỷ từ nay về sau sẽ vô cùng thê thảm, Tống phủ tuyệt đối sẽ không đối xử tốt với tỷ ấy đâu.

Trần Trúc Nhi nghe xong thì miệng nhỏ há ra tỏ vẻ kinh ngạc, một lúc sau cô bé mới nhớ đến điều gì đó, vội nói:
- Tương Nhi tỷ! Vương di nương vẫn ở trong lồng heo đấy, tay của cô ấy bị thương rất nặng. Chúng ta mau thả cô ấy ra đi.

- Em nói lung tung gì vậy?
Trần Tương Nhi đột nhiên trách mắng, Trần Trúc Nhi kinh ngạc nhìn về phía Trần Tương Nhi.

Trần Tương Nhi vẻ mặt lạnh như băng, cáu giận nói:
- Trúc Nhi! Nếu như không phải cô ta giúp Tuyết Nhi trốn khỏi Trần phủ thì em làm sao phải xuất giá khi tuổi còn nhỏ thế này? Vương di nương kia là người phụ nữ còn ngu xuẩn vô tri hơn Tuyết Nhi tỷ của em đó. Vào lồng heo là do cô ta tự chuốc lấy, hôm nay chúng ta không thể thả được, đợi qua đêm nay rồi hãy nói.

Trần Trúc Nhi nhút nhát vâng một tiếng, Trần Tương Nhi ôn tồn nói:
- Trúc Nhi! Ta và em đã là người phụ nữ của Lục gia rồi, Trần phủ- nhà mẹ đẻ của chúng ta là cửa quan giàu có biết lễ nghĩa. Theo quy tắc của Lục gia thì em là thị thiếp trong phòng ta, nếu riêng tư thì em có thể gọi ta là tỷ tỷ, còn trước mặt người ngoài thì em phải gọi ta là chủ mẫu, nếu không sẽ làm người khác chê cười chúng ta là người con gái không biết lễ nghĩa, không hiểu quy tắc. Em có hiểu những điều này không?

Trần Trúc Nhi sửng sốt, chần chờ một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Chủ mẫu! Trúc Nhi hiểu rồi!
Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn ra phía ngoài, thân người chếch nửa thước.

Trần Tương Nhi giơ tay nắm lấy tay nhỏ bé của Trúc Nhi, nhẹ giọng nói:
- Trúc Nhi! Khi ở trong phòng thì em phải gọi ta là tỷ tỷ, còn hai chữ “chủ mẫu” là để cho người ngoài nghe. Em hãy nhớ, chúng ta là tỷ muội thân tộc, ở trong Lục gia, quan hệ của chúng ta là thân nhất.

Trần Trúc Nhi sửng sốt, nhỏ giọng nói:
- Tương Nhi tỷ! Trúc Nhi hiểu rồi!

Trần Tương Nhi cười hiền nói:
- Vậy là đúng rồi! Năm nay em mới mười ba tuổi, ít nhất phải ba tuổi nữa em mới thích hợp hầu hạ công tử, tỷ tỷ ta sẽ mãi mãi che chở cho em trong Lục gia này.
Trần Trúc nhi ngượng ngùng vâng nhẹ một tiếng.

- Được rồi! Chúng ta đi sửa sang sắp xếp đồ cưới, sau này đây sẽ mãi mãi là nhà của chúng ta.
Trần Tương Nhi dịu dàng nói rồi đứng dậy kéo Trần Trúc Nhi ra gian ngoài.

Buổi chiều giờ Thân, Lục Thất trên người đầy mùi rượu, hắn được Ninh Nhi khẽ dìu đến trước cửa phòng tân hôn. Tửu lượng của hắn không hề thấp, nhưng hôm nay cả gia tộc cùng chúc mừng, thân làm gia chủ nhận được sự sùng kính của gia tộc, trong không khí rạo rực đó khiến hắn cảm thấy vinh dự đến mức thỏa mãn vô cùng. Hắn uống rất nhiều, hắn thật sự rất vui, con người ta sống là vì cái gì, không phải là vì cuộc sống giàu có và trở thành “rồng” trong loài người hay sao.

Ninh Nhi đưa hắn tới trước cửa phòng tân hôn để hắn bước vào nhưng không ngờ lại bị Lục Thất nắm chặt lấy tay ngọc, đẩy cửa cùng vào trong.

Phòng tân hôn có ba gian, gian ngoài lớn nhất giống như thư phòng đãi khách của những gia đình giàu có. Hai phòng ngủ cộng lại mới lớn bằng gian ngoài đó, bố cục chỉnh thể của phòng tân hôn là hình chữ nhật.

Lục Thất đột ngột vào phòng làm Tương Nhi và Trúc Nhi sợ hết hồn. Ninh Nhi bị kéo vào, vội cung kính nói:
- Nô tì Ninh Nhi tham kiến Tương di chủ!

Lục Thất kéo Ninh Nhi mạnh một cái, trợn mắt nói:
- Ninh Nhi! Tỷ đừng nói lung tung!

Ninh Nhi vội nói:
- Tỷ không nói nữa! Đệ buông tay ra đi!

Lục Thất không buông tay, sắc mặt đỏ bừng nhìn về phía Tương Nhi và Trúc Nhi, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Trúc Nhi! Đây là Ninh Nhi, là chính thiếp của ta, sau này các nàng phải tôn trọng tỷ ấy.

Tương Nhi bước lên phía trước dịu dàng nói:
- Ninh Nhi tỷ! Tiểu muội Tương Nhi xin tham kiến!

Ninh Nhi lúng túng không biết nên ứng xử thế nào mới được. Lục Thất giơ tay phải nắm lấy tay ngọc của Tương Nhi, ôn tồn nói:
- Tương Nhi! Hiện giờ Ninh Nhi vẫn chưa chính thức lập phòng nhưng nàng phải tôn trọng tỷ ấy. Nàng tôn trọng tỷ ấy chính là tôn trọng ta, nếu như nàng không tôn trọng tỷ ấy chính là đang “đánh” vào mặt ta đó.

Tương Nhi nghe xong thì kinh ngạc nhìn về phía Ninh Nhi. Những lời này của Lục Thất nghiêm trọng quá mức rồi.

Ninh Nhi ngượng ngùng, vội nói:
- Tương di chủ! Thiếu chủ uống nhiều rồi, những lời thiếu chủ nói Người đừng để trong lòng!

Tương Nhi dịu dàng nói:
- Ninh Nhi tỷ! Người ta thường nói, khi say lời nói mới thật, những lời hiện giờ của công tử, tiểu muội đều hiểu. Bắt đầu từ bây giờ Tương Nhi sẽ tôn tỷ là tỷ tỷ, coi tỷ là chính thiếp của Lục gia.

Đôi mắt đẹp của Ninh Nhi có chút phức tạp nhìn về phía Lục Thất, dịu dàng nói:
- Tiểu Thất! Hôm nay là ngày vui của đệ và Tương Nhi muội, mau buông tỷ tỷ ra đi!

Lục Thất ngoan ngoãn gật đầu buông tay ngọc của Ninh Nhi ra, Ninh Nhi gật đầu với Tương Nhi và Trúc Nhi, xoay người nhẹ bước đi ra ngoài. Trong lúc kéo cửa lại, trong mắt nàng nhuốm lệ, trong lúc xoay người bước đi, nàng đã rơi những giọt nước mắt vui mừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện