Sắc trời chuyển hồng, mặt trời dần khuất bóng sau những hàng cây cao lớn, tia sáng yếu ớt biến mất khỏi khung cửa sổ. Cô gái nhỏ cắn môi, đôi mắt tròn xoe nhìn theo nơi cuối cùng mà tia nắng dừng lại. Hai bàn tay chống vào bệ cửa sổ, nâng khuôn mặt trái xoan lên.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng bật mở, bả vai gầy của cô bé run lên, cô từ từ quay người lại, đập vào mắt là một hàng người đứng ngay ngắn trước mặt cô. Cùng với đó là rất nhiều trang phục dạ hội và những chiếc hộp đủ kích thước. Cô bé nghiêng đầu nhìn vị quản gia lớn tuổi đang nghiêm mặt, không lên tiếng mà chỉ đứng dậy bước đến trước mặt ông.
Vóc dáng của cô bé không thấp, đứng trước mặt lão quản gia cũng chỉ kém một chút. Cô ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt xinh đẹp mở to đầy vẻ tò mò. Đúng vậy, là tò mò, chứ không phải sợ hãi. Từ ngày đầu tiên tiếp xúc với cô bé này, ông đã biết rằng cô bé này vốn không hề sợ.
"Cô Khương, hai tiếng nữa cô sẽ cùng tiên sinh tham gia một buổi tiệc. Những người này sẽ giúp cô sửa soạn, còn việc của cô là phải đọc toàn bộ thông tin của những người này."
Lão quản gia đưa cho cô một tập giấy A4 dày, chi chít chữ. Ông quan sát nét mặt cùa cô, nhưng không nhìn ra điều gì ngoài sự hiếu kì. Đôi tay thon gầy cầm lấy tập giấy từ tay ông, suýt chút nữa đã làm rơi xuống. Lão quản gia nhíu mày không nói, chỉ phất tay yêu cầu những người xung quanh làm việc.
Cô gái nhỏ nhắn bị quây lại bởi rất nhiều người, nhưng tuyệt nhiên trên gương mặt chẳng bày ra cảm xúc gì, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào những dòng chữ trên tờ giấy.
.
"Chúng ta sẽ không đến muộn chứ?"
Nam nhân mặc một bộ vest tối màu, kết hợp với chiếc ghim cài áo phượng hoàng được đính bằng kim cương hồng. Gương mặt tinh xảo luôn nở một nụ cười nhẹ khiến cho khí chất toàn thân trở nên ung dung, nhàn nhã.
"Thưa tiên sinh, cô Khương đã xuống rồi ạ."
Mạc Khiết Thần rời mắt khỏi lão quản gia, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bức ảnh trong tờ thông tin ngắn ngủi. Đôi mắt đào hoa dần sáng lên, ý cười trên gương mặt càng hiện rõ.
Những ngón chân nhỏ nhắn chạm vào từng bậc thang như thể đang bước trên đám mây. Chiếc váy màu hồng nhạt vừa vặn khoe được những đường nét tinh tế trên cơ thể. Mái tóc được vấn lên, cố định bằng một chiếc trâm cài hình phượng hoàng, cùng kiểu dáng với ghim cài áo của Mạc Khiết Thần. Gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn được tôn lên. Đôi mắt vừa to vừa tròn, trong veo như hồ nước nhìn thẳng vào hắn. Gò má ửng hồng, cánh môi chúm chím hơi mím lại.
Dáng người mềm mại đứng trước mặt hắn, ngón chân hơi cong lên khi chạm phải nền đất lạnh lẽo. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Mạc Khiết Thần, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của hắn.
"Xinh đẹp đấy nhỉ?"
Mạc Khiết Thần bật cười, âm thanh trầm bổng rất dễ nghe khiến cho vành tai được giấu dưới mái tóc hơi nóng lên. Hắn đứng trước mặt cô, cơ thể to lớn dường như che lấp toàn bộ cô, làm cho ánh mắt của cô chỉ còn có hắn.
"Nào Khương Giai Kỳ, nói một câu đi chứ?"
Hắn được biết rằng cô bé này chưa từng nói bất cứ lời nào từ khi đến đây. Không phải là bị câm đấy chứ? Dường như khá chắc chắn với khả năng này, Mạc Khiết Thần đột nhiên nhìn cô bằng một ánh mắt cảm thông.
Cô gái nhỏ bé mở to mắt nhìn hắn, rồi chậm chạp lắc đầu. Cánh môi trông có vẻ mềm mại hơi mấp máy, nhưng không phát ra thành tiếng.
Mạc Khiết Thần vươn tay, định bụng sẽ vỗ đầu cô bé an ủi. Nhưng cánh tay còn chưa kịp vươn lên, thanh âm có hơi khàn đã vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
"Phong Miên."
Nam nhân sửng sốt nhìn cô gái trước mặt. Ánh mắt ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, không hề kiêng dè mà trực tiếp quan sát từng biểu hiện trên gương mặt hắn. Từ khi trở thành Mạc gia chủ, chưa từng có một người nào dám nhìn hắn như vậy.
"Tên là Phong Miên?"
Đầu nhỏ khẽ gật, ngoan ngoãn vô cùng.
Mạc Khiết Thần liếc nhìn lão quản gia, rồi lại nhìn cô bé trước mặt. Khương Giai Kỳ, Phong Miên, đến điều tra còn không làm cho ra hồn.
"Ừ. Nào, đi giày vào, không thấy lạnh chân sao?"
Người hầu quỳ gối xuống bên cạnh chân cô, cẩn thận nâng bàn chân nhỏ nhắn vẫn còn ít dấu vết bầm tím, xỏ vào đôi giày cao gót được chuẩn bị riêng. Áp lực khi đứng gần Mạc gia chủ khiến cho đôi tay của nữ hầu run rẩy, móng tay lướt qua gang bàn chân của cô gái.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức hiện lên hơi nước. Cánh môi dưới bị cắn lấy, dù đau đớn nhưng vẫn quật cường không kêu lên một tiếng nào.
Mạc Khiết Thần nhíu mày, nắm lấy bàn tay của Phong Miên. Bàn tay cô không mềm, khi sờ vào còn có thể biết được đã từng có những vết thương li ti khắp bàn tay. Hắn nghiêng đầu nhìn cô vẫn đang chú ý đến đôi giày cao gót vừa đi vào chân mình.
"Đã đọc qua tài liệu chưa?"
Sự chú ý của cô liền quay về hắn. Mạc Khiết Thần hài lòng đổi sang ôm lấy vòng eo thon đang được chiếc thắt lưng bằng vải mềm khoe ra. Cảm nhận được chút run rẩy rồi cứng đờ của cô, hắn khẽ mỉm cười.
"Ừm."
Âm thanh vẫn còn rất khàn. Phong Miên sợ hắn không nghe thấy tiếng của cô nên còn gật đầu một cái.
"Ừ, ngoan ghê."
Mạc Khiết Thần gật gù, ôm lấy eo cô bước ra ngoài cửa lớn. Phong Miên ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc, đến khi ánh mắt hắn nhìn lại mình, cô mới quay đi.
.
.
.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng bật mở, bả vai gầy của cô bé run lên, cô từ từ quay người lại, đập vào mắt là một hàng người đứng ngay ngắn trước mặt cô. Cùng với đó là rất nhiều trang phục dạ hội và những chiếc hộp đủ kích thước. Cô bé nghiêng đầu nhìn vị quản gia lớn tuổi đang nghiêm mặt, không lên tiếng mà chỉ đứng dậy bước đến trước mặt ông.
Vóc dáng của cô bé không thấp, đứng trước mặt lão quản gia cũng chỉ kém một chút. Cô ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt xinh đẹp mở to đầy vẻ tò mò. Đúng vậy, là tò mò, chứ không phải sợ hãi. Từ ngày đầu tiên tiếp xúc với cô bé này, ông đã biết rằng cô bé này vốn không hề sợ.
"Cô Khương, hai tiếng nữa cô sẽ cùng tiên sinh tham gia một buổi tiệc. Những người này sẽ giúp cô sửa soạn, còn việc của cô là phải đọc toàn bộ thông tin của những người này."
Lão quản gia đưa cho cô một tập giấy A4 dày, chi chít chữ. Ông quan sát nét mặt cùa cô, nhưng không nhìn ra điều gì ngoài sự hiếu kì. Đôi tay thon gầy cầm lấy tập giấy từ tay ông, suýt chút nữa đã làm rơi xuống. Lão quản gia nhíu mày không nói, chỉ phất tay yêu cầu những người xung quanh làm việc.
Cô gái nhỏ nhắn bị quây lại bởi rất nhiều người, nhưng tuyệt nhiên trên gương mặt chẳng bày ra cảm xúc gì, đôi mắt sáng chăm chú nhìn vào những dòng chữ trên tờ giấy.
.
"Chúng ta sẽ không đến muộn chứ?"
Nam nhân mặc một bộ vest tối màu, kết hợp với chiếc ghim cài áo phượng hoàng được đính bằng kim cương hồng. Gương mặt tinh xảo luôn nở một nụ cười nhẹ khiến cho khí chất toàn thân trở nên ung dung, nhàn nhã.
"Thưa tiên sinh, cô Khương đã xuống rồi ạ."
Mạc Khiết Thần rời mắt khỏi lão quản gia, ngẩng đầu nhìn chủ nhân của bức ảnh trong tờ thông tin ngắn ngủi. Đôi mắt đào hoa dần sáng lên, ý cười trên gương mặt càng hiện rõ.
Những ngón chân nhỏ nhắn chạm vào từng bậc thang như thể đang bước trên đám mây. Chiếc váy màu hồng nhạt vừa vặn khoe được những đường nét tinh tế trên cơ thể. Mái tóc được vấn lên, cố định bằng một chiếc trâm cài hình phượng hoàng, cùng kiểu dáng với ghim cài áo của Mạc Khiết Thần. Gương mặt nhỏ nhắn hoàn toàn được tôn lên. Đôi mắt vừa to vừa tròn, trong veo như hồ nước nhìn thẳng vào hắn. Gò má ửng hồng, cánh môi chúm chím hơi mím lại.
Dáng người mềm mại đứng trước mặt hắn, ngón chân hơi cong lên khi chạm phải nền đất lạnh lẽo. Cô gái ngẩng đầu lên nhìn Mạc Khiết Thần, trong đôi mắt xinh đẹp lập tức chỉ còn lại hình ảnh phản chiếu của hắn.
"Xinh đẹp đấy nhỉ?"
Mạc Khiết Thần bật cười, âm thanh trầm bổng rất dễ nghe khiến cho vành tai được giấu dưới mái tóc hơi nóng lên. Hắn đứng trước mặt cô, cơ thể to lớn dường như che lấp toàn bộ cô, làm cho ánh mắt của cô chỉ còn có hắn.
"Nào Khương Giai Kỳ, nói một câu đi chứ?"
Hắn được biết rằng cô bé này chưa từng nói bất cứ lời nào từ khi đến đây. Không phải là bị câm đấy chứ? Dường như khá chắc chắn với khả năng này, Mạc Khiết Thần đột nhiên nhìn cô bằng một ánh mắt cảm thông.
Cô gái nhỏ bé mở to mắt nhìn hắn, rồi chậm chạp lắc đầu. Cánh môi trông có vẻ mềm mại hơi mấp máy, nhưng không phát ra thành tiếng.
Mạc Khiết Thần vươn tay, định bụng sẽ vỗ đầu cô bé an ủi. Nhưng cánh tay còn chưa kịp vươn lên, thanh âm có hơi khàn đã vang lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng.
"Phong Miên."
Nam nhân sửng sốt nhìn cô gái trước mặt. Ánh mắt ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn, không hề kiêng dè mà trực tiếp quan sát từng biểu hiện trên gương mặt hắn. Từ khi trở thành Mạc gia chủ, chưa từng có một người nào dám nhìn hắn như vậy.
"Tên là Phong Miên?"
Đầu nhỏ khẽ gật, ngoan ngoãn vô cùng.
Mạc Khiết Thần liếc nhìn lão quản gia, rồi lại nhìn cô bé trước mặt. Khương Giai Kỳ, Phong Miên, đến điều tra còn không làm cho ra hồn.
"Ừ. Nào, đi giày vào, không thấy lạnh chân sao?"
Người hầu quỳ gối xuống bên cạnh chân cô, cẩn thận nâng bàn chân nhỏ nhắn vẫn còn ít dấu vết bầm tím, xỏ vào đôi giày cao gót được chuẩn bị riêng. Áp lực khi đứng gần Mạc gia chủ khiến cho đôi tay của nữ hầu run rẩy, móng tay lướt qua gang bàn chân của cô gái.
Đôi mắt xinh đẹp lập tức hiện lên hơi nước. Cánh môi dưới bị cắn lấy, dù đau đớn nhưng vẫn quật cường không kêu lên một tiếng nào.
Mạc Khiết Thần nhíu mày, nắm lấy bàn tay của Phong Miên. Bàn tay cô không mềm, khi sờ vào còn có thể biết được đã từng có những vết thương li ti khắp bàn tay. Hắn nghiêng đầu nhìn cô vẫn đang chú ý đến đôi giày cao gót vừa đi vào chân mình.
"Đã đọc qua tài liệu chưa?"
Sự chú ý của cô liền quay về hắn. Mạc Khiết Thần hài lòng đổi sang ôm lấy vòng eo thon đang được chiếc thắt lưng bằng vải mềm khoe ra. Cảm nhận được chút run rẩy rồi cứng đờ của cô, hắn khẽ mỉm cười.
"Ừm."
Âm thanh vẫn còn rất khàn. Phong Miên sợ hắn không nghe thấy tiếng của cô nên còn gật đầu một cái.
"Ừ, ngoan ghê."
Mạc Khiết Thần gật gù, ôm lấy eo cô bước ra ngoài cửa lớn. Phong Miên ngẩng đầu lên nhìn hắn một lúc, đến khi ánh mắt hắn nhìn lại mình, cô mới quay đi.
.
.
.
Danh sách chương