Trên xe rất yên lặng. Khi Mạc Khiết Thần mở mắt thì nhìn thấy Phong Miên đặt hai tay lên đầu gối, dáng ngồi thẳng tắp, sự chú ý dồn hết lên khung cảnh đang xẹt qua bên ngoài cửa sổ.
"Phong Miên."
Thật dễ nghe.
Cô gái quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mạc Khiết Thần mỉm cười, vỗ hai cái lên chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
"Cổ họng đỡ đau chưa?"
Viên kẹo ngậm ngọt lịm tan ra trong miệng. Phong Miên gật đầu, nghĩ nghĩ gì lại hơi mỉm cười. Rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ không thấy.
Từ lúc cô đến Mạc gia đều chưa từng lên tiếng, cũng không ai nói chuyện với cô, nên cổ họng bị thương cũng không được chữa trị. Lúc lên xe Mạc Khiết Thần đưa cho cô một lọ kẹo, sau đó không nói gì liền nhắm mắt dưỡng thần. Kẹo ngọt chữa trị rất tốt, trong thời gian ngắn đã giúp cổ họng của cô dễ chịu hơn trước rất nhiều.
"Ừ, ăn nhiều một chút."
Thấy cô quả thực mở nắp lọ kẹo, lấy ra một viên ngậm lấy, không hiểu sao khiến cho hắn bật cười. Phong Miên nhìn Mạc Khiết Thần, rồi lại nhìn lọ kẹo trên tay, cuối cùng dứt khoát đổ ra một viên đưa đến bên miệng hắn. Mạc Khiết Thần nhướn mày, đôi mắt đào hoa hiện lên sự thích thú.
"Tiên sinh, ăn."
Giọng nói vẫn còn chưa hồi phục, nhưng đã trở nên trong hơn rất nhiều. Rõ ràng chỉ là một lời nói bình thường, thậm chí đối với hắn còn được tính là hỗn xược. Nhưng đôi mắt chuyên chú cùng chút nũng nịu mà hắn nghe ra được trong lời nói cụt lủn kia khiến Mạc Khiết Thần hơi mở miệng.
Viên kẹo thành công rơi vào miệng hắn. Vị ngọt lan toả trong khoang miệng khiến hắn cảm thấy chán ghét. Đôi mắt chợt loé lên tia hung ác, nhưng rất nhanh đã kìm nén lại. Mạc Khiết Thần nhìn sang cô gái đang yên lặng ngồi bên cạnh nhìn mình, bàn tay rảnh rỗi luồn ra sau tấm lưng thẳng tắp, ôm lấy vòng eo thon nhỏ.
"Bớt nói chuyện, tập trung ăn kẹo của em đi."
Thân hình to lớn của Mạc Khiết Thần bao trùm lấy Phong Miên. Hắn dựa vào vai cô, cánh tay siết chặt eo nhỏ. Phong Miên cứng đờ người ngồi thẳng, hai tay cầm lọ kẹo nhỏ giữ ngay ngắn trên đùi.
Đường phố tấp nập lùi dần ra xa, những hàng cây rậm rạp bắt đầu xuất hiện, ánh đèn rực rỡ xâm chiếm không gian tối đen. Mạc Khiết Thần mở mắt, nhìn thấy cô gái đang tò mò quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm trạng đột nhiên tốt đẹp.
"Đây là biệt phủ của nhị hoàng tử Paul."
Là người đầu tiên trên tập giấy A4 lúc chiều...
"Chút nữa phải ngoan, biết không?"
Mạc Khiết Thần chỉnh lại vai áo bị hắn làm cho xộc xệch của cô. Phong Miên gật đầu, quan sát gương mặt hắn một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.
"Tiên sinh, em sẽ ngoan."
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn, ngọt như viên kẹo khi nãy, nhưng lại không làm cho hắn chán ghét chút nào. Mạc Khiết Thần nhìn cánh môi hồng hào đang nở nụ cười rạng rỡ, một lúc sau mới dời ánh mắt.
.
Nhị hoàng tử Paul là người thích náo nhiệt, vòng bạn bè cũng rất rộng. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà hội trường đã kín người, ai nấy đều ăn vận lộng lẫy, ứng với vẻ xa hoa của căn biệt phủ.
"Aylmer, sinh nhật vui vẻ."
Mạc Khiết Thần không câu nệ, choàng tay ôm lấy vai của nhị hoàng tử chúc mừng, nhưng rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Tuy thế thì sự thân thiết của cả hai nhanh chóng được mọi người chú ý tới. Không ít người nhận ra Mạc Khiết Thần là gia chủ của Mạc gia, tâm tư giấu kín trong lòng cũng bắt đầu rục rịch, những tầm mắt nóng rực phóng về phía hắn.
Mà Mạc Khiết Thần dường như chẳng cảm thấy gì, vẫn vui vẻ trò chuyện với nhị hoàng tử Aylmer. Nhị hoàng tử có vóc người ngang ngửa Mạc Khiết Thần, gương mặt góc cạnh nam tính, khi cười lên trông có vè phong lưu.
"Ồ, cô gái này là ai đây, Khiết Thần?"
Sự chú ý của Aylmer chuyển sang bóng dáng nhỏ bé vẫn luôn đứng nghiêm túc bên cạnh Mạc Khiết Thần.
"Đây là Phong Miên, là bạn gái đi cùng tôi."
Mạc Khiết Thần mỉm cười, ôm lấy cô đứng trước mặt nhị hoàng tử Aylmer. Ánh mắt hứng thú của nhị hoàng tử đảo qua lại giữa hai người, rồi dừng lại trên gương mặt nhỏ bé tinh xảo như viên ngọc quý của cô. Ánh mắt mang tính xâm lược của nhị hoàng tử nhìn thẳng vào cô, trong mắt là hứng thú nồng đậm.
"Tôi trông cô gái này rất quen đấy! Phong Miên, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi sao?"
Đôi mắt đào hoa hơi tối lại, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng. Bàn tay đặt trên eo cô hơi siết lại, dưới lớp vải mỏng manh như thể đang cấu vào da cô. Phong Miên lại như chẳng thấy gì, gương mặt xinh đẹp vẫn cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời cong cong.
"Thường dân như tôi may mắn được gặp nhị hoàng tử một lần ở đây đã là quá vinh hạnh rồi ạ."
Giọng nói uyển chuyển, dễ nghe cùng nét mặt xinh đẹp nhẹ nhàng, khéo léo phủ nhận lời nói có phần mờ ám của nhị hoàng tử Aylmer. Khí chất sạch sẽ và lời nói chân thành đều rất dễ chiếm được cảm tình. Nhị hoàng tử không hề tức giận, chỉ sững lại rồi cười ha hả mời cả hai vào tiệc, bản thân lại cùng với những vị khách mới bước vào trò chuyện đôi câu.
Phong Miên khoác tay Mạc Khiết Thần chậm rãi bước về phía trung tâm căn phòng. Đôi giày cao gót giúp cho khoảng cách chiều cao giữa hai người được rút ngắn lại. Mạc Khiết Thần dễ dàng nghiêng đầu nhìn cô gái đang thẳng lưng, đầu ngẩng cao, đôi mắt tự tin, nụ cười mỉm dịu dàng. Từ lúc đặt chân xuống xe, khí chất của cô bỗng nhiên thay đổi, không còn là bộ dáng im lặng không nói chuyện, mà gương mặt xinh đẹp luôn treo một nụ cười mỉm, ánh mắt tự tin và phong thái ưu nhã.
Hắn bật cười, bỗng cảm thấy có chút thú vị. Tưởng rằng là một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ lại còn có vẻ mặt này nữa cơ đấy! .
.
.
"Phong Miên."
Thật dễ nghe.
Cô gái quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Mạc Khiết Thần mỉm cười, vỗ hai cái lên chỗ trống bên cạnh ý bảo cô ngồi xuống.
"Cổ họng đỡ đau chưa?"
Viên kẹo ngậm ngọt lịm tan ra trong miệng. Phong Miên gật đầu, nghĩ nghĩ gì lại hơi mỉm cười. Rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ cũng sẽ không thấy.
Từ lúc cô đến Mạc gia đều chưa từng lên tiếng, cũng không ai nói chuyện với cô, nên cổ họng bị thương cũng không được chữa trị. Lúc lên xe Mạc Khiết Thần đưa cho cô một lọ kẹo, sau đó không nói gì liền nhắm mắt dưỡng thần. Kẹo ngọt chữa trị rất tốt, trong thời gian ngắn đã giúp cổ họng của cô dễ chịu hơn trước rất nhiều.
"Ừ, ăn nhiều một chút."
Thấy cô quả thực mở nắp lọ kẹo, lấy ra một viên ngậm lấy, không hiểu sao khiến cho hắn bật cười. Phong Miên nhìn Mạc Khiết Thần, rồi lại nhìn lọ kẹo trên tay, cuối cùng dứt khoát đổ ra một viên đưa đến bên miệng hắn. Mạc Khiết Thần nhướn mày, đôi mắt đào hoa hiện lên sự thích thú.
"Tiên sinh, ăn."
Giọng nói vẫn còn chưa hồi phục, nhưng đã trở nên trong hơn rất nhiều. Rõ ràng chỉ là một lời nói bình thường, thậm chí đối với hắn còn được tính là hỗn xược. Nhưng đôi mắt chuyên chú cùng chút nũng nịu mà hắn nghe ra được trong lời nói cụt lủn kia khiến Mạc Khiết Thần hơi mở miệng.
Viên kẹo thành công rơi vào miệng hắn. Vị ngọt lan toả trong khoang miệng khiến hắn cảm thấy chán ghét. Đôi mắt chợt loé lên tia hung ác, nhưng rất nhanh đã kìm nén lại. Mạc Khiết Thần nhìn sang cô gái đang yên lặng ngồi bên cạnh nhìn mình, bàn tay rảnh rỗi luồn ra sau tấm lưng thẳng tắp, ôm lấy vòng eo thon nhỏ.
"Bớt nói chuyện, tập trung ăn kẹo của em đi."
Thân hình to lớn của Mạc Khiết Thần bao trùm lấy Phong Miên. Hắn dựa vào vai cô, cánh tay siết chặt eo nhỏ. Phong Miên cứng đờ người ngồi thẳng, hai tay cầm lọ kẹo nhỏ giữ ngay ngắn trên đùi.
Đường phố tấp nập lùi dần ra xa, những hàng cây rậm rạp bắt đầu xuất hiện, ánh đèn rực rỡ xâm chiếm không gian tối đen. Mạc Khiết Thần mở mắt, nhìn thấy cô gái đang tò mò quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm trạng đột nhiên tốt đẹp.
"Đây là biệt phủ của nhị hoàng tử Paul."
Là người đầu tiên trên tập giấy A4 lúc chiều...
"Chút nữa phải ngoan, biết không?"
Mạc Khiết Thần chỉnh lại vai áo bị hắn làm cho xộc xệch của cô. Phong Miên gật đầu, quan sát gương mặt hắn một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười.
"Tiên sinh, em sẽ ngoan."
Giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn, ngọt như viên kẹo khi nãy, nhưng lại không làm cho hắn chán ghét chút nào. Mạc Khiết Thần nhìn cánh môi hồng hào đang nở nụ cười rạng rỡ, một lúc sau mới dời ánh mắt.
.
Nhị hoàng tử Paul là người thích náo nhiệt, vòng bạn bè cũng rất rộng. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà hội trường đã kín người, ai nấy đều ăn vận lộng lẫy, ứng với vẻ xa hoa của căn biệt phủ.
"Aylmer, sinh nhật vui vẻ."
Mạc Khiết Thần không câu nệ, choàng tay ôm lấy vai của nhị hoàng tử chúc mừng, nhưng rất nhanh đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Tuy thế thì sự thân thiết của cả hai nhanh chóng được mọi người chú ý tới. Không ít người nhận ra Mạc Khiết Thần là gia chủ của Mạc gia, tâm tư giấu kín trong lòng cũng bắt đầu rục rịch, những tầm mắt nóng rực phóng về phía hắn.
Mà Mạc Khiết Thần dường như chẳng cảm thấy gì, vẫn vui vẻ trò chuyện với nhị hoàng tử Aylmer. Nhị hoàng tử có vóc người ngang ngửa Mạc Khiết Thần, gương mặt góc cạnh nam tính, khi cười lên trông có vè phong lưu.
"Ồ, cô gái này là ai đây, Khiết Thần?"
Sự chú ý của Aylmer chuyển sang bóng dáng nhỏ bé vẫn luôn đứng nghiêm túc bên cạnh Mạc Khiết Thần.
"Đây là Phong Miên, là bạn gái đi cùng tôi."
Mạc Khiết Thần mỉm cười, ôm lấy cô đứng trước mặt nhị hoàng tử Aylmer. Ánh mắt hứng thú của nhị hoàng tử đảo qua lại giữa hai người, rồi dừng lại trên gương mặt nhỏ bé tinh xảo như viên ngọc quý của cô. Ánh mắt mang tính xâm lược của nhị hoàng tử nhìn thẳng vào cô, trong mắt là hứng thú nồng đậm.
"Tôi trông cô gái này rất quen đấy! Phong Miên, chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi sao?"
Đôi mắt đào hoa hơi tối lại, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng. Bàn tay đặt trên eo cô hơi siết lại, dưới lớp vải mỏng manh như thể đang cấu vào da cô. Phong Miên lại như chẳng thấy gì, gương mặt xinh đẹp vẫn cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng ngời cong cong.
"Thường dân như tôi may mắn được gặp nhị hoàng tử một lần ở đây đã là quá vinh hạnh rồi ạ."
Giọng nói uyển chuyển, dễ nghe cùng nét mặt xinh đẹp nhẹ nhàng, khéo léo phủ nhận lời nói có phần mờ ám của nhị hoàng tử Aylmer. Khí chất sạch sẽ và lời nói chân thành đều rất dễ chiếm được cảm tình. Nhị hoàng tử không hề tức giận, chỉ sững lại rồi cười ha hả mời cả hai vào tiệc, bản thân lại cùng với những vị khách mới bước vào trò chuyện đôi câu.
Phong Miên khoác tay Mạc Khiết Thần chậm rãi bước về phía trung tâm căn phòng. Đôi giày cao gót giúp cho khoảng cách chiều cao giữa hai người được rút ngắn lại. Mạc Khiết Thần dễ dàng nghiêng đầu nhìn cô gái đang thẳng lưng, đầu ngẩng cao, đôi mắt tự tin, nụ cười mỉm dịu dàng. Từ lúc đặt chân xuống xe, khí chất của cô bỗng nhiên thay đổi, không còn là bộ dáng im lặng không nói chuyện, mà gương mặt xinh đẹp luôn treo một nụ cười mỉm, ánh mắt tự tin và phong thái ưu nhã.
Hắn bật cười, bỗng cảm thấy có chút thú vị. Tưởng rằng là một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ lại còn có vẻ mặt này nữa cơ đấy! .
.
.
Danh sách chương