Ánh mắt trong veo cùa Phong Miên đảo quanh bố cục căn phòng, nhìn đến bàn tiệc dài với những món đồ ngọt bắt mắt, bàn tay đang ôm lấy cánh tay Mạc Khiết Thần hơi siết lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cánh môi mềm mấp máy.

"Tiên sinh, em đói."

Âm thanh rung nhẹ, như một dải lụa mềm quấn quýt lấy hắn mà nũng nịu. Gương mặt nhỏ nhắn cảm tưởng như chỉ lớn bằng một bàn tay của hắn kê lên bả vai săn chắc. Tầm mắt Mạc Khiết Thần nhìn xuống chỉ thấy đôi mắt tròn xoe và cánh môi hồng phớt mềm mại. Hắn nheo mắt nhìn cô, không kiềm chế được mà cong tay, gõ một cái lên trán cô.

"Thích ăn đến vậy?"

Đầu nhỏ gật liền hai ba cái biểu thị sự yêu thích. Phong Miên xoa trán, mím mím môi nhìn hắn, rồi lại nhìn bàn tiệc đang rất gần mình. Mạc Khiết Thần không thích ăn đồ ngọt, có phải sẽ không cho cô ăn hay không?
"Tiên sinh, em muốn ăn bánh."

Gương mặt đáng thương lại kề gần hắn. Hương thơm nhè nhẹ trên người cô thoảng đến cánh mũi Mạc Khiết Thần, quẩn quanh như muốn lấy lòng hắn. Mạc Khiết Thần thấy cô đang mong chờ đợi mình đồng ý.

"Ừ."

Hắn gật nhẹ, ôm lấy cô bước về phía bàn tiệc.

Phong Miên dường như vô cùng vui vẻ, nụ cười trên môi cũng thêm rạng rỡ. Đứng trước một loạt những món bánh ngọt đủ kiểu dáng cầu kì, cô nàng không che giấu niềm yêu thích, hai mắt sáng long lanh.

"Cảm ơn."

Bàn tay nhỏ xinh nhanh chóng nhận lấy đĩa bánh từ người phục vụ. Nhưng khi người phục vụ vừa rời tay, chiếc đĩa bạc trên tay cô liền rung lên, nghiêng ngả không vững. Phong Miên vội vàng dùng hai tay để đỡ lấy đĩa bánh, sửng sốt mở to mắt.

Đột nhiên một bàn tay chắn tầm mắt cô, thay cô cầm lấy đĩa bánh ngọt. Mạc Khiết Thần cầm đĩa bánh, nhíu mày nhìn cổ tay tinh tế của Phong Miên được giấu dưới tay áo, lại nhìn đến những ngón tay thon gầy của cô đang hơi co lại.
"Tay, Tay em không có sức. Em xin lỗi tiên sinh."

Giọng nói nhỏ xíu, hai ngón tay xoắn lại đặt ở trước người. Cô cúi thấp đầu, lộ ra một phần cổ trắng nõn khỏi cổ áo. Ánh mắt hắn trầm ngâm nhìn xuống, đôi mắt quyến rũ chớp nhẹ.

"Không sao. Lại đây ăn đi."

Một tay hắn cầm đĩa bánh, tay còn lại cầm lấy chiếc dĩa bé, cười hiền với cô. Phong Miên có chút không biết nên làm thế nào, dù sao đây cũng là Mạc gia chủ đấy, cô có thể để hắn đút cho ăn sao? "Em..."

Phong Miên chần chừ mở miệng.

"Không muốn ăn nữa sao?"

Cô lập tức lắc đầu. Thân thể mềm mại áp tới, hương thơm nhè nhẹ liền quẩn quanh lấy hắn. Cánh môi hồng hào hé mở, cúi đầu ăn miếng bánh ngọt trên dĩa.

Trong đôi mắt đào hoa là ý cười nồng đậm. Mạc Khiết Thần nhìn khuôn miệng nhỏ đang từ tốn ăn bánh, bỗng cảm thấy hắn thật giống lúc đang cho chú mèo ở nhà ăn vặt.
"Mạc gia chủ."

Nghe tiếng gọi, Mạc Khiết Thần thôi nhìn cô, quay đầu mỉm cười với những người đang bước tới.

"Ha ha, không ngờ hôm nay có may mắn gặp được Mạc gia chủ tại đây."

Một người đàn ông trung niên nhiệt tình chìa tay ra với hắn. Nhưng Mạc Khiết Thần vẫn đang bận đút bánh cho cô, mà hắn cũng không muốn bắt tay, nên làm ra vẻ như không thấy khiến cho ông ta ngại ngùng rụt tay lại.

"Mạc gia chủ ngài xem, Dương Văn đến giờ vẫn không hiểu chuyện chút nào. Như chuyện ở công ty cũng thế, sau này còn phải nhờ Mạc gia chủ dạy dỗ thêm."

Người nói là một người lớn tuổi, là trưởng bối của người đàn ông tên Dương Văn. Lão ta là một người thâm hiểm, vì đạt được mục đích mà có thể từ bạn thành thù, từ thù thành bạn.

"Tôi nghe nói Mạc gia chủ bắt đầu hứng thú với mấy hoạt động giải trí, vừa hay công ty cùa Dương Văn cũng chuyên về mảng này đấy."

Dương Lập cười đùa, thuận tiện nhắc đến chuyện làm ăn ra làm mở đầu. Công ty này cũng chỉ được cái mã ngoài là công ty giải trí, thực tế lại là nơi khởi nguồn của mấy loại giao dịch khó nói rõ giữa minh tinh với kim chủ.

"Giải trí, đúng là tôi có ý định này."

Đôi mắt tinh tường nhận thấy vẻ phấn khích hiện lên trên gương mặt già nua của Dương Lập. Hắn mỉm cười đưa đĩa bánh ngọt cho phục vụ, nhìn cô đang nhận lấy khăn giấy. Có lẽ vì được ăn món yêu thích nên gương mặt non nớt kia xuất hiện tia vui thích thoả mãn, ý cười trên môi càng thêm đậm.

"Hôm nay là ngày vui của nhị hoàng tử, chúng ta đừng nói về việc làm ăn thì hơn."

"Mạc gia chủ nói phải. Vậy ngày mai tôi sẽ đích thân đến gặp ngài, dẫn ngài đi tham quan công ty một chút."

Ý định đã đạt, Dương Lập và Dương Văn rất nhanh đã quay đi.

"Tiên sinh, đó không giống công ty giải trí."

Phong Miên nhỏ nhẹ nói. Những thông tin về hai người đàn ông kia đã được cô đọc qua, trong đó có nói đến công ty giải trí thuộc sở hữu của nhà họ Dương và một số quan hệ ngoài luồng của vài minh tinh trong công ty.

"Ừ, sau rồi nói."

Hắn gật đầu, hạ giọng kề bên tai cô. Cánh tay rắn chắc đồng thời vòng qua eo cô, kéo cơ thể mềm mại lại gần người mình.

"Nhớ hết mấy thông tin đấy sao?"

Mạc Khiết Thần hơi nghiêng mặt, hơi thở nóng rực phả vào má cô, không khí xung quanh dường như cũng chỉ còn mùi bạc hà thoảng trên người hắn. Cơ thể cô cứng đờ, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu cứ liên tục nhìn quanh căn phòng đông đúc. Những ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ lên eo cô, mon men đến gần bụng trước.

"V-Vẫn chưa thuộc hết ạ."

Phong Miên không dám cử động, giọng nhỏ xíu đáp lại. Cả hai đứng ở một góc của căn phòng, bên cạnh còn có một bức tường chắn đi ánh nhìn của những người xung quanh. Nhưng tư thế thân mật lại khiến cho cô không quen, muốn thoát cũng không thể thoát khỏi.

"Trí nhớ cũng thật tốt."

Từ đầu đến giờ, gặp một người là cô liền có thể kể tên được một người, còn nhớ được sở thích của vài vị phu nhân quyền quý. Những cuộc trò chuyện không hề có trở ngại gì của cô khiến cho hắn thoáng kinh ngạc. Dù sao thì cũng chỉ cho cô hai tiếng đọc qua tài liệu, không ngờ lại nhớ rất rõ.

Phong Miên suy nghĩ một chút, nhưng chính cô cũng không cách nào phản bác lời khen của Mạc Khiết Thần, liền nghiêm túc gật đầu một cái.

Đúng là trí nhớ của cô rất tốt!

Mạc Khiết Thần còn tưởng cô sẽ ngại ngùng lắc đầu, không nghĩ rằng vật nhỏ này lại vô cùng đồng tình, tự khen bản thân. Hắn bật cười, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai cô thật dễ nghe.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện