Jane

“Khá lắm, ông là người đầu tiên dám thất hứa với tôi.” Lục Phi Trầm nở nụ cười lạnh lùng đáng sợ, nói: “Bọn này sẽ không giết ông, phải để ông còn sống mà ly hôn với Giang Chi Nhu chứ, nhưng ông nên biết, chết không phải là điều đáng sợ nhất trên đời này, mà là sống không bằng chết.”

“Ông phải thấy may mắn vì ở đây, không riêng gì mình tôi am hiểu chuyện này, cô gái đứng bên kia cũng là tay sành sõi đấy.”

Lục Phi Trầm nhìn về phía Lilith ở bên cạnh, Lilith bước tới trước mặt Thường Diệp Lâm nói: “Ngày hôm nay không có ý định giết ông, cũng sẽ không gây ra ngoại thương quá lộ liễu trên người ông, nhưng những thứ trong căn phòng này, tôi đều có thể chơi với ông hết.”

“Tôi không chê ông buồn nôn, ông cũng đừng trách tôi kỹ thuật kém.” Lilith tiện tay nhặt mấy cây nến trên sàn nhà rồi châm lửa, sau đó nhỏ từng giọt sáp chảy lên thịt của Thường Diệp Lâm, nói trong tiếng kêu gào thảm thiết của gã: “Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi làm mấy chuyện súc sinh thế này.”

Thường Diệp Lâm không thể ngờ đêm nay gã ra ngoài tìm vui, ai ngờ lại bị treo trên giá như con lợn béo chờ làm thịt, bị Lilith hành hạ sống không được mà chết cũng không xong.

Sau khi kết thúc, Thường Diệp Lâm ngã nhoài trên sàn nhà co giật liên hồi, nước mắt nước mũi dàn dụa, mặt mày co rúm dữ tợn như ác ma.

“Cô không thấy buồn nôn thật à.” Lục Phi Trầm nói.

Lilith xoa tay nói:”Buồn nôn thì buồn nôn, nhưng thứ súc sinh này cần được dạy dỗ một trận.”

Lilith bước đến đạp gã một cước nói: “Tôi là người ăn miếng trả miếng, chỉ bằng hành động không bằng súc vật mà ông đã làm này, tôi có thể xẻo từng miếng thịt trên người ông, sau đó cho ăn ông thịt của chính mình.

“Đừng! Đừng đừng đừng đừng….Mày không thể, mày không thể……” Thường Diệp Lâm run lẩy bẩy trên sàn nhà, nước dãi liên tục trào ra khỏi miệng.

“A!” Lilith nói “Đương nhiên là tôi có thể. Hôm này thả cho ông một cái mạng, ông phải nói thẳng thắn mọi chuyện với Giang Chi Nhu, nhưng không được nói chuyện ông từng gặp chúng tôi, chỉ cần nói những chuyện bẩn thỉu mà ông đã làm cho Giang Chi Nhu là được.

“Bằng không, dù chân trời hay góc biển tôi cũng sẽ lùng bằng được ông, thực hiện lời nói của tôi, xẻo từng miếng thịt trên người ông, sau đó bắt ông ăn thịt của chính mình!” Lilith cười lạnh nói: “Đừng cho là tôi không dám.” (Jane: Chi tiết này hay lắm nè, vì chúng ta sẽ gặp lại nó ở phần ngoại truyện nhé mọi người)

Nói xong Lilith đánh Thường Diệp Lâm ngất xỉu bằng một con dao, sau đó ra bên ngoài hỏi: “Thành công chưa?”

Chung Gia Thụ xoay cổ tay: “OK rồi!”

“Xong việc?”

La Tá gật đầu.

“Vậy chúng ta rút lui.”

La Tá xách Thường Diệp Lâm, cả đám vội vã xuống lầu leo lên xe rời đi, Lilith ngồi trên xe cười lạnh bấm nút lệnh trên kíp.

Tâng 17 của Kim Dạ Club bỗng liên tiếp truyền đến tiếng nổ vang, khói đặc và lửa lớn, từng tốp người sợ hãi thét lên, trong đêm tối hai chiếc xe xa xa mang đi tất cả nguyên nhân và bí mật.

Mấy ngày sau đó, Sở Dương Băng lướt mạng đọc được tin tức Kim Dạ Club bị nổ.

Đêm đó trong một gian phòng trống trên tầng 17 của Kim Dạ Club phát nổ, chưa phát hiện nhân viên thương vong, nhưng sự kiện này không cách nào che giấu được, lính cứu hoả, cảnh sát, phóng viên kéo đến đã dần dần bóc trần bộ mặt thối nát của Kim Dạ.

Phía cảnh sát cũng như phóng viên và cả hacker tung ra camera quan sát trong Kim Dạ, trải qua điều tra, nhận định club Kim Dạ các tội danh như trốn thuế, cấu kết quan liêu, kinh doanh mại dâm, tàng trữ vật cấm. Có thể nói, vụ nổ ở club Kim Dạ đã xé toang lớp vỏ bọc cuối cùng của chốn dơ bẩn này, phơi bày mọi thứ ra trước mắt người đời.

“Chúng ta làm vậy sẽ không sao thật chứ?” Sở Dương Băng hơi đau đầu, vừa cho nổ vừa cung cấp chứng cứ nạc danh khiến cậu cứ có cảm giác, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là toi đời nhà ma cả đám.

Công thần nổi tiếng giấu tên Chung Gia Thụ làm tổ trên ghế salon nói với Sở Dương Băng: “Hôm đó em anh La hack hệ thống theo dõi của bọn họ, xoá bỏ tất cả video liên quan đến chúng ta. Yên tâm đi, phía cảnh sát sẽ không nghi ngờ video có vấn đề đâu, bởi vì chính Kim Dạ cũng xoá video camera giám sát mà.”

“Kim Dạ quá nhiều chuyện xấu, chuyện phát nổ càng không cần lo lắng. Bên trong Kim Dạ có tàng trữ vũ khí, người ngoài nhiều nhất cũng chỉ cho rằng do mớ vũ khí đó mới gây ra cháy nổ.” Chung Gia Thụ nó: “Không có camera giám sát, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, thân phận của đám nhân viên thì tưởng đối nhạy cảm, chúng ta sợ cái gì chứ.”

“Hoá đơn đâu?” Sở Dương Băng quay đầu nhìn Lục Phi Trầm nói: “Em nhớ anh có quẹt thẻ ở Kim Dạ.”

“Vậy thì sao chứ?” Lục Phi Trầm nói tiếp: “Có hoá đơn cũng chỉ chứng minh được chúng ta là khách sử dụng dịch vụ ở đó, hơn nữa chờ khi kết thúc vụ án cháy nổ này, Kim Dạ ốc còn không mang nổi mình ốc, hơi đâu có thơi gian đi điều tra chúng ta.”

Nói chung, sau khi giải quyết triệt chuyện Kim Dạ, cuộc sống của mọi người cũng quay về quỹ đạo cũ.

Một năm rưỡi sau đó, lại vào một mùa hè, Sở Dương Băng tốt nghiệp đại học, cậu đón nhận câu chuyện mới.

Hai người vừa mới dự lễ tốt nghiệp của Sở Dương Băng xong, về đến nhà Sở Dương Băng đã có dự cảm ngay.

“Có câu chuyện mới rồi.” Sở Dương Băng tìm Quyển sách kinh dị, mở nó ra.

Hơn một năm nay cậu không hề cọ sách của bất kỳ ai, từ “Chuyện ma quái ở ký túc xá”, “Chuyến xe bus kinh hoàng” đến “Tiếng hô hoán từ vực thẳm” có thể thấy được, chỉ cần là câu chuyện có Lục Phi Trầm tham dự, độ khó đều tăng lên gấp đôi. Lục Phi Trầm cũng không muốn cho Sở Dương Băng vào sách một mình, Sở Dương Băng cũng không muốn đơn độc tiến vào câu chuyện, cho nên có cọ sách của người khác hay không kỳ thật không khác gì nhau cả.

Sở Dương Băng đọc lời gợi ý mới rồi lật ra đưa cho Lục Phi Trầm, sau khi Lục Phi Trầm xem xong hai người cùng lâm vào trầm tư.

Lời gợi ý lần này vẫn không khiến người chơi thất vọng.

“Thành phố ôn dịch”

Đi vào thành phố bị vây khốn bởi ôn dịch, nắm lấy góc áo choàng của Tử Thần

Đi vào nhà thờ xương người, lắng nghe lời răn của Chúa Cha.

Phía trước là vực sâu, dòng sông vội vàng chảy.

Xác chết chặn giữa dòng, tưới cho dục vọng khát máu.

Đó là đĩa súp của phù thuỷ, chứa món súp đặc đã bị biến chất.

Suỵt, mèo là sinh linh thần bí, có thể tiếp cận sự vật quái dị mà nhân loại không thể thấy.

Mèo là linh hồn của Aigyptos cổ xưa, mang theo truyền thuyết về thành phố bị lãng quên Meroë và Ophir.

Mèo là họ hàng của chủ rừng, thừa hưởng những bí mật của Châu Phi cổ đại bị quỷ dữ xâm chiếm.

Nhân sư là anh em với mèo, mèo sẽ nói ngôn ngữ của Nhân sư.

Nhưng lịch sử về mèo lại lâu đời hơn Nhân sư, nhớ được những câu chuyện mà Nhân sư đã lãng quên.

Gợi ý rất dài, nhưng đọc xong lại không có bao nhiêu thứ hữu dụng.

Gợi ý đại để có thể chia làm hai bộ phận, nửa trước rất vụn vặt, nửa sâu lại đột nhiên chuyển đề tài, bắt đầu nói về mèo.

“Ôn dịch, nhà thờ xương người, dòng sông bị xác chết chặn lại trong vực thẳm, phù thuỷ và mèo.” Lục Phi Trầm tổng kết những điểm chính trong lời gợi ý, sau đó Sở Dương Băng tự nhiên xâu chuỗi chúng lại: “Ôn dịch? Cái chết đen?”

Nhắc tới ôn dịch, chắc chắn phải nhắc tới trận đại dịch đã gần như giết sạch dân số Châu Âu, trận ôn dịch ấy đã cướp đi tính mạng của gần 25 triệu người, chiếm một phần ba tổng số dân Châu Âu lúc ấy, gần tám mươi phần trăm người dân xứ Florence nước Ý đã tử vong vì Cái chết đen.

“Chưa chắc là Cái chết đen.” Lục Phi Trầm nói: “Nhưng trận ôn dịch mà lời gợi ý nhắc tới cũng có thể sẽ nguy hiểm tương đương Cái chết đen.”

“Em có sợ không?” Lục Phi Trầm xoay đầu hỏi Sở Dương Băng, “Quyển sách kinh dị” lôi kéo tinh thần của người ta vào thế giới trong sách, trang phục hay đạo cụ mà người tham dự câu chuyện mang vào đều do “Quyển sách kinh dị” quyết định.

Cho nên cho dù họ nhận được lời gợi ý từ sớm, thì họ cũng không thể có bất kỳ chuẩn bị nào trước. Họ không thể mang theo thuốc hay đồ bảo hộ, không thể mang theo thuốc sát trùng cũng không thể làm nhưng chuyện gì khác. Trong bối cảnh một trận ôn dịch có thể khiến xác chết làm tắc nghẽn dòng chảy của một con sông mà nói, chưa bản tới những chuyện nguy hiểm khác, nhưng xác suất chết vì bị lây bệnh là khá lớn.

“Sợ.” Sở Dương Băng khép “Quyển sách kinh dị” lại, nói: “Nhưng có anh ở bên mà.”

Ai cũng sợ hãi cái chết, nhưng khi biết rằng đôi bên luôn sát cánh bên nhau, thì nỗi sợ sẽ không thể làm mờ đôi mắt nữa.

Khi trời xẩm tối, Sở Dương Băng gọi điện cho Lilith báo tin, kết quả Lilith lại nói: “Câu chuyện mới có phải là Thành phố ôn dịch không?”

“Đúng vậy.” Sở Dương Băng trả lời theo bản năng, sau đó ngay lập tức nhận ra một vấn đề, làm sao Lilith biết câu chuyện mà bọn họ sắp tham dự? Lẽ nào…..

“Tôi cũng tham gia câu chuyện này, Giang Chi Nhu cũng thế.” Lilith nói: “Có gì vào sách rồi nói tiếp…”

“Chuẩn bị sẵn sàng đi….”

Lilith nói xong câu cuối cùng liền cúp điện thoại ngay.

Sở Dương Băng cảm thấy một cảm giác vô cùng bất lực và hoang mang bủa vây cậu, Lục Phi Trầm, Lilith, Giang Chi Nhu…..

Sở Dương Băng ngơ ngác quay đầu lại nhìn về phía Lục Phi Trầm, Lục Phi Trầm bước đến hỏi: “Sao vậy?”

“Lilith nói cô ấy cũng tham gia vào câu chuyện này.” Sở Dương Băng lẩm bẩm nói: “Câu chuyện này thật sự sẽ có người sống sót sao?”

Lục Phi Trầm nhắm mắt lại, ôm Sở Dương Băng vào trong ngực rồi kề sát bên tai cậu nói: “Có, em sẽ sống sót, hãy tin anh.”

Buổi tối cả hai nằm trên giường ôm nhau ngủ, hai “Quyển sách kinh dị” đặt chồng lên nhau, Lục Phi Trầm bỗng nhiên nói: “Em có muốn đọc sách của anh không?”

“Hả?” Sở Dương Băng ngạc nhiên hỏi, sau đó cậu nhanh chóng hiểu ý của Lục Phi Trầm, trong lòng bỗng rung động.

Lilith từng nói với Sở Dương Băng, “Quyển sách kinh dị” của mỗi người đều ghi lại những câu chuyện mà họ đã trải qua, những câu chuyện này đều đẫm máu, tràn ngập sợ hãi và bóng tối. Vì để sống tiếp, người tham dự câu chuyện có thể đã từng vứt bỏ đồng đội, cũng có thể hãm hại những người chơi khác.

Đứng trước tử vong và nỗi sợ, người người đánh giết nhau, phơi bày bản chất chân thật nhất ra bên ngoài.

Người cao thượng hi sinh vì đại nghĩa, nguyện hi sinh chính mình để cứu vớt người khác, kẻ đê tiện nham hiểm độc ác, lấy mạng sống của người khác để dành lấy một con đường sống cho chính mình.

“Quyển sách kinh dị” là thứ ghi chép chân thật nhất, đọc “Quyển sách kinh dị” chính là cách để hiểu sâu sắc nhất về bản chất của người tham gia câu chuyện.

Lục Phi Trầm đang bày tỏ bản thân một cách chân thật nhất với Sở Dương Băng, hắn nói: “Sau câu chuyện lần này anh sẽ cho em đọc sách của anh, cho nên em phải sống sót.”

“Được.” Sở Dương Băng vươn tay sờ lên tấm bìa của quyển sách màu đen, ngón tay vuốt nhẹ hoa văn màu vàng đằng trên sách rồi nói “Anh cũng đọc sách của em đi, mà thôi chẳng có gì để đọc đâu, bởi vì ngoài câu chuyện đầu tiên ra thì những câu chuyện còn lại, cái nào anh cũng tham gia với em mà.”

“Nhưng anh muốn biết toàn bộ về em.” Lục Phi Trầm nói: “Quá khứ của em, nỗi sợ của em, những thứ em phải đối mặt, lựa chọn, thiện lương, ác độc, cao thượng, tàn nhẫn, anh muốn biết hết, cũng sẽ tiếp nhận hết.”

“Vì anh yêu em.”

Sở Dương Băng hơi ngại ngùng, cậu nói: “Không phải em mới là người nên nói những chuyện này sao?”

Bất kể anh đã trải qua cái gì, em đều muốn biết.

Lục Phi Trầm nhẹ nhàng hôn lên trán Sở Dương Băng, sau đó nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Hai người cùng nhắm mắt lại, chờ đợi câu chuyện mới mở ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện