Lúc hắn tự ngược, cũng không có ảnh hưởng tới ý thức, dần tới hơn ngàn mới xuất hiện chút xíu chỉ bằng một phần tỷ bảy lần toàn bộ tinh điểm bạo tạc cộng lại.
Hắn không biết người khác nắm giữ thứ này liệu có được như hắn hay không, nhưng qua lần tu luyện này, Kỷ Linh cũng được rèn luyện ý chí kiên cường, ngày càng vững mạnh, bền bỉ.
Thương chủ bên ngoài thấy được giữa cơ thể hắn đang có một thứ gì đó xuất hiện, vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức thần thức của hắn không chú ý kỹ cũng khó mà có thể phát hiện ra.
Giống như người thường phát hiện hạt cát phản quang trên người mình vậy, không chăm chú thì chẳng cách nào có thể thấy được nó.
Kích thước của Kỷ Linh qua hơn chục lần bạo thể đã đạt đến độ cao chỉ thấp hơn Thương chủ một cái đầu, khoảng mét sáu.
Theo thời gian, kích thước cơ thể Kỷ Linh ngày càng lớn, chuẩn bị có tư thế muốn cao hơn Thương chủ, thì hắn lại chú ý tới thứ kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể Kỷ Linh.
Nó màu vàng, tỏa ra nhiệt độ vô cùng nóng bỏng hình cầu, kế bên là một quả cầu màu xám. Trung tâm chúng là một quả cầu khác lớn gấp ba lần, thuần một màu đen kịt, chỉ chờ người tô màu lên.
- Đúng là có chút đặc biệt.
Thương chủ trầm ngâm nhìn ba quả cầu trong cơ thể Kỷ Linh, ba quả này đặc biệt nhất. Ngoại trừ điều đó ra, hắn còn có thể thấy được mấy chục khỏa khác nữa đang phát sáng, hắn đoán hẳn là ngôi sao nào đó như vô số ngôi sao tại tinh không này.
Lúc đấy, Kỷ Linh hắn đã cao mét tám, mơ hồ cao hơn Thương chủ một chút. Thương chủ cũng nhìn rõ diện mạo của người hắn cứu này. Tóc dài uốn lượn ngang vai, râu ria với khuôn mặt của người ngoài ba mươi tuổi.
Đúng với hình tượng Kỷ Linh tạo ra trước đó.
- Tạm dừng đi, ngươi nên tái tạo lại thân thể được rồi. Nếu tiếp tục như vậy, ngươi sẽ phá hỏng lớp màn chắn của ta mất.
Kỷ Linh ở bên trong thức hải của mình, nghe thấy thanh âm ấy, cũng xấu hổ gãi đầu ra ngoài. Trước khi đi cũng nhìn qua biên giới kia mở rộng đến đâu. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, vì một lần thôi động Tinh Luân Đại Pháp, hắn muốn phải thu phục toàn bộ bốn phương cùng lúc dù chỉ là một chòm trong số năm chòm còn lại.
Không vì điều gì khác, chỉ vì hắn là con người thích sự hoàn mỹ.
Trở về bên ngoài, nhìn thiếu niên trước mặt, hắn đã không cần phải ngước cao, ngưỡng vọng hắn. Giờ có thể nhìn thẳng, giống như cùng vai cùng vế đối mặt.
- Theo ta.
Kỷ Linh vừa ra, Thương chủ lập tức đi trước hắn vào phòng thuyền trưởng. Hắn vào theo, thời điểm đi vào, hắn thấy được bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài một cái giường gần cửa cùng một cái bàn trước mặt với một số thứ đồ chơi linh tinh trên đó.
Vô cùng tò mò nhưng hắn cũng không muốn hỏi quá nhiều, tránh lòng ham muốn của hắn trỗi dậy. Dù sao tuổi đời của hắn chỉ có hơn ba mươi, sự việc nhìn qua còn rất ít, kinh nghiệm sống cũng chưa phong phú nên chỉ có thể im lặng theo sau.
- Ngươi còn chưa ta biết thân phận của ngươi. Ta gọi Phong Kỷ Linh, cũng có thể gọi Nguyễn Duy Dương.
Kỷ Linh nói ra khiến Thương chủ nhìn lại, hắn lười quan tâm tên của Kỷ Linh, mà tên này còn hai cái tên. Một cái không phải đủ rồi sao? Lấy hai cái làm gì cho phiền phức chứ.
Còn là họ Nguyễn, hắn chưa hề nghe qua.
Thấy thiếu niên này không trả lời, Kỷ Linh cũng không để tâm tới hắn nữa, cùng lắm thì đi dạo một vòng hỏi thăm người khác là được. Hắn không tin con thuyền lớn như vậy lại chỉ có mình hắn trên này.
Sau khi tiến vào, Thương chủ vung tay lên, trước mặt Kỷ Linh xuất hiện một cái bóng đen cao bằng hắn. Kỷ Linh mơ hồ thấy được khuôn mặt của mình trong đó, y như đúc với tạo hình trên hệ thống hắn từng tạo.
Ở Địa Cầu, người ta khẳng định sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì chẳng ai muốn mình già đi, vì ở đó cũng không có thiên địa linh khí, không thể tu luyện để đạt được tuổi thọ càng lâu. Cũng không thể tùy ý chỉnh tuổi tác như dị giới này.
Trong đầu Kỷ Linh cũng là như vậy, nếu đã trùng sinh lần hai, không bằng thay tên đổi họ cùng diện mạo hệ thống tạo cho thì hơn.
Linh hồn Kỷ Linh biến ảo, hắn trở nên trẻ hóa, tóc ngắn lại, râu cũng lui ẩn dưới lớp da mặt, những đường nếp nhăn mơ hồ tan biến hết. Khuôn mặt hắn trở lại Phong Kỷ Linh ở Địa Cầu.
Không! Giờ phải gọi là Đỗ Kỷ Linh. Hắn chọn họ Đỗ cũng không biết tại sao, có thể là thấy nó hay hơn những họ khác.
Trần Kỷ Linh? Nghe hơi thuộc giới tính thứ ba. Hắn cũng không kỳ thị giới tính thứ ba, chỉ là hắn không nghĩ được bản thân mình biến thành giới tính thứ ba trong khi mình là trai thẳng chân chính.
Phạm Kỷ Linh? Có chút vi phạm kỷ luật.
Lý Kỷ Linh? Không thuận tai chút nào.
Ngô Kỷ Linh? Còn khó nghe hơn.
Cũng có thể là do cái tên của hắn vốn như vậy, nếu không thì hắn cũng muốn sử dụng cái tên Duy Dương kia. Ít nhất thì nó vẫn tốt hơn cái tên Kỷ Linh này. Mà bị người gọi Kỷ Linh quen rồi, đổi thành Duy Dương thì hắn thật không biết nên đáp lại hay không.
Đại Việt còn rất nhiều họ khác nữa nhưng vì thời gian cấp bách, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều. Chọn họ Đỗ này một phần cũng là vì có duyên với nó, ân nhân tại Địa Cầu từng trợ giúp hắn cũng là họ Đỗ, bà ngoại hắn cũng là họ Đỗ.
Vì vậy nên lựa chọn họ Đỗ của hắn luôn đặt lên hàng đầu.
- Tiến vào đi.
Kỷ Linh hơi chút lưỡng lự, nhưng quyết đoán rất nhanh, vì hắn muốn trở về Địa Cầu, đã ra được tinh không, hắn càng thêm củng cố quyết tâm này.
Kỷ Linh không chút do dự tiến vào trong, trước mắt hắn lại là một mảnh tối đen.
- Chắc chắn là lúc ý thức ta trở lại, ta đã nằm trong này.
Đỗ Kỷ Linh hắn nói không sai, nếu không thì hắn cũng tan biến khỏi đất trời với một sợi tàn hồn dù được hệ thống bao bọc lại.
Còn hệ thống thì hắn cũng lười nhác nhắc tới, vì không có chiến đấu, tức không chiến công; không chiến công tức hệ thống trở nên vô dụng và để chưng bày.
- Kế tiếp thì ngươi không được tiếp tục tu luyện, tránh cho thể xác của ngươi quá lớn, chẳng những có thể làm cho ngươi khó ra khỏi thuyền, còn tốn tài liệu. Khi ngươi có thân thể, ngươi có thể làm gì với linh hồn cũng không quan hệ tới thể xác.
Nói xong, hai người không còn phát ra bất kỳ thanh âm nào khác, Kỷ Linh ngồi yên lặng chờ đợi.
Qua một đoạn thời gian kế, trước mặt kỷ linh xuất hiện một khối xương cốt, dần dần xuất hiện thêm khối thứ hai, thứ ba, rồi toàn bộ khung xương hoàn chỉnh xuất hiện. Kỷ Linh thấy được nó, liền nghe thấy lời thiếu niên kia vọng vào:
- Chiếm lấy bộ xương cốt đó. Kế tiếp sẽ tạo da thịt cho ngươi.
Không đáp lại, Kỷ Linh lập tức tiến vào chiếm hữu bộ xương, ngay lúc chiếm đó, từ trong lồng ngực khung xương tại vị trí bên trái xuất hiện một quả cầu máu. Quả cầu xuất hiện lập tức đem máu lan tràn đi khắp nơi trên khung xương Kỷ Linh.
Theo thời gian trôi, từng sợi cơ, cùng mô mỡ xuất hiện cấu thành hình người, chỉ thiếu bộ da nữa là hoàn mỹ.
Bộ da chính là thành phần quyết định mỹ mạo một người, bởi vậy lột da xuống thì ai ai cũng giống nhau.
Kỷ Linh chờ thêm một lúc, toàn thân hắn bấy giờ trở nên ngứa ngáy, loạt da non nổi lên khiến hắn muốn gãi khắp người. Nhưng vì bộ da hoàn mỹ, Kỷ Linh đành nhẫn nhịn.
Cái cảm giác này rất giống mấy người nghiện bóc vảy đóng ra ngoài, hay muỗi đốt. Càng gãi càng sướng, Kỷ Linh cũng giống vậy, hắn cũng rất muốn ngãi người nhưng phải nhịn, nhất định phải nhịn.
Thời khắc này, hắn rất muốn đem hai tay của mình trói lại, ác hơn là đập gãy để không gãi. Rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra được biện pháp cho mình, đó là ngồi xuống minh tưởng đến những thứ khác, quên đi những gì thực tại hắn đang phải đối mặt.
Trong đầu hắn lại hiện ra cảnh tượng vạn vật sinh trưởng tiến hóa rồi chết đi, quanh người hắn lúc này mơ hồ xuất hiện một sợi khí xanh ngắn như con sâu đo. Kỷ Linh cũng không biết bên ngoài mình xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái như muốn dung nhập vào cuộc vui tiến hóa.
Từ trong những điều đó, hắn cũng ngộ ra được không ít thứ hay, hắn có nói ra thì người khác cũng chẳng thể hiểu được. Nên vẫn là giữ cho mình thì hơn.
Theo thời gian trôi, Thương chủ bên ngoài liên tục ném vào những dược tài tìm được trong tinh không, chuyên để cân bằng hoặc tu bổ, tái tạo thân thể. Không biết đây là gốc dược liệu thứ bao nhiêu hắn ném vào, nhưng khi thấy được thân thể Kỷ Linh đã thành hình hoàn mỹ, tướng mạo của thanh niên tuổi hai mươi thì dừng.
Thương chủ thấy hắn đang tiến vào trạng thái vừa rồi cũng không có ngăn cản, mặc hắn ngồi đó tu luyện tịch mịch giữa hắc ám. Hắn muốn ra lúc nào thì ra.
Thân thể Kỷ Linh vừa mới được tái tạo, toàn thân chẳng chút lông, nhưng thời gian hắn ở bên trong cái bóng đen của thiếu niên kia cũng dần xuất hiện ở mức độ nhất định như lần cuối hắn chỉnh lại thân thể.
Kỷ Linh trong thế giới của mình quan sát vô số chủng loại tiến hóa, thậm chí biến thành một số chủng tộc chỉ có ở bên trong truyện huyền ảo.
Ngoài thân thể mới kiến tạo của hắn, đầu sinh tuyến kia từ con sâu đo dài và thô như dây thừng quấn quanh Kỷ Linh như tạo thành một cái kén bao bọc hắn lại.
Không rõ qua bao ngày, khi Kỷ Linh tỉnh lại, cái kén xanh lục bên ngoài đã tan biến, mà hắn cũng kết thúc lần quan sát sự tiến hóa này.
Nhìn không gian hắc ám xung quanh, hắn nhìn thân thể mình có đủ da đủ thịt, lại sờ sờ lên mặt thấy tóc tai cùng râu ria không hề xuất hiện.
Kỷ Linh kiểm tra xong thân thể chính mình, hắn cũng mau chóng ra ngoài để có thể sử dụng tinh lực ngoài tinh không vô ngần kia bổ sung tinh lực trong thức hải của mình để trợ giúp mấy chòm sao kia mau tụ tinh điểm mở rộng thức hải.
Hắn không biết người khác nắm giữ thứ này liệu có được như hắn hay không, nhưng qua lần tu luyện này, Kỷ Linh cũng được rèn luyện ý chí kiên cường, ngày càng vững mạnh, bền bỉ.
Thương chủ bên ngoài thấy được giữa cơ thể hắn đang có một thứ gì đó xuất hiện, vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức thần thức của hắn không chú ý kỹ cũng khó mà có thể phát hiện ra.
Giống như người thường phát hiện hạt cát phản quang trên người mình vậy, không chăm chú thì chẳng cách nào có thể thấy được nó.
Kích thước của Kỷ Linh qua hơn chục lần bạo thể đã đạt đến độ cao chỉ thấp hơn Thương chủ một cái đầu, khoảng mét sáu.
Theo thời gian, kích thước cơ thể Kỷ Linh ngày càng lớn, chuẩn bị có tư thế muốn cao hơn Thương chủ, thì hắn lại chú ý tới thứ kỳ lạ xuất hiện trong cơ thể Kỷ Linh.
Nó màu vàng, tỏa ra nhiệt độ vô cùng nóng bỏng hình cầu, kế bên là một quả cầu màu xám. Trung tâm chúng là một quả cầu khác lớn gấp ba lần, thuần một màu đen kịt, chỉ chờ người tô màu lên.
- Đúng là có chút đặc biệt.
Thương chủ trầm ngâm nhìn ba quả cầu trong cơ thể Kỷ Linh, ba quả này đặc biệt nhất. Ngoại trừ điều đó ra, hắn còn có thể thấy được mấy chục khỏa khác nữa đang phát sáng, hắn đoán hẳn là ngôi sao nào đó như vô số ngôi sao tại tinh không này.
Lúc đấy, Kỷ Linh hắn đã cao mét tám, mơ hồ cao hơn Thương chủ một chút. Thương chủ cũng nhìn rõ diện mạo của người hắn cứu này. Tóc dài uốn lượn ngang vai, râu ria với khuôn mặt của người ngoài ba mươi tuổi.
Đúng với hình tượng Kỷ Linh tạo ra trước đó.
- Tạm dừng đi, ngươi nên tái tạo lại thân thể được rồi. Nếu tiếp tục như vậy, ngươi sẽ phá hỏng lớp màn chắn của ta mất.
Kỷ Linh ở bên trong thức hải của mình, nghe thấy thanh âm ấy, cũng xấu hổ gãi đầu ra ngoài. Trước khi đi cũng nhìn qua biên giới kia mở rộng đến đâu. Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, vì một lần thôi động Tinh Luân Đại Pháp, hắn muốn phải thu phục toàn bộ bốn phương cùng lúc dù chỉ là một chòm trong số năm chòm còn lại.
Không vì điều gì khác, chỉ vì hắn là con người thích sự hoàn mỹ.
Trở về bên ngoài, nhìn thiếu niên trước mặt, hắn đã không cần phải ngước cao, ngưỡng vọng hắn. Giờ có thể nhìn thẳng, giống như cùng vai cùng vế đối mặt.
- Theo ta.
Kỷ Linh vừa ra, Thương chủ lập tức đi trước hắn vào phòng thuyền trưởng. Hắn vào theo, thời điểm đi vào, hắn thấy được bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt ngoài một cái giường gần cửa cùng một cái bàn trước mặt với một số thứ đồ chơi linh tinh trên đó.
Vô cùng tò mò nhưng hắn cũng không muốn hỏi quá nhiều, tránh lòng ham muốn của hắn trỗi dậy. Dù sao tuổi đời của hắn chỉ có hơn ba mươi, sự việc nhìn qua còn rất ít, kinh nghiệm sống cũng chưa phong phú nên chỉ có thể im lặng theo sau.
- Ngươi còn chưa ta biết thân phận của ngươi. Ta gọi Phong Kỷ Linh, cũng có thể gọi Nguyễn Duy Dương.
Kỷ Linh nói ra khiến Thương chủ nhìn lại, hắn lười quan tâm tên của Kỷ Linh, mà tên này còn hai cái tên. Một cái không phải đủ rồi sao? Lấy hai cái làm gì cho phiền phức chứ.
Còn là họ Nguyễn, hắn chưa hề nghe qua.
Thấy thiếu niên này không trả lời, Kỷ Linh cũng không để tâm tới hắn nữa, cùng lắm thì đi dạo một vòng hỏi thăm người khác là được. Hắn không tin con thuyền lớn như vậy lại chỉ có mình hắn trên này.
Sau khi tiến vào, Thương chủ vung tay lên, trước mặt Kỷ Linh xuất hiện một cái bóng đen cao bằng hắn. Kỷ Linh mơ hồ thấy được khuôn mặt của mình trong đó, y như đúc với tạo hình trên hệ thống hắn từng tạo.
Ở Địa Cầu, người ta khẳng định sẽ cảm thấy kỳ lạ, vì chẳng ai muốn mình già đi, vì ở đó cũng không có thiên địa linh khí, không thể tu luyện để đạt được tuổi thọ càng lâu. Cũng không thể tùy ý chỉnh tuổi tác như dị giới này.
Trong đầu Kỷ Linh cũng là như vậy, nếu đã trùng sinh lần hai, không bằng thay tên đổi họ cùng diện mạo hệ thống tạo cho thì hơn.
Linh hồn Kỷ Linh biến ảo, hắn trở nên trẻ hóa, tóc ngắn lại, râu cũng lui ẩn dưới lớp da mặt, những đường nếp nhăn mơ hồ tan biến hết. Khuôn mặt hắn trở lại Phong Kỷ Linh ở Địa Cầu.
Không! Giờ phải gọi là Đỗ Kỷ Linh. Hắn chọn họ Đỗ cũng không biết tại sao, có thể là thấy nó hay hơn những họ khác.
Trần Kỷ Linh? Nghe hơi thuộc giới tính thứ ba. Hắn cũng không kỳ thị giới tính thứ ba, chỉ là hắn không nghĩ được bản thân mình biến thành giới tính thứ ba trong khi mình là trai thẳng chân chính.
Phạm Kỷ Linh? Có chút vi phạm kỷ luật.
Lý Kỷ Linh? Không thuận tai chút nào.
Ngô Kỷ Linh? Còn khó nghe hơn.
Cũng có thể là do cái tên của hắn vốn như vậy, nếu không thì hắn cũng muốn sử dụng cái tên Duy Dương kia. Ít nhất thì nó vẫn tốt hơn cái tên Kỷ Linh này. Mà bị người gọi Kỷ Linh quen rồi, đổi thành Duy Dương thì hắn thật không biết nên đáp lại hay không.
Đại Việt còn rất nhiều họ khác nữa nhưng vì thời gian cấp bách, hắn cũng lười suy nghĩ nhiều. Chọn họ Đỗ này một phần cũng là vì có duyên với nó, ân nhân tại Địa Cầu từng trợ giúp hắn cũng là họ Đỗ, bà ngoại hắn cũng là họ Đỗ.
Vì vậy nên lựa chọn họ Đỗ của hắn luôn đặt lên hàng đầu.
- Tiến vào đi.
Kỷ Linh hơi chút lưỡng lự, nhưng quyết đoán rất nhanh, vì hắn muốn trở về Địa Cầu, đã ra được tinh không, hắn càng thêm củng cố quyết tâm này.
Kỷ Linh không chút do dự tiến vào trong, trước mắt hắn lại là một mảnh tối đen.
- Chắc chắn là lúc ý thức ta trở lại, ta đã nằm trong này.
Đỗ Kỷ Linh hắn nói không sai, nếu không thì hắn cũng tan biến khỏi đất trời với một sợi tàn hồn dù được hệ thống bao bọc lại.
Còn hệ thống thì hắn cũng lười nhác nhắc tới, vì không có chiến đấu, tức không chiến công; không chiến công tức hệ thống trở nên vô dụng và để chưng bày.
- Kế tiếp thì ngươi không được tiếp tục tu luyện, tránh cho thể xác của ngươi quá lớn, chẳng những có thể làm cho ngươi khó ra khỏi thuyền, còn tốn tài liệu. Khi ngươi có thân thể, ngươi có thể làm gì với linh hồn cũng không quan hệ tới thể xác.
Nói xong, hai người không còn phát ra bất kỳ thanh âm nào khác, Kỷ Linh ngồi yên lặng chờ đợi.
Qua một đoạn thời gian kế, trước mặt kỷ linh xuất hiện một khối xương cốt, dần dần xuất hiện thêm khối thứ hai, thứ ba, rồi toàn bộ khung xương hoàn chỉnh xuất hiện. Kỷ Linh thấy được nó, liền nghe thấy lời thiếu niên kia vọng vào:
- Chiếm lấy bộ xương cốt đó. Kế tiếp sẽ tạo da thịt cho ngươi.
Không đáp lại, Kỷ Linh lập tức tiến vào chiếm hữu bộ xương, ngay lúc chiếm đó, từ trong lồng ngực khung xương tại vị trí bên trái xuất hiện một quả cầu máu. Quả cầu xuất hiện lập tức đem máu lan tràn đi khắp nơi trên khung xương Kỷ Linh.
Theo thời gian trôi, từng sợi cơ, cùng mô mỡ xuất hiện cấu thành hình người, chỉ thiếu bộ da nữa là hoàn mỹ.
Bộ da chính là thành phần quyết định mỹ mạo một người, bởi vậy lột da xuống thì ai ai cũng giống nhau.
Kỷ Linh chờ thêm một lúc, toàn thân hắn bấy giờ trở nên ngứa ngáy, loạt da non nổi lên khiến hắn muốn gãi khắp người. Nhưng vì bộ da hoàn mỹ, Kỷ Linh đành nhẫn nhịn.
Cái cảm giác này rất giống mấy người nghiện bóc vảy đóng ra ngoài, hay muỗi đốt. Càng gãi càng sướng, Kỷ Linh cũng giống vậy, hắn cũng rất muốn ngãi người nhưng phải nhịn, nhất định phải nhịn.
Thời khắc này, hắn rất muốn đem hai tay của mình trói lại, ác hơn là đập gãy để không gãi. Rốt cuộc hắn cũng nghĩ ra được biện pháp cho mình, đó là ngồi xuống minh tưởng đến những thứ khác, quên đi những gì thực tại hắn đang phải đối mặt.
Trong đầu hắn lại hiện ra cảnh tượng vạn vật sinh trưởng tiến hóa rồi chết đi, quanh người hắn lúc này mơ hồ xuất hiện một sợi khí xanh ngắn như con sâu đo. Kỷ Linh cũng không biết bên ngoài mình xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái như muốn dung nhập vào cuộc vui tiến hóa.
Từ trong những điều đó, hắn cũng ngộ ra được không ít thứ hay, hắn có nói ra thì người khác cũng chẳng thể hiểu được. Nên vẫn là giữ cho mình thì hơn.
Theo thời gian trôi, Thương chủ bên ngoài liên tục ném vào những dược tài tìm được trong tinh không, chuyên để cân bằng hoặc tu bổ, tái tạo thân thể. Không biết đây là gốc dược liệu thứ bao nhiêu hắn ném vào, nhưng khi thấy được thân thể Kỷ Linh đã thành hình hoàn mỹ, tướng mạo của thanh niên tuổi hai mươi thì dừng.
Thương chủ thấy hắn đang tiến vào trạng thái vừa rồi cũng không có ngăn cản, mặc hắn ngồi đó tu luyện tịch mịch giữa hắc ám. Hắn muốn ra lúc nào thì ra.
Thân thể Kỷ Linh vừa mới được tái tạo, toàn thân chẳng chút lông, nhưng thời gian hắn ở bên trong cái bóng đen của thiếu niên kia cũng dần xuất hiện ở mức độ nhất định như lần cuối hắn chỉnh lại thân thể.
Kỷ Linh trong thế giới của mình quan sát vô số chủng loại tiến hóa, thậm chí biến thành một số chủng tộc chỉ có ở bên trong truyện huyền ảo.
Ngoài thân thể mới kiến tạo của hắn, đầu sinh tuyến kia từ con sâu đo dài và thô như dây thừng quấn quanh Kỷ Linh như tạo thành một cái kén bao bọc hắn lại.
Không rõ qua bao ngày, khi Kỷ Linh tỉnh lại, cái kén xanh lục bên ngoài đã tan biến, mà hắn cũng kết thúc lần quan sát sự tiến hóa này.
Nhìn không gian hắc ám xung quanh, hắn nhìn thân thể mình có đủ da đủ thịt, lại sờ sờ lên mặt thấy tóc tai cùng râu ria không hề xuất hiện.
Kỷ Linh kiểm tra xong thân thể chính mình, hắn cũng mau chóng ra ngoài để có thể sử dụng tinh lực ngoài tinh không vô ngần kia bổ sung tinh lực trong thức hải của mình để trợ giúp mấy chòm sao kia mau tụ tinh điểm mở rộng thức hải.
Danh sách chương