Không biết qua bao ngày, qua bao nhiêu lần phá linh hồn rồi dựng lại. Số lượng tinh điểm cũng đã đến cực hạn của toàn bộ những chòm sao có thể tạo ra. Linh hồn thể hắn trước đó ở bên ngoài lớn mét tám, bây giờ ở trong thức hải đã cao hơn ba mét.
Toàn bộ thế giới của hắn cũng đã có thể dung hợp thêm tám chòm sao nữa. Tinh Luân Đại Pháp lại tiếp tục vận chuyển, hắn lại dựa theo mấy chòm sao này đi thương thuyết với những chòm khác.
Những chòm đó thấy được mấy chòm sao này theo Kỷ Linh trở nên sung mãn hơn trước cũng ầm ầm lao đầu theo. Ngay cả chòm sao phía Đông trước đó Kỷ Linh từng đi thu phục qua cũng xấu hổ không dám nhận lời.
- Bỏ đi, ta cũng không để tâm chuyện đó, trước sau thì ngươi cũng sẽ phải về chỗ ta mà thôi.
Kỷ Linh nói ra để chòm sao chữ U đó vui mừng sáng chói bám theo hắn, quấn quýt không rời.
Kế tiếp lại trở về thức hải, bắt đầu điên cuồng phá rồi lại lập. May mắn là hắn từng chịu bảy vụ nổ nên tinh thần lẫn ý chí vô cùng kiên định. Mà thu phục xong được tám chòm sao mới, hắn cũng chỉ có thể phá linh hồn thêm một lần nữa là hết.
Thu phục thêm được chòm nào nữa không thì hắn cũng chẳng biết.
Thương chủ bên ngoài boong thuyền, nhìn về tinh không xa xăm, ánh mắt cô tịch yên lặng nhìn.
Đám binh lính trên thuyền thỉnh thoảng thay phiên nhau canh gác trên thuyền, dưới thuyền.
Bỗng một thứ gì đó bay ngang qua mắt Thương chủ, ánh mắt hắn đưa theo nhìn liền bỏ qua.
- Chỉ là khối thiên thạch mà thôi… Khoan! Thiên thạch không thể nào có hình dáng như vậy.
Thương chủ nghi hoặc nhíu mày, thân thể thoáng động, trước mặt hắn lập tức xuất hiện khỏa ‘thiên thạch’ như trong lời hắn nói.
- Đây là lõi tinh cầu, cũng chính là chỗ tinh hồn ở lại.
Trầm ngâm lúc lâu để quan sát, hắn mới nhìn ra được bản chất của nó.
Nguyên bản nó vốn màu vàng, tỏa ra nhiệt lượng bảo vệ bản thân mình khỏi tác động của nhân loại, nhưng người có thể phá được tinh cầu, hẳn là người vô cùng mạnh. Sau khi nó chết đi, toàn bộ tinh cầu hóa thành thiên thạch, trôi nổi trong vũ trụ, tinh hồn cũng chết theo.
- Tinh hồn này có chút đặc biệt.
Thương chủ nhìn tinh hồn này mỉm cười, hắn trầm ngâm hồi lâu, từ trong tay hắn xuất hiện một hạt giống lớn bằng nắm đấm. Sau đó hắn cẩn thân từng chút một cạo bỏ bọc bên ngoài, đến khi chỉ còn một cục đá nhỏ bằng hạt đậu đang phát sáng thì hắn dùng thủ pháp đặc biệt nào đó dung hợp cả hai lại với nhau.
- Ngươi đang làm gì vậy? Giọng Kỷ Linh bỗng vang lên từ phía sau, hắn cũng không giật mình, chỉ mìm cười quay lại.
Một chưởng đập ra, hạt giống to như nắm đấm đập thẳng lên thân Kỷ Linh. Hắn hoảng hốt, ánh mắt trợn trừng đầy phẫn nộ nhìn về phía Thương chủ.
- Ngươi làm gì ta?
Kỷ Linh kiểm tra mình cũng không có bị thương cũng an tâm hơn. Nhưng lời vừa ra, thân thể hắn run rẩy, tầm mắt mơ hồ ríu lại như muốn ngã gục, mơ màng nhìn thiếu niên trước mặt, ngón tay chỉ thẳng về phía đó.
Miệng vừa mở ra như định chửi Thương chủ còn chưa kịp thì đã ngã xuống. Thương chủ nhìn hắn như vậy cũng chỉ mỉm cười, như mình không hề làm việc gì xấu. Kỷ Linh ngất đi, trong thức hải của hắn, hắn thấy được trung tâm kia có một cục gì lớn bằng nắm đấm lẳng lặng ở đó.
- Chẳng lẽ do hắn đưa vào thân thể ta?
Nghĩ đến đây, Kỷ Linh cũng không khỏi sợ hãi tên này vậy mà có thể can thiệp được vào trong tận thức hải của mình. Hắn cũng rất cảnh giác, hắn sợ tên này làm gì đó bất chính, lợi dụng hắn tới nuôi dưỡng hạt mầm này rồi sau đòi lại.
Mà có đòi lại thì Kỷ Linh cũng mặc kệ, dù sao thiếu niên kia cũng trợ giúp mình tái tạo lại thân thể, cứu mạng mình một lần. Có bảo hắn nuôi dưỡng thứ này rồi đòi lại cũng nguyện ý.
Mà Kỷ Linh hắn nào biết, Thương chủ này một mực vì hắn, hay cũng là vì người hắn cần tìm.
Sau khi hạt giống này tiến vào đây, Kỷ Linh thấy những chòm sao đó vô cùng hứng thú, phát sáng vô cùng mãnh liệt liền thử lấy tinh điểm của bốn hướng dung nhập vào trong. Hắn không thấy được bất kỳ động tĩnh gì, cũng không nản lòng, dù sao mới chỉ đưa vào một điểm.
Thử đưa nhiều hơn xem, biết đâu lại được thì sao?
Nghĩ vậy, hắn lập tức điều trăm điểm vào, nó vẫn không động. Hắn lại tiếp tục đưa thêm, ngàn điểm, vạn điểm. Mười vạn điểm, rốt cuộc vỏ ngoài của nó cũng nứt ra. Nhưng chỉ nứt ra một đường mà thôi.
Thương chủ bên ngoài thấy được tinh lực dồi dào lại lao thẳng về phía Kỷ Linh, cũng không có ngăn cản, chỉ chậm rãi đưa thần thức của mình vào bên trong kiểm tra xem.
Kiểm tra một hồi, hắn cũng rút đi, không ở lại lâu hơn nữa. Công dụng của hạt giống đó thì vẫn là để Kỷ Linh từ từ tìm hiểu.
Sau khi thấy có chút tác động, hắn lại tiếp tục đưa tinh điểm vào bên trong hạt giống, tích cực để nó nảy mầm. Nhưng cứ mãi thế này cũng không phải cách hay, hắn cũng không có thời gian chỉ chăm sóc hạt giống, hắn còn muốn tu luyện, trở nên càng mạnh hơn nữa.
Bỗng một chòm sao nào đó phát sáng, rồi chòm thứ hai, thứ ba, thứ tư phân biệt tại bốn hướng. Kỷ Linh cũng chưa có thời gian để quan sát cả biên giới nên đã dặn chúng rằng khi đến một cực hạn nào đó thì phát sáng bốn hướng đồng thời để hắn phát động Tinh Luân Đại Pháp đi thu phục tiếp.
Kiểm tra qua thì có thể chưa đựng thêm bốn chòm nữa, hắn cũng không ngại ít vì kế tiếp sẽ cần nuôi trồng cây, nên càng nhiều trợ lực thì cây lớn càng nhanh.
Tinh Luân Đại Pháp lại hiện, thu phục cũng không có gì khó khăn, bọn hắn đều đang mong ngóng hắn hiện một lần thu bọn hắn về dưới trướng hết để đỡ phải bị chèn ép đây.
Thu phục xong, hắn tiếp tục điên cuồng nuôi trông cây. Những tinh điểm hóa thành những dòng sông ào ào chảy về hạt giống không đáy kia.
Kỷ Linh đang suy nghĩ liệu những tinh điểm tiến vào trong hạt giống đó có làm tăng diện tích không gian thức hải của hắn hay không. Đồng thời hắn cũng muốn đột phá tầng thứ chín, dặt chân lên đỉnh phong để có được không gian rộng hơn. Biết đâu lại có thể tiếp tục thu được tám chòm còn lại thì sao?
Hắn tạm ngừng việc cung cấp tinh điểm cho hạt giống, hấp thu tinh lực bên ngoài để chuyển hóa thành tinh điểm, tụ lại quang cầu to lớn để bạo tạc.
Lần bạo tạc này, hắn có tự tin đủ để chứa nốt tám chòm còn lại.
Sau khi ngưng tụ xong, hắn để cho tứ phương đồng loạt gia cố lên thân mình lớp phòng hộ hoặc là trị liệu tinh thần.
- Bạo!!
Lời vừa ra, quang cầu bốn phía ầm ầm nổ vang, những chòm sao lần đầu cảm nhận được uy lực của nó cũng sợ hãi, run rẩy chớp tắt không thôi. May thay có tám chòm trước đó đứng đầu bảo vệ bọn họ, để bọn họ không có run rẩy nữa.
Lớp phòng hộ của hai phía Tây, Bắc cũng rất cứng rắn, đã vỡ hơn trăm lần vẫn còn có thể ngưng tụ ra được. Trị liệu đồng dạng, để Kỷ Linh giảm bớt không ít áp lực.
Mà thông qua những lần phá diệt hồn thể, Kỷ Linh cũng đạt được rèn luyện đáng kể, áp lực trùng kích tinh thần giảm xuống gần như là không có.
Nhưng hắn cũng không rảnh rỗi ngồi chơi, hắn liên tục hấp thu tinh lực bên ngoài để trợ giúp cho những chòm sao kia hỗ trợ hắn vượt qua lần trùng kích này.
Sóng trùng kích qua đi, Kỷ Linh kiểm tra biến giới, nó mở rộng hơn hiện tại ít nhất phải gấp đôi, chính xác là gấp ba lần.
Không chờ được nữa, hắn mau phát động Tinh Luân Đại Pháp đi thu nốt tám chòm còn lại.
Ở một nơi nào đó đầy may và màu vàng như tiên cảnh, hai mươi tám người có nam có nữ cùng nhau đứng một chỗ nói chuyện rất vui vẻ, trước mặt chúng là một lão già, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần với vẻ mặt hòa ái nhìn họ.
Bỗng lão già đó phát hiện ra điều gì, đôi mắt híp mỉm cười hơi cứng lại, sắc lạnh nhìn về phía hai mươi tám người.
Hai mươi tám người đó cũng cảm nhận được điều gì, chúng hoảng hồn, nhắm mắt vài giây lại mở ra.
- Lực lượng của ta?!
- Biến mất rồi!
- Sư phụ! Tu vi chúng ta biến mất rồi!!
Hai mươi tám người đồng loạt hoảng hốt, ánh mắt cầu xin nhìn về phía sư phụ mình. Cầu mong lão nhân gia ngài có thể làm ra điều gì đó trợ giúp bọn hắn.
Lão giả này phất cây trần của mình, bàn tay gầy gò nhăn nheo lộ ra bấm bấm vài đốt ngón tay, tính toán thứ gì đó.
- Mất! Chúng bị người lấy mất rồi?!
Lão giả hoảng hốt, việc này vô cùng trọng đại, liên quan tới toàn bộ triều đình, để Đế Quân biết được thì hắn có trốn cũng không thoát tội.
- Là ai?
Trong tâm thức của lão, chỉ có một người vô cùng cường đại mới có thể cướp đi những tinh tú đó, mà đặc biệt là dưới mí mắt của hai thế lực vô cùng lớn và có tiếng trong vũ trụ tinh không.
Kỷ Linh sau khi thu được toàn bộ nhị thập bát tú về trong thức hải, thực hiện vụ nổ đột phá lên Khai Khiếu cửu phần, sau lại tiếp tục đột phá lên đỉnh phong.
- Ngoài tinh không, quả nhiên khác biệt. Tinh lực dồi dào. Nếu đặt ở trong Thần Quân đại lục hay Pháp Thiên Trường Thanh tháp, sợ là cũng không có được như vậy. Tốc độ của ta cũng không nhanh thế này.
Tập hợp đầy đủ, hắn cũng nhớ ra được kiến thức đông tây nam bắc, cùng với những thần thú tương ứng từng phương của mỗi bảy chòm sao hợp lại.
Còn một lần nữa là đột phá đến đỉnh phong, hắn quyết định làm liều toàn bộ hai mươi tám quang cầu đồng loạt đột phá. Hẳn là diện tích sẽ mở thêm gấp mười lần lúc này. Hắn cũng muốn bản thân mình cường đại hơn nữa, nhưng hiện tại thu đủ thì hẳn là không cần nữa, chẳng cần hành hạ bản thân làm gì cả.
Hai mươi tám quang cầu rất nhanh được ngưng tụ ra. Kỷ Linh nhìn chúng, trong lòng thật có chút sợ hãi. Vì địa vực biên giới mở rộng, mỗi chòm đều có khu vực của mình, có lượng tinh điểm cũng phải gấp đôi so với Khai Khiếu bát phần.
Toàn bộ thế giới của hắn cũng đã có thể dung hợp thêm tám chòm sao nữa. Tinh Luân Đại Pháp lại tiếp tục vận chuyển, hắn lại dựa theo mấy chòm sao này đi thương thuyết với những chòm khác.
Những chòm đó thấy được mấy chòm sao này theo Kỷ Linh trở nên sung mãn hơn trước cũng ầm ầm lao đầu theo. Ngay cả chòm sao phía Đông trước đó Kỷ Linh từng đi thu phục qua cũng xấu hổ không dám nhận lời.
- Bỏ đi, ta cũng không để tâm chuyện đó, trước sau thì ngươi cũng sẽ phải về chỗ ta mà thôi.
Kỷ Linh nói ra để chòm sao chữ U đó vui mừng sáng chói bám theo hắn, quấn quýt không rời.
Kế tiếp lại trở về thức hải, bắt đầu điên cuồng phá rồi lại lập. May mắn là hắn từng chịu bảy vụ nổ nên tinh thần lẫn ý chí vô cùng kiên định. Mà thu phục xong được tám chòm sao mới, hắn cũng chỉ có thể phá linh hồn thêm một lần nữa là hết.
Thu phục thêm được chòm nào nữa không thì hắn cũng chẳng biết.
Thương chủ bên ngoài boong thuyền, nhìn về tinh không xa xăm, ánh mắt cô tịch yên lặng nhìn.
Đám binh lính trên thuyền thỉnh thoảng thay phiên nhau canh gác trên thuyền, dưới thuyền.
Bỗng một thứ gì đó bay ngang qua mắt Thương chủ, ánh mắt hắn đưa theo nhìn liền bỏ qua.
- Chỉ là khối thiên thạch mà thôi… Khoan! Thiên thạch không thể nào có hình dáng như vậy.
Thương chủ nghi hoặc nhíu mày, thân thể thoáng động, trước mặt hắn lập tức xuất hiện khỏa ‘thiên thạch’ như trong lời hắn nói.
- Đây là lõi tinh cầu, cũng chính là chỗ tinh hồn ở lại.
Trầm ngâm lúc lâu để quan sát, hắn mới nhìn ra được bản chất của nó.
Nguyên bản nó vốn màu vàng, tỏa ra nhiệt lượng bảo vệ bản thân mình khỏi tác động của nhân loại, nhưng người có thể phá được tinh cầu, hẳn là người vô cùng mạnh. Sau khi nó chết đi, toàn bộ tinh cầu hóa thành thiên thạch, trôi nổi trong vũ trụ, tinh hồn cũng chết theo.
- Tinh hồn này có chút đặc biệt.
Thương chủ nhìn tinh hồn này mỉm cười, hắn trầm ngâm hồi lâu, từ trong tay hắn xuất hiện một hạt giống lớn bằng nắm đấm. Sau đó hắn cẩn thân từng chút một cạo bỏ bọc bên ngoài, đến khi chỉ còn một cục đá nhỏ bằng hạt đậu đang phát sáng thì hắn dùng thủ pháp đặc biệt nào đó dung hợp cả hai lại với nhau.
- Ngươi đang làm gì vậy? Giọng Kỷ Linh bỗng vang lên từ phía sau, hắn cũng không giật mình, chỉ mìm cười quay lại.
Một chưởng đập ra, hạt giống to như nắm đấm đập thẳng lên thân Kỷ Linh. Hắn hoảng hốt, ánh mắt trợn trừng đầy phẫn nộ nhìn về phía Thương chủ.
- Ngươi làm gì ta?
Kỷ Linh kiểm tra mình cũng không có bị thương cũng an tâm hơn. Nhưng lời vừa ra, thân thể hắn run rẩy, tầm mắt mơ hồ ríu lại như muốn ngã gục, mơ màng nhìn thiếu niên trước mặt, ngón tay chỉ thẳng về phía đó.
Miệng vừa mở ra như định chửi Thương chủ còn chưa kịp thì đã ngã xuống. Thương chủ nhìn hắn như vậy cũng chỉ mỉm cười, như mình không hề làm việc gì xấu. Kỷ Linh ngất đi, trong thức hải của hắn, hắn thấy được trung tâm kia có một cục gì lớn bằng nắm đấm lẳng lặng ở đó.
- Chẳng lẽ do hắn đưa vào thân thể ta?
Nghĩ đến đây, Kỷ Linh cũng không khỏi sợ hãi tên này vậy mà có thể can thiệp được vào trong tận thức hải của mình. Hắn cũng rất cảnh giác, hắn sợ tên này làm gì đó bất chính, lợi dụng hắn tới nuôi dưỡng hạt mầm này rồi sau đòi lại.
Mà có đòi lại thì Kỷ Linh cũng mặc kệ, dù sao thiếu niên kia cũng trợ giúp mình tái tạo lại thân thể, cứu mạng mình một lần. Có bảo hắn nuôi dưỡng thứ này rồi đòi lại cũng nguyện ý.
Mà Kỷ Linh hắn nào biết, Thương chủ này một mực vì hắn, hay cũng là vì người hắn cần tìm.
Sau khi hạt giống này tiến vào đây, Kỷ Linh thấy những chòm sao đó vô cùng hứng thú, phát sáng vô cùng mãnh liệt liền thử lấy tinh điểm của bốn hướng dung nhập vào trong. Hắn không thấy được bất kỳ động tĩnh gì, cũng không nản lòng, dù sao mới chỉ đưa vào một điểm.
Thử đưa nhiều hơn xem, biết đâu lại được thì sao?
Nghĩ vậy, hắn lập tức điều trăm điểm vào, nó vẫn không động. Hắn lại tiếp tục đưa thêm, ngàn điểm, vạn điểm. Mười vạn điểm, rốt cuộc vỏ ngoài của nó cũng nứt ra. Nhưng chỉ nứt ra một đường mà thôi.
Thương chủ bên ngoài thấy được tinh lực dồi dào lại lao thẳng về phía Kỷ Linh, cũng không có ngăn cản, chỉ chậm rãi đưa thần thức của mình vào bên trong kiểm tra xem.
Kiểm tra một hồi, hắn cũng rút đi, không ở lại lâu hơn nữa. Công dụng của hạt giống đó thì vẫn là để Kỷ Linh từ từ tìm hiểu.
Sau khi thấy có chút tác động, hắn lại tiếp tục đưa tinh điểm vào bên trong hạt giống, tích cực để nó nảy mầm. Nhưng cứ mãi thế này cũng không phải cách hay, hắn cũng không có thời gian chỉ chăm sóc hạt giống, hắn còn muốn tu luyện, trở nên càng mạnh hơn nữa.
Bỗng một chòm sao nào đó phát sáng, rồi chòm thứ hai, thứ ba, thứ tư phân biệt tại bốn hướng. Kỷ Linh cũng chưa có thời gian để quan sát cả biên giới nên đã dặn chúng rằng khi đến một cực hạn nào đó thì phát sáng bốn hướng đồng thời để hắn phát động Tinh Luân Đại Pháp đi thu phục tiếp.
Kiểm tra qua thì có thể chưa đựng thêm bốn chòm nữa, hắn cũng không ngại ít vì kế tiếp sẽ cần nuôi trồng cây, nên càng nhiều trợ lực thì cây lớn càng nhanh.
Tinh Luân Đại Pháp lại hiện, thu phục cũng không có gì khó khăn, bọn hắn đều đang mong ngóng hắn hiện một lần thu bọn hắn về dưới trướng hết để đỡ phải bị chèn ép đây.
Thu phục xong, hắn tiếp tục điên cuồng nuôi trông cây. Những tinh điểm hóa thành những dòng sông ào ào chảy về hạt giống không đáy kia.
Kỷ Linh đang suy nghĩ liệu những tinh điểm tiến vào trong hạt giống đó có làm tăng diện tích không gian thức hải của hắn hay không. Đồng thời hắn cũng muốn đột phá tầng thứ chín, dặt chân lên đỉnh phong để có được không gian rộng hơn. Biết đâu lại có thể tiếp tục thu được tám chòm còn lại thì sao?
Hắn tạm ngừng việc cung cấp tinh điểm cho hạt giống, hấp thu tinh lực bên ngoài để chuyển hóa thành tinh điểm, tụ lại quang cầu to lớn để bạo tạc.
Lần bạo tạc này, hắn có tự tin đủ để chứa nốt tám chòm còn lại.
Sau khi ngưng tụ xong, hắn để cho tứ phương đồng loạt gia cố lên thân mình lớp phòng hộ hoặc là trị liệu tinh thần.
- Bạo!!
Lời vừa ra, quang cầu bốn phía ầm ầm nổ vang, những chòm sao lần đầu cảm nhận được uy lực của nó cũng sợ hãi, run rẩy chớp tắt không thôi. May thay có tám chòm trước đó đứng đầu bảo vệ bọn họ, để bọn họ không có run rẩy nữa.
Lớp phòng hộ của hai phía Tây, Bắc cũng rất cứng rắn, đã vỡ hơn trăm lần vẫn còn có thể ngưng tụ ra được. Trị liệu đồng dạng, để Kỷ Linh giảm bớt không ít áp lực.
Mà thông qua những lần phá diệt hồn thể, Kỷ Linh cũng đạt được rèn luyện đáng kể, áp lực trùng kích tinh thần giảm xuống gần như là không có.
Nhưng hắn cũng không rảnh rỗi ngồi chơi, hắn liên tục hấp thu tinh lực bên ngoài để trợ giúp cho những chòm sao kia hỗ trợ hắn vượt qua lần trùng kích này.
Sóng trùng kích qua đi, Kỷ Linh kiểm tra biến giới, nó mở rộng hơn hiện tại ít nhất phải gấp đôi, chính xác là gấp ba lần.
Không chờ được nữa, hắn mau phát động Tinh Luân Đại Pháp đi thu nốt tám chòm còn lại.
Ở một nơi nào đó đầy may và màu vàng như tiên cảnh, hai mươi tám người có nam có nữ cùng nhau đứng một chỗ nói chuyện rất vui vẻ, trước mặt chúng là một lão già, râu tóc bạc phơ, tay cầm phất trần với vẻ mặt hòa ái nhìn họ.
Bỗng lão già đó phát hiện ra điều gì, đôi mắt híp mỉm cười hơi cứng lại, sắc lạnh nhìn về phía hai mươi tám người.
Hai mươi tám người đó cũng cảm nhận được điều gì, chúng hoảng hồn, nhắm mắt vài giây lại mở ra.
- Lực lượng của ta?!
- Biến mất rồi!
- Sư phụ! Tu vi chúng ta biến mất rồi!!
Hai mươi tám người đồng loạt hoảng hốt, ánh mắt cầu xin nhìn về phía sư phụ mình. Cầu mong lão nhân gia ngài có thể làm ra điều gì đó trợ giúp bọn hắn.
Lão giả này phất cây trần của mình, bàn tay gầy gò nhăn nheo lộ ra bấm bấm vài đốt ngón tay, tính toán thứ gì đó.
- Mất! Chúng bị người lấy mất rồi?!
Lão giả hoảng hốt, việc này vô cùng trọng đại, liên quan tới toàn bộ triều đình, để Đế Quân biết được thì hắn có trốn cũng không thoát tội.
- Là ai?
Trong tâm thức của lão, chỉ có một người vô cùng cường đại mới có thể cướp đi những tinh tú đó, mà đặc biệt là dưới mí mắt của hai thế lực vô cùng lớn và có tiếng trong vũ trụ tinh không.
Kỷ Linh sau khi thu được toàn bộ nhị thập bát tú về trong thức hải, thực hiện vụ nổ đột phá lên Khai Khiếu cửu phần, sau lại tiếp tục đột phá lên đỉnh phong.
- Ngoài tinh không, quả nhiên khác biệt. Tinh lực dồi dào. Nếu đặt ở trong Thần Quân đại lục hay Pháp Thiên Trường Thanh tháp, sợ là cũng không có được như vậy. Tốc độ của ta cũng không nhanh thế này.
Tập hợp đầy đủ, hắn cũng nhớ ra được kiến thức đông tây nam bắc, cùng với những thần thú tương ứng từng phương của mỗi bảy chòm sao hợp lại.
Còn một lần nữa là đột phá đến đỉnh phong, hắn quyết định làm liều toàn bộ hai mươi tám quang cầu đồng loạt đột phá. Hẳn là diện tích sẽ mở thêm gấp mười lần lúc này. Hắn cũng muốn bản thân mình cường đại hơn nữa, nhưng hiện tại thu đủ thì hẳn là không cần nữa, chẳng cần hành hạ bản thân làm gì cả.
Hai mươi tám quang cầu rất nhanh được ngưng tụ ra. Kỷ Linh nhìn chúng, trong lòng thật có chút sợ hãi. Vì địa vực biên giới mở rộng, mỗi chòm đều có khu vực của mình, có lượng tinh điểm cũng phải gấp đôi so với Khai Khiếu bát phần.
Danh sách chương