Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không — đó chính là đạo làm quan của Ngô đại nhân.
Không cầu có công, chỉ mong không sai — cũng là tôn chỉ làm người của hắn.
Cho nên khi Kim Nguyên Bảo sủa đến phát điên, Lư Tự Giáp chỉ hằn học đá thêm một cú nữa vào Tống Lai Hỉ rồi dẫn người bỏ đi.
Tống Lai Hỉ về nhà, chưa đầy nửa năm thì chết.
Ba cú đá của Lư Tự Giáp khiến ông bị chấn thương nặng, nội thương tích tụ, huyết mạch nghẽn tắc, cuối cùng mất vì đau thắt ngực.
Có mời thầy thuốc, có sắc thuốc, nhưng rồi cũng không qua khỏi.
Lúc sắp lâm chung, Tống Lai Hỉ khóc mà nói với Tống Thao:
“Lan tỷ nhi... Cha vô dụng, đã tiêu hết tiền để dành cho con lên huyện học thêu...
Nhưng mà... cha không muốn c.h.ế.t đâu...
Con còn nhỏ thế này, cha c.h.ế.t rồi... con biết sống sao?
Lan tỷ nhi... đừng quăng cha xuống mương lạnh lắm, đào cho cha một cái hố, chôn xuống là được rồi...”
Khi hấp hối, mặt Tống Lai Hỉ xám xịt như quỷ.
Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Thao, thều thào từng chữ:
“Con... con hãy đến tìm Di ca nhà họ Chiêm, nói rằng con bằng lòng làm vợ hắn, sau này theo hắn mà sống, để hắn bảo vệ con.
Con gái à, nghe lời cha, con nhất định phải sống tiếp...”
Đó là hạ sách trong hạ sách của ông.
Tuy là 1 ngỗ tác, nhưng nếu còn sống, ông nhất định sẽ không gả con gái cho một kẻ mang mệnh cô sát như Chiêm Thế Nam.
Tống Thao năm mười tuổi, sau khi cha chết, đã khóc một trận rất lớn.
Sau đó nàng lên huyện thành, tìm đến lão Giải sĩ bán chữ ngoài phố, nhờ viết đơn kiện.
Lần này lão Giải không lấy tiền, chỉ thở dài:
“Quan lại che chở lẫn nhau, con không kiện thắng được đâu.”
Nhưng Tống Thao không tin, nàng cứ khăng khăng phải đòi lại công bằng.
Trên công đường, huyện lệnh Ngô Dung hỏi:
“Ngươi có chứng cứ gì không?”
Tống Thao đáp:
“Lư Tự Giáp đã đá cha thảo dân ba cú, chính mắt thảo dân thấy, thảo dân là nhân chứng!”
Ngô Dung lắc đầu:
“Người có liên quan đến vụ kiện thì không thể làm chứng.”
“Đại nhân, thầy thuốc có thể làm chứng!
Cha thảo dân nửa năm nay dùng thuốc không dứt, đúng là c.h.ế.t vì nội thương tích tụ!”
“Nhưng ngươi không chứng minh được Lư Tự Giáp đã đá cha ngươi.
Vậy thì sao nói cái c.h.ế.t của ông ấy có liên quan đến hắn?”
Ngô Dung vuốt râu, ánh mắt tinh tường.
Hắn luôn tự nhận mình là người công minh, cũng coi như làm việc đầu cuối đâu vào đó.
Liền sai người gọi Lư Tự Giáp đến đường đường chính chính ra công đường.
Lư Tự Giáp vừa tới, đã mở miệng kêu oan, mặt mày thản nhiên:
“Tiểu điệt chưa từng đá lão Tống đầu.
Trước kia cũng chỉ từng gặp ông ta một lần, lúc đi ngang thì liếc nhìn một cái thôi.
Nếu vì ánh mắt đó mà ông ta chết, chẳng phải oan cho điệt quá sao?”
Trên công đường, có nha dịch cười rộ lên.
Ngô Dung vỗ bàn một cái:
“Tất cả im lặng!
Tống Lan tỷ nhi, ngươi nghe rồi chứ?
Không có chứng cứ mà tới đánh trống kiện cáo, coi nha môn là chốn nào?
Nể tình ngươi còn nhỏ, lại đang lúc chịu tang cha, là người đáng thương, bản quan sẽ không phạt.
Cha ngươi từng là người làm công cho nha môn, ngươi có thể đến tìm thầy ký lĩnh một khoản tiền phúng viếng mang về chôn cất đi.
Bãi đường!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
3.
Tống Thao ôm lấy Kim Nguyên Bảo, lẩn trốn trong một nhà chứa t.h.i t.h.ể bỏ hoang ở vùng ngoại ô.
Nàng vừa sợ hãi vừa tức giận.
Bởi vì hôm rời khỏi nha môn, Lư Tự Giáp đã liếc nàng một cái, ánh mắt cực kì hung ác nham hiểm.
Loại tiểu nhân thù dai như thế, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Thôn trang ngoại thành hoang vắng, tàn tạ, rách nát, mùi xác thối bốc lên nồng nặc, những cỗ quan tài âm u xếp đầy trong căn nhà lạnh lẽo.
Đêm không trăng, gió lớn, Tống Thao ôm Kim Nguyên Bảo, cuộn người trong một cỗ quan tài, vừa khóc vừa run rẩy.
Nàng không dám về nhà, đã trốn ở đây mấy ngày rồi.
Lương khô mang theo cũng đã ăn sạch, đói đến mức đứng dậy mà chân run lẩy bẩy.
Lau nước mắt, nàng ôm Kim Nguyên Bảo, lần mò trong bóng đêm tìm đến nhà Chiêm Thế Nam.
Đêm đen như mực, côn trùng kêu rả rích.
Căn nhà nhỏ nằm cô lập ở phía tây của thôn, bốn bề hoang vu vắng vẻ, chân tường cỏ dại mọc rậm, tiêu điều lạnh lẽo.
Tường không quá cao, Tống Thao ném bọc hành lý vào trong trước, rồi cố sức trèo qua.
Lúc nhảy xuống, không ngờ giẫm trúng một cái vại vỡ, nàng bật ra một tiếng “Aiyo!”, tứ chi đập xuống đất, ngã sấp mặt như chó gặm bùn.
Kim Nguyên Bảo nghe thấy động tĩnh, lo lắng kêu ăng ẳng ngoài tường.
Người trong nhà rõ ràng cũng bị đánh thức, chẳng bao lâu liền đốt đèn lên.
Cửa phòng mở ra, chính là A Di ca nhà họ Chiêm.
Hắn xách đèn, lười nhác khoác hờ áo ngoài, nửa tựa vào cửa, nhướng mày nhìn sang.
Ánh lửa lay động phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, sáng tối đan xen.
Tuy chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng thân hình hắn đã cao lớn, ánh mắt lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng khiến người ta không dám khinh thường.
Tóc búi tùy tiện, đôi mắt đen nhánh của thiếu niên ấy quét tới, sắc lạnh như lưỡi dao.
Tống Thao từ dưới đất bò dậy, bị ánh nhìn ấy làm cho khẽ nuốt nước bọt, có phần rụt rè bước tới, cúi đầu rụt cổ, hai tay nắm chặt góc áo.
“Chiêm, Chiêm ca ca...
Cha ta bảo ta đến làm vợ huynh...
Về sau ta sẽ đi theo huynh...”
Tống Thao không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Chiêm Thế Nam đang nhìn mình, tựa như đang quan sát.
Nàng biết bản thân cũng xem như có chút nhan sắc, còn Chiêm Thế Nam lại mang tiếng là kẻ khắc người thân, người ta ai cũng tránh xa, dĩ nhiên chẳng nhà nào chịu gả con gái cho hắn.
Nàng nghĩ việc này chắc như đinh đóng cột rồi.
Nào ngờ, một tiếng cười giễu cợt vang lên bên tai.
Tống Thao ngẩng đầu, sững sờ đối mặt với vẻ mặt khinh khỉnh ấy.
Gương mặt cười mà như không, rõ ràng là chẳng buồn che giấu sự chán ghét.
Thiếu niên quay người vào phòng.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại.
Tim Tống Thao lạnh ngắt.
Nàng chợt bừng tỉnh — thì ra, nàng và cha đã nghĩ quá đơn giản rồi.
Hiện tại, cả vùng đều đã biết Tống Thao đắc tội với Lư Tự Giáp.
Nhà họ Lư là kẻ cầm đầu nơi này, chẳng ai dám dây vào.
Cho dù Chiêm A Di có bản lĩnh đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu niên, chắc chắn sẽ không muốn vướng vào vũng nước đục này.
Hắn đâu có ngốc.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tống Thao òa khóc.
Nàng biết mình không nên mặt dày như vậy, nhưng thật sự đã đường cùng rồi.
Do dự mãi, nàng vẫn không dám rời khỏi sân nhà hắn.
Không những thế, nàng còn lén mở cổng, để Kim Nguyên Bảo vào trong.
Vừa lau nước mắt, nàng vừa nghĩ: thôi thì ôm Kim Nguyên Bảo ngủ tạm một đêm trong đống củi ở gian bếp, sáng mai trời sáng rồi đi cũng chưa muộn.
Ai ngờ, lúc mở nắp nồi trên bếp ra, nàng lại thấy một lớp cơm cháy khô vàng ươm dính ở đáy nồi.
Tống Thao đói đến hoa mắt, lớp cháy ở đáy nồi ấy lại thơm lừng, giòn tan, dụ người đến cực điểm.
Nàng nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn nổi, liền cùng Kim Nguyên Bảo chia nhau ăn hết sạch.
Ăn xong, một người một chó lại múc nước trong chum ra uống, rồi tựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương