Hôm sau, Chiêm Thế Nam thức dậy, vừa mở cửa đã thấy một người một chó đang đứng trong sân, cả hai đều ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt dõi theo đầy chờ mong.
Cô gái nhỏ kia, đôi mắt long lanh gian xảo, quả là biết diễn trò, đôi mắt hoe đỏ, cắn chặt môi, trông như thể bị uất ức đến cực điểm.

Nàng vừa lau nước mắt vừa nói:
“Ca ca tốt của ta, cha ta bảo ta đến làm vợ huynh. 
Tay chân ta lanh lẹ, cái gì cũng biết làm, huynh để ta ở lại đi."

Chiêm Thế Nam bật cười khinh bỉ, chẳng buồn đáp lời.
Hắn ung dung đi rửa mặt, Tống Thao thì tíu tít theo sau, ân cần lấy nước, thậm chí còn định đưa tay giúp hắn xắn tay áo.
Thiếu niên lạnh lùng nhíu mày, đẩy nàng một cái:
“Tránh xa ra!”

Tống Thao mắt đỏ hoe, tội nghiệp đứng sang một bên.
Chiêm Thế Nam không thèm để ý nàng, lại đi vào bếp.

Tối qua lúc múc cơm, hắn rõ ràng nhớ là có để lại lớp cháy dưới đáy nồi.
Vậy mà lúc mở nắp ra — trống trơn, đến một hạt cơm vụn cũng chẳng còn.

Ánh mắt hắn lập tức sắc như dao, lia về phía Tống Thao đang đứng bên.
Tống Thao không nói tiếng nào, sắc mặt khi xanh khi trắng, rồi bất chợt “oa” một tiếng bật khóc.
Kết quả là do dùng sức quá mạnh, còn thổi ra một cái bong bóng nước mũi to tướng.

Chiêm Thế Nam nín nhịn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà phá lên cười.
Cười xong, sắc mặt lại nghiêm lại, giận dữ nói:
“Khóc cái gì mà khóc! 
Ta có đánh ngươi đâu! 
Nhỏ như cọng giá, vậy mà dám ăn vụng! 
Cũng biết ăn đấy nhỉ! Mau đi nấu cho ta một nồi khác, trả lại ta!”

Tống Thao — bằng một cách rất kỳ quặc — cứ thế ở lại nhà Chiêm Thế Nam.
Tuy ngoài mặt hắn luôn lạnh tanh, mở miệng ra là “tránh ra”, “cút đi”…
Nhưng cũng chưa bao giờ thật sự đuổi nàng ra khỏi sân.

Chủ yếu là vì Tống Thao quả thực chăm chỉ: giặt giũ, nấu nướng, quét dọn, gánh nước, cái gì cũng làm, không để bản thân nhàn rỗi.
Muốn sống thì phải biết mặt dày.
Cho dù hắn có gắt gỏng đến đâu, nàng vẫn mặt dày gọi hắn là “ca ca tốt”, cười đến tận tình, nịnh nọt chẳng khác nào con ch.ó nhỏ quấn chân.
Lâu dần, câu “tránh ra” của hắn cũng dần ít đi.

Tống Thao lúc rảnh còn dọn lại đống củi bếp, trải một chỗ cho mình và Kim Nguyên Bảo nằm ngủ, rồi lấy thau ra giữa sân, gội đầu sạch sẽ.

Nàng hết lời nịnh nọt Chiêm Thế Nam, nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng.
Mà Chiêm Thế Nam từ nhỏ đã mồ côi, quen sống một mình, đối với sự tận tụy săn sóc này lại rất dễ xiêu lòng.

Hắn bắt đầu hưởng thụ nhàn nhã: mỗi ngày nằm phơi nắng ngoài sân, ngậm cọng cỏ khô trong miệng, gối đầu lên tay, bộ dạng lười biếng mà thoải mái.
Một hôm, hắn còn chủ động sai bảo Tống Thao:
“Rót cho ta chén trà!”

Tống Thao vội vàng “Ối” một tiếng, chạy vào nhà lấy chén trà, mang ra sân rửa sạch rồi mới rót nước, cung kính bưng đến.

Chiêm Thế Nam vừa nhấp một ngụm, nàng đã đứng cạnh, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, chờ để lấy lại chén.
Chưa dừng lại ở đó, nàng còn ghé sát mặt lại, thổi nhẹ:
“Di ca, uống chậm thôi kẻo bỏng, hí hí hí…”

Chiêm Thế Nam bị sặc một ngụm trà, suýt nữa thì phun ra ngoài.
Hắn ho sặc sụa vài tiếng, mặt đỏ bừng lên. 
Tống Thao lập tức rút khăn tay, vừa vỗ lưng hắn, vừa đưa khăn lau miệng:
“Trời ơi, sao huynh bất cẩn vậy nè? 
Không sao chứ, ca ca tốt của muội.”

Chiêm Thế Nam phải mất một lúc mới thở bình thường lại, nhìn bộ dạng đầy “lo lắng” và “xót xa” của nàng, hắn nghiến răng nghiến lợi, quăng cái chén trả lại:
“Tránh xa ra! Bớt giở mấy trò này đi!”

Tống Thao nhận lấy chén, nhưng không hề bỏ đi.
Nàng ngập ngừng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mặt dày mở lời:
“Di ca, trong nhà hết gạo rồi.”

Chiêm Thế Nam gối đầu lên tay, ánh mắt rơi lên gương mặt nàng, bật cười lạnh một tiếng.
Tống Thao chột dạ, giọng càng lúc càng nhỏ:
“Sau này muội với Kim Nguyên Bảo sẽ ăn ít lại một chút...”

Kim Nguyên Bảo nằm rạp dưới đất, khe khẽ rên lên phụ họa.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chiêm Thế Nam liếc nàng một cái, lại liếc sang con chó, rồi hừ lạnh, quay lưng bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hôm sau hắn ra khỏi nhà, lúc về mang theo một bao gạo và nửa bao bột mì.
Tống Thao vội vàng đỡ lấy, thuận miệng hỏi:
“Ở đâu ra vậy ạ?”

“Ăn trộm.”

“Lần sau đừng trộm nữa, bị bắt được là gãy chân đó.”

Chiêm Thế Nam cả ngày lêu lổng, Tống Thao hầu như chưa từng thấy hắn làm việc, thật sự tin rằng gạo và bột là hắn đi trộm về.
Bởi vậy nàng lo lắng ra mặt, chần chừ một lúc lại nói tiếp:
“Di ca, hay là huynh thử lên huyện tìm việc làm đi? 
Về sau còn phải sống lâu dài nữa, chứ chúng ta không thể cứ sống lay lắt mãi như vậy.”

Chiêm Thế Nam nheo mắt, nhìn nàng như thể vừa buồn cười vừa bất ngờ:
“Chúng ta? Sống thế nào?”

“Muội là vợ huynh, sau này thành thân, rồi có con, cuộc sống sẽ vất vả hơn, nên phải tính từ sớm.”

Tống Thao mười tuổi nghiêm mặt nói như thật.

Chiêm Thế Nam bật cười thành tiếng.
Thiếu niên răng trắng mày đen, cười đến mức suýt chảy cả nước mắt:
“Nhóc con như ngươi mà cũng biết thành thân sinh con là gì à? 
Ha ha ha, buồn cười c.h.ế.t mất!”

Tống Thao nhíu mày, không hiểu có gì đáng cười.

Nàng chưa từng nghĩ mình là trẻ con.
Từ năm năm tuổi, nàng đã hiểu làm sao để sống sót.
Cũng như nàng biết rõ, đều là con người, lại chia ra thượng lưu và hạ lưu.
Mà trong hạ lưu, lại chia ra dân thường và tiện dân.

Thượng với hạ, dân với tiện – điểm công bằng duy nhất chính là: mỗi người chỉ có một mạng sống.
Mạng ấy, dù sang hèn ra sao, cũng chỉ được sống một lần.
Đó là công bằng lớn nhất ở cõi đời này.

Cho nên, Tống Lai Hỉ mới bảo nàng: phải sống cho thật tốt.
Cho nên, Tống Thao cũng muốn sống cho thật tốt.

Cũng chính vì vậy, khi bị Chiêm Thế Nam chế giễu, nàng mới không vui, trừng mắt nhìn hắn, bực tức nói:
“Thành thân là thành thân! Sinh con là sinh con! 
Cười cái gì mà cười?!”

Đây là lần đầu tiên Tống Thao nổi giận với Chiêm Thế Nam, mà nàng thì vẫn chẳng nhận ra.
Chiêm Thế Nam lại bất ngờ dừng cười, nhìn nàng đầy hứng thú, rồi bỗng đưa tay ra, túm lấy hai má phồng phồng đang tức giận kia——

“Hết diễn rồi phải không? Hửm? Diễn không nổi nữa rồi hả? Tiểu hồ ly!”
Hắn nheo mắt, vẻ mặt bỗng trở nên nguy hiểm.

“Đau! Đau! Đau quá!”
Thiếu niên tay khỏe, ngón tay vừa véo liền khiến nàng chảy nước mắt, giọng nghẹn ngào, van xin:
“Ca ca! Ca ca tốt của muội! 
Muội sai rồi! Không dám nữa! Mau buông tay đi!”

4.
Trước mặt Chiêm Thế Nam, Tống Thao luôn chủ trương "biết mình biết ta, mềm mỏng thì sống".
Thời gian lâu dần, nàng cũng dần nắm được tính nết của hắn.

Đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã sống một thân một mình, thường bị người ta bắt nạt.
Vì thế mà tính tình hắn ngang ngược, nắng mưa thất thường, hoàn toàn không biết cách sống chung với người khác.
Cái tính khí hung hăng và ngang tàng ấy, không coi ai ra gì.

Nhân tính vốn hướng thiện, nhưng lại hay bị bắt nạt, thế nên hắn dứt khoát làm kẻ ác.
Mười bốn tuổi, đã dám vung rìu g.i.ế.c người.

Tống Thao có phần sợ hắn, lại vừa có chút ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ là thật, đồng thời cũng có một chút xem thường hắn.

Một nam nhân lành lặn tay chân, vậy mà cả ngày chẳng làm gì ra hồn, chỉ biết nằm dài trong sân phơi nắng, chơi bời lêu lổng.
Tuy nói hắn mỗi lần ra ngoài đều mang về được một bao gạo, có khi còn kèm theo vài cân thịt heo.
Nhưng Tống Thao chắc mẩm — những thứ đó không phải của hắn.
Nàng tin chắc hắn là tên trộm, lén ra phố trộm tiền người ta, rồi đem về mua đồ ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện