Nếu là người không liên quan, nàng cũng mặc kệ.
Khổ nỗi đây lại là người mà sau này nàng phải gả làm chồng.
Không thể nói thẳng với hắn, trong lòng lại nghẹn ứ khó chịu, bèn mượn cớ cho Kim Nguyên Bảo ăn để trút giận, gõ đầu nó một cái:
“Kim Nguyên Bảo, kiếp này mày làm chó, nhất định là kiếp trước làm chuyện xấu!
Có phải đi ăn trộm không? Có phải không?
Cái lỗ nhỏ không bịt thì sau chịu khổ đấy, nhìn xem giờ bị báo ứng chưa nào!
Chó thì phải có dáng chó, người thì phải sống cho ra người!
Người sống phải ngẩng cao đầu, đứng cho thẳng lưng!
Tao nói đúng không hả?”
“Gâu!”
Kim Nguyên Bảo rất biết điều, sủa một tiếng tỏ vẻ đồng tình.
Tống Thao hài lòng gật đầu, vừa định nói tiếp thì khóe mắt liếc thấy Chiêm Thế Nam đang đứng cạnh, mắt nheo lại, nụ cười mơ hồ trên môi, nhìn nàng chằm chằm.
Nàng lập tức cụp xuống như quả bóng xì hơi, ấp úng nói tiếp:
“Ăn… ăn trộm thì cũng được, nhưng đừng trộm của nhà nghèo...
Tốt nhất cũng đừng để bị bắt, gãy chân rồi thành tàn phế, sau này ăn uống ị ỉa gì cũng phải để vợ chăm, phải biết thương vợ một chút...”
“Nhóc con, lại đây.”
Tống Thao còn chưa dứt lời, Chiêm Thế Nam đã ngồi thẳng dậy, một chân dẫm lên ghế, tay chống đầu gối, ngoắc ngón tay ra hiệu.
Thấy sắc mặt hắn không khó chịu, nàng đánh bạo bước đến, cảnh giác nhìn hắn, nhưng mặt vẫn nặn ra nụ cười lấy lòng:
“Di ca, có chuyện gì vậy?”
Chiêm Thế Nam đột nhiên vươn tay chộp tới, dọa nàng quay đầu bỏ chạy.
Nhưng không kịp, hắn đã túm được áo nàng, kéo cả người vào lòng, rồi lại nhéo lấy má nàng:
“Mắng ai đó? Hử?”
“Đau! Đau quá! Muội không mắng huynh, muội mắng chính mình mà…”
Tống Thao nước mắt lưng tròng, ngẩng lên nhìn hắn tội nghiệp:
“Muội là chó, mau buông tay đi, đau lắm…”
Chiêm Thế Nam hừ lạnh, ngược lại còn nhéo mạnh hơn, mắt nheo lại đầy cảnh cáo:
“Liệu hồn mà ngoan ngoãn một chút.
Đừng có mở miệng ra là ‘ta là vợ huynh’!
Ngươi mà cũng dám nhắm vào lão tử?”
Tống Thao vốn chẳng phải đứa hiền lành gì, lần này bị hắn véo đau thật, giãy cũng giãy không thoát, bực lên gào to:
“Là huynh giữ muội lại đấy chứ!
Muội là vợ huynh!”
“Ai giữ ngươi? Tự cho mình là đúng!”
Chiêm Thế Nam bỗng đổi giọng, nói trở mặt là trở mặt, quát to:
“Giờ thu dọn đồ đạc, cút ngay cho ta!”
Thiếu niên tính tình cộc cằn, phũ phàng đẩy nàng ra, mặt đầy tức giận.
Tống Thao không đứng vững, ngã sõng soài xuống đất.
Nàng tức đến phát điên, bật dậy, mắt đỏ hoe, giận dữ trừng mắt nhìn hắn:
“Chiêm A Di! Ngươi tưởng ngươi là ai? Ai thèm sống chung với ngươi!
Ta sớm đã muốn đi rồi, chẳng cần ngươi đuổi!
Đồ đáng ghét!”
Nói xong, Tống Thao quay vào nhà thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của nàng chẳng có gì, chỉ vỏn vẹn hai bộ y phục.
Ra khỏi phòng, nàng gắng sức ôm lấy Kim Nguyên Bảo, chẳng thèm nhìn Chiêm Thế Nam một cái, quay lưng rời đi.
Thế nhưng vừa ra khỏi cổng, Tống Thao lập tức hối hận.
Bởi nàng vốn chẳng còn chốn nào để đi.
Từ ngày nàng đến nha môn kiện Lư Tự Giáp, đã hơn ba tháng trôi qua.
Thực ra, ngay từ khi nàng còn trốn trong nhà xác hoang ngoài đồng, ngôi nhà nơi nàng và Tống Lai Hỉ từng sống đã bị người ta phóng hỏa thiêu rụi hoàn toàn.
Cũng chính vì thế, nàng mới hạ quyết tâm đến tìm Chiêm Thế Nam.
Nàng không còn dám rời xa hắn, cũng chẳng dám quay lại căn nhà xác ấy.
Trời đã về chiều, bóng tối sắp buông xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Thao ôm bọc đồ, ôm theo Kim Nguyên Bảo, đứng trước cổng nhà Chiêm Thế Nam, ngơ ngác không biết phải làm gì.
Nàng không kìm được, bật khóc.
Bao nhiêu ấm ức tích tụ bấy lâu, nỗi đau mất cha, cảm giác lạc lõng sống nhờ người khác — tất cả khiến nàng đau lòng, ngồi bệt xuống đất, nức nở không thành tiếng, nước mắt từng hàng tuôn rơi.
Kim Nguyên Bảo l.i.ế.m tay nàng, rồi l.i.ế.m cả mặt nàng, sau cùng rúc vào lòng nàng, buồn bã rên lên theo.
Không biết qua bao lâu, cánh cổng viện vốn đóng kín phía sau bất chợt bị ai đó mở ra.
Tống Thao giật mình, hoảng hốt quay đầu lại nhìn — chính là gương mặt lạnh lùng của Chiêm Thế Nam.
Trên khuôn mặt ấy vẫn còn vương chút buồn phiền chưa tan.
Hai người cứ thế nhìn nhau trân trối.
Tống Thao vẫn còn vệt nước mắt trên má, mím môi, rồi bất ngờ “oa” lên một tiếng, òa khóc nức nở.
Nàng bật dậy, nhào tới ôm chầm lấy Chiêm Thế Nam.
Nước mắt nước mũi tèm lem, dính đầy áo hắn, nàng nức nở đầy ấm ức:
“Đồ… đồ đáng ghét, Di ca thối tha, muội là vợ huynh, thế mà huynh cứ muốn đuổi muội đi, không cần muội nữa…”
Chiêm Thế Nam thề, hắn chỉ đuổi nàng đúng một lần, và vừa nói ra khỏi miệng, hắn đã thấy hối hận.
Nhưng hắn vốn là kẻ kiêu ngạo, không sao cúi đầu được.
Từ khi chào đời, hắn đã mất mẹ, sau đó lại lần lượt mất cha, mất anh.
Năm năm tuổi, đất Giang Nam gặp nạn đói kèm ôn dịch, cả thôn c.h.ế.t không ít người, trong đó có cả nhà bác ruột từng nuôi dưỡng hắn.
Hắn sống sót một cách may mắn, nhưng từ đó bị gán cho cái danh “sát tinh trời sinh”, “mệnh khắc người thân”.
Chiêm Thế Nam lớn lên trong sự xua đuổi và ức hiếp, cho nên mới thành ra lạnh lùng, tuyệt tình.
Trước khi gặp Tống Thao, chưa từng có ai chủ động đến gần hắn.
Hắn không biết cách ở chung với người khác, cũng nghĩ mình không cần phải học cách đó.
Thế nhưng, suốt ba tháng Tống Thao ở đây, nàng ríu rít không ngừng, hết lòng lấy lòng hắn, nhiệt tình chu đáo.
Cho dù nàng thật lòng hay chỉ giả vờ, hắn vẫn cảm thấy rất hưởng thụ.
Dù gì nàng cũng chỉ mới mười tuổi.
Chiêm Thế Nam thầm nghĩ, cãi nhau với một mầm giá nhỏ xíu như vậy, thật chẳng có nghĩa lý gì.
Từ sau đó, hắn không bao giờ đuổi nàng đi nữa.
Nhưng cũng chẳng thừa nhận nàng là "vợ".
Ngược lại, Tống Thao thì dường như có chấp niệm rất sâu với thân phận “vợ hắn”.
Nàng dần dần nắm rõ được tính cách của hắn, bắt đầu có chút “bướng bỉnh” riêng của mình.
Thi thoảng lại gõ đầu Kim Nguyên Bảo, cố tình nói:
“Kim Nguyên Bảo, kiếp này mày làm chó, chắc là kiếp trước không lấy được vợ, nghĩ kỹ lại đi xem, có phải vợ đến tận cửa mà mày không chịu lấy không?”
Chiêm Thế Nam: “???”
Lúc đầu, hắn vừa tức vừa buồn cười, gọi:
“Tống Thao, lại đây!”
Tống Thao chẳng bao giờ mắc bẫy, quay đầu bỏ chạy ngay.
Chiêm Thế Nam đuổi không kịp, liền chụp lấy Kim Nguyên Bảo, dí tay vào trán nó mà mắng:
“Con chó này, kiếp này làm chó, chắc chắn là kiếp trước làm người ai cũng ghét!
Nghĩ kỹ lại coi, có phải cứ mở miệng nói xằng bậy xong là bỏ chạy không?!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Kim Nguyên Bảo rên “ư ử”, tủi thân vô cùng.
Nó thầm nghĩ: Hai con người này còn giống chó hơn cả nó… thật sự là chó! 5.
Nhà Chiêm Thế Nam có ba gian phòng.
Hắn ở gian sáng sủa nhất phía Đông.
Phòng Tây nhỏ hơn, tường lại bong tróc lở loét.
Khi rảnh rỗi, hắn sửa sang lại, trải một tấm ván làm giường, nhường cho Tống Thao ở.
Được dọn từ ổ chó trong gian bếp vào phòng chính, Tống Thao mừng hết biết.
Sau đó, nàng còn theo Chiêm Thế Nam ra phố mua đồ.
Đã ba tháng nàng chưa từng bước ra khỏi cổng, vừa ra ngoài là mắt nhìn ngang ngó dọc, chân bước rụt rè, dính chặt lấy sau lưng hắn, thần sắc căng thẳng.
Chiêm Thế Nam nhìn bộ dạng nhát như cáy ấy thì bực, kéo nàng ra đứng trước mặt, cau mày quát:
“Sợ cái gì! Bước lên đi!”
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng lời nói lại khiến người khác cảm thấy tin tưởng đến lạ.
Có hắn chống lưng, Tống Thao dần dần cũng gan dạ hơn, sau này thậm chí còn dám một mình ra phố.
Mọi chuyện yên ổn được nửa năm, cho đến một ngày nàng vừa từ chợ trở về, bất ngờ đụng phải Lư Tự Giáp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương