Lạc Vân Thanh vẻ mặt hắc tuyến hỏi người tựa hồ vẫn chưa nhận ra: "Cậu biết vừa rồi cậu nói gì chứ?"

Lúc này Leonard mới phản ứng lại, hai câu mình vừa nói kia quả thực rất dễ dàng có thể khiến người sinh ra hiểu lầm.

Vì thế vội vàng bỏ thêm một câu: "Tôi không phải nói cậu giống chó con."

Nhưng sau khi nói xong lại cảm thấy như vậy càng giống như lạy ông tôi ở bụi này, cho nên đơn giản liền không nói nữa.

Dù sao hắn biết Lạc Vân Thanh chắc chắn hiểu ý tứ của hắn!

Lạc Vân Thanh đương nhiên hiểu, cho nên không làm khó hắn, ngược lại nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, săn sóc bảo hắn đi tắm rửa một cái, như vậy có thể thoải mái một chút.

Leonard vui vẻ đồng ý, chờ hắn từ phòng tắm đi ra, phát hiện Lạc Vân Thanh cư nhiên đã nấu xong một nồi chè.

............

"Sao chưa lau tóc đã đi ra?"

Nhìn tóc Leonard còn ướt đẫm, Lạc Vân Thanh tiến lên trước, lấy khăn lông trong tay hắn, thuần thục thay hắn lau tóc.

Leonard phối hợp ngồi trên sô fa, khiến Lạc Vân Thanh có thể càng dùng ít sức một chút. Tùy ý cầm lấy căn lông thấm nước, Lạc Vân Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, trong lòng yên lặng thở dài một hơi, sau đó đem khăn lông đặt trên tóc hắn, hai tay cách khăn lông tùy ý hoạt đồng trên đầu hắn.

Hiện tại máy sấy tóc tiên tiến như vậy! Mỗi lần sấy tóc cậu đều cảm giác đều là một loại hưởng thụ, đặc biệt là hiện tại thời tiết cũng lạnh, gió thổi ấm áp bay bay tóc của mình có bao nhiêu thoải mái nha, cho nên vì cái gì Leonard hắn lại không thích nhỉ? Lạc Vân Thanh thật không hiểu rõ!

Mà Leonard cũng không muốn cậu hiểu rõ, sung sướng hưởng thụ người trong lòng phục vụ, cảm thấy mưu kế nhỏ của mình ngay từ đầu dùng thực tốt, bằng không, nơi nào được hưởng thụ loại phục vụ thoải mái như này chứ!

Lạc Vân Thanh lau một hồi, cảm thấy tóc hắn đã hơi khô, dặn hắn nhất định phải để khô hẳn, sau đó tự mình vào phòng bếp.

Nấu cháo nấu cơm cần thời gian dài, cho nên Lạc Vân Thanh cũng không làm, hôm nay cậu làm chính là chè nấm tuyết hầm tuyết lê đường phèn. Đương nhiên cậu nấu cũng không phải loại dùng chung nhỏ hầm cách thủy, mà là giống như nấu chè.

Nấm tuyết dùng để nấu chè này là một loại thực vật chỉ có ở thời đại tinh tế, không có hình dạng như đóa hoa, mà là giống hình lỗ tai trong suốt, ngửi vào hương vị thực nhạt, nhưng nếm lên lại mang theo chút mùi hoa, kèm với tuyết lê và đường phèn có một phen tư vị đặc biệt.

Trung tuần tháng 11 thời tiết đã có thể nói là khô ráo, làn da và cổ họng rất dễ dàng không thoải mái, mà chè này cũng có tác dụng thanh phổi nhuận hầu, mát lạnh khỏi ho, hiện tại ăn là thích hợp nhất.

Đường phèn, nấm tuyết và tuyết lê màu trắng, thêm vài hạt cẩu kỷ màu đỏ, chưa nói tới hương vị, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy tuyệt đối ngon mắt.

Từng thìa từng thìa vào miệng, nấm tuyết mang theo mùi thơm của hoa cùng vị ngon miệng của thịt quả khiến cho người mở rộng khẩu vị, bất tri bất giác, Leonard cư nhiên uống lên hai chén, hiện tại chính là đang xử lý chén thứ 3.

Thật sự là ngon hết sức!

Tuy trước kia vẫn luôn ăn đồ ăn Lạc Vân Thanh làm, cũng cảm thấy đồ cậu làm ăn ngon khác thường! Nhưng từ khi ngây người ở cái địa phương hắc ám Ái Duy tinh một thời gian, Leonard càng cảm thấy thứ này đặc biệt khó, giờ phút này hắn cảm thấy mình sắp không hình dung  ra đó là tư vị gì, chỉ biết bụng của mình vẫn luôn kêu là đòi ăn nhiều một chút, lại ăn thêm nhiều chút nữa!

Lạc Vân Thanh ở đối diện, đối lập hoàn toàn với vẻ ngấu nghiến của hắn, rất là nhàn nhã mà cầm lấy thìa múc mấy thìa ăn thử, sau khi đánh giá cho món chè này một cái rồi không ăn nữa.

Mới vừa ăn no không bao lâu, bụng cậu thật sự không chứa nổi thêm thứ gì nữa. Sau khi hai người ăn xong, Leonard muốn đi rửa chén, nhưng Lạc Vân Thanh nghĩ tới hắn vừa trở về, hơn nữa cũng vừa tắm rồi, cho nên đuổi hắn ra ngoài, tự mình sạch sẽ lưu loát đem phòng bếp thu thập.

Leonard vẻ mặt thỏa mãn ngồi trên sô fa, nhìn cậu bận rộn trong ngoài.

Chờ cậu làm xong, một phen đem người kéo tới, để cậu ngồi bên cạnh hắn, tính toán cùng nhau xem phim.

Một bên xem phim một bên nói chuyện phiếm, đề tài không đâu vào đâu, cũng không có cái gọi là nội dụng bộ phim trước mặt, dù sao bọn họ cũng chỉ muốn hưởng thụ thời gian của hai người mà thôi.

Thời gian vui vẻ luôn rất ngắn ngủi, nghĩ tới Leonard trưa ngày mai phải rời đi, Lạc Vân Thanh có một loại xúc động không muốn ngủ, hiện tại cậu chỉ muốn cùng hắn hai người an an tĩnh tĩnh đợi cho tới trưa ngày hôm sau.

Mà Lạc Vân Thanh không muốn ngủ, Leonard càng thêm không muốn ngủ....

Khi xem phim bọn họ lựa chọn hình thức xem ảnh, cho nên tắt đèn, ánh sáng mờ mờ trên màn hình, đây là nơi ánh sáng phát ra duy nhất.

Thừa dịp đêm tối, Leonard không kiêng nể gì nhìn chăm chú vào Lạc Vân Thanh, còn nội dung phim là gì hắn hoàn toàn không chú ý, cũng không thèm chú ý.

Nhìn nhìn, Leonard nhịn không được tới gần cậu một chút, gần cậu thêm một chút, cuối cùng khoảng cách giữa hai người từ một khe hở nhỏ biến thành dáng ngồi bả vai dán bả vai, đùi dán đùi thân mật như vậy.

Sau đó Leonard thậm chí nhịn không được vươn tay, sau đó chậm rãi cầm tay người bên cạnh, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn, nội tâm hắn xao động không thôi.

Đối với động tác của Leonard, Lạc Vân Thanh không có từ chối, ngược lại duỗi tay cầm lấy bàn tay hắn, cùng hắn mười ngón đan xen, sau đó đem trọng lượng toàn thân đè lên người hắn, yên tĩnh xem phim.

Khi phim kết thúc, hai người vừa mới rồi còn thân mật lại trở nên coi như không có việc gì lẫn nhau nói ngủ ngon, tiếp theo từng người trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng, Lạc Vân Thanh giật giật ngón tay, nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi đắc ý lộ ra nụ cười xấu xa.

Trêu chọc mà thôi, có ai mà không biết chứ.....

Nghĩ tới biểu hiện vừa rồi của Leonard, cậu tựa vào tường cười ngây ngô một hồi, sau đó mới cao hứng ngâm nga đi vào phòng tắm, tắm rửa thống thống khoái khoái một trận.

Một bên tắm rửa trong đầu còn không ngừng suy nghĩ một vài sự tình.

Lấy tình huống trước mắt mà xem, cậu có thể khẳng định lúc trước hành vi ngắt máy không chủ động liên lạc của Leonard chắc chắn không phải cố ý, nếu không phải cố ý, vậy Lạc Vân Thanh cũng không để tâm.

Sau lại hồi tưởng tới chuyện vừa rồi lại cảm thấy có chút hơi xấu hổ, dù sao cậu thật sự không nghĩ tới mình cư nhiên sẽ để tâm vì một việc nhỏ như vậy!

Nhưng...cố tình chính là để tâm!

Nhưng cái này cũng cho cậu một cái nhắc nhở! Khiến cậu hiểu rằng: Muốn yêu đương thì được, nhưng vì một vài việc nhỏ cả ngày lo được lo mất, sống không giống với bản thân thì vẫn là miễn đi thôi.

............

Sảng khoái vươn mình một cái, Lạc Vân Thanh mặc áo ngủ từ trong phòng tắm đi chậm ra.

Nhìn đến người ngồi ở trên giường mình, cậu nhịn không được xoa xoa hai mắt mình.

Gì?

"Sau cậu lại tới đây?"

Đối với việc Leonard cư nhiên ở trong phòng mình, Lạc Vân Thanh cảm thấy thực kinh ngạc.

Không phải hắn về phòng rồi sao? Sao lại ở đây?

Khi Lạc Vân Thanh bước ra từ phòng tắm, hai mắt Leonard cũng không chịu khống chế của chủ nhân mà dính trên người cậu, không nhúc nhích được.

Làn da giống như đánh phấn, cần cổ trắng ngần thon dài, xương quai xanh tinh xảo....

Không một chỗ nào không tản ra mị hoặc với hắn....

Nhìn cảnh tượng hoạt sắc sinh hướng trước mắt, tuy Leonard cực lực muốn bảo trì trấn định, nhưng yết hầu vẫn bất đắc dĩ bị kích thích, ngón tay cũng hơi hơi dùng sức. Nhưng cũng  có thể nhìn ra hắn đang nỗ lực không chế bản thân.

"Vừa rồi tôi uống nước không cẩn thận làm đổ bình nước lên giường."

Nói xong câu đó mắt Leonard nhìn biểu tình của Lạc Vân Thanh, sau đó mới nói tiếp: "Hiện tại chăn đệm trên giường của tôi đều ướt, không thể ngủ được...."

Đổ bình nước?

Lạc Vân Thanh khoanh tay trước ngực, nhìn Leonard từ vẻ đúng lý hợp tình biến thành càng nói càng nhỏ, không khỏi bóng gió hỏi một câu: "Cho nên?"

Leonard:.........

"Cho nên tôi có thể ngủ ở đây không?" Những lời này hỏi ra ngay cả hắn cũng không thấy tự tin.

"Cậu cảm thấy sao?"

Lạc Vân Thanh cũng không trực tiếp trả lời, mà hỏi ngược lại một câu.

Nếu không có từ chối? Vậy...Leonard quyết định giả ngu, da mặt không dày thì không có khả năng có tức phụ, nếu hỏi ý kiến mình, vậy đương nhiên rồi.

"Tôi cảm thấy có thể."

Lạc Vân Thanh bị chọc giận tức cười, này thật là lần đầu tiên gặp phải người da mặt dày như vậy, vì được ngủ ở đây cư nhiên còn làm giường mình bị ướt?

Đúng vậy, Lạc Vân Thanh cảm thấy giường của Leonard chắc chắn là bị hắn cố tình làm ướt, bằng không sao lại trùng hợp bị đổ bình nước như vậy, này chỉ sợ là một bình nước cũng không đủ dùng đi?

"Vậy à." Lạc Vân Thanh cảm thán xong liền đi sấy tóc.

Cũng mặc kệ Leonard ở bên kia cào tim cào phổi nghĩ từ "vậy à" này là có ý tứ gì, rốt

cuộc là có đồng ý hay là không đồng ý đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện