Sấy xong tóc, Lạc Vân Thanh vẫn như cũ không nói một tiếng, thái độ trầm mặc này khiến Leonard có chút khẩn trương.

Ngày mai hắn phải đi, cho nên hắn muốn ở chung với Lạc Vân Thanh lâu một chút, buổi tối hôm nay thật sự không muốn trở về phòng, nếu không cũng sẽ không làm ra cái hành động ấu trĩ làm ướt hết toàn bộ giường đệm của mình như vậy.

Phải biết là lúc ấy hắn cũng chỉ đột nhiên nghĩ ra, sau đó tay cầm ly nước liền không chịu khống chế nghiêng xuống, không biết là suy nghĩ cái gì tùy ý để cho nước rơi tự do xuống chăn.

Đổ hết ly nước xong, nguyên bản trong lòng vui vẻ! Mà sau khi nhìn lại, lại cảm thấy không ổn.

Chỉ là chăn ướt, giường không có việc gì, như vậy chỉ cần đổi cái chăn khác là có thể tiếp tục ngủ, chắc chắn Vân Thanh sẽ từ chối mình, không được không được! Phải nghĩ cách khác!

Vì thế Leonard lại lần nữa rót một ly nước, đổ vào giường của mình, hơn nữa để bảo đảm mỗi một chỗ đều đổ ướt một mảng lớn, không quan tâm ngủ làm sao, dù sao phải tuyệt đối không ngủ được, cho nên hắn không loại bỏ một ngóc ngách nhỏ nào, tay vững vàng từng chút từng chút đổ nước lên.

Vì thế đệm giường như hắn mong muốn mà ướt! Sau đó hắn chạy nhanh đi tìm Lạc Vân Thanh.

Không cần nhìn Lạc Vân Thanh cũng biết tiểu tâm tư của hắn, cho nên cũng không tới kiểm tra, bằng không thật đi qua kiểm tra tuyệt đối cậu sẽ không vui nổi.

Dù sao người bình thường ngồi ở trên giường uống nước, cho dù không cẩn thận đổ nước ra cũng tuyệt đối không phải loại cả giường đều là nước như thế này, người thông minh có lúc phạm xuẩn thật đúng là có một loại tư vị đặc biệt, cư nhiên đạo lý đơn giản như vậy cũng có thể quên mất.

"Vân Thanh."

Không nghe được Lạc Vân Thanh trả lời, Leonard nhịn không được gọi cậu một tiếng, trong giọng nói mang theo một chút ý tứ cầu xin, loại dáng vẻ này khiến Lạc Vân Thanh hiếm khi cảm thấy hắn có chút điềm đạm đáng thương.

Cũng do loại cảm giác thương cảm này khiến cho Lạc Vân Thanh vẫn còn đang xụ mặt bị phá công, nhịn không đươc "phốc" một tiếng bật cười.

Giây phút cậu nở nụ cười, toàn bộ không khí trong phòng đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nghe được tiếng cười, Leonard biết đêm nay mình có khả năng lớn có thể ở lại, hơn nữa thông minh như hắn, đương nhiên cũng biết Lạc Vân Thanh đang cười cái gì.

Vì thế càng ngụy trang bản thân giống như một con chó lớn trung thành, vây xung quanh Lạc Vân Thanh.

Nhưng sói chính là sói, cho dù khoác thêm một lớp da chó, vẫn không thể đổi được bản chất là sói, sói là giảo hoạt, cho nên đem bản thân ngụy trang thành sói Leonard đương nhiên cũng giảo hoạt.

Khi nhận thấy thái độ Lạc Vân Thanh buông lỏng, dựa vào kỹ năng mặt dày mày dạn, cuối cùng thành công leo lên giường của cậu.

............

Lần đầu tiên nằm song song ở trên giường, hai người đều có chút không được tự nhiên, đặc biệt là Lạc Vân Thanh ngủ ở trong, theo bản năng cách xa Leonard một chút, xa tới mức dán xát vào tường, khoảng cách giữa hai người khoảng tầm một khuỷu tay.

Leonard giật mình, cảm thấy như vậy không được, vì thế đơn giản nghiêng thân, thay đổi một cái tư thế mặt đối mặt với Lạc Vân Thanh.

Đêm đã khuya, đèn phòng đã tắt, trừ bỏ một vài tia sáng từ ánh trăng bên ngoài chiếu vào không còn ánh sáng gì khác.

Nhưng người có tính thích ứng rất mạnh, mới qua hơn mười phút mà thôi, dựa vào vài ánh trăng, kỳ thực hai người vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy lẫn nhau.

Mà Leonard không chút nào che dấu mức độ lớn của động tác, Lạc Vân Thanh cũng cảm thấy được.

Nhưng cũng có lẽ vì động tác của Leonard quá mức đúng lý hợp tình, cho nên Lạc Vân Thanh ngay từ đầu cũng chỉ cho rằng hắn là trở mình bình thường mà thôi, không nghĩ tới hắn trở mình xong liền bất động, ánh mắt ngưng tụ ở trên người mình kia càng ngày càng nóng rực, càng ngày càng không kiêng dè gì, điều này khiến cậu không thể giả vờ như không biết được nữa.

Vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi: "Làm sao còn không ngủ? Vừa rồi không phải vẫn luôn kêu mệt, nói muốn lên giường ngủ sao?"

Đúng vậy, vừa rồi chính Leonard vẫn luôn kêu mệt, nói  mình ngồi phi thuyền trở về nhiều giờ như vậy, cho nên muốn nhanh chóng đi ngủ, sau đó Lạc Vân Thanh thấy những tia máu trong mắt hắn, cuối cùng vẫn là mềm lòng, để hắn lên giường.

Nhưng nào biết!!!

Sau khi lên giường hắn ngược lại lại trở nên tỉnh táo, hoàn toàn không có ý tứ muốn ngủ, điều này khiến Lạc vân Thanh còn không biết lúc trước hắn dùng khổ nhục kế mới là lạ!

Nhưng cố tình lại không thể nổi giận.

Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi, con ngươi sắc bén của Leonard lộ ra ôn nhu nhìn cậu, chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu: "Ừ, rất mệt, nhưng hiện tại không ngủ được, tôi đợi lát nữa mới ngủ."

Nói thực, mấy ngày nay hắn đều liều mạng làm việc, thậm chí trên đường về cũng viễn trình làm việc, cho nên thật sự mệt mỏi, hắn cũng cho rằng sau khi trở về sẽ càng mệt mỏi, nhưng tình huống lại tương phản với tưởng tượng của hắn, có thể là vì gặp được người ngày nhớ đêm mong trong lòng, cho nên cảm giác mỏi mệt liền biết mất, ngược lại cảm thấy tỉnh táo.

Lạc Vân Thanh:......

Không ngủ được? Tôi thấy cậu chính là kiếm cớ!

Vốn định nói câu này nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: "Nghĩ cái gì mà không ngủ được, mau đi nghỉ ngơi đi."

Chờ sau khi nói xong lại cảm thấy giống như mình đang ve vãn, nhịn không được hơi hơi đỏ mặt.

May mà hiện tại không có bật đèn, người bên cạnh cậu kia cũng không nhìn thấy mặt cậu bị đỏ.

Nằm trên giường mềm mại, chăn nệm tràn ngập hơi thở của Lạc Vân Thanh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể độc thuộc về người kia bên cạnh mình, hết thảy đối với Leonard giống như là nằm mơ, nhưng tiếc nuối duy nhất chính là khoảng cách giữa hai người có chút xa.

Nghĩ tới đây, Leonard khẽ yên lặng vươn tay về phía Lạc Vân Thanh bên kia, tận đến khi chạm vào làn da tinh tế của cậu mới dừng lại động tác.

Trong ổ chăn thanh âm "xoạt xoạt" vang lên, giấy tiếp theo tay Lạc Vân Thanh đã bị nhẹ nhàng nắm lấy.

Lạc Vân Thanh: Σ( ° △°|||)︴

Còn không kịp chờ cậu nói gì, Leonard nắm tay cậu xong liền tràn ngập mệt mỏi lên tiếng: "Buồn ngủ quá, tôi muốn ngủ."

Lạc Vân thanh:......

?? Đây là điển hình có sắc tâm không có sắc đảm?

Đối diện với tao thao tác như vậy của Leonard, Lạc Vân Thanh cũng không biết mình nên nói gì mới được.

Nếu không biết, dứt khoát liền không nói là được.

Không nghe được lời cự tuyệt Leonard đắc ý nghĩ, không nói lời nào chính là chấp nhận hành vi này của mình! Chắc chắn Vân Thanh thích mình, nếu không thích mình thì nhất định sẽ cự tuyệt, không có khả năng cậu sẽ im lặng không lên tiếng!

Càng nghĩ càng đẹp hắn cười đến miệng sắp nứt tới tận trời cao rồi.

Chỉ có thể nói may là hiện tại không bật đèn, bằng không cái nụ cười ngây ngốc kia của hắn tuyệt đối có thể những người coi hắn là nam thần tiêu tan ảo ảnh, đương nhiên cũng có thể khiến Lạc Vân Thanh tiêu tan ảo ảnh (?).

Hai tay tương liên, ngón tay đan vào ngón tay, cổ tay dán cổ tay, từ nhịp đập của động mạch có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim đối phương, dần dần nhịp đập của hai người giống như  tương đồng.

Chậm rãi, không biết khi nào, nguyên bản hai người còn đang mở mắt tựa như muốn đợi bình minh, hô hấp từ từ chậm lại, ý thức cũng bắt đầu tan rã....

Cuối cùng không biết như thế nào hai người đều ngủ mất....

............

Ngày hôm sau, Lạc Vân Thanh bị thanh âm "binh lách cách bàng" đánh thức.

Mới vừa tỉnh ngủ, cả người đều mơ mơ màng màng, ngay từ đầu còn chưa phát hiện trên giường chỉ còn một mình mình.

Ôm chăn, ngồi vài phút, ý thức rời nhà trốn đi của Lạc Vân Thanh mới chậm rãi trở về.

Quay đầu, vươn tay xem xét, cảm nhận đệm chăn bên phải đã hoàn toàn lạnh thấu, cậu liền biết Leonard đã rời giường, hơn nữa còn dậy từ rất sớm.

Vì thế ý thức được điểm này cậu cũng không ngủ nổi nữa!

Leonard làm việc mệt như vậy, tối hôm qua lại ngủ muộn như vậy, nhưng còn có thể đúng giờ rời giường, mà mình thì sao? Ngày hôm qua hình như cũng không làm công việc gì mệt nhọc đi? Ngay cả rời giường đúng giờ cũng không làm được?

Này không được nha!

Đột nhiên đứng dậy, Lạc Vân Thanh tay chân nhanh nhẹn chạy vào buồng vệ sinh, tốn mười phút rửa mặt chải đầu, vừa đi xuống lầu, đã có thể nghe được động tĩnh bên dưới.

Cậu có chút tò mò, Leonard này rốt cuộc là đang làm gì vậy? Sao động tĩnh lại lớn như vậy.

Mang theo nghi vấn này, Lạc Vân Thanh đi vào phòng khách, sau đó liếc mắt một cái liền nhìn thấy Leonard mặc một cái áo ba lỗ, cầm đồ làm bếp bên kia làm cái gì đó.

Có lẽ là vì nóng, trên trán hắn còn nhỏ mồ hôi, còn thường thường vén áo lên lau một hôi, cơ ngực rắn chắc, cơ bụng còn có bắp tay không chỗ nào không tản ra hơi thở dụ hoặc. Nhìn một màn hoạt sắc sinh hương trước mắt, Lạc Vân Thanh ngẩn người, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Nói thật, nếu không phải cậu biết Leonard không nhìn thấy mình đã tới, cậu thật sự sẽ cho rằng Leonard đang quyến rũ mình!

Sáng sớm đã "kích thích" như vậy, thật sự được sao?

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng lòng yêu cái đẹp người nào chả có, hai mắt Lạc Vân Thanh vẫn không rời khỏi dáng người tràn ngập hormone nam tính của Leonard kia.

Đôi mắt đào hoa thủy nhuận không tự giác mà quay tròn chuyển động, khiến người cảm thấy sinh động đồng thời lại khiến người có một loại cảm giác bị dụ dỗ.

Leonard tuy rằng đang làm việc, nhưng đồng thời hắn cũng chú ý tới động tĩnh trong phòng của Lạc Vân Thanh.

Từ giây phút nghe được tiếng mở cửa, hiểu được bản thân như nào là có hương vị nam nhân nhất, hắn lập tức tiến vào trạng thái khẩn cấp, các loại lơ đãng lồi lõm tạo hình.

Kết quả....thật đáng mừng!

Khóe miệng mang theo một mạt ý cười, Leonard vui tươi hớn hở tay chân nhanh nhẹn đem công việc còn lại làm xong.

Phải biết rằng cái này đối với hắn chỉ là trò trẻ con, nếu không phải có tâm tư như vậy, hắn sao có thể làm chậm như vậy, cho tới bây giờ còn chưa làm xong, hiện tại nếu mục đích đã đạt tới, cũng không cần phải giả bộ.

Dù sao giả bộ cũng rất mệt, việc đơn giản như vậy còn phải làm lâu như thế, đến lúc đó khiến Vân Thanh cũng vào làm cùng, thì giả bộ cũng không thành còn mất mặt.

"Nhanh như vậy cậu đã làm xong rồi sao?" Lạc Vân Thanh kinh ngạc hỏi.

Không biết nên nói kế sách của Leonard có hiệu quả, hay là nói hắn biến khéo thành vụng, vốn đang có chút nghi ngờ khác Lạc Vân Thanh khi nhìn thấy tủ bát được chuẩn bị tốt, tâm tư đều bị nó hấp dẫn.

Phải biết là bọn họ tối hôm qua mới hàn huyên một chút mà thôi, Leonard liền đem tất cả đồ vật đều sắp xếp xong?

Hiệu suất này không khỏi cũng quá cao!

Quả nhiên là người mới năm nhất đã bị phái ra ngoài làm việc! Giờ phút này, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên thực lý giải lãnh đạo của hắn vì cái gì coi trọng hắn như vậy.

Nếu hắn làm việc cũng có hiệu suất như này, ông chủ không coi trọng hắn mới là lạ!

Leonard nhìn Lạc Vân Thanh tập trung tất cả chú ý vào tủ bát, không khỏi thở ra một hơi, nghĩ tới ánh mắt nóng rực vừa mới đặt trên người mình kia, có một loại mong muốn trở lại lúc trước đánh chết  sự vong động của mình vừa rồi!

"......"

Ai bảo người nhanh, ai bảo ngươi lợi hại! Xem đi, hiện tại lực chú ý của người ta không còn ở trên người ngươi nữa rồi kìa? Cố ý mặc áo ba lỗ thì có tác dụng gì, còn không bằng cái tủ bát.

Leonard thực buồn bực đem vị trí nhường ra, khiến cho Lạc Vân Thanh có thể tiến lên quan sát, đương nhiên cũng không quên vừa rồi cậu hỏi chuyện, không dấu vết tự khen bản thân: "Vì đây là cậu muốn, mặc kệ thế nào tôi cũng phải lập tức chuẩn bị tốt cho cậu."

Nghe vậy, Lạc Vân Thanh dừng lại bước chân, ý vị thâm trường nhìn Leonard từ lúc ở Ái Duy tinh trở về hiếm khi lại nói lời ngon tiếng ngọt, cứ cảm thấy hắn không phải đi làm việc, mà là đi học lớp đào tạo nói lời ngon tiếng ngọt.

Tuy có chút buồn bực, nhưng Leonard vẫn kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu một lần cho Lạc Vân Thanh về phương thức sử dụng giá đỡ và tủ bát mà mình lắp đặt.

Sau khi nói xong còn trở về phòng mình, đem bữa sáng lúc trước mình chạy đi mua ra.

Vì tủ bát đang gia công, cho nên hắn không tự mình nấu, tuy rằng có hộp đóng gói, nhưng để trong phòng khách lại sợ bụi bay vào, biết Lạc Vân Thanh thích sạch sẽ nhất, Leonard trực tiếp đem bữa sáng đặt vào phòng mình! Tính toán chờ cậu tỉnh dậy cùng nhau ăn.

Bởi vì không phải đại tu sửa, mà là tu sửa nhỏ, cho nên bụi có nhiều cũng sẽ có mức độ, vì thế không ảnh hưởng tới bàn ăn trong phòng khách bên kia, nhưng phòng bếp lại có chút vụn gỗ.

Mặc kệ hai người là quan hệ gì, nếu nơi này là nơi ở của hai người, vậy hai người phân công hợp tác là việc hiển nhiên!

Cho nên Lạc Vân Thanh từ chối kiến nghị quét tước của Leonard, tự mình một người cầm chổi và giẻ lau nhanh nhẹn lau chùi dọn dẹp xong.

Quét dọn xong, Leonard đã đem bữa sáng mang lên bàn ăn, lên tiếng gọi cậu: "Lại đây ăn đi, bằng không đợi lát nữa sẽ bị nguội."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện