Hàn chủ tịch sau khi quay trở lại bệnh viện và xem xét tình hình của con trai thì bỗng nhiên ông rời đi qua phòng khác rồi gọi Mạc Tử Sâm đến.
Cô còn đang ngạc nhiên vì không biết tại sao ba chồng của cô lại gọi mình đến nói chuyện riêng vì giữa cô và ông chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Nhưng thôi kệ vì ông đã gọi thì không có lí nào cô lại từ chối được. Nhưng điều khiến cô càng bất ngờ hơn chính là, một lúc sau ba mẹ của cô cũng đến. Chẳng lẽ...Mạc Thị đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô nhìn ba mẹ mình với ánh mắt lo lắng tột độ nhưng đáp lại cô là họ lại chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái xem con gái của mình hiện giờ đang thế nào. Vừa nhìn thấy Hàn chủ tịch họ liền nhào tới như bắt được vị cứu tinh vậy. Cả hai người đều quỳ xuống túm lấy chân của Hàn chủ tịch mà van xin:
- Hàn chủ tịch, xin ngài có gì thì từ từ nói chuyện đừng vội vã quyết định như vậy...chúng tôi sẽ chết mất!
Mạc Tử Sâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến họ phải hạ mình đến mức như vậy. Thì Hàn chủ tịch bỗng lên tiếng nói:
- Nếu vậy thì hãy dạy dỗ con gái của các người cho tốt một chút. Từ lúc con bé đến Hàn Gia tới giờ chưa có một ngày nào nhà ta được yên ổn cả.
Thanh giọng trầm ấm nhẹ nhàng như khứa từng nhát vào tim Mạc Tử Sâm đau đớn đến nghẹn ngào. Người không được yên ổn phải là cô mới đúng! Gương mặt cô bắt đầu lạnh dần, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt cô cũng không cảm thấy đau nữa.
Ba mẹ cô nghe vậy thì liền lao đến mắng nhiết và tát vào mặt cô không ngừng. Họ vừa đánh cô còn vừa lớn tiếng chửi mắng:
- Mày đã làm gì thế hả? Thứ con gái bất hiếu!...
Họ hỏi cô đã làm gì ư? Cô cũng chẳng biết mình đã làm gì nữa. Cô thật sự không thể hiểu mình đã làm gì sai nữa.
Bỗng nhiên từ ngoài cửa có người xông vào với lực đẩy cửa rất mạnh rồi lớn tiếng quát:
- Dừng tay lại cho tôi!
Mạc Tử Sâm ngước mắt lên nhìn, là Hàn Minh Hạo! Lại là anh ấy sao? Những lúc cô gặp bất trắc anh đều xuất hiện như vị cứu tinh như tia sáng cuối cùng chiếu rọi xuống cuộc đời của cô vậy...
Mạc Tử Sâm bất giác mỉm cười, thì ra trong lòng cô sớm cũng đã xem anh là một phần quan trọng rồi. Một người từng muốn đưa cô vào đường cùng bây giờ lại luôn đứng ra che chở và bảo vệ cô. Vậy cô nên vui hay nên buồn vì điều đó đây?
Hàn chủ tịch lại có chút không vui khi thấy anh đến, ông nói:
- Vì sao không lo dưỡng thương mà còn chạy đến đây?
Anh nghe vậy thì nhìn ông nhếch môi cười đáp:
- Dưỡng thương? Ý ba là muốn con trơ mắt ra nhìn vợ mình bị người khác hành hạ như vậy sao?
Mạc Tử Sâm liền mở to mắt nhìn anh. Giây phút đó lòng cô bỗng thấy ấm áp đến lạ.
- Con...Hừ! Ta là vì muốn tốt cho con!
Hàn chủ tịch tức đến nghẹn họng! Ông hừ mạnh rồi chỉ vào mặt anh nói. Nhưng anh không hề có ý nhún nhường mà còn nhìn thẳng vào ông đáp trả với ánh mắt vô cùng kiên định:
- Con không cần ba phải quan tâm như vậy!
Nói rồi anh tiến lại gần rồi đỡ cô dậy định đưa cô ra ngoài thì Hàn chủ tịch lại lên tiếng. Từng lời của ông phát ra như tiếng sét đánh ngang tai cô:
- Ta đã rút lại một nửa số vốn đầu tư vào Mạc Thị rồi!
Bước chân của Mạc Tử Sâm ngay lập tức trở nên cứng ngắt! Hàn Minh Hạo cũng hết sức kinh ngạc quay lại nhìn ba mình khó hiểu:
- Gì chứ? Vì sao lại như vậy?
- Ta chỉ muốn điều chỉnh lại mối quan hệ thông gia của mình một chút, tránh xảy ra quá nhiều điều không tốt đến con trai ta.
Ông từ tốn đáp, nhưng hàm ý trong lời nói của ông như những lưỡi dao sắt bén cắm trước mặt của Mạc Tử Sâm. Đôi mắt cô vẫn mở to hết cỡ mà nhìn trân trân xuống sàn nhà. Cô không dám ngước lên nhìn ba mẹ mình thêm một chút nào nữa. Ông ấy nói đúng, chính cô đã làm liên luỵ đến anh và đến cả Mạc Thị của cô nữa. Là do cô đã quá bồng bột chăng?
- Những chuyện này không có liên quan gì đến Vân Ninh cả!
- Ta vẫn chưa nói là nó có liên quan...Con đã vội vàng giải thích rồi à?
Hàn chủ tịch nhếch môi cười nói. Nhận ra mình đã bị trúng kế Mạc Tử Sâm vội nắm lấy tay áo anh mà kéo lại. Lần này lại đến Hàn Minh Hạo nghẹn họng, anh không ngờ ba anh lại tính kế với anh như vậy.
Lúc này ba mẹ cô lại một lần nữa cúi đầu hạ mình với Hàn chủ tịch mà nài nỉ:
- Hàn lão gia, xin ông hãy xem xét suy nghĩ kĩ lại một chút...Nếu có điều gì không hài lòng...Chúng tôi sẽ lập tức sửa đổi!
- Ta không cần gì cả. Chỉ cần con dâu biết nghe lời một chút là được.
Vừa nhắc đến Mạc Tử Sâm, ba mẹ cô liền quay lại nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Hàn Minh Hạo theo phản xạ liền bước lên một bước đứng ở trước mặt che chở cô. Thấy anh như vậy họ không dám manh động nữa.
- Vân Ninh cô ấy là vợ của con, ngoài con ra không ai có quyền ức hiếp cô ấy!
Anh kiên quyết vừa có nửa đe doạ vừa có nửa nhẫn nhịn nói. Dù sao đi nữa ông vẫn là ba của anh, điều này là không thể thay đổi được. Và Mạc Tử Sâm cũng là vợ anh, nên anh cũng sẽ không để cô phải chịu ấm ức vì mình đâu.
Cô còn đang ngạc nhiên vì không biết tại sao ba chồng của cô lại gọi mình đến nói chuyện riêng vì giữa cô và ông chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Nhưng thôi kệ vì ông đã gọi thì không có lí nào cô lại từ chối được. Nhưng điều khiến cô càng bất ngờ hơn chính là, một lúc sau ba mẹ của cô cũng đến. Chẳng lẽ...Mạc Thị đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cô nhìn ba mẹ mình với ánh mắt lo lắng tột độ nhưng đáp lại cô là họ lại chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái xem con gái của mình hiện giờ đang thế nào. Vừa nhìn thấy Hàn chủ tịch họ liền nhào tới như bắt được vị cứu tinh vậy. Cả hai người đều quỳ xuống túm lấy chân của Hàn chủ tịch mà van xin:
- Hàn chủ tịch, xin ngài có gì thì từ từ nói chuyện đừng vội vã quyết định như vậy...chúng tôi sẽ chết mất!
Mạc Tử Sâm vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến họ phải hạ mình đến mức như vậy. Thì Hàn chủ tịch bỗng lên tiếng nói:
- Nếu vậy thì hãy dạy dỗ con gái của các người cho tốt một chút. Từ lúc con bé đến Hàn Gia tới giờ chưa có một ngày nào nhà ta được yên ổn cả.
Thanh giọng trầm ấm nhẹ nhàng như khứa từng nhát vào tim Mạc Tử Sâm đau đớn đến nghẹn ngào. Người không được yên ổn phải là cô mới đúng! Gương mặt cô bắt đầu lạnh dần, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay đâm vào da thịt cô cũng không cảm thấy đau nữa.
Ba mẹ cô nghe vậy thì liền lao đến mắng nhiết và tát vào mặt cô không ngừng. Họ vừa đánh cô còn vừa lớn tiếng chửi mắng:
- Mày đã làm gì thế hả? Thứ con gái bất hiếu!...
Họ hỏi cô đã làm gì ư? Cô cũng chẳng biết mình đã làm gì nữa. Cô thật sự không thể hiểu mình đã làm gì sai nữa.
Bỗng nhiên từ ngoài cửa có người xông vào với lực đẩy cửa rất mạnh rồi lớn tiếng quát:
- Dừng tay lại cho tôi!
Mạc Tử Sâm ngước mắt lên nhìn, là Hàn Minh Hạo! Lại là anh ấy sao? Những lúc cô gặp bất trắc anh đều xuất hiện như vị cứu tinh như tia sáng cuối cùng chiếu rọi xuống cuộc đời của cô vậy...
Mạc Tử Sâm bất giác mỉm cười, thì ra trong lòng cô sớm cũng đã xem anh là một phần quan trọng rồi. Một người từng muốn đưa cô vào đường cùng bây giờ lại luôn đứng ra che chở và bảo vệ cô. Vậy cô nên vui hay nên buồn vì điều đó đây?
Hàn chủ tịch lại có chút không vui khi thấy anh đến, ông nói:
- Vì sao không lo dưỡng thương mà còn chạy đến đây?
Anh nghe vậy thì nhìn ông nhếch môi cười đáp:
- Dưỡng thương? Ý ba là muốn con trơ mắt ra nhìn vợ mình bị người khác hành hạ như vậy sao?
Mạc Tử Sâm liền mở to mắt nhìn anh. Giây phút đó lòng cô bỗng thấy ấm áp đến lạ.
- Con...Hừ! Ta là vì muốn tốt cho con!
Hàn chủ tịch tức đến nghẹn họng! Ông hừ mạnh rồi chỉ vào mặt anh nói. Nhưng anh không hề có ý nhún nhường mà còn nhìn thẳng vào ông đáp trả với ánh mắt vô cùng kiên định:
- Con không cần ba phải quan tâm như vậy!
Nói rồi anh tiến lại gần rồi đỡ cô dậy định đưa cô ra ngoài thì Hàn chủ tịch lại lên tiếng. Từng lời của ông phát ra như tiếng sét đánh ngang tai cô:
- Ta đã rút lại một nửa số vốn đầu tư vào Mạc Thị rồi!
Bước chân của Mạc Tử Sâm ngay lập tức trở nên cứng ngắt! Hàn Minh Hạo cũng hết sức kinh ngạc quay lại nhìn ba mình khó hiểu:
- Gì chứ? Vì sao lại như vậy?
- Ta chỉ muốn điều chỉnh lại mối quan hệ thông gia của mình một chút, tránh xảy ra quá nhiều điều không tốt đến con trai ta.
Ông từ tốn đáp, nhưng hàm ý trong lời nói của ông như những lưỡi dao sắt bén cắm trước mặt của Mạc Tử Sâm. Đôi mắt cô vẫn mở to hết cỡ mà nhìn trân trân xuống sàn nhà. Cô không dám ngước lên nhìn ba mẹ mình thêm một chút nào nữa. Ông ấy nói đúng, chính cô đã làm liên luỵ đến anh và đến cả Mạc Thị của cô nữa. Là do cô đã quá bồng bột chăng?
- Những chuyện này không có liên quan gì đến Vân Ninh cả!
- Ta vẫn chưa nói là nó có liên quan...Con đã vội vàng giải thích rồi à?
Hàn chủ tịch nhếch môi cười nói. Nhận ra mình đã bị trúng kế Mạc Tử Sâm vội nắm lấy tay áo anh mà kéo lại. Lần này lại đến Hàn Minh Hạo nghẹn họng, anh không ngờ ba anh lại tính kế với anh như vậy.
Lúc này ba mẹ cô lại một lần nữa cúi đầu hạ mình với Hàn chủ tịch mà nài nỉ:
- Hàn lão gia, xin ông hãy xem xét suy nghĩ kĩ lại một chút...Nếu có điều gì không hài lòng...Chúng tôi sẽ lập tức sửa đổi!
- Ta không cần gì cả. Chỉ cần con dâu biết nghe lời một chút là được.
Vừa nhắc đến Mạc Tử Sâm, ba mẹ cô liền quay lại nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn. Hàn Minh Hạo theo phản xạ liền bước lên một bước đứng ở trước mặt che chở cô. Thấy anh như vậy họ không dám manh động nữa.
- Vân Ninh cô ấy là vợ của con, ngoài con ra không ai có quyền ức hiếp cô ấy!
Anh kiên quyết vừa có nửa đe doạ vừa có nửa nhẫn nhịn nói. Dù sao đi nữa ông vẫn là ba của anh, điều này là không thể thay đổi được. Và Mạc Tử Sâm cũng là vợ anh, nên anh cũng sẽ không để cô phải chịu ấm ức vì mình đâu.
Danh sách chương