Thấy thái độ kiên quyết của anh, Hàn chủ tịch cũng không muốn gây tranh cãi thêm nữa chỉ hừ lạnh rồi phủi tay hậm hực bỏ ra ngoài. Khi đi ngang qua anh, ông vẫn không quên nán lại để nói nhỏ vào tai anh thêm một câu:
- Để rồi xem con có thể bảo vệ cô ta được đến bao giờ? Gương mặt anh bỗng chốc tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm. Cảm giác bất lực khó chịu đang bao trùm lấy anh khiến anh cảm thấy như mình đã không còn lối thoát!
Thấy Hàn chủ tịch rời đi ba mẹ cô cũng nhanh chóng đuổi theo ông và tiếp tục nài nỉ.
Mạc Tử Sâm thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Cô cảm thấy kiệt sức rồi từ từ ngã khuỵ xuống, gương mặt tái nhợt không còn chút khí sắc!
Hàn Minh Hạo thấy vậy liền đỡ lấy rồi nhấc bổng cô lên bế trên tay mình. Mạc Tử Sâm bị giật mình nên liền giãy dụa và hốt hoảng nói:
- Ơ...Không cần đâu! Tôi tự đi được!
Hàn Minh Hạo nghe vậy liền xốc cô một cái rồi nghiêm mặt nói:
- Ngoan đi! Tôi đưa em về phòng.
Nghe vậy cô cũng không muốn phản kháng nữa, mà ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh như một con mèo nhỏ đang bị thương tổn được anh ôm vào lòng vỗ về. Khẽ nhìn cô một chút anh dịu giọng nói:
- Tôi sẽ tìm cách khôi phục lại khoản đầu tư vào Mạc Thị về như ban đầu, em cứ yên tâm đi đừng quá lo lắng!
Trái tim của Mạc Tử Sâm bỗng đập một cái *bịch* thật mạnh! Cô mở to đôi mắt tròn màu đen láy của mình nhìn anh chằm chằm.
Hàn Minh Hạo không cần nhìn cũng biết được cô đang nhìn anh chăm chú nên liền có ý nghĩ trêu đùa nói:
- Tôi biết nhan sắc của mình không tầm thường, nhưng nếu em còn nhìn tôi như thế thêm một lúc nữa thì tôi không chắc là mình có thể kìm chế nổi bản thân như bây giờ đâu.
Nghe xong Mạc Tử Sâm ngay lập tức đỏ hết mặt lúng túng cúi đầu xuống không dám nhìn anh nữa. Thấy cô như vậy anh không khỏi phì cười. Mạc Tử Sâm chửi thầm trong bụng "cái tên gian xảo này thật là...không thể tử tế với mình quá năm phút sao?" Sau đó cô bày ra vẻ mặt phụng phịu làm anh trông thấy bỗng nhiên từ trong lòng dâng lên một cảm xúc thật khó tả...
Trở về phòng của mình Mạc Tử Sâm vừa ngước lên nhìn thì đập vào mắt cô là hai gương mặt đang ngạc nhiên tột độ nhìn chằm chằm vào hai người. Trương Lĩnh và Nhậm Dương như không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Anh bế cô trên tay mình bước vào phòng rồi từ từ thả cô xuống giường bệnh một cách cẩn thận như đang nâng niu một món bảo bối vậy.
Trương Lĩnh nhìn anh khó hiểu! Anh làm như vậy là có ý gì? Là vì muốn dằn mặt anh trước hay là anh đã thật sự có cô trong lòng?
Hàn Minh Hạo không quan tâm ánh nhìn của ai cả mà vẫn cứ mặc nhiên làm việc của mình rồi anh quay qua Trương Lĩnh, gương mặt đã trở về vẻ lãnh đạm hỏi:
- Vết thương của cậu thế nào rồi?
Trương Lĩnh né tránh ánh mắt của anh đáp:
- Vẫn ổn!
- Thật là vẫn ổn?
- Thật!
- Vậy được! Đã điều tra ra hung thủ đứng sau vụ việc vừa rồi chưa?
- Vẫn chưa...
Tới đây Trương Lĩnh nhỏ giọng đáp. Vì anh biết, khi nào chuyện này còn chưa kết thúc thì anh vẫn chưa thể quang minh chính đại mà rời khỏi đây được.
Mạc Tử Sâm tinh ý phát hiện ra hình như giữa hai người có gì đó không đúng. Thái độ của cả hai đều rất lạ! Thấy vậy Nhậm Dương cũng lên tiếng:
- Không cần điều tra cũng biết được là ai rồi.
Hàn Minh Hạo nghe vậy thì nhíu mày nhìn cậu nhưng không hỏi. Nhậm Dương hiểu ý nên nói thêm:
- Là tên Vương Thế.
Trương Lĩnh ngạc nhiên bèn hỏi:
- Làm sao cậu biết?
- Đơn giản thôi mà. Vì lần trước ông ta muốn ám sát Hàn tổng nhưng không thành thì đương nhiên ông ta lại sẽ tìm đến lần nữa thôi. Với tính khí của lão già ấy thì tôi nghĩ lão ta nhất định sẽ không tha cho Hàn tổng đâu.
- Vậy nên thứ chúng ta cần bây giờ là chứng cứ.
Mạc Tử Sâm cuối cùng cũng lên tiếng. Hàn Minh Hạo nhìn cô dịu dàng gật đầu rồi quay sang Trương Lĩnh hỏi:
- Tên kia đã chịu khai ra chưa?
Trương Lĩnh lắc đầu sầu não đáp:
- Vẫn chưa, hắn ta cứng miệng lắm.
- Tôi có cách, hãy để tôi thẩm vấn.
- Cách gì?
Hàn Minh Hạo hỏi như vậy làm cậu không biết phải trả lời thế nào. Dường như anh có vẻ không tin tưởng cậu cho lắm. Mạc Tử Sâm thấy vậy thì lên tiếng giải vây cho cậu:
- Anh cứ để cậu ấy thử đi rồi mọi người sẽ biết thôi mà.
Nghe cô nói thì anh liền có chút mềm lòng nên không truy cứu cậu tới cùng nữa mà khẽ gật đầu cho qua. Nhưng không phải vì thế mà anh đã tin tưởng cậu. Anh vẫn lén lút phái Trương Lĩnh đi theo quan sát rồi báo cáo lại cho anh. Vì anh cảm nhận được, giữa cậu và cô có chút gì đó không bình thường!
Quả nhiên như lời cậu nói, tên kia đã chịu khai ra kẻ chủ mưu đứng ở phía sau trong cả hai lần ám sát đều là Vương Thế. Nhưng ông ta đe doạ sẽ động đến người nhà của họ nên tên đó mới cứng đầu mãi không chịu khai mà thôi.
Thế là nhân chứng và vật chứng đều đã đủ cả rồi Nhậm Dương nhìn cả ba người ánh mắt trở nên lãnh đạm nói:
- Lần này hãy để tôi đi tìm ông ta!
- Để rồi xem con có thể bảo vệ cô ta được đến bao giờ? Gương mặt anh bỗng chốc tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm. Cảm giác bất lực khó chịu đang bao trùm lấy anh khiến anh cảm thấy như mình đã không còn lối thoát!
Thấy Hàn chủ tịch rời đi ba mẹ cô cũng nhanh chóng đuổi theo ông và tiếp tục nài nỉ.
Mạc Tử Sâm thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Cô cảm thấy kiệt sức rồi từ từ ngã khuỵ xuống, gương mặt tái nhợt không còn chút khí sắc!
Hàn Minh Hạo thấy vậy liền đỡ lấy rồi nhấc bổng cô lên bế trên tay mình. Mạc Tử Sâm bị giật mình nên liền giãy dụa và hốt hoảng nói:
- Ơ...Không cần đâu! Tôi tự đi được!
Hàn Minh Hạo nghe vậy liền xốc cô một cái rồi nghiêm mặt nói:
- Ngoan đi! Tôi đưa em về phòng.
Nghe vậy cô cũng không muốn phản kháng nữa, mà ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh như một con mèo nhỏ đang bị thương tổn được anh ôm vào lòng vỗ về. Khẽ nhìn cô một chút anh dịu giọng nói:
- Tôi sẽ tìm cách khôi phục lại khoản đầu tư vào Mạc Thị về như ban đầu, em cứ yên tâm đi đừng quá lo lắng!
Trái tim của Mạc Tử Sâm bỗng đập một cái *bịch* thật mạnh! Cô mở to đôi mắt tròn màu đen láy của mình nhìn anh chằm chằm.
Hàn Minh Hạo không cần nhìn cũng biết được cô đang nhìn anh chăm chú nên liền có ý nghĩ trêu đùa nói:
- Tôi biết nhan sắc của mình không tầm thường, nhưng nếu em còn nhìn tôi như thế thêm một lúc nữa thì tôi không chắc là mình có thể kìm chế nổi bản thân như bây giờ đâu.
Nghe xong Mạc Tử Sâm ngay lập tức đỏ hết mặt lúng túng cúi đầu xuống không dám nhìn anh nữa. Thấy cô như vậy anh không khỏi phì cười. Mạc Tử Sâm chửi thầm trong bụng "cái tên gian xảo này thật là...không thể tử tế với mình quá năm phút sao?" Sau đó cô bày ra vẻ mặt phụng phịu làm anh trông thấy bỗng nhiên từ trong lòng dâng lên một cảm xúc thật khó tả...
Trở về phòng của mình Mạc Tử Sâm vừa ngước lên nhìn thì đập vào mắt cô là hai gương mặt đang ngạc nhiên tột độ nhìn chằm chằm vào hai người. Trương Lĩnh và Nhậm Dương như không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.
Anh bế cô trên tay mình bước vào phòng rồi từ từ thả cô xuống giường bệnh một cách cẩn thận như đang nâng niu một món bảo bối vậy.
Trương Lĩnh nhìn anh khó hiểu! Anh làm như vậy là có ý gì? Là vì muốn dằn mặt anh trước hay là anh đã thật sự có cô trong lòng?
Hàn Minh Hạo không quan tâm ánh nhìn của ai cả mà vẫn cứ mặc nhiên làm việc của mình rồi anh quay qua Trương Lĩnh, gương mặt đã trở về vẻ lãnh đạm hỏi:
- Vết thương của cậu thế nào rồi?
Trương Lĩnh né tránh ánh mắt của anh đáp:
- Vẫn ổn!
- Thật là vẫn ổn?
- Thật!
- Vậy được! Đã điều tra ra hung thủ đứng sau vụ việc vừa rồi chưa?
- Vẫn chưa...
Tới đây Trương Lĩnh nhỏ giọng đáp. Vì anh biết, khi nào chuyện này còn chưa kết thúc thì anh vẫn chưa thể quang minh chính đại mà rời khỏi đây được.
Mạc Tử Sâm tinh ý phát hiện ra hình như giữa hai người có gì đó không đúng. Thái độ của cả hai đều rất lạ! Thấy vậy Nhậm Dương cũng lên tiếng:
- Không cần điều tra cũng biết được là ai rồi.
Hàn Minh Hạo nghe vậy thì nhíu mày nhìn cậu nhưng không hỏi. Nhậm Dương hiểu ý nên nói thêm:
- Là tên Vương Thế.
Trương Lĩnh ngạc nhiên bèn hỏi:
- Làm sao cậu biết?
- Đơn giản thôi mà. Vì lần trước ông ta muốn ám sát Hàn tổng nhưng không thành thì đương nhiên ông ta lại sẽ tìm đến lần nữa thôi. Với tính khí của lão già ấy thì tôi nghĩ lão ta nhất định sẽ không tha cho Hàn tổng đâu.
- Vậy nên thứ chúng ta cần bây giờ là chứng cứ.
Mạc Tử Sâm cuối cùng cũng lên tiếng. Hàn Minh Hạo nhìn cô dịu dàng gật đầu rồi quay sang Trương Lĩnh hỏi:
- Tên kia đã chịu khai ra chưa?
Trương Lĩnh lắc đầu sầu não đáp:
- Vẫn chưa, hắn ta cứng miệng lắm.
- Tôi có cách, hãy để tôi thẩm vấn.
- Cách gì?
Hàn Minh Hạo hỏi như vậy làm cậu không biết phải trả lời thế nào. Dường như anh có vẻ không tin tưởng cậu cho lắm. Mạc Tử Sâm thấy vậy thì lên tiếng giải vây cho cậu:
- Anh cứ để cậu ấy thử đi rồi mọi người sẽ biết thôi mà.
Nghe cô nói thì anh liền có chút mềm lòng nên không truy cứu cậu tới cùng nữa mà khẽ gật đầu cho qua. Nhưng không phải vì thế mà anh đã tin tưởng cậu. Anh vẫn lén lút phái Trương Lĩnh đi theo quan sát rồi báo cáo lại cho anh. Vì anh cảm nhận được, giữa cậu và cô có chút gì đó không bình thường!
Quả nhiên như lời cậu nói, tên kia đã chịu khai ra kẻ chủ mưu đứng ở phía sau trong cả hai lần ám sát đều là Vương Thế. Nhưng ông ta đe doạ sẽ động đến người nhà của họ nên tên đó mới cứng đầu mãi không chịu khai mà thôi.
Thế là nhân chứng và vật chứng đều đã đủ cả rồi Nhậm Dương nhìn cả ba người ánh mắt trở nên lãnh đạm nói:
- Lần này hãy để tôi đi tìm ông ta!
Danh sách chương