“Mộng Thanh, con nói chuyện với dì một chút, về chuyện của con gái dì.”
“Xin lỗi, tôi có việc bận, để khi khác nhé.”
Mộng Thanh nhìn vào gương mặt người phụ nữ ở trang điểm diêm dúa kia. Đó chính là người phụ nữ cô hận nhất trong cuộc đời – Trương Ái Liên.
“Sẽ nhanh thôi, không mất nhiều thời gian của con đâu.”
“Tôi bận, khi khác hãy nói chuyện đi.”
Mộng Thanh toan quay lưng bước đi thì bị vệ sĩ của bà ta chặn ngang lại. Họ nhìn cô, khom người, bảo: “Mong cô Mộng dành ra chút thời gian để nói chuyện với bà chủ chúng tôi. Bà ấy đã phải đợi cô ở đây rất lâu, mong cô hãy nể mặt.”
“Tôi không thích nể mặt đấy. Tránh ra cho tôi đi.”
Mộng Thanh tránh sang một hướng khác muốn rời đi nhưng xung quanh đã bị chặn lại. Cả người cô lọt thỏm giữa một đám người cao to. Chân mày cô hơi nhướng lên, tay đặt lên balo khẽ siết lại.
Cô không muốn liên quan gì đến những loại người này, vĩnh viễn cũng không.
Nhưng hiện giờ hình như cô chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc phải giáp mặt với họ. Thở dài một tiếng, Mộng Thanh buông lời thỏa hiệp.
“Chỉ năm phút.”
(…)
Trương Ái Liên ngồi ở trong xe, bộ dạng trang điểm ra một quý bà sang chảnh. Bà ta mặc một chiếc váy dài, mái tóc được búi lên gọn gàng. Trương Ái Liên nở một nụ cười, bảo: “Con lớn nhanh thật nhỉ? Mới ngày nào…”
“Vào chuyện chính đi. Bà muốn nói gì?”
“Về chuyện của con và con gái của dì thì dì và Mỹ Mỹ đã làm chuyện với hiệu trưởng, dù gì con bé cũng không cố ý, với lại con và Mỹ Mỹ đã giải quyết xong cho nên mong con có thể nói vài lời giúp con bé trước mặt hiệu trưởng và các bạn học, tránh để Mỹ Mỹ bị bàn tán. Bởi vì con bé cũng đang mang t.hai, những điều tiêu cực đó không tốt cho con bé và đứa con trong bụng nó. Chi phí bồi thường con cứ việc đưa ra một mức giá, dì sẽ…”
“Tiền viện phí của tôi đã trả xong, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến con gái bà nữa. Chi phí gì đó tôi không cần đâu, bà nói với cô ta là sau này tránh xa tôi một chút là được.”
Trương Ái Liên vẫn nở một nụ cười giả tạo hệt như cái lần đầu tiên Mộng Thanh gặp bà ta vào năm cô mười sáu tuổi. Năm đó, cô đã từng cúi đầu trước mặt họ, bắt ép phải nhận số tiền kia để bịt miệng, chôn vùi sự thật rằng bản thân đã suýt bị cha của Chúc Mỹ Mỹ x.âm h.ại ở tại trường.
Cô nhớ rất rõ hôm đó là một ngày cuối năm, chỉ sau buổi họp phụ huynh của các khối tầm ba ngày. Cô đỏ mắt sau khi nghe cuộc điện thoại gọi từ bệnh viện đang chữa trị của cha mình. Ở trước mặt là người phụ nữ ăn mặc rất đẹp. Bà ta đẩy trước mặt cô một xấp tiền, sau đó… cô chỉ nhớ về giọng của Trương Ái Liên vang lên tựa hồ tiếng máy cát xét cũ đã bị thời gian mài mòn, nó rè rè kêu lên bên tai cô: “Dù gì ông ấy cũng không cố ý, chỉ là say rượu nên mới nhầm lẫn một chút. Con cũng không bị sao cho nên con hãy bỏ qua cho ông ấy đi. Mỹ Mỹ rất yêu thương cha của nó, dì không mong vì sự nhầm lẫn này mà con gái dì sẽ bị các bạn học xa lánh, gia đình dì gặp phải tai tiếng, như thế sẽ ảnh hưởng rất nhiều người ở phía sau.”
Cô biết nếu mình từ chối thì sẽ có hậu quả gì.
Bởi vì, bác sĩ vừa báo với cô ống thở của cha cô bỗng nhiên có vấn đề, suýt nữa là không cứu được.
“Dì cũng mong con đừng nói gì với Mỹ Mỹ, hãy im lặng cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.”
“Được chứ?”
Thấm thoát, đã ba năm trôi qua. Sự lạnh lẽo kia vẫn bao vây lấy cô, từng đầu ngón tay vẫn run lên khi nhớ đến chuyện đã qua. Cô bắt đầu sợ đàn ông tiếp xúc cơ thể mình, cảm thấy sợ hãi bóng tối. Một thời gian dài, bắt buộc phải sử dụng đến thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ một cách bình thường.
Năm lớp 10, cô bắt buộc phải dừng việc học tập đến tận ba tháng để thoát khỏi nỗi ám ảnh. Cô đã từng cầm d.ao, muốn làm tổn thương bản thân mình để quên đi nỗi đau thực tại. Trong thời gian đó, hiệu trưởng cũng tìm đến cô, an ủi cô vài điều xong rồi cũng nói với cô hãy bỏ qua chuyện này đi.
Họ nói rằng…
Cô đấu không lại họ đâu.
Chúc Mỹ Mỹ không biết được sự thật phía sau, cô ta nghe mẹ mình nói mọi thứ đã được giải quyết rồi, tất cả là do Mộng Thanh quyến rũ cha cô ta, muốn bòn một chút t.iền cho nên bày ra mọi chuyện. Từ đó về sau, Chúc Mỹ Mỹ chọn cách dày vò Mộng Thanh. Đỉnh điểm, là cô ta tung thông tin về mẹ Mộng Thanh lên diễn đàn trường, bởi vì mẹ cô là một tiếp viên.
Cuộc sống này à? Sự thật nằm trong tay kẻ có t.iền. Trong một đêm, mọi thông tin về chuyện Chúc Lâm – doanh nhân nổi tiếng x.âm hại một học sinh cấp ba đã biến mất khỏi mọi phương tiện truyền thông, thay vào đó là mũi dùi dư luận hướng vào cô gái đáng thương kia. Cũng may, mạng xã hội lúc đó chưa phát triển như bây giờ nên thông tin về cô cũng không đến mức bị đào bới.
Trương Ái Liên nhìn vào sườn mặt Mộng Thanh: “Mộng Thanh, dì biết con vẫn nhớ về chuyện hiểu lầm năm xưa nên đã cùng với bạn trai mình bày chuyện để gạt Mỹ Mỹ nhà dì. Bây giờ, bạn trai con không đồng ý nhận đứa trẻ đó.”
“Mộng Thanh, con cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này"
“Xin lỗi, tôi có việc bận, để khi khác nhé.”
Mộng Thanh nhìn vào gương mặt người phụ nữ ở trang điểm diêm dúa kia. Đó chính là người phụ nữ cô hận nhất trong cuộc đời – Trương Ái Liên.
“Sẽ nhanh thôi, không mất nhiều thời gian của con đâu.”
“Tôi bận, khi khác hãy nói chuyện đi.”
Mộng Thanh toan quay lưng bước đi thì bị vệ sĩ của bà ta chặn ngang lại. Họ nhìn cô, khom người, bảo: “Mong cô Mộng dành ra chút thời gian để nói chuyện với bà chủ chúng tôi. Bà ấy đã phải đợi cô ở đây rất lâu, mong cô hãy nể mặt.”
“Tôi không thích nể mặt đấy. Tránh ra cho tôi đi.”
Mộng Thanh tránh sang một hướng khác muốn rời đi nhưng xung quanh đã bị chặn lại. Cả người cô lọt thỏm giữa một đám người cao to. Chân mày cô hơi nhướng lên, tay đặt lên balo khẽ siết lại.
Cô không muốn liên quan gì đến những loại người này, vĩnh viễn cũng không.
Nhưng hiện giờ hình như cô chẳng còn lựa chọn nào ngoài việc phải giáp mặt với họ. Thở dài một tiếng, Mộng Thanh buông lời thỏa hiệp.
“Chỉ năm phút.”
(…)
Trương Ái Liên ngồi ở trong xe, bộ dạng trang điểm ra một quý bà sang chảnh. Bà ta mặc một chiếc váy dài, mái tóc được búi lên gọn gàng. Trương Ái Liên nở một nụ cười, bảo: “Con lớn nhanh thật nhỉ? Mới ngày nào…”
“Vào chuyện chính đi. Bà muốn nói gì?”
“Về chuyện của con và con gái của dì thì dì và Mỹ Mỹ đã làm chuyện với hiệu trưởng, dù gì con bé cũng không cố ý, với lại con và Mỹ Mỹ đã giải quyết xong cho nên mong con có thể nói vài lời giúp con bé trước mặt hiệu trưởng và các bạn học, tránh để Mỹ Mỹ bị bàn tán. Bởi vì con bé cũng đang mang t.hai, những điều tiêu cực đó không tốt cho con bé và đứa con trong bụng nó. Chi phí bồi thường con cứ việc đưa ra một mức giá, dì sẽ…”
“Tiền viện phí của tôi đã trả xong, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến con gái bà nữa. Chi phí gì đó tôi không cần đâu, bà nói với cô ta là sau này tránh xa tôi một chút là được.”
Trương Ái Liên vẫn nở một nụ cười giả tạo hệt như cái lần đầu tiên Mộng Thanh gặp bà ta vào năm cô mười sáu tuổi. Năm đó, cô đã từng cúi đầu trước mặt họ, bắt ép phải nhận số tiền kia để bịt miệng, chôn vùi sự thật rằng bản thân đã suýt bị cha của Chúc Mỹ Mỹ x.âm h.ại ở tại trường.
Cô nhớ rất rõ hôm đó là một ngày cuối năm, chỉ sau buổi họp phụ huynh của các khối tầm ba ngày. Cô đỏ mắt sau khi nghe cuộc điện thoại gọi từ bệnh viện đang chữa trị của cha mình. Ở trước mặt là người phụ nữ ăn mặc rất đẹp. Bà ta đẩy trước mặt cô một xấp tiền, sau đó… cô chỉ nhớ về giọng của Trương Ái Liên vang lên tựa hồ tiếng máy cát xét cũ đã bị thời gian mài mòn, nó rè rè kêu lên bên tai cô: “Dù gì ông ấy cũng không cố ý, chỉ là say rượu nên mới nhầm lẫn một chút. Con cũng không bị sao cho nên con hãy bỏ qua cho ông ấy đi. Mỹ Mỹ rất yêu thương cha của nó, dì không mong vì sự nhầm lẫn này mà con gái dì sẽ bị các bạn học xa lánh, gia đình dì gặp phải tai tiếng, như thế sẽ ảnh hưởng rất nhiều người ở phía sau.”
Cô biết nếu mình từ chối thì sẽ có hậu quả gì.
Bởi vì, bác sĩ vừa báo với cô ống thở của cha cô bỗng nhiên có vấn đề, suýt nữa là không cứu được.
“Dì cũng mong con đừng nói gì với Mỹ Mỹ, hãy im lặng cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.”
“Được chứ?”
Thấm thoát, đã ba năm trôi qua. Sự lạnh lẽo kia vẫn bao vây lấy cô, từng đầu ngón tay vẫn run lên khi nhớ đến chuyện đã qua. Cô bắt đầu sợ đàn ông tiếp xúc cơ thể mình, cảm thấy sợ hãi bóng tối. Một thời gian dài, bắt buộc phải sử dụng đến thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ một cách bình thường.
Năm lớp 10, cô bắt buộc phải dừng việc học tập đến tận ba tháng để thoát khỏi nỗi ám ảnh. Cô đã từng cầm d.ao, muốn làm tổn thương bản thân mình để quên đi nỗi đau thực tại. Trong thời gian đó, hiệu trưởng cũng tìm đến cô, an ủi cô vài điều xong rồi cũng nói với cô hãy bỏ qua chuyện này đi.
Họ nói rằng…
Cô đấu không lại họ đâu.
Chúc Mỹ Mỹ không biết được sự thật phía sau, cô ta nghe mẹ mình nói mọi thứ đã được giải quyết rồi, tất cả là do Mộng Thanh quyến rũ cha cô ta, muốn bòn một chút t.iền cho nên bày ra mọi chuyện. Từ đó về sau, Chúc Mỹ Mỹ chọn cách dày vò Mộng Thanh. Đỉnh điểm, là cô ta tung thông tin về mẹ Mộng Thanh lên diễn đàn trường, bởi vì mẹ cô là một tiếp viên.
Cuộc sống này à? Sự thật nằm trong tay kẻ có t.iền. Trong một đêm, mọi thông tin về chuyện Chúc Lâm – doanh nhân nổi tiếng x.âm hại một học sinh cấp ba đã biến mất khỏi mọi phương tiện truyền thông, thay vào đó là mũi dùi dư luận hướng vào cô gái đáng thương kia. Cũng may, mạng xã hội lúc đó chưa phát triển như bây giờ nên thông tin về cô cũng không đến mức bị đào bới.
Trương Ái Liên nhìn vào sườn mặt Mộng Thanh: “Mộng Thanh, dì biết con vẫn nhớ về chuyện hiểu lầm năm xưa nên đã cùng với bạn trai mình bày chuyện để gạt Mỹ Mỹ nhà dì. Bây giờ, bạn trai con không đồng ý nhận đứa trẻ đó.”
“Mộng Thanh, con cần phải chịu trách nhiệm về chuyện này"
Danh sách chương