“Mộng Thanh, con nhất định phải chịu trách nhiệm trong chuyện này.”

“Trịnh Nhược Quân nhất định phải lấy Mỹ Mỹ, đứa trẻ trong bụng nó nhất định phải có cha.”

Mộng Thanh chỉ muốn bật cười vì tức giận. Hai mẹ con nhà này ngang ngược như nhau, con gái lúc sướng cái thân thì không nghĩ đến hậu quả sau này, chuyện lỡ làng rồi thì tìm một cái nồi để úp lên đầu người khác. Cứ khăng khăng là do cô hãm hại, mà thực ra cô còn chẳng làm gì.

“Thế thì bà và cô ta đi mà nói anh ta chịu trách nhiệm đi, chứ tôi chẳng phải là người gây ra chuyện này. Tôi và Trịnh Nhược Quân đã chia tay lâu rồi, tôi không liên quan gì hết. Bà và cô ta vô lý vừa phải thôi!”

Trương Ái Liên như không nghe lọt lời giải thích của cô, bà ta cứ nhìn cô chằm chằm, chậm rãi nói: “Trong vòng hai ngày, nếu con không giải quyết được chuyện này thì cũng đừng trách dì.”

“Mẹ kiếp, bà lại định làm gì gia đình tôi?” Nghe giọng điệu này thì chắc chắn Trương Ái Liên lại định giở trò gì với người xung quanh cô. Hệt như cái cách mà năm đó bà ta ép cô im miệng, ép cô lên mạng gỡ hết tất cả những bài liên quan đến việc Chúc Lâm suýt nữa ra tay với cô. Bao nhiêu năm rồi, thủ đoạn bà ta vẫn ghê tởm như ngày nào.

Trương Ái Liên không trả lời Mộng Thanh nữa mà phất tay một cái, lập tức vệ sĩ ở bên ngoài kéo tay cô ra khỏi xe bà ta. Mộng Thanh gào lên đ.iên tiết, cố gắng bấu víu cửa xe. Đổi lại, chỉ nhận được một câu cuối cùng: “Đừng làm dì thất vọng.”

Cô bị ném xuống đường chẳng khác gì một miếng rác bị người khác vứt đi. Mộng Thanh vò đầu, chắc đ.iên mất! Đ.iên thật rồi! Tại sao khi không lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô như vậy? Cô còn chẳng buồn chấp Chúc Mỹ Mỹ vì cướp người yêu cô bởi vì Mộng Thanh cho rằng cô ta xuất hiện để cô nhìn rõ bộ mặt một số người cũng không phải chuyện xấu, xem như cô chẳng may thôi.

Chúc Mỹ Mỹ, Chúc Lâm, Trương Ái Liên… cả đời cô chẳng bao giờ muốn dính dáng đến người nhà họ Chúc, mà bằng một thế lực nào đó cuộc đời cô luôn dây phải gia đình này.



Cô ngồi vò đầu bứt tóc, ức chế không nói thành lời. Mộng Thanh cắn răn, lau đi những giọt nước mắt đọng ở đuôi mắt, cô mở điện thoại, tìm số điện thoại của Trịnh Nhược Quân, mở chặn hắn rồi quyết định gọi cho hắn một cú điện thoại.

Chỉ sau vài tiếng chuông, Trịnh Nhược Quân đã nghe máy của Mộng Thanh. Chỉ chờ có vậy, cô bèn gắt lên: “Tên kh.ốn nạn, anh đã nói gì với Chúc Mỹ Mỹ? Tại sao cô ta lại tìm đến tôi? Anh muốn gì?”

Bên kia đầu dây, Trịnh Nhược Quân ngửa đầu về sau, môi cong lên thành hình dáng thuyền. Hắn lắc lư chân, nhả ra một câu với Mộng Thanh: “Đến công ty gặp tôi.”

Dứt lời, hắn ta cúp máy. Mộng Thanh có gọi lại vài lần nhưng đối phương đều không nghe máy. Cô muốn ném chiếc điện thoại kia xuống đường, mà nghĩ đến việc mình phải còng lưng viết truyện để có thể mua được chiếc điện thoại này thì lại thôi.

Cô vẫn tiếc của.

Hít một hơi thật sâu, Mộng Thanh vuốt ngực mình vài cái rồi đứng dậy gọi xe đưa mình đến công ty của hắn. Lần trước đến đây làm loạn đã là vài tháng trước, bây giờ lại phải trở về đây. Mộng Thanh nắm chặt balo, cắn răng đi vào trong.

Do trước kia yêu nhau cô hay lui đến đây để đưa cơm cho Trịnh Nhược Quân nên lễ tân ít nhiều cũng quen mặt cô, nghĩ rằng cô đã gọi trước cho Trịnh Nhược Quân nên chỉ đứng lên chào mà thôi. Cô hùng hổ xông vào, đẩy mạnh cửa phòng của hắn, nói: “Trịnh Nhược Quân, thằng kh.ốn kia! Anh mau giải thích cho tôi ngay!”

Trịnh Nhược Quân đã đoán được Mộng Thanh sẽ có bộ dạng như thế nào khi đến đây. Hắn ta bình tĩnh nhìn về phía cô, nói: “Em đóng cửa lại đi.”

“Có gì từ từ nói.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện