“Em đóng cửa lại đi, anh có nhiều chuyện muốn nói với em lắm.”

Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như chưa từng có chuyện Trịnh Nhược Quân phản bội cô. Đáy mắt hắn chẳng có gì áy náy, hệt như cái lần hắn đến nhà cô, hẹn cô ở dưới nhà.

Mộng Thanh đóng cửa lại làm cho vài người muốn hóng hớt cũng không nhìn thêm được gì. Cô thẳng lưng, khoanh tay, hất cằm không chịu lép vế trước mặt Trịnh Nhược Quân.

“Anh nói đi.”

Trịnh Nhược Quân kéo rèm cửa lại, hắn nới lỏng cravat ra bước về phía Mộng Thanh. Bước chân đều đều, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cô.

“Em gấp gáp cái gì?” Đôi mắt hắn giống như tia laze lia khắp người cô, tặc lên một tiếng: “Dạo gần đây em gầy đi nhiều nhỉ?” Bàn tay hắn đưa đến, muốn chạm vào gương mặt cô nhưng đã bị Mộng Thanh tránh né. Cô nhìn hắn, lặp lại lần nữa: “Anh đã nói gì với mẹ con Chúc Mỹ Mỹ?”

Mộng Thanh không phải là kẻ ngốc, cũng không phải tự nhiên mà mẹ con hai người kia hết lần này đến lần khác tìm đến cô. Chắc chắn về phía Trịnh Nhược Quân đã nói gì đó nên mới khiến mọi chuyện dồn hết về phía cô.

Trịnh Nhược Quân cười, nụ cười này khiến Mộng Thanh nổi cả da gà. Hắn lại nới lỏng cravat, bảo: “Em thật sự tò mò tôi đã nói gì với họ à?”

“Vậy thì hôn tôi một cái đi, tôi sẽ nói cho em biết.”

“Đm, anh bị đ.iên à?” Mộng Thanh không kiềm được mà bật ra câu chửi thề. Thằng k.hốn này, càng ngày càng mặt dày.



Trịnh Nhược Quân rất thích nhìn bộ dạng giận dữ này của Mộng Thanh. Khi hai người ở bên nhau, điều hắn hay làm nhất chính là bày ra trò gì đó để trêu cô, xong rồi chạy theo dỗ cô. Cô gái này vẫn còn nhỏ tuổi, tuy vậy sự non nớt của cô lại chính là thứ mà hắn thích.

Ban đầu, theo đuổi cô chỉ là một trò cá cược của hắn cùng với bạn bè mình, nhưng sau khi theo đuổi cô thành công hắn lại không thể khống chế được trái tim mình. Cô không đòi hỏi hay làm trò gì để hắn phải chú ý, thậm chí có khi hắn thử không liên lạc vài hôm cô cũng chẳng chủ động. Khi hắn hỏi, cô nói rằng vì cô sợ mình làm phiền hắn.

Cô hiểu chuyện, là người con gái tự lập về tư tưởng. Mộng Thanh cái gì cũng hợp ý hắn, chỉ có một điều hắn không vừa ý cô đó là chuyện cô luôn từ chối cùng hắn đi đến việc xa hơn, dẫu cô là một tác giả viết truyện người lớn.

Ban đầu, Trịnh Nhược Quân nghĩ rằng do cô e dè mình nên từng thử thăm dò thì cô chỉ nói rằng mình chưa sẵn sàng. Ừ, hắn nhẫn nhịn. Nhưng thân dưới hắn, hắn cũng không muốn tự bạc đãi mình. Hắn yêu cô, mà hắn vẫn là đàn ông, hắn vẫn có nhu cầu sinh lí. Trong thời gian yêu nhau, Trịnh Nhược Quân không ít lần ra ngoài vụng trộm. Hắn có fwb, ons. Chỉ là, “cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, hắn không ngờ cô lại biết chuyện mình lên giường với Chúc Mỹ Mỹ.

Thấy bộ dạng cô làm loạn, Trịnh Nhược Quân chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn nhấn đầu Chúc Mỹ Mỹ ở dưới thân mình, vừa cao giọng đuổi Mộng Thanh ra khỏi công ty để giả vờ chiều lòng Chúc Mỹ Mỹ. Quả nhiên, cô ta càng nhiệt tình ‘chăm sóc’ thân dưới hắn hơn. Trong lúc ở với nhau, thi thoảng hắn có nói vài câu tán tỉnh với cô ta, ai mà ngờ cô ta là nghĩ đó là thật. Và khi gặp Mộng Thanh đến tìm mình, hắn chỉ tiện miệng nói một câu, cơ bản chỉ muốn nhìn thấy vẻ mặt quỵ lỵ của cô. Chỉ cần thế thôi, chỉ cần cô khóc lóc thôi hắn đã thỏa mãn rồi, hắn sẽ đá Chúc Mỹ Mỹ ra, kế đó lại thao túng cô lên giường cùng mình.

Trịnh Nhược Quân không ngờ được, vậy mà cô lại cùng cậu hắn bày trò. Dẫu đã bị hắn vạch trần, cô vẫn không trở về bên mình. Nên hắn đã dùng cách khác, cách để cô tình nguyện đến tìm hắn.

Đúng như dự đoán, cô đến.

Tay hắn ấn vào cửa, khóa từ bên trong. Hắn chống tay bên cạnh cô, ép sát gương mặt mình về phía cô.

“Mộng Thanh, chúng ta quay lại với nhau đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện