''Mợ con đến khám th.ai, đừng dọa cô ấy sợ''

''Cậu...''

''Em đi nhần chỗ khám rồi, tôi nhớ đã dặn em kĩ rồi mà''

Mộng Thanh nghe tiếng người đàn ông tặc lưỡi một cái, anh nhìn cô, lặp lại lần nữa: ''Lại đây, tôi đưa em đi''

Trịnh Nhược Quân há to mồm đến mức có thể táp ch.ết một con ruồi. Nhìn biểu hiện của hắn Mộng Thanh có thể lờ mờ đoán ra hắn vẫn chưa biết gì. Xem ra, Trịnh Khải Thiên vẫn chưa hé môi lời nào với hắn.

Trịnh Nhược Quân có vẻ không phục, hắn cứ cảm thấy như mình mới là kẻ bị cắm sừng. Trong khi hai người yêu nhau cô ra nhấc mực không cho hắn động vào người do nói rằng muốn để dành cho đêm tân hôn. Khi không, lại lòi ra chuyện cô có con.

Đã vậy, đứa bé này lại là cháu hắn.

Mặc kệ có người ở đây, Trịnh Nhược Quân vẫn tóm lấy cánh tay của Mộng Thanh, nói: "Cô giỏi lắm, ngoài mặt thì ra vẻ trinh tiết liệt nữ, ai ngờ cũng là hạng lẳng lơ. Còn dám quyến rũ cậu tôi, đúng là loại đàn bà dơ bẩn"

Mộng Thanh nhìn đau, tách từng ngón tay của Trịnh Nhược Quân ra: "Anh ăn nói như vậy với trưởng bối à?''

''Tôi nói cho anh biết, dù tôi đây dơ bẩn hay như thế nào thì hiện giờ chức vị vẫn cao hơn anh. Anh cũng nên tập gọi tôi hai tiếng mợ ba, có nghe rõ không?''

Đàn ông dù gì vẫn là loại người có lòng sĩ diện rất cao. Nhất là anh ta có thể ngoại tình nhưng bạn cắm sừng lại anh ta thì anh ta lại cảm giác không cam tâm. Mộng Thanh không phải loại con nít mới lớn mà lần tưởng Trịnh Nhược Quân đang ghen tuông nên buông lời cay độc, mà do anh ta không phục, vậy thôi.



''Mộng Thanh, cô...''

''Bỏ ra cho tôi đi khám th.ai. Con tôi đạp nãy giờ rồi, anh có buông hay không?''

Mộng Thanh là một cô gái có suy nghĩ kì lạ.

Chỉ cần lúc này cô không quê, thì người quê sẽ là cộng đồng loài người.

Bất chấp khả năng chuyện này sẽ bị đổ vỡ, Mộng Thanh cứ tiếp tục chém gió. Nhìn gương mặt của Trịnh Nhược Quân thoáng chốc biến đổi màu sắc như con tắc kè hoa mà cô hả hê lắm. Chỉ cần bản thân vui vẻ lúc này thì tương lai mai sau cũng mặc kệ. Dù gì cô cũng đã quyết định sau hôm nay sẽ không - bao - giờ gặp lại hai cậu cháu này. Ai nghĩ gì cũng kệ, cô không quan tâm.

''Tôi nói anh bỏ tay tôi ra, có hiểu tiếng người không?''

Mộng Thanh gắt lên, hai người mắt đối mắt một lúc lâu không ai chịu nhường ai, đến khi Trịnh Khải Thiên đến vỗ vai Trịnh Nhược Quân: "Nhược Quân, bỏ mợ con ra"

Trịnh Nhược Quân giật giật khóe mắt: "Cậu...cậu với cô ta là thật sao?"

Anh gật đầu.

"Cô ta...cô ta là bạn gái cũ của con..." Hắn lắp bắp.

"Ừ, giờ cô ấy là mợ của con"

"..."

Trịnh Nhược Quân như bị hóc xương, hắn ngập ngừng giây lát rồi buôn tay Mộng Thanh ra. Đi về phía Chúc Mỹ Mỹ, hắn tiếp tục lầm bầm: "Mộng Thanh, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu"

Dù gì cũng là cháu của mình, Trịnh Khải Thiên sẽ không chấp nhất bọn trẻ con. Anh lại gần Mộng, nhìn đồng hồ, bảo: "Bây giờ là giờ nghĩ trưa, nếu cô muốn khám th.ai thì sau 1 giờ chiều quay lại"

"..."

"Con đạp à? Ở đâu? Chỉ tôi xem?"

"Tôi...tôi..."

Chưa kịp thở phào vì đuổi được người yêu cũ đi, Mộng Thanh phải đối mặt với Trịnh Khải Thiên. Cô có linh cảm đã vô tình học vào ổ kiến lửa, nhất định gã này sẽ c.ắn cô mãi không buông.

"Tôi xin lỗi! Tôi...sau này sẽ giải thích lại với mọi người"

Nên làm ơn để cô đi được không? "Cảm ơn anh" Vì đã không vạch trần tôi. Nếu không, bây giờ có có đội chục cái quần cũng không hết nhục.

Trịnh Khải Thiên: "Cô ăn chưa?"

"Hả?"

"Cô không có gì muốn nói với tôi?"

Ý là, tôi yêu cầu cô giải thích.

"Tôi có thể mời anh ăn cơm"

"Được, vậy đến nhà hàng gần đây đi"

Nhà hàng?

Rồi, Mộng Thanh nghe thấy tiếng ví tiền mình sắp rỉ máu.

Nuốt nước mắt vào trong, Mộng Thanh gật đầu. Lê đôi chân tàn t.ật theo bác sĩ Trịnh, cô âm thần suy nghĩ kịch bản để đối phó.

(...)

Mộng Thanh rút ra được hai điều.

Một là không nên động vào đàn ông nhà họ Trịnh.

Hai là hãy đọc lại điều một.

Ba là ghi nhớ hai điều trên.

Sau khi gọi một bàn đầy ấp thức ăn, Trịnh Khải Thiên mới nhàn nhã trả lời: "Cô nói đi"

"Tôi..."

Tôi bị cháu anh cắm sừng vì không chịu nhủ với anh ta, là do nhà họ Trịnh nhà anh dạy đàn ông không tốt nên tôi mới bất đắt dĩ lâm vào hoàn cảnh này. Đồ tồi tệ, xứng đáng biến mất trên cõi đời này như Diễm My.

Nghĩ vậy, mà Mộng Thanh không nói ra.

Cô cúi đầu, lí nhí: "Do Trịnh Nhược Quân trước, anh ta ngoại tình nên...nên..."

Xung quanh im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng con rùi đang vo ve. Để phá tan không gian yên tĩnh đó, Trịnh khải Thiên đã cất lời: "À, vậy nên cô mới mang th.ai với tôi?"

"Tôi đẹp trai đến mức cô vừa nhìn đã mang th.ai à?"

"Cô Mộng, khả năng thụ th.ai của cô rất đáng khinh ngạc"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện