''Cô Mộng này, khả năng thụ th.ai của cô rất đáng kinh ngạc''

''Tương lai về sau của con cháu nhà họ Trịnh phải nhờ vào cô rồi''

''Bố tôi thích con gái, mẹ tôi thích con trai. Vậy nên...''

Câu cuối Trịnh Khải Thiên cố ý kéo dài ra: "Chúng ta cùng cố gắng nhé?''

Mộng Thanh thật sự muốn tr.eo cổ.

Cô muốn nhào đến để bịt miệng người đàn ông thối này. Sao anh ta có thể cợt nhả cô từ bệnh viện đến bên ngoài vậy? Cô biết là cô sai, nhưng...nhưng trời ơi! Không không đáng bị như thế. Cô chính là nạn nhân của nhà họ Trịnh, được không? ''Anh Trịnh, tôi biết là tôi sai. Tôi hứa tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Tôi sẽ tìm cách giải quyết với Trịnh Nhược Quân, nhất định không để mọi chuyện liên quan đến anh''

''Tôi biết tôi vô tình làm ảnh hưởng danh dự của anh, tôi trẻ người non dạ. Mong anh có thể giơ cao đ.ánh khẽ, cho tôi cơ hội sửa sai, làm người lương thiện''

Nhắm thấy người kia vẫn không đáp lại, Mộng Thanh cố gắng ngồi thẳng lăng. Bỗng, có một con muỗi bay ngang đậu trên đùi cô. Mộng Thanh bè dùng hết sức mạnh mà tiễn vong nó về chốn cực lạc.

'Bép'

Mộng Thanh: "Xin lỗi, con muỗi"

"..."



Trịnh Khải Thiên chống cằm, bật cười thành tiếng.

"Cô Mộng, nhẹ tay thôi"

"Vâng, tôi biết rồi" Nói vậy là anh ta đang lo lắng cho cô sao? Thế thì anh ta...anh ta sẽ tha thứ cho cô, có đúng không?

''Kẻo con thức''

''!!!''

Ghép lại một câu hoàn chỉnh: Cô nhẹ tay thôi, kẻo con thức.

Cái đậu móe, nói thế anh ta vẫn không buông tha cho cô à.

''Đm, anh nhây vừa thôi. Tôi xin lỗi anh...rồi...'' Mộng Thanh hừng hực lửa giận nhìn vào ánh mắt của người nọ. Bỗng dưng, máu hèn lại nổi lên, cô không dám gàu lên vế sau, mà chỉ nhỏ nhẹ: "...Nếu anh không đồng ý thì tôi xin lỗi tiếp"

"Không sao, cô cứ thông thả đi. Tôi đang biết cô khó chịu lắm" Trịnh Khải Thiên đung đưa chân: "Tôi không chấp phụ nữ đang mang th.ai"

Aaaaaaaa....

Có thôi đi được không.

Mộng Thanh bị chọc đến muốn khóc, cô cắn môi, nhìn về phía Trịnh Khải Thiên: "Tôi phải làm sao thì anh mới tha cho tôi?"

Trịnh Khải Thiên không trả lời Mộng Thanh, chỉ nhìn vào đồng hồ. Anh đứng dậy, để lại cho cô một câu: "Tôi phải làm việc rồi"

"Để tôi tiện đường đưa anh đi khám th.ai"

"Không cần! Cảm ơn!" Chuyện đến nước này rồi Mộng Thanh sẽ không đôi co nữa. Cô sợ mình sẽ nằn viện vì tức c.hết. C.hết trong lòng một nửa.

Đ.iên mất, cô phải làm sao bây giờ? Vướng vào nhà họ Trịnh, âu là cái nghiệp kiếp này của cô.

Thanh toán hóa đơn xong, nửa lòng còn lại của Mộng Thanh cũng bay đi mất. Chỉ còn thân xác cô héo mòn đi ra khỏi nhà hàng. Được rồi, cô thề sau này còn gặp lại ai trong số họ cô sẽ sủa tiếng chó.

(...)

Cả một tuần nay, Mộng Thanh nằm lì ở nhà không dám ra đường nên dẫn đến việc học tập bị dang dở. Sắp tới lại có bài kiểm tra nên bắt buộc cô phải lên trường. Mà sau khi đi bệnh viện thì chân cô cũng đỡ hơn nhiều, nên cô quyết định tái xuất giang hồ.

Nói về việc của họ Mộng Thanh thì hiện tại cô đang là sinh viên ngành Tài Chính Ngân Hàng, mà thi vào học viện X này là không phải ý của cô, là do ý của bố mẹ cô. Còn về việc yêu thích của Mộng Thanh là...

Viết truyện sắc. Thể loại nào cũng cân được.

Cô là một tác giả khá nổi tiếng nên nhận mấy việc này để kiếm thêm ít tiền tiêu vặt. Đa số quần chúng thuê cô viết đều thuộc dạnh chi tiền để thỏa mãn đam mê. Lần nhận viết dài nhất của cô là nửa năm trời cho một quả truyện boylove, NP. Khách hàng chi tiền rất mạnh tay, đủ để cô sống dư dả từng ấy thời gian. Bây giờ, cô lại nhận đơn tiếp theo, lần này là boygirl, 1vs1.

Mấy ngày do xa lánh xã hội nên cô chưa bắt tay vào làm việc. Mộng Thanh ngồi ở cuối giảng đường, đeo tay nghe cách âm mặc kệ sự đời. Bình thường, cô cũng không nằm trong tằm ngắm của giảng viên nên may ra có thể làm gì thì làm. Sinh viên cũng rất đông, chắc chắn không ai để ý đến cô.

Mộng Thanh hì hục làm việc, không thèm chú ý đến mọi thứ xung quanh.

[An Nguy tựa vào góc cây, thở hổn hển nói với nam nhân đang hôn lên đùi mình, nói: "Tướng công chậm lại...chậm lại..."

(Đã cút 1000 từ)

"A...sướng quá...tướng công thực giỏi..."

"Phu nhân, ngồi lên đùi vi phu nào"]

Tay Mộng Thanh như gắn mô tơ, hai mắt cô sáng quắc vẽ ra viễn cảnh sắc xuân ngời ngợi dưới ngòi bút. Bỗng, vai cô bị chạm nhẹ một cái.

Cô không chú ý.

Lần thứ hai lại lần thứ ba, chọc cho Mộng Thanh nổi giận. Cô tháo tay nghe, giận dữ nói: "Cái hì vậy?"

"Mộng Thanh, có người gọi mày"

Mộng Thanh nhìn lên bục giảng, cô phải xoa mắt nhiều lần mới nhìn được người bên trên.

Bên cạnh giáo sư là người đàn ông đang mặc tây trang nghiên chỉnh đứng trên bục giảng, tóc vuốt keo ngược về phía sau. Môi nở nụ cười tươi tắn.

Đm, trời sắp rồi.

Chưa hết, người đàn ông nọ nói vào mic: "Không biết bạn đã có câu trả lời cho câu hỏi của tôi chưa?"

Mộng Thanh nuốt nước bọt, cô vẫn chưa hoàn hồn về thân xác đâu...

"Tôi rất mong chờ câu trả lời của bạn" Trịnh Khải Thiên.

Anh ta hỏi cái méo gì vậy?

Quan trọng là tại sao anh ta lại ở đây.

"Tôi...tôi..."

"Em không cần sợ hãi, cứ việc nói lên suy nghĩ của mình với giám đốc Trịnh"

"???"

"Tôi ở phía trên nhìn thấy bạn rất tập trung chẩn bị cho câu hỏi. Nếu bạn ngại thù có thể đem laptop lên, tôi sẽ thay bạn trình bày ý kiến"

Mẹ kiếp, cái đếch gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện