Phi thân khỏang chừng bốn, năm dặm, phía rừng cây trước mặt vang lên tiếng binh khí va chạm rõ mồn một, trong rừng bóng người thấp thóang, tiếng người nói cũng trở nên rõ ràng.

“Vũ Văn Phong, ngươi bình thường vẫn giết người Tùy giáo, hôm nay rơi vào tay ta, đúng là ông trời có mắt.”

“Phì! Ác nhân ma giáo, ta chỉ hận ngày thường giết vẫn chưa đủ!”

“Thật sự là đại ca!” Vũ Văn Lạc nghe được rõ ràng, chân tăng tốc, một phen vọt vào trong rừng cây.

Trong rừng, Vũ Văn Phong độc một người đối chọi sáu gã mặc áo trắng, Xích Long tiên trong tay múa điên cuồng tựa long xà, chiêu chiêu tàn nhẫn, nhưng sáu người đối địch kia cũng là cao thủ, chẳng những công thủ có thứ tự, phối hợp ăn ý, đại đao như tuyết, kiếm bén như băng, đem Vũ Văn Phong vây quanh ở giữa, đi không thể, công không ra, rõ ràng đang ở thế hạ phong, mà ngoài vòng tròn lại còn có sáu người vây quanh, mặc dù chỉ đứng yên nhìn, nhưng hãy nhìn bộ dáng kia, rõ ràng là chuẩn bị tùy thời gia nhập công kích.

“Ma giáo quả thật chỉ biết dùng thủ đọan thấp hèn, nếu dám đơn đả độc đấu (1), ta chắc chắn đưa một đám các ngươi đi gặp Diêm Vương!” Tuy nói là bị bao vây đang ở thế bất lợi, Vũ Văn Phong vẫn miệng mồm sắc bén.

“Người Tùy giáo chúng ta làm việc chỉ theo bốn chữ” Tùy tâm sở dục”(2), không giống những kẻ như các ngươi tự xưng là anh hùng hảo hán.” Một người trong đám người áo trắng giống như kẻ cầm đầu, nói đáp lễ,“Có thể thỏai mái giết ngươi nhanh hơn một chút, chúng ta việc gì phải bỏ dễ cầu khó.”

“Hừ! Bỉ ổi!” Vũ Văn Phong miệng dứt lời nhưng tay không lơi lỏng, mỗi một chiêu thức đều đọat mệnh tàn nhẫn.

Thủ lĩnh Tùy giáo kia mắt thóang thấy bóng người tiến vào rừng, lại nhìn Vũ Văn Phong càng đánh càng hung hãn, vung tay: “Tốc chiến tốc thắng!”

Nhất thời năm người vây quanh ở ngòai vòng tròn cũng tham chiến, Vũ Văn Phong gặp tình huống hiểm nghèo, trong chớp mắt, trên vai, trên lưng đều trúng đao, khắp người từng mảng đỏ tươi.

“Đại ca!” Vũ Văn Lạc vừa mới vào rừng, thấy huynh trưởng bị thương không khỏi kêu lên sợ hãi,“Đệ đến giúp huynh!” lắc thân mình, đánh về người của Tùy giá.

“Ngu ngốc! Đệ tới làm gì! Còn không mau đi!” Vũ Văn Phong giờ phút này đã bị cao thủ Tùy Giáo bay vây công đánh không có khả năng đánh trả, roi dài vung động, nhưng cũng là trái phải khó chống đỡ, đã biết hôm nay sợ khó thoát khỏi cái chết, không nghĩ tới giờ phút này lại thấy đệ đệ lao tới, tâm trạng hỏang hốt, buông lỏng tay, chớp mắt trên lưng lại trúng thêm một kiếm.

“Đại ca, mấy người bọn họ lấy đông hiếp it, đệ đương nhiên phải giúp huynh!” Bút bạc trong tay Vũ Văn Lạc vung lên, thắng hướng đến hai tay của một gã Tùy giáo đứng gần nhất, khí thế mãnh liệt, cao thủ kia lắc mình tránh thoát, Vũ Văn Lạc liền mượn cơ hội này, nhanh chóng phi đến bên cạnh Vũ Văn Phong, cùng huynh trưởng tựa lưng đối địch.

“Đệ……” Giờ phút này Vũ Văn Phong chính là vừa sợ vừa giận lại lo lắng.

Ngày đó hắn giận dữ lao ra khỏi Trường Thiên sơn trang, mặc dù Thu Trường Thiên phái Thu Tang cực lực giữ lại, nhưng hắn tuyệt không còn mặt mũi nào ở lại, cho nên vẫn đi, vốn định về nhà tiếp tục khổ luyện võ công, ngày khác tìm Lan Thất một phen rửa nhục, ai ngờ trên đường đi nghe được tin “Lan Nhân Bích Nguyệt” bị trộm mất, Thủ Lệnh Cung lần đầu bước vào giang hồ, mời mọi người tụ họp Anh Sơn bàn bạc chuyện tìm về, vì thế hắn tạm thời không trở lại nhà, muốn đến Anh Sơn nhìn xem tình huống hiện nay.

Không ngờ bị ma giáo theo dõi trả thù đến tận đây, đối mặt nhiều người như vậy, người Tùy giáo lại giết người không cần phân rõ phải trái, hắn tự biết hôm nay chạy trời không khỏi nắng, nhưng Vũ Văn Phong hắn muốn một cái chết có ý nghĩa, hắn không phải là người bó tay nghểnh cổ chịu trói, liều chết cũng phải giết lại vài tên ác nhân ma giáo, vậy mà sau đó Vũ Văn Lạc đến đây, còn không tự lượng sức mình muốn giúp hắn, cái này không phải là tự dâng lên tánh mạng sao! Hắn bình thường mặc dù không thích đệ đệ võ công yếu kém, không làm việc đàng hòang lại hay làm mất mặt Vũ Văn thế gia, nhưng dù sao vẫn là huynh đệ máu mủ tình thâm, nếu liên luỵ đến hắn, sau này thật không thể an tâm!

“Đệ…… đệ đi mau!” Roi dài của Vũ Văn Phong vung lên, cản lại một tên Tùy giáo, quát, “Ta không cần kẻ ngốc quản, đi mau!”

“Đại ca……” Một lòng tốt muốn xông đến giúp hắn vẫn bị kêu “ngu ngốc”, tuy bình thường bị hắn gọi như thế nhiều rồi, nhưng ngay tại lúc này Vũ Văn Lạc lại cảm thấy tủi thân, kêu hắn đi cũng không thể đi,“Đệ là đệ đệ ruột của huynh, sao có thể bỏ mặc huynh mà đi!” Lời còn chưa kịp dứt,“Á!” Hét thảm một tiếng, tay trái của hắn trúng phải một kiếm.

“Đại ca!” Ninh Lãng vừa thấy Vũ Văn Lạc bị thương không khỏi lo lắng vạn phần,“Chúng ta nhanh đến hỗ trợ!”

Lời vừa rơi xuống, hắn liền xông đến nơi hiểm yếu, nhưng chân vừa mới nhấc, một cây quạt ngọc đã chặn lại trước mặt, tai nghe được tiếng Lan Thất “Chậm!”, không khỏi quay đầu: “Có chuyện gì? Đại ca bị thương rồi, chúng ta nhanh đến giúp bọn hắn.”

“Chuyện đánh đánh giết giết này hẳn có lý do của nó, lỡ như giết nhầm tất không thể cứu vãn trở lại được.”Lan Thất không nhanh không chậm nói.

“Ngươi không nghe thấy những lời bọn họ vừa nói sao? Những người này đều là người ma giáo, từ xưa đến nay chính tà là hai phía đối lập, chúng ta đương nhiên phải giúp Vũ Văn đại ca.” Ninh Lãng vội la lên.

“Cái gì là chính? Cái gì lại là tà?” Lan Thất tà nghễ nhìn vòng vây bên kia.

“Hả?” Ninh Lãng không thể tưởng được thời khắc này Lan Thất lại hỏi hắn lọai vấn đề như thế, hắn thầm nghĩ nhanh nhanh một chút đến giúp đỡ đại ca, lập tức đáp, “Đương nhiên làm chuyện tốt là chính, làm chuyện xấu đó là tà.”

“Vậy ngươi lại như thế nào giải thích bọn họ ai làm chuyện tốt, ai làm chuyện xấu?” Lan Thất dương quạt chỉa chỉa bên kia.

“ Đám người Tùy giáo muốn giết Vũ Văn đại ca, đương nhiên là lỗi của Tùy giáo.”

Ninh Lãng chân muốn đi, Lan Thất thu lại quạt ngọc chắn trước mặt hắn.

“Nhưng là ngươi cũng đã nghe rồi, Vũ Văn đại công tử cũng giết không ít người Tùy giáo, hắn sao có thể gọi là người tốt? Cho nên người của Tùy giáo muốn giết hắn là hợp tình hợp lý.”

Ninh Lãng nghe thấy lời Lan thất, ngây người, nói: “Bọn họ người nhiều như vậy, một mình Vũ Văn đại ca sẽ không thể đấu lại.”

“Chuyện này cũng có thể hiểu được.” Mắt ngọc của Lan Thất đảo một vòng, “Bọn họ một người đánh không lại Vũ Văn Phong, nếu đánh cũng chỉ mất công uổng phí tánh mạng, cho nên mới tụ tập nhiều cao thủ, giống như dân chúng, một mình không thể chuyển một khối đá lớn, rất nhiều người cùng nhau mới có thể, đạo lý này ta nghĩ ngươi cũng biết đúng không? Bởi vậy cũng không thể nói là lỗi của người Tùy giáo.”

“Lời nói của vị công tử này thật hợp ý ta.” Thủ lĩnh Tùy giáo đứng bên kia nghe được đọan đối thọai không khỏi nhìn về phía Lan Thất, vẻ mặt tán thưởng,“Lấy sự nhanh nhạy của công tử, nếu gia nhập Tùy giáo chúng ta thật rất có tiền đồ.”

“A, đa tạ thưởng thức.” Lan Thất lắc lắc quạt ngọc tràn trề phong độ.

Thủ lĩnh Tùy giáo đối diện đôi mắt xanh kia không khỏi ngẩn ra, ngây người một lát, quay đầu, vẻ mặt kinh nghi.

“Ta……” Ninh Lãng mê mang nhìn Lan Thất, sau đó quay đầu nhìn về phía Vũ Văn huynh đệ bị bao vây ở giữa, ánh mắt dần dần trở nên sáng tỏ, kiên định, “Ta chỉ biết ta muốn giúp đại ca, bởi vì hắn là người tốt!”

Dứt lời không hề để ý tới Lan Thất, động thân, bay như tia chớp, tay rút ngân thương chém xuống, sử dụng tựa như kiếm, mũi thương lạnh bạc mang khí thế khó có thể chống đỡ, chỉ cần một chiêu đã đánh lui một người, tay phải vung lên, tựa như chưởng thức lại giống như quyền pháp, từng chiêu đẩy lui từng người một, nháy mắt đã đến bên  cạnh Vũ Văn huynh đệ.

“Công phu tốt!” Thủ lĩnh Tùy giáo kia không khỏi thốt lên lời tán thưởng.

“Ồ?” Lan Thất, Minh Nhị đều  ngạc nhiên, không thể tưởng được Ninh Lãng thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, công phu lại cao hơn dự liệu, Vũ Văn huynh đệ được hắn tương trợ, nhất thời có dịp thở vài hơi, tinh thần phấn chấn, ra chiêu có lực hơn, thật nhanh bứt ra mấy người, xu thế có thể thóat được vòng vây.

Thủ lĩnh Tùy giáo nhìn một lát, nhíu mày, nói:“Nước chảy bèo trôi.”

Lời vừa mới nói ra, mấy cao thủ Tùy giáo đang vây đánh động chân di chuyển, y như hợp lại thành trận pháp nào đó, tiếp đó tình hình nảy sinh biến đổi lớn, vốn đám cao thủ Tùy giáo lúc đầu kịch liệt công kích lại thay đổi cách tấn công, trở nên trì hõan chậm chạp, ba người Ninh Lãng nhanh chóng tấn công, lại chiêu chiêu thất bại, đám người Tùy giáo tự như dòng nước chảy, không hề gắng sức, hợp rồi lại chia, lúc ba người Ninh Lãng vừa ngừng tay một chút, bọn họ lại hóa thành dòng nước xiết lập tức đổ ập đến, chỉ trong một chốc, đã khiến Ninh Lãng ba người bọn họ luống cuống tay chân.

Lan Thất đứng một bên cười cười: “Nhị công tử cảm thấy như thế nào chính, cái gì lại là tà?”

Minh Nhị cũng cười cười:“Thất thiếu cảm thấy như thế nào hiệp, như thế nào nghĩa?”

Hai người liếc nhau, nụ cười thóang quá lại trở nên sâu sắc, đuôi mày khóe mắt đầy ý giễu cợt

Lan Thất nghiêng đầu liếc về phía bên kia, khóe miệng nhếch lên: “Nhị công tử chẳng lẽ không ra tay cứu giúp?”

“Thân là người trong hiệp đạo, gặp phải ma giáo càn quấy, sao có thể không ra tay.” Minh Nhị tao nhã cười nói, dứt lời xoay người bước đi, nói, “Vũ Văn huynh chớ hoảng sợ, Minh Nhị cứu ngươi!” Thanh âm ôn nhuận trong trẻo, dáng đi tao nhã thong dong, rừng cây như có một làn gió xuân thổi qua, thủ lĩnh Tùy giáo đứng bên kia cũng không khỏi thầm khen trong lòng sao lại có con người đẹp đến như vậy!

“Cút! Bản công tử thà chết cũng không cần ngươi cứu!” Chỉ nghe Vũ Văn Phong gầm lên giận dữ, roi dài trong tay vung càng trở nên điên cuồng.

“Minh Nhị tuy không phải thánh hiền, nhưng sao có thấy chết mà không cứu được.” Minh Nhị cũng không tức giận, y hướng phía bên kia mà đi.

“Không cần ngươi từ bi! Cút ngay cho ta!” Vũ Văn Phong rống giận càng to, nhưng rõ ràng là không đủ hơi, có lẽ khí lực đã cạn kiệt, thế mà càng nói mãnh liệt, “Minh Hoa Nghiêm! Nếu muốn ta chịu ơn của ngươi, Vũ Văn Phong ta thà rằng tự sát còn hơn!”

“Chuyện này……” Minh Nhị dừng chân, tỏ ra do dự.

“Vũ Văn đại ca?”

“Đại ca?”

Ninh Lãng khó hiểu, Vũ Văn Lạc cũng vì hành động này của Vũ Văn Phong khiến trở nên hồ đồ. Tuy nói là có Ninh Lãng gia nhập, hơn nữa võ công cao hơn tưởng tượng, nhưng mười một tên Tùy Giáo thật sự là cao thủ, vô luận chiêu thức hay là công lực đều có thể cùng nhau nhập lại làm một, hơn nữa bọn họ vận dụng trận pháp phối hợp lẫn nhau, ba người bọn họ bây giờ thật sự đã khó có thể chống đỡ, Minh Nhị công tử chịu ra tay tương trợ, là chuyện không thể nào tốt hơn, sao Vũ Văn Phong cứ ngoan cố muốn bức bách Minh Nhị? “Giả Tiên chính là giả nhân giả nghĩa, biết rõ nói như vậy đại công tử kiêu ngạo kia sẽ cự tuyệt.” Lan Thất lẩm bẩm. Giương mắt nhìn chiến cuộc, bất quá chỉ trong một thóang, trên Vũ Văn Lạc lại thêm vài vết thương, Vũ Văn Phong lại càng không cần phải nói, Ninh Lãng mấy lần súyt chút bị chém đến, lông mày nhíu thật chặt.

“Ninh Lãng, ngươi muốn ta giúp ngươi sao?” Nàng thản nhiên hỏi.

“Muốn!” Ninh Lãng đáp lại thật lớn.

Lan Thất mỉm cười, chân bước đi, hướng đến bên kia.

“Ngươi muốn ra tay?” Thủ lĩnh Tùy giáo vừa thấy Lan Thất hành động liền vội hỏi.

“Ừm.” Lan Thất thóang liếc qua tên thủ lĩnh Tùy giáo.

Tên thủ lĩnh nhìn nàng một lát, giống như ở suy ngẫm gì đó, sau đó lên tiếng:“Dừng tay!”

Lời này ngòai dự tính của mọi người, nhưng những người Tùy giáo vẫn dừng tay, nhảy ra khỏi vòng. Vũ Văn huynh đệ ở trong vòng vây đầy vết thương bi thảm, Ninh Lãng thở dốc không thôi, nhưng cả ba đều kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn đám người Tùy giáo, Minh Nhị, Lan Thất cũng có chút nghi hoặc nhìn tên thủ lĩnh, theo lý mà nói, theo tính cách xưa nay của Tùy giáo, bọn họ sao có thể chủ động dừng tay?

“Nể mặt ngươi, hôm nay tạm thời buông tha hắn.” ánh mắt tên thủ lĩnh dừng lại trên người Lan Thất, nói chính xác hơn là dừng lại trên đôi mắt xanh biếc, xâu thẳm như u đàm kia.

“À?” Lan Thất rũ mắt cười.

“Đi.” Thủ lĩnh Tùy giáo không nói nhiều nữa, vung tay lên, dẫn theo người của hắn rời đi, trong nháy mắt liền biến mất không còn bóng dáng.

Mà mấy người trong rừng, tòan bộ đem ánh mắt chuyển về phía Lan Thất, Lan Thất lại nhìn theo hướng những người Tùy giáo đi, lắc lắc quạt ngọc, cười đến tà mị tự đắc: “Không ngờ Lan Thất ta lại có mặt mũi đến vậy, ngay cả Tùy giáo hay làm bậy cũng nể ta một mặt.”

“Ngươi…… Uổng cho ngươi thân là người của bạch đạo thế gia, lại đi làm bạn với ma giáo! Trách không được người người nói ngươi yêu nghiệt!” Vũ Văn Phong trợn mắt chỉ trích.

“Gì? Ta sao lại làm bạn với bọn họ?” Lan Thất nhướng mi, tà nghễ hướng phía Vũ Văn Phong.

“Nếu không phải…… Bọn họ…… Sao có thể nói là vì nể mặt ngươi?!” Vũ Văn Phong thở hào hển nói, dưới chân mềm nhũn, đặt mông ngồi xuống đất.

“Nói thật, bản thiếu cảm thấy làm bạn cùng Tùy Giáo so với ngươi tự tôn kiêu ngạo, tự đại không biết lượng sức mình, Vũ Văn công tử, còn tốt hơn.” Lan Thất cười nhạo một tiếng, phe phẩy quạt ngọc bước đi thong thả khoan thai, “ Lan Thất ta vốn là được xưng là ‘Bích Yêu’, cùng “ Ma giáo” làm bạn thì có sao? Yêu ma vốn là là một nhà thôi, Vũ Văn đại công tử ngươi có năng lực làm khó dễ được ta à?”

“Ngươi……”

“Đại ca, thương thế của huynh thế nào?” Vũ Văn Lạc vội vàng cắt ngang cuộc đối thọai, tập tễnh đi đến trước mặt Vũ Văn Phong, kỳ thật hắn cũng bị thương nhiều nơi,  trên người hai huynh đệ giờ phút này đều thấm đỏ.

“Đại ca, huynh cũng bị thương.” Ninh Lãng thì quan tâm Vũ Văn Lạc.

“Không có việc gì, đều là bị thương ngòai da thịt, không chạm phải gân cốt.” Vũ Văn Lạc nhăn mặt hít một hơi nói. Kỳ thật trong lòng rất muốn khóc. Rất đau! Đau muốn chết đi được! Nhưng nếu đứng trước mặt đại ca rơi nước mắt, phỏng chừng sẽ bị hắn lột da rút gân.

“Mau ngồi xuống, đệ xem miệng vết thương cho huynh.” Ninh Lãng vội vàng đỡ lấy hắn.

“Chỗ ta có thuốc Kim Sang.” Minh Nhị nói, đến bên cạnh Vũ Văn Phong,“Vũ Văn huynh, Minh Nhị thay ngươi xem chỗ bị thương.”

“Vũ Văn gia chúng ta cũng có thuốc, không cần lòng tốt của các ngươi!” Dứt lời ánh mắt nhân tiện trừng Lan Thất một cái, sau đó nhắm mắt điều tức, không để ý tới người khác.

“Đại ca……” Vũ Văn Lạc có chút bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lan Thất lại nhìn Minh Nhị, trong lòng càng trầm thở dài một tiếng, cả hai đều ở đây, khó trách hắn phản ứng lớn như vậy.

“Vậy dùng thuốc của đệ trị thương đi, là ‘Tử Phủ tán’ khi xuống núi sư phụ cho đệ.” Ninh Lãng nhỏ giọng nói.

“‘Tử Phủ tán’?” mắt Vũ Văn Lạc sáng lên, Vũ Văn Phong cũng phải mở mắt ra.

“Tử phủ tán” Cùng “Phật Tâm đan” là độc môn bí dược nguyên thủy do Hàn Phác của Phong Vụ phái lưu lại,“Tử phủ tán” là linh dược ngọai thương, còn “Phật Tâm đan” là thánh phẩm giải độc, ngàn vàng khó cầu, người giang hồ dù ngày ngày cầu mong nhưng cơ hội có được cực kỳ nhỏ bé, không thể tưởng được Ninh Lãng lại có được lọai thuốc tiên cứu người này, hỏi làm sao Vũ Văn Lạc sợ đau, sợ chịu khổ lại không vừa mừng vừa sợ.

“Ừ.” Ninh Lãng gật đầu, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc.

Vũ Văn Lạc tiếp nhận mở nắp ngửi ngửi, vui sướng nói: “Thật đúng là ‘Tử phủ tán’, tốt quá, ta không cần phải chịu đau lâu.”

“Vô dụng.” Vũ Văn Phong hừ mũi một tiếng, hắn xem thường nhất bộ dạng này của đệ đệ, rõ ràng là  người võ lâm thế gia, lại bởi vì sợ chịu khổ mà lười luyện võ, cứ thế mãi cũng chỉ mang thân thủ hạng hai, thật sự làm mất mặt Vũ Văn gia! “Ngươi làm sao có thể có ‘Tử phủ tán’?” Lần này hỏi Ninh Lãng.

“Đại ca, Ninh Lãng xuất thân từ núi Thiển Bích, có được là chuyện hiển nhiên.” Vũ Văn Lạc thay Ninh Lãng trả lời.

Thiển Bích, Phong Vụ hai phái bởi vì nguyên nhân sâu xa từ người sáng lập, hơn trăm năm qua giao tình rất tốt, là hai cột trụ lớn chống trời của võ lâm, người Thiển Bích có được thuốc tiên độc môn của Phong Vụ phái cũng chẳng có gì kỳ quái.

Vũ Văn Lạc nhìn một thân quần áo bị đao kiếm cắt tung tóe, lập tức cởi ra, để tiện việc bôi thuốc, chỉ là lúc vừa muốn đưa tay cởi áo trong, đột ngột nhớ đến một chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn Lan Thất, người này nam nữ không thể biết rõ, không biết có nên tránh một chút hay không.

Lan Thất nhấc tay, quạt ngọc che khuất nửa khuôn mặt, đôi mắt xanh ngọc bích mê hoặc nhìn Vũ Văn Lạc, ma mị nói: “Vũ Văn thế huynh muốn Lan Thất giúp bôi thuốc sao?”

Ách! Lúc này đây là Vũ Văn Lạc mặt đỏ, vội vàng cúi đầu: “Không cần, không cần.”

“Ha ha……” Lan Thất cười khẽ, phía trên quạt ngọc, mắt ngọc gơn nước mê hoặc người.

“Đại ca, đệ bôi thuốc cho huynh.” Ninh Lãng kéo áo Vũ Văn Lac xuống, lấy thuốc thoa lên chỗ bị thương.

Bên kia, Minh Nhị từ từ đến gần Vũ Văn Phong, ngồi xổm xuống trước người hắn, ôn hòa nói: “Vũ Văn huynh, ngươi chảy máu rất nhiều, nếu không bôi thuốc, chỉ sợ thương thế càng nặng.”

“Không……”

Vũ Văn Phong muốn mở miệng, Minh Nhị nhấc tay, đặt trên vai hắn, khiến hắn không thể động đậy nửa phần, há mồm, lại cảm giác cơ miệng cứng ngắc, làm thế nào cũng không thể lên tiếng.

Minh Nhị thực ôn nhã cười, nói: “Vũ Văn huynh không nên cậy mạnh vẫn tốt hơn, tuy nói thân ở giang hồ không sợ đổ máu không sợ đau, nhưng thân thể là do cha mẹ ban phát, nên quý trọng luyến tiếc.”

Cười tươi như vậy, giọng điệu như vậy, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy tựa như gió xuân hạnh phúc, nhưng ở trong mắt Vũ Văn Phong là chán ghét đến cực điểm, không thích đến thế nào cũng chẳng thể phản kháng, phản bác, chỉ có thể chịu bị bài bố, trong bụng là một cơn tức giận không thể bùng phát, lại cứ gặp phải Lan Thất không chịu buông tha, gặp hỏa thích đổ thêm dầu.

“Vũ Văn đại công tử sao so với các bà thím còn nói nhiều hơn, bôi thuốc còn đợi người khác dỗ dành.” Lan Thất phe phẩy quạt ngọc thong thả đi đến trước mặt Vũ Văn Phong, hơi khom lưng, nhìn xuống hắn,“Có thể được ‘Trích Tiên’ Minh Nhị công tử hầu hạ, ngươi không biết trên giang hồ này sẽ có bao nhiêu người hâm mộ ngươi sao?”

Vũ Văn Phong đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén hơn cả lưỡi đao.

“Ai da, uổng cho một mảnh chân tình của Minh Nhị công tử, nhìn miệng vết thương máu chảy đầm đìa, hẳn là đau đớn lắm, thật sự là đáng sợ mà.” Lan Thất vừa nói vừa lắc đầu, trong ánh mắt không che dấu tiếc hận, thương hại cùng khinh thị, “Ai da, bọn người Tùy giáo này quả thực tàn nhẫn, dám động đao động kiếm trên người Vũ Văn thế gia đại công tử, dám khiến công tử thương tích đầy mình, quá đáng ghét đi mà.”

Vũ Văn Phong hai mắt gắt gao nhìn thẳng Lan Thất, trong miệng bỗng nhiên thấy ngọt, một tia máu tươi từ khóe miệng chảy xuống.

“Hả?” Lan Thất cả kinh, khuyên giải nói, “Đại công tử, Tùy giáo mặc dù khó ưa, nhưng ngươi cũng đừng quá mức tức giận, để bản thân bị thương cũng không tốt. Lần sau gặp phải, Lan Thất giúp ngươi xả cơn tức.”

“Phụt!” Vũ Văn Phong phun ra một ngụm máu, oán hận trừng mắt liếc Lan Thất một cái, trước mặt bỗng trở nên tối sầm, liền té xỉu trên mặt đất.

“Vũ Văn huynh!” Minh Nhị giúp hắn bôi thuốc không khỏi cả kinh, nâng Vũ Văn Phong dây, đưa tay đặt trên mạch hắn.

“Đại ca!”

“Vũ Văn đại ca!”

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng cũng chạy vội tới.

“Không cần hoảng sợ, chỉ  tạm thời ngất đi thôi.” Minh Nhị an ủi nói, giúp đỡ Vũ Văn Phong tựa vào một thân cây.

“Ai da, thân thể đại công tử hẳn rất hư nhược rồi, lại còn chảy nhiều máu như vậy.” Lan Thất thở dài.

“Thất thiếu!” Vũ Văn Lạc  kêu to.

“Hả?” Lan Thất quay đầu, mắt xanh tà nghễ hắn.

Một cái liếc mắt đó khiến lòng Vũ Văn Lạc phát lạnh, lời muốn nói đột nhiên không nói nên lời. Vừa rồi những lời Lan Thất nói hắn nghe được rõ ràng, mỗi một câu đều là châm chọc huynh trưởng, hắn nghe cũng không thoải mái, huống chi cuối cùng khiến huynh trưởng tức giận đến hộc máu ngất xỉu đi, dù cho tính tình có tốt cũng nhịn không được, một cơn tức giận vừa bùng lên gặp phải ánh mắt Lan Thất tức khắc tan biến thành bụi.

Một cái liếc mắt đó, rất lạnh!

“Đại ca của ta là người tâm cao khí ngạo, đối vớiThất thiếu  có nhiều điều mạo phạm, mong rằng Thất thiếu nể mặt ta, đừng so đo.” Vũ Văn Lạc nhìn chăm chú Lan Thất.

“Hửm?” Lan Thất nghiêng đầu, mắt ngọc nhìn Vũ Văn Lạc, thăm thẳm tựa vực sâu, như muốn hút đi hồn phách của người khác, “Vũ Văn Lạc ngươi là lọai người nào, ta sao phải có nể mặt?”

“Vũ Văn Lạc rất muốn làm bằng hữu của Thất thiếu.” Vũ Văn Lạc ánh mắt không lùi đối mặt Lan Thất.

“À?” Lan Thất nhếch môi, “Nếu ta muốn Vũ Văn Phong và ngươi một trong hai người phải chết, ngươi nguyện ý để ta giết ngươi hay ngươi giết đại ca mình?”

“Hả?” Vũ Văn Lạc trợn mắt.

“Ha ha…… Nói đùa.” Quạt ngọc đưa lên che miệng cười, sau đó Lan Thất xoay người bỏ đi.

____________________________________________

Chú thích:

1/  đ ơn  đ ả  đ ộc  đ ấu:  đấu tay đôi

2/  Tùy tâm sở dục: Chỉ làm theo ý thích
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện