Con thuyền kia vẫn đậu nguyên một chỗ cạnh bờ sông, Lan Thất nhẹ vén ống tay áo, cánh tay được băng bó kỹ càng đã nhuộm một màu đỏ thẫm.

“Chủ nhân, mũi tên kia đã tẩm lọai độc gì, sao có thể lợi hại như vậy?” giọng nói của cô gái xinh đẹp mang chiều hướng run rẩy.

“Chuyện đó coi bộ phải hỏi người tặng ta mũi tên này.” Lan Thất vẫn mỉm cười như cũ, y như cánh tay đang bị thương chảy máu không phải là của chính mình,“Độc này chưa từng gặp qua, ngay cả ‘Phật tâm đan’ cũng không có hiệu quả, xem ra thật là lợi hại.”

“Máu hồ như không thể ngừng chảy.” Chàng trai anh tuấn nhìn miệng vết thương, “Dù sao cũng may không phải là chảy máu đen, xem ra độc cũng đã được thanh trừ.”

“Ừm, Lan Lung (1), ngươi đi lấy bình “Tử Phủ tán” lại đây.” Lan Thất tháo tòan bộ vải băng.

“Dạ.” Cô gái đáp.

“Lan Đồng, bên kia có truyền tin tức gì đến không.” Lan Thất lại hỏi.

“Lần đầu tiên thất bại.” Chàng trai — Lan Đồng nhíu chặt mi.

“Quả nhiên.” Lan Thất hiểu rõ cười cười, cánh tay không bị thương với lấy một viên minh châu trên vách tường ngắm nghía, mắt ngọc phản chiếu ánh sáng ngọc châu trở nên mềm mại, hờ hững nói, “Để cho bọn họ đi, nếu chuyện hòan thành, mấy thứ trong bảo tàng của Lan gia cứ lấy.” Tay nhẹ nắm, lại mở ra, lòng bàn tay là bụi phấn, nhẹ nhàng thổi một hơi, trong thóang chốc đã bay hết.

“Dạ.” Lan Đồng khẽ cúi đầu.

“Chủ nhân, xin thoa thuốc.” Lan Lung cầm thuốc mang tới.

“Ừm.” Lan Thất miễn cưỡng trả lời, vươn cánh tay, thân thể lười biếng dựa vào thành ghế, mắt ngọc có vẻ lơ đãng liếc Lan Lung, Lan Đồng,“Phía Vân Châu thế nào rồi?”

Lan Đồng trầm mặc một lát mới nói: “Không có việc gì đặc biệt.”

“Phải không?” Mắt ngọc khẽ hạ xuống, lẳng lặng nhìn Lan Lung thoa thuốc, “Nghe nói lão Cửu bị thương, là thật sao?”

Tay Lan Đồng đang vòng quanh bụng hơi siết lại, nói: “Cửu tiểu thư bị thương sau lưng.”

“Hưm.” Lan Thất cực kỳ thản nhiên, ngón tay gõ gõ mặt bàn,“Nếu muốn đả thương nên đả thương trước ngực hoặc sau gáy, dù sao có giữ cũng chẳng được ích lợi gì, các ngươi lại…… Ta sẽ không cho thêm cơ hội thứ hai, sai lầm một lần vậy là đủ rồi.”

Lan Đồng, Lan Lung run lên, sau đó cúi đầu: “Dạ.”

“Đi thôi.” Lan Thất nhìn cánh tay đã băng bó hòan hảo.

“Dạ.”

Mà ngay tại lúc này, ở một giang phòng trang nhã trong khách sạn, Minh Nhị nhìn vết thương trên vai do đao gây ra nhíu mày.

“Công tử.” Cửa bị đẩy ra, một người thanh niên thân hình hơi gầy, ánh mắt sáng ngời bước vào.

“Thế nào?” Minh Nhị quay đầu nhìn về phía người nọ, gương mặt khôi phục nụ cười thanh nhã.

“Điều tra không ra manh mối, những người đó tựa hồ chưa có tới, cũng không đi đến đó.” Người thanh niên đáp.

“À?” Minh Nhị thóang trầm ngâm, sau đó nói với người thanh niên, “Không cần tiếp tục tra xét.”

“Công tử?”

“Ta nghĩ…… Ta đã biết là do ai.” Minh Nhị có vẻ hơi do dự, rồi lại nở nụ cười lạnh nhạt, “Ở đây không còn việc gì nữa, ngươi lui đi.”

“Công tử, nếu đã biết là ai, vậy thỉnh  người nói cho thuộc hạ biết, lấy đó để đề phòng.” Người thanh niên nói.

“Không cần.” âm điệu Minh Nhị tuy ôn nhã nhưng kiên định, “Ngươi lui xuống làm việc của ngươi đi.”

“Dạ.” Người thanh niên lui ra.

“Minh Anh.” Người thanh niên đang chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Minh Nhị gọi, “Bảo Minh Lạc vào đây một lát.”

“Dạ.” Minh Anh đáp.

Sau khi Minh Anh lui ra, trong phòng im ắng, Minh Nhị nhìn vết thương trên vai, tươi cười cũng giảm bớt.

Đi hết ba ngày đường, Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng rốt cuộc tới được Dịch Thành.

Hai người giờ phút này mới nhớ ra, Lan Thất không nói gặp ở nơi nào trong thành, Dịch thành lớn như vậy, chạy đi đâu tìm Lan Thất bây giờ? Đứng trên đường cái, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng là mù mờ.

“Bằng không, trước hết chúng ta tìm chỗ bình dân nào đó dừng chân?” Vũ Văn Lạc đề nghị.

“Được.” Ninh Lãng gật đầu.

Hai người nhìn ngắm chung quanh, phía trước không phải là một khách sạn sao, lập tức liền hướng về phía đó mà đi, nhưng chỉ mới được vài bước, có người hối hả đi đến, nhanh chóng tới trước mặt hai người, gọi bọn họ: “Xin hỏi hai vị có phải là Vũ Văn công tử cùng Ninh công tử?”

Hai người dừng bước, nhìn người này, không quen.

“Có chuyện gì?” Vũ Văn Lạc mở miệng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Chủ nhân nhà ta cho mời hai vị.” Người nọ đáp.

“Chủ nhân nhà ngươi họ Lan?” Vũ Văn Lạc còn chưa kịp lên tiếng, Ninh Lãng đã mở miệng trước.

“Đúng.” Người nọ gật đầu.

Ninh Lãng mặt mày vui vẻ, Vũ Văn Lạc vội vàng hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi đang ở đâu?”

“Xin mời hai vị đi cùng tiểu nhân.”

Người nọ đi trước dẫn đường, hai người đi theo hắn, ước chừng nửa khắc, gặp một con đường lớn thật hoa lệ, hai bên cửa hàng tấp nập, dòng người như nước.

Người nọ dẫn bọn họ vào một tòa tửu lâu, lên lầu hai, đến trước một nơi treo bảng “Hạm Lan các” thì dừng lại, bên trong văng vẳng tiếng đàn.“Chủ nhân ngay tại bên trong, mời hai vị vào.” Người nọ nói xong đẩy cửa cho bọn họ, bản thân lại không đi vào.

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng bước vào trong phòng, âm thanh trở bên rõ ràng hơn, cửa cũng được đóng lại.

“ Mộng hư không, chim quyên hót không thể ra tiếng, ngọc đá lạnh lẽo không dấu tích…”(2)

Tơ tỳ bà chuyển như mưa rơi, một người con gái hoà theo bằng tiếng ca yêu kiều trong vắt.

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu, đánh bạo hướng về gian phòng có tiếng ca đi đến, cách một bình phong, bên trong còn có một gian phòng, đẩy cửa, đầu tiên là cảm thấy rực rỡ chói mắt, một lúc sau, hai người mới nhìn rõ tình cảnh trong phòng.

Căn phòng mang vẻ lịch sự tao nhã, ở giữa đặt một bàn tròn, trên bàn là thức ăn rượu ngon, cách bàn khoảng ba bước về phía bên trái, một thiếu phụ trung niên ngồi trên ghế dài, tay ôm tỳ bà, một cô gái khác bộ dạng thanh tú, khỏang chừng hai mươi tám tuổi đứng cạnh bên hát khúc du dương.

“…… Từng ngày qua, hận càng thêm sâu……”

Mà ngồi dựa trên ghế mềm gần cửa sổ, Lan Thất một thân nam trang màu vàng nhạt, mắt nhắm hờ, tựa như đang mê mẩn trong lời ca, áng nắng rực rỡ theo ô cửa sổ tràn vào, ôm lấy tòan bộ thân thể, mặc dù là rực rỡ chói lọi, nhưng bao quanh thân nàng lại khiến cho người ra cảm thấy kiêng kỵ xen lẫn mê hoặc.

“…… Hoa sen cũng khóc hai hàng lệ hồng.”

Tiếng ca rồi cũng kết thúc, Lan Thất trầm mặc, ánh dương sáng rọi trong nháy mắt trở nên tối sầm.

“Bài hát hay, ca tốt.”

“Đa tạ công tử khen ngợi.” Hai nàng cúi người hành lễ.

Lan Thất xoay người di chuyển ánh mắt về phía Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng đang đứng ngốc cạnh cửa, môi nở nụ cười: “Các người cuối cùng cũng tới.” Đứng dậy, đi đến trước bàn, “Mất công ta đã chuẩn bị thức ăn từ sớm, thế mà đợi hòai không thấy.”

“Chúng ta không biết làm thế nào để tìm được ngươi.” Vũ Văn Lạc lấy lại tinh thần nói.

“À, là do ta sơ sẩy, đã quên nói địa điểm.” Lan Thất cười,“Đứng cạnh cửa làm gì, mau đến đây, không thì mọi thứ cũng nguội lạnh mất.”

Hai người vội vàng đi qua, ngồi xuống.

“Các ngươi thích nghe ca khúc như thế nào?” Lan Thất lại hỏi, “Ngón đàn tỳ bà của đại nương vô cùng điêu luyện, cô nương kia người không những đẹp, ca còn rất ngọt ngào.” Nói xong ánh mắt hướng về phía hai người nữ kia, mang theo vẻ phong lưu.

Vũ Văn Lạc cùng nhìn theo, quả nhiên, hai người đó vừa bị ánh mắt của Lan Thất lướt qua, trên mặt ửng một tầng mây hồng. Lập tức nói: “Chúng tiểu nử đối với những thứ này vẫn chưa thông thạo, Thất thiếu thích là tốt rồi.”

“Là vậy sao…… Vậy thì quên đi, các ngươi lui ra.” Lan Thất vẫy tay ý bảo hai người ra ngòai.

“Dạ.” Hai nàng thối lui.

Lúc trong phòng chỉ còn ba người, Ninh Lãng nhìn Lan Thất, vẻ mặt mê mẩn xen lẫn hoang mang: “Ngươi hiện tại là nữ giả nam sao?”

“Ha ha……” Lan Thất nghe vậy cười khẽ, mở quạt ngọc, mắt xanh tà nghễ nhìn Ninh Lãng,“Lan Thất vốn là nam nhi, sao có thể gọi là giả.”

“Nhưng mà, ngày đó ngươi nói ngươi là nữ!” Ninh Lãng trầm trọng nói.

“Ngày đó Lan Thất là nữ nhi, nhưng hiện tại Lan Thất là nam nhi.” Lan Thất vẫn nói cười thong dong như cũ, không hề mang một chút khó xử.

“Con người làm sao lại có thể phút trước là nam, phút sau là nữ!” Ninh Lãng kêu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lan Thất, trong đầu xẹt qua tia sáng, “Chẳng lẽ……”

Lan Thất nhíu mày.

“Chẳng lẽ ngươi đúng như lời giang hồ đồn đại, là yêu quái biến hình, cho nên vừa là nam vừa là nữ!” Ninh Lãng thốt ra.

“Hửm?” Mắt ngọc của Lan Thất chớp chớp, rồi không nhịn được cười to, “Ha ha ha…… Trời ạ, Ninh Lãng, Ninh Lãng, đời này lại có một người như ngươi…… Ha ha……”

Ai da…… Vũ Văn Lạc len lén thở dài.

“Ngươi…… Ngươi nếu là nam nhân, vậy việc hôn nhân giữa chúng ta……” Ninh Lãng bị Lan Thất cười đến mặt đỏ tai hồng, nhưng vẫn có chuyện muốn nói ra.

“Thế huynh yên tâm, Lan Thất sẽ cưới ngươi.” Lan Thất lập tức tiếp lời.

“Cưới…… Cưới…… Ta……” Ninh Lãng lắp bắp, hoảng sợ trừng mắt thật to, “Ngươi thật sự là nam?”

“Đương nhiên.” Lan Thất gật đầu, sau đó đột nhiên dựa sát vào Ninh Lãng, Ninh Lãng vội vàng ngửa ra sau, tránh khỏi khuôn mặt đẹp đẽ yêu mị kia, Lan Thất lại từng bước ép sát, cuối cùng áp vào tai hắn, quỷ dị thấp giọng nói, “Chẳng lẽ…… Thế huynh muốn ta cởi hết quần áo cho ngươi xem?”

“Rầm!” Quá mức kinh hỏanh, Ninh Lãng ngã phịch xuống, gáy dội mạnh trên nền đất, đau đến mức muốn chảy nước mắt, tuy là như thế, hắn vẫn hươ mạnh tay, liên tục kêu lên: “Ngươi không cần thoát y! Ngươi không cần thoát y!”

Lan Thất nhìn xuống Ninh Lãng, ngẩn người, một lát sau hắn ngửa đầu cười to, “Ha ha ha…… Ta thật sự chưa bao giờ gặp qua mà…… Ha ha ha……”

Vũ Văn Lạc lại thở dài, sau đó đỡ Ninh Lãng đứng dậy, “Ăn cơm đi, đường còn rất dài, ăn no mới có sức đi tiếp.”

“Ha ha……” Lan Thất vẫn còn cười, mắt xanh nhìn lướt về phía Vũ Văn Lạc, xẹt qua một tia kỳ quái.

Bữa cơm này đối với Ninh Lãng thực sự không rõ là mùi vị như thế nào, đối với Lan Thất mà nói trước nay chưa từng ăn vui vẻ như vậy, còn với Vũ Văn Lạc chẳng qua là thở dài thêm vài tiếng. Dù sao đi nữa, ba người ăn cũng ăn xong, no cũng no rồi. Nghỉ ngơi một lát, Vũ Văn Lạc đề nghị, không bằng ngay lúc đó  khởi hành, Quân thành cách Dịch thành không xa, chỉ cần đi nửa ngày đã đến, buổi tối bọn họ có thể nghỉ chân tại Quân thành.

Lan Thất từ chối cho ý kiến, vén màn, ba người ra khỏi “Hạm Lan các”, vừa bước ra khỏi cửa, căn phòng cạnh bên cũng vang lên tiếng mở cửa, một người bước ra, mọi người đứng ở hành lang nhìn nhau một lát, sau đó trên mặt mỗi người là kinh ngạc, vui mừng, cùng ý vị sâu xa lần lượt hiện ra.

“Thì ra là Minh Nhị công tử.” Vũ Văn Lạc dẫn đầu chào hỏi.

“Nhị công tử đã ăn cơm ở đây?” Ninh Lãng vui sướng hỏi.

“Thật trùng hợp.” Mắt ngọc của Lan Thất nhướng lên.

“Thật là có duyên.” Minh Nhị áo như sen xanh, không vương một hạt bụi nhỏ.

“Nhị công tử sao chỉ có một mình? Sớm biết Nhị công tử ở ngay cách vách, chúng ta đã có thể ngồi một bàn cùng uống rượu rồi.” Lan Thất vừa nói vừa thân thiết kéo tay Minh Nhị, chẳng qua bàn tay vươn rất cao, có vẻ như muốn dừng lại trên vai phải Minh Nhị.

“Minh Nhị vừa tiễn bằng hữu xong muốn đi Anh Sơn, lại không ngờ lại có cơ hội gặp các vị ở nơi này.” Minh Nhị cũng vươn tay muốn cùng nắm với Lan Thất, chẳng qua lúc duỗi đến, hình như muốn cầm lấy cánh tay Lan Thất.

Sau đó, rất tự nhiên, tay hướng trên vai có một bàn tay giữ lấy, tay hướng về phía cánh tay cũng có một bàn tay nắm lại, bốn tay cùng nắm, hai người tựa như bạn lâu năm tình thâm nghĩa trọng gặp nhau, nhưng ngay khỏanh khắc đó cả hai đồng thời chấn động, ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, sấm sét giáng qua, nhiều năm trước, một màn đã từng quen biết này hiện lên trong đầu.

“Thì ra là ngươi!” Sắc mặt cả hai người thay đổi trong thóang chốc.

Thì ra là ngươi! Minh Nhị đang cười như gió xuân trở nên lạnh nhạt vài phần, Lan Thất cười trong trẻo như nước cũng mang theo vài tia lạnh lẽo.

“Có chuyện gì vậy?” Ninh Lãng kinh ngạc nhìn hai người thân thiết nói nói cười cười, chỉ bắt tay thôi mà sao lại lâu như vậy? Làm thế nào đã trở nên thân thiết như thế, giống như vụ giao đấu ở Trường Thiên sơn trang chưa từng xảy ra.

Vũ Văn Lạc nhìn về phía tay đang nắm, trán nổi gân xanh, vội vàng lên tiếng: “Nếu Nhị công tử cũng muốn đi Anh Sơn, Có muốn đồng hành với chúng ta không?”

“Ừm…… Được vậy thật tốt.” Minh Nhị đáp,“Chỉ không biết Thất thiếu có đồng ý hay chăng?”

“Lan Thất cầu còn không được nữa là.” Lan Thất cười đáp, “Dọc theo đường đi còn có thể nhân dịp này lãnh giáo vài chiêu với Nhị công tử.”

Hai người cuối cùng cũng buông ra, rũ ống tay áo, che đi bàn tay bị biến dạng.

Như thế cũng không tệ, ngươi ở ngay một bên……

Hai người nhìn đối phương, cười ôn nhu điềm đạm lại chứa đựng thâm ý.

Vì thế bốn người cùng đi chung một đường.

Trên đường đi, Ninh Lãng đánh đánh đuổi năm nhóm cướp đường, cứu một bác gái muốn thắt cổ, đem tất cả lá vàng lá bạc trong người tặng hết cho người dân ở một thôn trang nghèo khó, lại chữa cho một cô nương bị gãy chân, còn giúp một cụ ông đào giếng…… Việc thiện, nghĩa cử làm được coi như cũng không ít.

Mà mỗi khi Ninh  Lãng làm như vậy, Lan Thất sẽ đứng một bên quan sát, cười cười, ngẫu nhiên sẽ nói một câu: Có mệt hay không, làm vậy có gì hay? Mỹ nhân có thể lấy thân báo đáp ư? Bác gái kia có nhận ngươi làm con không? Mỗi một lần, không có ngoại lệ, đối với một câu trêu đùa ngắn ngủn của Lan Thất, sẽ khiến cho Ninh Lãng vẻ mặt đỏ bừng, không nói gì mà chống đỡ rồi chấm dứt.

Minh Nhị thì cực kỳ tán thưởng hành động của Ninh Lãng, khen hắn tâm địa thuần lương, khen hắn có lòng hiệp nghĩa, nói hắn có phong phạm hào hiệp …… Mỗi một lần, đối với sự ca ngợi của Minh Nhị, Ninh Lãng cũng có vẻ mặt đỏ bừng tương tự, rồi cũng lấy im lặng chống đỡ mà chấm dứt câu chuyện, vẫn còn một điểm khác: Ninh Lãng cảm thấy có chút không rõ lí do. Rõ ràng chính mình làm chuyện tốt, nhưng tại sao trước mặt vị Nhị công tử này lại cảm thấy mình thấp bé như vậy? Cảm giác như là tất cả những chuyện tốt đều do một mình Nhị công tử làm, bản thân mình chỉ là chân chạy vặt của người ta.

Về phần Vũ Văn Lạc, trừ mỗi lúc ngẫu nhiên giúp đỡ Ninh Lãng, đa số thời gian còn lại lôi ra một quyển vở thật dày, vừa mềm vừa dẻo không rõ là được làm nên từ chất liệu gì, bút chạy như tia chớp trên giấy, ánh mắt khi thì dừng lại trên ba người kia, khi thì sâu sắc nhìn về phía chân trời cao mênh mông đằng xa, trên khuôn mặt có vẻ non trẻ lại có ánh mắt cơ trí thành thục, khiến Minh Nhị, Lan Thất cũng không dám khinh thường.

Một ngày nọ, bốn người đến dưới chân núi Mông. Núi Mông là giao điểm giữa Vân châu, Hoa châu, Ngọc châu, nó không cao, so với núi Thiên Mang cao ngất thiên hạ, độ cao của nó ngay cả một phần mười cũng chưa tới, nhưng nó lại là dải núi dài nhất Hòang triều, đi từ đông sang tây tổng cộng khỏang một ngàn sáu trăm dặm, qua khỏi núi Mông, bọn họ sẽ tiến vào địa phận Kỳ Châu, Anh Sơn nằm ở bình nguyên phía tây Kỳ Châu.

Khi đó đang là giữa trưa, mặt trời lên cao đến đỉnh, bốn người nghỉ ngơi một lúc dưới chân núi, ăn xong lương khô, uống xong nước, liền bắt đầu leo núi, hy vọng tới lúc trời tối có thể đến được Kỳ Châu, tìm một khách sạn tắm rửa sạch sẽ, ăn gì  ngon  một chút, ngủ một giấc thật no. Đã nhiều ngày qua, dọc theo đường đi đều là rừng núi hoang vu, ăn gió nằm sương. Bốn người họ mặc dù đều có tập võ, luyện các lọai võ công lớn nhỏ không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi, Ninh Lãng từ nhỏ lại sinh hoạt trên núi Thiển Bích, nói chung cũng không ngại cuộc sống như vậy, chỉ có điều mấy người họ dù sao cũng xuất thân thế gia, dù không có chuyện ngày ngày cẩm y ngọc thực, nhưng ít ra cũng là nhà ngói, cơm nóng dẻo, nhiều ngày như thế này thật sự là không quen. Bất quá khiến người ngạc nhiên lại chính là Lan Thất, nhìn nàng ăn mặc hoa mỹ, vốn tưởng rằng là người để ý nhất những chuyện như vậy, ai ngờ đối với chuyện uống nước suối, ăn thức ăn thôn dã lại chưa từng nhăn mặt, nhíu mày dù chỉ một chút, ngược lại so với người khác càng thành thạo, thản nhiên hơn.

Vừa đi được khỏang một khắc, có tiếng kim lọai va chạm vang đến thật chói tai, bốn người dừng chân, nghiêng tai lắng nghe tiếng người nói đứt quãng theo gió đưa tới

“Là đại ca!” Vũ Văn Lạc là người đầu tiên kêu lên, chân thoắt một cái, đã  nhanh chóng phi tới nơi phát ra tiếng ồn ào.

“Đại ca!” Ninh Lãng cũng đuổi theo.

Minh Nhị, Lan Thất nhìn hai người chạy xa, liếc mắt nhìn đối phương.

“Giang hồ thật không bao giờ bình yên.” Minh Nhị cảm thán.

Lan Thất ve vẩy quạt ngọc: “Nhị công tử tựa tiên nhân xuất trần, chắc hẳn là sẽ để tâm đến những chuyện bất bình.”

“Có Thất thiếu ở đây, không dám chiếm đoạt danh hiệu.” Minh Nhị mỉm cười.

“Nhị công tử quá để mắt rồi, Lan Thất há có thể sánh với Nhị công tử, dù sao cũng mang danh yêu tà, không muốn làm chuyện ngu xuẩn chẳng có lợi ích gì với bản thân.” Quạt ngọc của Lan Thất phe phẩy rất tiêu sái.

“Thất thiếu sao có thể nói vậy, Ninh Lãng nhân hậu có lòng hiệp nghĩa, làm việc gì cũng chân thành dốc hết sức, như thế nào lại là chuyện ngu xuẩn.” Ánh mắt Minh Nhị mờ mịt che dấu tâm tư, mà gương mặt đang mỉm cười kia lại một vẻ hòan toàn chân thành, “Huống chi Thất thiếu thân là đối tượng kết hôn, chắc chắn sẽ tương trợ, không phải sao?”

“Ai da……” Lan Thất khép quạt, lắc đầu oán thán, “Ninh Lãng sao có thể so với mỹ nhân Hoành Ba của Nhị công tử,  người kia thật sự là sắc đẹp vô song tuệ chất lan tâm.”

Ninh Lãng sao lại có thể so sánh với Thu Hoành Ba? Da đầu Minh Nhị cảm thấy tê rần, chân lui về phía sau từng bước, nói: “Ngươi với ta cũng đi xem thử sự tình như thế nào? Không biết Vũ Văn đại công tử hôm này lại gây ra chuyện lớn gì khiến giang hồ khiếp sợ đây.”

“Cũng tốt.” Mắt ngọc của Lan Thất chợt lóe, gật đầu.

Hai người động chân một cái, nhẹ nhàng di chuyển, thóang chốc đã đuổi kịp Vũ Văn Lạc và Ninh Lãng.

___________________________________________________

Chú thích:

1/ Lan Lung: Nguyên văn là 兰昽  : phiên âm là Lan Lông, chữ  昽  là giản thể của :  lông ở đây có nghĩa là ánh sáng yếu ớt, mờ mờ ảo ảo, Elle mạn phép đổi lại thành Lung.

2/ “Mộng giác vân bình không, đỗ quyên thanh yết cách liêm long, ngọc lãng bạc hạnh khứ vô tung...

... Nhất nhật nhật, hận trọng trọng...

“... Lệ giới liên tai lưỡng tuyến hồng.”

Nguyên văn:

“ 梦 觉 云屏空,  杜 鹃 声咽隔 帘栊,  玉朗薄幸去无踪...

...  一日日,  恨重重..

..  泪界 莲 腮 两线红.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện