… “Nhị công tử…” Lan Thất mặc cho Minh Nhị động thủ, trên mặt hơi mang ý cười, “Tuy bản thiếu… hứa hẹn chịu trách nhiệm lấy ngươi, nhưng… động phòng hoa chúc ở nơi này… cũng quá sát phong cảnh đi.”…

Rất nhiều năm sau, dù xem qua, bình qua vô số cao thủ võ lâm quyết đấu kinh hiểm tuyệt diệu, nhưng Vũ Văn Lạc đối với một trận quyết đấu năm đó của Trích Tiên Minh Hoa Nghiêm, Bích Yêu Lan Tàn Âm cùng Đông Hải đảo “Vân môn Cửu U” không thể tận mắt chứng kiến mà tiếc hận cả đời.

Bởi, hắn đã từng đích thân kinh lịch qua võ công của Cửu U, bất kỳ một người nào trong số đó so với phụ thân hắn – Vũ Văn Lâm Đông — đường đường là gia chủ của một trong võ lâm lục đại thế gia, luận danh tiếng võ công trong Hoàng triều đều chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay — đều cao hơn! Mà chín người liên thủ, dù là võ lâm đệ nhất nhân Minh Không cũng không thể chống đỡ, huống chi… Nhưng hai người đó — Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm chẳng những sống sót, mà còn… còn giết hết chín đại cao thủ!

Rốt cuộc võ công phải cao đến mức nào mới có thể làm được điều ấy? Đó là nghi vấn cả đời của Vũ Văn Lạc.

Rốt cuộc võ công của Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm đã đáng sợ đến bậc nào? Đây là nghi vấn cả đời của Hoàng triều võ lâm.

Vũ Văn Lạc vì không thể tận mắt chứng kiến mà tiếc nuối cả đời, nhưng nếu đêm hôm đó hắn chứng kiến cảnh kia, cả đời chắc chắn sống trong ác mộng!

Mà Vân Vô Nhai nếu biết trước kết quả này tất sẽ không phái ra “Vân môn Cửu U” mà hắn coi trọng nhất, nhưng khi đó hắn không biết, cho nên không thể vãn hồi!

Đêm hôm đó, trăng sao xán lạn, gió lạnh như đao.

Đêm hôm đó, núi hoang cô vắng trở thành chiến trường ác đấu.

Đêm hôm đó, có mười một người quyết chiến sinh tử.

Nếu một vị đại tướng thống lĩnh thiên quân vạn mã tung hoành sa trường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn không khỏi cảm thán, chiến trường mười một người này so với chiến trường giáo vàng ngựa sắt, bụi tung đầy trời, trống trận kinh hồn, thây chất như núi càng đáng sợ hơn!

Đây không phải là chiến trường bình thường, đây là chiến trường tu la ác quỷ!

Phúc hỉ oa nhi chính là quỷ địa ngục vô thường, lụa đỏ trong tay chính là lưỡi rắn độc, chính là đao câu hồn!

Ngọc phiến trong tay Lan Thất trải ra, Bỉ Ngạn hoa nở rộ rực rỡ đưa đường dẫn lối người đi xuống hoàng tuyền!

Minh Nhị tay không tấc sắt, nhưng mỗi một ngón tay, mỗi một móng tay trên đôi tay kia còn sắc bén hơn so với bất kỳ thần binh lợi khí nào trên thế gian!

Tuyệt học Đông Hải.

Vô Gian chi kiếm.

Truyền nhân Lê trủng.

Đêm hôm đó, dưới ngọn núi hoang này mặc sức hiển lộ!

Đêm hôm đó, trong trăng lạnh gió rét, nở rộ đóa hoa đỏ rực rỡ tráng lệ nhất, ghê tởm nhất thế gian!

Mỗi người, mỗi chiêu, đều là nhanh nhất, tàn nhẫn nhất, hữu hiệu nhất!

Bởi—

Người mạnh sống! Kẻ yếu chết!

Nên —

Ra chiêu tất tàn tuyệt không đường lui!

Trúng chiêu tất xương tan thịt nát máu me dầm dề!

Tuyệt không đường sống!

Giết! Giết! Giết!

Lụa đỏ như thiên la địa võng điên cuồng càn quét!

Đám phúc hỉ oa nhi tấn công tứ phía như lệ quỷ địa phủ đòi mạng!

Ngọc phiến giương lên, máu bắn tung tóe!

Thân ảnh áo tím giống như yêu hồn hòa đẫm trong màn máu, chỉ có đôi bích mâu phát sáng như sao!

Ngón tay như kiếm, cắt yết hầu đâm xuyên trán!

Áo xanh tố khiết đã vấy bẩn khôn cùng, mà người nọ vẫn ung dung thanh nhã giống như ma tôn quân lâm thiên hạ!

* * * * *

Trận chiến ấy, từ lúc trăng sao còn tỏ đến lúc phương đông ửng hồng.

Khi tất cả hồng y oa nhi đều tuyệt tức nằm đầy mặt đất, Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm vẫn đứng thẳng như trước.

Lan Thất một thân áo tím đã rách nát, người như tắm máu, làn da chằng chịt vết thương, chỉ có khuôn mặt vẫn trắng như tuyết, bích mâu như đầm nước sâu, môi đỏ như son, trong ánh nắng mơ hồ ảm đạm phảng như u hồn diễm phách từ địa ngục bay tới, vô cùng khiếp người.

Minh Nhị một thân áo xanh đã không còn nhận ra sắc, nhuộm màu đỏ tươi, nhưng dù như thế, hắn vẫn dung như quan ngọc, thân như tùng trúc, nhẹ nhàng như từ điện tu la đạp máu mà đến.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh, tất cả đối thủ đều đã ngã xuống, Minh Nhị công tử tao nhã thở dài một hơi: “Bẩn quá, ta muốn tắm rửa.” Nói xong liền ngã xuống đất không dậy nổi.

“Xem này! Đúng là quen sống an nhàn sung sướng, ôm cầm kỳ thư họa phong hoa tuyết nguyệt có khác. Cứ cực khổ, ôm đao kiếm thương côn huyết vũ tinh phong thử xem.” Lan Thất nhìn Minh Nhị ngã xuống đắc ý cười, sau đó thân hình mềm nhũn, cũng ngã xuống.

Đêm hôm đó, Minh Hoa Nghiêm, Lan Tàn Âm tàn sát cửu đại tuyệt đỉnh cao thủ của Đông Hải.

Minh Hoa Nghiêm thương mười bảy chỗ, sát bốn người.

Lan Tàn Âm thương hai mươi lăm chỗ, sát năm người.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời từ từ nhô lên, sắc đỏ từ đàng đông ửng ra bốn phía khiến đất trời sáng ngời, gió thổi qua cuốn theo mùi máu tươi bắt đầu một ngày mới.

Minh Nhị bị ánh mặt trời chói mắt thức tỉnh, mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy mới phát hiện vừa rồi bản thân nằm cùng một chỗ với mấy tử thi, không khỏi chán ghét nhíu mày, dời mắt nhìn quanh, xác chết và máu tươi lênh láng, mùi máu tanh tràn ngập khoang mũi khiến Nhị công tử ưa thích sạch sẽ rất muốn nôn mửa. Quay đầu, Lan Thất vẫn đang nằm cách đó không xa, dời bước đi qua vẫn không thấy nàng có phản ứng, tựa hồ cứ ngủ như vậy chưa hề động đậy. Nhưng Nhị công tử thật không nghĩ sẽ lưu lại chỗ này thêm khắc nào nữa, e là người Đông Hải đảo rất nhanh sẽ tìm đến.

Nhìn Lan Thất một thân máu me, Nhị công tử thu tay duỗi chân, đá đá Lan Thất, “Này, dậy đi.”

Thế nhưng Lan Thất bất vi sở động.

Ánh mắt Nhị công tử cứng lại, sau đó xoay người, vươn một ngón tay đặt trên cổ Lan Thất, cơ hồ đầu ngón tay vừa mới chạm đến da thịt nàng, Minh Nhị liền chấn động trong lòng. Da thịt dưới đầu ngón tay nóng bỏng phi thường! Trong người Lan Thất có hàn độc, đoạn thời gian này Minh Nhị cùng nàng có nhiều tiếp xúc, mỗi lúc đó đều là lạnh như hàn băng, chưa từng nóng như vậy.

Là vì hai viên thuốc kia sao…

Minh Nhị đứng dậy, nhìn Lan Thất ngủ say vô tri vô giác, con ngươi mênh mang phủ đầy sương mù nhìn không ra cảm xúc, sau một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, cúi người, đưa tay ôm nàng rời đi.

Nếu tới lúc đó không có yêu nghiệt, vậy bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, không có lời. Trong đầu Nhị công tử đấu tranh một hồi, cuối cùng dứt khoát quyết định như thế.

Mặc dù Minh Nhị cũng thương tích đầy mình nhưng may không bị thương ở những chỗ trọng yếu, chỉ bị thương ngoài da. Với võ công của hắn cũng không khó để ôm một người thi triển khinh công, chẳng bao lâu sau đã rời khỏi núi hoang. Dưới chân núi có một con sông, Minh Nhị dọc theo bờ sông đi ngược lên phía trên, quả nhiên đầu nguồn là một ngọn thanh sơn, nước từ trên núi chảy xuống ở chân núi hợp thành hồ nhỏ, quanh hồ có núi đá rừng rậm bao bọc, xem ra khá bí mật. Sau khi Minh Nhị dạo qua xem xét một vòng liền đặt Lan Thất xuống một khối đá nhô ra từ vách núi, chỗ này ba mặt có núi đá che khuất tựa như một thạch động thiên nhiên; đồng thời hắn cũng mệt lả ngã ngồi xuống đất, trận chiến đêm qua có thể nói là một trận vất vả nhất trong đời, chưa nghỉ được bao lâu lại ôm một người chạy xa như vậy, thật là hao hết khí lực, lúc này toàn thân thương tích đều đau nhức.

Nghỉ ngơi một lát, Minh Nhị đứng dậy bước vào trong hồ, tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân, tuy nước hồ lạnh như băng khiến miệng vết thương càng xót, nhưng đối với Nhị công tử, một thân máu tanh dơ bẩn càng không chịu được. Sau khi tắm xong, lên bờ ngồi xuống điều chuyển nội lực, vừa chậm rãi giải trừ mệt nhọc, lại thuận tiện hong khô tóc tai quần áo, làm xong liền móc bình dược từ trong ngực bôi lên miệng vết thương. Đêm qua hai người chỉ lo chạy trốn, ngay cả bao phục cũng vứt lại, may mà trên người còn mang theo thuốc. Thoa thuốc xong, trở về núi đá, Lan Thất vẫn nhắm mắt hôn mê.

Cúi người xuống nhìn, khuôn mặt Lan Thất vẫn trắng bệch, toàn thân hơi run rẩy, xem ra dược hiệu đã hết, hàn độc lại phát tác, hơn nữa một thân thương tích này… Nếu không cứu kịp, liệu có phải trong lúc hôn mê nàng sẽ yên lặng rời đi mãi mãi? Vừa nghĩ như vậy liền thấy mí mắt Lan Thất khẽ động, tiếp theo lông mi hơi run rẩy, sau đó đôi mắt kia từ từ mở ra, lộ ra một đôi bích thủy trong vắt sâu thẳm giống như khe băng nơi vực sâu viễn cổ ẩn giấu bí mật. Trong một giây đó, Minh Nhị cảm thấy trong lòng tựa hồ có thứ gì đó lặng yên không tiếng động tràn ra, vô cùng mềm mại, làm hắn mờ mịt không biết làm sao.

Đôi bích thủy chỉ mê mang trong chốc lát, mắt khẽ chớp, sóng gợn lăn tăn, tựa như từ trong hồ tràn ra ngàn vạn cánh hoa, vô cùng phong nhã không thể nói thành lời.

Là hoa quỳnh khai?

Hay hoa tâm nở?

“Giả Tiên, trận này ta thắng.” Lan Thất mở miệng, thanh âm nhẹ mà khàn.

Minh Nhị nghe vậy chỉ cười khẽ.

Lan Thất giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng vừa động mới phát hiện toàn thân giống như bị xé rách, đau nhức không thể chịu được mà khẽ rên lên một tiếng, mà nghiêm trọng nhất là cổ hàn khí trong cơ thể đã lan ra toàn thân, lúc này cho dù có thể tự thân vận nội lực căn bản cũng không thể áp chế được nữa.

Minh Nhị liếc nhìn nàng một cái, nói: “‘Xích tâm vô hà’ vốn là chí nhiệt kịch độc, vào trong cơ thể sẽ thiêu đốt ngũ tạng toàn thân đến cháy khô mà chết, nhưng hôm qua ngươi nuốt nó ngược lại là lấy độc trị độc, vừa hay ngăn chặn được hàn độc phát tác trong cơ thể. Nhưng dù sao đó cũng là độc, không thể thật sự giải được hàn độc trong cơ thể ngươi.” Ánh mắt dời về phía mi tâm Lan Thất, nơi đó đã loáng thoáng hiện lên một đạo tơ hồng, “Hiện tại trong cơ thể ngươi chẳng những có hàn độc, còn có ‘Xích tâm vô hà’, hơn nữa…”

“Hơn nữa hiện tại hai độc đều phát tác.” Lan Thất tiếp lời bày ra dáng vẻ thờ ờ dửng dưng như không, tựa hồ tính mệnh đang nguy nào có gì quan trọng mà phải gấp gáp.

Con ngươi mênh mang của Minh Nhị dừng trên mặt Lan Thất, không nói gì.

Nếu không quan tâm sống chết, liệu sẽ có người vì cầu sống mà có thể bất chấp tất cả tiến vào địa ngục kinh tởm? Có thể sẽ có những người có ý niệm sinh tồn vô cùng mãnh liệt như thế, nhưng cũng có những người như người trước mắt thờ ơ đối mặt với độc phát sắp tới.

Lan Thất chậm móc ra một cái bình từ trong ngực, vừa mở nắp bình ra không khỏi thở dài một hơi, “Chỉ còn một viên ‘Phật tâm đan’ cuối cùng, may ra có thể giải ‘Xích tâm vô hà’.” Dứt lời đổ viên thuốc bỏ vào miệng, vừa nuốt xuống, thân hình run lên, bình dược trong tay rơi xuống đất vỡ vụn.

Minh Nhị lẳng lặng nhìn Lan Thất nắm chặt tay trái kiềm chế thân thể run rẩy, nhìn nàng nỗ lực khoanh chân ngồi ngay ngưng tụ nội lực…

Sau một lúc lâu, trên trán Lan Thất chảy xuống từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, nhưng thân thể lạnh run chỉ có tăng không giảm. Hắn biết, lấy nội lực của nàng lúc này muốn bức hàn độc căn bản không thể làm được.

Lan Thất mở mắt ra, lại đưa tay móc một bình dược khác từ trong ngực, tứ chi của nàng lúc này bị ngoại thương, hàn độc khiến cho vô lực cứng ngắc, động tác chậm chạp, đợi đến khi nàng nuốt vào viên thuốc phải mất nửa khắc.

Minh Nhị vẫn ngồi im một bên mà nhìn.

Sau khi Lan Thất nuốt viên thuốc vào, lại nhắm mắt ngồi ngay ngưng tụ nội lực.

Minh Nhị lẳng lặng nhìn chăm chú vào mi tâm Lan Thất, một lát sau, mi phong (đầu mày) hắn khẽ động, ngay sau đó liền thấy thân hình nàng nghiêng về phía trước, “Phụt!” phun lên tảng đá một ngụm máu to, hàn khí bốc lên giữa vũng máu đen.

Ánh mắt Minh Nhị dời từ hàn khí lên khuôn mặt trắng bệch như băng của Lan Thất, mi tâm ẩn hiện một điểm màu đen, viên thuốc vừa nuốt vào chẳng những phí công vô ích, ngược lại còn dẫn mấy loại độc gần đây nàng dùng để áp chế hàn độc phát tác, mà lúc này, hàn độc đã hoàn toàn phá tan nội lực của nàng.

“Khổ cực như thế, sao không từ bỏ?” Hắn thản nhiên mở miệng nói. Thương, độc, hàn độc phát tác đau đớn có thể hình dung như bị vạn trùng* cắn xé tâm can, người bình thường thà chết cũng không nguyện chịu. (*sâu bọ, côn trùng)

Hơi thở Lan Thất suy yếu, cố sức nâng mắt liếc Minh Nhị một cái, khóe môi hơi cong lên, giọng nói mỉa mai: “Đổi lại là ngươi… sẽ chấp nhận thế sao?”

Minh Nhị nghe vậy ngẩn ra.

“Ta ngươi đều là những người có thể giết chóc ở cả địa ngục, lẽ nào lại chịu chết vào tay kẻ khác!” Lan Thất run tay chật vật móc ra thêm một bình dược từ trong ngực.

“Thế nào cũng không chịu chết sao…” Minh Nhị đột nhiên cười, con ngươi mênh mang hướng về phía hư không xa xôi, từng màn, từng hồi của những ngày tháng hơn hai mươi năm qua trong nháy mắt đều hiện lên trong hư không, mà giờ phút này, hắn chỉ hờ hững nhìn.

Lan Thất đổ viên thuốc ra, nhìn, bích mâu dần hiện lên tia lạnh lẽo cùng quyết tuyệt, giọng nói nhàn nhạt yếu ớt: “Ta ngươi nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh, thời khắc cái chết theo sát, cũng không đáng sợ.” Cái chết, thật sự không đáng sợ, đáng sợ nhất là tâm chết!

Nghe trong gió đưa mùi tới, đầu mày Minh Nhị nhíu lại, thấy Lan Thất đưa viên thuốc tới bên miệng liền bấm tay bắn ra, viên thuốc rơi xuống đất.

Lan Thất nhíu mày nhìn Minh Nhị. Nếu công lực nàng không tổn hại, việc này làm sao phát sinh.

“Thuốc ấy đối với ngươi hậu hoạn vô cùng.” Minh Nhị móc một cái bình từ trong ngực, đổ một viên thuốc ném vào lòng bàn tay Lan Thất, “‘Phật tâm đan’ nghìn vàng một viên, trong lúc nguy nan lại càng trân quý, tăng giá gấp đôi, sau khi trở về Hoàng triều hồi tại hạ hai ngàn lá bạc.”

Lan Thất nghe vậy cắn răng, sau đó lại cười cười đầy mị hoặc, “Nhị công tử, ngươi đường đường là Trích Tiên, sao lại tham tài như thế.”

“Có thể kiếm được tiền của Thất thiếu, Minh Nhị cảm thấy vô cùng vinh hạnh.” Minh Nhị công tử cười tao nhã như tiên, nhìn mi gian* Lan Thất hắc khí dần dần dày, lại nói: “Thất thiếu chẳng lẽ đã suy yếu đến mức cần người bón?” (*mi gian: giữa chân mày)

Lan Thất suýt đem viên thuốc ném vào trong miệng, tức thì phản ứng lại, nhất thời căm hận không thôi, đường đường là Lan Thất thiếu phong lưu tiêu sái há lại có thể để Giả Tiên trêu đùa thế! Cũng không biết sao, khóe môi cong lên, bất giác muốn cười.

Minh Nhị lẳng lặng nhìn nàng nuốt viên thuốc vào, sau đó lẳng lặng mở miệng: “Thất thiếu như vậy, là vì… phải có một đáp án?”

Lan Thất nghe vậy viên thuốc thiếu chút nữa nghẹn ở họng, dùng sức nuốt, cuối cùng cũng nuốt trôi, ngước mắt hung hăng trừng Minh Nhị.

Minh Nhị công tử chỉ khẽ cười rộ lên.

“Bản thiếu chỉ vì mình!” Lan Thất hung tợn quát, đáng tiếc vì thân mềm lực yếu mà không có nửa phần khí thế.

“Vì sống còn mà giết chóc.” Minh Nhị công tử vẫn cười ôn nhã như trước, “Không biết Minh Không tiền bối cùng Phượng Duệ huynh sẽ làm thế nào.”

Lan Thất giật mình, bỗng nhiên nghĩ đến đêm hôm đó trên biển Đông Hải, đứa nhỏ thành thật kia từng kiên định nói “Cả đời này ta quyết không giết một người!” Không khỏi mỉm cười, nói: “Ninh Lãng nói người không nên giết người, người giết người thì không coi là người.” Ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời bên ngoài núi đá, ngày đông nắng ấm nhô cao, “Đơn giản biết mấy. Trong nhận thức của hắn chỉ có hắc và bạch, hắn luôn ở nơi quang minh bạch sắc, chưa bao giờ chân chính trải qua, thấy qua thâm sâu hắc ám.”

“Có lẽ lúc này hắn đã biết.” Con ngươi mênh mang của Minh Nhị thoáng qua một tia sáng.

Lan Thất không nói gì nữa, dù đã uống hai viên “Phật tâm đan”, tuy giải được độc trong cơ thể nhưng lại không thể loại bỏ hàn độc, đang muốn thừa dịp còn có vài phần khí lực hồi phục lại nội lực.

Minh Nhị đứng dậy tính đi tìm chút đồ ăn, còn chưa đi tới bờ hồ đã nghe thấy phía sau “Phịch!” một tiếng, không khỏi quay lại, liền thấy Lan Thất nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Ngực đột nhiên như bị cái gì đè ép trầm xuống, chân lướt tới dừng bên người Lan Thất, đỡ nàng dậy, liền thấy một vũng máu lớn, hàn khí bốc lên nhè nhẹ, khóe miệng còn có máu không ngừng chảy ra mà thân thể của nàng chạm vào lại lạnh như hàn băng.

“Cái… Đó…” Lan Thất cố sức chỉ về phía viên thuốc bị Minh Nhị bắn rơi, “Có thể… tạm chế hàn độc…”

Minh Nhị không thèm liếc nhìn viên thuốc kia một cái, nói: “Ta có thể ngăn chặn hàn độc trong cơ thể ngươi một tháng, nhưng nếu một tháng sau ngươi không thể lấy được giải dược, cộng với hôm nay đã mấy lần phản phệ, khi đó hẳn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa còn phải chịu đau đớn hơn hôm nay, ngươi còn muốn ta cứu ngươi?”

Lan Thất chậm rãi chuyển mâu nhìn Minh Nhị, môi cong lên, nói: “Được.”

Minh Nhị không nói thêm nữa, động thủ cởi đi vạt áo Lan Thất.

“Nhị công tử…” Lan Thất mặc cho Minh Nhị động thủ, trên mặt hơi mang ý cười, “Tuy bản thiếu… hứa hẹn chịu trách nhiệm lấy ngươi, nhưng… động phòng hoa chúc ở nơi này… cũng quá sát phong cảnh đi.”

Minh Nhị nghe vậy khóe mắt giật giật nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng, song cũng chỉ cởi ra phần trên từng lớp y bào, ngoại y, giáp y, sau cùng lộ ra lớp nhuyễn ngân giáp, mục tiêu của Minh Nhị chính là đây, hai ba bước đã cởi nó xuống khỏi người Lan Thất, thuận tay ném đi, sau đó đỡ nàng khoanh chân ngồi thẳng, bản thân cũng ngồi xuống phía sau nàng.

“Thả lỏng toàn thân, chớ vận nội lực, giữ tâm trí thanh tỉnh.”

Lan Thất nghe thanh âm trầm thấp của Minh Nhị truyền đến từ phía sau, lập tức cảm thấy đỉnh đầu bị một bàn tay ấm áp đè lên, một luồng khí ấm áp từ đỉnh đầu truyền vào, nhất thời cơ thể đang như ngâm trong hồ băng không còn thấy quá lạnh lẽo nữa, không khỏi nhắm mắt lại thả lỏng toàn thân chìm vào cảnh hư không.

Minh Nhị nâng tay trái đặt trên đỉnh đầu Lan Thất, đầu ngón tay phải khép lại lần lượt điểm nhanh huyệt đạo toàn thân nàng.

Một lúc lâu sau, tay Minh Nhị dời khỏi đỉnh đầu Lan Thất.

Lan Thất mở mắt, chậm quay đầu nhìn Minh Nhị ở phía sau, trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc rịn ra một tầng mồ hôi mỏng lại khiến khuôn mặt kia lần đầu tiên có cảm giác giống người phàm.

Minh Nhị điều tức một lát, vừa mở mắt đã đối diện ngay với đôi bích mâu sâu thẳm, không khỏi ngẩn ra.

Ánh mắt trong suốt của hai người lẳng lặng đối diện nhau giống như tấm gương và mặt nước phản chiếu lẫn nhau, cùng chiếu rọi đến chỗ sâu nhất của nhau, lại vừa giống như trong suốt hư không chẳng thấy đáy, một lát sau, đều tự lẳng lặng dời ánh mắt.

Minh Nhị đứng dậy đi tới bên hồ rửa sạch mồ hôi và máu dính trên người, khi quay lại vẫn thấy Lan Thất khoanh chân ngồi yên tại chỗ như trước.

“Ngươi thế này… Chẳng lẽ không khó chịu?” Minh Nhị nhìn vết thương đã đóng máu khô trên người Lan Thất hỏi. Có điều, trăm ngàn đừng tưởng rằng Nhị công tử đang quan tâm Lan Thất, chẳng qua hắn cảm thấy ánh mắt nhìn phải mấy vết máu này cực không thoải mái, cộng thêm mùi máu tươi vô cùng khó ngửi.

Lan Thất nghe vậy nhíu mày nhìn Nhị công tử toàn thân không nhiễm chút bụi, sau đó lảo đảo đứng dậy, dùng tay trái không bị thương đem xiêm y đã thoát một nửa cởi bỏ tiếp từng cái, mặc dù một thân xiêm y đã rách mướp, nhưng nhìn động tác của nàng lại như giải vũ y hoa thường*, vạt áo phấp phới như hoa rơi nhẹ nhàng, ngón tay di động ẩn lộ quyến rũ mị hoặc, đôi mắt vẫn nhìn Minh Nhị, bích thủy thu ba, lưu quang diễm liễm. (*vũ y: áo lông vũ, thường ví với tiên nữ; hoa thường: xiêm y váy áo lộng lẫy)

Minh Nhị không hề lảng tránh, cứ như vậy nhìn nàng tháo thắt lưng thoát y phục, tự nhiên thong dong giống như đang ngắm lá cây bay mưa bụi giáng.

Ngoại bào rơi xuống, giáp y rơi xuống… Lan Thất cũng rơi cùng.

Minh Nhị phất tay áo quấn người Lan Thất kéo lại, nàng may mắn thoát khỏi té ngã xuống đất.

“Diễm cảnh bản thiếu giải y… Há có thể không duyên cớ nhìn.” Lan Thất cười cười. Chỉ tiếc giờ phút này khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh vô cùng tổn hại nhan sắc, trên trán gân xanh nổi rõ đủ thấy đau đớn thế nào, vốn miễn cưỡng vẫn còn một nửa áo trong sạch sẽ nhưng nháy mắt đã nhiễm từng mảng lớn đỏ tươi. Vừa rồi nhìn như thoải mái giải y nhưng lại khiến máu đã kết khô lại chảy ra. “Một lần vạn kim, dùng ‘Phật tâm đan’ đổi trả, lại hầu hạ bản thiếu thật tốt…”

Minh Nhị nghe vậy nháy mắt đáy lòng sinh ra một loại cảm giác dở khóc dở cười. Người này, nàng vĩnh viễn không muốn ở thế hạ phong.

Đáy lòng vừa thở dài một tiếng, đỡ Lan Thất đau đến không cựa quậy gì được dựa vào trên vách đá, sau đó đem đống y phục rách bươm dưới đất đến bên bờ hồ giặt sạch sẽ, quay lại bên cạnh nàng, từ từ cuốn xiêm y lau rửa sạch sẽ bùn đất vết thương, lại lượm lên một bình dược trong đống chai lọ rơi ra đầy đất từ người nàng, ngửi ngửi, biết là “Tử phủ tán” liền cẩn thận bôi lên miệng vết thương.

Vô luận là lau rửa hay bôi thuốc Lan Thất đều không rên một tiếng, ngay cả một tiếng hít vào vì đau cũng không, chỉ mở to một đôi bích mâu bình tĩnh nhìn lên vách đá cao, nếu không có gân xanh gồ lên trên trán cùng mồ hôi lạnh túa ra liên tục, thật cho rằng nàng không hề có cảm giác.

Minh Nhị kiểm tra một lượt vết thương trên người nàng, có nhiều vết thương ở chân và cánh tay, trên thắt lưng cũng có ba chỗ, nhờ có nhuyễn ngân giáp mà lưng và ngực không bị thương. Vũ khí của đám hồng y oa nhi đều là lụa đỏ, mặc dù ở trong tay bọn chúng sắc như đao kiếm nhưng dù sao cũng không phải đao kiếm thật, lụa chỉ cắt thương da thịt mà không chạm tới xương, đây cũng xem như chuyện may mắn, có điều miệng vết thương trên bàn tay phải…

“Vết thương này phỏng chừng sẽ lưu lại sẹo rất lớn.” Minh Nhị cố gắng thả nhẹ động tác, khép đống da thịt đã bị rách bươm trên bàn tay phải sát lại. 

“Cái này thì coi là gì.” Lan Thất cắn chặt môi, lúc này khuôn mặt kia trắng bệch như tờ giấy, trên môi tựa như nhuộm một tầng sương, ánh mắt vẫn nhìn lên vách đá, khẽ khàng tựa như du hồn nói mê, sau đó lại khôi phục nét bình tĩnh, “Năm đó… cũng có rất nhiều sẹo, khi bản thiếu lên làm gia chủ Lan gia, liền dùng dao cắt hết tất cả sẹo, sau đó đắp ‘Tử phủ tán’ lên, còn dùng số tiền lớn chiêu rất nhiều danh y chế thuốc trị sẹo, sau đó… tất cả sẹo đều biến mất, giống như chưa hề tồn tại, tất cả… đều không tồn tại.”

Minh Nhị vẫn chầm chậm thoa thuốc, tựa hồ không nghe thấy.

Thoa thuốc xong, Lan Thất bỗng nhiên nói: “Giả Tiên, bản thiếu đói bụng.”

Minh Nhị trầm mặc.

“Bản thiếu đói bụng.” Lan Thất tiếp tục nói.

Minh Nhị nhìn nàng không nói gì.

“Bản thiếu đói bụng.” Lan Thất nhìn hắn cười.

Minh Nhị công tử không nói gì xoay người rời đi.

Lan Thất nhìn thân ảnh hắn biến mất, sau đó trước mắt dần dần mơ hồ…

Mùa đông, trong núi không có dã quả, mà đối với bản lĩnh có thể tự làm ra cái ăn hay không từ đôi tay này của mình, trong lòng Nhị công tử rất rõ ràng. Cho nên hắn không phí công đi săn thú hoang mà quay lại chỗ lần đầu gặp đám phúc hỉ oa nhi đêm qua, quả nhiên, bao phục của hai người đều còn nguyên.

Khi Minh Nhị mang theo bao phục trở về lại cảm thấy yên tĩnh dị thường, tâm trạng hắn căng thẳng, phi nhanh tới dưới núi đá thì thấy Lan Thất đang lẳng lặng nằm trên đất, lúc này tâm trạng mới thả lỏng, quẳng bao phục xuống, đi tới bên người nàng, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm nghiền, khuôn mặt vốn trắng như tuyết lại đỏ ửng, đưa tay chạm vào, giống như bị lửa đốt. Lập tức, một tay ấn vào uyển mạch (mạch trên cổ tay), một tay đặt trước ngực, một lát sau mới buông ra, ánh mắt mờ mịt nhìn người đang hôn mê trên mặt đất, thật lâu sau, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Sống được thật vất vả.”

Từ trong bao phục lấy ra tấm thảm da hổ trải trên mặt đất, bế Lan Thất đặt lên, lại lấy chăn lông cáo đắp lên người nàng. Lẳng lặng nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia, nhìn hai đầu lông mày của nàng nhíu chặt, biết nàng nhất định vô cùng khó chịu nhưng chẳng hề nghe thấy một tiếng rên rỉ, tựa hồ chỉ đang ngủ say.

Nhìn một lát, rốt cục đổ ra một viên thuốc từ bình dược, một tay nâng Lan Thất dậy, một tay lấy túi nước, đưa viên thuốc để Lan Thất nuốt vào. Nước lạnh tựa hồ kích thích Lan Thất thanh tỉnh vài phần, mí mắt giật giật, chậm chạp hé ra một khe hẹp, môi khẽ nhếch giống như còn muốn uống nước, Minh Nhị lại rót cho nàng mấy hớp, nước theo khóe miệng chảy xuống, cổ tay hắn khẽ động lau nước đi, thân hình Lan Thất theo lực đạo ngã vào trong lòng hắn.

Cảm giác ấm áp này, giống như hương vị trong trí nhớ, khóe môi Lan Thất hơi cong, mềm nhẹ phun ra hai chữ: “Ca… Ca…”

Tay Minh Nhị thoáng dừng.

Lan Thất lại lâm vào mê man.

Đỡ nàng nằm xuống, lại đắp chăn kín, Minh Nhị đứng dậy ngồi sang một bên lấy lương khô trong bao phục ra ăn, từ đêm qua đến bây giờ chưa hề có gì vào bụng, thật đói lắm rồi.

Mặt trời từ từ nhô lên giữa bầu trời cao, lại thong thả tà tà xuống núi, một ngày lại lặng lẽ trôi qua.

Minh Nhị ăn lương khô xong liền kiếm ít củi đốt lửa, Lan Thất vẫn mê man chưa tỉnh.

Tấm màn đen nhẹ nhàng phủ xuống, ánh trăng lại tà tà nhú lên, ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, nước hồ phản xạ, núi đá nhuộm sương, trời đất bao phủ một màu bạc. Đêm, yên tĩnh vắng lặng, chỉ có đống lửa ngẫu nhiên phát ra tiếng lách tách.

Minh Nhị lau qua thân thể, lại đắp thuốc trị thương, sau đó nhắm mắt ngồi xuống bên vách đá, định bụng cứ như vậy qua một đêm. Nhưng nửa đêm, một trận tiếng “Chi chi chi…” truyền vào tai hắn vô cùng khó chịu, mở mắt, liền thấy Lan Thất vốn ngủ rất ngon đã cuộn thành một đoàn, thanh âm khó nghe kia phát ra từ nàng, một hồi lâu Minh Nhị mới phản ứng lại, thì ra là Lan Thất nói mê.

Đứng dậy đi qua, đưa tay chạm vào, cả người Lan Thất giống như tảng băng. Ban ngày nóng như lửa đốt, ban đêm lại lạnh như băng, haizzz…

Thêm chút củi cho lửa cháy mạnh hơn, lại lấy một cái áo choàng từ trong bao phục của Lan Thất đắp lên người nàng. Lan Thất cuộn lại một đoàn chỉ lộ nửa đầu bên ngoài, thân hình dưới chăn lông cáo run rẩy, lông mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt mép chăn, tay phải lại chảy máu nhưng nàng không chút cảm giác vẫn nhắm chặt hai mắt. Nhớ trước đó vài ngày nàng mặc dù chịu nỗi khổ hàn độc nhưng công lực không bị ảnh hưởng, mà lúc này, thương, độc tàn phá thân thể của nàng, phá hủy ý chí của nàng, yếu ớt tới không thể kiềm chế mà nói mê.

Lẳng lặng nhìn một lúc lâu, rốt cục, Minh Nhị ngồi xuống thảm ôm một đoàn kia vào trong lòng.

Thế nhưng… Lan Thất trong cơn mê man đã lạnh đến không thể chịu nổi nhưng vừa chạm vào ấm áp tức khắc chấn động mạnh một cái, sau đó không biết nàng lấy khí lực ở đâu ra đột nhiên giãy dụa.

“Là ta.” Minh Nhị nhẹ giọng nói. Chỉ coi như nàng trong mộng vẫn cảnh giác.

“Không…” Lan Thất lại vẫn giãy dụa như cũ, trong miệng thì thào, “Ca ca… Không cần… Vì sao… Không bao giờ… muốn nữa…”

Mày Minh Nhị nhăn lại, giơ tay vỗ vỗ mặt Lan Thất muốn nàng tỉnh lại, nhưng hai mắt Lan Thất vẫn khép kín, khuôn mặt tái nhợt lại hiện lên đau thương cùng tàn nhẫn, thân mình dùng sức giãy dụa không chịu nằm trong lòng Minh Nhị.

“Tỉnh tỉnh.” Minh Nhị bắt được hai tay của nàng, khó hiểu nhìn Lan Thất liều mạng giãy dụa, chẳng lẽ gặp ác mộng?

“Không cần!” Vẻ mặt Lan Thất càng quyết liệt, “Không bao giờ… muốn nữa… Ca ca…” Hai chữ cuối cùng đột nhiên yếu ớt thê lương mang theo bi thương vô hạn.

Một giây ấy, tay Minh Nhị đột nhiên mềm nhũn, Lan Thất rớt xuống nằm lại trên thảm vì thế ngừng giãy dụa, lẩm nhẩm vài câu, sau đó nhích xa đống lửa lại cuộn thành một đoàn.

Minh Nhị nhìn một đoàn kia, trong con ngươi hiện lên vô số suy nghĩ, cuối cùng chỉ còn vẻ tĩnh mịch mênh mang. Đứng dậy quay lại chỗ ngồi xuống, vừa nhắm mắt lại, lại nghe Lan Thất dồn dập quát nhẹ một tiếng: “Giả Tiên!”

Mở mắt kinh ngạc nhìn lại, một đoàn kia vẫn cuộn tròn như cũ, đôi mắt nhắm chặt nhưng quả thật có thanh âm truyền đến, “Giả Tiên…‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ là của ta…”

Mi phong Minh Nhị nhảy dựng.

“Giả Tiên… Ngươi dám giành với ta… Ta giết ngươi!” Một lời này cơ hồ vô cùng hung tợn.

Minh Nhị sửng sốt một lát, sau đó phì cười.

Qua một lúc lâu, một đoàn kia lại giật giật, lông mày vốn đã giãn ra lại thoáng nhíu lại, lời vô nghĩa lại truyền đến, “Ninh Lãng…”

Minh Nhị lại ngẩn ra.

“… Ta… Không cần…” Một tiếng thở dài nhợt nhạt truyền ra.

Dưới núi đá, một khắc kia, tĩnh lặng như nước, thẳng đến khi Lan Thất lại nói mê.

“Cự tuyệt rõ ràng đến thế à?” Ánh mắt Minh Nhị nhìn Lan Thất lại mênh mang, bên môi hiện lên một chút ý cười nhạt.

Cự tuyệt đương lúc hôn mê… Là cự tuyệt chuyện gì đây?

Đêm hôm đó, Minh Nhị lẳng lặng nhìn trăng sáng, lẳng lặng nghe Lan Thất bên cạnh nói mê trong mộng.

Ca ca, Giả Tiên, Ninh Lãng.

Ba cái tên theo thứ tự thay nhau lên sân khấu.

Rất nhiều năm sau, Minh Nhị vẫn nhớ một đêm này như in, đêm đông thăm thẳm, trăng lạnh như sương, ánh lửa đỏ rực,… Duy nhất một lần Lan Thất yếu đuối bất thường. Chẳng qua hắn chưa bao giờ nói qua với nàng, mà Lan Thất, tựa hồ sớm đã quên từng có một đêm như vậy, cũng không biết từng có một giấc mộng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện