… “Ai da, đại công tử à, ngươi dù có tình ý với bản thiếu, yêu thương nhung nhớ bản thiếu, mà bản thiếu dù không để ý đến cái gọi là phân đào đoạn tụ gì đấy, nhưng trước mặt nhiều người như vậy bản thiếu vẫn thấy ngượng ngùng nha.”…
Ngày mười tám tháng mười một, đêm, Đông Hải Bắc khuyết Nam phong.
Ngọn Nam phong không kỳ vĩ hiểm trở như ngọn Bắc phong, cũng không có cung vàng điện ngọc trang nghiêm tráng lệ, trên ngọn Nam phong chỉ có nhà đá thạch lâu vô cùng đơn sơ giản dị, từng dãy nhà đá được xây dựng cách biệt nhau vây quanh ba vị trí chân núi, lưng núi, đỉnh núi. Xa xa nhìn lại, nhà, lâu, núi hòa làm một thể, trong bóng đêm chỉ có thể thấy một ngọn núi cao ngất đứng sừng sững.
Ngọn Nam phong và ngọn Bắc phong là cấm địa của Đông Hải, tất cả dân chúng bình thường đều không được tiến vào. Trên ngọn Bắc phong, phàm là người Đông Hải đều biết đó là nơi ở của Đông Hải chi vương; còn trên ngọn Nam phong thì không có ai khác ngoài người của phủ thiếu chủ, cũng không ai biết thật sự trong đó có gì.
Mà đêm nay, có hai người thừa dịp trăng tối gió to mò đến Bắc khuyết Nam phong.
Dưới chân núi, một dãy nhà đá chỉnh tề đứng thẳng trong bóng đêm, ngoại trừ bốn hướng đông tây nam bắc có chút ánh sáng le lói còn lại là một màu đen kịt, không một tiếng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm vi vu lướt qua.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài.
Hai người núp trong trong bóng tối quan sát dãy nhà đá phía trước, một lúc sau, một người trong đó nói nhỏ: “Giả Tiên, thủ hạ họ Vân cũng nhiều thật đấy, hơn nữa đều không đơn giản.”
Nhà đá phía xa nhìn qua phảng như không có một chút hơi người nhưng lại khiến người khác cảm giác được một áp lực nặng nề, trong yên tĩnh, người bình thường không phát hiện được nhưng bọn họ lại có thể loáng thoáng nghe được thanh âm hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, nếu không phải cao thủ hạng nhất sẽ không có khả năng hít thở như vậy.
“Hoàng triều võ lâm cơ hồ bị hắn làm cho long trời lở đất.” Người còn lại thấp giọng nói. Ngụ ý rằng ngươi cảm khái cũng thật dư thừa, nếu Đông Hải đảo đều là những người vô dụng vậy có thể cướp được “Lan Nhân Bích Nguyệt” sao? Có thể làm tổn hại bao nhiêu cao thủ võ lâm của hoàng triều sao? Hơn nữa còn làm bọn họ thụ thương, chịu bao nhiêu đau khổ.
Hai người này không cần suy nghĩ, chính thị Lan Thất, Minh Nhị.
Hai người trốn bảy tám ngày, nhờ phúc của “Tử phủ tán”, cộng thêm cả hai tuổi trẻ khỏe mạnh cho nên vết thương chóng lành, hàn độc trong người Lan Thất đã được Minh Nhị tạm thời áp chế nên không lo tái phát trong khoảng thời gian này.
Hai người thấy thương thế đã tốt lên, lương khô, thỏ hoang, gà rừng đã ăn chán ngấy, bờ hồ nhỏ cũng không phải kim lâu ngọc các có rượu ngon, mỹ nhân, chăn gấm, vả lại mọi chuyện đã chuẩn bị được gần như hoàn tất, lúc này hẳn nên cùng Đông Hải đảo tính toán nợ nần rồi. Cho nên tối nay xuất hiện ở Bắc khuyết Nam phong này, theo như Lan Thất nói, chuyện Vân Vô Nhai hy vọng bọn họ làm còn thiếu một thôi.
“Giả Tiên, ngươi nói xem đối với mong muốn cuối cùng này của Vân đại thiếu chủ, chúng ta nên làm thế nào để thành toàn hắn mới tốt?” Lan Thất lôi ngọc phiến từ trong tay áo ra toan phe phẩy vài cái, nhưng lại thấy làm vậy trong mùa đông thế này thì không hợp cho lắm, cho nên chỉ đành gấp lại sảng khoái gõ một cái lên vai Minh Nhị.
Minh Nhị công tử nghe Lan Thất lại gọi một tiếng “Giả Tiên” thì lỗ tai nhịn không được nhảy dựng lên. Tuy hắn biết xưng hô này không tính là quá phận, Lan Thất gọi như vậy cũng không hề gì, nhưng nhỡ nàng gọi quen miệng rồi trước mặt mọi người cũng gọi như vậy, thật sự là vô cùng tổn hại hình tượng ôn nhã như tiên trước sau như một của hắn. Cho nên Nhị công tử quyết định vờ như không nghe thấy.
Lan Thất chờ một lúc không thấy Minh Nhị lên tiếng trả lời, không khỏi kỳ quái nghiêng đầu nhìn hắn. Mặc dù bọn họ đang nấp trong bóng tối, mặc dù trăng trốn sau mây, nhưng lấy thị lực và cự ly gần như vậy cũng đủ để nàng thấy rõ ràng khuôn mặt của Minh Nhị. Cho nên nàng nghiêng người dựa vào hắn, mềm mại dịu dàng kéo dài giọng gọi một tiếng: “Minh lang…”
Vì vậy, dù chưa bao giờ thấy lạnh trong mùa đông khắc nghiệt nhưng lúc này thân hình Minh Nhị công tử lại run lên một cái, chính xác là rùng mình một cái.
Vừa dựa trên người hắn Lan Thất há lại không biết, cho nên nàng rất vui vẻ không tiếng động cười rộ lên.
Vô luận là quân tử phong nghi như ngọc, thư sinh tao nhã ân cần, hay là người khiêm tốn nhún nhường nhân ái vô tư… tất cả những người này khi đối diện với Lan Thất chỉ có thể chào thua, cho nên Minh Nhị công tử chỉ có thể thầm thở dài một hơi đầy bất lực, nói: “Ba tầng tháp cao ấy, Thất thiếu muốn san bằng hay quét sạch?”
“Cái này…” Lan Thất hơi nheo mắt đánh giá Bắc khuyết Nam phong sừng sững trong bóng đêm, ba nơi chân núi, lưng núi, đỉnh núi được nhà đá thạch lâu xây dựng vây quanh một vòng vừa giống chiếc thắt lưng, lại giống hàng rào bảo vệ ngọn núi. Đôi bích mâu lóe lên trong bóng đêm, nói, “Bản thiếu cho rằng ngọn núi này đẹp như vậy, chỉ chơi đùa dưới này thôi thì thật không thú vị gì cả.”
Minh Nhị suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, chân núi quá dễ dàng đắc thủ, không đủ để phù hợp với mong muốn của Vân thiếu chủ, vậy chúng ta sẽ lên lưng núi.”
“Đi thôi.”
Ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ một cái vào vai Minh Nhị, hai người đồng thời đề khí lao đi. Trong bóng đêm, vốn là hai màu áo xanh, áo tím cũng nhuộm một màu tối đen như mực khiến cho thân ảnh hai người tựa hồ hóa thành hai làn khói mực, vô thanh vô tức nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt đã bay tới trước dãy nhà đá dưới chân núi.
Hai người quan sát dãy nhà đá một lúc, trong lòng âm thầm gật đầu, quả nhiên không phải nhà đá thông thường, một nhà một tường, một hành lang một cột trụ, ngay cả góc nhà mái hiên đều ẩn giấu huyền cơ, mà cơ quan ám khí nhất định không ít. Quay đầu nhìn người bên cạnh, gật đầu một cái, sau đó Minh Nhị dẫn đầu mà đi, Lan Thất theo sát phía sau.
Lan Thất mặc dù đối với cơ quan trận pháp cũng coi như tinh thông, tuyệt không chịu thừa nhận Minh Nhị lợi hại hơn mình nhưng lúc này nàng vẫn vui vẻ nhường bước, nhường Giả Tiên giả nhân giả nghĩa đi trước.
Minh Nhị đề khinh công đến cực hạn, phảng như một chiếc lá rụng tung bay, trái vòng phải quẹo, vận một bộ pháp an toàn xuyên qua nhà đá. Sau lưng Lan Thất như gió đuổi theo, lá rơi nơi nào gió dừng nơi ấy, lá bay đến đâu gió thổi đến đấy. Hai người thở không nghe hơi chân bước không tiếng, né những chỗ tối có cao thủ ẩn núp, tránh khỏi những cơ quan ngầm, ngẫu nhiên cũng sẽ đụng phải một cao thủ thủ trận, thời khắc đó, Minh Nhị công tử ra tay nhanh như chớp, gã kia còn chưa kịp phản ứng đã choáng váng ngất đi, hoặc là bị điểm huyệt, hoặc là… Một chiêu đoạt mệnh! Mà cùng khắc Nhị công tử xuất thủ, ngọc phiến trong tay Lan Thất nhẹ nhàng phẩy một cái, gã bị Nhị công tử đánh ngã bị một quạt gió này thổi tới, im hơi lặng tiếng ra đi. Hai người cứ thế không hề dừng bước tiếp tục bay đi, khoảng nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng cũng bình yên đi qua trận nhà đá, nhẹ nhàng bay lên lưng núi.
“Nhị công tử nha, ngươi nói xem nếu chúng ta hợp tác, có phải bất kỳ nơi nào trên đời này đều có thể đi?” Có lẽ bọn chúng hết sức tự tin với việc phòng thủ dưới chân núi cho nên đường lên lưng núi không hề có trạm gác ngầm, bởi vậy Lan Thất có thể yên tâm trêu ghẹo Nhị công tử.
“Tại hạ trước nay luôn hy vọng có thể sống lâu trăm tuổi, Thất thiếu không bằng tìm một người võ công cao cường lại anh hùng hổ đảm đi cùng thì tốt hơn, tỷ như Liệt Sí Phong Liệt huynh.” Minh nhị công tử đáp.
“Ai da, Nhị công tử à, chúng ta trải qua một đoạn ngày dài đồng sinh cộng tử, nói thế nào tình cảm cũng là cứng hơn vàng nặng hơn núi, sao ngươi có thể nói ra lời bạc tình bạc nghĩa như vậy.” Thanh âm của Lan Thất có thể so với nỗi đau khổ của mười tám oán phụ cùng ca thán.
Minh Nhị bỗng dừng bước, trong nháy mắt Lan Thất liền vượt lên trước, nhưng nàng vội quay người lại tới trước mặt Minh Nhị, “Sao vậy?”
“Tại hạ đang suy nghĩ…” Vẻ mặt Minh nhị công tử do dự.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Lan Thất nghiêm túc. Lẽ nào chuyến này có gì sơ sót? Không đúng, vô luận là Minh gia hay Lan gia, nàng và Giả Tiên đều đã an bài tính toán ổn thỏa.
Minh nhị công tử bình tĩnh nhìn Lan Thất, gương mặt trang trọng nghiêm túc, nói: “Nhân tài như Thất thiếu ba lần bốn lượt biểu lộ tâm ý với tại hạ, tại hạ lại không phải gỗ đá, há có thể vô tình, cho nên, phân đào đoạn tụ* cũng được, uyên ương bạc đầu cũng tốt, tại hạ chỉ có một điều kiện, đó là: Nếu Thất thiếu gả cho ta, vậy Lan gia hãy chuẩn bị giá trang (đồ cưới), còn nếu Thất thiếu muốn lấy ta, vậy Lan gia hãy chuẩn bị sính lễ. Nếu Thất thiếu đồng ý, vậy tại hạ tuyệt không có lý gì không đáp ứng.” (*phân đào đoạn tụ: điển tích điển cố nói về mối tình đồng tính)
Minh Nhị nói một mạch, Lan Thất đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó là cắn răng trợn mắt.
“Vì sao không phải Minh gia các ngươi chuẩn bị giá trang sính lễ?!”
“Bởi do Thất thiếu biểu lộ tâm ý với tại hạ, cũng chẳng khác nào Thất thiếu cầu hôn tại hạ, nếu đã ‘Cầu’, vậy dĩ nhiên phải có ‘Lễ’.” Nhị công tử đáp vô cùng lưu loát trôi chảy coi đó như là việc đương nhiên.
“Ngươi…” Lan Thất trừng mắt.
“Tại hạ chưa bao giờ biểu lộ qua cái gì với Thất thiếu, nhưng thật ra Thất thiếu không dưới hai lần biểu thị ý muốn ‘chịu trách nhiệm’ với tại hạ.” Nhị công tử thanh minh rõ ràng.
“Ta…” Lan Thất líu lưỡi.
“Thất thiếu cứ suy nghĩ lại một chút cho rõ ràng.” Nhị công tử ôn hòa thân mật vỗ vỗ vai Lan Thất, sau đó lướt qua nàng tiếp tục đi. Lần này lỗ tai sẽ được thanh tĩnh một lúc rồi.
Lan Thất phục hồi tinh thần, điểm mũi chân đuổi theo Minh Nhị, mềm mại ngọt ngào nói: “Minh lang, bản thiếu bỗng nhớ tới, Thu gia mỹ nhân từng cùng ngươi tặng y đề thơ, mà bản thiếu cũng có đối tượng kết hôn là Ninh Lãng, cho nên, chúng ta không tiện cưới hỏi đàng hoàng, không bằng cứ âm thầm kết giao thế này là tốt rồi.”
Minh Nhị công tử võ công cao tuyệt phút chốc dưới chân lảo đảo một cái, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn Lan Thất, gương mặt ôn văn tao nhã cười nói: “Thất thiếu, dù là âm thầm kết giao cũng nên có một tín vật gì đó, không bằng dùng chủ lệnh Lan gia thì thế nào?” Dừng một chút, Nhị công tử lại nhàn nhàn quăng thêm một câu, “Hơn nữa… Nghe nói còn có cái gọi là đêm tư phí.”
Lan Thất nhất thời như nuốt phải một con cóc vậy, há hốc mồm không nói nên lời.
Nhị công tử quay đầu, lười để ý thêm nữa, dưới chân phi lên, tiếp tục hướng lưng núi mà đi.
Lan Thất điểm chân đuổi kịp, gương mặt lại vô cùng đau đớn, nói: “Ngươi vậy mà biết ‘Đêm tư phí’?! Thì ra ngươi ấy thế mà lại là khách quen của thanh lâu! Ngươi Giả Tiên này quả nhiên là lừa đảo! Uổng công bản thiếu đối với ngươi một tấm chân tình, ngươi… Ngươi…”
Minh Nhị nhấc tay ý bảo Lan Thất im lặng, “Đến rồi.”
Phía trước cách mấy trượng lại là một dãy nhà đá tối nghịt không trông thấy gì, nhưng trong một chái nhà nằm ở vị trí cao trên vách núi treo bốn ngọn đèn tỏa ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, mặc dù chiếu sáng không được bao nhiêu nhưng ngược lại có thể giúp xác định phương hướng.
“Chẳng biết nơi này… sẽ là những người nào đây?” Ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ Minh Nhị một cái.
Minh Nhị quay đầu lại nhìn nàng, nhàn nhạt bỏ lại một câu, “Nội công của ngươi vốn thể âm hàn, lát nữa nếu động thủ, nhiều nhất chỉ được sử dụng tám thành công lực, bằng không hàn độc tái phát, chớ có gọi ta.” Dứt lời liền phi thân về phía trước.
“Đồ Giả Tiên máu lạnh vô tình.” Lan Thất thì thào một câu, khóe môi không khỏi cong lên, phi thân đuổi theo.
Hai người lặng lẽ lướt đi, trong nháy mắt tiếp cận dãy nhà đá, lập tức một cổ sát ý nồng đậm tập kích tới, hai người lập tức tách ra một trái một phải, lại tức thì cùng lúc xoay người lại, xuất thủ vô cùng nhẹ nhàng mau lẹ, chỉ thấy một bóng đen dừng giữa không trung, ngọc phiến trong tay Lan Thất đâm vào ngực, tay Minh Nhị bóp yết hầu khiến gã không thể phát ra một tiếng kêu.
Lan Thất rút ngọc phiến ra, Minh Nhị nhẹ tay hất một cái, bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, một sinh mệnh cứ như vậy vô thanh vô tức ra đi.
“Nhanh! Chỗ này không thể ở lâu.” Môi Minh Nhị khẽ động, âm thanh như tiếng muỗi vo ve truyền vào tai Lan Thất.
Lan Thất gật đầu, hai người cấp tốc vọt người bay lên, lặng yên hạ xuống nóc nhà, tự mình thăm dò. Từ trên mái hiên lặng lẽ phóng mắt nhìn xuống, lọt vào tầm mắt đều là vách đá xám xịt không thấy một song cửa sổ, nếu không phải bọn họ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ tuyệt không cho rằng trong những nhà đá nhìn không thấy một lỗ hở này có người.
Minh Nhị chỉ chỉ phía bên trái, giơ lên năm ngón tay, lại chỉ chỉ bên phải, giơ lên năm ngón tay.
Lan Thất cong môi cười, phi thân về phía bên trái, chớp mắt đã hòa vào bóng tối.
Thân hình Minh Nhị khẽ động nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm bên phải.
Đêm, vắng lặng như trước; gió, rét lạnh như cũ.
Sau một lúc lâu, hai người quay lại chỗ cũ, trong bóng đêm âm u, trên gáy quạt tựa như thước ngọc của Lan Thất còn chảy xuống vài giọt mực đen, mà góc áo Minh Nhị lại điểm vài sắc hoa mai.
Hai người nhìn nhau một cái, mỉm cười, trong đôi mắt mỗi người đều là vẻ lạnh lẽo vô tình.
Từ nóc nhà phi thân hạ xuống, ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ lên vai Minh Nhị, “Mở cửa.”
Minh Nhị liếc nhìn nàng một cái, khóe mắt rủ xuống nhưng không nói gì, cất bước đi về phía tường đá nhìn như khít đặc không chút khe hở, ngưng thần nhìn trong chốc lát, lại quan sát bốn phía một phen, sau đó dưới chân di động.
Lan Thất đứng cách một trượng nhìn hắn đi lại trên hành lang đá, y sam phấp phới, bước chân ung dung, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã, nhưng Lan Thất dựa theo đôi mắt hơi rũ kia nhìn thấu hắn thận trọng, nhìn như di chuyển tiêu sái vô thường thật ra là một loại bộ pháp huyền diệu.
Một lúc sau, Minh Nhị bỗng nhiên đánh nhẹ một chưởng về phía bên trái vách đá, sau đó liền thấy vách đá chậm rãi xê dịch phát ra tiếng vang cạch cạch đồng thời để lộ ra một cánh cửa tò vò rộng khoảng một trượng, bên trong tối om không một tia sáng.
“Đông Hải đảo này keo kiệt thật đấy, ngay cả ngọn đèn cũng tiếc không đốt.” Lan Thất nhẹ giọng than thở.
Nàng nói ra lời này vốn có chủ ý, mặc dù cao thủ ẩn thân trong chu vi năm trượng đã bị nàng và Minh Nhị giải quyết, nhưng cửa đá này khi mở phát ra âm hưởng tất sẽ kinh động đến mấy chỗ khác, càng không cần phải nói người bên trong cánh cửa này. Nàng nói lời này, nếu ẩn thân bên trong cánh cửa là người Đông Hải đảo tất không trả lời, ngược lại lẳng lặng đợi âm thầm công kích; nhưng nếu người trong cửa là đồng bạn, nghe được lời của nàng mặc kệ có nhận ra hay không tất sẽ mở miệng hỏi một tiếng.
Quả nhiên, tiếng nói Lan Thất vừa dứt, trong nhà đá liền truyền đến một thanh âm vô cùng ngạc nhiên: “Thất thiếu!”
Hai người vừa nghe thanh âm này không khỏi nhướng mày, người này chẳng những họ biết mà còn là một người quen cũ, chính là Ngũ công tử Vũ Văn thế gia Vũ Văn Lạc.
“Thất thiếu! Thất thiếu là người sao?” Vũ Văn Lạc lại lớn tiếng gọi to, trong giọng nói mang theo ngạc nhiên nghi ngờ.
“Ha ha, khó có được Vũ Văn thế huynh nhớ mong bản thiếu như vậy.”
Lan Thất kéo ống tay áo Minh Nhị, hai người vừa sóng vai thong thả tiến vào cửa đá vừa âm thầm cảnh giác, song cả hai không gặp phải công kích gì, chỉ có một mùi tanh tưởi chua loét không thể tả xông vào mũi khiến ngực hai người cuồn cuộn, cả hai không khỏi đều đưa tay lên bịt mũi, Minh Nhị giơ tay trái lên, một viên dạ minh châu trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhu hòa như trăng rọi soi sáng trong phòng.
Trong một khắc đó, ngay cả Lan Thất, Minh Nhị cũng không kìm được cả kinh.
Nhà đá vốn rất lớn nhưng trên mặt đất người nằm chen chúc chật chội, còn có người ngồi người dựa bên tường. Những người này tóc tai tán loạn, quần áo tả tơi, trên người vết máu loang lổ không nhìn ra diện mạo ban đầu. Trên mặt đất sát cửa có một cái máng đá thật dài, trong máng còn có một chút thức ăn nguội lạnh ôi thiu nhìn không ra là cái thứ gì, bên cạnh máng đá còn có một vại đá, bên trong đựng thứ vàng vàng đen đen đã muốn tràn ra… Phân và nước tiểu!
Minh Nhị bỗng nhiên nhắm mắt quay sang chỗ khác, cảm giác cuồn cuộn trong ngực xộc thẳng lên miệng, lập tức vận nội lực áp lại xuống cổ họng khiến cổ khí bị tắc nghẹn gây ra một trận cay xè sặc sụa.
“Thất thiếu! Minh đại ca! Là các người thật rồi!”
Không đợi hai người phản ứng kịp, một bóng người bẩn thỉu thôi rồi đã vọt tới trước bọn họ, Minh Nhị nhanh tay lẹ mắt vội tránhh xa một thước… Ai da, lẽ ra nên đỡ người nọ mới phải, nhưng một cổ mùi chua loét theo mũi xông thẳng vào lồng ngực khiến thân hình Nhị công tử bỗng dưng run lên, vội vàng quay mặt về phía Lan Thất, một khuôn mặt tuyết trắng tuyệt mỹ lọt vào tầm mắt, nhất thời trong ngực đang cuồn cuộn yên dịu trở lại, cổ khí đã vọt tới cổ họng cũng từ từ trôi ngược xuống. Sau đó thuận theo hướng người nọ xông tới mà thối lui tới bên cạnh Lan Thất, hơi cúi đầu hít vào một mùi hương thơm trong trẻo lành lạnh, rốt cục đè lại tất cả khó chịu.
Kỳ thực, nếu lúc này bên cạnh chỉ có một mình Lan Thất, hai người đã sớm nhìn rõ bộ mặt đối phương nên Minh Nhị công tử sẽ không ngại nôn mửa một cách thống khoái để cả người đều thoải mái. Nhưng trước mặt hắn lại là bao nhiêu người của Hoàng triều võ lâm, nếu hắn nôn ra, vậy hình tượng Trích Tiên liền bị hủy chỉ trong chốc lát, đó là chuyện mà Minh Nhị công tử hoàn mỹ vô khuyết không bao giờ nguyện làm.
Những động tác này của Minh nhị công tử bất quá chỉ xảy ra trong chớp mắt, Lan Thất còn đang buồn bực Minh Nhị cớ sao thấy Vũ Văn Lạc xông đến lại lùi lại một bước, đã thấy Nhị công tử nở nụ cười ân cần, cách ống tay áo đỡ lấy Vũ Văn Lạc ôn hòa hỏi: “Vũ Văn thế huynh không sao chứ?”
Nhìn khóe miệng Minh Nhị hơi giật giật, còn có sau tai nổi gân xanh, Lan Thất có chút hả hê tươi cười, thầm mắng một tiếng “Đáng đời!”.
“Minh đại ca…” Lúc này Vũ Văn Lạc trông thấy hai người bọn họ quả thực giống như người ở trong nhà lao mấy chục năm bỗng dưng được đại xá có thể lại thấy ánh mặt trời, cho nên vô cùng kích động, vừa nói được một tiếng đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Mà những người trên mặt đất hoặc nằm hoặc dựa cũng đều đứng dậy, trên mặt dù bẩn thỉu đến không cách nào thấy rõ dung nhan nhưng vẻ vui mừng lộ ra trong mắt vô cùng rõ ràng.
“Là Thất thiếu và Nhị công tử!” Không ít người mừng rỡ kêu lên.
Mấy tháng đau khổ đã khiến cho những cao thủ võ lâm ngày trước tinh anh bao nhiêu bây giờ thần trí chậm chạp bấy nhiêu, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngác không dám tin nhìn Minh Nhị, Lan Thất bỗng nhiên xuất hiện, ai nấy đều mơ mơ màng màng không kịp phản ứng.
Bích mâu Lan Thất lóe lên, nói: “Không còn thời gian đâu.”
Lúc này Minh Nhị cũng nghe được động tĩnh, lập tức vội vàng nói: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này.” Ánh mắt lại dời về phía những người khác trong phòng, “Các vị có thể tự đi lại được chăng?”
“Chỉ bị phong bế nội lực, tay chân chưa đứt.” Một thanh âm kiêu ngạo lạnh lùng đáp, người cũng từ từ đứng dậy.
“Đại ca.” Vũ Văn lạc vội vàng chạy tới dìu hắn. Không cần phải nói, người kiêu ngạo không ai bì nổi này chính là Vũ Văn đại công tử Vũ Văn Phong.
“Ai da, đây chẳng phải là Vũ Văn đại công tử đấy ư?” Lan Thất nhìn Vũ Văn Phong một thân thương tích bước đi không vững liên tục lắc đầu thở dài, “Nếu không lên tiếng, bản thiếu cũng không nhận ra đại công tử đấy.”
“Hừ!” Vũ Văn Phong nhất thời đẩy Vũ Văn Lạc ra, bước nhanh ra ngoài.
“Đại ca, thương thế của huynh…” Vũ Văn Lạc vội vàng đuổi theo dìu hắn.
Nhưng Vũ Văn Phong vẫn cố sức hất một cái, hất tay của đệ đệ đưa tới, song không ngờ dùng sức quá lớn, cộng thêm một thân thương tích khiến hành động trở nên bất tiện, nhất thời đứng không vững ngã bổ về phía trước, mà thật không khéo, phía trước chính là Lan Thất.
“Đại ca!” Vũ Văn Lạc vừa thấy đại ca đứng không vững vội la lên, “Thương thế của huynh nếu lại rách ra…” Lời còn chưa dứt đã thấy Lan Thất duỗi hai tay ra túm lấy Vũ Văn Phong sắp ngã trước người nàng.
“Ai da, đại công tử à, ngươi dù có tình ý với bản thiếu, yêu thương nhung nhớ bản thiếu, mà bản thiếu dù không để ý đến cái gọi là phân đào đoạn tụ gì đấy, nhưng trước mặt nhiều người như vậy bản thiếu vẫn thấy ngượng ngùng nha.”
Rõ là kiểu nói điển hình của Lan Thất thiếu, lời này vừa ra đã khiến một phòng người vốn đang thương tích đau đớn đầy mình phút chốc quên hết nguy hiểm mà phì cười rộ lên.
Khoảnh khắc đó, hai người gần trong gang tấc, Vũ Văn Phong thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của Lan Thất, lập tức toàn thân cứng như đá, sau đó hắn giãy dụa tránh khỏi tay của Lan Thất lui về phía sau, nhưng vì lui quá mạnh mà động đến vết thương trên người, cơn đau nhức ập tới khiến hắn tưởng như sắp ngã, may mà Vũ Văn Lạc chạy đến kịp lúc.
“Đại ca, huynh không sao chứ.” Vũ Văn Lạc ôm lấy huynh trưởng, lúc hai tay chạm đến thân hình huynh trưởng thì chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể kia nóng hầm hập.
“Không sao.” Lúc này Vũ Văn Phong không đẩy Vũ Văn Lạc ra nữa, ngoan ngoãn để hắn đỡ mình ra ngoài, từ đầu tới cuối cũng không nhìn lấy Lan Thất một cái.
Minh Nhị như cười như không liếc Lan Thất một cái, một bên ôn hòa nói: “Xin các vị hãy nhanh chân, người Đông Hải đảo rất nhanh sẽ phát giác.”
Nói xong nín thở tiến lên đỡ một người đi nhanh ra khỏi nhà đá, sau đó rất nhanh quay lại đỡ những người thương thế nặng hành động bất tiện, nhiều lần như vậy khiến cho mọi người cảm động không thôi. Minh Nhị công tử không hổ là Trích Tiên, quả nhiên tiên gia nhân từ. Trái lại Bích Yêu…
“Đại công tử, nhìn bộ dáng này của ngươi, thương thế có chút nghiêm trọng nha, rốt cuộc kẻ nào dám đả thương đại công tử, mau nói bản thiếu nghe, lần tới bản thiếu ra mặt thay ngươi.” Bên kia Lan Thất hăng hái dạt dào trêu ghẹo Vũ Văn Phong, nàng trước giờ luôn lấy nỗi đau người khác làm vui, mà nay nhìn thấy Vũ Văn đại công tử mắt đặt trên đầu tâm cao khí ngạo rơi vào tình cảnh như này, nếu có thể khiến hắn tức giận giậm chân không ngớt, nàng rất có cảm giác thành tựu.
Vũ Văn Phong được Vũ Văn Lạc đỡ là người đầu tiên ra khỏi nhà đá, một luồng khí trong trẻo lành lạnh phả vào mặt khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu cho nên đối với việc Lan Thất khiêu khích chẳng hề bận tâm. Thêm nữa dù sao trước mắt nàng hắn cũng chưa từng chiếm thế thượng phong, cho nên nhất quán bảo trì đối sách im lặng là vàng.
Những người hành động thuận tiện đều tự mình rời khỏi nhà đá, chỉ chốc lát, người bên trong đã ra ngoài hơn phân nửa.
“Thanh Hòa huynh! Mai thế huynh! Kim đại hiệp! Đường môn chủ! Thịnh công tử…”
Chỉ nghe Minh Nhị gặp lại cố nhân liên tục cúi đầu gọi tên mừng rỡ, khóe miệng Lan Thất xị xuống, Giả Tiên chỉ biết diễn trò, rõ ràng trong lòng chưa chắc cao hứng được bao nhiêu. Tâm bỗng khẽ động, nhìn về phía Vũ Văn Lạc, hỏi: “Lạc thế huynh, sao bản thiếu không thấy đối tượng kết hôn của mình đâu?”
Lúc này mây dày tản đi lộ ra vầng trăng sáng như sương, nhà đá cùng người đều nhuộm màu trăng.
Vừa thoát khỏi nhà đá lại được trông thấy trăng trời, gương mặt Vũ Văn Lạc vốn đang sảng khoái hớn hở, nhưng khi vừa nghe Lan Thất hỏi bỗng nhiên hiện lên bi thương, “Ninh Lãng, hắn…”
“Thế nào?” Bích mâu Lan Thất chớp một cái, giọng nói lạnh nhạt không mảy may phập phồng.
Vũ Văn Lạc ngưng mắt nhìn nàng, nói: “Ninh Lãng đã chết…”
Gió đêm phất qua, thấm lạnh xương cốt.
Lan Thất không đáp lời cũng không nhúc nhích, vẫn một bộ dáng lãnh đạm hờ hững.
“Nếu Ninh Lãng chết, Thất thiếu sẽ thế nào?” Đôi mắt Vũ Văn Lạc nhìn thẳng Lan Thất. Tiểu tử ngốc kia bản chất vốn đơn giản vô lo lại vì người này mà nếm trải đau khổ nhân gian, thế còn người này đối với hắn thì thế nào? Liệu có một chút lưu tâm? Hắn đau lòng cho tiểu tử ngốc kia, hắn nhịn không được muốn dò hỏi.
“Hửm?” Lan Thất nhướng mày một cái, sau đó cả cười.
Vẫn là nụ cười yêu tà mị hoặc, nụ cười này, khiến cho Vũ Văn Lạc vừa ra khỏi nhà đá lần đầu cảm thụ được mùa đông rét lạnh, lạnh thấu xương, cắt da đau nhức.
“Tiểu tử, ngươi dám thăm dò bản thiếu sao?” Lan Thất vẫn bày dáng vẻ thản nhiên, ngọc phiến chốc chốc gõ vào lòng bàn tay, nói, “Vậy rốt cuộc đã chết hay còn sống?”
Đôi bích mâu thâm u như hồ sâu hút hồn lại lạnh như băng kiếm cắt qua yết hầu, Vũ Văn Lạc không kìm được nắm chặt tay, cánh tay Vũ Văn Phong bị hắn nắm đến đau nhức, hắn lại không hề biết, chỉ cố chấp hỏi: “Thất thiếu sẽ thế nào?”
Lan Thất lại cười, nụ cười khiến Vũ Văn Lạc cảm thấy như đang nằm trên hầm băng.
“Chết thì chết, sống thì sống, đó là mạng của hắn.”
Vũ Văn Lạc rùng mình, “Thất thiếu tuyệt không quan tâm?”
“Ừm.” Lan Thất mơ hồ đáp một tiếng.
“Người… Tại sao có thể…” Trong lòng Vũ Văn Lạc từ từ dấy lên một ngọn lửa.
“Ninh Lãng ở chỗ này.” Một thanh âm nặng nề truyền đến. Sau đó hai người từ trong nhà đá đi ra, ai cũng máu me đầy mình, một người trong đó trong tay ôm một người khác, bước chậm từ trong bóng tối đi tới dưới ánh trăng, lộ ra thân hình khuôn mặt, chính là Tạ Mạt và Tống Tuyên của Thiển Bích phái, mà người được Tống Tuyên ôm ngang trước ngực an tĩnh phảng như không còn một hơi thở ——— là Ninh Lãng.
Tạ Mạt và Tống Tuyên lạnh lùng nhìn Lan Thất, mà Lan Thất chỉ nhìn Ninh Lãng.
Trên quần áo rách nát đều là vết máu nâu, tứ chi mềm rũ, vết thương hở ra cả máu thịt, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy khóe môi còn đọng vệt máu.
Lan Thất lẳng lặng nhìn, nét mặt không một tia cảm xúc.
Bỗng dưng, thân hình Minh Nhị khẽ động, y như tia chớp lướt lên nóc nhà, mơ hồ có tiếng kiếm khí, một lúc sau, một bóng đen không tiếng động rớt xuống mặt đất.
“Người Đông Hải đảo đã phát hiện.” Minh Nhị nhẹ nhàng hạ xuống ngay chỗ Lan Thất cùng Tạ Mạt, Tống Tuyên đang đứng. “Hai vị sư huynh đi lại có thuận tiện? Thương thế Ninh Lãng rất nghiêm trọng?”
Vừa khẽ hỏi hai câu, bàn tay lại tựa như vô hình lôi ra một lớp vải bông cứng.
“Thủ đoạn của Vân Vô Nhai dù ngoan độc, nhưng ta cùng với sư huynh vẫn còn hai thành công lực, chúng ta nhất định sẽ đưa tiểu sư đệ quay về núi Thiển Bích.” Tống Tuyên vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào Lan Thất.
“Vậy thì tốt rồi.” Minh Nhị liếc mắt nhìn Ninh Lãng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Lan Thất.
Ngay khi ánh mắt Minh Nhị nhìn vào Lan Thất, nàng chợt như bừng tỉnh khỏi mộng, bích mâu chớp một cái, đập vào mắt là khuôn mặt ung dung bình tĩnh của Minh Nhị.
“Nhà đá này nơi nơi đều ẩn giấu cơ quan trận pháp, thỉnh các vị đi theo tại hạ.” Minh Nhị nhìn Lan Thất, nhưng lời nói lại hướng về những người khác, dứt lời liền xoay người đi trước dẫn đường.
Lúc này người trong nhà đá đã ra ngoài gần hết, người trọng thương được người bị thương nhẹ đỡ, ai nấy bỗng nhiên lại được nhìn thấy ánh trăng sáng hãy tưởng còn trong mộng, khi nghe thấy lời Minh Nhị cũng không kịp suy nghĩ nhiều vội theo sau.
“Chờ một chút!” Vũ Văn Lạc bỗng dưng nói.
Minh Nhị dừng bước quay đầu lại, mọi người cũng nhìn về phía hắn.
“Thu tiểu thư các nàng cũng bị nhốt ở chỗ này.” Vũ Văn Lạc nhìn khắp bốn phía nhưng chỉ thấy từng bức tường đá, chẳng thấy cửa nơi nào.
Mọi người nhất thời nhớ lại còn có những đồng bạn khác bị giam, không khỏi đều nhìn về phía Minh Nhị, chỉ có Nhị công tử mới có biện pháp cứu bọn họ ra.
Lan Thất nghe vậy cũng nhìn về phía Minh Nhị, bích mâu chớp chớp, như cười như không.
Cùng một khắc đó, hàn ý sắc bén, kiếm quang hiển lộ, bốn đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, Minh Nhị, Lan Thất nhanh như tia chớp vọt lên giữa không trung nghênh đón hắc ảnh, sáo trúc và ngọc phiến đồng thời cắt qua, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe, phía dưới mọi người ngửa mặt trông lên chợt thấy trên mặt âm ấm mùi tanh xộc mũi mới tỉnh ngộ hóa ra là máu tươi rơi trúng, nhất thời không biết là kinh hay là sợ, tất cả đều đứng ngẩn ngơ bất động.
Bốn thi thể rơi xuống đất cái phịch, sau đó hai đạo thân ảnh nhẹ nhàng hạ xuống.
“Lần này phiền toái rồi.” Lan Thất thở dài một tiếng.
Âm hưởng vừa rồi nhất định đã kinh động đến đám cao thủ thủ vệ trong dãy nhà đá, mà những người này đều mất nội lực vốn dĩ đã khó rời đi, lại còn thêm cơ quan trận pháp, xem ra…
Quay đầu nhìn về phía Minh Nhị, ánh mắt hai người giao nhau, gật đầu một cái.
Ngươi phá trận.
Ta mở cửa.
Lan Thất phi thân vọt về phía lối đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Minh Nhị đi một vòng quanh tường đá, sau đó trước một bức tường di động bộ pháp như vừa rồi, lại đánh tiếp một chưởng về phía một bức tường khác, một lúc sau, tường đá chậm rãi xê dịch, bên trong tường truyền ra một giọng nói trong mềm: “Là Nhị công tử đấy ư?”
Hiển nhiên những lời bọn họ vừa nói người bên trong tường cũng nghe được.
Tường đá tách ra lại để lộ cánh cửa tò vò rộng một trượng, một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng từ trong chạy ra, “Là Nhị công tử đấy ư?”
“Là ta.” Minh Nhị đón lấy thân ảnh kia, “Hoành Ba tiểu thư đã chịu khổ rồi.”
Thân ảnh nhỏ bé dưới ánh trăng dù tóc mai tán loạn sắc mặt tái nhợt, nhưng lệ sắc không thay đổi, đích thị Thu Hoành Ba.
“Nhị công tử!” Thu Hoành Ba mừng rỡ nhìn Minh Nhị.
“Hoành Ba tiểu thư không sao chứ?” Minh Nhị ôn hòa cười, “Những người khác thế nào, hành động có thuận tiện?”
“Vẫn tốt.” Thu Hoành Ba dịu dàng đáp, nhìn thấy Minh Nhị thần thanh ngọc tú đứng dưới ánh trăng, trong lòng nàng vô cùng kích động, có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ hỏi một câu, “Nhị công tử… Lần trước có bị thương không?” Trong cơn bão tố hắn và Lan Thất cùng rơi xuống biển, dù trong tâm biết hắn tất không có việc gì, nhưng lúc này tận mắt thấy hắn vẹn toàn đứng trước mặt mới có một phần chân thật và vui mừng.
“Nội lực bị phong bế, tay chân vẫn có thể hoạt động.” Bỗng nhiên một thanh âm chen vào cắt ngang câu hỏi của Thu Hoành Ba, tựa hồ vì nhiều ngày không uống nước mà giọng có chút khàn khàn, sau đó một thân ảnh yểu điệu từ trong bóng tối đi ra, mặc dù đã quá nửa đời xuân xanh nhưng hãy còn dáng vẻ thùy mị thướt tha, chính là Tùy giáo Tùy Khinh Trần, sau lưng nàng, bên trong nhà đá âm u lục tục đi ra rất nhiều người.
“Ca ca!” Một thanh âm mềm mại vang lên kèm theo một thân ảnh bổ nhào về phía Hoa Thanh Hòa đang đứng dựa vào cột trụ.
“Phù Sơ!” Hoa Thanh Hòa đỡ lấy Hoa Phù Sơ, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
“Đại công tử!” Lại một thân ảnh bổ nhào về phía Vũ Văn Phong, chính là Dung Nguyệt cô nương.
“Dung Nguyệt, cô chậm đã… Đại ca của ta bị thương, coi chừng đụng đến vết thương của huynh ấy!” Vũ Văn Lạc luống cuống tay chân ngăn Dung Nguyệt.
“Tiểu thư.” Liễu Mạch nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thu Hoành Ba, ánh mắt lại liếc về phía bên kia, khi thấy trong lòng Tống Tuyên đang ôm Ninh Lãng yếu ớt không động tĩnh, nàng không kiềm đựơc dời bước sang đó.
“Thương tiểu thư…” Kim Khuyết Lâu nhìn thấy Thương Băng Hàn muốn tiến ra đón, nhưng nhớ lại chuyện lúc trước không khỏi dừng lại.
Thương Băng Hàn nhìn hắn, nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Ai da, một cảnh anh hùng mỹ nhân tái ngộ thật mới cảm động làm sao!” Thân ảnh áo tím hạ xuống, chính là Lan Thất vừa phá trận trở về, trong tiếng cười mang theo giọng mỉa mai.
Nhìn một nhóm nữ hiệp mặc dù trang dung u ám ảm đạm xiêm y phai cũ, nhưng thoạt nhìn so với nhóm nam hiệp thương tích ủ rũ máu me loang lổ bên cạnh vẫn còn tốt hơn nhiều, xem ra Vân Vô Nhai này cũng còn hiểu vài phần thương hương tiếc ngọc.
“Các vị, bây giờ không phải lúc nói chuyện, chúng ta mau rời khỏi đây, bằng không người Đông Hải đảo sắp đuổi tới rồi.” Minh Nhị nhẹ nói một câu khiến tâm thần mọi người lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, lúc này còn đang trong hiểm địa đấy.
“Không phải là ‘Sắp đuổi tới’, mà là đã tới.” Lan Thất hừ lạnh một tiếng, ngoài nhà đá mấy trượng xuất hiện mấy bóng đen đang tiến đến.
Minh Nhị cũng nhìn thấy những bóng đen này, quay đầu nhìn Lan Thất, ánh mắt hai người tương giao, ngầm hiểu.
“Tại hạ dẫn đường, thỉnh mọi người cẩn thận đi theo, chớ đụng chạm bất cứ chỗ nào tránh dẫn phát cơ quan.” Minh Nhị căn dặn xong một câu, người đã như gió lướt đi.
Mọi người cũng biết lúc này nguy cấp, không ai nói thêm gì nữa đồng loạt theo sau Minh Nhị.
Cùng lúc này, thân hình Lan Thất vọt lên lui về phía sau nghênh địch.
Một lần khác, Di Tử Hà theo Vệ Linh Công đi tản bộ trong vườn hoa, nhìn thấy một trái đào trên cây đã chín mới thuận tay hái xuống cho vào miệng ăn rất ngon lành. Cắn xong một miếng mới đưa quả đào cho Vệ Linh Công, nói: “Gia thần hiến một quả bích đào, thần nghĩ, hôm này trời vẫn lạnh, cây cỏ vẫn chưa sinh, đây nhất định là đào tiên nên đặc biệt hiến đại vương hưởng thụ”. “Khó mà có được tấm lòng trung như ái khanh”, Vệ Linh Công vừa ăn quả đào dở vừa nói. Sau đó rất lâu mọi người cũng đã quên đi việc này thế nhưng Vệ Linh Công thì không. Gặp ai Vệ Linh Công đều khoe: “Di Tử Hà rất yêu quý ta, một quả đào ngon cũng không ăn một mình mà chia cho ta ăn cùng”. Người đời sau vì thế mà gọi mối tình đồng tính giữa Vệ Linh Công và Di Tử Hà là “mối tình chia đào”.
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì thế Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
Ngày mười tám tháng mười một, đêm, Đông Hải Bắc khuyết Nam phong.
Ngọn Nam phong không kỳ vĩ hiểm trở như ngọn Bắc phong, cũng không có cung vàng điện ngọc trang nghiêm tráng lệ, trên ngọn Nam phong chỉ có nhà đá thạch lâu vô cùng đơn sơ giản dị, từng dãy nhà đá được xây dựng cách biệt nhau vây quanh ba vị trí chân núi, lưng núi, đỉnh núi. Xa xa nhìn lại, nhà, lâu, núi hòa làm một thể, trong bóng đêm chỉ có thể thấy một ngọn núi cao ngất đứng sừng sững.
Ngọn Nam phong và ngọn Bắc phong là cấm địa của Đông Hải, tất cả dân chúng bình thường đều không được tiến vào. Trên ngọn Bắc phong, phàm là người Đông Hải đều biết đó là nơi ở của Đông Hải chi vương; còn trên ngọn Nam phong thì không có ai khác ngoài người của phủ thiếu chủ, cũng không ai biết thật sự trong đó có gì.
Mà đêm nay, có hai người thừa dịp trăng tối gió to mò đến Bắc khuyết Nam phong.
Dưới chân núi, một dãy nhà đá chỉnh tề đứng thẳng trong bóng đêm, ngoại trừ bốn hướng đông tây nam bắc có chút ánh sáng le lói còn lại là một màu đen kịt, không một tiếng người, vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm vi vu lướt qua.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài.
Hai người núp trong trong bóng tối quan sát dãy nhà đá phía trước, một lúc sau, một người trong đó nói nhỏ: “Giả Tiên, thủ hạ họ Vân cũng nhiều thật đấy, hơn nữa đều không đơn giản.”
Nhà đá phía xa nhìn qua phảng như không có một chút hơi người nhưng lại khiến người khác cảm giác được một áp lực nặng nề, trong yên tĩnh, người bình thường không phát hiện được nhưng bọn họ lại có thể loáng thoáng nghe được thanh âm hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, nếu không phải cao thủ hạng nhất sẽ không có khả năng hít thở như vậy.
“Hoàng triều võ lâm cơ hồ bị hắn làm cho long trời lở đất.” Người còn lại thấp giọng nói. Ngụ ý rằng ngươi cảm khái cũng thật dư thừa, nếu Đông Hải đảo đều là những người vô dụng vậy có thể cướp được “Lan Nhân Bích Nguyệt” sao? Có thể làm tổn hại bao nhiêu cao thủ võ lâm của hoàng triều sao? Hơn nữa còn làm bọn họ thụ thương, chịu bao nhiêu đau khổ.
Hai người này không cần suy nghĩ, chính thị Lan Thất, Minh Nhị.
Hai người trốn bảy tám ngày, nhờ phúc của “Tử phủ tán”, cộng thêm cả hai tuổi trẻ khỏe mạnh cho nên vết thương chóng lành, hàn độc trong người Lan Thất đã được Minh Nhị tạm thời áp chế nên không lo tái phát trong khoảng thời gian này.
Hai người thấy thương thế đã tốt lên, lương khô, thỏ hoang, gà rừng đã ăn chán ngấy, bờ hồ nhỏ cũng không phải kim lâu ngọc các có rượu ngon, mỹ nhân, chăn gấm, vả lại mọi chuyện đã chuẩn bị được gần như hoàn tất, lúc này hẳn nên cùng Đông Hải đảo tính toán nợ nần rồi. Cho nên tối nay xuất hiện ở Bắc khuyết Nam phong này, theo như Lan Thất nói, chuyện Vân Vô Nhai hy vọng bọn họ làm còn thiếu một thôi.
“Giả Tiên, ngươi nói xem đối với mong muốn cuối cùng này của Vân đại thiếu chủ, chúng ta nên làm thế nào để thành toàn hắn mới tốt?” Lan Thất lôi ngọc phiến từ trong tay áo ra toan phe phẩy vài cái, nhưng lại thấy làm vậy trong mùa đông thế này thì không hợp cho lắm, cho nên chỉ đành gấp lại sảng khoái gõ một cái lên vai Minh Nhị.
Minh Nhị công tử nghe Lan Thất lại gọi một tiếng “Giả Tiên” thì lỗ tai nhịn không được nhảy dựng lên. Tuy hắn biết xưng hô này không tính là quá phận, Lan Thất gọi như vậy cũng không hề gì, nhưng nhỡ nàng gọi quen miệng rồi trước mặt mọi người cũng gọi như vậy, thật sự là vô cùng tổn hại hình tượng ôn nhã như tiên trước sau như một của hắn. Cho nên Nhị công tử quyết định vờ như không nghe thấy.
Lan Thất chờ một lúc không thấy Minh Nhị lên tiếng trả lời, không khỏi kỳ quái nghiêng đầu nhìn hắn. Mặc dù bọn họ đang nấp trong bóng tối, mặc dù trăng trốn sau mây, nhưng lấy thị lực và cự ly gần như vậy cũng đủ để nàng thấy rõ ràng khuôn mặt của Minh Nhị. Cho nên nàng nghiêng người dựa vào hắn, mềm mại dịu dàng kéo dài giọng gọi một tiếng: “Minh lang…”
Vì vậy, dù chưa bao giờ thấy lạnh trong mùa đông khắc nghiệt nhưng lúc này thân hình Minh Nhị công tử lại run lên một cái, chính xác là rùng mình một cái.
Vừa dựa trên người hắn Lan Thất há lại không biết, cho nên nàng rất vui vẻ không tiếng động cười rộ lên.
Vô luận là quân tử phong nghi như ngọc, thư sinh tao nhã ân cần, hay là người khiêm tốn nhún nhường nhân ái vô tư… tất cả những người này khi đối diện với Lan Thất chỉ có thể chào thua, cho nên Minh Nhị công tử chỉ có thể thầm thở dài một hơi đầy bất lực, nói: “Ba tầng tháp cao ấy, Thất thiếu muốn san bằng hay quét sạch?”
“Cái này…” Lan Thất hơi nheo mắt đánh giá Bắc khuyết Nam phong sừng sững trong bóng đêm, ba nơi chân núi, lưng núi, đỉnh núi được nhà đá thạch lâu xây dựng vây quanh một vòng vừa giống chiếc thắt lưng, lại giống hàng rào bảo vệ ngọn núi. Đôi bích mâu lóe lên trong bóng đêm, nói, “Bản thiếu cho rằng ngọn núi này đẹp như vậy, chỉ chơi đùa dưới này thôi thì thật không thú vị gì cả.”
Minh Nhị suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng, chân núi quá dễ dàng đắc thủ, không đủ để phù hợp với mong muốn của Vân thiếu chủ, vậy chúng ta sẽ lên lưng núi.”
“Đi thôi.”
Ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ một cái vào vai Minh Nhị, hai người đồng thời đề khí lao đi. Trong bóng đêm, vốn là hai màu áo xanh, áo tím cũng nhuộm một màu tối đen như mực khiến cho thân ảnh hai người tựa hồ hóa thành hai làn khói mực, vô thanh vô tức nhẹ nhàng lướt qua, trong nháy mắt đã bay tới trước dãy nhà đá dưới chân núi.
Hai người quan sát dãy nhà đá một lúc, trong lòng âm thầm gật đầu, quả nhiên không phải nhà đá thông thường, một nhà một tường, một hành lang một cột trụ, ngay cả góc nhà mái hiên đều ẩn giấu huyền cơ, mà cơ quan ám khí nhất định không ít. Quay đầu nhìn người bên cạnh, gật đầu một cái, sau đó Minh Nhị dẫn đầu mà đi, Lan Thất theo sát phía sau.
Lan Thất mặc dù đối với cơ quan trận pháp cũng coi như tinh thông, tuyệt không chịu thừa nhận Minh Nhị lợi hại hơn mình nhưng lúc này nàng vẫn vui vẻ nhường bước, nhường Giả Tiên giả nhân giả nghĩa đi trước.
Minh Nhị đề khinh công đến cực hạn, phảng như một chiếc lá rụng tung bay, trái vòng phải quẹo, vận một bộ pháp an toàn xuyên qua nhà đá. Sau lưng Lan Thất như gió đuổi theo, lá rơi nơi nào gió dừng nơi ấy, lá bay đến đâu gió thổi đến đấy. Hai người thở không nghe hơi chân bước không tiếng, né những chỗ tối có cao thủ ẩn núp, tránh khỏi những cơ quan ngầm, ngẫu nhiên cũng sẽ đụng phải một cao thủ thủ trận, thời khắc đó, Minh Nhị công tử ra tay nhanh như chớp, gã kia còn chưa kịp phản ứng đã choáng váng ngất đi, hoặc là bị điểm huyệt, hoặc là… Một chiêu đoạt mệnh! Mà cùng khắc Nhị công tử xuất thủ, ngọc phiến trong tay Lan Thất nhẹ nhàng phẩy một cái, gã bị Nhị công tử đánh ngã bị một quạt gió này thổi tới, im hơi lặng tiếng ra đi. Hai người cứ thế không hề dừng bước tiếp tục bay đi, khoảng nửa canh giờ sau, hai người cuối cùng cũng bình yên đi qua trận nhà đá, nhẹ nhàng bay lên lưng núi.
“Nhị công tử nha, ngươi nói xem nếu chúng ta hợp tác, có phải bất kỳ nơi nào trên đời này đều có thể đi?” Có lẽ bọn chúng hết sức tự tin với việc phòng thủ dưới chân núi cho nên đường lên lưng núi không hề có trạm gác ngầm, bởi vậy Lan Thất có thể yên tâm trêu ghẹo Nhị công tử.
“Tại hạ trước nay luôn hy vọng có thể sống lâu trăm tuổi, Thất thiếu không bằng tìm một người võ công cao cường lại anh hùng hổ đảm đi cùng thì tốt hơn, tỷ như Liệt Sí Phong Liệt huynh.” Minh nhị công tử đáp.
“Ai da, Nhị công tử à, chúng ta trải qua một đoạn ngày dài đồng sinh cộng tử, nói thế nào tình cảm cũng là cứng hơn vàng nặng hơn núi, sao ngươi có thể nói ra lời bạc tình bạc nghĩa như vậy.” Thanh âm của Lan Thất có thể so với nỗi đau khổ của mười tám oán phụ cùng ca thán.
Minh Nhị bỗng dừng bước, trong nháy mắt Lan Thất liền vượt lên trước, nhưng nàng vội quay người lại tới trước mặt Minh Nhị, “Sao vậy?”
“Tại hạ đang suy nghĩ…” Vẻ mặt Minh nhị công tử do dự.
“Chuyện gì?” Vẻ mặt Lan Thất nghiêm túc. Lẽ nào chuyến này có gì sơ sót? Không đúng, vô luận là Minh gia hay Lan gia, nàng và Giả Tiên đều đã an bài tính toán ổn thỏa.
Minh nhị công tử bình tĩnh nhìn Lan Thất, gương mặt trang trọng nghiêm túc, nói: “Nhân tài như Thất thiếu ba lần bốn lượt biểu lộ tâm ý với tại hạ, tại hạ lại không phải gỗ đá, há có thể vô tình, cho nên, phân đào đoạn tụ* cũng được, uyên ương bạc đầu cũng tốt, tại hạ chỉ có một điều kiện, đó là: Nếu Thất thiếu gả cho ta, vậy Lan gia hãy chuẩn bị giá trang (đồ cưới), còn nếu Thất thiếu muốn lấy ta, vậy Lan gia hãy chuẩn bị sính lễ. Nếu Thất thiếu đồng ý, vậy tại hạ tuyệt không có lý gì không đáp ứng.” (*phân đào đoạn tụ: điển tích điển cố nói về mối tình đồng tính)
Minh Nhị nói một mạch, Lan Thất đầu tiên là trợn mắt há mồm, sau đó là cắn răng trợn mắt.
“Vì sao không phải Minh gia các ngươi chuẩn bị giá trang sính lễ?!”
“Bởi do Thất thiếu biểu lộ tâm ý với tại hạ, cũng chẳng khác nào Thất thiếu cầu hôn tại hạ, nếu đã ‘Cầu’, vậy dĩ nhiên phải có ‘Lễ’.” Nhị công tử đáp vô cùng lưu loát trôi chảy coi đó như là việc đương nhiên.
“Ngươi…” Lan Thất trừng mắt.
“Tại hạ chưa bao giờ biểu lộ qua cái gì với Thất thiếu, nhưng thật ra Thất thiếu không dưới hai lần biểu thị ý muốn ‘chịu trách nhiệm’ với tại hạ.” Nhị công tử thanh minh rõ ràng.
“Ta…” Lan Thất líu lưỡi.
“Thất thiếu cứ suy nghĩ lại một chút cho rõ ràng.” Nhị công tử ôn hòa thân mật vỗ vỗ vai Lan Thất, sau đó lướt qua nàng tiếp tục đi. Lần này lỗ tai sẽ được thanh tĩnh một lúc rồi.
Lan Thất phục hồi tinh thần, điểm mũi chân đuổi theo Minh Nhị, mềm mại ngọt ngào nói: “Minh lang, bản thiếu bỗng nhớ tới, Thu gia mỹ nhân từng cùng ngươi tặng y đề thơ, mà bản thiếu cũng có đối tượng kết hôn là Ninh Lãng, cho nên, chúng ta không tiện cưới hỏi đàng hoàng, không bằng cứ âm thầm kết giao thế này là tốt rồi.”
Minh Nhị công tử võ công cao tuyệt phút chốc dưới chân lảo đảo một cái, sau khi đứng vững, quay đầu nhìn Lan Thất, gương mặt ôn văn tao nhã cười nói: “Thất thiếu, dù là âm thầm kết giao cũng nên có một tín vật gì đó, không bằng dùng chủ lệnh Lan gia thì thế nào?” Dừng một chút, Nhị công tử lại nhàn nhàn quăng thêm một câu, “Hơn nữa… Nghe nói còn có cái gọi là đêm tư phí.”
Lan Thất nhất thời như nuốt phải một con cóc vậy, há hốc mồm không nói nên lời.
Nhị công tử quay đầu, lười để ý thêm nữa, dưới chân phi lên, tiếp tục hướng lưng núi mà đi.
Lan Thất điểm chân đuổi kịp, gương mặt lại vô cùng đau đớn, nói: “Ngươi vậy mà biết ‘Đêm tư phí’?! Thì ra ngươi ấy thế mà lại là khách quen của thanh lâu! Ngươi Giả Tiên này quả nhiên là lừa đảo! Uổng công bản thiếu đối với ngươi một tấm chân tình, ngươi… Ngươi…”
Minh Nhị nhấc tay ý bảo Lan Thất im lặng, “Đến rồi.”
Phía trước cách mấy trượng lại là một dãy nhà đá tối nghịt không trông thấy gì, nhưng trong một chái nhà nằm ở vị trí cao trên vách núi treo bốn ngọn đèn tỏa ra một vòng ánh sáng nhàn nhạt, mặc dù chiếu sáng không được bao nhiêu nhưng ngược lại có thể giúp xác định phương hướng.
“Chẳng biết nơi này… sẽ là những người nào đây?” Ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ Minh Nhị một cái.
Minh Nhị quay đầu lại nhìn nàng, nhàn nhạt bỏ lại một câu, “Nội công của ngươi vốn thể âm hàn, lát nữa nếu động thủ, nhiều nhất chỉ được sử dụng tám thành công lực, bằng không hàn độc tái phát, chớ có gọi ta.” Dứt lời liền phi thân về phía trước.
“Đồ Giả Tiên máu lạnh vô tình.” Lan Thất thì thào một câu, khóe môi không khỏi cong lên, phi thân đuổi theo.
Hai người lặng lẽ lướt đi, trong nháy mắt tiếp cận dãy nhà đá, lập tức một cổ sát ý nồng đậm tập kích tới, hai người lập tức tách ra một trái một phải, lại tức thì cùng lúc xoay người lại, xuất thủ vô cùng nhẹ nhàng mau lẹ, chỉ thấy một bóng đen dừng giữa không trung, ngọc phiến trong tay Lan Thất đâm vào ngực, tay Minh Nhị bóp yết hầu khiến gã không thể phát ra một tiếng kêu.
Lan Thất rút ngọc phiến ra, Minh Nhị nhẹ tay hất một cái, bóng đen nhẹ nhàng rơi xuống đất, một sinh mệnh cứ như vậy vô thanh vô tức ra đi.
“Nhanh! Chỗ này không thể ở lâu.” Môi Minh Nhị khẽ động, âm thanh như tiếng muỗi vo ve truyền vào tai Lan Thất.
Lan Thất gật đầu, hai người cấp tốc vọt người bay lên, lặng yên hạ xuống nóc nhà, tự mình thăm dò. Từ trên mái hiên lặng lẽ phóng mắt nhìn xuống, lọt vào tầm mắt đều là vách đá xám xịt không thấy một song cửa sổ, nếu không phải bọn họ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ tuyệt không cho rằng trong những nhà đá nhìn không thấy một lỗ hở này có người.
Minh Nhị chỉ chỉ phía bên trái, giơ lên năm ngón tay, lại chỉ chỉ bên phải, giơ lên năm ngón tay.
Lan Thất cong môi cười, phi thân về phía bên trái, chớp mắt đã hòa vào bóng tối.
Thân hình Minh Nhị khẽ động nhẹ nhàng biến mất trong bóng đêm bên phải.
Đêm, vắng lặng như trước; gió, rét lạnh như cũ.
Sau một lúc lâu, hai người quay lại chỗ cũ, trong bóng đêm âm u, trên gáy quạt tựa như thước ngọc của Lan Thất còn chảy xuống vài giọt mực đen, mà góc áo Minh Nhị lại điểm vài sắc hoa mai.
Hai người nhìn nhau một cái, mỉm cười, trong đôi mắt mỗi người đều là vẻ lạnh lẽo vô tình.
Từ nóc nhà phi thân hạ xuống, ngọc phiến trong tay Lan Thất lại gõ lên vai Minh Nhị, “Mở cửa.”
Minh Nhị liếc nhìn nàng một cái, khóe mắt rủ xuống nhưng không nói gì, cất bước đi về phía tường đá nhìn như khít đặc không chút khe hở, ngưng thần nhìn trong chốc lát, lại quan sát bốn phía một phen, sau đó dưới chân di động.
Lan Thất đứng cách một trượng nhìn hắn đi lại trên hành lang đá, y sam phấp phới, bước chân ung dung, bộ dáng cực kỳ nhàn nhã, nhưng Lan Thất dựa theo đôi mắt hơi rũ kia nhìn thấu hắn thận trọng, nhìn như di chuyển tiêu sái vô thường thật ra là một loại bộ pháp huyền diệu.
Một lúc sau, Minh Nhị bỗng nhiên đánh nhẹ một chưởng về phía bên trái vách đá, sau đó liền thấy vách đá chậm rãi xê dịch phát ra tiếng vang cạch cạch đồng thời để lộ ra một cánh cửa tò vò rộng khoảng một trượng, bên trong tối om không một tia sáng.
“Đông Hải đảo này keo kiệt thật đấy, ngay cả ngọn đèn cũng tiếc không đốt.” Lan Thất nhẹ giọng than thở.
Nàng nói ra lời này vốn có chủ ý, mặc dù cao thủ ẩn thân trong chu vi năm trượng đã bị nàng và Minh Nhị giải quyết, nhưng cửa đá này khi mở phát ra âm hưởng tất sẽ kinh động đến mấy chỗ khác, càng không cần phải nói người bên trong cánh cửa này. Nàng nói lời này, nếu ẩn thân bên trong cánh cửa là người Đông Hải đảo tất không trả lời, ngược lại lẳng lặng đợi âm thầm công kích; nhưng nếu người trong cửa là đồng bạn, nghe được lời của nàng mặc kệ có nhận ra hay không tất sẽ mở miệng hỏi một tiếng.
Quả nhiên, tiếng nói Lan Thất vừa dứt, trong nhà đá liền truyền đến một thanh âm vô cùng ngạc nhiên: “Thất thiếu!”
Hai người vừa nghe thanh âm này không khỏi nhướng mày, người này chẳng những họ biết mà còn là một người quen cũ, chính là Ngũ công tử Vũ Văn thế gia Vũ Văn Lạc.
“Thất thiếu! Thất thiếu là người sao?” Vũ Văn Lạc lại lớn tiếng gọi to, trong giọng nói mang theo ngạc nhiên nghi ngờ.
“Ha ha, khó có được Vũ Văn thế huynh nhớ mong bản thiếu như vậy.”
Lan Thất kéo ống tay áo Minh Nhị, hai người vừa sóng vai thong thả tiến vào cửa đá vừa âm thầm cảnh giác, song cả hai không gặp phải công kích gì, chỉ có một mùi tanh tưởi chua loét không thể tả xông vào mũi khiến ngực hai người cuồn cuộn, cả hai không khỏi đều đưa tay lên bịt mũi, Minh Nhị giơ tay trái lên, một viên dạ minh châu trong lòng bàn tay phát ra ánh sáng nhu hòa như trăng rọi soi sáng trong phòng.
Trong một khắc đó, ngay cả Lan Thất, Minh Nhị cũng không kìm được cả kinh.
Nhà đá vốn rất lớn nhưng trên mặt đất người nằm chen chúc chật chội, còn có người ngồi người dựa bên tường. Những người này tóc tai tán loạn, quần áo tả tơi, trên người vết máu loang lổ không nhìn ra diện mạo ban đầu. Trên mặt đất sát cửa có một cái máng đá thật dài, trong máng còn có một chút thức ăn nguội lạnh ôi thiu nhìn không ra là cái thứ gì, bên cạnh máng đá còn có một vại đá, bên trong đựng thứ vàng vàng đen đen đã muốn tràn ra… Phân và nước tiểu!
Minh Nhị bỗng nhiên nhắm mắt quay sang chỗ khác, cảm giác cuồn cuộn trong ngực xộc thẳng lên miệng, lập tức vận nội lực áp lại xuống cổ họng khiến cổ khí bị tắc nghẹn gây ra một trận cay xè sặc sụa.
“Thất thiếu! Minh đại ca! Là các người thật rồi!”
Không đợi hai người phản ứng kịp, một bóng người bẩn thỉu thôi rồi đã vọt tới trước bọn họ, Minh Nhị nhanh tay lẹ mắt vội tránhh xa một thước… Ai da, lẽ ra nên đỡ người nọ mới phải, nhưng một cổ mùi chua loét theo mũi xông thẳng vào lồng ngực khiến thân hình Nhị công tử bỗng dưng run lên, vội vàng quay mặt về phía Lan Thất, một khuôn mặt tuyết trắng tuyệt mỹ lọt vào tầm mắt, nhất thời trong ngực đang cuồn cuộn yên dịu trở lại, cổ khí đã vọt tới cổ họng cũng từ từ trôi ngược xuống. Sau đó thuận theo hướng người nọ xông tới mà thối lui tới bên cạnh Lan Thất, hơi cúi đầu hít vào một mùi hương thơm trong trẻo lành lạnh, rốt cục đè lại tất cả khó chịu.
Kỳ thực, nếu lúc này bên cạnh chỉ có một mình Lan Thất, hai người đã sớm nhìn rõ bộ mặt đối phương nên Minh Nhị công tử sẽ không ngại nôn mửa một cách thống khoái để cả người đều thoải mái. Nhưng trước mặt hắn lại là bao nhiêu người của Hoàng triều võ lâm, nếu hắn nôn ra, vậy hình tượng Trích Tiên liền bị hủy chỉ trong chốc lát, đó là chuyện mà Minh Nhị công tử hoàn mỹ vô khuyết không bao giờ nguyện làm.
Những động tác này của Minh nhị công tử bất quá chỉ xảy ra trong chớp mắt, Lan Thất còn đang buồn bực Minh Nhị cớ sao thấy Vũ Văn Lạc xông đến lại lùi lại một bước, đã thấy Nhị công tử nở nụ cười ân cần, cách ống tay áo đỡ lấy Vũ Văn Lạc ôn hòa hỏi: “Vũ Văn thế huynh không sao chứ?”
Nhìn khóe miệng Minh Nhị hơi giật giật, còn có sau tai nổi gân xanh, Lan Thất có chút hả hê tươi cười, thầm mắng một tiếng “Đáng đời!”.
“Minh đại ca…” Lúc này Vũ Văn Lạc trông thấy hai người bọn họ quả thực giống như người ở trong nhà lao mấy chục năm bỗng dưng được đại xá có thể lại thấy ánh mặt trời, cho nên vô cùng kích động, vừa nói được một tiếng đã nghẹn ngào không nói nên lời.
Mà những người trên mặt đất hoặc nằm hoặc dựa cũng đều đứng dậy, trên mặt dù bẩn thỉu đến không cách nào thấy rõ dung nhan nhưng vẻ vui mừng lộ ra trong mắt vô cùng rõ ràng.
“Là Thất thiếu và Nhị công tử!” Không ít người mừng rỡ kêu lên.
Mấy tháng đau khổ đã khiến cho những cao thủ võ lâm ngày trước tinh anh bao nhiêu bây giờ thần trí chậm chạp bấy nhiêu, trong lúc nhất thời chỉ biết ngơ ngác không dám tin nhìn Minh Nhị, Lan Thất bỗng nhiên xuất hiện, ai nấy đều mơ mơ màng màng không kịp phản ứng.
Bích mâu Lan Thất lóe lên, nói: “Không còn thời gian đâu.”
Lúc này Minh Nhị cũng nghe được động tĩnh, lập tức vội vàng nói: “Chúng ta mau rời khỏi nơi này.” Ánh mắt lại dời về phía những người khác trong phòng, “Các vị có thể tự đi lại được chăng?”
“Chỉ bị phong bế nội lực, tay chân chưa đứt.” Một thanh âm kiêu ngạo lạnh lùng đáp, người cũng từ từ đứng dậy.
“Đại ca.” Vũ Văn lạc vội vàng chạy tới dìu hắn. Không cần phải nói, người kiêu ngạo không ai bì nổi này chính là Vũ Văn đại công tử Vũ Văn Phong.
“Ai da, đây chẳng phải là Vũ Văn đại công tử đấy ư?” Lan Thất nhìn Vũ Văn Phong một thân thương tích bước đi không vững liên tục lắc đầu thở dài, “Nếu không lên tiếng, bản thiếu cũng không nhận ra đại công tử đấy.”
“Hừ!” Vũ Văn Phong nhất thời đẩy Vũ Văn Lạc ra, bước nhanh ra ngoài.
“Đại ca, thương thế của huynh…” Vũ Văn Lạc vội vàng đuổi theo dìu hắn.
Nhưng Vũ Văn Phong vẫn cố sức hất một cái, hất tay của đệ đệ đưa tới, song không ngờ dùng sức quá lớn, cộng thêm một thân thương tích khiến hành động trở nên bất tiện, nhất thời đứng không vững ngã bổ về phía trước, mà thật không khéo, phía trước chính là Lan Thất.
“Đại ca!” Vũ Văn Lạc vừa thấy đại ca đứng không vững vội la lên, “Thương thế của huynh nếu lại rách ra…” Lời còn chưa dứt đã thấy Lan Thất duỗi hai tay ra túm lấy Vũ Văn Phong sắp ngã trước người nàng.
“Ai da, đại công tử à, ngươi dù có tình ý với bản thiếu, yêu thương nhung nhớ bản thiếu, mà bản thiếu dù không để ý đến cái gọi là phân đào đoạn tụ gì đấy, nhưng trước mặt nhiều người như vậy bản thiếu vẫn thấy ngượng ngùng nha.”
Rõ là kiểu nói điển hình của Lan Thất thiếu, lời này vừa ra đã khiến một phòng người vốn đang thương tích đau đớn đầy mình phút chốc quên hết nguy hiểm mà phì cười rộ lên.
Khoảnh khắc đó, hai người gần trong gang tấc, Vũ Văn Phong thậm chí có thể cảm giác được hơi thở nhè nhẹ của Lan Thất, lập tức toàn thân cứng như đá, sau đó hắn giãy dụa tránh khỏi tay của Lan Thất lui về phía sau, nhưng vì lui quá mạnh mà động đến vết thương trên người, cơn đau nhức ập tới khiến hắn tưởng như sắp ngã, may mà Vũ Văn Lạc chạy đến kịp lúc.
“Đại ca, huynh không sao chứ.” Vũ Văn Lạc ôm lấy huynh trưởng, lúc hai tay chạm đến thân hình huynh trưởng thì chỉ cảm thấy nhiệt độ trên cơ thể kia nóng hầm hập.
“Không sao.” Lúc này Vũ Văn Phong không đẩy Vũ Văn Lạc ra nữa, ngoan ngoãn để hắn đỡ mình ra ngoài, từ đầu tới cuối cũng không nhìn lấy Lan Thất một cái.
Minh Nhị như cười như không liếc Lan Thất một cái, một bên ôn hòa nói: “Xin các vị hãy nhanh chân, người Đông Hải đảo rất nhanh sẽ phát giác.”
Nói xong nín thở tiến lên đỡ một người đi nhanh ra khỏi nhà đá, sau đó rất nhanh quay lại đỡ những người thương thế nặng hành động bất tiện, nhiều lần như vậy khiến cho mọi người cảm động không thôi. Minh Nhị công tử không hổ là Trích Tiên, quả nhiên tiên gia nhân từ. Trái lại Bích Yêu…
“Đại công tử, nhìn bộ dáng này của ngươi, thương thế có chút nghiêm trọng nha, rốt cuộc kẻ nào dám đả thương đại công tử, mau nói bản thiếu nghe, lần tới bản thiếu ra mặt thay ngươi.” Bên kia Lan Thất hăng hái dạt dào trêu ghẹo Vũ Văn Phong, nàng trước giờ luôn lấy nỗi đau người khác làm vui, mà nay nhìn thấy Vũ Văn đại công tử mắt đặt trên đầu tâm cao khí ngạo rơi vào tình cảnh như này, nếu có thể khiến hắn tức giận giậm chân không ngớt, nàng rất có cảm giác thành tựu.
Vũ Văn Phong được Vũ Văn Lạc đỡ là người đầu tiên ra khỏi nhà đá, một luồng khí trong trẻo lành lạnh phả vào mặt khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu cho nên đối với việc Lan Thất khiêu khích chẳng hề bận tâm. Thêm nữa dù sao trước mắt nàng hắn cũng chưa từng chiếm thế thượng phong, cho nên nhất quán bảo trì đối sách im lặng là vàng.
Những người hành động thuận tiện đều tự mình rời khỏi nhà đá, chỉ chốc lát, người bên trong đã ra ngoài hơn phân nửa.
“Thanh Hòa huynh! Mai thế huynh! Kim đại hiệp! Đường môn chủ! Thịnh công tử…”
Chỉ nghe Minh Nhị gặp lại cố nhân liên tục cúi đầu gọi tên mừng rỡ, khóe miệng Lan Thất xị xuống, Giả Tiên chỉ biết diễn trò, rõ ràng trong lòng chưa chắc cao hứng được bao nhiêu. Tâm bỗng khẽ động, nhìn về phía Vũ Văn Lạc, hỏi: “Lạc thế huynh, sao bản thiếu không thấy đối tượng kết hôn của mình đâu?”
Lúc này mây dày tản đi lộ ra vầng trăng sáng như sương, nhà đá cùng người đều nhuộm màu trăng.
Vừa thoát khỏi nhà đá lại được trông thấy trăng trời, gương mặt Vũ Văn Lạc vốn đang sảng khoái hớn hở, nhưng khi vừa nghe Lan Thất hỏi bỗng nhiên hiện lên bi thương, “Ninh Lãng, hắn…”
“Thế nào?” Bích mâu Lan Thất chớp một cái, giọng nói lạnh nhạt không mảy may phập phồng.
Vũ Văn Lạc ngưng mắt nhìn nàng, nói: “Ninh Lãng đã chết…”
Gió đêm phất qua, thấm lạnh xương cốt.
Lan Thất không đáp lời cũng không nhúc nhích, vẫn một bộ dáng lãnh đạm hờ hững.
“Nếu Ninh Lãng chết, Thất thiếu sẽ thế nào?” Đôi mắt Vũ Văn Lạc nhìn thẳng Lan Thất. Tiểu tử ngốc kia bản chất vốn đơn giản vô lo lại vì người này mà nếm trải đau khổ nhân gian, thế còn người này đối với hắn thì thế nào? Liệu có một chút lưu tâm? Hắn đau lòng cho tiểu tử ngốc kia, hắn nhịn không được muốn dò hỏi.
“Hửm?” Lan Thất nhướng mày một cái, sau đó cả cười.
Vẫn là nụ cười yêu tà mị hoặc, nụ cười này, khiến cho Vũ Văn Lạc vừa ra khỏi nhà đá lần đầu cảm thụ được mùa đông rét lạnh, lạnh thấu xương, cắt da đau nhức.
“Tiểu tử, ngươi dám thăm dò bản thiếu sao?” Lan Thất vẫn bày dáng vẻ thản nhiên, ngọc phiến chốc chốc gõ vào lòng bàn tay, nói, “Vậy rốt cuộc đã chết hay còn sống?”
Đôi bích mâu thâm u như hồ sâu hút hồn lại lạnh như băng kiếm cắt qua yết hầu, Vũ Văn Lạc không kìm được nắm chặt tay, cánh tay Vũ Văn Phong bị hắn nắm đến đau nhức, hắn lại không hề biết, chỉ cố chấp hỏi: “Thất thiếu sẽ thế nào?”
Lan Thất lại cười, nụ cười khiến Vũ Văn Lạc cảm thấy như đang nằm trên hầm băng.
“Chết thì chết, sống thì sống, đó là mạng của hắn.”
Vũ Văn Lạc rùng mình, “Thất thiếu tuyệt không quan tâm?”
“Ừm.” Lan Thất mơ hồ đáp một tiếng.
“Người… Tại sao có thể…” Trong lòng Vũ Văn Lạc từ từ dấy lên một ngọn lửa.
“Ninh Lãng ở chỗ này.” Một thanh âm nặng nề truyền đến. Sau đó hai người từ trong nhà đá đi ra, ai cũng máu me đầy mình, một người trong đó trong tay ôm một người khác, bước chậm từ trong bóng tối đi tới dưới ánh trăng, lộ ra thân hình khuôn mặt, chính là Tạ Mạt và Tống Tuyên của Thiển Bích phái, mà người được Tống Tuyên ôm ngang trước ngực an tĩnh phảng như không còn một hơi thở ——— là Ninh Lãng.
Tạ Mạt và Tống Tuyên lạnh lùng nhìn Lan Thất, mà Lan Thất chỉ nhìn Ninh Lãng.
Trên quần áo rách nát đều là vết máu nâu, tứ chi mềm rũ, vết thương hở ra cả máu thịt, không thấy rõ khuôn mặt, chỉ thấy khóe môi còn đọng vệt máu.
Lan Thất lẳng lặng nhìn, nét mặt không một tia cảm xúc.
Bỗng dưng, thân hình Minh Nhị khẽ động, y như tia chớp lướt lên nóc nhà, mơ hồ có tiếng kiếm khí, một lúc sau, một bóng đen không tiếng động rớt xuống mặt đất.
“Người Đông Hải đảo đã phát hiện.” Minh Nhị nhẹ nhàng hạ xuống ngay chỗ Lan Thất cùng Tạ Mạt, Tống Tuyên đang đứng. “Hai vị sư huynh đi lại có thuận tiện? Thương thế Ninh Lãng rất nghiêm trọng?”
Vừa khẽ hỏi hai câu, bàn tay lại tựa như vô hình lôi ra một lớp vải bông cứng.
“Thủ đoạn của Vân Vô Nhai dù ngoan độc, nhưng ta cùng với sư huynh vẫn còn hai thành công lực, chúng ta nhất định sẽ đưa tiểu sư đệ quay về núi Thiển Bích.” Tống Tuyên vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào Lan Thất.
“Vậy thì tốt rồi.” Minh Nhị liếc mắt nhìn Ninh Lãng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Lan Thất.
Ngay khi ánh mắt Minh Nhị nhìn vào Lan Thất, nàng chợt như bừng tỉnh khỏi mộng, bích mâu chớp một cái, đập vào mắt là khuôn mặt ung dung bình tĩnh của Minh Nhị.
“Nhà đá này nơi nơi đều ẩn giấu cơ quan trận pháp, thỉnh các vị đi theo tại hạ.” Minh Nhị nhìn Lan Thất, nhưng lời nói lại hướng về những người khác, dứt lời liền xoay người đi trước dẫn đường.
Lúc này người trong nhà đá đã ra ngoài gần hết, người trọng thương được người bị thương nhẹ đỡ, ai nấy bỗng nhiên lại được nhìn thấy ánh trăng sáng hãy tưởng còn trong mộng, khi nghe thấy lời Minh Nhị cũng không kịp suy nghĩ nhiều vội theo sau.
“Chờ một chút!” Vũ Văn Lạc bỗng dưng nói.
Minh Nhị dừng bước quay đầu lại, mọi người cũng nhìn về phía hắn.
“Thu tiểu thư các nàng cũng bị nhốt ở chỗ này.” Vũ Văn Lạc nhìn khắp bốn phía nhưng chỉ thấy từng bức tường đá, chẳng thấy cửa nơi nào.
Mọi người nhất thời nhớ lại còn có những đồng bạn khác bị giam, không khỏi đều nhìn về phía Minh Nhị, chỉ có Nhị công tử mới có biện pháp cứu bọn họ ra.
Lan Thất nghe vậy cũng nhìn về phía Minh Nhị, bích mâu chớp chớp, như cười như không.
Cùng một khắc đó, hàn ý sắc bén, kiếm quang hiển lộ, bốn đạo hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, Minh Nhị, Lan Thất nhanh như tia chớp vọt lên giữa không trung nghênh đón hắc ảnh, sáo trúc và ngọc phiến đồng thời cắt qua, mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu văng tung tóe, phía dưới mọi người ngửa mặt trông lên chợt thấy trên mặt âm ấm mùi tanh xộc mũi mới tỉnh ngộ hóa ra là máu tươi rơi trúng, nhất thời không biết là kinh hay là sợ, tất cả đều đứng ngẩn ngơ bất động.
Bốn thi thể rơi xuống đất cái phịch, sau đó hai đạo thân ảnh nhẹ nhàng hạ xuống.
“Lần này phiền toái rồi.” Lan Thất thở dài một tiếng.
Âm hưởng vừa rồi nhất định đã kinh động đến đám cao thủ thủ vệ trong dãy nhà đá, mà những người này đều mất nội lực vốn dĩ đã khó rời đi, lại còn thêm cơ quan trận pháp, xem ra…
Quay đầu nhìn về phía Minh Nhị, ánh mắt hai người giao nhau, gật đầu một cái.
Ngươi phá trận.
Ta mở cửa.
Lan Thất phi thân vọt về phía lối đi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng. Minh Nhị đi một vòng quanh tường đá, sau đó trước một bức tường di động bộ pháp như vừa rồi, lại đánh tiếp một chưởng về phía một bức tường khác, một lúc sau, tường đá chậm rãi xê dịch, bên trong tường truyền ra một giọng nói trong mềm: “Là Nhị công tử đấy ư?”
Hiển nhiên những lời bọn họ vừa nói người bên trong tường cũng nghe được.
Tường đá tách ra lại để lộ cánh cửa tò vò rộng một trượng, một thân ảnh nhỏ bé nhanh chóng từ trong chạy ra, “Là Nhị công tử đấy ư?”
“Là ta.” Minh Nhị đón lấy thân ảnh kia, “Hoành Ba tiểu thư đã chịu khổ rồi.”
Thân ảnh nhỏ bé dưới ánh trăng dù tóc mai tán loạn sắc mặt tái nhợt, nhưng lệ sắc không thay đổi, đích thị Thu Hoành Ba.
“Nhị công tử!” Thu Hoành Ba mừng rỡ nhìn Minh Nhị.
“Hoành Ba tiểu thư không sao chứ?” Minh Nhị ôn hòa cười, “Những người khác thế nào, hành động có thuận tiện?”
“Vẫn tốt.” Thu Hoành Ba dịu dàng đáp, nhìn thấy Minh Nhị thần thanh ngọc tú đứng dưới ánh trăng, trong lòng nàng vô cùng kích động, có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ khẽ hỏi một câu, “Nhị công tử… Lần trước có bị thương không?” Trong cơn bão tố hắn và Lan Thất cùng rơi xuống biển, dù trong tâm biết hắn tất không có việc gì, nhưng lúc này tận mắt thấy hắn vẹn toàn đứng trước mặt mới có một phần chân thật và vui mừng.
“Nội lực bị phong bế, tay chân vẫn có thể hoạt động.” Bỗng nhiên một thanh âm chen vào cắt ngang câu hỏi của Thu Hoành Ba, tựa hồ vì nhiều ngày không uống nước mà giọng có chút khàn khàn, sau đó một thân ảnh yểu điệu từ trong bóng tối đi ra, mặc dù đã quá nửa đời xuân xanh nhưng hãy còn dáng vẻ thùy mị thướt tha, chính là Tùy giáo Tùy Khinh Trần, sau lưng nàng, bên trong nhà đá âm u lục tục đi ra rất nhiều người.
“Ca ca!” Một thanh âm mềm mại vang lên kèm theo một thân ảnh bổ nhào về phía Hoa Thanh Hòa đang đứng dựa vào cột trụ.
“Phù Sơ!” Hoa Thanh Hòa đỡ lấy Hoa Phù Sơ, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
“Đại công tử!” Lại một thân ảnh bổ nhào về phía Vũ Văn Phong, chính là Dung Nguyệt cô nương.
“Dung Nguyệt, cô chậm đã… Đại ca của ta bị thương, coi chừng đụng đến vết thương của huynh ấy!” Vũ Văn Lạc luống cuống tay chân ngăn Dung Nguyệt.
“Tiểu thư.” Liễu Mạch nhanh chóng chạy tới bên cạnh Thu Hoành Ba, ánh mắt lại liếc về phía bên kia, khi thấy trong lòng Tống Tuyên đang ôm Ninh Lãng yếu ớt không động tĩnh, nàng không kiềm đựơc dời bước sang đó.
“Thương tiểu thư…” Kim Khuyết Lâu nhìn thấy Thương Băng Hàn muốn tiến ra đón, nhưng nhớ lại chuyện lúc trước không khỏi dừng lại.
Thương Băng Hàn nhìn hắn, nhàn nhạt gật đầu một cái.
“Ai da, một cảnh anh hùng mỹ nhân tái ngộ thật mới cảm động làm sao!” Thân ảnh áo tím hạ xuống, chính là Lan Thất vừa phá trận trở về, trong tiếng cười mang theo giọng mỉa mai.
Nhìn một nhóm nữ hiệp mặc dù trang dung u ám ảm đạm xiêm y phai cũ, nhưng thoạt nhìn so với nhóm nam hiệp thương tích ủ rũ máu me loang lổ bên cạnh vẫn còn tốt hơn nhiều, xem ra Vân Vô Nhai này cũng còn hiểu vài phần thương hương tiếc ngọc.
“Các vị, bây giờ không phải lúc nói chuyện, chúng ta mau rời khỏi đây, bằng không người Đông Hải đảo sắp đuổi tới rồi.” Minh Nhị nhẹ nói một câu khiến tâm thần mọi người lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, lúc này còn đang trong hiểm địa đấy.
“Không phải là ‘Sắp đuổi tới’, mà là đã tới.” Lan Thất hừ lạnh một tiếng, ngoài nhà đá mấy trượng xuất hiện mấy bóng đen đang tiến đến.
Minh Nhị cũng nhìn thấy những bóng đen này, quay đầu nhìn Lan Thất, ánh mắt hai người tương giao, ngầm hiểu.
“Tại hạ dẫn đường, thỉnh mọi người cẩn thận đi theo, chớ đụng chạm bất cứ chỗ nào tránh dẫn phát cơ quan.” Minh Nhị căn dặn xong một câu, người đã như gió lướt đi.
Mọi người cũng biết lúc này nguy cấp, không ai nói thêm gì nữa đồng loạt theo sau Minh Nhị.
Cùng lúc này, thân hình Lan Thất vọt lên lui về phía sau nghênh địch.
- Phân đào (chia đào):
Một lần khác, Di Tử Hà theo Vệ Linh Công đi tản bộ trong vườn hoa, nhìn thấy một trái đào trên cây đã chín mới thuận tay hái xuống cho vào miệng ăn rất ngon lành. Cắn xong một miếng mới đưa quả đào cho Vệ Linh Công, nói: “Gia thần hiến một quả bích đào, thần nghĩ, hôm này trời vẫn lạnh, cây cỏ vẫn chưa sinh, đây nhất định là đào tiên nên đặc biệt hiến đại vương hưởng thụ”. “Khó mà có được tấm lòng trung như ái khanh”, Vệ Linh Công vừa ăn quả đào dở vừa nói. Sau đó rất lâu mọi người cũng đã quên đi việc này thế nhưng Vệ Linh Công thì không. Gặp ai Vệ Linh Công đều khoe: “Di Tử Hà rất yêu quý ta, một quả đào ngon cũng không ăn một mình mà chia cho ta ăn cùng”. Người đời sau vì thế mà gọi mối tình đồng tính giữa Vệ Linh Công và Di Tử Hà là “mối tình chia đào”.
- Đoạn tụ (cắt tay áo):
Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì thế Ai Đế ngày càng sủng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
Danh sách chương