… “Đầu, hơi nghiêng nhẹ về một bên, rũ xuống vừa vặn chạm vào nơi ấy, chỉ duy nhất một lần trong đời, lại đến khi chết hãy còn ấp ủ trong lòng.”…

Đêm hôm đó, dưới ngọn Đông Hải Nam phong, máu chảy thành sông.

Nhiều năm sau, khi Vũ Văn Lạc đã trở thành nhân vật võ lâm danh tiếng trọng vọng, tuy rằng đích thân trải qua một đêm này, nhưng bất luận ai hỏi, hắn đều giữ kín như bưng.

Mà lúc này, chàng Vũ Văn Lạc niên thiếu đang núp dưới cánh ca ca Vũ Văn Phong, cố gắng hết sức né tránh đao kiếm. Thân thủ của hắn vốn chỉ hạng ba, hiện tại lại mất đi công lực, cộng thêm cái bệnh nhát gan sợ đau sợ chết nên nào dám đối mặt trực diện với cao thủ Đông Hải. Cũng may vì hắn sợ chết nên tai mắt đặc biệt nhạy bén, tuy tay chân không có cách nào giúp đỡ ca ca nhưng miệng lưỡi hỗ trợ không ít, hễ có đao kiếm chém tới, bất kể trái phải trước sau, hắn luôn nhận biết đầu tiên mà nhắc nhở Vũ Văn Phong nhanh chóng đánh trả hoặc né tránh. Hơn nữa tuy người đang ở trong tình cảnh hỗn loạn nhưng hắn chưa từng hoảng loạn, từng câu từng chữ rõ ràng rành mạch, ngẫu nhiên cũng đâm ra một hai kiếm phối hợp với trường tiên của Vũ Văn Phong, nhờ thế mà hai huynh đệ nhiều lần gặp dữ hóa lành.

Bên cạnh bọn họ, Tống Tuyên cõng Ninh Lãng dưới sự hộ vệ của Tạ Mạt phá vòng vây; ba người Hoa Thanh Hòa, Hoa Phù Sơ, Dung Nguyệt tựa lưng ngăn địch; Thương Băng Hàn một thân một kiếm, Kim Khuyết Lâu ở cách ba thước thời khắc chú ý; Tùy Khinh Trần được một đám đồ đệ Tùy Giáo hộ vệ. Lúc này thuận lợi nhất ngược lại chính là Mai Hồng Minh, bất kể là đao kiếm hay bụi đất cát đá, phàm rơi vào tay hắn đều trở thành ám khí bắn địch vô cùng chuẩn vô cùng nhanh vô cùng độc.

Mà khiến mọi người kinh ngạc nhất chính là Thu Hoành Ba Thu đại mỹ nhân. Xuất thân võ lâm thế gia, phụ thân là tông sư võ học một phương nên nàng thân mang tuyệt học cũng là lẽ đương nhiên, nhưng võ công cao đến trình độ như vậy vẫn là nằm ngoài dự đoán của mọi người. Dù cũng bị phong bế nội lực nhưng Thu đại mỹ nhân lại có thể vừa một tay bảo vệ Liễu Mạch, một tay điều khiển ngân ti nhẹ nhàng uyển chuyển như không, hễ ngân ti lướt qua nơi nào lập tức có cao thủ Đông Hải ngã xuống. Thế nên, ngẫu nhiên khi Vũ Văn Phong ốc còn không mang nổi mình ốc, Vũ Văn Lạc vội hét to một tiếng “Cứu mạng!” rồi trốn phía sau Thu Hoành Ba. Những lúc đó, dù đang trong hiểm địa tuyệt cảnh mọi người cũng không nhịn được bật cười.

“Nhà đá này được bố trí theo một trận thức, hướng Nhị công tử rời đi chính là đường ra khỏi trận, chúng ta mau đuổi theo.” Thu Hoành Ba giữa lúc cấp bách vẫn lướt mắt quan sát tình hình bốn phía, sau đó lên tiếng nhắc nhở mọi người.

“Được.”

Mọi người đồng loạt theo hướng Minh Nhị thoát ra ngoài.

Gió, vẫn lạnh thấu xương.

Ánh lửa, chớp nháy chập chờn.

Đao kiếm đẫm máu tanh, màn chém giết còn tiếp tục.

Tiếng hét thảm gào thét liên miên không dứt.

Ngẫu nhiên còn có tiếng cười yêu dị kinh hồn lướt qua.

“Ha ha ha ha… Giết người thống khoái! Bản thiếu giết người thật thống khoái!”

Cùng với tiếng cười yêu dị kia là từng màn máu tươi bắn tung tóe, từng cỗ thi thể ngã xuống!

Võ công như vậy, tàn nhẫn như thế, sát ý điên cuồng, không khỏi khiến cao thủ Đông Hải run sợ! Nhìn người kia đẫm máu mà tới, rõ ràng áo tím mặt ngọc, yêu mĩ vô luân, lại khủng khiếp như Tu La lệ quỷ!

Người Đông Hải giết người vì sứ mệnh.

Hoàng triều võ lâm giết người vì sống còn.

Mà nàng — Lan Thất, giết người chỉ đơn giản là giết người?!

Một khắc kia, nàng giống như yêu hồn đoạt thể, đôi bích mâu độc nhất vô nhị không hề lộ ra tia sáng, lãnh khốc vô tình đến mức tàn tuyệt.

Nơi nào thân ảnh áo tím xuất hiện, chốn nào ngọc phiến lướt qua, ắt hẳn mệnh đoạn hoàng tuyền hồn phi phách tán!

Thời khắc đó, Ninh Lãng đang được Tống Tuyên cõng trên lưng chợt mở mắt, xa xa nhìn lại, xuyên qua màn máu nhìn chăm chú vào thân ảnh áo tím kia, vào đôi bích mâu băng lãnh vô tình ấy.

“Đau…”

Một tiếng rên khe khẽ nhưng trong cảnh chém giết hỗn loạn Tống Tuyên, Tạ Mạt vẫn nghe được, quay đầu lại nhìn, không khỏi mừng rỡ: “Tiểu sư đệ tỉnh rồi!” Vừa nói, hai người vừa vung tay đang cầm kiếm chém hai tên cao thủ Đông Hải, sau đó cẩn thận đặt Ninh Lãng xuống.

“Tiểu sư đệ, đệ đau ở đâu?” Hai người vội vàng kiểm tra toàn thân Ninh Lãng một phen, chỉ lo lắng vừa rồi trong lúc hỗn loạn không cẩn thận làm tiểu sư đệ bị thương thêm.

Ninh Lãng phảng như không nghe thấy, ánh mắt xa xăm nhìn về phía trước.

“Tiểu sư đệ?” Hai người thấy Ninh Lãng không trả lời chỉ ngơ ngẩn nhìn phía trước không khỏi nhìn theo hướng đó, lập tức tâm thần phát lạnh.

Ở đây, bất luận là người Đông Hải hay người Hoàng triều, ai nấy đều đang đổ máu, đều đang giết người, nhưng chỉ có người kia là khiến kẻ khác kinh hãi khiếp sợ nhất!

Yêu hồn vô tình, Tu La hút máu!

Một thoáng ấy, hai người đồng thời nghĩ như thế.

Cảm giác được Ninh Lãng trong ngực đang giùng giằng muốn đứng dậy, Tống Tuyên vội đè hắn lại, “Tiểu sư đệ, đệ muốn làm gì?”

Ánh mắt Ninh Lãng vẫn không rời thân ảnh áo tím kia, vẫn giùng giằng muốn đứng dậy, trong miệng thì thào: “Giết người nhiều như vậy… Nàng sẽ đau… Không nên thế… Sẽ rất đau…”

“Tiểu sư đệ!” Tạ Mạt sợ hãi kêu lên.

“…” Ninh Lãng mở miệng nhưng lại chẳng phát ra được tiếng nào, mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước, sau đó tầm mắt mơ hồ, hai mắt chậm rãi nhắm lại.

“Tiểu sư đệ!” Trong lòng Tống Tuyên căng thẳng, vội đưa tay lên trước mũi Ninh Lãng thăm dò, lúc này trái tim đang đập loạn mới từ từ chậm lại, may là không sao. Lại cõng Ninh Lãng lên lưng, “Mau thoát ra, không thể để tiểu sư đệ chết ở đây!”

“Đúng!” Tạ Mạt nắm chặt trường kiếm.

Trăng lặng lẽ lui, đêm lặng lẽ trôi qua.

Dưới ngọn Bắc Khuyết Nam phong, lửa tắt rồi đỏ, đỏ rồi tắt, duy chỉ có màn giết chóc là chưa hề ngừng.

Chúng hiệp Hoàng tiều đã chết hơn phân nửa, những ai còn trụ lại được đến lúc này đều là người thân kinh bách chiến võ công cao cường, dưới sự dẫn dắt của Minh Nhị, mọi người từ từ thoát ra khỏi vòng vây của Đông Hải, mà cao thủ hai nhà Minh, Lan cũng từ từ hình thành một vòng bảo hộ ngăn cách cao thủ Đông Hải bên ngoài, che chở mọi người thoát khỏi nhà đá.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy rừng cây phía trước, chúng hiệp Hoàng triều đã hoàn toàn kiệt sức lúc này trong lòng vô cùng hân hoan vui mừng.

Cuối cùng… cuối cùng cũng thoát rồi!

Nhưng người Đông Hải há chịu để bọn họ dễ dàng rời đi như thế.

Vì vậy, chúng hiệp Hoàng triều vừa đánh vừa lui, cao thủ Đông Hải đuổi theo không rời, từ nhà đá đánh ra đất bằng, từ đất bằng đánh vào rừng cây…

Một đường máu tươi, một đường tay đứt chân lìa, một đường thi thể, một đường kêu thảm hét thiết!

Cớ chi đám người Đông Hải này giết mãi không hết, cứ chắn ở phía trước? Vũ Văn Phong thở hổn hển, trận chiến trước mắt dần hóa thành một màu đen nhấp nhoáng, tứ chi dường như đã nhũn cả ra, không khỏi cắn mạnh đầu lưỡi hòng mượn đau nhức để tỉnh táo tinh thần, lại sải từng bước lớn tiến lên phía trước. Bỗng dưng sau tai tiếng gió vút qua mang theo tiếng hét to của đệ đệ Vũ Văn Lạc: “Đại ca bên trái!”

Thân bất động, cổ tay khẽ động, trường tiên vung lên lập tức quấn lấy mũi kiếm đang đâm tới, đồng thời trường kiếm trên tay trái xuất ra đâm thẳng vào ngực đối phương. Rút kiếm lui về sau, máu tươi phun trào, vài giọt bắn lên mặt nhưng không hề cảm thấy một chút ấm áp. Thân thể này đã tê liệt rồi.

“Đại ca phía sau!” Bên tai lại là tiếng đệ đệ hét to, lập tức trường tiên vung về phía sau quấn lấy một cây trường thương.

“A!” Đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai, hơi nghiêng đầu, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh áo tím, tóc đen dài giữa không trung tán loạn. Tức khắc, Vũ Văn Phong không chút suy nghĩ liền buông lỏng trường thương giơ roi cuốn thân ảnh áo tím kia, tiếng gió phía sau vút qua nhưng đành phải vậy thôi, “Phập!” một tiếng, trường thương đâm ngập vào lưng, thậm chí còn có thể nhìn thấy mũi thương trước ngực, cơn đau kéo đến trước nay chưa từng có nhưng không thể buông tay, tuyệt đối không thể buông!

Ngày đó, hắn không thể nắm, cứ thế nhìn nàng rơi xuống biển bị bão táp nhấn chìm, lần này, hắn nhất định giữ được!

“Đại ca!” Vũ Văn Lạc hoảng sợ kêu to.

Vũ Văn Phong tựa như không nghe thấy, tay trái nắm roi vững vàng cuốn thân ảnh áo tím kia, khéo léo điều khiển đặt người bình yên trên mặt đất. Trước mặt có người quơ đao bổ tới, hắn nâng tay trái, trường kiếm vung lên, thần sắc bình tĩnh lại ưu thương nghênh đón đối thủ, đao chém sâu vào vai, kiếm cắt qua cổ đối phương, máu tươi tung tóe, không rõ là của đối thủ hay là của mình, trước mắt mơ hồ, loáng thoáng có người ngã xuống, bên tai hình như có người hoảng sợ hét to “Vũ Văn đại ca!”.

À, ra là vẫn chưa ngã xuống, sau lưng lại có tiếng gió vút qua, kẻ địch lại tới, vung roi về phía sau, tựa hồ đánh trúng vật gì, mặc kệ, tay trái nhấc trường kiếm lên, hít vào một hơi, xoay người, ra sức chém tới, ‘xoẹt xoẹt’ dường như chém vào thứ gì, trên bụng cảm thấy đau xót, trước mắt toàn màu đỏ, ‘bịch’ có thứ gì ngã xuống…

“Đại ca!”

À, đây là tiếng hét của đệ đệ, còn mang theo tiếng nức nở, thật là, đã là người lớn mà còn dễ khóc như vậy.

“Vũ Văn đại ca!”

Hừ? Tiếng của ai vậy.

Sau đó, chung quanh bỗng nhiên trở nên cực kỳ im lặng, yên tĩnh không một tiếng động… Chẳng lẽ mọi người trên Đông Hải đảo đã chết sạch sao? Không có tiếng đao kiếm, không có tiếng hét, ừm, cuối cùng đều chết sạch… Tâm thần buông lỏng, thân hình mềm nhũn, rốt cục… có thể nghỉ ngơi rồi.

Lại đột nhiên, bên tai loáng thoáng có rất nhiều thanh âm, tựa hồ rất nhiều người đang gọi, rất nhiều người đang kêu, còn có người đang khóc… Thật ầm ỹ, thân thể bị lắc qua lắc lại rất khó chịu, rất muốn nói với bọn họ, đừng lắc nữa, rất đau… Nhưng trước mắt chỉ toàn màu đen, không có một chút khí lực, rất mệt mỏi, rất buồn ngủ. Bóng đêm càng lúc càng đậm, vĩnh viễn chìm vào, không bao giờ trở lại nữa… Không! Vẫn chưa nhìn thấy…

“Đại ca! Đại ca!”

“Vũ Văn đại ca! Vũ Văn đại ca!”

Giãy giụa nâng mí mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt của tiểu đệ Vũ Văn Lạc, nước mắt nước mũi lưng tròng, thật bẩn, phải bảo hắn rửa ngay mới được, nếu để phụ thân thấy nhất định sẽ mắng hắn, hơn nữa vừa xuất môn đã làm mất mặt Vũ Văn thế gia, nhưng, nhìn cũng không quá tệ, giống mặt mèo.

“Vũ Văn đại ca!”

Một thanh âm khẩn thiết lọt vào tai, sau đó trước mắt lướt qua một mái tóc đen, tinh thần không khỏi run lên, sau đó thấy rõ… Áo tím, tóc đen, ánh mắt… Lộ ra khuôn mặt mang theo nước mắt, bi thương nhìn hắn, vô cùng đau lòng, là Dung Nguyệt… Không khỏi muốn cười.

“Đại ca!” Vũ Văn Lạc thấy trên mặt huynh trưởng chậm rãi tràn ra một chút ý cười nhạt, môi giật giật giống như muốn nói gì, vội vàng cúi sát tai, chỉ nghe một tiếng nỉ non vô cùng nhẹ như gió khẽ lướt qua.

“Thì ra không phải…”

Đột nhiên, trong lòng chấn động, ầm vang một tiếng, bên tai như bị sét đánh, trong nháy mắt cả người choáng váng.

“Sao thế? Vũ Văn đại công tử lại bị thương à?” Một thanh âm mị hoặc xa xa truyền đến mang theo ba phần tà vọng ba phần trêu đùa bốn phần nghi hoặc.

Trong đôi mắt vốn đã mơ màng đột nhiên thoáng hiện một tia ánh sáng.

Trong lòng Vũ Văn Lạc đau xót, đột nhiên hiểu ra, quát to một tiếng, “Thất thiếu!”

“Hả?” Lan Thất bị một tiếng hét to này dọa sợ hết hồn, vội vàng lại đây, “Sao thế? Cần bản thiếu hỗ trợ à?”

“Đúng vậy.” Trong mắt Vũ Văn Lạc có gì đó cuộn trào mãnh liệt, vội vàng đẩy huynh trưởng vào trong lòng Lan Thất, “Thất thiếu, công lực người cao, người mau… Mau giúp đại ca! Người mau cứu đại ca ta!”

Đẩy huynh trưởng vào trong lòng Lan Thất xong lại không dám nhìn vẻ mặt của huynh trưởng nữa, quay mặt đi chỗ khác, chỉ cảm thấy ngực đau rát như xát muối, cổ họng như bị thít chặt không thể hô hấp, cố gắng hít vào, hít vào, yết hầu rung động, rốt cục… ‘Oa!’ một tiếng thảm thiết khóc to lên!

Lan Thất bị hành động của Vũ Văn Lạc làm cho hoảng sợ, vội vàng nhìn người trong lòng, vừa nhìn, dù nàng là người máu lạnh lòng dạ sắt đá cũng bị dọa giật mình! Toàn thân Vũ Văn Phong đều là máu, trước ngực vẫn còn cắm mũi thương, vai trái đã bị chém đứt, trên bụng có một lỗ lớn, máu tươi trào ra thấm ướt một mảng lớn trên mặt đất.

“Sao các ngươi không cầm máu cho hắn!” Nàng khẽ quát một tiếng, tay liên tục huy động, điểm huyệt cầm máu, khi đầu ngón tay chạm đến thân thể kia, đáy lòng trầm xuống, dò xét mạch đập, lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh.

“Vũ Văn… huynh…” Lan Thất khẽ gọi một tiếng, bàn tay vận nội lực truyền qua nghĩ muốn giúp hắn trì hoãn một chút nhưng chỉ như đá chìm đáy biển, tay run lên, bích mâu vô lực nhìn về phía người nọ.

Người nọ toàn thân nhuộm trong màu máu chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, trắng như giấy, trắng như tuyết, mà trên giấy tuyết này dù dính máu lại không thấm lấy vào một tia huyết khí, đôi mắt nâu nhạt lúc này sáng ngời không còn vẻ lạnh lùng kiêu căng, mềm mại sáng rực, môi hắn khẽ động giống như đang nói gì đó, đúng là đang nói chuyện.

“Vũ Văn huynh, ngươi muốn nói gì?” Lan Thất cúi người sát vào.

“… Mộng…”

“Vũ Văn huynh?”

“…”

Ánh sáng trong đôi mắt nâu rốt cục tan, rốt cục tắt.

Chỉ còn khóe môi hơi cong lên.

Đầu, hơi nghiêng nhẹ về một bên, rũ xuống vừa vặn chạm vào nơi ấy, chỉ duy nhất một lần trong đời, lại đến khi chết hãy còn ấp ủ trong lòng.

“Vũ Văn đại ca!” Dung Nguyệt kêu lên thê lương, nhào đến ôm lấy Vũ Văn Phong.

“Đại ca!” Vũ Văn Lạc cũng xông tới đồng thời đẩy Dung Nguyệt ra, đặt huynh trưởng vào lại trong lòng Lan Thất, nắm chặt bàn tay còn sót chút hơi ấm của huynh trưởng, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.

Dung Nguyệt bị Vũ Văn Lạc đẩy ngã trên đất, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Vũ Văn Phong trắng bệch không còn hơi thở, nước mắt không ngừng trào ra, trong lòng quặn đau tan nát. Lúc này đất trời lặng yên như tờ, trên đời chẳng còn gì thú vị. Không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt đã nhắm mắt ngủ yên kia, khóe môi bất giác cong lên, một giọt nước mắt rót vào, chua xót lạnh lẽo, sờ soạng nhặt một thanh trường kiếm trên mặt đất, giơ tay đưa tới bên cổ.

“Đinh!” Đầu ngón tay Lan Thất bắn ra đánh rơi trường kiếm, bích mâu lạnh lùng nhìn Dung Nguyệt, “Mạng của ngươi cũng thật là rẻ!”

Đương khi nói, nháy mắt chân đá một cái, đá Vũ Văn Lạc bay xa mấy trượng, ngọc phiến trải ra chế trụ hai thanh trường kiếm đâm xuống từ phía trên đầu, cổ tay khẽ động, trường kiếm gãy làm hai đoạn, ôm Vũ Văn Phong nhún người nhảy lên, giữa không trung hai chân liên hoàn đá, hai gã cao thủ Đông Hải rơi xuống đất. Người nhẹ nhàng hạ xuống tiện thể ném Vũ Văn Phong cho Vũ Văn Lạc.

“Hừ! Bản thiếu báo thù thay cho ngươi!” Lạnh lùng bỏ lại một câu, chớp mắt thân ảnh áo tím đã bay xa.

Vũ Văn Lạc đỡ thân thể huynh trưởng, người kia đã trở thành một khối thi thể không còn hơi thở không còn tri giác, trong phút chốc đầu óc trống rỗng, ngực đau tê tâm liệt phế, đau đớn quá lớn khiến hắn lại oa một tiếng khóc gào lên, tựa hồ oán hận đau đớn trong lòng có thể trôi theo nước mắt cùng tiếng khóc.

“Đại ca…”

Dung Nguyệt bò tới, khuôn mặt trắng bệch không có một chút sinh khí, ánh mắt ngơ ngác như một con búp bê mất hồn.

“Cho ta… nhìn Vũ Văn đại ca với… được không…”

“Cô tránh ra!” Vũ Văn Lạc ôm chặt huynh trưởng vào trong lòng, một bên lạc giọng khóc lớn, “Ta không trách cô… Nhưng cô tránh ra… Bây giờ không được đụng vào đại ca ta… Ta không trách cô… Hu hu hu… Nhưng cô không được đụng vào đại ca ta…” Lại ôm huynh trưởng càng chặt hơn nữa, chỉ sợ một chút lơi lỏng người sẽ bị cướp mất, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại lời nói.

Dung Nguyệt không rời đi, nhưng cũng không tiến lại gần, chỉ ngơ ngơ ngác ngác mà nhìn, nhìn mãi… Giống như một con rối gỗ đã đứng đó sừng sững nửa đời, phảng phất có thể đứng đó mà nhìn ngàn vạn năm.

“Dung Nguyệt!”

Hoa Phù Sơ và Hoa Thanh Hòa trong lúc hỗn loạn bị tách ra với Dung Nguyệt, lúc này thật vất vả mới mở được một đường máu vọt lại đây, lại chỉ thấy Dung Nguyệt đờ đẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cách đó không xa… Vũ Văn Lạc ôm Vũ Văn Phong một thân máu tươi gào khóc.

Đợi thấy rõ Vũ Văn Phong một thân thương tích cùng gương mặt không chút cảm xúc, đáy lòng Hoa Thanh Hòa và Hoa Phù Sơ đồng thời quặn thắt, một cảm giác đau buồn tràn ra, nhưng… Lúc này đâu có thời gian để bi thương.

“Vũ Văn thế huynh, chúng ta mau rời khỏi đây!” Hoa Thanh Hòa đi tới trực tiếp ôm lấy thi thể Vũ Văn Phong rời đi.

“Đại ca!” Vũ Văn Lạc hoảng loạn đưa tay muốn cướp huynh trưởng về lại.

“Cậu muốn những người này đều chết vô ích sao!” Hoa Thanh Hòa đột nhiên quát một tiếng chói tai, bi phẫn trong mắt khiến Vũ Văn Lạc chấn động, không khỏi buông tay.

“Đi mau!” Hoa Phù Sơ cũng kéo Dung Nguyệt đang đờ đẫn si ngốc.

Mấy người vừa đi được vài bước đã bị ba gã cao thủ Đông Hải đuổi theo, mắt thấy đại đao bổ tới, Hoa Phù Sơ đẩy Dung Nguyệt về phía sau che chở, trường kiếm đưa ngang chuẩn bị tiếp chiêu, bỗng dưng trước mắt chợt lóe lên thân ảnh áo xanh, tiếp đó ba tiếng ‘đinh đinh đinh’ vang lên, ngay sau đó là ba tiếng kêu rên, ánh đao biến mất, cao thủ Đông Hải cũng ngã xuống, duy nhất trước mắt một thân ảnh áo xanh đứng sừng sững, thon dài nhã đạm giống như cô tùng ngọc thụ.

“Nhị… Nhị công tử!” Mấy người lúc này không phân rõ trong lòng là kinh hay là hỉ.

“Vào rừng cây.” Minh Nhị bỏ lại một câu, thân ảnh áo xanh lay động, người đã vọt về phía trước.

Mấy người vội vàng chạy tiếp về phía trước, đi được mấy trượng thì phát hiện không còn địch nhân truy đuổi nữa, đợi đến lúc chạy vào trong rừng cây đã thấy nơi này tụ tập nhiều người, một đám người đầy máu, thở hồng hộc, sức cùng lực kiệt.

Mọi người thở dốc quay đầu nhìn lại phía sau, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Chỉ thấy cách mấy trượng phía trước, cao thủ hai nhà Minh, Lan đã dần dần kết thành một giới tuyến ngăn cách cao thủ Đông Hải bên kia, mà cao thủ Đông Hải bên này… Chỉ thấy áo tím áo xanh giống như quỷ mị lúc ẩn lúc hiện, một lần xuất thủ lập tức có một mạng người ngã xuống, một lúc sau, vốn cao thủ Đông Hải còn đang đuổi giết đã chết không còn một mảnh. Đồng thời, cùng lúc cao thủ hai nhà Minh, Lan đã liên kết thành một giới tuyến chặt kín vững vàng giống như một bức tường đồng vách sắt chắn ngang phía trước, dù cao thủ Đông Hải công kích thế nào cũng không cách nào đột phá.

Bên này Minh Nhị, Lan Thất nhìn quanh một vòng, không còn gì ngoài chúng hiệp Hoàng triều đang tập tễnh đi vào rừng cây, địch thủ Đông Hải đã sạch bóng.

“Quả nhiên vẫn là giết người thống khoái!” Lan Thất lạnh lùng nhìn ngọc phiến trong tay, trên mặt quạt trắng noãn dính đầy vết máu đỏ tươi, từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống.

Minh Nhị nghiêng đầu nhìn Lan Thất.

Một thân áo tím dính đầy máu, trên gương mặt như tuyết như ngọc điểm vài giọt đỏ tươi, một đôi bích mâu tựa như ngôi sao nhỏ ngâm trong đầm băng, ánh sáng xuyên qua lớp băng thấm lạnh thấu xương.

Dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Thất thiếu chớ để giết người mà phản hại chính mình.”

Lan Thất nghe vậy quay đầu nhìn hắn, trong đôi bích mâu tựa như sao lạnh hiện lên một tia cảm xúc xa lạ, trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói: “Dù người chết nhiều hơn nữa chúng ta cũng không có cảm giác, nếu một ngày, một người trong chúng ta chết đi, ta ngươi sẽ cảm thấy thế nào?”

Trong cảnh chém giết đao gào kiếm thét, lời nói nhẹ nhàng thoảng qua như có như không, khẽ đến nỗi không thể nghe thấy.

Thế nhưng Lan Thất biết lời mình nói, Minh Nhị nghe được.

Một khắc kia, giữa bọn họ dường như chưa từng có những lời như vậy, bích mâu Lan Thất lạnh như băng nhìn ngọc phiến đang rỉ máu, đôi con ngươi Minh Nhị mênh mang lướt qua bức tường người nhìn về ánh lửa phía trước, chém giết và chết chóc.

Ta ngươi, sẽ vui mừng? Bởi kình địch duy nhất thế gian này đã chết đi.

Ta ngươi, sẽ mất mát tịch mịch? Bởi người duy nhất thế gian này hiểu rõ ngươi đã chết.

Ta ngươi, liệu có ưu thương đau buồn? Bởi…

Thế gian này, còn có người có thể khiến ta ngươi bi thương?

* * * * *

“Dừng tay.”

Bất chợt một thanh âm truyền đến, thanh âm kia không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để toàn bộ mọi người đều nghe rõ, cũng đủ kinh chấn mọi người.

Cao thủ Đông Hải lập tức thu chiêu lui về phía sau, ngay cả Lan Đồng, Lan Lung đang cùng Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai bất phân thắng bại cũng lập tức ngừng tay.

Không có đối thủ, người hai nhà Minh, Lan tự nhiên cũng thu tay, Lan Đồng, Lan Lung, Minh Anh, Minh Lạc nhanh chóng phi thân xuống bên cạnh Minh Nhị, Lan Thất.

Một thân ảnh màu mực lam chậm rãi xuất hiện, không chút để ý máu tanh cùng thi thể đầy đất, cứ như vậy chân bước thong thả ung dung, sau đó dừng bước cách ba trượng, ánh mắt nhìn thẳng vào Minh Nhị, Lan Thất.

“Cuối cùng các ngươi cũng đã tới.” Lời nói thản nhiên đạm nhạt phảng như một câu hàn huyên khi gặp lại bạn hữu chờ đợi đã lâu.

Tầm mắt người kia quét tới đâu, người của hai nhà Minh, Lan không khỏi đồng thời thối lui vài bước, ai nấy đều cảm thấy ánh mắt kia tràn đầy áp lực khiến họ không dám chống đỡ cái nhìn đó.

Vì thế bức tường người dãn ra vài thước lộ ra Minh Nhị, Lan Thất sóng vai mà đứng phía sau.

“Kỳ thật chúng ta tới rất lâu rồi, thế nhưng Vân thiếu chủ thực không hiểu đạo đãi khách.” Bích mâu Lan Thất nhìn thẳng vào Vân Vô Nhai.

“Khách nhân cũng không thấy có bao nhiêu lễ độ.” Vân Vô Nhai quét mắt về phía đống thi thể nằm đầy đất.

“Đó cũng là vì Vân thiếu chủ không hiểu đạo làm khách trước.” Lan Thất lại thêm một câu, ám chỉ Đông Hải ám toán Thủ Lệnh Cung cường đoạt “Lan Nhân Bích Nguyệt”.

Vân Vô Nhai nghe vậy chỉ thản nhiên nói một câu: “Nếu muốn tính toán, vĩnh viễn đều là Hoàng triều thiếu chúng ta.”

“Hửm?” Bích mâu Lan Thất lóe lóe, dời ánh mắt nhìn về phía Minh Nhị.

Vân Vô Nhai cũng dời mâu nhìn về phía Minh Nhị, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong mắt đều là vẻ ung dung bình thản, xa xăm tĩnh lặng.

“Vô luận là ai thiếu ai, lúc này….” Ánh mắt Minh Nhị nhìn những đao kiếm dính máu cao thủ Đông Hải, lại nhìn về phía những xác chết nằm trên mặt đất, “Vân thiếu chủ có thể cho một câu trả lời để những người này chết được nhắm mắt?”

Ánh mắt Vân Vô Nhai hơi lộ vẻ mệt mỏi lướt qua những thi thể này, lại dời mâu đón lấy bích mâu yêu dị của Lan Thất, ánh mắt mênh mang xa xăm của Minh Nhị, một lát sau mới nói: “Tối nay ta ngươi đều là người giết người, hà tất còn làm vẻ ta đây. Ân oán của Đông Hải cùng Hoàng triều há có thể giải thích rõ ràng trong chốc lát, há có thể vài câu nói là có thể giải quyết.”

“Ý Vân thiếu chủ là?” Minh Nhị nhìn người đối diện.

“Tối nay nếu tiếp tục, bất quá cũng chỉ thêm nhiều người chết, chẳng có ý nghĩa gì.” Vân Vô Nhai đạm mạc nói.

“Hầy, chết dưới quạt của bản thiếu, mạng người cũng rẻ thôi ấy mà.” Lan Thất miễn cưỡng chen một câu.

Ánh mắt Vân Vô Nhai chiếu thẳng vào đôi bích mâu yêu dị băng lãnh của Lan Thất, thản nhiên mở miệng nói: “Ta ngươi cùng với bọn họ có gì khác biệt, ngày nào đó chết đi, hoặc là vạn tiễn xuyên tâm, hoặc tại núi hoang đồi vắng, có thể thi cốt chẳng còn, cho dù thế nào thì đến cuối cùng cũng đều chẳng còn lấy một hơi thở.”

Lan Thất nghe vậy không khỏi ngẩn ra, trên khuôn mặt anh tuấn cao quý của người đối diện là một đôi mắt lạnh lùng ẩn vẻ ủ rủ mệt mỏi, trong một khắc đó, nàng vừa như không rõ người trước mắt này, lại tựa hồ có thể lý giải linh hồn người kia.

“Người chết không lưu tâm, nhưng người sống lại không chịu hồ đồ.” Tiếng nói thanh nhã của Minh Nhị truyền đến.

Ánh mắt Vân Vô Nhai quét một vòng, cuối cùng nhìn về phía bóng đêm xa xăm u thẳm, nói: “Ngày chín tháng mười hai, trên đỉnh Nam phong, bản thiếu chủ chờ các ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện