…“Hắn là nam tử đã xinh đẹp như vậy, nếu là nữ tử, yêu tinh tiên nữ cũng không sánh bằng, như vậy, nam nhân nào có thể không động tâm.”…
Ngày mười tám tháng mười một năm Anh Hoa bốn mươi bốn, hơn ngàn cao thủ Hoàng triều võ lâm bị Đông Hải bắt nhốt từ Đông Hải Bắc Khuyết Nam phong tràn thoát ra ngoài, lại chỉ có hơn hai trăm người đột phá vòng vây giữ được tính mạng. Ngày đó hơn ba ngàn người trùng trùng điệp điệp lên đường tiến ra Đông Hải, kết quả là, phần nhiều vùi thân đáy biển, phần nhỏ bị bắt nhốt, còn có một phần… thần phục dưới chân Đông Hải.
Thông báo ngày tái hội xong, Vân Vô Nhai liền xoay người rời đi, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt lướt qua xác chết nằm đầy trên đất, dừng bước quay đầu, “Các ngươi không cần lo lắng, những thi thể này chúng ta sẽ xử lý, đợi đến ngày đó, có thể sẽ do các ngươi mang về, hoặc giả…” Ánh mắt dừng trên người Minh Nhị, Lan Thất, “Các ngươi cũng sẽ mãi mãi lưu lại đây.” Thản nhiên bỏ lại một câu, liền dậm chân mà đi.
Trong rừng cây, Vũ Văn Lạc nhìn thân ảnh màu mực lam cao lớn trong ánh lửa xa xa, nghe hắn bình thản nói “Tối nay dù tiếp tục, bất quá chỉ thêm nhiều người chết, không có ý nghĩa gì”, nhìn hắn bước qua mấy trăm sinh mạng nằm trên mặt đất mà hờ hững như không.
“Người vô tình như vậy, chừng này mạng người mà xem như cỏ rác, sao xứng để cho kẻ khác thần phục!” Cúi đầu, là khuôn mặt trắng bệch nhuốm máu của huynh trưởng, trong lòng lại là một trận đau đớn giống như dao cắt, nằm phục trên người huynh trưởng, thân thể đã lạnh băng không còn chút hơi ấm, nhịn không được lại nghẹn ngào đau đớn khóc lên. “Đại ca…”
Một khắc kia, không ai đến an ủi, cũng không ai đến khuyên can, bởi vì tối nay người chết rất nhiều, mỗi người đều đang gặm nhấm đau đớn của mình.
“Đi thôi.”
Trở lại rừng cây, nhìn chúng hiệp Hoàng triều thương thế nặng nề, Minh Nhị chỉ nói một câu như vậy liền cùng Lan Thất dẫn đầu bước đi. Phía sau cao thủ hai nhà Minh, Lan hoặc đỡ hoặc cõng mọi người theo sát, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Dưới chân ngọn Nam phong ánh lửa dần tàn, một màn chém giết cùng những tiếng la hét thê lương cũng dứt, đêm rốt cục yên tĩnh trở lại.
Trên màn trời, trăng sao lạnh lùng sáng ngời, chiếu rọi đất trời tĩnh đẹp như huyễn, chỉ có gió không biết mệt mỏi tiếp tục dạo bước, mang theo mùi máu tanh nồng đậm phiêu tán khắp nơi, bay thật xa.
Chạy nhanh theo hai người đàng trước, không biết chạy thế nào, không biết chạy bao lâu, cũng không biết phải đi nơi nào, chỉ biết dán mắt vào hai bóng lưng kia, ra sức chạy… Chạy… Bất chấp vết thương đau đớn, bất chấp thân thể mệt mỏi, vẫn chạy…
Rốt cục khi hai thân ảnh trước mặt dừng lại, phía chân trời lộ ra một mảng bàng bạc, đêm, trôi qua.
Trong nắng sớm mông lung, mọi người đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chung quanh mơ hồ có núi cao che chắn, mà chỗ đang đứng loáng thoáng có rất nhiều phòng ốc.
“Chúng ta tạm thời tĩnh dưỡng ở đây.” Thanh âm của Minh Nhị vang lên, trong cảnh u ám nghe vào tai đặc biệt trầm tĩnh, khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm. “Minh Anh, Minh Lạc các ngươi hãy sắp xếp ổn thỏa cho các vị đại hiệp.”
“Dạ.” Minh Anh, Minh Lạc đáp.
Chúng hiệp cho dù là thể xác hay tinh thần đều đã gần như tê dại, lúc này mới hơi tỉnh táo lại.
“Lan Lung, chuẩn bị nước tắm cho bản thiếu.” Lan Thất cũng cất giọng nói.
“Dạ.” Lan Lung đáp một tiếng, lập tức phi thân rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
“Cả đêm mệt mỏi, các vị đại hiệp người nào có thương thì trị thương, không thương thì ăn sớm ngủ sớm đi thôi.” Lan Thất quay người lại, khoát khoát tay xem như là tiếp đón chư vị đại hiệp, nói xong xoay người định rời đi, trong khoảnh khắc đó, liếc thấy Tạ Mạt đứng cách mấy bước, Tống Tuyên bên cạnh đang ôm Ninh Lãng nhìn nàng, ánh mắt giao nhau, cước bộ ngừng một chút, nhưng không quá một cái chớp mắt, vẫn như cũ cất bước rời đi, chỉ thản nhiên bỏ lại một câu, “Lan Đồng ngươi giúp đỡ chút.”
“Dạ.” Lan Đồng lên tiếng trả lời.
Sau khi Lan Thất rời đi, Minh Nhị hãy còn đứng tại chỗ nhìn mọi người, nói: “Các vị đồng đạo, hôm nay cứ tạm thời nghỉ ngơi, trị thương trước, có gì để mai nói sau.”
Lúc này có người phục hồi tinh thần lại, vội vàng lên tiếng cảm tạ: “Đa tạ ân cứu giúp của Nhị công tử.”
Lời này vừa ra lập tức thức tỉnh tất cả mọi người, ai nấy đều rối rít nói lời cảm tạ: “Đa tạ Nhị công tử.”
Nhất thời, tiếng tạ ơn liên tiếp phá tan bầu không khí mông lung u trầm của buổi sớm.
Minh Nhị khoát khoát tay, một bộ ôn hòa khiêm tốn, “Các vị chớ khách sáo, đều là người Hoàng triều võ lâm, những việc này tại hạ hẳn là nên làm. Một đêm này mọi người đều đã vất vả, lúc này quan trọng nhất đó là nghỉ ngơi dưỡng thương, việc khác khoan hãy nghĩ nhiều, nơi này cơm canh giường phòng đơn sơ, cảm phiền chúng hiệp tạm chấp nhận.”
“Nhị công tử nói chi vậy, đại ân của công tử cùng Thất thiếu đối với bọn ta ngày hôm nay không phải chỉ một chữ ‘Tạ’ là có thể nói hết, ta Ngải Vô Ảnh chỉ là một kẻ thô lỗ không biết nói lời hoa mỹ, lúc này chỉ nói một câu: Chỉ cần hai vị lên tiếng, dù nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!” Một hán tử thân hình cao lớn từ giữa đám người bước ra, chính là độc hành đạo tặc Ngải Vô Ảnh.
“Ngải đại hiệp nói đúng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân này của Nhị công tử cùng Thất thiếu bọn ta khắc trong tâm khảm.” Có người phụ họa.
“Đúng thế, ân của công tử, có ngày tất báo.” Mọi người đều biểu thị thành ý.
Minh Nhị hơi lắc đầu, nói: “Tâm ý của các vị tại hạ cùng Thất thiếu xin nhận, các vị cũng nên sớm nghỉ ngơi thôi.” Nói xong quay đầu nhìn về phía đám thuộc hạ Minh gia, “Các ngươi hầu hạ cho tốt. Minh Lạc, trên người mọi người đều bị thương, ngươi để ý chút.”
“Dạ.” Đám người Minh gia lên tiếng trả lời.
“Công tử xin yên tâm.” Minh Lạc cũng nói.
“Các vị đại hiệp, mời theo tại hạ.” Minh Anh đi trước dẫn đường.
“Nhị công tử, bọn ta cáo từ trước.” Mọi người liền ôm quyền đi theo thuộc hạ Minh gia, mà thuộc hạ Lan gia bên cạnh được Lan Đồng ra hiệu cũng hỗ trợ sắp xếp cho mọi người.
Lan Đồng tới trước mặt Tạ Mạt, Tống Tuyên, nói: “Thỉnh hai vị theo tại hạ.” Dứt lời không đợi hai người trả lời liền dẫn đầu mà đi, Tạ Mạt, Tống Tuyên đưa mắt nhìn nhau một cái rồi đi theo. Đúng như lời Minh Nhị công tử, lúc này nghỉ ngơi trị thương là quan trọng nhất.
Mọi người lục tục rời đi, sau đó truyền đến thanh âm mở cửa đóng cửa, tiếp theo từng ngọn đèn được thắp lên.
“Vũ Văn thế huynh, chúng ta đi nào.” Hoa Thanh Hòa có chút lo lắng nhìn Vũ Văn Lạc. Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ phía trước, nơi đó, bóng dáng Lan Thất thiếu vừa mới biến mất.
Vũ Văn Lạc đỡ huynh trưởng từ trên lưng tên thuộc hạ Minh gia bên cạnh, đây cũng là người chết duy nhất bọn họ mang về. Đặt huynh trưởng ngồi xuống trên mặt đất, nâng tay nghĩ muốn lau đi máu đen trên mặt huynh trưởng, nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được, máu, đã ngưng kết như băng lạnh. “Đại ca, nàng hoàn toàn không biết… vĩnh viễn cũng không biết.” Thì thào mấy câu, viền mắt nóng lên, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống, rơi trên mu bàn tay, mang đến một tia ấm áp, nhưng trong lòng lại càng lạnh hơn, lại càng đau hơn.
“Vũ Văn Lạc.” Hoa Phù Sơ thấy hắn lầm bầm lầu bầu không biết nỉ non cái gì, không khỏi gọi hắn một tiếng.
“Đi thôi.” Vũ Văn Lạc lại cõng huynh trưởng lên lưng, nhưng vì thể xác và tinh thần mỏi mệt, liên tục mấy lần cũng không thể đứng dậy.
Hoa Thanh Hòa đưa tay qua, ôm lấy Vũ Văn Phong đặt trên lưng mình, nói, “Đi thôi.”
Vũ Văn Lạc không nói gì thêm, đi theo bọn họ.
Minh Nhị nhìn thấy tất cả mọi người đã đi hết, đang định xoay người rời đi liền thấy bên cạnh có hai bóng người đứng sững, đưa mắt nhìn lại, thì ra là Thu Hoành Ba và Liễu Mạch, đang lẳng lặng nhìn mình. Thoáng kinh ngạc, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu, dời bước đi qua, nhẹ nói: “Hoành Ba tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Thu Hoành Ba đưa tay vén mấy sợi tóc tung bay, trong gió lạnh sớm mai, thân hình hơi run run.
“Bên ngoài gió lạnh, tiểu thư mau vào trong đi.” Minh Nhị nhìn thấy nhưng cũng chỉ ôn hòa khuyên thế.
“Ừm.” Thu Hoành Ba đáp một tiếng, thủy mâu lại liếc nhìn Minh Nhị một cái, xoay người rời đi, “Liễu Mạch, chúng ta đi.”
“Dạ.” Liễu Mạch đuổi theo.
Minh Nhị nhìn các nàng vào cửa rồi mới rời đi. Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Thu Hoành Ba, bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười đạm nhạt. Hai vị giai nhân được chúng võ lâm xưng tụng đệ nhất mỹ nhân quả đều xứng với một chữ “Giai”, nhất là vị Thu tiểu thư này, quả thật là huệ chất lan tâm băng tuyết thông minh. Vừa rồi sơ sẩy, là ngoài ý muốn, cũng là vô ý, đáng tiếc… Bất quá, quên đi thôi.
Gió sớm se lạnh, trong nhà gỗ lục tục lên đèn, tiếng nói chuyện đã được cố ý đè thấp vang lên khe khẽ mang đến một chút ấm áp cùng sức sống cho sơn cốc hoang vu lạnh lẽo này.
Minh Nhị bước đi thong thả, thanh sam như hà, dung nhan như ngọc, tư nghi như tiên, thời khắc đó nhìn lại, cũng là thanh tịch như tuyết đêm.
Vừa vào cửa, Thu Hoành Ba hơi nghiêng đầu, liền thấy thân ảnh áo xanh kia quay người, thản nhiên rời đi, chưa từng quay đầu. Quay đầu lại, chân tiếp tục bước, một khắc kia trong lòng chợt lạnh lẽo, chợt chua xót.
“Nếu vừa rồi không đứng lại, vậy cũng chẳng có hai câu này.” Khẽ nỉ non một câu, trong phút chốc đau đớn khôn cùng.
“Tiểu thư nói gì ạ?” Liễu Mạch không nghe rõ cũng nghe không hiểu.
Thu Hoành Ba lắc đầu, không nói gì nữa.
Hầu như cả một đêm chém giết, chưa từng một lần quay đầu, chưa từng có một ánh nhìn. Thiên y châm thật sự khiến hắn tín nhiệm đến không hề có một chút lo lắng ư? Lấy đại cục làm trọng, có nhân tâm hiệp nghĩa dĩ nhiên tốt, dĩ nhiên đáng kính, nhưng có thể xao nhãng đến mức như vậy… Chỉ vì chưa từng đặt trong lòng mà thôi.
[Hoành Ba, Hoa Nghiêm là nhân tài thế gia, rất xứng đôi với con, các con chắc chắn sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ, so với vi phụ và nương con nhất định còn hạnh phúc hơn.]
Cha, cha sai rồi.
Liễu Mạch nhìn tiểu thư nhà mình, sắc mặt tái nhợt không chút cảm xúc, chỉ duy nhất trong đôi mắt tựa hồ có sóng trào.
Âm thanh trong sơn cốc dần lắng, mọi người sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thay qua y phục mùa đông mà thuộc hạ hai nhà đã sớm chuẩn bị sẵn, ăn uống xong xuôi, người không bị thương thì đi ngủ, người bị thương thì theo Minh Lạc đi trị liệu. Tới giờ Thìn, trời đã sáng choang nhưng trong sơn cốc vẫn cực kỳ im ắng.
Mấy tháng qua mọi người chưa từng được ăn ngon ngủ ngon, đêm qua lại chiến đấu hết lực khiến cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi cùng cực, đến tận khắc này mới có thể yên tâm, ai nấy đều thả lỏng thần kinh an tâm chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ này chẳng những ngủ nguyên một ngày, mà còn nguyên đêm, mãi đến sáng ngày thứ hai mới có người lục tục thức dậy.
Thu Hoành Ba và Liễu Mạch dậy từ rất sớm, sau khi dùng qua bữa sáng liền đi ra ngoài hít thở không khí.
Mới ra khỏi cửa, gió lạnh phả vào mặt khiến cả hai hơi run rẩy, nhưng lại khiến tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm đó sắc trời buổi sớm còn lờ mờ nên chưa thấy rõ mọi thứ, đến khắc này mới phát hiện nơi đây là một sơn cốc, núi cao sừng sững bao quanh giống như một bức bình phong tự nhiên ngăn cách với bên ngoài, hết sức kín đáo, có lẽ đây cũng là nguyên nhân bọn họ chọn nơi này mà đặt chân.
“Nơi này thật không tệ.” Liễu Mạch cất tiếng nói.
Hai nàng độc chiếm một gian nhà gỗ nhỏ trên sườn núi, lúc này đang đứng ở chỗ cao, hiển nhiên liếc mắt liền thu hết sơn cốc vào đáy mắt.
Nhà gỗ được dựng dựa sát vào thanh sơn, chưa nói tới xinh đẹp hay tao nhã, tự nhiên đã có mấy phần đơn sơ giản dị của chốn núi rừng. Lúc này canh giờ còn quá sớm, nhiều người còn chưa dậy, thỉnh thoảng mới thấy vài người đang đứng trước gác hay đi lại ngoài phòng. Khói bếp lượn lờ, tiếng người khe khẽ, trong sự tĩnh mịch khôn cùng của sơn cốc lại ẩn chứa hơi thở con người, phảng phất bọn họ đã ở đây mấy đời, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng bình thường như bao buổi khác, mà đêm máu tanh giết chóc đó tựa hồ đã cách một thế hệ xa xôi.
“A, Nhị công tử và Thất thiếu ở đàng kia.” Liễu Mạch bỗng đưa ngón tay chỉ về phía trước.
Đưa mắt nhìn sang, phía trước là miệng sơn cốc đồng thời cũng là nơi có địa thế thấp nhất, ở đó có một hồ nước, có lẽ do nước mưa tích tụ men theo khe núi chảy vào mà tạo thành, giữa hồ nước có một tảng đá lớn, Minh Nhị cùng Lan Thất đang đứng trên đó, gió mai thổi tay áo hai người bay lất phất, phiêu diêu bồng bềnh tựa khói sương.
Hôm nay Minh Nhị hiếm khi mặc một bộ áo lông màu trắng, áo choàng bên ngoài màu xanh nhạt, thân hình càng lộ vẻ cao lớn, phảng phất ngọc sơn tu trúc*. Tóc đen buộc nửa bằng ngọc quan, phân nửa thật dài buông xõa bên vai khiến dung quan càng giống như mỹ ngọc, thật không phụ cái danh “Trích Tiên”, cho dù là thần tiên trên trời hẳn cũng không có phong thái ngọc thanh thần vận nhường này. (*tu trúc: cây trúc dài)
Lan Thất thì vận một bộ áo gấm vàng nhạt, áo choàng lông cừu màu trắng, dung nhan như họa lộ ra giữa tấm màn nhung trắng, lông mi đen dài, đôi mắt xanh trong vắt, khóe môi hơi cong mang theo một nét cười cực nhạt, tóc dài buộc bằng kim quan, dải dây quan đỏ tươi buông xuống bên vai càng tô thêm đôi con ngươi như ngọc da thịt hơn tuyết, đích thực hoa mỹ tuyệt luân phong lưu thấu xương.
Xa xa nhìn lại có thể thấy hai người dường như đang nói gì đó, ngọc phiến trong tay Lan Thất chốc chốc lại gõ một cái vào lòng bàn tay mình, thỉnh thoảng lại sẽ rơi xuống trên vai Minh Nhị, mà Minh Nhị vẫn chắp tay đứng thẳng, như vách núi thân tùng, cho dù gió thổi mưa rơi vẫn không rung chuyển.
“Haizzz, Nhị công tử và Thất thiếu thật giống người trong tranh.” Liễu Mạch bỗng cảm thán nói.
Thu Hoành Ba nghe vậy trong lòng khẽ động.
Mà thời khắc đó, Minh Nhị, Lan Thất tựa hồ đã nói chuyện xong đang định rời đi, Minh Nhị nhảy lên trước, nhưng không ngờ Lan Thất phía sau đột nhiên giương quạt như kiếm tập kích sau ót hắn.
“A!” Liễu Mạch thấy vậy không khỏi kêu lên sợ hãi.
Thế nhưng Minh Nhị lại giống như có mắt phía sau, nhấc tay trái lên, lập tức dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy ngọc phiến, đồng thời tay phải xoay một cái chặn lấy bàn tay Lan Thất đang phóng tới, sau đó hai người ở trên hồ nước so tới so lui hết chiêu này đến chiêu khác, khi thì bay giữa không trung, lúc thì đáp xuống trên tảng đá, xuất chiêu tuyệt diệu, đạp nước lướt sóng, dáng vẻ phiêu nhiên, quả thực đẹp mắt.
“Thì ra bọn họ chỉ đang đùa.” Liễu Mạch cười nói.
Từ góc nhìn của nàng, hai người kia chẳng qua chỉ mượn so chiêu để chơi đùa một hồi mà thôi, nhưng trong mắt Thu Hoành Ba lại không phải vậy. Từng chiêu từng thức của cả hai đều ẩn giấu sắc bén, một chưởng một chỉ kia không khỏi mang theo mười phần kình đạo, nếu đối phương sơ sẩy, sợ là không tránh khỏi trầy vi tróc vảy thương gân gãy cốt. Hai người này, hẳn là nhìn như khoa tay múa chân mà thật ra lại vô cùng nghiêm túc.
“Haizzz, hai người này đánh nhau mà cũng giống người trong tranh đang vui đùa, thật quá đẹp.” Liễu Mạch lại cảm thán một câu, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, vẻ mặt thích thú cười nói tiếp, “Tiểu thư thật có phúc khí, có người như Nhị công tử…” Mới nói một nữa lại dừng, song ý tứ phía sau không cần nói cũng biết.
Người trong tranh…
Thu Hoành Ba bỗng nhiên tỉnh thần, giật mình chốc lát, không kìm được cả cười, nửa là mất mát nửa là thở dài.
Liễu Mạch lại cho rằng nàng cười nguyên do là vì Minh Nhị, cho nên tiếp tục cười nói: “Tiểu thư, đợi khi về lại Hoàng triều, có phải nên mở rượu mừng hay không.”
Thu Hoành Ba lắc đầu, đè xuống vị chát trong lòng, khẽ nói: “Quả là một lời thức tỉnh người trong mộng, thì ra là thế.”
Liễu Mạch mù mờ, chớp chớp mắt, hỏi: “Tiểu thư nói gì cơ?”
Thu Hoành Ba chỉ lắc đầu, ánh mắt xa xăm nhìn hai người hãy còn như đang đùa giỡn phía trước, sau đó thong thả đi lên chóp núi trên cao.
Người trong tranh…
Khó trách.
Từ lần đầu gặp mặt ở Thiên Sơn trang, tái hội ở Anh Châu, đồng hành trên biển khơi, tương phùng ở Đông Hải, không thể nói là vô duyên.
Nàng và hắn, cho dù ban đầu đề thơ tặng áo, hay đêm nói chuyện bên bờ biển kia, hắn đều rất mực dịu dàng, đều khác biệt với những người khác, thế nhưng… Lại luôn cảm thấy khách khí, luôn cảm thấy xa lạ, giống như bị ngăn cách bởi một lớp màn, nàng cho rằng, đó là lễ giáo, năm rộng tháng dài, tất rồi sẽ hòa hợp.
Mà giờ khắc này mới biết, đó là vì một người trong tranh, một người ngoài tranh.
Hắn xuất thân danh môn, hắn hiệp danh lan xa, hắn võ công cao cường, hắn ôn nhã như ngọc, hắn thông minh cơ trí, hắn phong nghi như tiên…
Nàng thưởng thức, nàng thích, hơn nữa… Nàng còn cảm mến.
Thế nhưng, đó là một bức tranh hoàn mỹ, mà hắn lại được vẽ trên đó.
Cho dù nàng ưa thích thế nào, nàng muốn đến gần ra sao, nàng đều không thể đẹp như tranh, nàng đều không thể dung nhập vào bức tranh.
Bởi vì, nàng là người xem tranh, nàng ở ngoài tranh.
Mà đêm hôm đó, hắn chưa từng quay đầu, chỉ lưu lại một bức họa.
Thần tiên quyến lữ…
Nàng và hắn, có lẽ là duyên cạn, có lẽ chỉ là lướt qua.
“Ây da, gió lạnh như vầy, Thu tiểu thư lại đứng ở chỗ này, có phải đang chờ bản thiếu không?” Một tràng cười thanh mị khiến Thu Hoành Ba đang trầm tư bỗng giật mình, dời mâu, liền thấy Minh Nhị, Lan Thất đang sóng vai đi tới, đôi bích mâu Lan Thất sáng rực nhìn nàng.
“Thất thiếu, Nhị công tử.” Thu Hoành Ba hoàn hồn cười, chào hỏi một tiếng.
“Gặp qua Thất thiếu, Nhị công tử.” Liễu Mạch dịu dàng thi lễ với hai người.
Hai người khoát khoát tay.
Bích mâu Lan Thất nhìn Thu Hoành Ba, sau đó thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Thu tiểu thư xinh đẹp bực này thế gian quả thực hiếm có, bản thiếu thật sự hâm mộ Nhị công tử.” Nói xong cười như không cười nhìn Minh Nhị.
Vẻ mặt Minh Nhị vẫn ôn hòa tao nhã, cười hỏi, “Hoành Ba tiểu thư và Liễu Mạch cô nương có bị thương chăng?”
“Ngoại trừ nội lực bị phong bế thì không có gì đáng ngại.” Thu Hoành Ba dịu dàng mỉm cười. Đến tận khắc này mới hỏi, có quá trễ không, nếu ngày ấy chỉ cần một câu, chỉ cần một ánh mắt… Lập tức cười nhạo chính mình, thôi, thôi, thôi đi.
Liễu Mạch bên cạnh nhìn chằm chằm Lan Thất, ngắm gương mặt đó trong khoảng cách gần, càng cảm thấy đẹp đến kinh tâm động phách, khi ánh mắt chạm đến đôi con ngươi tựa sóng biếc kia, trong một thoáng, Liễu Mạch chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đổ dồn về ngực, máu trên mặt dường như lủi đi đâu mất, khiến nàng vừa hoảng vừa nóng… còn có hơi lo sợ.
Lan Thất cảm giác được ánh mắt của Liễu Mạch, không khỏi dời mâu nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt, Liễu Mạch chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên nảy một cái, thốt lên: “Thất thiếu người rốt cuộc là nam hay nữ?”
Lời này vừa bật ra, Thu Hoành Ba kinh ngạc nhìn Lan Thất, Minh Nhị chỉ cười nhàn nhạt chẳng ừ hử gì, bích mâu Lan Thất híp lại, sắc mặt Liễu Mạch đỏ bừng.
“Bản thiếu…” Lan Thất cố ý kéo thật dài giọng, “… Là nam hay nữ, tiểu mỹ nhân gả cho bản thiếu thì sẽ biết thôi.” Dứt lời trong đôi bích mâu lóe lên yêu quang, nửa nhắm nửa mở liếc nhìn Liễu Mạch.
Liễu Mạch bị Lan Thất nhìn như thế, nhất thời chỉ cảm thấy quả tim trong lồng ngực cơ hồ muốn nhảy vọt ra ngoài, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Thế còn Ninh Lãng… Ninh Lãng…” Trong lúc tâm hoảng ý loạn không cách nào để nói hoàn chỉnh.
“Hửm?” Lan Thất nghe vậy lại chăm chú nhìn Liễu Mạch, sau đó gật đầu, “Bản thiếu hiểu.”
“Hiểu… Hiểu… cái gì?” Liễu Mạch hoảng hốt đến độ nói lắp.
Khóe môi Lan Thất cong lên, không đáp lời mà chỉ cười cười, ánh mắt nhìn Thu Hoành Ba, “Bản thiếu và Nhị công tử đang định đi xem Vũ Văn thế huynh, Thu tiểu thư có muốn đi cùng?”
Nghe vậy, Thu Hoành Ba lộ vẻ buồn bã, nói: “Cũng nên đi xem Vũ Văn thế huynh, chuyến đi Đông Hải này… haizzz…” Nhẹ thở dài, không nói gì nữa.
Lan Thất nhướng mày, môi mấp máy, nhưng không lên tiếng.
“Đi thôi.” Minh Nhị rời đi đầu tiên, “Đến đó, đều có thể gặp hai vị Vũ Văn thế huynh.”
Lúc này Thu Hoành Ba mới hiểu, vừa rồi Lan Thất là nói Vũ Văn Lạc, mà nàng lại đang nói đến Vũ Văn Phong. Không khỏi hỏi: “Tìm Vũ Văn thế huynh là vì có chuyện gì ư?” Nếu chỉ thăm hỏi bình thường, hai người không cần cùng đến vào lúc sáng sớm như vầy.
Hai người đàng trước nghe vậy, nhìn nhau, tiếp tục bước đi, thanh âm ôn nhã của Minh Nhị nhàn nhạt truyền tới: “Có một số việc muốn thỉnh giáo huynh ấy.” Mà Lan Thất chỉ khẽ cười một tiếng.
Thu Hoành Ba nghĩ ngợi một chút, lập tức hiểu ra. Bọn họ muốn biết chuyện xảy ra trên đảo, không gì thích hợp hơn là hỏi Vũ Văn Lạc.
Hai người phía trước càng lúc càng xa, trong nháy mắt đã cách mấy trượng.
“Chúng ta cũng đi.” Thu Hoành Ba nói, cất bước đuổi theo hai người.
Liễu Mạch cũng theo sau nàng, chốc lát sau, bỗng nhiên nói: “Nếu Thất thiếu là một nữ tử, vậy nam nhân thiên hạ đều bị nàng mê hoặc rồi.”
“Hả?” Thu Hoành Ba hơi dừng bước.
Liễu Mạch tiếp tục nói: “Hắn là nam tử đã xinh đẹp như vậy, nếu là nữ tử, yêu tinh tiên nữ cũng không sánh bằng, như vậy, nam nhân nào có thể không động tâm.”
Thu Hành Ba ngước mắt nhìn hai bóng lưng song song đằng trước, giật mình chốc lát, sau đó lại nở nụ cười. “Nếu thật như vậy, đó chính là hai người đẹp như tranh vẽ.”
“Sao ạ?” Liễu Mạch nghi hoặc.
Thu Hoành Ba lắc đầu thản nhiên cười, cất bước đi tiếp.
Ngày mười tám tháng mười một năm Anh Hoa bốn mươi bốn, hơn ngàn cao thủ Hoàng triều võ lâm bị Đông Hải bắt nhốt từ Đông Hải Bắc Khuyết Nam phong tràn thoát ra ngoài, lại chỉ có hơn hai trăm người đột phá vòng vây giữ được tính mạng. Ngày đó hơn ba ngàn người trùng trùng điệp điệp lên đường tiến ra Đông Hải, kết quả là, phần nhiều vùi thân đáy biển, phần nhỏ bị bắt nhốt, còn có một phần… thần phục dưới chân Đông Hải.
Thông báo ngày tái hội xong, Vân Vô Nhai liền xoay người rời đi, trong khoảnh khắc đó, ánh mắt lướt qua xác chết nằm đầy trên đất, dừng bước quay đầu, “Các ngươi không cần lo lắng, những thi thể này chúng ta sẽ xử lý, đợi đến ngày đó, có thể sẽ do các ngươi mang về, hoặc giả…” Ánh mắt dừng trên người Minh Nhị, Lan Thất, “Các ngươi cũng sẽ mãi mãi lưu lại đây.” Thản nhiên bỏ lại một câu, liền dậm chân mà đi.
Trong rừng cây, Vũ Văn Lạc nhìn thân ảnh màu mực lam cao lớn trong ánh lửa xa xa, nghe hắn bình thản nói “Tối nay dù tiếp tục, bất quá chỉ thêm nhiều người chết, không có ý nghĩa gì”, nhìn hắn bước qua mấy trăm sinh mạng nằm trên mặt đất mà hờ hững như không.
“Người vô tình như vậy, chừng này mạng người mà xem như cỏ rác, sao xứng để cho kẻ khác thần phục!” Cúi đầu, là khuôn mặt trắng bệch nhuốm máu của huynh trưởng, trong lòng lại là một trận đau đớn giống như dao cắt, nằm phục trên người huynh trưởng, thân thể đã lạnh băng không còn chút hơi ấm, nhịn không được lại nghẹn ngào đau đớn khóc lên. “Đại ca…”
Một khắc kia, không ai đến an ủi, cũng không ai đến khuyên can, bởi vì tối nay người chết rất nhiều, mỗi người đều đang gặm nhấm đau đớn của mình.
“Đi thôi.”
Trở lại rừng cây, nhìn chúng hiệp Hoàng triều thương thế nặng nề, Minh Nhị chỉ nói một câu như vậy liền cùng Lan Thất dẫn đầu bước đi. Phía sau cao thủ hai nhà Minh, Lan hoặc đỡ hoặc cõng mọi người theo sát, nhanh chóng biến mất trong rừng cây.
Dưới chân ngọn Nam phong ánh lửa dần tàn, một màn chém giết cùng những tiếng la hét thê lương cũng dứt, đêm rốt cục yên tĩnh trở lại.
Trên màn trời, trăng sao lạnh lùng sáng ngời, chiếu rọi đất trời tĩnh đẹp như huyễn, chỉ có gió không biết mệt mỏi tiếp tục dạo bước, mang theo mùi máu tanh nồng đậm phiêu tán khắp nơi, bay thật xa.
Chạy nhanh theo hai người đàng trước, không biết chạy thế nào, không biết chạy bao lâu, cũng không biết phải đi nơi nào, chỉ biết dán mắt vào hai bóng lưng kia, ra sức chạy… Chạy… Bất chấp vết thương đau đớn, bất chấp thân thể mệt mỏi, vẫn chạy…
Rốt cục khi hai thân ảnh trước mặt dừng lại, phía chân trời lộ ra một mảng bàng bạc, đêm, trôi qua.
Trong nắng sớm mông lung, mọi người đảo mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chung quanh mơ hồ có núi cao che chắn, mà chỗ đang đứng loáng thoáng có rất nhiều phòng ốc.
“Chúng ta tạm thời tĩnh dưỡng ở đây.” Thanh âm của Minh Nhị vang lên, trong cảnh u ám nghe vào tai đặc biệt trầm tĩnh, khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm. “Minh Anh, Minh Lạc các ngươi hãy sắp xếp ổn thỏa cho các vị đại hiệp.”
“Dạ.” Minh Anh, Minh Lạc đáp.
Chúng hiệp cho dù là thể xác hay tinh thần đều đã gần như tê dại, lúc này mới hơi tỉnh táo lại.
“Lan Lung, chuẩn bị nước tắm cho bản thiếu.” Lan Thất cũng cất giọng nói.
“Dạ.” Lan Lung đáp một tiếng, lập tức phi thân rời đi, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
“Cả đêm mệt mỏi, các vị đại hiệp người nào có thương thì trị thương, không thương thì ăn sớm ngủ sớm đi thôi.” Lan Thất quay người lại, khoát khoát tay xem như là tiếp đón chư vị đại hiệp, nói xong xoay người định rời đi, trong khoảnh khắc đó, liếc thấy Tạ Mạt đứng cách mấy bước, Tống Tuyên bên cạnh đang ôm Ninh Lãng nhìn nàng, ánh mắt giao nhau, cước bộ ngừng một chút, nhưng không quá một cái chớp mắt, vẫn như cũ cất bước rời đi, chỉ thản nhiên bỏ lại một câu, “Lan Đồng ngươi giúp đỡ chút.”
“Dạ.” Lan Đồng lên tiếng trả lời.
Sau khi Lan Thất rời đi, Minh Nhị hãy còn đứng tại chỗ nhìn mọi người, nói: “Các vị đồng đạo, hôm nay cứ tạm thời nghỉ ngơi, trị thương trước, có gì để mai nói sau.”
Lúc này có người phục hồi tinh thần lại, vội vàng lên tiếng cảm tạ: “Đa tạ ân cứu giúp của Nhị công tử.”
Lời này vừa ra lập tức thức tỉnh tất cả mọi người, ai nấy đều rối rít nói lời cảm tạ: “Đa tạ Nhị công tử.”
Nhất thời, tiếng tạ ơn liên tiếp phá tan bầu không khí mông lung u trầm của buổi sớm.
Minh Nhị khoát khoát tay, một bộ ôn hòa khiêm tốn, “Các vị chớ khách sáo, đều là người Hoàng triều võ lâm, những việc này tại hạ hẳn là nên làm. Một đêm này mọi người đều đã vất vả, lúc này quan trọng nhất đó là nghỉ ngơi dưỡng thương, việc khác khoan hãy nghĩ nhiều, nơi này cơm canh giường phòng đơn sơ, cảm phiền chúng hiệp tạm chấp nhận.”
“Nhị công tử nói chi vậy, đại ân của công tử cùng Thất thiếu đối với bọn ta ngày hôm nay không phải chỉ một chữ ‘Tạ’ là có thể nói hết, ta Ngải Vô Ảnh chỉ là một kẻ thô lỗ không biết nói lời hoa mỹ, lúc này chỉ nói một câu: Chỉ cần hai vị lên tiếng, dù nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!” Một hán tử thân hình cao lớn từ giữa đám người bước ra, chính là độc hành đạo tặc Ngải Vô Ảnh.
“Ngải đại hiệp nói đúng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân này của Nhị công tử cùng Thất thiếu bọn ta khắc trong tâm khảm.” Có người phụ họa.
“Đúng thế, ân của công tử, có ngày tất báo.” Mọi người đều biểu thị thành ý.
Minh Nhị hơi lắc đầu, nói: “Tâm ý của các vị tại hạ cùng Thất thiếu xin nhận, các vị cũng nên sớm nghỉ ngơi thôi.” Nói xong quay đầu nhìn về phía đám thuộc hạ Minh gia, “Các ngươi hầu hạ cho tốt. Minh Lạc, trên người mọi người đều bị thương, ngươi để ý chút.”
“Dạ.” Đám người Minh gia lên tiếng trả lời.
“Công tử xin yên tâm.” Minh Lạc cũng nói.
“Các vị đại hiệp, mời theo tại hạ.” Minh Anh đi trước dẫn đường.
“Nhị công tử, bọn ta cáo từ trước.” Mọi người liền ôm quyền đi theo thuộc hạ Minh gia, mà thuộc hạ Lan gia bên cạnh được Lan Đồng ra hiệu cũng hỗ trợ sắp xếp cho mọi người.
Lan Đồng tới trước mặt Tạ Mạt, Tống Tuyên, nói: “Thỉnh hai vị theo tại hạ.” Dứt lời không đợi hai người trả lời liền dẫn đầu mà đi, Tạ Mạt, Tống Tuyên đưa mắt nhìn nhau một cái rồi đi theo. Đúng như lời Minh Nhị công tử, lúc này nghỉ ngơi trị thương là quan trọng nhất.
Mọi người lục tục rời đi, sau đó truyền đến thanh âm mở cửa đóng cửa, tiếp theo từng ngọn đèn được thắp lên.
“Vũ Văn thế huynh, chúng ta đi nào.” Hoa Thanh Hòa có chút lo lắng nhìn Vũ Văn Lạc. Ánh mắt hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ phía trước, nơi đó, bóng dáng Lan Thất thiếu vừa mới biến mất.
Vũ Văn Lạc đỡ huynh trưởng từ trên lưng tên thuộc hạ Minh gia bên cạnh, đây cũng là người chết duy nhất bọn họ mang về. Đặt huynh trưởng ngồi xuống trên mặt đất, nâng tay nghĩ muốn lau đi máu đen trên mặt huynh trưởng, nhưng làm thế nào cũng không lau sạch được, máu, đã ngưng kết như băng lạnh. “Đại ca, nàng hoàn toàn không biết… vĩnh viễn cũng không biết.” Thì thào mấy câu, viền mắt nóng lên, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống, rơi trên mu bàn tay, mang đến một tia ấm áp, nhưng trong lòng lại càng lạnh hơn, lại càng đau hơn.
“Vũ Văn Lạc.” Hoa Phù Sơ thấy hắn lầm bầm lầu bầu không biết nỉ non cái gì, không khỏi gọi hắn một tiếng.
“Đi thôi.” Vũ Văn Lạc lại cõng huynh trưởng lên lưng, nhưng vì thể xác và tinh thần mỏi mệt, liên tục mấy lần cũng không thể đứng dậy.
Hoa Thanh Hòa đưa tay qua, ôm lấy Vũ Văn Phong đặt trên lưng mình, nói, “Đi thôi.”
Vũ Văn Lạc không nói gì thêm, đi theo bọn họ.
Minh Nhị nhìn thấy tất cả mọi người đã đi hết, đang định xoay người rời đi liền thấy bên cạnh có hai bóng người đứng sững, đưa mắt nhìn lại, thì ra là Thu Hoành Ba và Liễu Mạch, đang lẳng lặng nhìn mình. Thoáng kinh ngạc, trên mặt lộ ra một nụ cười dịu, dời bước đi qua, nhẹ nói: “Hoành Ba tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Thu Hoành Ba đưa tay vén mấy sợi tóc tung bay, trong gió lạnh sớm mai, thân hình hơi run run.
“Bên ngoài gió lạnh, tiểu thư mau vào trong đi.” Minh Nhị nhìn thấy nhưng cũng chỉ ôn hòa khuyên thế.
“Ừm.” Thu Hoành Ba đáp một tiếng, thủy mâu lại liếc nhìn Minh Nhị một cái, xoay người rời đi, “Liễu Mạch, chúng ta đi.”
“Dạ.” Liễu Mạch đuổi theo.
Minh Nhị nhìn các nàng vào cửa rồi mới rời đi. Nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Thu Hoành Ba, bên môi không khỏi hiện lên một nụ cười đạm nhạt. Hai vị giai nhân được chúng võ lâm xưng tụng đệ nhất mỹ nhân quả đều xứng với một chữ “Giai”, nhất là vị Thu tiểu thư này, quả thật là huệ chất lan tâm băng tuyết thông minh. Vừa rồi sơ sẩy, là ngoài ý muốn, cũng là vô ý, đáng tiếc… Bất quá, quên đi thôi.
Gió sớm se lạnh, trong nhà gỗ lục tục lên đèn, tiếng nói chuyện đã được cố ý đè thấp vang lên khe khẽ mang đến một chút ấm áp cùng sức sống cho sơn cốc hoang vu lạnh lẽo này.
Minh Nhị bước đi thong thả, thanh sam như hà, dung nhan như ngọc, tư nghi như tiên, thời khắc đó nhìn lại, cũng là thanh tịch như tuyết đêm.
Vừa vào cửa, Thu Hoành Ba hơi nghiêng đầu, liền thấy thân ảnh áo xanh kia quay người, thản nhiên rời đi, chưa từng quay đầu. Quay đầu lại, chân tiếp tục bước, một khắc kia trong lòng chợt lạnh lẽo, chợt chua xót.
“Nếu vừa rồi không đứng lại, vậy cũng chẳng có hai câu này.” Khẽ nỉ non một câu, trong phút chốc đau đớn khôn cùng.
“Tiểu thư nói gì ạ?” Liễu Mạch không nghe rõ cũng nghe không hiểu.
Thu Hoành Ba lắc đầu, không nói gì nữa.
Hầu như cả một đêm chém giết, chưa từng một lần quay đầu, chưa từng có một ánh nhìn. Thiên y châm thật sự khiến hắn tín nhiệm đến không hề có một chút lo lắng ư? Lấy đại cục làm trọng, có nhân tâm hiệp nghĩa dĩ nhiên tốt, dĩ nhiên đáng kính, nhưng có thể xao nhãng đến mức như vậy… Chỉ vì chưa từng đặt trong lòng mà thôi.
[Hoành Ba, Hoa Nghiêm là nhân tài thế gia, rất xứng đôi với con, các con chắc chắn sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ, so với vi phụ và nương con nhất định còn hạnh phúc hơn.]
Cha, cha sai rồi.
Liễu Mạch nhìn tiểu thư nhà mình, sắc mặt tái nhợt không chút cảm xúc, chỉ duy nhất trong đôi mắt tựa hồ có sóng trào.
Âm thanh trong sơn cốc dần lắng, mọi người sau khi tắm rửa sạch sẽ thì thay qua y phục mùa đông mà thuộc hạ hai nhà đã sớm chuẩn bị sẵn, ăn uống xong xuôi, người không bị thương thì đi ngủ, người bị thương thì theo Minh Lạc đi trị liệu. Tới giờ Thìn, trời đã sáng choang nhưng trong sơn cốc vẫn cực kỳ im ắng.
Mấy tháng qua mọi người chưa từng được ăn ngon ngủ ngon, đêm qua lại chiến đấu hết lực khiến cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi cùng cực, đến tận khắc này mới có thể yên tâm, ai nấy đều thả lỏng thần kinh an tâm chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ này chẳng những ngủ nguyên một ngày, mà còn nguyên đêm, mãi đến sáng ngày thứ hai mới có người lục tục thức dậy.
Thu Hoành Ba và Liễu Mạch dậy từ rất sớm, sau khi dùng qua bữa sáng liền đi ra ngoài hít thở không khí.
Mới ra khỏi cửa, gió lạnh phả vào mặt khiến cả hai hơi run rẩy, nhưng lại khiến tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm đó sắc trời buổi sớm còn lờ mờ nên chưa thấy rõ mọi thứ, đến khắc này mới phát hiện nơi đây là một sơn cốc, núi cao sừng sững bao quanh giống như một bức bình phong tự nhiên ngăn cách với bên ngoài, hết sức kín đáo, có lẽ đây cũng là nguyên nhân bọn họ chọn nơi này mà đặt chân.
“Nơi này thật không tệ.” Liễu Mạch cất tiếng nói.
Hai nàng độc chiếm một gian nhà gỗ nhỏ trên sườn núi, lúc này đang đứng ở chỗ cao, hiển nhiên liếc mắt liền thu hết sơn cốc vào đáy mắt.
Nhà gỗ được dựng dựa sát vào thanh sơn, chưa nói tới xinh đẹp hay tao nhã, tự nhiên đã có mấy phần đơn sơ giản dị của chốn núi rừng. Lúc này canh giờ còn quá sớm, nhiều người còn chưa dậy, thỉnh thoảng mới thấy vài người đang đứng trước gác hay đi lại ngoài phòng. Khói bếp lượn lờ, tiếng người khe khẽ, trong sự tĩnh mịch khôn cùng của sơn cốc lại ẩn chứa hơi thở con người, phảng phất bọn họ đã ở đây mấy đời, hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một buổi sáng bình thường như bao buổi khác, mà đêm máu tanh giết chóc đó tựa hồ đã cách một thế hệ xa xôi.
“A, Nhị công tử và Thất thiếu ở đàng kia.” Liễu Mạch bỗng đưa ngón tay chỉ về phía trước.
Đưa mắt nhìn sang, phía trước là miệng sơn cốc đồng thời cũng là nơi có địa thế thấp nhất, ở đó có một hồ nước, có lẽ do nước mưa tích tụ men theo khe núi chảy vào mà tạo thành, giữa hồ nước có một tảng đá lớn, Minh Nhị cùng Lan Thất đang đứng trên đó, gió mai thổi tay áo hai người bay lất phất, phiêu diêu bồng bềnh tựa khói sương.
Hôm nay Minh Nhị hiếm khi mặc một bộ áo lông màu trắng, áo choàng bên ngoài màu xanh nhạt, thân hình càng lộ vẻ cao lớn, phảng phất ngọc sơn tu trúc*. Tóc đen buộc nửa bằng ngọc quan, phân nửa thật dài buông xõa bên vai khiến dung quan càng giống như mỹ ngọc, thật không phụ cái danh “Trích Tiên”, cho dù là thần tiên trên trời hẳn cũng không có phong thái ngọc thanh thần vận nhường này. (*tu trúc: cây trúc dài)
Lan Thất thì vận một bộ áo gấm vàng nhạt, áo choàng lông cừu màu trắng, dung nhan như họa lộ ra giữa tấm màn nhung trắng, lông mi đen dài, đôi mắt xanh trong vắt, khóe môi hơi cong mang theo một nét cười cực nhạt, tóc dài buộc bằng kim quan, dải dây quan đỏ tươi buông xuống bên vai càng tô thêm đôi con ngươi như ngọc da thịt hơn tuyết, đích thực hoa mỹ tuyệt luân phong lưu thấu xương.
Xa xa nhìn lại có thể thấy hai người dường như đang nói gì đó, ngọc phiến trong tay Lan Thất chốc chốc lại gõ một cái vào lòng bàn tay mình, thỉnh thoảng lại sẽ rơi xuống trên vai Minh Nhị, mà Minh Nhị vẫn chắp tay đứng thẳng, như vách núi thân tùng, cho dù gió thổi mưa rơi vẫn không rung chuyển.
“Haizzz, Nhị công tử và Thất thiếu thật giống người trong tranh.” Liễu Mạch bỗng cảm thán nói.
Thu Hoành Ba nghe vậy trong lòng khẽ động.
Mà thời khắc đó, Minh Nhị, Lan Thất tựa hồ đã nói chuyện xong đang định rời đi, Minh Nhị nhảy lên trước, nhưng không ngờ Lan Thất phía sau đột nhiên giương quạt như kiếm tập kích sau ót hắn.
“A!” Liễu Mạch thấy vậy không khỏi kêu lên sợ hãi.
Thế nhưng Minh Nhị lại giống như có mắt phía sau, nhấc tay trái lên, lập tức dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy ngọc phiến, đồng thời tay phải xoay một cái chặn lấy bàn tay Lan Thất đang phóng tới, sau đó hai người ở trên hồ nước so tới so lui hết chiêu này đến chiêu khác, khi thì bay giữa không trung, lúc thì đáp xuống trên tảng đá, xuất chiêu tuyệt diệu, đạp nước lướt sóng, dáng vẻ phiêu nhiên, quả thực đẹp mắt.
“Thì ra bọn họ chỉ đang đùa.” Liễu Mạch cười nói.
Từ góc nhìn của nàng, hai người kia chẳng qua chỉ mượn so chiêu để chơi đùa một hồi mà thôi, nhưng trong mắt Thu Hoành Ba lại không phải vậy. Từng chiêu từng thức của cả hai đều ẩn giấu sắc bén, một chưởng một chỉ kia không khỏi mang theo mười phần kình đạo, nếu đối phương sơ sẩy, sợ là không tránh khỏi trầy vi tróc vảy thương gân gãy cốt. Hai người này, hẳn là nhìn như khoa tay múa chân mà thật ra lại vô cùng nghiêm túc.
“Haizzz, hai người này đánh nhau mà cũng giống người trong tranh đang vui đùa, thật quá đẹp.” Liễu Mạch lại cảm thán một câu, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, vẻ mặt thích thú cười nói tiếp, “Tiểu thư thật có phúc khí, có người như Nhị công tử…” Mới nói một nữa lại dừng, song ý tứ phía sau không cần nói cũng biết.
Người trong tranh…
Thu Hoành Ba bỗng nhiên tỉnh thần, giật mình chốc lát, không kìm được cả cười, nửa là mất mát nửa là thở dài.
Liễu Mạch lại cho rằng nàng cười nguyên do là vì Minh Nhị, cho nên tiếp tục cười nói: “Tiểu thư, đợi khi về lại Hoàng triều, có phải nên mở rượu mừng hay không.”
Thu Hoành Ba lắc đầu, đè xuống vị chát trong lòng, khẽ nói: “Quả là một lời thức tỉnh người trong mộng, thì ra là thế.”
Liễu Mạch mù mờ, chớp chớp mắt, hỏi: “Tiểu thư nói gì cơ?”
Thu Hoành Ba chỉ lắc đầu, ánh mắt xa xăm nhìn hai người hãy còn như đang đùa giỡn phía trước, sau đó thong thả đi lên chóp núi trên cao.
Người trong tranh…
Khó trách.
Từ lần đầu gặp mặt ở Thiên Sơn trang, tái hội ở Anh Châu, đồng hành trên biển khơi, tương phùng ở Đông Hải, không thể nói là vô duyên.
Nàng và hắn, cho dù ban đầu đề thơ tặng áo, hay đêm nói chuyện bên bờ biển kia, hắn đều rất mực dịu dàng, đều khác biệt với những người khác, thế nhưng… Lại luôn cảm thấy khách khí, luôn cảm thấy xa lạ, giống như bị ngăn cách bởi một lớp màn, nàng cho rằng, đó là lễ giáo, năm rộng tháng dài, tất rồi sẽ hòa hợp.
Mà giờ khắc này mới biết, đó là vì một người trong tranh, một người ngoài tranh.
Hắn xuất thân danh môn, hắn hiệp danh lan xa, hắn võ công cao cường, hắn ôn nhã như ngọc, hắn thông minh cơ trí, hắn phong nghi như tiên…
Nàng thưởng thức, nàng thích, hơn nữa… Nàng còn cảm mến.
Thế nhưng, đó là một bức tranh hoàn mỹ, mà hắn lại được vẽ trên đó.
Cho dù nàng ưa thích thế nào, nàng muốn đến gần ra sao, nàng đều không thể đẹp như tranh, nàng đều không thể dung nhập vào bức tranh.
Bởi vì, nàng là người xem tranh, nàng ở ngoài tranh.
Mà đêm hôm đó, hắn chưa từng quay đầu, chỉ lưu lại một bức họa.
Thần tiên quyến lữ…
Nàng và hắn, có lẽ là duyên cạn, có lẽ chỉ là lướt qua.
“Ây da, gió lạnh như vầy, Thu tiểu thư lại đứng ở chỗ này, có phải đang chờ bản thiếu không?” Một tràng cười thanh mị khiến Thu Hoành Ba đang trầm tư bỗng giật mình, dời mâu, liền thấy Minh Nhị, Lan Thất đang sóng vai đi tới, đôi bích mâu Lan Thất sáng rực nhìn nàng.
“Thất thiếu, Nhị công tử.” Thu Hoành Ba hoàn hồn cười, chào hỏi một tiếng.
“Gặp qua Thất thiếu, Nhị công tử.” Liễu Mạch dịu dàng thi lễ với hai người.
Hai người khoát khoát tay.
Bích mâu Lan Thất nhìn Thu Hoành Ba, sau đó thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Thu tiểu thư xinh đẹp bực này thế gian quả thực hiếm có, bản thiếu thật sự hâm mộ Nhị công tử.” Nói xong cười như không cười nhìn Minh Nhị.
Vẻ mặt Minh Nhị vẫn ôn hòa tao nhã, cười hỏi, “Hoành Ba tiểu thư và Liễu Mạch cô nương có bị thương chăng?”
“Ngoại trừ nội lực bị phong bế thì không có gì đáng ngại.” Thu Hoành Ba dịu dàng mỉm cười. Đến tận khắc này mới hỏi, có quá trễ không, nếu ngày ấy chỉ cần một câu, chỉ cần một ánh mắt… Lập tức cười nhạo chính mình, thôi, thôi, thôi đi.
Liễu Mạch bên cạnh nhìn chằm chằm Lan Thất, ngắm gương mặt đó trong khoảng cách gần, càng cảm thấy đẹp đến kinh tâm động phách, khi ánh mắt chạm đến đôi con ngươi tựa sóng biếc kia, trong một thoáng, Liễu Mạch chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đổ dồn về ngực, máu trên mặt dường như lủi đi đâu mất, khiến nàng vừa hoảng vừa nóng… còn có hơi lo sợ.
Lan Thất cảm giác được ánh mắt của Liễu Mạch, không khỏi dời mâu nhìn nàng, bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt, Liễu Mạch chỉ cảm thấy tim bỗng nhiên nảy một cái, thốt lên: “Thất thiếu người rốt cuộc là nam hay nữ?”
Lời này vừa bật ra, Thu Hoành Ba kinh ngạc nhìn Lan Thất, Minh Nhị chỉ cười nhàn nhạt chẳng ừ hử gì, bích mâu Lan Thất híp lại, sắc mặt Liễu Mạch đỏ bừng.
“Bản thiếu…” Lan Thất cố ý kéo thật dài giọng, “… Là nam hay nữ, tiểu mỹ nhân gả cho bản thiếu thì sẽ biết thôi.” Dứt lời trong đôi bích mâu lóe lên yêu quang, nửa nhắm nửa mở liếc nhìn Liễu Mạch.
Liễu Mạch bị Lan Thất nhìn như thế, nhất thời chỉ cảm thấy quả tim trong lồng ngực cơ hồ muốn nhảy vọt ra ngoài, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Thế còn Ninh Lãng… Ninh Lãng…” Trong lúc tâm hoảng ý loạn không cách nào để nói hoàn chỉnh.
“Hửm?” Lan Thất nghe vậy lại chăm chú nhìn Liễu Mạch, sau đó gật đầu, “Bản thiếu hiểu.”
“Hiểu… Hiểu… cái gì?” Liễu Mạch hoảng hốt đến độ nói lắp.
Khóe môi Lan Thất cong lên, không đáp lời mà chỉ cười cười, ánh mắt nhìn Thu Hoành Ba, “Bản thiếu và Nhị công tử đang định đi xem Vũ Văn thế huynh, Thu tiểu thư có muốn đi cùng?”
Nghe vậy, Thu Hoành Ba lộ vẻ buồn bã, nói: “Cũng nên đi xem Vũ Văn thế huynh, chuyến đi Đông Hải này… haizzz…” Nhẹ thở dài, không nói gì nữa.
Lan Thất nhướng mày, môi mấp máy, nhưng không lên tiếng.
“Đi thôi.” Minh Nhị rời đi đầu tiên, “Đến đó, đều có thể gặp hai vị Vũ Văn thế huynh.”
Lúc này Thu Hoành Ba mới hiểu, vừa rồi Lan Thất là nói Vũ Văn Lạc, mà nàng lại đang nói đến Vũ Văn Phong. Không khỏi hỏi: “Tìm Vũ Văn thế huynh là vì có chuyện gì ư?” Nếu chỉ thăm hỏi bình thường, hai người không cần cùng đến vào lúc sáng sớm như vầy.
Hai người đàng trước nghe vậy, nhìn nhau, tiếp tục bước đi, thanh âm ôn nhã của Minh Nhị nhàn nhạt truyền tới: “Có một số việc muốn thỉnh giáo huynh ấy.” Mà Lan Thất chỉ khẽ cười một tiếng.
Thu Hoành Ba nghĩ ngợi một chút, lập tức hiểu ra. Bọn họ muốn biết chuyện xảy ra trên đảo, không gì thích hợp hơn là hỏi Vũ Văn Lạc.
Hai người phía trước càng lúc càng xa, trong nháy mắt đã cách mấy trượng.
“Chúng ta cũng đi.” Thu Hoành Ba nói, cất bước đuổi theo hai người.
Liễu Mạch cũng theo sau nàng, chốc lát sau, bỗng nhiên nói: “Nếu Thất thiếu là một nữ tử, vậy nam nhân thiên hạ đều bị nàng mê hoặc rồi.”
“Hả?” Thu Hoành Ba hơi dừng bước.
Liễu Mạch tiếp tục nói: “Hắn là nam tử đã xinh đẹp như vậy, nếu là nữ tử, yêu tinh tiên nữ cũng không sánh bằng, như vậy, nam nhân nào có thể không động tâm.”
Thu Hành Ba ngước mắt nhìn hai bóng lưng song song đằng trước, giật mình chốc lát, sau đó lại nở nụ cười. “Nếu thật như vậy, đó chính là hai người đẹp như tranh vẽ.”
“Sao ạ?” Liễu Mạch nghi hoặc.
Thu Hoành Ba lắc đầu thản nhiên cười, cất bước đi tiếp.
Danh sách chương