– Nhà không phải nhà-

Một phen chén thù chén tạc cho đến mãi giờ Tuất mới kết thúc, rượu nồng ý tẫn, khách chủ ai nấy đều vui vẻ.

Ninh Lãng đỡ Vũ Văn Lạc có phần ngà ngà say trở về nơi hai người ở.

“Thật sự rất có ý tứ!” Vũ Văn Lạc vừa vào đến phòng liền thốt lên, chân bước tuy lảo đảo, nhưng lại hòan tòan tỉnh táo.

“Có ý tứ chuyện gì?” Ninh Lãng rót cho hắn một ly trà.

“Những người đó.” Vũ Văn Lạc ngồi xuống ghế, tay cầm ly trà Ninh Lãng đưa cho hắn, Nhìn nước trà sóng sáng trong chén,“Thu Trường Thiên tuy nói không màng danh lợi lại muốn tìm con rể có thể làm ‘Lan Nhân lệnh chủ’, Nam Ngọa Phong vốn cũng là người thanh cao nhưng có thâm giao với Thu Trường Thiên hơn mười năm đương nhiên hỗ trợ hắn, Hoa Thanh Hòa từ đầu đến cuối kín đáo mà cực kỳ có ý dấu giếm, Mai hồng Minh không để ý đến những chuyện khác lại là người tâm chí kiên định, mà Minh Nhị, Lan Thất…… Ha ha, bọn họ mới là lợi hại nhất, ở Trường Thiên Sơn trang giao thủ hai hiệp, chẳng phân biệt được thắng bại.”

“Đâu có, bọn họ chỉ mới giao thủ một lần thôi.” Ninh Lãng uống một ngụm trà, thanh dịu mát lòng, hợp ý uống thêm một ngụm nữa. Rượu thật sự uống không ngon như trà.

“Còn có một lần là vô hình.” Ánh mắt Vũ Văn Lạc đảo nhìn hư không, tựa như nơi đó đang có ai đó so chiêu,“Vị trí con rể Thu gia này có rất nhiều người muốn ngồi lên, nhưng xuất sắc như Lan Thất, cũng chỉ có ba, bốn phần cơ hội, bởi vì còn có các thế gia công tử khác, lại còn có một Minh Nhị. Mà đối với chuyện Lan Thất bị mọi người gọi là ‘Bích Yêu’, ta nghĩ Thu Trường Thiên, Thu Hoành Ba càng muốn tuyển chọn ‘Trích Tiên’ Minh Nhị người người kính ngưỡng hơn, yêu tà khó dò cùng ôn nhã xuất trần đương nhiên là người sau dễ dàng được tin cậy. Cho nên ban ngày lúc ngươi tiến lên hỏi, Lan Thất quyết đóan, nhân cơ hội thừa nhận việc hôn sự với ngươi, trước mặt mọi người trở thành một trò khôi hài, nhưng sau lưng trò khôi hài này lại chứng minh một chuyện thật, là lục đại thế gia- Lan gia, Ninh gia quan hệ thâm sâu không hề đơn giản, để có thể nói chuyện đàm hôn luận gả tuyệt đối là tình nghĩa thâm hậu, lại nói tiếp, trên giang hồ ai không biết Ninh gia cùng núi Thiển Bích đồng khí liên chi(1) đâu, thân thiết với Ninh gia cũng như thân thiết với núi Thiển Bích.”

“À.” mày Ninh Lãng giãn ra.

“Lan Thất này tư duy nhanh nhẹn gặp chuyện quyết đoán, thật sự không phải là lợi hại bình thường.” tay Vũ Văn Lạc di chuyển chén trà ở giữa bàn ,“Mà Minh Nhị kia lại là vô hình chế địch.”

Ninh Lãng há miệng ngáp một cái, hỏi:“Nói vậy nghĩa là sao?”

Vũ Văn Lạc hớp một ngụm trà, mới nói: “Trong buổi tiệc hắn nhắc tới chuyện Hoa Thanh Hòa cứu Minh Lục cô nương, bên ngòai là tỏ vẻ cảm ơn, lại ngầm tiết lộ Lục cô nương đối với Hoa Thanh Hòa có ý, phụ mẫu Minh gia cũng bằng lòng, ngươi nghĩ  Thu Trường Thiên là lọai người như thế nào, sao có thể không hiểu rõ, nếu là người của Minh gia nhắm đến hắn đương nhiên sẽ không đọat đi, lại thấy  Hoa Thanh Hòa quan tâm đến Lục cô nương, có thể trong lòng cũng có ý, tất nhiên càng không đem con gái hứa hẹn cho hắn. Mà một câu nói của Mai Hồng Minh mặc dù khiến cho người khắc nghĩ hắn tính tình trẻ con, nhưng đồng thời cũng hiểu rõ, hắn đối với đạo lý đối nhân xử thể khó có thể ứng biến, sau này trình độ võ công có thể sẽ rất giỏi, nhưng lại không phải là nhân tài có thể thống lĩnh quần hùng giang hồ. Thu Trường Thiên có danh xưng ‘Nho hiệp’, tài hoa rất cao, giao thiệp bạn bè trải rộng khắp, người như hắn sẽ thích giao thiệp với Minh Nhị.”

“À.” Ninh Lãng lại lên tiếng, trong lòng thầm nghĩ muốn lên giường đi ngủ, lại thấy Vũ Văn Lạc tinh thần phấn chấn miệng tuôn không ngừng, tựa như muốn đốt đuốc nói chuyện xuyên đêm, không khỏi ngáp liên tục, muốn nói hắn mau nói cho xong đi.

“Sau đó Thu Hoành Ba đến, nhan sắc bậc ấy nam nhân nào lại có thể không động lòng, cho nên mới có chuyện tặng chữ, tặng áo kia, dù chưa ai nói rõ, nhưng mọi người đều hiểu rõ đó là tín vật định tình.” Vũ Văn Lạc càng nói ánh mắt càng toả sáng, “Lan Thất mặc dù mất cơ hội, lại không muốn để yên cho bọn họ, một Lan gia cửu muội ngầm châm vào lòng Thu Hòanh Ba: Minh Nhị công tử nhân tài như vậy có cô gái nào không thích, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu cũngcoi như chuyện bình thường…… Ha ha…… Đúng là đàm tiếu giết địch mà…… Ha ha……” Nói xong hắn liền cười rộ lên, “Thật sự là rất có ý tứ, cư nhiên lại có nhiều nhân tài xuất sắc như vậy,có thể nổi bật hơn chuyện ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mất tích, giang hồ lại nổi một hồi phong vân, ông trời sinh ta ra quả có ý trọng dụng, chính là để cho ta tới chứng kiến một đoạn lịch sử này!”

Ninh Lãng cũng không để ý một phen hưng phấn của Vũ Văn Lạc, thật sự khốn khổ, đứng dậy đi về phía giường,“Đại ca, đã khuya rồi, ngủ đi, ngày mai nói sau.”

“Này này, huynh nãy giờ nói nhiều như vậy đệ nghe có hiểu không?” Vũ Văn Lạc đứng dậy truy vấn.

“Ừ, nghe xong rồi, không phải ý nói Minh Nhị công tử cùng Lan Thất thiếu gia là đối thủ ngang tài sao, Thu tiểu thư kia đã sớm nhắc đến.” Ninh Lãng khoát tay bò lên giường.

“Chuyện này không phải chỉ đơn giản như vậy.” Vũ Văn Lạc kéo hắn,“Minh Nhị, Lan Thất hai người kia huynh nhìn  bề ngoài không nắm bắt được, một xuất trần thoát tục lại để ý việc phàm trần, một thân yêu tà vị trí lại ở danh môn, đệ về sau phải cẩn thận một chút, đặc biệt là với Lan Thất.”

“Ừm.” Ninh Lãng híp mắt lên tiếng, sau đó trở mình, không lâu liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, dĩ nhiên là ngủ rồi.

“Này này!” Vũ Văn Lạc lay hắn, không có nửa chữ đáp lại,“Ai da, quên đi, ngủ.” Dứt lời đẩy Ninh Lãng ra, rồi ngã xuống, đắp chăn, chỉ chốc lát sau cũng chìm vào mộng đẹp.

Ngày thứ hai, hai người đều dậy muộn, mặt trời bên ngòai đã lên cao tự lúc nào.

“Hai vị hiền chất ngủ ngon giấc không?” Thu Trường Thiên mỉm cười hỏi,“Tối hôm qua mọi người đều uống hơi quá chén, cho nên ta phân phó bọn hạ nhân không làm phiền các ngươi, để các ngươi có thể ngủ thêm một chút.”

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng vừa vào phòng sớm đã thấy mọi người đang ngồi, chỉ có hai người bọn họ đến trễ, không khỏi đều tự đỏ mặt.

“Vãn bối tham ngủ, khiến tiền bối đợi lâu.” Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng vội áy náy nói.

“Không có việc gì, mau tới đây ăn cơm đi.” Thu Trường Thiên tiếp đón hai người bọn họ.

“Ninh thế huynh đêm qua chắc là gặp mộng đẹp?”

Ninh Lãng vừa muốn ngồi xuống nghe được câu hỏi của Lan Thất, không biết có phải là trong lòng hỏang hốt khiến cho chấn động tòan thân, khống chế lực đạo không tốt, rắc! Cái ghế gãy tan ngã xuống, hắn ngồi xổm trên mặt đất.

Vài người trong sảnh ngẩn ra, sau đó Lan Thất dẫn đầu cười to ra tiếng, tiếp theo Hoa Thanh Hòa, Mai Hồng Minh lần lượt bật cười, Thu Trường Thiên, Nam Ngọa Phong cũng buồn cười, Minh Nhị cũng là vẻ mặt tươi cười, mọi người nhìn  Ninh Lãng ngồi trên mặt đất vừa đồng tình lại buồn cười, còn Vũ Văn Lạc là vẻ mặt dở khóc dở cười.

“Thu Tang, nhanh đi đổi ghế khác đến.” Thu Trường Thiên vội vàng phân phó, lại thân thiết hỏi Ninh Lãng,“Hiền chất ngã có sao không?”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Ninh Lãng bật người lên, nhìn Lan Thất đang cười, lòng buồn bực không hiểu nguyên do, xoay đầu.

“Ai nha, đều do Lan Thất liều lĩnh, dọa thế huynh.”  Lan Thất khép quạt ngọc, mỉm cười hữu lễ, nói, “Thế huynh đại nhân đại lượng, đừng trách móc.”

Một phen xin lỗi này khiến Ninh Lãng tay chân luống cuống, vội vàng ôm quyền đáp lễ, “Không có việc gì, không có việc gì.”

Lan Thất nhướng mi, nhìn Ninh Lãng, môi khẽ nhếch, hiện ý cười sâu xa.

Rất nhanh sau đó, Thu Tang đã mang ghế ra, mọi người ngồi vào bàn, im lặng ăn hết buổi sáng.

Cơm nước qua đi, lại đến Thanh Ba các phẩm trà, nói chuyện phiếm.

Nói chuyện trong chốc lát, đầu tiên là Lan Thất đứng dậy cáo từ, nói đại hội ở Anh Sơn sắp đến, muốn trở về nhà an bài một số việc.

Tiếp theo Minh Nhị cũng cáo từ, nói “Lan Nhân Bích Nguyệt” bị trộm đi là chuyện kỳ quái, hắn muốn đi bái phỏng vài vị bằng hữu, xem xem có tìm được manh mối nào không, sau đó thẳng hướng Anh Sơn, chờ đại hội kết thúc trở về Minh gia, trước hết muốn nói rõ cho cha mẹ việc “Lan Nhân Bích Nguyệt”, thêm nữa là về việc nhận được nhiều ưu đãi từ Thu bá phụ, cũng muốn bày tỏ với cha mẹ, vì họ là bạn lâu năm với Thu bá phụ, nhất định phải đến Trường Thiên sơn trang thăm hỏi.

Vũ Văn Lạc một vừa nghe, thầm nghĩ: Ngươi sao không trực tiếp nói rõ là muốn cha mẹ  đến Thu gia cầu hôn, ở đây ai chẳng biết ngươi cùng Thu tiểu thư có tình ý.

Mà Ninh Lãng thấy Lan Thất, Minh Nhị một trước một sau rời đi không khỏi nóng vội đứng lên, chuyện đính ước kia hắn vẫn chưa nói rõ ràng với Lan Thất, nhưng trước mặt mọi người đuổi theo thì không lễ phép, nhất thời như kiến bò trên chảo nóng, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong.

Vũ Văn Lạc thấy bộ dạng của Ninh Lãng tất nhiên không thể không hiểu, nhìn mấy người còn lại, bọn họ chắc là muốn cùng nhau kết bạn đi đến Anh Sơn trước, lập tức kéo Ninh Lãng đứng dậy, nói: “Hai vị tiền bối, chúng vãn bối cũng xin cáo từ trước.”

“Hai vị hiền chất sao lại gấp gáp như vậy? Không bằng ở lại trang thêm vài ngày, sau đó cùng chúng ta cùng đi Anh Sơn.” Thu Trường Thiên vội vàng giữ lại.

Nếu đi cùng các người thì thật là không được tự do thỏai mái. Vũ Văn Lạc trong lòng thầm nghĩ, trên mặt là vẻ chân thành, nói: “Cháu cùng Lãng đệ muốn đi trước, thời gian cũng không gấp gáp, muốn chậm rãi mà đi, vừa ngắm phong cảnh ven đường, tiện đà thu nhập kiến thức giang hồ.”

“Như vậy không phải là không hay.” Nam Ngọa Phong gật đầu,“Người trẻ tuổi muốn tôi luyện, cần trả qua nhiều gian khổ mới trưởng thành được.”

“Nếu Nam huynh cũng nói thế, cứ như vậy đi.” Thu Trường Thiên không trì kéo nữa.

“Vãn bối xin bái biệt hai vị tiền bối cùng các vị thế huynh.” Vũ Văn Lạc kéo Ninh Lãng thi lễ.

Ra khỏi Trường Thiên bơn trang, hai người đi về hướng bắc.

Hoa Châu Hoàng triều ở phía nam, mà Anh Sơn nằm ở bình nguyên giữa Hòang Triều, đi bộ, lấy công phu tốc độ của Vũ Văn Lạc cùng Ninh Lãng, khỏang chừng hai mươi ngày đổ lại, mà bây giờ đại hội còn cách một tháng, bọn họ thật sự không cần vội vã, dọc theo đường đi, thấy nơi hay cảnh đẹp thuận tiện dừng lại, vừa nghỉ ngơi lại ngắm cảnh, một công đôi việc.

Nhá nhem tối, hai người đến địa phận Đạt thành, bên ngòai Đạt thành là một con sông, mặc dù không phải sông lớn, nhưng nước từ trên nguồn đổ xuống cuồn cuộn, nguồn nước dồi dào, chưa từng thiếu hụt, bồi đắp Hoa châu.

“Đừng nhìn nữa, cảnh sông có đẹp cũng không quan trọng bằng tìm chỗ nghỉ ngơi. Đi nhanh một chút, không thì cửa thành đóng mất, huynh không muốn ngủ đầu đường.” Vũ Văn Lạc thúc giục.

Chân Ninh Lãng không ngừng, ánh mắt lại nhìn chăm chú một chiếc thuyền lớn bên bờ sông, bỗng nhớ đến ngày đó, cũng một con sông dài, cũng dưới ánh tà dương buổi chiều, một chiếc thuyền tựa chiếc lá xẹt qua, từng có bóng áo xanh thóang nhìn như cánh nhạn, khi đó hắn đã tiếc nuối không hỏi thăm kết bạn, bây giờ nghĩ kỹ lại, thân ảnh mông lung kia lại vô cùng rõ ràng, ngày đó, hắn nhìn thấy không phải là Lan Thất sao, trừ bỏ hắn, thế gian này còn ai có phong tư như thế.

“Thì ra…… Chính là hắn……” Ninh Lãng thì thào nói.

“Hắn cái gì? Đi mau.” Vũ Văn Lạc lại thúc giục.

“Ừm.” Ninh Lãng hoàn hồn, đuổi kịp bước Vũ Văn Lạc.

Hai người đi một đoạn, sắp vượt qua thuyền kia, bỗng một người trên thuyền đi xuống.

“Hai vị công tử.”

Hai người bọn họ thăm dò nhìn người nọ, đó là một chàng trai anh tuấn trẻ tuổi.

“Vị huynh đài có chuyện gì?” Vũ Văn Lạc nghi hoặc hỏi. Bọn họ thật sự không quen biết nhiều người lắm, cũng không rõ là có đắc tội với ai không.

“Chủ nhân nhà ta cho mời.” Chàng trai trẻ tuổi đáp thật ôn hòa.

“Chủ nhân nhà ngươi?” Vũ Văn Lạc đánh giá hắn, “Hắn tại sao lại mời chúng ta? Có việc gì sao? Chúng ta quen biết hắn ư?”

“Chủ nhân nhà ta họ Lan.” Đối với mấy vấn đề của Vũ Văn Lạc, chàng trai trẻ tuổi chỉ trả lời một câu, nhưng chỉ cần một cũng đủ.

“Lan?” ánh mắt Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng đồng thời sáng lên, thầm nghĩ, chẳng lẽ là Lan Thất? “Vâng, mời hai vị đi theo tại hạ.” Chàng trai trẻ tuổi không đợi hai người họ trả lời đã đi trước dẫn đường, tựa như biết bọn họ chắc chắn sẽ đi theo.

Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng liếc nhau, sau đó đi theo chàng trai trẻ tuổi lên thuyền.

Vừa tiến vào khoang thuyền, hai người trong khoảnh khắc vì sự hoa lệ quý giá trên thuyền mà trố mắt, gia tộc bọn họ đều là võ lâm thế gia, đều xuất thân phú quý, nhưng bây giờ nhìn sự bài trí trên thuyền, cảm thấy hình như tất cả những gì gia tộc mình có cũng chẳng có gì đáng giá, hơn nữa chẳng những là phú quý hoa lệ khiến người khiếp sợ, mỗi một vật trong thuyền đều mang vẻ trang nhã độc đáo, càng thể hiện ý vị không thể nói bằng lời.

Một cô gái xinh đẹp dâng trà, nói: “Hai vị công tử xin đợi một lát, chủ nhân nhà ta đang chỉnh đốn trang phục, một thóang sẽ ra.”

Chỉnh đốn trang phục? Hai người ngẩn ngơ nhìn nhau, chẳng lẽ Lan Thất vì gặp bọn họ cũng cần phải chỉnh đốn trang phục một phen sao?

Hai người nhấp nhấp trà thơm, ừm, mùi vị thơm ngát thuần khiết, nhẹ nhàng đánh tan cơn khát, lại đánh giá một phen bài bố trong khoang thuyền, sau đó nhìn về phía chàng trai, cô gái xinh đẹp thêm vài lần, im lặng không nói gì.

Đúng lúc này, một tiếng động thanh thúy như ngọc va chạm vào nhau truyền tới, hai người không khỏi cùng quay đầu lại, bức rèm che được vén lên, một thân ảnh màu xanh lục nhạt nhẹ nhàng tiến vào, hai người chỉ vừa liếc mắt một cái, tức khắc mắt hoa, thần trí bay bổng, hồn si phách ngốc, không biết đang ở phương nào, không biết là ngày hay đêm.

Ánh nắng chiều đổ dài qua ô cửa sổ đang mở, trên bục đá bằng ngọc lưu ly sát vách là một viên dạ minh châu lớn như ngón tay cái, cảnh trí trong khoang được bày bố rực rỡ diễm lệ, tầng tầng lớp lớp ánh sáng phát ra từ châu ngọc, với sự bố trí hoa lệ kia, khoang thuyền vốn đã sặc sỡ loá mắt, nhưng hết thảy cũng chẳng thể nào bì được nửa điểm tao nhã của dung nhan thuần khiết, màu áo xanh biếc đó, trong đôi mắt trong xanh như nước suối trong vắt chảy ra, vạn vật đều trở nên ảm đạm không ánh sáng, đối với dung nhan như ngọc không cần một chút điểm trang, dù là thiên địa côn luân cũng trở nên không còn màu sắc.

Không rõ là trải qua bao lâu, hai người giật mình hoàn hồn, lại đến lúc hai người đối diện với đôi mắt xanh như ngọc bích độc nhất vô nhị thế gian, hồn phách bay lên lần nữa.

“Ngươi…… Ngươi……” Ninh Lãng líu lưỡi chỉ người nọ.

Tóc đen mượt như suối, trâm vàng cài tóc, thân hình yểu điệu, quần áo xanh lục, thật sự là một người con gái, nhưng bất cứ người con gái nào sao có thể có được đôi con ngươi xanh lục độc nhất vô nhị kia, khuôn mặt này sao có thể giống Lan Thất như thế.

“Ninh thế huynh nhanh như vậy đã quên Lan Thất sao?” Lan Thất cười  trong vắt.

“Ngươi…… Ngươi…… Ngươi là nữ?” Ninh Lãng cảm thấy choáng váng, đầu óc tựa như không còn là của chính mình, trái tim đập nhanh đến nỗi muốn phá tan lồng ngực mà bứt ra.

“Ta đương nhiên là nữ, chẳng lẽ các ngươi thấy ta không giống nữ sao?” Lan Thất vung tay áo dài, thân thể nhẹ nhàng xoay tròn, tựa như tất cả hoa trong trời đất đều  nở rộ trong thời khắc này.

Nhìn dáng người nhỏ nhắn không chỗ nào không phù hợp, lại nhìn dung nhan khiến cho tiên hoa cũng xấu hổ đố kỵ, thật không hiểu được trên đời này sẽ có cô gái nào so với nàng càng giống nữ hơn. Vũ Văn Lạc thở dài trong lòng.

“Ngươi là nữ…… Ngươi thật là nữ……” Ninh Lãng thì thào nhớ kỹ, không biết là ngạc nhiên nghi ngờ hay quá mừng rỡ không thể tin được thế gian lại có chuyện tốt đẹp đến nhường này.

“Ta là nữ.” quạt ngọc Lan Thất khẽ mở ra, che khuôn mặt cười yểu điệu, chỉ chừa đôi con ngươi ngọc bích, sóng đào mênh mông, mị hoặc mê ly.

Động tác đó, Lan Thất nếu là nam nhi làm vậy cũng thật quá mức, khi đó tư thế oai hùng phong lưu, nhưng giờ phút này, nhất cử nhất động, khuôn mặt, nụ cười, đều là một cô gái quyến rũ phong tình.

Đúng là nữ, Vũ Văn Lạc nghĩ như vậy, lại cảm thấy nơi này tỏa ra một làn khí yêu tà, thì ra là…… Ánh mắt đột nhiên đối diện với đôi con ngươi ngọc bích của Lan Thất, nhất thời chấn động trong lòng, vội vàng hạ ánh mắt, không dám nhìn thêm.

“Hai vị thế huynh hình như vẫn chưa dùng bữa tối đúng không?” Lan Thất phân phó một nam một nữ trong thuyền,“Mau mang rượu và thức ăn đã chuẩn bị đến.”

Rất nhanh, trong khoang thuyền đã bố trí tiệc rượu, tràn đầy  mỹ vị, Lan Thất tươi tắn nói cười tiếp đãi khách, nhưng Vũ Văn Lạc, Ninh Lãng hai người không đánh đổ rượu thì cũng là làm rớt chén đũa, liên tiếp nhìn nhau, như đang hỏi đối phương: Là nằm mộng sao?

Đêm đó, bọn họ ngủ lại trên thuyền, trong khoang thuyền hoa mỹ là kinh hỉ, kinh nghi đến nửa đêm, sau đó vì quá mệt mỏi mới mơ màng ngủ thiếp đi.

Ngày thứ hai sáng sớm đã tỉnh lại, lúc dùng bữa sáng, Lan Thất ước hẹn cùng bọn họ gặp lại ở Dịch thành phía trước, nàng còn có một việc cần phải xử lý, để bọn họ đi trước, sau khi nàng hòan tất công việc, sẽ đến Dịch thành tìm bọn họ, rồi cùng nhau tiến Anh Sơn. Đối với đề nghị của nàng, Ninh Lãng đương nhiên miệng thì đáp ứng trong lòng tràn đầy niềm vui.

Vì thế sau khi xong bữa sáng, hai người lại lần nữa rời thuyền ra đi.

Đi được một đọan khá xa, Ninh Lãng rốt cuộc nhịn không được, đột ngột nắm tray Vũ Văn Lạc thật chặt, dùng sức lay: “Đại ca! Đại ca! Nàng là nữ! Nàng là nữ!”

“Đau! Đau!” Vũ Văn Lạc vội vàng hất tay hắn ra,“Ta biết nàng là nữ.”

“Nàng là nữ! Nàng là nữ! Đại ca, nàng là nữ!” Ninh Lãng lao ra ôm một thân cây, dùng sức lắc lắc, nhất thời khiến lá rụng xung quanh,“Đại ca, nàng là nữ!”

Vũ Văn Lạc đảo mắt mặc kệ, về phần hắn, chạy lọan tựa như một chú khỉ.

“Đại ca, đại ca, Lan Thất chính là Lan Tàn Âm, Lan Tàn Âm là nữ nhân, nàng là……”

“Nàng là thê tử của đệ.” Vũ Văn Lạc không đợi hắn nói xong liền tiếp lời, nhìn bộ dáng hắn, nghĩ tới lời đồn đãi kia, không khỏi sinh ra lo lắng

“Hì hì……” Ninh Lãng cười ngây ngô, mắt hổ sáng rỡ trong suốt nhìn Vũ Văn Lạc,“Đại ca, đệ thật cao hứng!”

Tự hôm qua nhìn thấy Lan Thất mặc quần áo nữ đến nay, Ninh Lãng vẫn như đang phiêu diêu trong mộng, nhưng ngay lúc này, ánh mặt trời rọi khắp mọi nơi, trời cao đất rộng sáng sủa vô cùng, đến bây giờ hắn mới cảm thấy đây là sự thật! Chuyện Lan Thất là nữ khiến hắn giật mình tỉnh giấc, lại là Lan Tàn Âm cùng hắn có hôn ước! Trong lồng ngực ngập tràn hưng phấn, ngọt ngào, toàn thân tựa đang lơ lửng bay bổng, hắn giờ phút này có thể nhảy chạm đỉnh trời, hắn giờ phút này có thể hái được trăng sao!

Bộ dáng cao hứng của hắn, Vũ Văn Lạc càng nhìn càng thêm lo, lời đồn đãi kia trên giang hồ cũng đã lưu truyền từ lâu, chỉ có con chim ngốc không rõ chuyện giang hồ này là không biết, nhưng mà…… Có nên nói cho hắn biết hay không? Hiện tại nói với hắn, thì chẳng khác gì nên một tảng đá xuống đóa hoa tươi đang nở rộ, nhưng nếu không nói với hắn, sau này hắn biết, hơn nữa chuyện đồn đãi kia nếu là chuyện thật, lại khác nào hoa  đang nở mà trời đổ một trận tuyết lớn!

Thêm vào đó hắn không tin Lan Thất hôm qua mặc nữ trang gặp Ninh Lãng là vì có tình nghĩa, nguyên nhân thực sự sợ chỉ là dùng việc hôn ước khó hiểu giữ chân Ninh gia cùng núi Thiển Bích! Ai nha, vẫn nên nói cho hắn đi, ai kêu hắn là huynh trưởng kết nghĩa của Ninh Lãng, hắn không giúp tên đó, còn ai có thể vì tên đó mà suy nghĩ bây giờ.

“Khụ khụ.” Vũ Văn Lạc khẽ hắng giọng, “Ninh Lãng, huynh có chút chuyện cần nói với đệ.”

“Chuyện gì?” Ninh Lãng đang nhảy nhót đằng trước nghe tiếng quay đầu,“Đại ca muốn nói với đệ chuyện gì?”

Đối diện với ánh mắt đơn thuần thiện lương kia, Vũ Văn Lạc bỗng nhiên cảm thấy chính mình có thể hay không biến thành tội nhân, nếu sau này lời đồn đãi kia là chuyện tốt, hắn có làn hại Ninh Lãng không, khiến cho Ninh Lãng lầm lẫn?

“Đại ca?”

“Ninh Lãng.” Mặc kệ, ít nhất cần cho hắn biết lời đồn kia, chuyện sau nói sau, Vũ Văn Lạc đá gánh nặng dư thừa trong đầu qua một bên, “Trên giang hồ từ lâu lưu truyền một lời đồn, đệ có biết không?”

“Đồn đãi? Đồn đãi thế nào?” Ninh Lãng quả nhiên truy hỏi.

Vũ Văn Lạc nhìn Ninh Lãng, nói rõ ràng từng chữ: “Đồn đãi chính là: Lan Thất lúc nam lúc nữ, thân phận thật sự không ai biết rõ, âm thầm bị liệt vào chuyện bí mật đứng đầu trên giang hồ.”

“Hử?” Ninh Lãng mở to hai mắt nhìn Vũ Văn Lạc, tựa hồ không rõ hắn nói gì.

Vũ Văn Lạc cắn răng một cái, nói rõ ràng hơn: “Đệ đừng chỉ nhìn hôm qua Lan Thất mặc đồ nữ gặp đệ, chuyện này không thể chứng mình hắn là nữ. Khi hắn mang nam trang, không ai cho rằng hắn là nữ nhân, cũng tương tự, hắn mang nữ trang, cũng không ai cho rằng nàng là nam, mà Lan Thất, tùy theo bản thân lúc ấy mà thừa nhận thân phận, cho nên từ lúc vào giang hồ tới nay, thiên hạ không ai biết được thân phận thực sự của hắn, nghe nói hình như Lan gia cũng không ai biết được.”

Ninh Lãng không nhảy nữa, chính là nghi hoặc mờ mịt nhìn Vũ Văn Lạc, y như gặp phải nan đề khó giải nhất thiên hạ: “Đại ca là nói nàng cũng có thể là nam?”

Vũ Văn Lạc gật đầu.

Vẻ mặt Ninh Lãng không có phản ứng gì nhiều, y chính là nghi hoặc mê mang nhìn Vũ Văn Lạc, “Đại ca, nàng làm sao có thể là nam, thiên hạ làm sao có thể có … đẹp…… Người nam nào đẹp đến vậy.”

Vũ Văn Lạc thầm than thở trong lòng, quả nhiên, lún sâu quá rồi.

________________________________________________________________

Chú Thích:

1/ Đồng khí liên chi: gắn bó nối liền
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện