Sự việc được làm sáng tỏ, khoé miệng của Diệp Thiên lại khẽ nhếch lên khi nhận thấy Vương Đạo Lâm vẫn chưa đi xa, trong lòng âm thầm cảm thán một câu rằng tên Trương Đức Chí này may mắn quá.

......

Bắc Cương, văn phòng đặt trên tầng cao nhất của Mộng Thiên Lâu. Trong căn phòng chỉ có vài chỗ là có bóng đổ. Một người đàn ông cứ vặn vẹo cơ thể bằng những tư thế kỳ lạ đang cố hết sức để đi về phía văn phòng lớn nhất nằm cuối hành lang. Mỗi khi người kia chạy qua đoạn đường không có bóng đổ, cả cơ thể của hắn ta bỗng chốc hoá thành màu xám chỉ trong tích tắc, trông như dưới lớp áo choàng đen đó đang giấu cả một khay màu, khiến hắn ta hoàn toàn ẩn nấp trên mặt tường. Nếu không dõi mắt nhìn kỹ, tỉ mẩn cảm nhận luồng hơi thở xung quanh thì không đời nào phát hiện cho được. Cứ thế, kẻ này xông thẳng vào văn phòng.

Cùng lúc đó, Lý Đạo Khuê cũng đang cặm cụi cúi đầu làm việc trong văn phòng, khí thế trên người ông ta trỗi dậy ngay khi thấy có kẻ xâm nhập đột ngột vào phòng, tiếp sau ông ta lại nhướng mày vì nhận rõ người đến là ai: “Nhất Ẩn, có chuyện gì mà cậu lại phải quay về báo cáo bằng cái cách lén lút thế?”

Kẻ kia nghe vậy, bấy giờ mới hiện rõ hình hài, khẽ khom lưng chào hỏi sau đó cúi đầu, đứng ngay trước bàn làm việc: “Thưa Lâu chủ, mới vừa rồi, bọn thuộc hạ mà chúng tôi sai đi bám theo Lăng Thiên đã bị phát hiện, bị ép rút về rồi ạ, suýt chút nữa thì tôi cũng bị bắt ngay tại chỗ.”

“Sao? Ngay cả cậu cũng suýt bị phát hiện ư?” Lý Đạo Khuê kinh ngạc, ông ta trừng to mắt nhìn tên Nhất Ẩn ngay trước mặt mình, biểu cảm cực kỳ khó tin. Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ta lại nhếch mép cười hững hờ như kiểu mình sớm biết là thế: “Ha ha, không hổ là Chiến thần Lăng Thiên... Nói mấy thứ các cậu thu hoạch được đi.”

“Thưa Lâu chủ, sau khi Lăng Thiên rời khỏi Mộng Thiên Lâu thì đi mãi về phía Tây, bước vào khu rừng rậm ngoài vùng ngoại ô. Chỗ đó... Tôi cũng không thăm dò nhiều gì trong ấy cho được. Hắn ta dừng chân ở đó khoảng một tiếng đồng hồ sau đó lại đi đến Bệnh viên tư nhân tốt nhất tại Bắc Cương. Ngoài ra chúng tôi còn tra được ba Chiến tướng của các chiến khu Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước dưới trướng của Lăng Thiên đã đến đất Bắc Cương. Bố trí cụ thể ra sao thì còn cần tra xét kỹ hơn nữa, trước mắt chỉ biết rằng Chu Hoàng cùng với ba người tộc trưởng của ba gia tộc Hoàng gia ở Thủ đô đang điều tra chúng tôi.”

Lý Đạo Khuê nghe vậy, ông ta khẽ gật đầu: “Ừm, làm tốt lắm, tốt nhất là ta không nên dính dáng gì đến chỗ thuộc địa phận của “hàng xóm”, tránh họ lại nghĩ chúng ta ấp ủ ý đồ xấu.” Ông ta dặn dò xong lại nói sang chuyện khác, giọng đanh lại, vẻ mặt cũng tăm tối thấy rõ: “Chẳng lẽ tên Lăng Thiên này cho rằng mình là Quốc sư thật ư mà dám điều tra nhà họ Lý của tôi? Còn ba gia tộc Hoàng gia ở Thủ đô kia nữa, càng già đầu càng thụt lùi cả đám, dám chống đối với nhà họ Lý đây... Lệnh cho bọn người dưới trực tiếp tiêu diệt cái lũ Chu Hoàng kia, tôi giao việc này cho cậu bố trí, làm việc sạch sẽ vào.”

“Vâng.”

“Hừ, tôi đây muốn xem tên được gọi là Chiến Thần kia có năng lực ghê gớm cỡ nào.”

......

Quay trở lại với Diệp Thiên, sau khi anh tha cho Trương Đức Chí, ngồi đợi trong phòng bệnh chẳng được bao lâu thì Bạch Tử U – người tiến hành điều tra phía ngoài cả một hồi lâu cũng đã trở về. Chỉ là giờ phút này, giữa hai hàng mày của cô lại xuất hiện vẻ nghiêm trọng khác hẳn lúc vừa rời khỏi: “Thưa anh, sau khi tôi điều tra thì phát hiện xung quanh anh có cả thảy bốn tên mật thám. Thủ đoạn của bọn chúng vô cùng lão luyện. Tôi vừa bắt đầu tìm thì cả đám giải tán ngay tức thì, thậm chí còn có một kẻ mà đến cả tôi cũng chỉ cảm nhận được phương hướng mơ hồ chứ không tìm được vị trí cụ thể của hắn ta, nhưng giờ cũng biến mất, rời đi rồi.”

Diệp Thiên nghe Bạch Tử U bẩm báo vậy thì hơi sững sờ đôi chút, anh xua tay ra vẻ chẳng để ý, trông như đã sớm biết sẽ thành ra vậy: “Ha ha, không cần để ý, dù đấy là người của nhà nào thì chúng ta cũng sẽ gặp ngay trong cuộc so đấu của Bắc Thiên Các vào mấy ngày nữa thôi.” Diệp Thiên dứt lời, thấy Bạch Tử U còn định nói thêm gì đó, anh nhìn cô với vẻ đầy tự tin hòng ngăn lời nói kia: “Không cần phải lo lắng, bọn tôm tép chẳng ra gì ấy mà.”

Bạch Tử U nghe vậy thì cũng chỉ đành thôi, mau chóng bước ra ngoài định thăm dò xung quanh thêm lần nữa để ngừa việc có cá lọt lưới. Thật ra cô muốn nói Diệp Thiên cứ giao đôi ba việc cho cô làm để anh đỡ vất vả. Thì cũng bởi kể từ lúc anh trở về Dung Thành đến nay đã phải tới nào là Tây Ninh, nào là Thủ đô, giờ lại đến Bắc Cương nữa, anh bảo về nghỉ ngơi cho thư thả là vậy, nhưng anh - Chiến thần Lăng Thiên – người bảo vệ một phương đất trời Long Quốc nào đã được nghỉ ngơi một cách chân chính? Song Diệp Thiên không biết những điều này, anh để Bạch Tử U ra ngoài sau đó nằm đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Với anh thì chuyện quan trọng nhất lúc này chính là đợi cha con nhà họ Đường tỉnh lại. Còn vài ba cái chuyện như nhà họ Doanh ngóc đầu trở lại, nhà họ Diệp ngo ngoe muốn ra tay, nhà họ Lý có động cơ bất chính hay nhà họ Hoàng gì gì kia chỉ là gió thổi mây bay. Cũng vì hiện giờ anh không biết vị trí cụ thể, cơ quan đầu não của dòng dõi các nhà đó ở đâu thôi, chứ biết thì giết tận cửa từng nhà một. Chỉ bằng cái lũ tôm tép nhãi nhép kia mà đòi ngăn cản anh ư?

Diệp Thiên nghĩ đến đây, đương lúc anh thấy bất lực như kiểu vung nắm đấm giữa không khí thì một giọng nói vang lên phía quầy lễ tân y tá đặt đầu hành lang lại thu hút sự chú ý của anh: “Xin hỏi phòng chăm sóc đặc biệt 503 ở đâu?”

Diệp Thiên nghe thế, hai hàng lông mày của anh nhướng lên, đôi mắt mới chợp được có một lúc cũng mở ra, anh định thần, tập trung tinh thần để cảm nhận số người phía ngoài cửa và thực lực của bọn họ. Bởi nếu anh nhớ không nhầm thì căn phòng bệnh mà mình đang ở chính là 503. Theo những gì Đường Lập Thiên nói, cả nhà ông ta chỉ còn mỗi mình hai cha con họ thôi, và cũng không thể nào có chuyện bạn bè của ông ta đến hỏi han cho được. Do vậy, người đến thăm hỏi lúc này chỉ có thể là kẻ địch đuổi giết thôi.

“Một tên thuộc tầng đỉnh võ cổ bậc thứ bảy, ba tên nằm giữa tầng thứ sáu.” Anh nhẩm thực lực của bọn người đến thăm hỏi ngoài cửa kia trong lòng, cảm nhận kỹ càng, chính xác lại lần nữa sau đó bật dậy, chuẩn bị ra cửa đón đầu kẻ địch. Dù sao hai cha con nhà Đường Lập Thiên vẫn còn nằm trong phòng bệnh không thể động đậy, lỡ kẻ địch liều lĩnh cố giết họ cho bằng được, rồi từ đó tạo thành một sơ xuất nhỏ thì thiệt thòi lớn. Trên chiến trường, Diệp Thiên là kiểu thà giết chết bọn gián điệp của phe địch chứ đừng hòng để lọt chút tin tức nào, anh cũng không trông mong vào chuyện có thể cạy miệng chúng để thăm dò được gì.

Nhưng khi anh mới vừa bật dậy, còn chưa kịp ra ngoài thì phía sau cánh cửa kia lại vang lên tiếng quát khẽ của Chu Mặc An: “Đứng lại, các người là...” Còn chưa được hết câu thì ngoài đó lại ầm ầm tiếng đánh nhau. Cùng lúc đó, tiếng đánh nhau cũng vang lên không dứt ở phía ngoài toà nhà Khu nội trú, rõ rằng người mà đối phương cho mai phục phía ngoài đã bị Bạch Tử U phát hiện khi đi tuần tra, lúc này chắc hẳn hai bên đang giao đấu với nhau. Diệp Thiên đứng tại chỗ nghe một hồi, xác nhận bên Bạch Tử U không có vấn đề gì rồi mới bước ra khỏi phòng bệnh, anh định nhập cuộc giúp Chu Mặc An giải quyết bọn địch lẻn vào kia.

Lúc này đây, cậu chàng công tử nhà họ Chu kia cũng vô cùng cần sự giúp đỡ, bởi hắn ta sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Nãy hắn ta thấy Bạch Tử U định nói gì đó với Diệp Thiên nên tìm cớ tránh mặt, ai mà ngờ đi có một lát vừa về đã thấy ba tên che chắn kín mít thậm thà thậm thụt trong hành lang. Thế thì chẳng nói làm gì, nhưng ai biết chúng là tầng đỉnh võ cổ bậc thứ bảy, tầng giữa bậc sáu chứ, sao hắn ta chống đỡ được đây?

“Bịch, bịch.” Qua ba hiệp, hai tiếng trầm đục do nắm đấm va chạm với cơ thể vang lên. Chu Mặc An ăn hai nắm đấm, bay ngược ra sau khoảng hơn hai mét, ngã ngửa trên nền đất, trông khổ không thể tả. Và cũng ngay lúc này, Diệp Thiên đã ra tới.

“Ầm.” Ba kẻ kia chỉ cảm thấy đầu óc vang lên những âm thanh buốt óc khi anh vừa xuất hiện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện