Đợi cho đến khi chúng định thần lại thì Diệp Thiên đã đi đến trước mặt chúng.
“Ầm.” Tốc độ ra quyền khủng bố cùng cực, thậm chí người đứng cạnh chỉ nghe thấy mỗi một âm thanh vang trời thôi mà ba kẻ kia đã đồng loạt bay ngược ra sau, theo sát đó là ba tia máu hình vòng cung vẽ giữa không trung. Ba tên sát thủ khiến Chu Mặc An không tài nào chống đỡ nổi ba hiệp giờ phút này lại bị đánh mất sạch cơ hội há mồm thở dốc chỉ bằng một đòn tấn công của Diệp Thiên. Nhìn thấy anh cũng đồng nghĩa với việc nhìn thấy thần chết.
Diệp Thiên nhanh chân bước đến vị trí mà chúng sẽ ngã mình ngay khi cả ba còn chưa chạm đất, hai tay anh bóp nặn đôi chút, bẻ gãy trật hết cả khớp tứ chi của chúng giữa không trung, đảm bảo không thể sử dụng được trong một khoảng thời gian trước mắt. Thậm chí cằm của chúng còn ăn phải một cú đấm của anh khiến nó lệch sang bên để ngừa việc chúng ngậm độc trong miệng.
Như vậy, đợi đến khi ba kẻ kia hoàn toàn ngã xuống đất, cả thảy tứ chi của chúng đều lỏng lẽo nằm trơ ở một tư thế kỳ dị, không thể động đậy. Nếu người ngoài nhìn thấy thì e rằng họ sẽ kinh hãi và cho rằng đó là loài sinh vật biến dị. Nhưng dù vậy Diệp Thiên vẫn muộn một bước, cả ba kẻ kia đã quả quyết cắn nát bọc thuốc độc giấu trong khoang miệng lúc nhận thấy Diệp Thiên lại gần ngay khi còn chới với giữa không trung.
“Thời gian tử vong nhanh nhất của Xyanua cũng phải mất một phút, trong một phút đó chúng ta lại có thể làm rất nhiều chuyện. Nói, ai sai các người tới?” Anh đấm vào phần dưới của từng người, sức công phá kinh khủng đó nhanh chóng phá huỷ bộ phận sinh dục của chúng dễ như trở bàn tay, Diệp Thiên quát gào đầy vẻ tức giận.
Cơn đau nhức kịch liệt thốn tận óc phận bộ hạ, đủ loại đau đớn do thuốc độc len lỏi khắp người, cộng thêm vị đắng ngắt trong miệng đều đang không ngừng tấn công vào phòng tuyến ý thức của chúng, xô đẩy chúng mau chóng trả lời câu hỏi kia để Diệp Thiên cho chúng được chết dễ chịu đôi chút. Nhưng không một ai mở miệng cả. Dù Diệp Thiên có tra tấn chúng ghê gớm ra sao thì chúng vẫn chỉ gào thét một cách đau khổ, không thốt được nửa con chữ nào như kiểu lưỡi bị đông cứng lại vậy. Ba tên kia cầm cự được một phút mãi cho đến khi Xyanua phát tác đưa chúng rời khỏi cõi đời này.
Diệp Thiên quay người lại khi thấy cả ba kẻ kia đã chết ngay đơ, anh nhảy ra khỏi ô cửa sổ gần đó nhất chuẩn bị đi cảnh cáo Bạch Tử U, để cô ấy cố chừa một kẻ còn sống. Dù anh không trông chờ là vậy nhưng có thể bắt được một tên còn sống để tra hỏi cũng coi như có hy vọng kia mà. Lỡ anh may mắn, gặp được một tên không kiên định mấy thì chẳng phải là hời to à? Nhưng sự thực lại khiến anh thất vọng thêm lần nữa, đợi cho đến khi anh đến nơi trận giao đấu diễn ra thì cũng chỉ nhìn thấy chín tên tu luyện võ cổ đang vặn vẹo không ngừng, gào thét khản cổ để chống chọi với đau đớn. Chẳng bao lâu chúng cũng chết cả.
Hai tên tầng đỉnh phong võ cổ bậc bảy, ba tên tầng giữa bậc sáu cộng với hai tên vừa mới lên tầng thứ sáu. Đội hình như vậy đúng là đủ sức để tung hoành ngang dọc trong khu vực thành thị này, nhưng người mà chúng phải đối đầu là Bạch Tử U. Dưới trướng Lăng Thiên không có kẻ yếu, sao chín tên kia gộp lại có thể bù chênh lệch vài bậc võ cổ thế kia thì cho được chứ? Bạch Tử U thấy sắc mặt của Diệp Thiên không vui vẻ gì mấy, cô biết mình chủ quan nên không dám nói gì, cứ cúi đầu đứng cạnh Diệp Thiên chờ anh ra lệnh.
Đúng vậy, vẻ mặt lúc này của Diệp Thiên không tốt đẹp cho mấy, nhưng không phải anh tức giận vì không bắt được một tên còn sống nào mà bởi vì sự tàn độc hiển hiện trước mặt. Bọn người này dám ra tay tàn độc với chính mình như thế, vừa thấy tình hình không đúng là đã tự sát ngay tức thì. Những tên võ cổ tầng thứ bảy và tầng thứ sáu này, nếu xây dựng gia tộc với đội hình như vậy thì chúng cũng đã được coi là tầng lớp trung lưu tại Bắc Cương, ấy vậy mà chúng lại bằng lòng tự sát. Khả năng kêu gọi này, khả năng dự trữ thực lực này mới khủng khiếp làm sao.
“Chỉ mong chúng không đến vì trận so đấu ở Bắc Thiên Các...” Diệp Thiên nghĩ thầm, vẻ mặt của anh lạnh lùng hơn hẳn. Bạch Tử U thấy vậy, cô cúi đầu thấp hơn nãy.
Cứ thế khoảng mười, mười lăm phút, bằng thời gian thưởng thức hết một ly trà thì Diệp Thiên mới bình tĩnh lại. Anh dặn Bạch Tử U dọn dẹp xử lý hiện trường đừng để gây ra phiền phức gì rồi bước lên tầng, trông chừng cha con nhà họ Đường - nguồn thông tin cuối cùng. Chẳng có cách nào khác, không phải Diệp Thiên chuyện bé xé ra to mà là bởi chuyện này đúng thật là quan trọng vô cùng.
Dù gì trận so đấu Bắc Thiên Các cũng là ngày hội lớn dành cho võ cổ mỗi năm chỉ có một lần ở Bắc Cương. Đến lúc đó thanh niên tài ba khắp Bắc Cương sẽ đổ về đây, kết bạn bằng võ học. Những mầm mống có thực lực võ cổ xuất chúng nhất trong đó sẽ được các thế lực dẫn về để huấn luyện, dạy dỗ, đôi lúc phía quân đội cũng tuyển chọn nhân tài tại nơi này. Có thể thấy được rằng chất lượng người tham gia trận so đấu này được đám đông công nhận. Có thể nói ta có thể trông được ai là kẻ nắm giữ võ đàn trong năm năm, thậm chí là mười năm tới.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là đấu võ, có đôi lúc thương vong là chuyện không thể tránh khỏi. Nhóm sát thủ vừa đuổi giết tới nơi này đều có võ công cao cường, đã thế kẻ nào kẻ nấy đều dưới ba mươi – thuộc phạm vi tuổi tác đặt ra của cuộc thi, nếu để nhóm người này lẻn vào cuộc thi thì e rằng sẽ gây thương vong cực lớn. Đây chắc chắn sẽ là điểm trí mạng đối với sự phát triển của Bắc Cương, thậm chí còn lung lay một phần tư đội hình dự bị nhân tài của Long Quốc. Hậu quả khó mà tưởng tượng...
Chờ cho đến khi về đến phòng bệnh, Diệp Thiên vẫn trong trạng thái im lìm như vị tăng già ngồi thiền. Anh quyết định chờ hai người kia tỉnh lại, giờ có chuyện gì cứ chờ rồi tính sau.
Chu Mặc An bận túi bụi hòng xử lý cái chết ngoài ý muốn của bọn sát thủ, thậm chí hắn ta còn điều động nguồn lực của gia tộc nhà mình để đè ép, che giấu chuyện ba tên chết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện cùng chín tên đột tử giữa đường kia. Hắn ta cố hết sức để làm việc mà một tên theo hầu nên làm những mong đổi lấy sự che chở của Diệp Thiên.
Năm tiếng trôi qua. Đường Lập Thiên đương tuổi tráng niên, thân mình cũng đô con mạnh khoẻ nên tỉnh lại đầu tiên trong sự mong mỏi của mọi người, đến cả Diệp Thiên cũng không nhịn được nét vui mừng trong lòng, anh vội gọi Bạch Tử U lại để nghe lời khai.
Sau khi Đường Lập Thiên tỉnh lại, ông ta thấy mình đang nằm trong căn phòng bệnh săn sóc đặc biệt xa hoa cực độ nhường này, không khỏi hết lòng cảm ơn. Tiếp đó bắt đầu trả lời từng câu hỏi của Diệp Thiên, trong đó quan trọng nhất là nơi náu mình của nhà họ Hoàng, những hiểu biết của ông ta về việc biến mất của Tam trưởng lão nhà họ Diệp trong khu rừng rậm. Và ví như là mấy việc nhỏ không đáng kể như một vài đặc điểm của loại thuốc mà nhà họ Hoàng yêu cầu nhà ông ta phải thí nghiệm. Ông ta không che giấu chút nào, biết gì nói hết.
Cứ thế được khoảng hai tiếng đồng hồ mãi cho đến khi bác sĩ gõ cửa bước vào kiểm tra vết thương của Đường Lập Thiên. Lúc này Diệp Thiên cũng đã nắm rõ gần như tất cả, anh bước ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nghĩ đối sách, trong lòng anh thấy hơi thất vọng, bởi tuy biết được đôi chút manh mối nhưng thu hoạch ít hơn nhiều so với trong dự đoán của anh.
Tổng kết lại thì có hai điểm quan trọng. Thứ nhất là cứ điểm của nhà họ Hoàng nằm ngay trong thung lũng đi về phía Tây Bắc khoảng 80 cây số từ khu rừng rậm mà bọn họ gặp nhau. Thứ hai là mảnh rừng rậm nguyên thuỷ có bán kính ba mươi ki-lô-mét, nơi mà người nhà họ Diệp biến mất kia được dân hái thuốc bản địa gọi là sào huyệt ma quỷ, vùng đất cấm, bởi nơi đó thường hay có người mất tích nên được gọi vậy. Nếu không phải cha con Đường Lập Thiên bị đuổi giết thì họ cũng chẳng vào đấy.
“Ầm.” Tốc độ ra quyền khủng bố cùng cực, thậm chí người đứng cạnh chỉ nghe thấy mỗi một âm thanh vang trời thôi mà ba kẻ kia đã đồng loạt bay ngược ra sau, theo sát đó là ba tia máu hình vòng cung vẽ giữa không trung. Ba tên sát thủ khiến Chu Mặc An không tài nào chống đỡ nổi ba hiệp giờ phút này lại bị đánh mất sạch cơ hội há mồm thở dốc chỉ bằng một đòn tấn công của Diệp Thiên. Nhìn thấy anh cũng đồng nghĩa với việc nhìn thấy thần chết.
Diệp Thiên nhanh chân bước đến vị trí mà chúng sẽ ngã mình ngay khi cả ba còn chưa chạm đất, hai tay anh bóp nặn đôi chút, bẻ gãy trật hết cả khớp tứ chi của chúng giữa không trung, đảm bảo không thể sử dụng được trong một khoảng thời gian trước mắt. Thậm chí cằm của chúng còn ăn phải một cú đấm của anh khiến nó lệch sang bên để ngừa việc chúng ngậm độc trong miệng.
Như vậy, đợi đến khi ba kẻ kia hoàn toàn ngã xuống đất, cả thảy tứ chi của chúng đều lỏng lẽo nằm trơ ở một tư thế kỳ dị, không thể động đậy. Nếu người ngoài nhìn thấy thì e rằng họ sẽ kinh hãi và cho rằng đó là loài sinh vật biến dị. Nhưng dù vậy Diệp Thiên vẫn muộn một bước, cả ba kẻ kia đã quả quyết cắn nát bọc thuốc độc giấu trong khoang miệng lúc nhận thấy Diệp Thiên lại gần ngay khi còn chới với giữa không trung.
“Thời gian tử vong nhanh nhất của Xyanua cũng phải mất một phút, trong một phút đó chúng ta lại có thể làm rất nhiều chuyện. Nói, ai sai các người tới?” Anh đấm vào phần dưới của từng người, sức công phá kinh khủng đó nhanh chóng phá huỷ bộ phận sinh dục của chúng dễ như trở bàn tay, Diệp Thiên quát gào đầy vẻ tức giận.
Cơn đau nhức kịch liệt thốn tận óc phận bộ hạ, đủ loại đau đớn do thuốc độc len lỏi khắp người, cộng thêm vị đắng ngắt trong miệng đều đang không ngừng tấn công vào phòng tuyến ý thức của chúng, xô đẩy chúng mau chóng trả lời câu hỏi kia để Diệp Thiên cho chúng được chết dễ chịu đôi chút. Nhưng không một ai mở miệng cả. Dù Diệp Thiên có tra tấn chúng ghê gớm ra sao thì chúng vẫn chỉ gào thét một cách đau khổ, không thốt được nửa con chữ nào như kiểu lưỡi bị đông cứng lại vậy. Ba tên kia cầm cự được một phút mãi cho đến khi Xyanua phát tác đưa chúng rời khỏi cõi đời này.
Diệp Thiên quay người lại khi thấy cả ba kẻ kia đã chết ngay đơ, anh nhảy ra khỏi ô cửa sổ gần đó nhất chuẩn bị đi cảnh cáo Bạch Tử U, để cô ấy cố chừa một kẻ còn sống. Dù anh không trông chờ là vậy nhưng có thể bắt được một tên còn sống để tra hỏi cũng coi như có hy vọng kia mà. Lỡ anh may mắn, gặp được một tên không kiên định mấy thì chẳng phải là hời to à? Nhưng sự thực lại khiến anh thất vọng thêm lần nữa, đợi cho đến khi anh đến nơi trận giao đấu diễn ra thì cũng chỉ nhìn thấy chín tên tu luyện võ cổ đang vặn vẹo không ngừng, gào thét khản cổ để chống chọi với đau đớn. Chẳng bao lâu chúng cũng chết cả.
Hai tên tầng đỉnh phong võ cổ bậc bảy, ba tên tầng giữa bậc sáu cộng với hai tên vừa mới lên tầng thứ sáu. Đội hình như vậy đúng là đủ sức để tung hoành ngang dọc trong khu vực thành thị này, nhưng người mà chúng phải đối đầu là Bạch Tử U. Dưới trướng Lăng Thiên không có kẻ yếu, sao chín tên kia gộp lại có thể bù chênh lệch vài bậc võ cổ thế kia thì cho được chứ? Bạch Tử U thấy sắc mặt của Diệp Thiên không vui vẻ gì mấy, cô biết mình chủ quan nên không dám nói gì, cứ cúi đầu đứng cạnh Diệp Thiên chờ anh ra lệnh.
Đúng vậy, vẻ mặt lúc này của Diệp Thiên không tốt đẹp cho mấy, nhưng không phải anh tức giận vì không bắt được một tên còn sống nào mà bởi vì sự tàn độc hiển hiện trước mặt. Bọn người này dám ra tay tàn độc với chính mình như thế, vừa thấy tình hình không đúng là đã tự sát ngay tức thì. Những tên võ cổ tầng thứ bảy và tầng thứ sáu này, nếu xây dựng gia tộc với đội hình như vậy thì chúng cũng đã được coi là tầng lớp trung lưu tại Bắc Cương, ấy vậy mà chúng lại bằng lòng tự sát. Khả năng kêu gọi này, khả năng dự trữ thực lực này mới khủng khiếp làm sao.
“Chỉ mong chúng không đến vì trận so đấu ở Bắc Thiên Các...” Diệp Thiên nghĩ thầm, vẻ mặt của anh lạnh lùng hơn hẳn. Bạch Tử U thấy vậy, cô cúi đầu thấp hơn nãy.
Cứ thế khoảng mười, mười lăm phút, bằng thời gian thưởng thức hết một ly trà thì Diệp Thiên mới bình tĩnh lại. Anh dặn Bạch Tử U dọn dẹp xử lý hiện trường đừng để gây ra phiền phức gì rồi bước lên tầng, trông chừng cha con nhà họ Đường - nguồn thông tin cuối cùng. Chẳng có cách nào khác, không phải Diệp Thiên chuyện bé xé ra to mà là bởi chuyện này đúng thật là quan trọng vô cùng.
Dù gì trận so đấu Bắc Thiên Các cũng là ngày hội lớn dành cho võ cổ mỗi năm chỉ có một lần ở Bắc Cương. Đến lúc đó thanh niên tài ba khắp Bắc Cương sẽ đổ về đây, kết bạn bằng võ học. Những mầm mống có thực lực võ cổ xuất chúng nhất trong đó sẽ được các thế lực dẫn về để huấn luyện, dạy dỗ, đôi lúc phía quân đội cũng tuyển chọn nhân tài tại nơi này. Có thể thấy được rằng chất lượng người tham gia trận so đấu này được đám đông công nhận. Có thể nói ta có thể trông được ai là kẻ nắm giữ võ đàn trong năm năm, thậm chí là mười năm tới.
Nhưng suy cho cùng thì đây cũng là đấu võ, có đôi lúc thương vong là chuyện không thể tránh khỏi. Nhóm sát thủ vừa đuổi giết tới nơi này đều có võ công cao cường, đã thế kẻ nào kẻ nấy đều dưới ba mươi – thuộc phạm vi tuổi tác đặt ra của cuộc thi, nếu để nhóm người này lẻn vào cuộc thi thì e rằng sẽ gây thương vong cực lớn. Đây chắc chắn sẽ là điểm trí mạng đối với sự phát triển của Bắc Cương, thậm chí còn lung lay một phần tư đội hình dự bị nhân tài của Long Quốc. Hậu quả khó mà tưởng tượng...
Chờ cho đến khi về đến phòng bệnh, Diệp Thiên vẫn trong trạng thái im lìm như vị tăng già ngồi thiền. Anh quyết định chờ hai người kia tỉnh lại, giờ có chuyện gì cứ chờ rồi tính sau.
Chu Mặc An bận túi bụi hòng xử lý cái chết ngoài ý muốn của bọn sát thủ, thậm chí hắn ta còn điều động nguồn lực của gia tộc nhà mình để đè ép, che giấu chuyện ba tên chết bất đắc kỳ tử trong bệnh viện cùng chín tên đột tử giữa đường kia. Hắn ta cố hết sức để làm việc mà một tên theo hầu nên làm những mong đổi lấy sự che chở của Diệp Thiên.
Năm tiếng trôi qua. Đường Lập Thiên đương tuổi tráng niên, thân mình cũng đô con mạnh khoẻ nên tỉnh lại đầu tiên trong sự mong mỏi của mọi người, đến cả Diệp Thiên cũng không nhịn được nét vui mừng trong lòng, anh vội gọi Bạch Tử U lại để nghe lời khai.
Sau khi Đường Lập Thiên tỉnh lại, ông ta thấy mình đang nằm trong căn phòng bệnh săn sóc đặc biệt xa hoa cực độ nhường này, không khỏi hết lòng cảm ơn. Tiếp đó bắt đầu trả lời từng câu hỏi của Diệp Thiên, trong đó quan trọng nhất là nơi náu mình của nhà họ Hoàng, những hiểu biết của ông ta về việc biến mất của Tam trưởng lão nhà họ Diệp trong khu rừng rậm. Và ví như là mấy việc nhỏ không đáng kể như một vài đặc điểm của loại thuốc mà nhà họ Hoàng yêu cầu nhà ông ta phải thí nghiệm. Ông ta không che giấu chút nào, biết gì nói hết.
Cứ thế được khoảng hai tiếng đồng hồ mãi cho đến khi bác sĩ gõ cửa bước vào kiểm tra vết thương của Đường Lập Thiên. Lúc này Diệp Thiên cũng đã nắm rõ gần như tất cả, anh bước ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa nghĩ đối sách, trong lòng anh thấy hơi thất vọng, bởi tuy biết được đôi chút manh mối nhưng thu hoạch ít hơn nhiều so với trong dự đoán của anh.
Tổng kết lại thì có hai điểm quan trọng. Thứ nhất là cứ điểm của nhà họ Hoàng nằm ngay trong thung lũng đi về phía Tây Bắc khoảng 80 cây số từ khu rừng rậm mà bọn họ gặp nhau. Thứ hai là mảnh rừng rậm nguyên thuỷ có bán kính ba mươi ki-lô-mét, nơi mà người nhà họ Diệp biến mất kia được dân hái thuốc bản địa gọi là sào huyệt ma quỷ, vùng đất cấm, bởi nơi đó thường hay có người mất tích nên được gọi vậy. Nếu không phải cha con Đường Lập Thiên bị đuổi giết thì họ cũng chẳng vào đấy.
Danh sách chương