Cao Nghị không phòng hờ đột nhiên bị cô dùng sức đẩy một phen, xém chút nữa lăn xuống đất.
Mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi tốt, cả tinh thần và thể lực đều rất mệt mỏi, đã vậy còn phải ứng phó với chị gái, giờ lại phải an ủi vợ.
Nhưng cô không một chút cảm kích khiến anh có chút tức giận.
Bất quá anh cũng không thật sự phát hỏa mà hít sâu một hơi, nhẫn nại ôn nhu nói: "Bà xã, anh biết chị của anh làm chuyện gì cũng có chút quá phận, bản chất vốn có của chị ấy chính là như vậy, anh sẽ nói chuyện lại với chị ấy thật tốt, dù sao cũng chỉ ở đây vài ngày thôi, chờ chị ấy đi rồi sẽ không có việc gì nữa."
Mạn Nhu nhấp môi phát ra âm thanh run rẩy: "Anh đi ra đi, em không muốn nhìn thấy anh!"
Cao Nghị thấy cô nói vậy cũng không còn biện pháp khác. Từ trước đến nay anh chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, ở trên chiến trường đó giờ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ phút này bị kẹp ở thế khó xử giữa hai người phụ nữ, một chút biện pháp giải quyết cũng không có.
Cao Nghị thở dài một hơi, cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Anh nhìn Mạn Nhu hơn nửa ngày, thấy cô vẫn luôn ngồi xổm trên giường không một chút động tĩnh, cũng không nghe được tiếng khóc nữa, liền nói: "Anh đi ngủ trước đây, đã năm ngày năm đêm không chợp mắt được chút nào, nhiệm vụ hoàn thành liền chạy về nhà, thật sự là quá mệt quá buồn ngủ rồi."
Nói xong Cao Nghị tùy ý nằm xuống mép giường, nhắm mắt lại lập tức đi vào giấc ngủ.
Anh quả thực là mệt muốn chết rồi, trước đây ngủ cực kỳ an tĩnh, chưa bao giờ ngáy, giờ phút này cũng phát ra tiếng khò khè nhỏ.
Mạn Nhu khóc trong chốc lát, quay sang thấy anh ngủ sâu như vậy, trong lòng cũng có chút cảm xúc không đúng lắm.
Nhưng cô đã khóc đến mệt mỏi, hơn nữa bên cạnh còn vang lên âm thanh có quy luật khiến Mạn Nhu cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Ở phòng ngủ bên cạnh, Tào Tiểu Hà trong lòng không cam tâm mà bĩu môi, cô ta đã chú ý động tĩnh một hồi lâu rồi nhưng cũng chưa nghe được tiếng hai người khắc khẩu, nhịn không được mà thở dài.
Cao Tình nằm cùng giường với cô ta cũng chưa ngủ, biểu tình phức tạp nhìn Tào Tiểu Hà nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta đến bệnh viện coi chân có sao không, bị thương sẽ không tốt."
Tào Tiểu Hà vội lên tiếng, còn nói cảm ơn. Tuy đã nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại đang bày kế hoạch tiếp theo.
Nghĩ đến thân hình cao lớn rắn chắc, ngũ quan anh tuấn sáng sủa của nam nhân đang ngủ ở phòng kế bên sẽ nhanh chóng trở thành chồng cô ta, cùng cô ta nằm trên một chiếc giường, hoa huy*t không nhịn được mà ngứa ngáy.
Dựa theo kinh nghiệm tình trường bấy lâu, cô ta cảm thấy Cao Nghị vô cùng có "tiền đồ."
Khi ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm cô ta đã vô số lần liếc nhìn hình dáng hạ thân của Cao Nghị, mặc dù đối phương mặc quần dài, nhưng cách quần cũng có thể cảm giác được nơi đó nặng trĩu, rất có phân lượng.
Cao Nghị lại là bộ đội tham gia quân ngũ, sinh lực vô cùng dồi dào, không thể nào sống thiếu phụ nữ bên cạnh để giải tỏa. Cô ta hoàn toàn có thể đem Cao Nghị dạy dỗ thành cực phẩm, về sau chậm rãi hưởng thủ.
Nghĩ đến chuyện đó khiến cả người Tào Tiểu Hà càng thêm khô nóng, cô ta quan sát thấy Cao Tình bên cạnh đã ngủ rồi mới đem bàn tay mò vào trong quần lót thủ d*m.
Mà cách vách cũng vang lên một chút động tĩnh không bình thường.
Nguyên nhân là do Mạn Nhu ngủ ngồi, bất giác ngã xuống giường ngủ người, đè lên người Cao Nghị.
Cao Nghị hàm hồ hừ hai tiếng, thuần thục đem thân thể mềm mại ôm vào trong ngực.
Đã ngủ được một giấc cộng thêm ban nãy ăn cơm no bụng, tuổi trẻ thể lực tinh tráng mau chóng hồi phục, hơn nữa mới rời khỏi núi đao biển lửa lăn lê bò lết không bao lâu, thần kinh vẫn căng chặt như cũ.
Hiện tại không ở chiến trường, trong lòng ngực còn ôm *ôn hương nhuyễn ngọc, mùi thơm nhàn nhạt khiến thần kinh của anh cũng thả lỏng.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Cao Nghị nhịn không được mà nổi lên hứng thú, nhắm mắt lại bắt lấy nhũ thịt no đủ mà vuốt ve.
Mà từ trước đến nay Man Nhu ở trên giường cực kỳ phối hợp lại tức giận, "Bang" một cái tát lên tay đang tác loạn của Cao Nghị, giọng nói lạnh lùng: "Đừng chạm vào em!"
Mấy ngày nay anh không được nghỉ ngơi tốt, cả tinh thần và thể lực đều rất mệt mỏi, đã vậy còn phải ứng phó với chị gái, giờ lại phải an ủi vợ.
Nhưng cô không một chút cảm kích khiến anh có chút tức giận.
Bất quá anh cũng không thật sự phát hỏa mà hít sâu một hơi, nhẫn nại ôn nhu nói: "Bà xã, anh biết chị của anh làm chuyện gì cũng có chút quá phận, bản chất vốn có của chị ấy chính là như vậy, anh sẽ nói chuyện lại với chị ấy thật tốt, dù sao cũng chỉ ở đây vài ngày thôi, chờ chị ấy đi rồi sẽ không có việc gì nữa."
Mạn Nhu nhấp môi phát ra âm thanh run rẩy: "Anh đi ra đi, em không muốn nhìn thấy anh!"
Cao Nghị thấy cô nói vậy cũng không còn biện pháp khác. Từ trước đến nay anh chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, ở trên chiến trường đó giờ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, giờ phút này bị kẹp ở thế khó xử giữa hai người phụ nữ, một chút biện pháp giải quyết cũng không có.
Cao Nghị thở dài một hơi, cũng không biết nên làm gì tiếp theo. Anh nhìn Mạn Nhu hơn nửa ngày, thấy cô vẫn luôn ngồi xổm trên giường không một chút động tĩnh, cũng không nghe được tiếng khóc nữa, liền nói: "Anh đi ngủ trước đây, đã năm ngày năm đêm không chợp mắt được chút nào, nhiệm vụ hoàn thành liền chạy về nhà, thật sự là quá mệt quá buồn ngủ rồi."
Nói xong Cao Nghị tùy ý nằm xuống mép giường, nhắm mắt lại lập tức đi vào giấc ngủ.
Anh quả thực là mệt muốn chết rồi, trước đây ngủ cực kỳ an tĩnh, chưa bao giờ ngáy, giờ phút này cũng phát ra tiếng khò khè nhỏ.
Mạn Nhu khóc trong chốc lát, quay sang thấy anh ngủ sâu như vậy, trong lòng cũng có chút cảm xúc không đúng lắm.
Nhưng cô đã khóc đến mệt mỏi, hơn nữa bên cạnh còn vang lên âm thanh có quy luật khiến Mạn Nhu cũng dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Ở phòng ngủ bên cạnh, Tào Tiểu Hà trong lòng không cam tâm mà bĩu môi, cô ta đã chú ý động tĩnh một hồi lâu rồi nhưng cũng chưa nghe được tiếng hai người khắc khẩu, nhịn không được mà thở dài.
Cao Tình nằm cùng giường với cô ta cũng chưa ngủ, biểu tình phức tạp nhìn Tào Tiểu Hà nói: "Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta đến bệnh viện coi chân có sao không, bị thương sẽ không tốt."
Tào Tiểu Hà vội lên tiếng, còn nói cảm ơn. Tuy đã nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại đang bày kế hoạch tiếp theo.
Nghĩ đến thân hình cao lớn rắn chắc, ngũ quan anh tuấn sáng sủa của nam nhân đang ngủ ở phòng kế bên sẽ nhanh chóng trở thành chồng cô ta, cùng cô ta nằm trên một chiếc giường, hoa huy*t không nhịn được mà ngứa ngáy.
Dựa theo kinh nghiệm tình trường bấy lâu, cô ta cảm thấy Cao Nghị vô cùng có "tiền đồ."
Khi ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm cô ta đã vô số lần liếc nhìn hình dáng hạ thân của Cao Nghị, mặc dù đối phương mặc quần dài, nhưng cách quần cũng có thể cảm giác được nơi đó nặng trĩu, rất có phân lượng.
Cao Nghị lại là bộ đội tham gia quân ngũ, sinh lực vô cùng dồi dào, không thể nào sống thiếu phụ nữ bên cạnh để giải tỏa. Cô ta hoàn toàn có thể đem Cao Nghị dạy dỗ thành cực phẩm, về sau chậm rãi hưởng thủ.
Nghĩ đến chuyện đó khiến cả người Tào Tiểu Hà càng thêm khô nóng, cô ta quan sát thấy Cao Tình bên cạnh đã ngủ rồi mới đem bàn tay mò vào trong quần lót thủ d*m.
Mà cách vách cũng vang lên một chút động tĩnh không bình thường.
Nguyên nhân là do Mạn Nhu ngủ ngồi, bất giác ngã xuống giường ngủ người, đè lên người Cao Nghị.
Cao Nghị hàm hồ hừ hai tiếng, thuần thục đem thân thể mềm mại ôm vào trong ngực.
Đã ngủ được một giấc cộng thêm ban nãy ăn cơm no bụng, tuổi trẻ thể lực tinh tráng mau chóng hồi phục, hơn nữa mới rời khỏi núi đao biển lửa lăn lê bò lết không bao lâu, thần kinh vẫn căng chặt như cũ.
Hiện tại không ở chiến trường, trong lòng ngực còn ôm *ôn hương nhuyễn ngọc, mùi thơm nhàn nhạt khiến thần kinh của anh cũng thả lỏng.
*Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp
Cao Nghị nhịn không được mà nổi lên hứng thú, nhắm mắt lại bắt lấy nhũ thịt no đủ mà vuốt ve.
Mà từ trước đến nay Man Nhu ở trên giường cực kỳ phối hợp lại tức giận, "Bang" một cái tát lên tay đang tác loạn của Cao Nghị, giọng nói lạnh lùng: "Đừng chạm vào em!"
Danh sách chương