Cao Nghị hơi sửng sốt, hơn nửa ngày không phản ứng lại. Ý thức còn đang mơ màng, cảm giác buồn ngủ cũng bị bàn tay này đánh đến tỉnh.

Anh mở mắt đưa tay bật đèn đầu giường rồi nhìn chằm chằm Mạn Nhu, nhíu mày nói: "Đột nhiên làm sao vậy? Vẫn còn tức giận chuyện của chị anh sao? Em yên tâm, ngày mai anh sẽ nói chuyện rõ ràng với chị ấy."

Mạn Nhu ngủ nửa mê cũng bị nháo đến tỉnh, tâm tình vốn dĩ đã không tốt, nghe Cao Nghị nói xong lại càng tức giận.

Hơn nữa cô tức giận căn bản không phải vì chuyện này nhưng cô không muốn lãng phí nước bọt giải thích, lạnh nhạt nói, "Anh tránh ra đi, đừng chạm vào em!"

Cao Nghị cắn răng nhịn xuống cơn tức giận, cố gắng đè thấp âm thanh xuống: "Đã tối khuya rồi em còn phát điên cái gì?"

Mạn Nhu dường như không ngờ tới Cao Nghị lại nói nói vậy, quay đầu nở nụ cười với anh: "Em nổi điên? Được, vậy anh cứ coi như là em đang nổi điên đi! Anh nói cái gì cũng đúng hết, mình em sai là được chứ gì?"

Lúc này Cao Nghị mới ý thức được cô vợ nhỏ của mình là đang bất mãn với anh.

Thật sự là oan uổng cho anh muốn chết, mấy ngày này đều không ở nhà, sao có thể chọc tới cô chứ. Hay là do chị gái anh làm cô tức giận nên cô giận chó đánh mèo lên người em trai là anh.

Đây là lần đầu tiên anh thầm oán trách chị gái, nghĩ: Xem ra chuyện này không thể tiếp tục kéo dài, bằng không cuộc sống hiện tại sẽ bị đảo lộn. Vốn dĩ trước khi chị gái tới mọi chuyện đều rất tốt đẹp.

Hơn nữa ban nãy anh vào phòng ngủ lấy quần áo sạch đi tắm đã đếm số lượng băng vệ sinh của Mạn Nhu trong tủ, vẫn y nguyên như hồi anh rời đi.

Nói cách khác tháng này dì cả của Mạn Nhu không tới, một trăm phần trăm là cô đang mang thai.

Lúc trước ở bệnh viện, tháng còn thấp nên chưa kiểm tra được chắc chắn. Bác sĩ nói vì để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, sau này anh nên tiết chế lại, chờ qua ngày dì cả tới là có thể xác định là có thai hay không! Tuổi tác của anh cũng không còn nhỏ, đối với việc có con cũng không mong đợi gì nhưng nghe xong lời khuyên của bác sĩ thì lập tức hạ quyết tâm: trước khi

xác định được Mạn Nhu có mang thai hay không phải nhịn lửa dục xuống.

Cho nên mặc dù ngày trước Mạn Nhu có câu dẫn khiêu khích đến mấy, anh cũng chưa dám đi đến bước cuối cùng, bởi vì anh biết khả năng lên giường của mình, một khi súng đã lên nòng là sẽ không kiểm soát được.

Lỡ như đỉnh quá sâu gây nguy hiểm cho đứa bé mà cha mẹ trong nhà biết được thì sẽ đánh anh đến chết, ngay cả cơ hội khóc cũng không có.

Cũng may là sự nhẫn nại lúc trước không vô dụng, Mạn Nhu thật sự là đang mang thai.

Nghĩ như vậy khiến biểu tình của Cao Nghị mềm xuống, anh vươn tay vuốt ve bụng của Mạn Nhu, đang tính nói mấy lời âu yếm dễ nghe thì cô mặt lạnh nhìn anh, từ trên giường bò dậy, nói: "Em đi ra ngoài ngủ."

Cao Nghị: "..."

Hiện tại anh cảm thấy không nên tranh cãi với Mạn Nhu, bực bội đỡ trán, cũng không để cô thật sự đi ra ngoài

Không kể trong nhà còn có người ngoài, cô đi ra ngoài ngủ thì còn ra hệ thống gì nữa. Quan trọng là phòng ngủ trong nhà đều có người sử dụng, cô rời khỏi đây rồi ngủ chỗ nào.

Cô hiện tại là người mang thai, không thể tùy tiện ứng phó.

Cho nên, Cao Nghị dứt khoát đứng dậy, theo sau Mạn Nhu đang đến cạnh cửa chặn bế ngang lên.

Cô dùng sức giãy giụa, bất quá vung tay vung chân cũng không thể thắng nổi bộ đội đã huấn luyện nhiều năm như Cao Nghị.

Anh dễ như trở bàn tay khống chế Mạn Nhu lại, động tác ôn nhu đặt cô trên giường, trầm giọng nói: "Đừng nóng giận nữa, anh sẽ ra ngoài ngủ, em nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nói xong chân bước dài về phía cửa.

Mạn Nhu cười lạnh một tiếng, ngữ khí cứng đờ nói: "Trời tối như vậy anh còn muốn đi đâu ở bên ngoài? Hay là muốn đi tìm Tào Tiểu Hà?"

Cao Nghị buồn bực nhìn cô, đối với sự chỉ trích vô cớ này có chút phẫn nộ, kìm nén lửa giận: "Em đang nói bậy bạ gì đó?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện