Tang Hỷ Dao dọn dẹp xong hẳn rồi theo hắn xuống lầu, lại theo bồi Hoắc Tiêu ăn tối mới trở về trường học.
Cô trước khi vào trường đã hỏi hắn số tiền váy và giầy, còn nhờ hắn ghi nợ cho cô, cô nhất định sẽ trả lại đầy đủ.
Hắn nghe thế bật cười, hắn biết lúc này nếu nói tặng cho cô, cô lại nghi ngờ thì chết mất, vì thế nói với cô bộ váy và giầy tổng cộng chỉ chưa tới 500 tệ.
Cô tròn mắt khó tin nhìn hắn, cô không tin hai thứ này chỉ có 500 tệ, nhưng mà nghe Hoắc Tiêu thuyết phục, cô ngờ ngợ, hắn cũng không có lý do gì để lừa cô, vả lại Hoắc Tiêu không bao giờ nói dối cô, vì thế dưới sự nghi hoặc cũng lựa chọn tin tưởng.
Tang Hỷ Dao không ngốc, chỉ đơn giản là tin Hoắc Tiêu quá mức mà thôi.
500 tệ thì cô có, liền như thế muốn trả cho hắn, chỉ là gửi tiền mặt thì không được ổn, vì thế cô chọn gửi tiền qua wechat.
Trời tối, cô cũng không chú ý hai chiếc di động rất giống nhau, chỉ lo bật wechat, kết bạn với Hoắc Tiêu, cứ thế tin nhắn chuyển tiền reo lên bên di động của hắn, đã gửi qua.
Cả một ngày Hoắc Tiêu đều không hề lấy di động ra khỏi túi, vì thế cô cũng không để ý đến điểm này.
Cô về phòng, đem giầy trả lại cho cô bạn đã cho mình mượn, còn bộ quần áo thì đem đặt ở bàn học.
Hai người bạn của cô thấy cô trở về với một dáng khác liền không tha cho cô.
Tần Thư và Lưu Chân Chân kéo cô qua giường tra hỏi.
Cô cũng như thế nói ra, hai người nghe xong không kìm được nhảy cẩn lên.
" đây là định mệnh, không sai được, chính là định mệnh ".
Cô cười gượng, định mệnh gì chứ, hắn là hoàng tử, định mệnh cũng chỉ có thể xảy ra với công chúa mà thôi, cô không dám nghĩ đến.
Lưu Chân Chân kéo tay cô:" người tốt như thế, cậu phải cố gắng theo đuổi nha".
" gì chứ, lại nói hưu nói vượn, tớ đi tắm đây ".
Cô phản bác, vội vã ôm quần áo chạy vào phòng tắm, trên mặt còn rõ ràng vết đỏ ửng.
Buổi tối, khi đang nằm trên giường liền nhận được điện thoại của Hoắc Tiêu, cô hơi bất ngờ ngồi dậy, kéo lấy động tĩnh của hai người bạn kia, Lưu Chân Chân, Tần Thư và cô bạn kia đều hé tai muốn nghe lén, cô bất đắc dĩ nheo mắt.
Cô bắt máy, bên kia hỏi cô một chút chuyện rồi chúc cô ngủ ngon sau đó cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, hai người kia lại muốn hét lên, nhưng bất đắc dĩ do đang ở kí túc xá nên không dám la lớn.
" thật là chu đáo".
" cậu còn chần chờ gì mà không theo đuổi chứ ".
" wao~ thật là lãng mạn "
Cô lại bị trêu chọc, giả vờ mất hứng:" thôi ngủ đi, mai còn đi học" rồi làm bộ nằm xuống giường.
Ba người nhìn cô, cười thích thú xong cũng trở về giường của mình, không khí trong phòng trở lại yên tĩnh, không mấy chốc cô lim dim ngủ mất.
Ngày mai cô có một tiết học vào buổi sáng, không thể đến nhà Hoắc Tiêu, cô cũng nói rõ với công ty và Hoắc Tiêu, sau khi học xong thì đến công ty.
Bên này Hoắc Tiêu đặt di động xuống, tay cầm bản hồ sơ điều tra về Tang gia, vẻ mặt dữ tợn như tu la, hắn nắm chặt tập giấy, ánh mắt lạnh lẽo, hắn không ngờ nhà Tang gia lại như thế, vẫn như cũ không có gì thay đổi, hắn trước đó đã đoán được sơ qua, nhưng lại không kìm được khi biết được nó mà phải nổi giận.
Trong mắt hắn lúc này đầy ưu thương, Thiên thần của hắn, hắn sẽ không để cô chịu khổ nữa.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bước ra khỏi phòng học cũng là đã hơn 10 giờ, cô cùng với Lưu Chân Chân và Tần Thư đến căn tin trường.
Cầm lấy thẻ cơm bước vào, bình thường 11 giờ hơn mới tới giờ ăn trưa, ba người các cô đến sớm nên hiện tại căn tin không đông, chỉ thưa thớt vài người.
Lấy cơm và tìm vị trí quen thuộc ngồi xuống, ăn cơm xong cũng đã 11 giờ, căn tin lần lượt có nhiều người bước vào hơn, chuẩn bị ăn cơm trưa của bọn họ.
Cô trở về phòng chuẩn bị thay quần áo đến công ty, rút kinh nghiệm hôm qua, cô không mặc đồ theo nhân viên nữa mà tìm một bộ thoải mái mặc vào.
Tuy là mặc khác người như thế, đi trong khối người toàn là váy công sở có chút không được tự nhiên, nhưng mà công ty cũng không phải chỉ có mình cô mặc đồng phục thường, dưới lầu lâu lâu cũng có 3 4 người mặc như thế.
Tang hỷ Dao không hề biết những người được đặt cách mặc như thế là những phụ nữ đang có thai trong thời kỳ đầu, vì thế cũng vui vẻ mà mặc theo.
Sau này cô mới biết rồi xấu hổ một trận.
Xỏ giầy bata xong, cô xách túi xuống lầu, có ý định sẽ ngồi đợi xe bus 10 phút thì hiện tượng trước cổng trường làm cô chú ý.
Chiếc Bentley đậu phía trái cổng trường, có người đi qua lại trầm trồ, có người đi ngang qua liếc mắt nhìn một cái.
Đột nhiên tiếng chuông di động của cô reo lên, cô nhìn xem, người gọi đến là Hoắc Tiêu.
Ớ!! Cô kinh ngạc!.
bây giờ Hoắc Tiêu gọi cho cô làm gì? Có lẽ là công việc.
Cô nhấc máy, sau đó nghe giọng của Hoắc Tiêu.
" chị, mau ra xe ".
Tang Hỷ Dao ngạc nhiên:" hả?".
Cùng lúc đó cửa xe Bentley phía trước bật mở, đôi chân mặc quần tây thon dài bước xuống xe, Hoắc Tiêu một tay cầm di động, tay còn lại đóng cửa xe, chậm rãi đi về phía cô.
.
Cô trước khi vào trường đã hỏi hắn số tiền váy và giầy, còn nhờ hắn ghi nợ cho cô, cô nhất định sẽ trả lại đầy đủ.
Hắn nghe thế bật cười, hắn biết lúc này nếu nói tặng cho cô, cô lại nghi ngờ thì chết mất, vì thế nói với cô bộ váy và giầy tổng cộng chỉ chưa tới 500 tệ.
Cô tròn mắt khó tin nhìn hắn, cô không tin hai thứ này chỉ có 500 tệ, nhưng mà nghe Hoắc Tiêu thuyết phục, cô ngờ ngợ, hắn cũng không có lý do gì để lừa cô, vả lại Hoắc Tiêu không bao giờ nói dối cô, vì thế dưới sự nghi hoặc cũng lựa chọn tin tưởng.
Tang Hỷ Dao không ngốc, chỉ đơn giản là tin Hoắc Tiêu quá mức mà thôi.
500 tệ thì cô có, liền như thế muốn trả cho hắn, chỉ là gửi tiền mặt thì không được ổn, vì thế cô chọn gửi tiền qua wechat.
Trời tối, cô cũng không chú ý hai chiếc di động rất giống nhau, chỉ lo bật wechat, kết bạn với Hoắc Tiêu, cứ thế tin nhắn chuyển tiền reo lên bên di động của hắn, đã gửi qua.
Cả một ngày Hoắc Tiêu đều không hề lấy di động ra khỏi túi, vì thế cô cũng không để ý đến điểm này.
Cô về phòng, đem giầy trả lại cho cô bạn đã cho mình mượn, còn bộ quần áo thì đem đặt ở bàn học.
Hai người bạn của cô thấy cô trở về với một dáng khác liền không tha cho cô.
Tần Thư và Lưu Chân Chân kéo cô qua giường tra hỏi.
Cô cũng như thế nói ra, hai người nghe xong không kìm được nhảy cẩn lên.
" đây là định mệnh, không sai được, chính là định mệnh ".
Cô cười gượng, định mệnh gì chứ, hắn là hoàng tử, định mệnh cũng chỉ có thể xảy ra với công chúa mà thôi, cô không dám nghĩ đến.
Lưu Chân Chân kéo tay cô:" người tốt như thế, cậu phải cố gắng theo đuổi nha".
" gì chứ, lại nói hưu nói vượn, tớ đi tắm đây ".
Cô phản bác, vội vã ôm quần áo chạy vào phòng tắm, trên mặt còn rõ ràng vết đỏ ửng.
Buổi tối, khi đang nằm trên giường liền nhận được điện thoại của Hoắc Tiêu, cô hơi bất ngờ ngồi dậy, kéo lấy động tĩnh của hai người bạn kia, Lưu Chân Chân, Tần Thư và cô bạn kia đều hé tai muốn nghe lén, cô bất đắc dĩ nheo mắt.
Cô bắt máy, bên kia hỏi cô một chút chuyện rồi chúc cô ngủ ngon sau đó cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, hai người kia lại muốn hét lên, nhưng bất đắc dĩ do đang ở kí túc xá nên không dám la lớn.
" thật là chu đáo".
" cậu còn chần chờ gì mà không theo đuổi chứ ".
" wao~ thật là lãng mạn "
Cô lại bị trêu chọc, giả vờ mất hứng:" thôi ngủ đi, mai còn đi học" rồi làm bộ nằm xuống giường.
Ba người nhìn cô, cười thích thú xong cũng trở về giường của mình, không khí trong phòng trở lại yên tĩnh, không mấy chốc cô lim dim ngủ mất.
Ngày mai cô có một tiết học vào buổi sáng, không thể đến nhà Hoắc Tiêu, cô cũng nói rõ với công ty và Hoắc Tiêu, sau khi học xong thì đến công ty.
Bên này Hoắc Tiêu đặt di động xuống, tay cầm bản hồ sơ điều tra về Tang gia, vẻ mặt dữ tợn như tu la, hắn nắm chặt tập giấy, ánh mắt lạnh lẽo, hắn không ngờ nhà Tang gia lại như thế, vẫn như cũ không có gì thay đổi, hắn trước đó đã đoán được sơ qua, nhưng lại không kìm được khi biết được nó mà phải nổi giận.
Trong mắt hắn lúc này đầy ưu thương, Thiên thần của hắn, hắn sẽ không để cô chịu khổ nữa.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bước ra khỏi phòng học cũng là đã hơn 10 giờ, cô cùng với Lưu Chân Chân và Tần Thư đến căn tin trường.
Cầm lấy thẻ cơm bước vào, bình thường 11 giờ hơn mới tới giờ ăn trưa, ba người các cô đến sớm nên hiện tại căn tin không đông, chỉ thưa thớt vài người.
Lấy cơm và tìm vị trí quen thuộc ngồi xuống, ăn cơm xong cũng đã 11 giờ, căn tin lần lượt có nhiều người bước vào hơn, chuẩn bị ăn cơm trưa của bọn họ.
Cô trở về phòng chuẩn bị thay quần áo đến công ty, rút kinh nghiệm hôm qua, cô không mặc đồ theo nhân viên nữa mà tìm một bộ thoải mái mặc vào.
Tuy là mặc khác người như thế, đi trong khối người toàn là váy công sở có chút không được tự nhiên, nhưng mà công ty cũng không phải chỉ có mình cô mặc đồng phục thường, dưới lầu lâu lâu cũng có 3 4 người mặc như thế.
Tang hỷ Dao không hề biết những người được đặt cách mặc như thế là những phụ nữ đang có thai trong thời kỳ đầu, vì thế cũng vui vẻ mà mặc theo.
Sau này cô mới biết rồi xấu hổ một trận.
Xỏ giầy bata xong, cô xách túi xuống lầu, có ý định sẽ ngồi đợi xe bus 10 phút thì hiện tượng trước cổng trường làm cô chú ý.
Chiếc Bentley đậu phía trái cổng trường, có người đi qua lại trầm trồ, có người đi ngang qua liếc mắt nhìn một cái.
Đột nhiên tiếng chuông di động của cô reo lên, cô nhìn xem, người gọi đến là Hoắc Tiêu.
Ớ!! Cô kinh ngạc!.
bây giờ Hoắc Tiêu gọi cho cô làm gì? Có lẽ là công việc.
Cô nhấc máy, sau đó nghe giọng của Hoắc Tiêu.
" chị, mau ra xe ".
Tang Hỷ Dao ngạc nhiên:" hả?".
Cùng lúc đó cửa xe Bentley phía trước bật mở, đôi chân mặc quần tây thon dài bước xuống xe, Hoắc Tiêu một tay cầm di động, tay còn lại đóng cửa xe, chậm rãi đi về phía cô.
.
Danh sách chương