" chị~ đi thôi ".
Tang Hỷ Dao ngạc nhiên nhìn chằm chằm, Hoắc Tiêu làm như không thấy ánh mắt của cô phóng tới, hắn vẫn vui vẻ hướng tới cô mà đi.
" đi thôi, em có công việc gần đây, nhân tiện đến đón chị".
" ân "
Lần này cô vui vẻ gật đầu bước theo Hoắc Tiêu.
Trên xe lắc lư, Tang Hỷ Dao lén lút nhìn Hoắc Tiêu đang nghiêm túc lái xe bên cạnh, không biết vì sao tim trong lồng ngực bỗng đập rộn ràng.
Bình thường người ta hay nói, đàn ông nghiêm túc trong lúc làm việc luôn luôn quyến rũ, bây giờ quả thật không sai mà!.
Đã như thế Hoắc Tiêu còn đẹp trai đến bức người, hòa vào cảnh này đều là cảnh đẹp ý vui.
Cô đưa tay lên che mặt, quay mặt ra nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa xe để che giấu lúng túng.
Lại nhớ đến chuyện đám bạn cứ luôn miệng bảo cô tiến lên, cô không nhịn được lay động, sau đó lắc đầu, không được, không được, cô phải có chính kiến.
Hoắc Tiêu bên cạnh khẽ cười, mọi hành động của cô đều lọt hết vào mắt hắn, đã như thế thì hắn cũng không thể nào bỏ mặt khuôn mặt này của hắn được, hắn nên triệt để khai phá nó không phải sao.
" chị đói bụng không?".
Hoắc Tiêu khẽ hỏi.
" ! ân~ à! ! không đói".
Nói đùa, cô vừa mới ăn cơm xong, nếu ăn nữa sẽ biến thành trư mất.
Hoắc Tiêu nghe xong chỉ khẽ cười, không nói gì nữa, mà cô cũng thật im lặng.
Hắn lái xe chạy một lúc lâu trên đường, sau đó rẽ vào một dãy nhà hàng bán thức ăn, hắn dừng xe nhìn cô:" Chị chờ em một chút ".
Cô nhìn thấy hắn dừng xe tại đây cũng nghĩ là hắn đói bụng, vì vậy khi hắn bảo cô chờ, cô liền thành thật chờ.
" chị có muốn ăn cái gì không?".
" không cần, chị vừa mới ăn xong, vẫn còn rất no".
Hắn cười cười:" được rồi ".
Hoắc Tiêu vốn chính là vào mua thức ăn, vì thế hắn không nhanh không chậm bước vào.
Tang Hỷ Dao nhìn bóng lưng hắn đi khuất mới thu hồi tầm mắt, sau đó mới lướt qua mấy nhà hàng bên cạnh.
Khu vực mà Hoắc Tiêu bước vào chính là khu vực phục vụ thức ăn, bên tay phải là chuyên dành cho thức uống, trong đó cafe là chủ yếu, ngược hướng chính là tiệm bánh ngọt.
Nhắc tới bánh ngọt cô liền có một mảnh hồi niệm, trong đây không biết có loại bánh nhân dâu tây hay không, đó là món bánh cô thích nhất, cũng không có người thứ hai biết được ngoại trừ mẹ của cô, nhưng mà bà đã mất rồi.
Cô không biết còn có một người nữa biết sở thích này của cô, đó chính là Hoắc Tiêu, cũng vào kiếp trước hắn tình cờ biết được loại sở thích này, trong mắt hắn, tất cả sở thích của cô đều rất đáng yêu.
Tia đau đớn bỗng trào lên, đáy mắt phủ một tầng sương mù,vành mắt cô đo đỏ.
Vừa vặn cô nhìn thấy Hoắc Tiêu bước ra, sau đó lại rẽ qua, bước vào trong tiệm bánh ngọt.
Cô thu hồi hoài niệm, gương mắt nhìn hắn, sau đó một lúc sau lại thấy hắn cầm theo hộp bánh bước ra.
Cô ngờ ngợ, mua cho hắn?, hóa ra sở thích của Hoắc Tiêu là như thế, cô rất tò mò muốn biết Hoắc Tiêu sẽ ăn loại bánh gì?.
Hắn từ đầu đến cuối không biết đến sự nghi hoặc của cô, ung dung lại gần xe, ngồi vào, đặt phần thức ăn trên xe, dưới ánh mắt tìm tòi của Tang Hỷ Dao, đưa bánh cho cô.
" mua cho chị "
Ơ~ cô nhìn hộp bánh đẹp mắt trên tay không biết phải nói gì, không phải là hắn mua cho chính mình ăn sao?, thì ra là không phải.
Hoắc Tiêu không hảo ngọt, cũng vì cô mà mua, bánh ngọt cứ thế đưa cho cô, hắn nghĩ cô không muốn ăn gì, mua bánh ngọt rất thích hợp, vả lại chỗ này hắn biết được có loại bánh cô thích ăn nên không ngần ngại mà bước vào.
Xuyên qua một miếng giấy trong suốt, cô nhìn vào bên trong, ánh mắt bỗng rực rỡ.
Chính là bánh cô thích nhất.
Tại sao lại trùng hợp như thế chứ, cái này! chính là vừa vặn hay cố ý.
Tang Hỷ Dao rất vui, bánh trên mặt phủ kem mềm mềm, phía trên còn có dâu tây, nhìn như thế nào cũng đặc biệt thích.
Cô nhìn Hoắc Tiêu, người này vô cùng chu đáo, đã đẹp trai, chu đáo và tốt như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi.
" cảm ơn ".
Hắn mỉm cười:" không có gì, em thấy nó rất đẹp, lại nghĩ hợp với chị nên đã mua ".
Thì ra do trùng hợp, làm sao mà Hoắc Tiêu biết được sở thích của cô chứ.
Lại lái xe đến công ty, phòng làm việc liền diễn ra cảnh có người ăn cơm còn người bên cạnh im lặng ghim bánh ngọt hết sức hài hòa.
Hương vị như tan chảy trên đầu lưỡi, bánh vô cùng ngon, mứt dâu chua ngọt kích thích vị giác, cô ăn đến vui vẻ.
Hoắc Tiêu im lặng dọn hộp cơm, suýt chút nữa là ghen tỵ với cái bánh ngọt kia, nhìn cô vui đến vậy, hắn cũng chỉ có thể cười khổ.
Thời gian qua mau, đến lúc đến giơ làm việc, Tang Hỷ Dao lại nghiêm túc vào công việc hôm qua mình vẫn chưa làm xong, cắm cúi ghi ghi chép chép, tiếng đánh máy vang " cạch cạch" trong văn phòng yên tĩnh.
.
Tang Hỷ Dao ngạc nhiên nhìn chằm chằm, Hoắc Tiêu làm như không thấy ánh mắt của cô phóng tới, hắn vẫn vui vẻ hướng tới cô mà đi.
" đi thôi, em có công việc gần đây, nhân tiện đến đón chị".
" ân "
Lần này cô vui vẻ gật đầu bước theo Hoắc Tiêu.
Trên xe lắc lư, Tang Hỷ Dao lén lút nhìn Hoắc Tiêu đang nghiêm túc lái xe bên cạnh, không biết vì sao tim trong lồng ngực bỗng đập rộn ràng.
Bình thường người ta hay nói, đàn ông nghiêm túc trong lúc làm việc luôn luôn quyến rũ, bây giờ quả thật không sai mà!.
Đã như thế Hoắc Tiêu còn đẹp trai đến bức người, hòa vào cảnh này đều là cảnh đẹp ý vui.
Cô đưa tay lên che mặt, quay mặt ra nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa xe để che giấu lúng túng.
Lại nhớ đến chuyện đám bạn cứ luôn miệng bảo cô tiến lên, cô không nhịn được lay động, sau đó lắc đầu, không được, không được, cô phải có chính kiến.
Hoắc Tiêu bên cạnh khẽ cười, mọi hành động của cô đều lọt hết vào mắt hắn, đã như thế thì hắn cũng không thể nào bỏ mặt khuôn mặt này của hắn được, hắn nên triệt để khai phá nó không phải sao.
" chị đói bụng không?".
Hoắc Tiêu khẽ hỏi.
" ! ân~ à! ! không đói".
Nói đùa, cô vừa mới ăn cơm xong, nếu ăn nữa sẽ biến thành trư mất.
Hoắc Tiêu nghe xong chỉ khẽ cười, không nói gì nữa, mà cô cũng thật im lặng.
Hắn lái xe chạy một lúc lâu trên đường, sau đó rẽ vào một dãy nhà hàng bán thức ăn, hắn dừng xe nhìn cô:" Chị chờ em một chút ".
Cô nhìn thấy hắn dừng xe tại đây cũng nghĩ là hắn đói bụng, vì vậy khi hắn bảo cô chờ, cô liền thành thật chờ.
" chị có muốn ăn cái gì không?".
" không cần, chị vừa mới ăn xong, vẫn còn rất no".
Hắn cười cười:" được rồi ".
Hoắc Tiêu vốn chính là vào mua thức ăn, vì thế hắn không nhanh không chậm bước vào.
Tang Hỷ Dao nhìn bóng lưng hắn đi khuất mới thu hồi tầm mắt, sau đó mới lướt qua mấy nhà hàng bên cạnh.
Khu vực mà Hoắc Tiêu bước vào chính là khu vực phục vụ thức ăn, bên tay phải là chuyên dành cho thức uống, trong đó cafe là chủ yếu, ngược hướng chính là tiệm bánh ngọt.
Nhắc tới bánh ngọt cô liền có một mảnh hồi niệm, trong đây không biết có loại bánh nhân dâu tây hay không, đó là món bánh cô thích nhất, cũng không có người thứ hai biết được ngoại trừ mẹ của cô, nhưng mà bà đã mất rồi.
Cô không biết còn có một người nữa biết sở thích này của cô, đó chính là Hoắc Tiêu, cũng vào kiếp trước hắn tình cờ biết được loại sở thích này, trong mắt hắn, tất cả sở thích của cô đều rất đáng yêu.
Tia đau đớn bỗng trào lên, đáy mắt phủ một tầng sương mù,vành mắt cô đo đỏ.
Vừa vặn cô nhìn thấy Hoắc Tiêu bước ra, sau đó lại rẽ qua, bước vào trong tiệm bánh ngọt.
Cô thu hồi hoài niệm, gương mắt nhìn hắn, sau đó một lúc sau lại thấy hắn cầm theo hộp bánh bước ra.
Cô ngờ ngợ, mua cho hắn?, hóa ra sở thích của Hoắc Tiêu là như thế, cô rất tò mò muốn biết Hoắc Tiêu sẽ ăn loại bánh gì?.
Hắn từ đầu đến cuối không biết đến sự nghi hoặc của cô, ung dung lại gần xe, ngồi vào, đặt phần thức ăn trên xe, dưới ánh mắt tìm tòi của Tang Hỷ Dao, đưa bánh cho cô.
" mua cho chị "
Ơ~ cô nhìn hộp bánh đẹp mắt trên tay không biết phải nói gì, không phải là hắn mua cho chính mình ăn sao?, thì ra là không phải.
Hoắc Tiêu không hảo ngọt, cũng vì cô mà mua, bánh ngọt cứ thế đưa cho cô, hắn nghĩ cô không muốn ăn gì, mua bánh ngọt rất thích hợp, vả lại chỗ này hắn biết được có loại bánh cô thích ăn nên không ngần ngại mà bước vào.
Xuyên qua một miếng giấy trong suốt, cô nhìn vào bên trong, ánh mắt bỗng rực rỡ.
Chính là bánh cô thích nhất.
Tại sao lại trùng hợp như thế chứ, cái này! chính là vừa vặn hay cố ý.
Tang Hỷ Dao rất vui, bánh trên mặt phủ kem mềm mềm, phía trên còn có dâu tây, nhìn như thế nào cũng đặc biệt thích.
Cô nhìn Hoắc Tiêu, người này vô cùng chu đáo, đã đẹp trai, chu đáo và tốt như thế, chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi.
" cảm ơn ".
Hắn mỉm cười:" không có gì, em thấy nó rất đẹp, lại nghĩ hợp với chị nên đã mua ".
Thì ra do trùng hợp, làm sao mà Hoắc Tiêu biết được sở thích của cô chứ.
Lại lái xe đến công ty, phòng làm việc liền diễn ra cảnh có người ăn cơm còn người bên cạnh im lặng ghim bánh ngọt hết sức hài hòa.
Hương vị như tan chảy trên đầu lưỡi, bánh vô cùng ngon, mứt dâu chua ngọt kích thích vị giác, cô ăn đến vui vẻ.
Hoắc Tiêu im lặng dọn hộp cơm, suýt chút nữa là ghen tỵ với cái bánh ngọt kia, nhìn cô vui đến vậy, hắn cũng chỉ có thể cười khổ.
Thời gian qua mau, đến lúc đến giơ làm việc, Tang Hỷ Dao lại nghiêm túc vào công việc hôm qua mình vẫn chưa làm xong, cắm cúi ghi ghi chép chép, tiếng đánh máy vang " cạch cạch" trong văn phòng yên tĩnh.
.
Danh sách chương